Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu
-
Chương 27-1: Lẻ loi trong căn phòng
Hơi thở của Hà Dĩ Kiệt dần dần trở nên nặng nề. Anh cắn vào vành tai của cô nhẹ nhàng mút lấy, giọng khàn khàn ám muội, hỏi nhỏ: " Tương Tư bé nhỏ... Có phải là em rất thích hay không? Hả..."
Trong đầu Tương Tư vẫn thấy hoa mày chóng mặt như trước, cả người cô tựa như vẫn còn bị vây hãm trong sự choáng váng vô biên vô hạn. Cô ghé vào trên người anh, ngực cô áp thật chặt cùng một chỗ với ngực của anh, nhịp thở của bọn họ dần vang lên với tần suất ngày càng tăng lên. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Trên người anh có chút mồ hôi vã ra, vẫn như trước, hương vị này của anh rất dễ chịu rất gợi cảm. Cô nhẹ nhàng ôm lấy anh, ngón tay từng chút siết chặt lại, những giọt lệ long lanh đọng trên hàng mi cong nhẹ nhàng rung động, nhưng vẫn không chịu rơi xuống. Tay của anh vẫn như trước, siết chặt lấy cô, vừa giữ lấy thân thể của cô hung hăng chuyển động lên xuống. Thân thể của Tương Tư có chút giật giật, lực kẹp hai chân của cô vòng quanh thân anh dần dần thít chặt lại, quả nhiên cô nghe thấy anh than nhẹ một tiếng vẻ rất thoải mái, mà động tác của anh ngày càng thêm mạnh mẽ hơn. Thân thể của cô bị từng lần từng lần va chạm của anh chuyển động lên xuống. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Cô lại ghé vào bên tai anh mở miệng nhẹ giọng hỏi, đứt quãng: "Hà Dĩ Kiệt... Anh có yêu em hay không?"
Động tác của anh hình như vì câu hỏi này của cô mà thoáng có chút cứng nhắc. Cùng với sự cứng nhắc đó giọng nói của anh vang lên dường như có chút mơ hồ không rõ, nương theo nhịp thở dốc nồng đậm cùng với tiếng gầm nhẹ của anh, cô mơ hồ nghe thấy anh nói: "... Yêu... diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Yêu em..."
Đột nhiên nước mắt của Tương Tư trào ra, cô càng ôm chặt lấy cổ của anh, áp sát vào bên tai anh, mở miệng nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Hà Dĩ Kiệt, em yêu anh."
Anh không lên tiếng đáp lại, chỉ ôm cánh tay của cô, nắm thật chặt, thời điểm bộc phát, anh nặng nề ghé vào bên tai cô nói một câu: "Ngoan, nghe lời, anh đến đây."
Cô nằm ở trong lòng ngực của anh nhu mì bất động. Anh tìm được sự thỏa mãn nên giờ phút này cũng không keo kiệt sự dịu dàng. Không biết có phải do trời sinh nên làm cho giữa nam và nữ lại có sự khác biệt lớn như vậy hay không. Sau khi yêu, người phụ nữ luôn có cảm giác mình đã gần thêm một chút nữa với người đàn ông, lại càng thêm muốn được cùng anh sống bên nhau suốt một đời một kiếp không rời xa. Nhưng mà người đàn ông lại có sự khác biệt hoàn toàn, sau khi mọi chuyện chấm dứt, có lẽ chính là thời điểm mà anh ta chán ghét.
Anh ôm cô vỗ về trong chốc lát, sau đó liền nhẹ nhàng đẩy cô ra: "Sửa soạn lại bản thân em một chút đi, sắp về đến nhà rồi."
Thời điểm tách ra khỏi anh, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cảm xúc trong thân thể cô thật khác thường, làm cho cô thấy ngượng ngùng, cô cúi đầu không dám nhìn anh, rồi lại cảm thấy có chút tủi thân. Anh biết rõ cô rất hay rất thẹn thùng, nhưng lại không nghĩ muốn giúp cô... Mà Hà Dĩ Kiệt lúc này cũng đã chậm rãi cầm hộp khăn giấy qua bắt đầu sửa soạn lại cho bản thân mình. Chút cảm xúc kia của cô, anh hoàn toàn không hề chú ý tới.
Đến khi anh sửa soạn thỏa đáng cho chính mình xong xuôi, tinh thần sảng khoái, thở phào một hơi nhẹ nhõm, vừa quay đầu sang, lại đã nhìn thấy cô đang co rúc ở trên ghế sa lon, đôi mắt tràn ngập lệ nóng.
Hà Dĩ Kiệt thoáng có chút không nhịn được sự bực mình. Dỗ dành, khuyên bảo cô đến nửa ngày mới thực hiện được, người phụ nữ này không biết tại sao lại phiền toái như vậy chứ?
"Lại làm sao vậy?" Hà Dĩ Kiệt nhíu cặp mày lại, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, lực trên tay hơi có chút tăng lên.
Tương Tư bị anh làm cho hốc mắt phát đau nhức, đưa tay đón lấy khăn giấy nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có gì."
"Đừng có ngồi bất động im lặng ở chỗ đó mà khóc nữa, em bây giờ đã là người lớn rồi đó." Anh nói qua loa một câu đầy vẻ hờ hững, vỗ vỗ vào mặt của cô tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy. Xe đã chậm rãi ngừng lại, Hà Dĩ Kiệt thấy quần áo của cô vẫn còn chưa chỉnh tề, liền nhíu mày nói lại một câu: "Tranh thủ thời gian sửa sang lại một chút đi, tôi về trước đi tắm rửa đây."
Nói xong, anh cũng không đợi cô, đẩy cửa xe ra, bước xuống xe. Miệng Tương Tư há to ra, bày ra vẻ muốn gọi giật anh lại, nhưng tiếng nói của cô vẫn không hề phát ra. Cô nắm chặt chiếc khăn giấy trong tay, nhìn cửa xe mở ra vừa khép lại, trong nháy mắt bóng dáng anh trở nên biến hóa, cô nhìn thấy bóng lưng của anh dần dần đi xa, không biết tại sao, trong lòng cô lại cảm thấy có sự mất mát và tủi thân không nói ra được.
Vừa rồi rõ ràng anh đã nói yêu cô, nhưng tại sao hành động này của anh lại làm cho cô có cảm giác anh không hề có một chút tình cảm nào?
Khi muốn cô lúc đó anh liền dụ trước dỗ sau ngàn vạn lần, tính nhẫn nại đủ mười phần. Nhưng khi đã được thỏa mãn thì sắc mặt lại trở nên lạnh lùng, đến ngay một câu an ủi qua loa cũng chẳng có. Là trong lòng anh không có chút tâm ý nào đối với cô, hay là như người ta vẫn thường hay nói, trên đời này, đàn ông đều rất giống nhau, rất sơ ý, tuyệt đối không thể nghĩ ra được những điều này?
Tương Tư sửa soạn lại mình qua loa một chút, mở cửa xe, bước xuống xe, vừa vặn gặp người lái xe đi ở phía đối diện. Lái xe là một bác già trung niên, bộ dạng rất thật thà phúc hậu, nhìn thấy cô đi ra gương mặt liền đỏ lên, Tương Tư càng cảm thấy mình ngượng ngùng không thể chịu nổi, cô cố gượng gạo cười cười, cũng nhanh chóng bước đi lên lầu...
Khi cô đi vào phòng ngủ, anh vẫn còn đang tắm rửa, Tương Tư ngồi một mình ở trên giường ngây ngẩn ra một lát, vừa an ủi chính mình vài câu. Thời gian cô và Hà Dĩ Kiệt ở cùng một chỗ dài như vậy, bên cạnh anh ngoại trừ cô ra, ở bên ngoài anh cũng không có những người phụ nữ nào khác. Anh cũng rất ít khi qua đêm ở bên ngoài, như vậy ở trong lòng anh cô vẫn có một vị trí nhất định. Huống chi, lúc đó chẳng phải anh vẫn thường xuyên nói với cô rằng anh yêu mến cô sao? Hôm nay anh còn nói yêu...
Tương Tư nghĩ như vậy trong người liền lại thấy cao hứng lên, trong người lại có nhiệt tình, nhặt đống quần áo bẩn bị anh thay ra bỏ vào trong giỏ xách trong phòng tắm, chuẩn bị quần áo cho anh và của mình để cùng một chỗ mặc sau khi tắm rửa xong.
Hà Dĩ Kiệt ngâm mình ở trong bồn tắm nói chuyện điện thoại, nhưng mi tâm lúc này bắt đầu nhíu sâu lại. Sau khi xảy ra chuyện tạt a- xít sun-phu-rit, nhà họ Lâm đã phải mất một thời gian đến để giải quyết. Bí thư Tiếu cũng đã ngầm ra ám hiệu với anh không được giải quyết cái gì hết, tất cả mọi người đều làn người cùng trong hội với nhau, chuyện vỡ lở ra rồi, nhìn mặt mũi ai cũng rất khó coi.
Trong lòng Hà Dĩ Kiệt lại thấy không cam lòng. Lần này may mắn anh kịp thời xuất hiện, nếu như anh không có đi đến đó, chẳng phải Tương Tư sẽ bị cô ta làm hại, phá hủy khuôn mặt rồi sao? Một cô gái nhỏ tuổi còn trẻ như vậy, nhưng tâm địa lại độc ác như thế, có thể thấy được nề nếp dạy dỗ trong gia đình của nhà họ Lâm cũng không khá hơn chút nào. Mặc dù Hà Dĩ Kiệt đã làm theo lời như Bí thư Tiếu nói, lúc này phải thực hiện “nhất tiếu mẫn ân cừu” (một nụ cười xóa bỏ ân tình, hận thù), nhưng vẫn là vụng trộm hung hăng gõ của nhà họ Lâm một khoản, nếu như không phải giữ thể diện cho Bí thư Tiếu, anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ đơn giản như vậy.
Chỉ có điều trong lúc này Lâm Ngữ Thiến cũng không xong, cô ta bị nhà họ Lâm đưa đi ra nước ngoài rất xa, thoạt nhìn cũng biết nhà họ Lâm cũng dự định bỏ qua đứa con gái này rồi.
Nhưng Hà Dĩ Kiệt trái lo phải nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao, cho dù Lâm Ngữ Thiến đã từng nghe qua tên của anh, nhưng cũng vẫn không cách nào biết rõ anh là ai, để rồi sau đó lại sợ đến như vậy là sao? Nhà họ Lâm cũng không phải thuộc loại nhà nghèo cửa nhỏ, cô ta là thiên kim tiểu thư được nhà họ Lâm coi như châu báu, cũng sẽ không phải là dạng người không hiểu biết việc đời như vậy. Bởi thế anh nghĩ phản ứng ngày đó của Lâm Ngữ Thiến nhất định là có ẩn tình gì đó. Ngay lập tức anh âm thầm cho người đi điều tra, kiểm tra xem có phải là nhà họ Lâm đã từng có va chạm gì với nhà họ Hà hay không! Nhưng hôm nay tin tức truyền đến lại làm cho anh thất vọng, nhà họ Lâm và nhà họ Hà, cho tới bây giờ đều chưa từng có quen biết gì với nhau, cho dù đều ở cùng trong một thành phố nhưng kỳ quái nhất lại là tựa như là người của hai thế giới vậy, không có chút mảy may giao tiếp nào.
Nhưng chuyện này khác thường là vì chuyện gì đây? Hà Dĩ Kiệt nhạy cảm chú ý tới những vấn đề này, cho dù là kẻ thù chính trị, có quan hệ rắc rối khó gỡ với ai đi nữa cũng sẽ không dễ dàng tra ra nội tình của họ. Nhưng không chừng tra tới tra lui, thì sẽ tra ra được một người nào đó trong gia đình của họ. Trên đời này không có được vài người là chân chính thanh bạch, nhưng nhà họ Lâm và nhà họ Hà một nét phẩy quan hệ cũng không có...
Nếu như đây không phải sự thật, vậy thì tất nhiên việc xảy ra như vậy là vì lý do gì, vì muốn che dấu cái gì.
"Điều tra tiếp! Cứ tiếp tục điều tra, dù dấu vết thế nào cũng không thể bỏ qua." Hà Dĩ Kiệt cúp điện thoại, nhắm mắt lại thật dài thở một hơi.....
Trong đầu Tương Tư vẫn thấy hoa mày chóng mặt như trước, cả người cô tựa như vẫn còn bị vây hãm trong sự choáng váng vô biên vô hạn. Cô ghé vào trên người anh, ngực cô áp thật chặt cùng một chỗ với ngực của anh, nhịp thở của bọn họ dần vang lên với tần suất ngày càng tăng lên. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Trên người anh có chút mồ hôi vã ra, vẫn như trước, hương vị này của anh rất dễ chịu rất gợi cảm. Cô nhẹ nhàng ôm lấy anh, ngón tay từng chút siết chặt lại, những giọt lệ long lanh đọng trên hàng mi cong nhẹ nhàng rung động, nhưng vẫn không chịu rơi xuống. Tay của anh vẫn như trước, siết chặt lấy cô, vừa giữ lấy thân thể của cô hung hăng chuyển động lên xuống. Thân thể của Tương Tư có chút giật giật, lực kẹp hai chân của cô vòng quanh thân anh dần dần thít chặt lại, quả nhiên cô nghe thấy anh than nhẹ một tiếng vẻ rất thoải mái, mà động tác của anh ngày càng thêm mạnh mẽ hơn. Thân thể của cô bị từng lần từng lần va chạm của anh chuyển động lên xuống. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Cô lại ghé vào bên tai anh mở miệng nhẹ giọng hỏi, đứt quãng: "Hà Dĩ Kiệt... Anh có yêu em hay không?"
Động tác của anh hình như vì câu hỏi này của cô mà thoáng có chút cứng nhắc. Cùng với sự cứng nhắc đó giọng nói của anh vang lên dường như có chút mơ hồ không rõ, nương theo nhịp thở dốc nồng đậm cùng với tiếng gầm nhẹ của anh, cô mơ hồ nghe thấy anh nói: "... Yêu... diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Yêu em..."
Đột nhiên nước mắt của Tương Tư trào ra, cô càng ôm chặt lấy cổ của anh, áp sát vào bên tai anh, mở miệng nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Hà Dĩ Kiệt, em yêu anh."
Anh không lên tiếng đáp lại, chỉ ôm cánh tay của cô, nắm thật chặt, thời điểm bộc phát, anh nặng nề ghé vào bên tai cô nói một câu: "Ngoan, nghe lời, anh đến đây."
Cô nằm ở trong lòng ngực của anh nhu mì bất động. Anh tìm được sự thỏa mãn nên giờ phút này cũng không keo kiệt sự dịu dàng. Không biết có phải do trời sinh nên làm cho giữa nam và nữ lại có sự khác biệt lớn như vậy hay không. Sau khi yêu, người phụ nữ luôn có cảm giác mình đã gần thêm một chút nữa với người đàn ông, lại càng thêm muốn được cùng anh sống bên nhau suốt một đời một kiếp không rời xa. Nhưng mà người đàn ông lại có sự khác biệt hoàn toàn, sau khi mọi chuyện chấm dứt, có lẽ chính là thời điểm mà anh ta chán ghét.
Anh ôm cô vỗ về trong chốc lát, sau đó liền nhẹ nhàng đẩy cô ra: "Sửa soạn lại bản thân em một chút đi, sắp về đến nhà rồi."
Thời điểm tách ra khỏi anh, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cảm xúc trong thân thể cô thật khác thường, làm cho cô thấy ngượng ngùng, cô cúi đầu không dám nhìn anh, rồi lại cảm thấy có chút tủi thân. Anh biết rõ cô rất hay rất thẹn thùng, nhưng lại không nghĩ muốn giúp cô... Mà Hà Dĩ Kiệt lúc này cũng đã chậm rãi cầm hộp khăn giấy qua bắt đầu sửa soạn lại cho bản thân mình. Chút cảm xúc kia của cô, anh hoàn toàn không hề chú ý tới.
Đến khi anh sửa soạn thỏa đáng cho chính mình xong xuôi, tinh thần sảng khoái, thở phào một hơi nhẹ nhõm, vừa quay đầu sang, lại đã nhìn thấy cô đang co rúc ở trên ghế sa lon, đôi mắt tràn ngập lệ nóng.
Hà Dĩ Kiệt thoáng có chút không nhịn được sự bực mình. Dỗ dành, khuyên bảo cô đến nửa ngày mới thực hiện được, người phụ nữ này không biết tại sao lại phiền toái như vậy chứ?
"Lại làm sao vậy?" Hà Dĩ Kiệt nhíu cặp mày lại, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, lực trên tay hơi có chút tăng lên.
Tương Tư bị anh làm cho hốc mắt phát đau nhức, đưa tay đón lấy khăn giấy nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có gì."
"Đừng có ngồi bất động im lặng ở chỗ đó mà khóc nữa, em bây giờ đã là người lớn rồi đó." Anh nói qua loa một câu đầy vẻ hờ hững, vỗ vỗ vào mặt của cô tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy. Xe đã chậm rãi ngừng lại, Hà Dĩ Kiệt thấy quần áo của cô vẫn còn chưa chỉnh tề, liền nhíu mày nói lại một câu: "Tranh thủ thời gian sửa sang lại một chút đi, tôi về trước đi tắm rửa đây."
Nói xong, anh cũng không đợi cô, đẩy cửa xe ra, bước xuống xe. Miệng Tương Tư há to ra, bày ra vẻ muốn gọi giật anh lại, nhưng tiếng nói của cô vẫn không hề phát ra. Cô nắm chặt chiếc khăn giấy trong tay, nhìn cửa xe mở ra vừa khép lại, trong nháy mắt bóng dáng anh trở nên biến hóa, cô nhìn thấy bóng lưng của anh dần dần đi xa, không biết tại sao, trong lòng cô lại cảm thấy có sự mất mát và tủi thân không nói ra được.
Vừa rồi rõ ràng anh đã nói yêu cô, nhưng tại sao hành động này của anh lại làm cho cô có cảm giác anh không hề có một chút tình cảm nào?
Khi muốn cô lúc đó anh liền dụ trước dỗ sau ngàn vạn lần, tính nhẫn nại đủ mười phần. Nhưng khi đã được thỏa mãn thì sắc mặt lại trở nên lạnh lùng, đến ngay một câu an ủi qua loa cũng chẳng có. Là trong lòng anh không có chút tâm ý nào đối với cô, hay là như người ta vẫn thường hay nói, trên đời này, đàn ông đều rất giống nhau, rất sơ ý, tuyệt đối không thể nghĩ ra được những điều này?
Tương Tư sửa soạn lại mình qua loa một chút, mở cửa xe, bước xuống xe, vừa vặn gặp người lái xe đi ở phía đối diện. Lái xe là một bác già trung niên, bộ dạng rất thật thà phúc hậu, nhìn thấy cô đi ra gương mặt liền đỏ lên, Tương Tư càng cảm thấy mình ngượng ngùng không thể chịu nổi, cô cố gượng gạo cười cười, cũng nhanh chóng bước đi lên lầu...
Khi cô đi vào phòng ngủ, anh vẫn còn đang tắm rửa, Tương Tư ngồi một mình ở trên giường ngây ngẩn ra một lát, vừa an ủi chính mình vài câu. Thời gian cô và Hà Dĩ Kiệt ở cùng một chỗ dài như vậy, bên cạnh anh ngoại trừ cô ra, ở bên ngoài anh cũng không có những người phụ nữ nào khác. Anh cũng rất ít khi qua đêm ở bên ngoài, như vậy ở trong lòng anh cô vẫn có một vị trí nhất định. Huống chi, lúc đó chẳng phải anh vẫn thường xuyên nói với cô rằng anh yêu mến cô sao? Hôm nay anh còn nói yêu...
Tương Tư nghĩ như vậy trong người liền lại thấy cao hứng lên, trong người lại có nhiệt tình, nhặt đống quần áo bẩn bị anh thay ra bỏ vào trong giỏ xách trong phòng tắm, chuẩn bị quần áo cho anh và của mình để cùng một chỗ mặc sau khi tắm rửa xong.
Hà Dĩ Kiệt ngâm mình ở trong bồn tắm nói chuyện điện thoại, nhưng mi tâm lúc này bắt đầu nhíu sâu lại. Sau khi xảy ra chuyện tạt a- xít sun-phu-rit, nhà họ Lâm đã phải mất một thời gian đến để giải quyết. Bí thư Tiếu cũng đã ngầm ra ám hiệu với anh không được giải quyết cái gì hết, tất cả mọi người đều làn người cùng trong hội với nhau, chuyện vỡ lở ra rồi, nhìn mặt mũi ai cũng rất khó coi.
Trong lòng Hà Dĩ Kiệt lại thấy không cam lòng. Lần này may mắn anh kịp thời xuất hiện, nếu như anh không có đi đến đó, chẳng phải Tương Tư sẽ bị cô ta làm hại, phá hủy khuôn mặt rồi sao? Một cô gái nhỏ tuổi còn trẻ như vậy, nhưng tâm địa lại độc ác như thế, có thể thấy được nề nếp dạy dỗ trong gia đình của nhà họ Lâm cũng không khá hơn chút nào. Mặc dù Hà Dĩ Kiệt đã làm theo lời như Bí thư Tiếu nói, lúc này phải thực hiện “nhất tiếu mẫn ân cừu” (một nụ cười xóa bỏ ân tình, hận thù), nhưng vẫn là vụng trộm hung hăng gõ của nhà họ Lâm một khoản, nếu như không phải giữ thể diện cho Bí thư Tiếu, anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ đơn giản như vậy.
Chỉ có điều trong lúc này Lâm Ngữ Thiến cũng không xong, cô ta bị nhà họ Lâm đưa đi ra nước ngoài rất xa, thoạt nhìn cũng biết nhà họ Lâm cũng dự định bỏ qua đứa con gái này rồi.
Nhưng Hà Dĩ Kiệt trái lo phải nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao, cho dù Lâm Ngữ Thiến đã từng nghe qua tên của anh, nhưng cũng vẫn không cách nào biết rõ anh là ai, để rồi sau đó lại sợ đến như vậy là sao? Nhà họ Lâm cũng không phải thuộc loại nhà nghèo cửa nhỏ, cô ta là thiên kim tiểu thư được nhà họ Lâm coi như châu báu, cũng sẽ không phải là dạng người không hiểu biết việc đời như vậy. Bởi thế anh nghĩ phản ứng ngày đó của Lâm Ngữ Thiến nhất định là có ẩn tình gì đó. Ngay lập tức anh âm thầm cho người đi điều tra, kiểm tra xem có phải là nhà họ Lâm đã từng có va chạm gì với nhà họ Hà hay không! Nhưng hôm nay tin tức truyền đến lại làm cho anh thất vọng, nhà họ Lâm và nhà họ Hà, cho tới bây giờ đều chưa từng có quen biết gì với nhau, cho dù đều ở cùng trong một thành phố nhưng kỳ quái nhất lại là tựa như là người của hai thế giới vậy, không có chút mảy may giao tiếp nào.
Nhưng chuyện này khác thường là vì chuyện gì đây? Hà Dĩ Kiệt nhạy cảm chú ý tới những vấn đề này, cho dù là kẻ thù chính trị, có quan hệ rắc rối khó gỡ với ai đi nữa cũng sẽ không dễ dàng tra ra nội tình của họ. Nhưng không chừng tra tới tra lui, thì sẽ tra ra được một người nào đó trong gia đình của họ. Trên đời này không có được vài người là chân chính thanh bạch, nhưng nhà họ Lâm và nhà họ Hà một nét phẩy quan hệ cũng không có...
Nếu như đây không phải sự thật, vậy thì tất nhiên việc xảy ra như vậy là vì lý do gì, vì muốn che dấu cái gì.
"Điều tra tiếp! Cứ tiếp tục điều tra, dù dấu vết thế nào cũng không thể bỏ qua." Hà Dĩ Kiệt cúp điện thoại, nhắm mắt lại thật dài thở một hơi.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook