Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu
Chương 59-1: Điêu linh (1)

Một đêm đen tối không biết đến bao giờ trời mới lại sáng.

Chiếc xe ô tô vẫn chạy băng băng ở trong cơn mưa, luôn giữ với tốc độ cao nhất. Tương Tư nhìn xuyên qua cửa sổ xe, cô muốn nhìn ra phía bên ngoài để xem xét, nhưng lại không thể nhìn thấy gì hết. Giữa trời và đất chỉ có một màu đen kịt, chỉ có ở phía trước được ánh đèn xe chiếu sáng, thấy được trời mưa to trắng xóa.

"Văn tiểu thư đã tỉnh rồi sao?" Từ trên trên ghế lái phụ phía trước đột nhiên có giọng nói trầm thấp ôn của một người đàn ông vang lên. Tương Tư ngẩng đầu nhìn lên, qua thứ ánh sáng lờ mờ ở trong xe, cô nhận ra đó là một trong số những người người đàn ông đi theo Đỗ Phương Phương tới  thành phố C.

Tương Tư liếc nhìn anh ta một cái. Trong con ngươi đen kịt  chỉ thấy một mảnh hờ hững, bình thản lẫn lạnh giá. Cô không có một chút phẫn nộ, cũng không có vẻ không cam lòng, thậm chí còn không thấy sợ hãi lẫn e ngại một điều gì. Anh mắt của cô vẫn như vậy, rất bình thản, yên ổn, phảng phất trên người cô chưa từng phải chịu bất kỳ một nỗi bất công hay phải chịu sự tổn thương nào. Cô vẫn như một thiên kim tiểu thư tính tình lạnh nhạt được bồi dưỡng ở trong khuê phòng.

Đỗ Sâm thấy vậy cũng không khỏi sững sờ một chút. Nơi đáy lòng của anh ta thực sự có chút thương cảm nổi lên. Cô gái bé nhỏ này, hoàn toàn khác hẳn với những suy nghĩ của anh. Nó phá vỡ tất cả những suy đoán lẫn nhận thức về cô ở trong lòng của anh ta, thậm chí anh ta còn có chút ít thương cảm đỡ cô dậy. 

"Tiểu Đỗ, tiểu thư nói để cho cô ta xuống xe ở giữa đường..."

Lái xe đột nhiên mở miệng, cắt đứt sự trầm tư của anh ta. Mi tâm của Đỗ Sâm thoáng nhíu lại một cái. Quả thực Đỗ Phương Phương đã dặn dò lại rằng, đi được nửa đường thì vứt Văn Tương Tư xuống đường. Cô ta muốn về thành phố A trước, cũng tốt, vậy thì tự mình hãy trở về đi, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn trong nội tâm cô có bàn tính Đỗ Sâm hiểu rõ suy tính trong lòng của Phương Phương. Văn Tương Tư đã ốm yếu đến mức thành thế này, lại vừa bị thương nghiêm trọng như thế, nếu như quá nửa đêm ở bên ngoài mà gặp mưa, ít nhất cũng sẽ mất đi nửa cái mạng.

Tốc độ xe giảm bớt, dường như muốn dừng lại rồi.

Khóe môi Tương Tư chậm rãi hơi nhếch lên một chút. Cô nghiêng đầu quay sang chỗ khác, không buồn ngó ngàng đến Đỗ Sâm, vận mệnh của cô giờ phút này đã bị người khác nhào nặn trong tay, vậy thì cần gì phải kỳ vọng hay là báo đáp bất luận điều gì. Phẫn nộ, mắng to, khóc rống, cũng chẳng có ích gì, bởi vì người khác chỉ muốn đưa cô vào chỗ chết, hoàn toàn sẽ không để mắt vào những hành động của cô, ngược lại chỉ biết cười nhạo sự ngu xuẩn của cô, sau đó họ sẽ cảm thấy khoái trá khi thấy cô bị khủng hoảng! 

Đỗ Sâm cúi đầu không nói, một lát sau đột nhiên cắn răng một cái, nói vẻ kiên quyết: "Đừng ngừng xe lại, tiếp tục đi thôi, xe tiểu thư đã đi trước rồi, chúng ta có làm cái gì thì tiểu thư cũng không biết được đâu. Mưa lớn thế này, Văn tiểu thư lại còn bị thương nữa, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, mạng người cũng không phải là trò đùa đâu, vào đến nội thành chúng ta bỏ cô ấy lại cũng được."

Thấy Đỗ Sâm nói như vậy, lái xe thoáng do dự một chút, quay đầu lại nhìn nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Tương Tư, anh ta cũng không đành lòng, tiếp đó gật gật đầu theo ý của Đỗ Sâm tiếp tục cho xe chạy.

Tương Tư chậm rãi quay đầu lại, trong ánh mắt có chút xao động: "Hai người  không cần phải vì tôi mà tự gây phiền toái cho mình như thế, tôi đây cũng sẽ không nói lời cám ơn đối với hai người đâu."

Đỗ Sâm nghe thấy cô nói như vậy, cười khổ một tiếng: "Chúng tôi cũng chỉ là người bị chủ của mình sai khiến, cũng chỉ là vì kiếm miếng cơm ăn mà thôi. Nhưng  trong cách đối nhân xử thế có thể có người có tâm địa độc ác, nhưng tóm lại vẫn phải làm sao giữ lại cho người khác một con đường để lui. Hơn nữa, tôi cảm thấy Văn tiểu thư không giống như một người xấu, ngược lại, nhìn tiểu thư giống một người có may mắn hơn. Phong thủy luân chuyển, ai biết được tương lai sau này như thế nào... Tôi cũng không muốn làm những chuyện quá tuyệt tình."

Tương Tư hơi nhếch khóe môi trắng bệch, thoáng nở nụ cười: "Không ngờ một  người như cô ta lại có thể có một thuộc hạ khôn khéo như anh đấy."

Đỗ Sâm cười, xoay người sang chỗ khác dặn dò lái xe vài câu. Đương nhiên hai người cùng nhất trí sẽ thống nhất lời báo cáo để nói với Đỗ Phương Phương khi trở về nhà: đi được nửa đường hai người đã vứt Văn Tương Tư xuống xe rồi.

Tương Tư cũng không lên tiếng nữa, cô bị mất máu quá nhiều, người khó chịu khiến cô như sắp mê muội đi. Cô tựa  vào lưng ghế xe lạnh như băng nửa mê nửa tỉnh, từng hình ảnh loang loáng hiện lên rồi lại lướt qua trước mắt cô. Ngoài cửa sổ xe là đêm khuya vắng lặng, những chiếc đèn đường nho nhỏ lập tức hóa thành những  khối ánh sáng màu vàng cam bay lướt qua. Trong lúc đầu óc mơ màng, Tương Tư dường như nhìn thấy cuộc đời của cô, chẳng qua cũng giống như đóa hoa phù dung sớm nỏ tối tàn vậy. Rốt cuộc, cô ở nơi nào, cô đang làm cái gì, cô sống cuộc sống như thế nào, không có một ai biết rõ, cũng không có người nào quan tâm đến. Giống như từ trước đến nay, trong cuộc sống cô luôn luôn là một người lẻ loi trơ trọi, không có người nào khác xuất hiện trong cuộc sống của cô, sưởi ấm cho cô.

Đến thành phố A thì đã mười giờ tối. Đỗ Sâm cũng muốn cố gắng làm sao có thể đưa cô đến gần nhà mình hơn một chút. Nhưng rốt cuộc, có lẽ do anh ta lo lắng trở về nơi này đangở dưới tầm quan sát của Đỗ Phương Phương nên không dám làm  quá mức. Tiến vào nội thành không lâu, xe liền ngừng lại. Rất lâu sau Đỗ Sâm vẫn không nói gì. Con người khi được sinh ra đều không phải là một người xấu, huống chi lúc này, đối xử với một cô gái yếu ớt lại còn bị thương như vậy, chung quy anh ta  vẫn cảm thấy bản thân mình thật sự quá hèn hạ.

Tương Tư ngược lại, cô lại cảm thấy trong người rất thoải mái. Xe dừng lại, cô dứt khoát đẩy cửa xe ra, bước xuống xe, đi ra ngoài.

Trời vẫn còn đang mưa, nhưng mưa cũng đã dần dần nhỏ hơn. Những hạt mưa lạnh như băng đập vào mặt cô, làm cho cô run lên một cái vì lạnh. Có lẽ do bị mất quá nhiều máu nên cả hai chân cô cứ mềm nhũn ra, đầu cũng nặng trĩu, choáng váng. Cô phải chống vào cửa xe một hồi lâu mới dần dần đứng vững được.

Đỗ Sâm nhìn cô hồi lâu, định nói điều gì đó, nhưng chung quy anh ta cũng không biết phải nói như thế nào. Tương Tư thu hết vào đáy mắt những biểu lộ của anh ta, ngược lại nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "Không việc gì đâu, tôi vẫn có thể tự đi về nhà được..."

"Để tôi giúp thuê xe giúp cô..."

Trong lúc Đỗ Sâm còn chưa kịp nói dứt lời, Tương Tư cũng đã xoay người chậm rãi cất bước đi lên phía trước. Gió thổi làm tung bay tà váy trắng, nhìn bóng lưng gầy gò của cô có cảm giác dường như chỉ cần gió thổi là cô sẽ tan biến.

Đỗ Sâm ngồi lặng ở trong xe, trên đường phố thật dài không có một bóng người, chỉ có những ngọn đèn đường ở hai bên đường yên lặng tỏa ra ánh sáng ấm áp, xuyên qua lớp mưa đang bay bay tựa như chiếc mành làm bằng hơi nước, khiến cho màn đêm tối đen hơi sáng sủa lên một chút. Tương Tư đi rất chậm, nhưng cũng rất ổn định. Cô chú ý bụm lấy bên mặt bị máu thấm ướt đẫm lớp băng gạc, mặc cho sự đau đớn lúc này làm cho trái tim cô như bị xẻo ra từng miếng. Những giọt nước mưa cứ thế trút xuống không chút nển nang, chỉ chốc lát sau quần áo của cô đã bị  ướt đẫm. Tương Tư hơi cúi đầu xuống một chút, tránh không cho nước mưa xối thẳng vào trên mặt mình. Cô cắn răng, bước từng bước một, đầy gian nan nhưng lại tràn đầy dũng khí và mạnh mẽ.

Giống như nàng tiên cá xinh đẹp kia, khăng khăng nhất định mình phải được biến đổi thành hai chân để đi tìm hoàng tử, được gả cho chàng, cho dù nàng đi một bước tựa như đang dẫm lên trên lưỡi dao... Tương Tư đi một bước, giống như đang giẫm phải trái tim đã bị chính mình nghiền nát từ lâu.

Hóa ra khi bị đau đến cực hạn, trong tâm trí của con người ta tự biết bản thân sẽ phải mở ra công năng để tự bảo vệ, làm cho con người không còn cảm giác bị đau nhức nữa.

Đường phố thật là dài, khoảng cách cũng thật dài! Chỉ có điều, ở cùng trong một thành phố, nghe thì rất gần, nhưng đi sao lại xa đến vậy. Trong lòng của Tương Tư hiểu rất rõ, mỗi một bước đi của mình, cô lại càng cách xa Hà Dĩ Kiệt thêm một bước. Cả đời này, anh và cô sẽ không còn có cơ hội để gặp mặt nhau nữa... Càng nghĩ cô lại càng cảm thấy trong lòng mình trào lên nỗi chua xót... Nhưng sau đó cô chỉ nhẹ nhàng nở một nụ cười... Bước chân của cô có chút lảo đảo, máu tươi từ khe hở của vết thương lại chảy ra, phảng phất đang từng chút một muốn rút đi tính mạng của cô.

Cô vẫn mặc kệ, vẫn đi từng bước, từng bước hướng về phía nhà của mình như cũ. Chiếc váy trắng ướt đẫm bao lấy chân của cô, từ rất xa nhìn lại, thực sự cô rất giống một nàng tiên cá bước lên bờ.

Trong truyện cổ tích, nàng tiên cá nhỏ kia đã cứu hoàng tử, nhưng hoàng tử lại cưới công chúa. Còn trong hiện thực, cô yêu người đàn ông yêu cô, nhưng người đàn ông đó thực sự đã cưới người khác... Hóa ra trên đời này, ngay cả truyện cổ tích cũng cực kỳ tàn nhẫn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương