Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu
Chương 118: Đại Kết Cục trung – Mọi việc đều tốt đẹp

Trong hành lang ánh đèn sáng rỡ, nhưng lại nhìn thấy từ trong  khóe mắt của cô, từng giọt từng giọt nước mắt trong veo, đang chậm rãi trượt xuống...

Một đêm này trôi qua hết sức khá dài, mãi cho đến sáng sớm Tương Tư mới nhắm mắt lại thiêm thiếp được trong chốc lát.

Cô đã suy nghĩ rất nhiều, diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn cô đã từng cùng anh trải qua những sự khổ sở trong suốt một thời gian khá dài, tình yêu trong lòng cô giống như là thân cây Tử Đằng leo quấn quanh thân cây, khi mọi người cho là nó sắp chết héo thì đến lúc ấy từ ngọn dây leo lại nảy ra từng chút từng chút những chiếc lá xanh nho nhỏ.

Màu sắc tươi xanh, sức sống bừng bừng, cô cho là, sự ngăn cách cuối cùng giữa bọn họ, rốt cuộcgiờ đây đã có thể buông bỏ xuống tất cả, bọn họ sẽ lại bắt đầu một lần nữa.

Nhưng cô lại chưa từng ngờ tới, còn có thể xảy ra chuyện như vậy.

Khi còn ở Hàng Châu, anh đã từng nói, Tương Tư, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ lừa gạt em nữa, em nói điều gì anh đều đồng ý.

Sở dĩ anh nói muốn để cô đi, là để anh được rảnh tay.

Nhưng mà hiện tại, diễn-đàn-lê-quý-đôn những chuyện này có thể coi là chuyện gì đây?

Lúc trước anh buông tay, để mong chiếm được ấn tượng tốt về anh cùng sự tin tưởng của cô, sau đó sẽ lại lừa gạt cô tới California làm gì nhỉ? Dùng chứng bệnh tuyệt vọng kia để nói cho cô mềm lòng, đồng ý lưu lại với anh không bao giờ nữa rời đi...

Anh tính toán cô, làm sao anh lại có thể khôn khéo như vậy chứ?

Tương Tư chỉ cảm thấy hơi sức toàn thân cũng giống bị rút hết đi  vậy, cô co rúc thân thể, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn níu thật chặt vạy áo trước ngực.

Tại sao anh vẫn cứ lừa gạt tôi như vậy, Hà Dĩ Kiệt, anh có thể không tuân thủ cam kết lần thứ nhất, lần thứ hai, liệu anh có thể có lần thứ ba nữa hay không?

Tương Tư dậy rất sớm, nhưng Nặc Nặc còn dậy sớm hơn.

Khi cô đến phòng bệnh, liền nhìn thấy Nặc Nặc cùng Hà Dĩ Kiệt đang nằm ở trong chăn, hai cha con đang thân thiết thì thầm nói chuyện gì đô với nhau rất bí mật.

Cô đứng ở cửa ra vào một lát,diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn  Hà Dĩ Kiệt mới phát hiện ra cô.

Tương Tư cố ý nhìn vào ánh mắt của anh một chút, anh phát hiện ra cô thì ánh mắt xoay chuyển vụt sáng lên, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười thật lớn, không có mảy may một chút nào  khác thường nào.

Anh giả bộ thật giỏi.

Trong lòng Tương Tư âm thầm tự nhủ.

Hà Dĩ Kiệt lớn tiếng gọi cô tới đó, Tương Tư ngẩng đầu lên, cất tiếng nhàn nhạt: "Em đi chuẩn bị bữa ăn sáng."

Dứt lời, cũng không nhìn anh, cô liền xoay người đi ra ngoài.

Hà Dĩ Kiệt sững sờ, ngược lạ, anh lại nghĩ rằng có lẽ là cô xấu hổ, nên cũng không để ở trong lòng, tiếp tục nghe Nặc Nặc than phiền chuyện của mình.

Tương Tư cũng không đi chuẩn bị bữa ăn sáng, cô xoay người trở về phòng, lúc tới đây hành lý đều do Thẩm Bắc Thành giúp cô ký gửi thuê vận chuyển đến, cũng không biết ở chỗ nào.

Nhưng cũng còn may, Cận Trường Sinh vẫn còn ở đây, nếu như cô đi, anh cũng sẽ giúp cô mang hành lý trở về.

Tương Tư ngồi ở trên giường, sau khi ngồi đó ngây ngô một lát, tiếp đó, cô liền nhặt nhạnh tất cả những vật phẩm tùy thân của chính mình, thu dọn  lại một chút cất vào trong túi xách, lặng lẽ ra khỏi gian phòng.

Gian phòng của cô cách thang máy rất gần, trong khoảng thời gian ngắn ngủn, cũng may mắn không bị gặp phải người khác.

Tương Tư vào thang máy, rất nhanh ấn nút đi ra lầu dưới, cửa thang máy mở ra, Tương Tư bước nhanh đi ra ngoài. Khi đi ra khỏi toàn nhà lớn, chỉ cảm thấy ánh mặt trời sáng ngời chói mắt đập vào mặt, Tương Tư không khỏi khẽ giơ tay lên che kín mắt.

Cô im lặng đứng ở nơi đó ngần ngừ một lát, nhìn người đến người đi trong bệnh viện, sau đó, từng bước từng bước đi xuống bậc thang, từ từ đi ra khỏi cửa chính bệnh viện.

Cô ngoắc tay chận lại một chiếc taxi, dùng tiếng Anh nói với tài xế đi san bay, sau đó liền quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Trên cửa sổ xe dán lớp giấy dán kính chống nắng màu trà, ánh mặt trời cũng trở nên nhạt đi và ấm áp, Tương Tư cảm thấy trong trái tim mình có chút trống trải, nhưng lại cũng không cảm nhận ra bởi nguyên nhân gì.

Đến sân bay, Tương Tư vẫn cứ ngồi yên ở chỗ đó như không muốn xuống xe, tài xế mấy lần nghiêng đầu nhìn cô, lúc này cô mới mở miệng, mấp máy mãi mới nói ra được một câu:"Phiền ngài cho quay trở về đường cũ...”

Tài xế có chút giật mình, nhưng cũng không nói gì, chỉ vòng xe lại, chạy về phương hướng cũ.

Qua thời gian thật lâu, xe dừng lại.

Lần này, cô trả tiền xuống xe rất nhanh, sau đó đi vào bệnh viện, gặp hộ lý đang bưng bữa ăn sáng đang định đi vàophòng bệnh, Tương Tư đưa tay tiếp nhận, sau đó đẩy cửa vào.

Nặc Nặc cùng Hà Dĩ Kiệt, vẫn đang giữ bộ dáng y nguyên như lúc nãy.

Giống như là, hoàn toàn không xảy ra chuyện cô vừa mới trải qua một khoảng thời gian tinh thần bị hỗn loạn, đã bỏ trốn đi vậy... 

Hai cha con Dĩ Kiệt nghe thấy động tĩnh, cùng ngẩng đầu lên, cùng cười híp mắt nhìn cô.

Vẻ mặt giống nhau, động tác giống nhau, nụ cười giống nhau, làm cho trong lòng người khác cũng thấy ấm áp.

Cô cũng không khỏi cười khe khẽ.

Nếu như anh lừa gạt cô, là vì muốn cô vĩnh viễn trở lại bên cạnh anh, là vì muốn cả đời cùng cô một chỗ, như vậy, cô tha thứ cho anh, cũng không phải là một chuyện gì khó khăn.

"Mẹ, mẹ đi thật lâu, Nặc Nặc sắp chết đói rồi!"

Nặc Nặc từ trong chăn bò dậy, kêu lên với cô kiểu làm nũng.

Hà Dĩ Kiệt đưa tay vuốt mái tóc của con gái, dịu dàng nói: "Con không được nói bậy."

Nặc Nặc dựa vào trong ngực Hà Dĩ Kiệt làm nũng, Hà Dĩ Kiệt liền cười cười, ôm con gái vào lòng dỗ dỗ dành dành.

Tương Tư bưng khay đồ ăn đi vào, để ở trên bàn bên cạnh, xoay người lại, nhìn hai cha con, cười một tiếng rực rỡ: "Hai cha con đến giờ vẫn còn nằm rốn ở trên giường nữa sao, nhanh lên ngồi dậy ra ăn điểm tâm thôi!"

Ánh mắt của Hà Dĩ Kiệt dần dần rạng ngời và sáng chói, nụ cười từ đáy mắt anh bắt đầu lan tràn, dần dần dây leo đến khóe mắt đuôi mày cùng bờ môi, anh nhìn cô, cách một khoảng cách ngắn ngủn, rốt cuộc bọn họ đã có thể giống như những gia đình bình thường khác, những người trong một nhà mỉm cười nhìn lẫn nhau.

Nặc Nặc bò xuống giường, tự mình ngoan ngoãn bưng chén nhỏ, rồi hướng về Tương Tư nói: "Mẹ, hôm nay mẹ không cần xúc cho Nặc Nặc, mẹ xúc cho ba, ba là bệnh nhân, cần phải chăm sóc ba hơn!"

Tương Tư liếc nhìn con gái một cái, khóe môi hơi cong lên: "Con đúng là một người mồm miệng giảo hoạt!"

Nặc Nặc cắn cái muỗng cười khoái trá, cặp mắt to chuyển một cái nhanh như chớp, nhìn ba một chú, lại nhìn mẹ một chút mẹ, ở trên mặt như được  viết rõ mấy chữ: vui vẻ tràn đầy,

Tương Tư cũng liền bưng cháo, đi tới bên giường của Dĩ Kiệt.

"Để anh, tự anh có thể mà..." Hà Dĩ Kiệt vừa mở miệng, nhưng lại cũng có chút hối tiếc.

Tương Tư cũng buông tròng mắt xuống, dùng cái muỗng múc cháo đưa đến cạnh môi anh, nhẹ nhàng mở miệng:"Anh ăn đi, mắt của con gái anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh đấy."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương