Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu
-
Chương 61-1: Phó thác lúc lâm chung
********
Một tháng sau, ở Hàng Châu.
Cánh cửa sổ bằng gỗ trên khung cửa chạm trổ hoa văn chỉ mở một nửa. Qua khung cửa sắt hoa văn đó nhìn vào bên trong, có thể lờ mờ nhìn thấy một chiếc giường gỗ táo lớn kiểu cổ đã cũ kỹ. Quanh bốn góc giường cắm bốn chiếc gậy trúc thẳng đứng để móc bốn góc của chiếc màn màu vàng nhạt. Hai cánh màn được mắc lên hai cái móc treo bằng đồng ở hai bên nên có thể nhìn thấy được người đang nằm trên chiếc giường đó.
Cô đang chìm sâu trong giấc ngủ, mái tóc đen nhánh buông xòa xung quanh, loáng thoáng có thể nhìn thấy được trên gương mặt bên trái của cô có lớp băng gạc che khuất. Gương mặt chỉ còn hé lộ ra một phần kia vốn dĩ ngày trước rất xinh đẹp đáng yêu, giờ đây trở nên gầy guộc, khô héo, đến mức không thể nhận ra nổi gương mặt của ngày xưa, dù chỉ một mảy may chút xíu.
Giữa lúc đó, đột nhiên cánh cửa gỗ phòng ngủ bị hai bàn tay nhỏ bé trắng trẻo mũm mĩm đẩy ra. Một cô bé bộ dạng chừng độ hơn một tuổi đi vào, hình như bé chỉ vừa mới chập chững biết đi, nên bước chân của bé còn loạng choạng nghiêng ngả. Mái tóc của cô bé hơi hoe hoe vàng, nhưng lại mềm mại như ánh sáng được cắt theo kiểu trẻ con để rủ xuống ngang trán phía trên đôi lông mày. Đôi mắt cô bé to sáng lung linh bức người.
"Mẹ, mẹ..." Cô bé đi đến bên giường, ghé mặt vào trên giường lớn duỗi dài cánh tay ra cố túm lấy cánh tay của mẹ. Cô bé phải hao phí mất bao nhiêu sức lực bú sữa của mình, phải kiễng mũi chân cao hơn chút nữa mới cầm được ngón tay của mẹ. Nặc Nặc lắc tay Tương Tư, giọng nói vẫn còn non nớt tiếp tục gọi: "Mẹ mẹ..."
Một tháng sau, ở Hàng Châu.
Cánh cửa sổ bằng gỗ trên khung cửa chạm trổ hoa văn chỉ mở một nửa. Qua khung cửa sắt hoa văn đó nhìn vào bên trong, có thể lờ mờ nhìn thấy một chiếc giường gỗ táo lớn kiểu cổ đã cũ kỹ. Quanh bốn góc giường cắm bốn chiếc gậy trúc thẳng đứng để móc bốn góc của chiếc màn màu vàng nhạt. Hai cánh màn được mắc lên hai cái móc treo bằng đồng ở hai bên nên có thể nhìn thấy được người đang nằm trên chiếc giường đó.
Cô đang chìm sâu trong giấc ngủ, mái tóc đen nhánh buông xòa xung quanh, loáng thoáng có thể nhìn thấy được trên gương mặt bên trái của cô có lớp băng gạc che khuất. Gương mặt chỉ còn hé lộ ra một phần kia vốn dĩ ngày trước rất xinh đẹp đáng yêu, giờ đây trở nên gầy guộc, khô héo, đến mức không thể nhận ra nổi gương mặt của ngày xưa, dù chỉ một mảy may chút xíu.
Giữa lúc đó, đột nhiên cánh cửa gỗ phòng ngủ bị hai bàn tay nhỏ bé trắng trẻo mũm mĩm đẩy ra. Một cô bé bộ dạng chừng độ hơn một tuổi đi vào, hình như bé chỉ vừa mới chập chững biết đi, nên bước chân của bé còn loạng choạng nghiêng ngả. Mái tóc của cô bé hơi hoe hoe vàng, nhưng lại mềm mại như ánh sáng được cắt theo kiểu trẻ con để rủ xuống ngang trán phía trên đôi lông mày. Đôi mắt cô bé to sáng lung linh bức người.
"Mẹ, mẹ..." Cô bé đi đến bên giường, ghé mặt vào trên giường lớn duỗi dài cánh tay ra cố túm lấy cánh tay của mẹ. Cô bé phải hao phí mất bao nhiêu sức lực bú sữa của mình, phải kiễng mũi chân cao hơn chút nữa mới cầm được ngón tay của mẹ. Nặc Nặc lắc tay Tương Tư, giọng nói vẫn còn non nớt tiếp tục gọi: "Mẹ mẹ..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook