Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu
-
Chương 46-1: Tư Tư, nếu như em không ngoan
Cô nhảy xuống giường, chạy tới bàn để điện thoại bên cạnh, cầm điện thoại lên, nhưng lại không biết phải làm sao bây giờ. Trong nhà cô không có điện thoại, Trường Sinh cũng không có điện thoại, cô biết gọi cho ai bây giờ?
Thả điện thoại xuống, Tương Tư cứ ngồi ngơ ngẩn mãi ở trên mặt ghế. Cô cứ phải ở lại chỗ này mãi như vậy sao? Để cho Hà Dĩ Kiệt tùy ý chà xát bóp bẹp vê tròn ư? Không, cô không cam lòng! Nghĩ đến đây, Tương Tư liền gắng gượng chống đỡ để đứng lên. Cô sốt cao đã lâu, đến bây giờ bệnh tình mới cũng chỉ vừa mới ổn định lại một chút, vừa rồi đi qua đi lại một hồi cũng đã thấy có chút choáng váng. Vừa mới đứng dậy, trước mắt cô liền thấy tối sầm lại một hồi, nếu không phải cô cố gắng bám vào chiếc bàn thì cả người đã ngã vật ra trên mặt đất.
Tương Tư chậm rãi ngồi xuống, hô hấp cảm thấy có chút hỗn loạn, nhiệt độ cơ thể lại có xu thế lên cao,di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn cô ngồi ở chỗ đó ngay cả việc giơ tay lên một chút cũng không có sức để giơ nữa. Bất giác Tương Tư có chút nản lòng thoái chí, cô còn trẻ như thế, vậy mà vừa mới nhuốm bệnh đã thành cái bộ dạng thế này, nếu như xu thế này vẫn tiếp tục phát triển, không biết đến một ngày nào đó cô sẽ “hương tan ngọc nát” (bị chết) không chừng!
Nhưng mà, hiện giờ cô vẫn còn có rất nhiều chuyện chưa làm được, vẫn còn có rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành xong.Dieendaanleequuydonn Nặc Nặc của cô mới vừa vặn được nửa tuổi, cô còn chưa được nhìn thấy con gái lớn lên, cô còn chưa phụng dưỡng cho thím Phúc, chưa thể cho thím được sống mấy ngày vui vẻ, yên ổn, cô chưa lo được hậu sự cho thím sau này. Rồi lại còn cậu thanh niên không rõ lai lịch Cận Trường Sinh kia nữa. Cậu là một chàng trai dễ thương, luôn được mọi người quý mến, cô cũng hi vọng cậu có thể có cuộc sống tốt hơn. Nhưng điều quan trọng nhất, cô vẫn không thể đợi được đến ngày cha mình được minh oan tội lỗi năm xưa, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com đường đường chính chính đi đến trước mộ ông để tế bái...
Cuộc sống của cô cũng chỉ mới bắt đầu, cô không nghĩ lại kết thúc nhanh như vậy, nhưng nếu quả thật đúng như lời của Dĩ Kiệt đã nói, sức khỏe của cô đã kém đến nổi anh không tiếc làm trái lời hứa, nhất định phải giữ cô ở bên cạnh để tĩnh dưỡng như thế, vậy thì hiện tại, cô không thể không trù tính cho tương lai của mình một lần.
Ở lại đây, cô có thể được hưởng sự chăm sóc tốt nhất, sau hai tháng nữa, khi sức khỏe đã hồi phục lại rồi cô sẽ rời đi, sau đó sẽ biến mất hoàn toàn, không xuất hiện ở trước mặt Hà Dĩ Kiệt, cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, đây cũng có thể nói là, “giữ được núi xanh lại lo gì không có củi đốt”.
Nhưng nếu hiện tại cô cố ý rời đi như vậy, có thể khiến cho bệnh tình của cô sẽ quay trở lại và nặng thêm. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Tiếp đó như anh đã nói, nếu căn bệnh của cô trở nên nghiêm trọng, cơ thể của cô sẽ bị bệnh tật làm cho quặt quẹo. Nếu như vậy, Tương Tư không biết mình làm như thế nào để chăm sóc cho Nặc Nặc, chăm sóc tuổi già cho thím Phúc, làm như thế nào để cho Nặc Nặc đi học, rồi sau này khi con gái trưởng thành, cô được nhìn thấy con gái lấy chồng sinh con, làm như thế nào để giải oan được cho ba ba...
So sánh đi so sánh lại, rốt cuộc trong lòng cô đã có câu trả lời. Chỉ có điều, tuy rằng đây là một lý do hợp lý, nhưng về mặt lý trí thì có thể thông suốt được, còn về mặt tình cảm thì vẫn còn một khúc mắc mà cô khó lòng vượt qua nổi.
Cô không muốn lại có bất kỳ chuyện gì có liên quan với Hà Dĩ Kiệt nữa, cô cũng không chấp nhận chuyện mình lại xuất hiện trong cuộc sống của anh. Anh đã có người phụ nữ khác, người phụ nữ này có tốt hay không, kết hôn rồi có hạnh phúc hay không, đó là chuyện riêng của anh, không một chút mảy may liên quan tới cô. Văn Tương Tư cô chỉ thầm mong được sống một cuộc sống thật yên bình ổn định, không muốn bị cuốn vào cuộc sống loạn thất bát tao (cuộc sống có nhiều mối quan hệ phức tạp) của anh. Nếu như bây giờ cô chịu khuất phục ít nhất gần hai tháng, giữa cô và anh sẽ lại có mối quan hệ không rõ ràng...
Anh đã kết hôn rồi, cho dù rốt cuộc là cô và Đỗ Phương Phương ai xuất hiện trước, ai xuất hiện sau đi nữa, hiện giờ Văn Tương Tư cô lại tồn tại trong cuộc sống của anh chính là điều không hợp lý nhất, rất đáng bị người đời lên án.
Có lẽ, trong mắt mọi người ở bên ngoài, người ta đã đính cho cô một cái nhãn dơ bẩn là “người thứ ba”.
Nghĩ tới đây, Tương Tư rốt cuộc liền hung hăng cắn chặt răng lại. Cho dù hiện tại cô đã đi tới một bước này, vậy thì cứ phó mặc cho số phận đưa đẩy mà thôi. Nếu như quả thật sức khỏe của cô tồi tệ đến độ khiến cô phải ngã xuống, thì cô cũng không thể nói gì hơn. Dù sao ông trời đối xử bất công với cô cũng không phải là một sớm một chiều, cuộc đời của Văn Tương Tư cô nào đã từng được ai quan tâm chiếu cố bao giờ!
Những dằn vặt trong lòng cô như bị cuốn lại thành một cục đay rối. Ở trong phòng đang mở điều hòa mà mồ hôi đã bắt đầu túa ra ướt đẫm trên lưng cô. Mồ hôi làm cho quần áo dán chặt vào người, dinh dính đến khó chịu. Cô chống vào cái bàn chậm rãi đứng lên, vịn vách tường chậm rãi di chuyển một đường đến cạnh cửa. Dĩ nhiên cửa của căn phòng đã bị khóa trái lại rồi, nhưng Tương Tư dường như cũng không buồn để ý tới. Cô dùng hết sức lực để đập vào cánh cửa. Tuy cô đã dùng hết sức lực, nhưng bởi vì bệnh quá nặng, nên giờ đây sức của cô rất yếu. Nhưng cô cũng không thèm để tâm, vẫn tiếp tục đập cửa một hồi không ngừng như vậy. Không biết qua bao lâu, cánh cửa đang đóng đột nhiên kêu lên một tiếng, cô thu người lại định né tránh, cánh cửa cũng đã bị người mở ra...
Tương Tư trốn tránh không kịp, bị cánh cửa mở ra đập vào một cái rất mạnh nên ngã lăn ra trên mặt đất. Chớp mắt một cái, khi cô ngã xuống cánh tay của cô vừa vặn đập vào vách ngăn cạnh cửa. Một tiếng rên rỉ vang lên, làm cho cô y tá nhỏ vừa đi vào lại càng hoảng sợ, cũng quên cả việc đỡ cô dậy, vội xoay người chạy ra ngoài hô to gọi nhỏ...
Cánh tay Tương Tư bị cạnh sắc trên vách ngăn đập mạnh một cái làm cho đau nhức, ngược lại, đã làm cho cô tỉnh táo ra một chút. Cô nằm phủ phục ở trên mặt đất, không còn hơi sức để đứng lên, mà cô cũng không muốn đứng lên nữa. Cô đang muốn để cho Hà Dĩ Kiệt nhìn thấy, để anh biết rằng cô không muốn đợi ở chỗ này, không muốn có anh ở bên cạnh mình. Nếu như anh không thả cho cô đi, cô nhất định cũng sẽ không ngừng việc dày vò chính bản thân mình. Nếu như anh muốn nhìn thấy cô chết, vậy thì cô sẽ khư khư cố chấp!
Liên tiếp có tiếng bước chân nườm nượp chạy tới. Người chạy tới trước nhất chính là Hà Dĩ Kiệt, sắc mặt âm trầm của anh tái nhợt đi. Anh vừa đi tới trước cửa, bước chân liền thoáng dừng lại, nhưng sau đó lại tiếp tục sải mấy bước nhanh chóng xông tới, quì xuống ôm lấy cô.
Đôi mắt anh đen bóng bức người, tựa như viên đá quý màu đen cực kỳ thần bí và vắng lặng. Mắt của cô cũng không hề chớp một cái nhìn lại anh, đôi môi mím chặt lại trắng bệch đầy vẻ ngang bướng. Màu trắng của môi gần như hòa lẫn vào màu sắc trắng nõn của đôi gò má, cô cứ nhìn anh như vậy, dùng ánh mắt sợ hãi và lạ lẫm để nhìn anh .
Cánh tay của Hà Dĩ Kiệt thoáng run lên, cuống họng tựa như bị người khác bóp nghẹt lại, không phát ra được một tiếng nào. Ngũ quan của anh vốn lạnh lùng như được tạc bằng đá lúc này trở nên nặng nề, ẩn chứa vẻ đau lòng lẫn khổ sở đến cùng cực. Anh cũng nhìn lại cô, cũng không hề động đậy.
Sau lưng anh, bác sĩ và y tá đứng ở ngoài cửa không ai dám tiến đến, mọi người nhìn lẫn nhau ngay cả thở mạnh không dám thở. Bầu không khí lúc này thoáng cái liền trở nên căng thẳng.
"Tư Tư..." Cuối cùng anh là người không thể chống đỡ nổi nữa, cất tiếng trước nhất phá vỡ bầu không khí trầm mặc này. Anh thở dài một tiếng, ngón tay phủ ở trên mặt của cô, vẻ dịu dàng dần dần trở lại trong ánh mắt của anh: "Tư Tư, bây giờ em hãy nghe lời anh, được không?"
Thoáng cái Tương Tư nở nụ cười đầy vẻ hờ hững: "Tôi muốn về nhà, Hà Dĩ Kiệt, anh có nghe rõ không? Tôi muốn về nhà, nếu như anh không thả cho tôi đi, tôi cũng không biết mình còn có thể làm ra chuyện gì nữa. Cho dù anh có bức bách tôi ở lại, tôi cũng sẽ không biết mình có thể để cho bản thân mình được tĩnh dưỡng đàng hoàng trong hai tháng này hay không nữa. Thân thể là của cá nhân tôi, nếu như tôi muốn giày xéo nó, anh cho là anh thật sự sẽ trông coi được nó sao?"
"Tư Tư!" Anh hoàn toàn bị cô chọc giận, thoáng cái, anh liền siết chặt cái ôm của mình lại, xương cốt mảnh khảnh của cô bị anh bóp chặt vang lên tiếng lách cách tưởng như sắp vỡ ra đến nơi. Tương Tư cắn chặt răng lại không lên tiếng. Người ốm yếu đến khó chịu, cánh tay vừa bị thương bởi sự va chạm lúc nãy đang đau nhức, nhưng cô cố nén lại tất cả sự đau đớn ấy. Tất cả ý chí đều ngưng tụ ở một điểm, cô quyết không thể thỏa hiệp với anh.
Hà Dĩ Kiệt nhìn lại người phụ nữ quật cường đang nằm ở trong ngực mình. Anh không thể trừng phạt cô, không thể mắng mỏ cô, không thể dùng cách hung dữ với cô, cũng không thể dùng cách dịu mềm để dỗ dành cô, anh lại càng đau lòng với sự ương ngạnh của cô... Rốt cuộc anh nên dùng phương pháp nào mới có thể làm cho cô ngoan ngoãn ở lại đây dưỡng bệnh cho đến khi khỏe lại đây?
Anh không hy vọng cô gặp chuyện không may, anh hi vọng cô sống thật vui vẻ để thọ đến trăm tuổi, để ngắm nhìn anh suốt cuộc đời này phải nến trải mọi sự khổ sở, không được hưởng cuộc sống bình an và hạnh phúc.
Anh vừa ôm lấy cô vừa nắm thật chặt cánh tay của cô, đứng lên quay mặt đi không hề nhìn thần sắc của cô giờ phút này, chỉ là chậm rãi nói một câu: "Văn Tương Tư, nếu như em không chịu sống đàng hoàng ở bên cạnh anh hai tháng, vậy thì hiện tại anh sẽ muốn em."
"Anh...! Hà Dĩ Kiệt, anh thật vô sỉ! Anh đã đồng ý với tôi...!" Hai má cô nhanh chóng tràn ngập sắc đỏ rực, tay chân cô bắt đầu giãy giụa, vặn vẹo ở trong ngực anh. Nhưng Hà Dĩ Kiệt cũng không vì thế mà thay đổi, anh đặt cô xuống giường, ghé sát người xuống. Chóp mũi của anh gần như sắp đụng phải cô, thoáng cái hơi thở đã sát lại. Tương Tư giật mình quên cả giãy dụa, mở to hai mắt nhìn ngơ ngác nhìn anh. Đột nhiên trong lúc này, cảm xúc sợ hãi giống như thủy triều cứ thế lan tràn khắp người cô. Hàng lông mi dài trên mắt cô run rẩy, trong ánh mắt nhìn cũng có chút né tránh...
Điều anh muốn chính là cô sẽ sợ hãi.
Nhưng mà, chính vì sự gần gũi của anh nên đã làm cho cô sợ hãi khiến trong lòng anh trào lên nỗi chua xót khôn cùng. Rốt cuộc lại có một ngày như hôm nay, rốt cuộc anh lại phải dùng thủ đoạn đã từng làm anh vui vẻ khi triền miên để bức bách cô.
Thả điện thoại xuống, Tương Tư cứ ngồi ngơ ngẩn mãi ở trên mặt ghế. Cô cứ phải ở lại chỗ này mãi như vậy sao? Để cho Hà Dĩ Kiệt tùy ý chà xát bóp bẹp vê tròn ư? Không, cô không cam lòng! Nghĩ đến đây, Tương Tư liền gắng gượng chống đỡ để đứng lên. Cô sốt cao đã lâu, đến bây giờ bệnh tình mới cũng chỉ vừa mới ổn định lại một chút, vừa rồi đi qua đi lại một hồi cũng đã thấy có chút choáng váng. Vừa mới đứng dậy, trước mắt cô liền thấy tối sầm lại một hồi, nếu không phải cô cố gắng bám vào chiếc bàn thì cả người đã ngã vật ra trên mặt đất.
Tương Tư chậm rãi ngồi xuống, hô hấp cảm thấy có chút hỗn loạn, nhiệt độ cơ thể lại có xu thế lên cao,di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn cô ngồi ở chỗ đó ngay cả việc giơ tay lên một chút cũng không có sức để giơ nữa. Bất giác Tương Tư có chút nản lòng thoái chí, cô còn trẻ như thế, vậy mà vừa mới nhuốm bệnh đã thành cái bộ dạng thế này, nếu như xu thế này vẫn tiếp tục phát triển, không biết đến một ngày nào đó cô sẽ “hương tan ngọc nát” (bị chết) không chừng!
Nhưng mà, hiện giờ cô vẫn còn có rất nhiều chuyện chưa làm được, vẫn còn có rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành xong.Dieendaanleequuydonn Nặc Nặc của cô mới vừa vặn được nửa tuổi, cô còn chưa được nhìn thấy con gái lớn lên, cô còn chưa phụng dưỡng cho thím Phúc, chưa thể cho thím được sống mấy ngày vui vẻ, yên ổn, cô chưa lo được hậu sự cho thím sau này. Rồi lại còn cậu thanh niên không rõ lai lịch Cận Trường Sinh kia nữa. Cậu là một chàng trai dễ thương, luôn được mọi người quý mến, cô cũng hi vọng cậu có thể có cuộc sống tốt hơn. Nhưng điều quan trọng nhất, cô vẫn không thể đợi được đến ngày cha mình được minh oan tội lỗi năm xưa, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com đường đường chính chính đi đến trước mộ ông để tế bái...
Cuộc sống của cô cũng chỉ mới bắt đầu, cô không nghĩ lại kết thúc nhanh như vậy, nhưng nếu quả thật đúng như lời của Dĩ Kiệt đã nói, sức khỏe của cô đã kém đến nổi anh không tiếc làm trái lời hứa, nhất định phải giữ cô ở bên cạnh để tĩnh dưỡng như thế, vậy thì hiện tại, cô không thể không trù tính cho tương lai của mình một lần.
Ở lại đây, cô có thể được hưởng sự chăm sóc tốt nhất, sau hai tháng nữa, khi sức khỏe đã hồi phục lại rồi cô sẽ rời đi, sau đó sẽ biến mất hoàn toàn, không xuất hiện ở trước mặt Hà Dĩ Kiệt, cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, đây cũng có thể nói là, “giữ được núi xanh lại lo gì không có củi đốt”.
Nhưng nếu hiện tại cô cố ý rời đi như vậy, có thể khiến cho bệnh tình của cô sẽ quay trở lại và nặng thêm. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Tiếp đó như anh đã nói, nếu căn bệnh của cô trở nên nghiêm trọng, cơ thể của cô sẽ bị bệnh tật làm cho quặt quẹo. Nếu như vậy, Tương Tư không biết mình làm như thế nào để chăm sóc cho Nặc Nặc, chăm sóc tuổi già cho thím Phúc, làm như thế nào để cho Nặc Nặc đi học, rồi sau này khi con gái trưởng thành, cô được nhìn thấy con gái lấy chồng sinh con, làm như thế nào để giải oan được cho ba ba...
So sánh đi so sánh lại, rốt cuộc trong lòng cô đã có câu trả lời. Chỉ có điều, tuy rằng đây là một lý do hợp lý, nhưng về mặt lý trí thì có thể thông suốt được, còn về mặt tình cảm thì vẫn còn một khúc mắc mà cô khó lòng vượt qua nổi.
Cô không muốn lại có bất kỳ chuyện gì có liên quan với Hà Dĩ Kiệt nữa, cô cũng không chấp nhận chuyện mình lại xuất hiện trong cuộc sống của anh. Anh đã có người phụ nữ khác, người phụ nữ này có tốt hay không, kết hôn rồi có hạnh phúc hay không, đó là chuyện riêng của anh, không một chút mảy may liên quan tới cô. Văn Tương Tư cô chỉ thầm mong được sống một cuộc sống thật yên bình ổn định, không muốn bị cuốn vào cuộc sống loạn thất bát tao (cuộc sống có nhiều mối quan hệ phức tạp) của anh. Nếu như bây giờ cô chịu khuất phục ít nhất gần hai tháng, giữa cô và anh sẽ lại có mối quan hệ không rõ ràng...
Anh đã kết hôn rồi, cho dù rốt cuộc là cô và Đỗ Phương Phương ai xuất hiện trước, ai xuất hiện sau đi nữa, hiện giờ Văn Tương Tư cô lại tồn tại trong cuộc sống của anh chính là điều không hợp lý nhất, rất đáng bị người đời lên án.
Có lẽ, trong mắt mọi người ở bên ngoài, người ta đã đính cho cô một cái nhãn dơ bẩn là “người thứ ba”.
Nghĩ tới đây, Tương Tư rốt cuộc liền hung hăng cắn chặt răng lại. Cho dù hiện tại cô đã đi tới một bước này, vậy thì cứ phó mặc cho số phận đưa đẩy mà thôi. Nếu như quả thật sức khỏe của cô tồi tệ đến độ khiến cô phải ngã xuống, thì cô cũng không thể nói gì hơn. Dù sao ông trời đối xử bất công với cô cũng không phải là một sớm một chiều, cuộc đời của Văn Tương Tư cô nào đã từng được ai quan tâm chiếu cố bao giờ!
Những dằn vặt trong lòng cô như bị cuốn lại thành một cục đay rối. Ở trong phòng đang mở điều hòa mà mồ hôi đã bắt đầu túa ra ướt đẫm trên lưng cô. Mồ hôi làm cho quần áo dán chặt vào người, dinh dính đến khó chịu. Cô chống vào cái bàn chậm rãi đứng lên, vịn vách tường chậm rãi di chuyển một đường đến cạnh cửa. Dĩ nhiên cửa của căn phòng đã bị khóa trái lại rồi, nhưng Tương Tư dường như cũng không buồn để ý tới. Cô dùng hết sức lực để đập vào cánh cửa. Tuy cô đã dùng hết sức lực, nhưng bởi vì bệnh quá nặng, nên giờ đây sức của cô rất yếu. Nhưng cô cũng không thèm để tâm, vẫn tiếp tục đập cửa một hồi không ngừng như vậy. Không biết qua bao lâu, cánh cửa đang đóng đột nhiên kêu lên một tiếng, cô thu người lại định né tránh, cánh cửa cũng đã bị người mở ra...
Tương Tư trốn tránh không kịp, bị cánh cửa mở ra đập vào một cái rất mạnh nên ngã lăn ra trên mặt đất. Chớp mắt một cái, khi cô ngã xuống cánh tay của cô vừa vặn đập vào vách ngăn cạnh cửa. Một tiếng rên rỉ vang lên, làm cho cô y tá nhỏ vừa đi vào lại càng hoảng sợ, cũng quên cả việc đỡ cô dậy, vội xoay người chạy ra ngoài hô to gọi nhỏ...
Cánh tay Tương Tư bị cạnh sắc trên vách ngăn đập mạnh một cái làm cho đau nhức, ngược lại, đã làm cho cô tỉnh táo ra một chút. Cô nằm phủ phục ở trên mặt đất, không còn hơi sức để đứng lên, mà cô cũng không muốn đứng lên nữa. Cô đang muốn để cho Hà Dĩ Kiệt nhìn thấy, để anh biết rằng cô không muốn đợi ở chỗ này, không muốn có anh ở bên cạnh mình. Nếu như anh không thả cho cô đi, cô nhất định cũng sẽ không ngừng việc dày vò chính bản thân mình. Nếu như anh muốn nhìn thấy cô chết, vậy thì cô sẽ khư khư cố chấp!
Liên tiếp có tiếng bước chân nườm nượp chạy tới. Người chạy tới trước nhất chính là Hà Dĩ Kiệt, sắc mặt âm trầm của anh tái nhợt đi. Anh vừa đi tới trước cửa, bước chân liền thoáng dừng lại, nhưng sau đó lại tiếp tục sải mấy bước nhanh chóng xông tới, quì xuống ôm lấy cô.
Đôi mắt anh đen bóng bức người, tựa như viên đá quý màu đen cực kỳ thần bí và vắng lặng. Mắt của cô cũng không hề chớp một cái nhìn lại anh, đôi môi mím chặt lại trắng bệch đầy vẻ ngang bướng. Màu trắng của môi gần như hòa lẫn vào màu sắc trắng nõn của đôi gò má, cô cứ nhìn anh như vậy, dùng ánh mắt sợ hãi và lạ lẫm để nhìn anh .
Cánh tay của Hà Dĩ Kiệt thoáng run lên, cuống họng tựa như bị người khác bóp nghẹt lại, không phát ra được một tiếng nào. Ngũ quan của anh vốn lạnh lùng như được tạc bằng đá lúc này trở nên nặng nề, ẩn chứa vẻ đau lòng lẫn khổ sở đến cùng cực. Anh cũng nhìn lại cô, cũng không hề động đậy.
Sau lưng anh, bác sĩ và y tá đứng ở ngoài cửa không ai dám tiến đến, mọi người nhìn lẫn nhau ngay cả thở mạnh không dám thở. Bầu không khí lúc này thoáng cái liền trở nên căng thẳng.
"Tư Tư..." Cuối cùng anh là người không thể chống đỡ nổi nữa, cất tiếng trước nhất phá vỡ bầu không khí trầm mặc này. Anh thở dài một tiếng, ngón tay phủ ở trên mặt của cô, vẻ dịu dàng dần dần trở lại trong ánh mắt của anh: "Tư Tư, bây giờ em hãy nghe lời anh, được không?"
Thoáng cái Tương Tư nở nụ cười đầy vẻ hờ hững: "Tôi muốn về nhà, Hà Dĩ Kiệt, anh có nghe rõ không? Tôi muốn về nhà, nếu như anh không thả cho tôi đi, tôi cũng không biết mình còn có thể làm ra chuyện gì nữa. Cho dù anh có bức bách tôi ở lại, tôi cũng sẽ không biết mình có thể để cho bản thân mình được tĩnh dưỡng đàng hoàng trong hai tháng này hay không nữa. Thân thể là của cá nhân tôi, nếu như tôi muốn giày xéo nó, anh cho là anh thật sự sẽ trông coi được nó sao?"
"Tư Tư!" Anh hoàn toàn bị cô chọc giận, thoáng cái, anh liền siết chặt cái ôm của mình lại, xương cốt mảnh khảnh của cô bị anh bóp chặt vang lên tiếng lách cách tưởng như sắp vỡ ra đến nơi. Tương Tư cắn chặt răng lại không lên tiếng. Người ốm yếu đến khó chịu, cánh tay vừa bị thương bởi sự va chạm lúc nãy đang đau nhức, nhưng cô cố nén lại tất cả sự đau đớn ấy. Tất cả ý chí đều ngưng tụ ở một điểm, cô quyết không thể thỏa hiệp với anh.
Hà Dĩ Kiệt nhìn lại người phụ nữ quật cường đang nằm ở trong ngực mình. Anh không thể trừng phạt cô, không thể mắng mỏ cô, không thể dùng cách hung dữ với cô, cũng không thể dùng cách dịu mềm để dỗ dành cô, anh lại càng đau lòng với sự ương ngạnh của cô... Rốt cuộc anh nên dùng phương pháp nào mới có thể làm cho cô ngoan ngoãn ở lại đây dưỡng bệnh cho đến khi khỏe lại đây?
Anh không hy vọng cô gặp chuyện không may, anh hi vọng cô sống thật vui vẻ để thọ đến trăm tuổi, để ngắm nhìn anh suốt cuộc đời này phải nến trải mọi sự khổ sở, không được hưởng cuộc sống bình an và hạnh phúc.
Anh vừa ôm lấy cô vừa nắm thật chặt cánh tay của cô, đứng lên quay mặt đi không hề nhìn thần sắc của cô giờ phút này, chỉ là chậm rãi nói một câu: "Văn Tương Tư, nếu như em không chịu sống đàng hoàng ở bên cạnh anh hai tháng, vậy thì hiện tại anh sẽ muốn em."
"Anh...! Hà Dĩ Kiệt, anh thật vô sỉ! Anh đã đồng ý với tôi...!" Hai má cô nhanh chóng tràn ngập sắc đỏ rực, tay chân cô bắt đầu giãy giụa, vặn vẹo ở trong ngực anh. Nhưng Hà Dĩ Kiệt cũng không vì thế mà thay đổi, anh đặt cô xuống giường, ghé sát người xuống. Chóp mũi của anh gần như sắp đụng phải cô, thoáng cái hơi thở đã sát lại. Tương Tư giật mình quên cả giãy dụa, mở to hai mắt nhìn ngơ ngác nhìn anh. Đột nhiên trong lúc này, cảm xúc sợ hãi giống như thủy triều cứ thế lan tràn khắp người cô. Hàng lông mi dài trên mắt cô run rẩy, trong ánh mắt nhìn cũng có chút né tránh...
Điều anh muốn chính là cô sẽ sợ hãi.
Nhưng mà, chính vì sự gần gũi của anh nên đã làm cho cô sợ hãi khiến trong lòng anh trào lên nỗi chua xót khôn cùng. Rốt cuộc lại có một ngày như hôm nay, rốt cuộc anh lại phải dùng thủ đoạn đã từng làm anh vui vẻ khi triền miên để bức bách cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook