Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu
Chương 112-2: Đại Kết Cục hai (tiếp)

Tháng mười là khoảng thời tiết đẹp nhất.

Hơn sáu mươi năm trước, vào tháng mười, khi đất nước Trung Quốc mới được thành lập, có vô số người dân đã được trải qua cuộc sống mới của chế độ độc lập tự chủ. Những hủ tục như bó chân, cưỡng ép trong hôn nhân đều bị thủ tiêu nghiêm ngặt. Chế độ một vợ một chồng được pháp luật ban hành và bảo hộ, số mạng của người phụ nữ giờ đây đã được thay đổi đến long trời lở đất.

Tương Tư khép lại quyển sách trên tay, không kiềm chế nổi suy nghĩ, nếu như bây giờ vẫn còn cuộc sống như ở xã hội cũ, chuyện ân oán tình thù như mấy nhà bọn họ thế này, sợ rằng vĩnh viễn sẽ không bao giờ có cơ hội được giải oan.

Thậm chí, nếu như hôm nay không phải là do quy định của luật pháp, có thể cô sớm đã chết bởi tay Hà Dĩ Kiệt... hoặc là chết dưới tay của Đỗ Phương Phương rồi.

Cô nhớ tới khi đó bản thân mình giống như một hạt bụi, hèn mọn quỳ gối bên cạnh Đỗ Phương Phương, cầu xin cô ta cho phép cô có một cơ hội được về nhà để nhìn lại con gái của mình một lần

Cô nhớ tới khi đó bản thân mình đã tuyệt vọng và bất lực đến độ nào, mới có thể tự tay dùng lưỡi dao sắc bén rạch một nhát, làm tổn thương gương mặt của mình.

Cô nhớ tới khi đó bản thân mình, bệnh nặng khắp người, dung nhan bị hủy hết, nằm ở trên chiếc giường nhỏ bẩn thỉu, tan hoang của bệnh viện, qua cửa sổ đầy những vết bẩn loang lổ, nhìn ra bên ngoài bầu trời bao la sáng ngời, thỉnh thoảng lại có những đàn chim bồ câu bay qua nghe rào rào, tiếng chim bồ câu gù gù nghe mới êm tai dễ chịu làm sao...

Còn nữa, thời điểm mà cô cũng nghĩ tới chính là, khi đó cô vẫn còn sống ở bên cạnh anh, vào một ngày nào đó, hình như là sau giữa trưa.

Anh đang làm việc trong phòng làm việc, cô nằm ở trên ghế sofa bên cạnh lên mạng để chơi trò chơi.

Cô chơi được một lát, lại quay sang lén nhìn anh một cái, nhưng mỗi lần cô ngẩng đầu, cũng đều bị anh bắt được.

Thời gian ở đó, trong một khoảng không gian nho nhỏ, giống như là đã gắn lại với nhau, cô bị anh nhìn dần dần đỏ hết cả mặt, mà anh khóe môi đẹp mắt của anh khi cười sẽ hiện lên nếp nhăn trên mặt nhìn rất mê người.

Cô đã từng cho là, đó chính là cuộc đời, cô đã từng cho là, đó chính là tình yêu, cô đã từng cho là như vậy, mà thực sự cô cũng đã thừa nhận, tình yêu của cô sẽ là vĩnh viễn...

Ánh mắt của anh ngừng ở trên mặt của cô, chuyên chú và nghiêm túc, trong tay cầm chiếc bút máy để phê duyệt tài liệu, ngòi bút dừng lại ở trên trang giấy màu trắng, dần dần tạo thành một vết mực nhỏ rồi sau đó bị lan thành một mảng.

Sau lưng của anh là cửa chớp, ánh mặt trời bị chia thành những đứt đoạn mang màu hổ phách ấm áp.

Lúc ấy, ngay cả tiếng nhịp đập của trái tim cô cũng đều có thể nghe tháy rất rõ.

Trong bầu không khí yên lặng đó, cô bị căng thẳng đến mức trong lòng bàn tay giờ đây đã rịn ra một lớp mồ hôi, con chuột đang cầm trong tay cũng ướt dính một mảnh.

Mà lúc này, chợt có đàn chim bồ câu vỗ cánh bay qua nghe rào rào, tưởng như che lắp cả bầu trời, tiếng chim bồ câu gù gù nghe mới êm tai dễ chịu làm sao...

Nhưng dường như nó đã hù dọa anh, cả người anh hơi run lên.

Cô cố nén lại, nhưng không sao nhịn được, liền phá lên cười ha ha ha...

Chưa từng bao giờ cô nhìn thấy dáng vẻ chật vật của anh như vậy, ở trong mắt của cô, trong lòng cô, anh luôn là một người luôn luôn điềm tĩnh, biết tự kiềm chế được những cảm xúc của bản thân, luôn biết cách hoạch định những kế sách chiến lược, bất kể gặp phải chuyện gì, tựa như anh đều có thể nắm gọn ở trong lòng bàn tay, không bao giờ làm anh phải sợ hãi hoặc là làm khó được anh.

Nhưng mà vào lúc này, anh lại bị chim bồ câu làm cho sợ đến run hết cả người lên như vậy....

Cô suy nghĩ một chút, liền cười, cười mãi không làm sao mà dừng lại được.

Mới đầuanh cũng có chút ảo não, nhưng sau đó anh lại bị cô làm cho bật cười lên. Anh dứt khoát cũng không làm việc nữa, cô cũng dứt khoát gập chiếc laptop lại, hai người chen chúc ở trên ghế sofa chỉ vừa cho một người ngồi, cười đùa không ngừng.

Chờ một lát, thấy anh không cười, cô sẽ cố ý nói một câu “Chim bồ câu.”

Sau đó hai người vừa cười vừa xoắn lại với nhau thành một đoàn.

Cái buổi chiều ngày hôm đó, giống như là sắc cầu vồng hiếm có vẫn còn mãi ở trong cuộc sống toàn những màu xám xịt như tro bụi của cô.

Nhưng dù sao trong năm, khoảng thời gian tháng mười này, cũng vẫn là một thời gian có thời tiết đẹp nhất.

Tương Tư đứng lên, đi tới bên cửa sổ, cô có thể quang minh chính đại để đến thăm ba mình rồi. Cô có thể kiêu ngạo nói, mình là con gái của ông, mà giờ đây, ở trước ngôi mộ của ba cô là những cây tùng bách tươi xanh, hoa tươi bốn mùa. Thật sự, đến lúc này cô cảm thấy mình đã thỏa mãn vô cùng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương