Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi
-
Quyển 1 - Chương 21: Hi vọng lại nhất thôn
Tin tức Dịch phu nhân đã tỉnh rất nhanh truyền khắp vương phủ, tất cả đều
thở phào nhẹ nhõm. Bộ dáng Vương gia nổi giận thật quá đáng sợ, một
người bình thường ôn hòa như vậy, một khi nổi giận, lại giết một lúc
nhiều người như vậy. Những người đó dù có tội cũng không đáng bị giết
như vậy chứ?
Bên trong chủ viện Lăng Ba uyển ở hậu viên vương phủ, Giảm vương phi mời trà Chu Trọng Nguyên, trầm mặc một lúc sau mới mở miệng nói: “Chu tiên sinh, ta thật sự đã làm sai sao? Ta chỉ không muốn Vương gia vì một nữ nhân bình thường mà cản trở đại nghiệp … Dịch phu nhân, nàng rốt cuộc có bí mật gì?”
Chu Trọng Nguyên cân nhắc một chút hỏi ngược lại: “Vương phi có biết hiện nay trong tay Vương gia có bao nhiêu binh mã?”
Giản vương phi không hiểu nhìn Chu Trọng Nguyên một cái đáp: “Phòng tuyến phía nam có mười lăm vạn binh, do Dịch Nguyên soái trực tiếp thống lĩnh, phòng tuyến phía bắc có tám vạn binh, thống lĩnh là ca ca của Dịch phu nhân, phía tây có hai vạn binh, phía đông có một vạn nhân mã, ở Duyệt Châu thì hai vạn, còn có quân đóng ở các trấn, tổng cộng … hơn ba mươi vạn. Ý Chu tiên sinh là trọng binh đều nằm trong tay người của Dịch gia sao?”
“Không.” Chu Trọng Nguyên lắc đầu một cái: “Dụ Dương chúng ta đất đai hạn hẹp, không đủ giàu có, dân cũng không đông, có được ba mươi vạn tinh binh đã là không dễ. Hơn nữa lòng trung thành của hai vị Dịch tướng quân đối vương gia, vương phi không cần phải nghi ngờ.”
“Vậy…” Vương phi không hiểu, cau mày nhìn Chu Trọng Nguyên. Hắn rốt cuộc là muốn nói cái gì?
Chu Trọng Nguyên đứng dậy, nhìn quanh bốn phía thấy không có người nghe lén, mới nghiêm túc nói: “Cách con sông về phía Nam của nội thị Nam Vương, trong tay Dịch phu nhân nắm trên trăm vạn nghĩa quân. Mặc dù không trải qua huấn luyện chuyên chế, vũ khí trang bị cũng không đủ, tựa như chỉ là một đám quân ô hợp, nhưng nhiều năm như vậy, lấy khí thế của Nam vương cũng không trấn áp được, cũng đủ để thấy thực lực bọn họ. Chỉ cần trang bị vũ khí cùng huấn luyện kỹ càng, quân này sẽ là chủ bài giúp vương gia chinh phục thiên hạ.”
“Trăm vạn nghĩa quân?” Giản vương phi trợn mắt há mồm nhìn Chu Trọng Nguyên, không dám tin vào sự thật này.
“Vương gia có được Dịch phu nhân, cũng có thể nói có được một nửa thiên hạ. Lời nói tuy có bất kính, nhưng vương phi, lấy hiểu biết của người về vương gia, vương gia là loại người trầm mê nữ sắc sao?”
Vương phi chấn kinh đến không nói được gì. Nàng thế nào cũng không nghĩ được một nữ tử trẻ tuổi vậy lại có thể thống lĩnh trăm vạn nghĩa quân … Khó trách ngày đó Vương gia lệnh cho nàng không để đám nữ nhân hậu viện gây phiền phức cho Dịch Doanh Doanh, thì ra là …
Chu Trọng Nguyên nhìn Giản vương phi đã cảm thấy hối hận, tiếp tục nói: “Vương phi có biết võ công của Dịch phu nhân trong thiên hạ là khó tìm đối thủ, bản thân nàng đã là trợ lực lớn nhất cho Vương gia chinh phạt thiên hạ. Nếu nàng thật chết đi, phản ứng của nghĩa quân không cần phải bàn, chỉ riêng sư môn của nàng sợ cũng không bỏ qua cho Vương gia. Lăng tiêu các lấy dược vật làm chủ, nổi tiếng hậu thế, võ công thần bí sâu không lường được, đến lúc đó, chỉ sợ vương phủ không có môt ngày yên tĩnh …
“Ta hiểu. Ngươi lui ra đi!” Giản vương phí nói. Nàng không cách nào nghe tiếp nữa, cho là mình làm tất cả đều vì muốn tốt cho Vương gia, cũng là vì đại nghiệp của Vương gia mà suy tính, nguyên lai thiếu chút nữa đã gây ra đại họa …
“Vâng!” Chu Trọng Nguyên khom người cáo lui, trước kh i đi lưu lại một câu, “Thân phận Dịch phu nhân trước mắt còn cần giữ bí mật, cả Dịch thống lĩnh cũng không biết, xin Vương phi không cần nói cho người thứ ba…”
Giản vương phi ngồi lặng cả một buổi chiều, vẫn do dự không nguôi, rốt cuộc nàng có nên tìm Dịch Doanh Doanh không? Sau này nên chung đụng với nàng ta như thế nào? Vương gia ngày đó trong lúc nguy cấp mới cưới Ngọc Nhan Quận chúa làm trắc phi, nàng ta đã không thể tiếp nhận, về sau chỉ sợ Vương gia sẽ không vào phòng của nàng nữa? Nhớ đến trước đây ân ái, lại nhớ đến khuôn mặt điên cuồng vặn vẹo của Vương gia ngày đó, nàng cảm giác tim như bị đao cắt, đau đến hít thở không thông…
Gần tối, Giản vương phi lần thứ ba cầu kiến Nguyên Tĩnh Vũ tại Hành Hương uyển. Nguyên Tĩnh Vũ trông cho Khinh Nhan ngủ thiếp đi, mới ra ngoài trắc điện của Hành Hương uyển gặp thê tử kết tóc của mình.
Nguyên Tĩnh Vũ đi vào, lạnh lùng nói “Ngươi còn tới làm gì?".
Giản vương phi lập tức quỳ trên đất, lã chã chực khóc: “Nô tì đến để xin tội!”
Nguyên Tĩnh Vũ nhíu mày, lạnh lùng nhìn nàng một hồi, mới mở miệng nói: “Vương phi có tội gì?” Lời tuy thế, nhưng hắn không gọi nàng đứng dậy.
Vương phi nặng nề dập đầu một cái, giọng tựa như khóc nói nói: “Nô tì tự cho là đúng, tự chủ trương, không ngờ thiếu chút nữa làm hỏng đại sự của Vương gia … Nô tì, nô tì vốn là cho tất cả đều làm vì vương gia … không ngờ mình lại là có mắt không tròng …”
Khóe miệng Nguyên Tĩnh Vũ giương lên, lộ ra một nụ cười giễu cợt. Hắn vẫn cho là hắn cười một vương phi hiền đức, mặc dù cổ hủ, thỉnh thoảng cũng sẽ ăn dấm chua, nhưng tâm địa là thuần lương, không ngờ tất cả cũng chỉ là mặc định.
Cho đến khi gặp chuyện lần này của Khinh Nhan, nhớ lại tình cảnh lúc đó, mới hiểu được vị vương phi của hắn lợi hại cỡ nào.
Hắn toàn tâm tin tưởng nàng, giao toàn bộ sự vụ trong phủ cho nàng xử lý, nhưng nàng lại lời dụng quyền lực hắn trao đi mưu hại nữ nhân hắn yêu quý nhất!
Ngày đó ở đại môn vương phủ, sao những nữ nhân kia lại đột nhiên xuất hiện? Tai sao Dương Như Nguyệt lại chẩn có thai vào đúng ngày đó, lại vừa lúc Khinh Nhan vừa hồi phủ? Nếu không xuất hiện tin Dương Như Nguyệt mang thai, Khinh Nhan sẽ không mất lý trí như vậy, hắn cũng sẽ không cuống cuồng như vậy, tất cả đều không xảy ra.
Hôm nay, gần như cả đại thần Dụ Dương đều cho Khinh Nhan là yêu nữ mê hoặc quân vương, ngay cả thân ca ca cũng định hy sinh nàng để bào toàn danh tiếng Dịch thị.
Nếu không phải là nàng gật đầu, Duẫn Tiệp nhất định sẽ không dùng phương thức quyết tuyệt như vậy với muội muội của mình, nàng cố ý khảo nghiệm Duẫn Tiệp, dù thành hay bại đều có thể chối trách nhiệm.
Nếu không xử phạt người động thủ là Dịch Duẫn Tiệp, thì càng không thể xử phạt nàng! Bởi vì chuyện này nàng không nói ra, nàng cũng không kêu Dịch Duẫn Tiệp đi giết người, mà nàng là Dụ Dương chính phi, là nữ chủ nhân của Dụ Dương, cũng có quyền xử trí một thiếp thất.
Nguyên Tĩnh Vũ nắm chặt quyền chịu đựng phẫn nộ trong lòng. Hắn quả thật xem thường nàng, nhưng cũng không làm gì được nàng. Cho dù nàng có lỗi, dù lòng dạ nàng không rộng rãi như bên ngoài vẫn thể hiện, thì bọn họ vẫn còn mười năm tình cảm ở đó, hắn không thể vì nữ nhân khác biếm nàng, cũng không thể thu hồi quyền lực trong tay nàng, vương phủ quả thật cần nàng …
“Ai___” Nguyên Tĩnh Vũ thở thật dài, nhẹ đem vương phi đỡ dậy, “Thục Ninh, lần này ta thực sự tức giận …”
Vương phi lần nữa khóc thành tiếng, nghĩ muốn nhào vào ngực hắn, nhưng trong một khắc buông tay kia, hắn quay lưng về phía nàng.
“Ta vẫn cho rằng tình nghĩa phu thê mười năm, nàng hiểu rõ về ta, ta cũng hiểu nàng. Nàng ngày thường đại độ khoan dung, không nghĩ tới lần này có thể như vậy… Ta biết rõ lần này uất ức cho nàng, nhưng không phải đã nói với nàng rồi sao? Tất cả vì đại cục! Nàng có biết lần này, thiếu chút nữa ta đã phải vứt bỏ nửa giang sơn? Nàng cho rằng lão thiên còn cho ta cơ hội nữa sao? Nếu là trước kia, Dụ Dương muốn chiếm cả thiên hạ chỉ có ba phần thắng, có Khinh Nhan, ta nắm chắc trong tay đến tám phần. Nhưng nếu mất nàng, chưa nói đến nghĩa quân, Lăng Tiêu các muốn độc chết từng người Dụ Dương cũng dễ như trở bàn tay, nếu thật sự có ngày đó, chúng ta chỉ biết cùng nhau chờ chết!”
“Nô tì hiểu rõ bản thân đã sai lầm rồi …” Mặt Giản vương phi trắng bệch, quỳ gối lần nữa, nàng không nghĩ đến mọi chuyện có thể nghiêm trọng đến vậy. Nếu như hiêu rõ, nàng nhất định không ra tay với Dịch Doanh Doanh.
“Aiiii, sạo lại quỳ xuống?” Nguyên Tĩnh Vũ như bất đắc dĩ lôi nàng dậy, “Chuyện đều đã rồi, hối hận cũng đã muộn, chúng ta vẫn là nghĩ biện pháp khắc phục đi!”
Vương phi gật đầu một cái, xoay mình chỗ khác lau khô nước mắt “Muội muội chịu tha thứ cho ta sao?”
“Nàng ấy?” Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nàng một cái, bất mãn nói, “Việc Khinh Nhan ta sẽ nghĩ biện pháp. Hiện tại quan trong nhất là ứng phó với chúng thần như thế nào?”
Vương phi nháy đôi mắt đẫm lệ, vô tội nhìn Nguyên Tĩnh Vũ.
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nữ nhân vốn quen thuộc nhất của mình, thế nhưng lúc này cảm thấy xa lạ đến vậy. Thì ra dịu dàng, độ lượng của nàng vẫn là thứ giả tạo, nếu nàng thích diễn trò, hắn lại không thể diễn với nàng sao? Uổng cho hắn thông minh một đời, lại để cho nữ nhân này dưới trướng mình làm mưa làm gí… Hắn hồi tưởng đến nữ tử ngọt ngào trong đêm tân hôn, rồi lại nhìn một vương phi cao quý hôm nay, chẳng lẽ quyền thế thật có thể đem một tâm hồn lương thiện trở nên âm mưu tính toán sao? Bọn họ cũng từng ân ái, từng có hài tử, nay còn có lại thứ gì? Đây đến tột cùng là lỗi của ai?
“Vươn gia có kế sách?” Giản vương phi thấy Nguyên Tĩnh Vũ nhìn mình không nói lời nào, trong lòng không khỏi có chúy thấp thỏm. Sao nàng cảm thấy tâm tư Vương gia ngày càng khó nắm bắt?
“Ý của ta …”
Nguyên Tĩnh Vũ hồi phục tinh thần, nhỏ giọng nói một lúc, sau đó xem kỹ mặt vương phi: “Nàng thấy như thế nào?”
“Được, nô tì không có ý kiến …” vương phi cúi đầu nói.
“Vậy chuyện này phải giao cho nàng rồi” Nguyên Tĩnh Vũ nhìn dáng vẻ rất miễn cưỡng của vương phi, lại nói thêm một câu, “Sau ngày nhất thống thiên hạ, nàng vẫn là hoàng hậu của ta!”
Vương phi vì câu này mà ngẩng đầu kên, có chút không dám tin.
Nguyên Tĩnh Vũ cam kết lần nữa: “Nàng là thê tửu kết tóc của ta, những năm gần đây vẫn giúp ta xử lý mọi chuyện trong vương phủ, công lào càng lớn, ta sẽ không quên. Chỉ cần nàng nhớ rõ vị tró cùng bổn phận của mình, không để cho ta có phiền muộn ở nhà, ta sẽ không nuốt lời.”
“Đa tạ vương gia! Nô tì nhất định sẽ làm tốt bổn phận của mình… Vương gia yên tâm, nô tì nhất định an bài thật tốt!” Cuối cùng cũng thấy vương phi lộ ra nụ cười. Lấy được cam kết, nàng hài lòng rời đi.
Mấy ngày sau, Nguyên Tĩnh Vũ kiểm tra thương thế của Dịch Khinh Nhan, thấy vết thương ở ngực nàng bắt đầu khép lại. Chỉ là thân thể nàng quá yếu, mấy ngày nay lại lạnh, ngự y nói muốn nàng chú ý giữ ấm.
Nguyên Tĩnh Vũ nhớ đến phương Bắc ấm áp, tính toán cho đi trú một chút, nhưng ngự ý lại nói thân thể phu nhân hư nhược, ngủ ấm lại dễ bị thượng hỏa, ngược lại không tốt cho thân thể. Cón nói than sưởi ấm tốt nhất cũng nên ít dùng, cửa sổ mở ra cho thông thoáng.
Cái này làm khó cho Nguyên Tĩnh Vũ rồi, cửa sổ mở ra thì không thể đốt lò sưởi, thậm chí ngay cả cách giữ ấm cũng không cho dùng. Như vậy thì làm sao phòng lạnh? Buổi tối còn dễ nói, hắn sưởi ấm cho nàng thì được, nhưng hắn cũng không thể ban ngày cũng nằm trên giường ôm nàng chứ? Nhưng một hai cái ấm lô thế nào mà đủ dùng? Dĩ nhiên trên giường luôn có nước ấm, nhưng làm sao có thể bằng ngực hắn được? Nếu cơ hội tốt vậy hắn mà không biết lợi dụng, thì cả đời hắn không chiếm được nàng cũng là đáng đời.
Dĩ nhiên, hắn đều muốn làm cả. Nhưng sau khi hắn ăn không ngon ngủ không yên những hai ngày. Rốt cuộc hắn cũng nghĩ ra biện pháp xử lý.
Nguyên Tĩnh Vũ sắp xếp một gian thư phòng ngay bên sát vách phòng ngủ của Khinh Nhan, đem tất cả chính vụ cùng quân vụ đến. Thời điểm nàng tỉnh dậy, hắn để nàng ngồi ở đầu gối mình ôm vào ngực, dùng áo lông cáo ấm nhất bao bọc nàng, còn có thể vừa nhìn vừa nói chuyện với nàng. Lại còn để trước cửa một tấm bình phong, người tới bẩm báo chuyện thì đứng ở bên ngoài. Nếu nàng mệt mỏi, ngủ thiếp đi, hắn sẽ cho người để trong chăn mấy cái chăn nước ấm, sau đó mới cẩn thận ôm nàng về ổ chăn ấm áp.
Khinh Nhan kháng nghị vô số lần, đáng tiếc cũng bị hắn bác bỏ. Hôm nay trên người nàng có thương tích, hắn lại vì thân thể nàng, danh chính ngôn thuận ôm nàng, thỉnh thoảng cúi đầu hôn lên nàng, làm nàng rất hoài nghi dụng tâm của hắn.
Buổi tối, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội nằm cùng giường với nàng. Hắn luôn cẩn thận ôm nàng, trừ khi thỉnh thoảng hôn lén mấy cái, còn lại tương đối đàng hoàng.
Mấy ngày đầu, hắn vì thân thể quá mệt mỏi, rất nhanh ngủ mất. Nhưng được vài ngày, tinh thần khôi phục, no bụng bắt đầu nghĩ đến dâm dục. Nàng nhìn trong ánh mắt hắn nồng đậm ham muốn, nghe hô hấp của hắn ngày càng gấp rút, nụ hôn hắn hôn lên mặt nàng là dạng lưu luyến, sao còn có thể không hiểu?
Trước kia, hắn chỉ muốn hôn nhẹ nàng mấy cái liền thỏa mãn. Nhưng hôm này hắn lại bắt đầu quấn quýt si mêm đôi môi nàng, liếm láp thật lâu, thậm chí đẩy hàm răng của nàng ra, trêu chọc đầu lưỡi của nàng …
“Ngươi nên trở về ngủ đi!” Nàng đợi vừa lúc môi lưỡi được tự do, liền đuổi hắn rời đi. Nàng thấy tim đập rộn lên, biết tiếp tục như vậy thật sự quá nghuy hiểm. Không nói đến thân thể nàng chưa hồi phục, cho du vết thương có tốt rồi, nàng tạm thời cũng không có ý định đem thân thể cho hắn.
“Không!” Hắn cự tuyệt nói, sau đó hút thở mấy hơi thật sâu để bình phục hô hấp đang rối loạn, đôi tay nắm chặt quyền. “Nàng đừng lo lắng, ta nhẫn một chút là tốt rồi.” Hắn nói, “Dù thế nào, ta cũng muốn đợi đến ngày nàng nguyện ý…”
Nàng nhắm mắt lại không lên tiếng nữa. Vậy thì xem hắn tự chủ thế nào đi!
Nửa tháng sau, ngoại thương của Khinh Nhan đã toàn bộ lành lặn, có thể vào trong viện tắm nắng một chút, ngắm hoa một chút.
Hành Hương uyển khá rộng, có núi giả, rừng trúc, bị tách ra bởi một kiều mộc to lớn, chồng chất vẽ tĩnh mịch thanh tịnh. Tuy không phải mỗi bước mỗi vẻ, nhưng cũng là mấy bước một cảnh, mỗi góc độ khác nhau đều thấy ý nhị bất đồng.
Mùa đông đình viện không có quá nhiều cây cỏ, trừ vài nhánh hoa mai, cũng chỉ có một khóm kim trúc, mấy cây sâm. Cũng may mai vàng nở đúng mùa, cả khu vườn thoang thoảng một dạng lãnh hương, một bụi hồng mai từ sau khóm trúc nhô ra, cũng làm lòng người xem ấm áp, bên trong góc tường viện còn có vài nhành bạch mai, thanh lệ xuất trần, nhìn tư xa giống như tuyết đọng, đi tới gần mới thấy một cỗ hương thơm ngát, còn có mạch môn mơn mởn trên mặt đất, cây kim ngân đằng thanh thúy trên tường, khiến đình viện này không đến mức vắng lặng.
Nhân lúc Nguyên Tĩnh Vũ đang ở thư phòng tiếp kiến Phùng Văn Tuyên, Dịch Khinh Nha mang theo một thị nữ xuyên qua cửa tròn, theo đường nhỏ rải đá cuội đi ra ngoài, đi bờ hồ ở phía đông vương phủ. Xa xa chỉ thấy bên trong U lan thủy tạ có người đi ra, bên trong cũng rất nhiều tượng đá … Kỳ quá, chẳng lẽ đang cho sửa lại U Lan thủy tạ sao?
“Tiểu Hà, biết chuyện gì xảy ra không?” Khinh Nhan hỏi thị nữ bên người. Chu Tử Ngọc đã vào Hành Hương uyển, nhưng không có an bài làm thị nữ thân cận của nàng, nàng tạm thời cũng không muốn Nguyên Tĩnh Vũ biết bên cạnh mình có người truyền tin tức.
“Thưa phu nhân, bên kia thủy tạ đang sửa chữa lại, nghe nói năm sau Vương gia tính dời qua bên đó ở, x lý chính vụ cũng ở bên đó.” Tiểu Hà chính là tiểu nha hoàn quỳ gối xin Vương gia cứu Khinh Nhan ngày đó, năm nay mới mười lăm tuổi, tướng mạo thanh tú, người cũng cơ trí. Vì ngày đó nàng lập công lớn, nên trở thành thị nữ tâm phúc của phu nhân.
“Vậy sao?…” Chỉ là không có nghe hắn nhắc đến. Khinh Nhan nhìn về các đình đài bên kia thủy tạ, nơi đó thật tốt, rất thanh tịnh.
U Lan Thủy tạ tuy được đặt là thủy tạ, nhưng thật ra trong hồ chỉ có một tiểu đảo, và một chiếc cầu đá chín khúc nối ngang qua. Ngày trước, trên mặt hồ toàn hoa sen, nước hồ tĩnh lặng. Chẳng qua lúc này, hoa sen bị dọn dẹp sạch sẽ, tự nhiên trống không một mảnh. Trên tiểu đảo có ba tiểu lâu độc lập, không có tường viện, nhìn vào trông rất nhẹ nhàng khoan khoái. Trước kia Nguyên Tĩnh Vũ vẫn ở tiền viện, thỉnh thoảng mới cùng vương phi và các phu nhân đi hậu viện.
Đúng vậy a, hắn ở chỗ nàng cũng không tốt lắm, quan viên đi qua đi lại nhiều vậy, chạm mặt nhiều quá cũng không được.
“Phu nhân có muốn qua xem một chút?” Tiểu Hà ngơ ngách nhìn phu nhân một thân như thiên tiên, lại không hiểu chuyện trong lòng nàng.
“Thôi, về sau lại đi!” Khinh Nhan sâu kín thở dài, chậm rãi xoay người, sau đó sửng sốt ___
“Thích không?” Nguyên Tĩnh Vũ mỉm cười nhìn nàng, tiến lên mấy bược nhẹ nhàng đến ôm ngang hông nàng.
Tiểu Hà thức thời lui ra, Vương gia tới, nàng căn bản không có chuyện gì.
“Cái gì? Thủy tạ?” Khinh Nhan đỏ mặt, nàng kháng nghị rất nhiều lần rồi, người này vẫn là thích ôm ôm ấp ấp như vậy.
Trước kia trong phòng thì cũng thôi đi, dù sao cũng không ai thấy, thế nhưng người này bên ngoài cũng không biết thu liễm, thanh danh của nàng vốn đã không tốt lắm, này không phải càng bày ra cho người ta nói nàng lấy sắc dụ dỗ chủ sao? Chỉ trách mình lần trước bị thương quá nặng, nếu không sao dễ cho hắn được như ý? Đáng khâm phục duy nhất chỉ có khoản tự chử của hắn quả không tê, nhiều lần nàng đều cho hắn nhịn không được, kết quả hắn đều nhịn xuống. Mấy ngày nay hắn coi như biết chừng mực, không có gì quá phận để nàng phát hỏa, không thể làm gì khác là nhẫn nại.
“Ta sửa lại tên, tiều hồ sau này gọi là Tinh Nguyệt Hồ, đảo là Đồng Tâm Đảo, ba tiểu viện kia lần lượt là Trích Tinh Lâu, Văn Hinh Lâu, Thanh Phong Uyển. Chúng ta ở Thanh Phong Uyển, Văn Hinh lâu làm thư phòng, Trích Tinh lâu xử lý chính vụ. Lúc này bên đó đang lộn xộn, chờ làm xong ta cùng nàng đi xem …” Nguyên Tĩnh Vũ ôm nàng, để nàng dựa vào lòng mình. Gió nổi lên, mấy ngày nay mặc dù không có tuyết, nàng vẫn khoác áo choàng lông cáo, nhưng cũng phải chú ý, không để thân thể nàng chịu lạnh được.
Chương thứ hai mươi mốt :Hi vọng lại nhất thôn (hạ)
“Ta … cũng ở đó sao?” Nếu đã không thoát ra được, nàng toàn thân buông lỏng dựa vào hắn, cảm thụ phần ấm áp kia.
“Dĩ nhiên, ta đã nói rồi, sẽ không tách rời nàng nữa, ta ở đâu nàng liền ở đó. Nàng sẽ không nói là nàng không thích bên kia chứ?” Nguyên Tĩnh Vũ có chút tham lam ngửi hương tóc nhàn nhạt của nàng, dục vọng trong lòng từ từ thăng cấp. Hắn cố gắng áp chế mình, thật vất vả để nàng buông lỏng phòng bị, hắn cũng không muốn củi kiếm ba năm thiêu mất trong một giờ.
“Vậy … vương phi thì sao?” Mặc dù không muốn nhắc tới, nhưng không thể không hỏi. Dù sao vương phi mới là chính phi của hắn, cho dù hắn một lòng một dạ giữ lời thề thì trên danh phận, nàng cũng chỉ là tiểu thiếp.
“Nàng yên tâm ta sẽ xử lý.” Nguyên Tĩnh Vũ dùng ngón tay chặn lại câu hỏi sắp ra cửa miệng nàng, khẽ thở dài, “Khinh Nhan, hãy tin tưởng là ta hiểu nàng, sẽ không làm ra chuyện để nàng thất vọng. Nhưng ta cũng không phải người vô tình, dù sao nàng ta cũng là người kết tóc những mười năm với ta, còn trải qua mấy lần sanh hài tử … Có thể nàng ta sẽ không nhỏ nhen, nhưng cũng không thể xem như không có đúng không?”
Tâm trạng của Khinh Nhan vì đề tài này mà trở nên nặng nề. Đúng vậy, bọn họ là vợ chồng son, ân ái mười năm, còn có hài tử …Nàng cảm giác mình giống như cường đạo, đột nhiên xông vào cuộc sống ân ái bọn họ, đoạt đi trượng phu của người ta. Nhưng là, vì nghĩa quân, vì dẹp yên thiên hạ, vì giấc mộng nàng sẽ kiên trì, sẽ ích kỷ một lần đi! Vì thế, nàng nguyện ý hứng chịu tất cả oán giận của các nữ nhân vô tội kia.
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn mặt nàng, nắm tay nàng nói: “Thật ra thì trước đây ta cùng nàng ấy cũng không quan hệ gì quá lớn, nàng ấy vốn không thể là nữ nhân sánh vai cùng ta, nếu như có người nhất định phải gánh chịu tội lỗi, thì người đó là ta … Mọi chuyện thật không liên quan đến nàng, đừng đoán mò …”
Khinh Nhan cúi đầu không nói gì.
“Chuyện mấy người bọn Duẫn Tiệp, nàng định xử lý thế nào?” Nguyễn Tĩnh Vũ ôm lấy nàng trở về, một mặt hỏi.
“Thật ra ta cũng không trách bọn họ …” Khinh Nhan chợt dừng bước lại, đón ánh mắt cười nhợt nhạt của hắn. Hắn cẩn thận như thế sao? Hắn đang lo lắng cho nàng, lo nàng nhắc đến chuyện Giản vương phi thì lòng sẽ mất hứng, lo nàng tự trách, nên đem tất cả trách nhiệm đẩy hết lên mình, sau đó nói sang chuyện khác?
Ánh mặt trời mùa đông, làn da nàng như ngọc, đôi mắt sáng trong, nụ cười kia dù đạm lại rung động lòng người, Nguyên Tĩnh Vũ chỉ cảm thấy trong giây phút đó, trời đất cũng vì vậy mà mờ nhạt. Hắn không giữ được nữa, một tay ôm hông nàng, một tay nâng cằm nàng, liền sau đó hôn lên môi nàng.
Khinh Nhan bị hắn làm sợ hết hồn, ngẩn ra, sau mới bắt đầu giãy giụa, nhưng Nguyên Tĩnh Vũ đã nếm được tư vị của nàng, lẽ nào chịu buông tay?
Kể từ ngày thanh tĩnh hôm đó, nhất thời cảm động mà hôn, nhiều ngày như vậy, Nguyên Tĩnh Vũ vẫn rất quy củ, tệ nhất cũng là ôm hông nàng thật chặt, cùng hôn khuôn mặt nàng. Sau lại vì hôn sâu mà thiếu chút nữa không khống chế được mình, sau này nàng luôn tránh né, hắn cũng không có miễn cưỡng nàng. Đây là lần thứ ba hắn hôn nàng, lần này bất đồng với lần đầu tiên, lần đầu là cảm động, bởi vì tình cảm nồng nàng không có chỗ thổ lộ, là vì cảm giác mất mà có lại vô cùng vui sướng; nhưng sau hai lần lại vì xinh đẹp mà hấp dẫn, vì nồng đậm yêu thương, dĩ nhiên cũng không phủ nhận mùi vị tình dục bao phủ bên trong.
Nhưng là, đây chính là ở bên ngoài! Không biết bao nhiêu đôi mắt nhìn bọ họ đâu! Nàng đấm vào vai hắn, nhưng nam nhân bình thường dịu dàng thế nhưng lúc này lại rất mạnh, thế nào cũng không chịu buông nàng ra.
Hôi lâu sau, Nguyên Tĩnh Vũ rốt cuộc không nỡ mà buông đôi môi của nàng, nhưng ngón tay lại lưu luyến trên mặt nàng. Nhìn đôi môi bị chính mình hôn đến sưng đỏ, Nguyên Tĩnh Vũ ám bách nói: “Khinh Nhan, ta … ta vốn khong phải là người mê luyến nữ sắc, trừ vương phi, những nữ nhân kia hình dạng thế nào ta cũng không rõ. Nhưng ta không biết tại sao, nhìn thất nàng thì tự chủ của ta cũng biến mất, cũng không biết vì quá yêu nàng hay do nàng quá xinh đẹp. Những ngày qua ta nhịn thật vất vả, lại lo lắng nàng tùy thời đuổi ta đi. Nhưng là, loại cảm giác đó thật kỳ quái, vừa khó chịu như muốn nổ tung, vừa ngọt …”
Lửa giận do xấu hổ của Khinh Nhan vừa nổi lên thì bị mấy câu Nguyên Tĩnh Vũ dập mất.
“Gió nổi lên rồi, về nghỉ thôi!” Nguyên Tĩnh Vũ nắm vai nàng, nháy mắt mấy cái nói.
Dịch Khinh Nhan âm thầm than thở, lại bị hắn tính toán rồi. Người này càng ngày càng tinh, biết được lúc nào thu liễm, biết nên đập lửa giận của nàng cách nào. Chỉ là, nghĩ đến lúc mới hôn, ngượng ngùng nhưng mơ hồ cũng có chút ngọt ngào.
Trong thời gian dưỡng thương, hắn nói cho nàng về chuyến đi Lương Châu, nói đến tình thế bức bách, hắn buộc phải dẫn dụ Quận chúa Ngọc Nhan bỏ trốn như thế nào.
Thì ra suy tính ban đầu của bọn họ là chính xác, Hà Gian Vương với Hà Tây vương quả thật vì Yến vương uy hiếp mà muốn cùng Dụ Dượng và Trung Châu kết minh, đáng tiếc bị Yến vương nhìn ra đầu mối, chẳng những cắm vào một cước, còn muốn Hà Tây khai chiến với Dụ Dương, không thể lo nghĩ được chuyện khác. Cũng may Hà Tây vương tỏ ra ngu ngốc, nhưng thực tế lại khôn khéo ẩn nhẫn, khiến cho Yến vương hy sinh nữ nhi để phục binh.
Còn Ngọc Nhan Quận chúa trước hôn lễ bỏ chạy theo nam nhân khác, trong lòng chỉ sợ là thật lòng yêu Nguyên Tĩnh Vũ! Ai, một nữ tử đáng thương …
Mà Nguyên Tĩnh Vũ cứ mặc cho người khác bức bách không chút phản kháng? Hay là cho đến giờ hắn vẫn không cho đây là bức bách? Với nam nhân này mà nói, đây xem như là chuyện tốt đi! Nữ tử cao quý xinh đẹp như vậy lại nguyện ý bỏ trốn cùng hắn trước hôn lễ, trong lòng hắn cũng rất đắc ý chứ? Nam nhân đều vậy …
Hừ, nàng có thể tha thứ cho hắn một lần, nếu còn lần sau, tha thứ hay không đã không còn là vấn đề …
Thiên hạ mấy ngày nay trái lại yên bình, Nam Vương không vì Dụ Dương vương kết minh với Hà Tây, Hà Gian cùng Yến vương mà động binh, nghĩ đã biết có ẩn tình.
Mà Hà Tây cùng Dụ Dương lúc đó cũng có hai lần đưa thư qua lại, cũng không có dấu hiệu xung đột. Tin tức Nguyên Tĩnh Vũ đem theo Ngọc Nhan Quận chúa bỏ trốn không lâu sau đó, tung ra cũng chỉ để thay đổi mùi vị mà thôi!
Lời đồn đãi Hà Tây vương vì đổi lấy hòa bình hai nước mà đem thê thiếp tặng Dụ Dương vương, thâm chí còn nói Ngọc Nhan quận chúa sớm mất trinh tiết, Hà Tây vương không dám từ hôn sợ đắc tội với Yến vương, Dụ Dượng chịu nhận lấy tàn hoa bại liễu, Hà Tây vương là một mũi tên bắn hai con nhạn, âm thầm cao hứng!
Đây chính là “đáp lễ” Nguyên Tĩnh Vũ tặng cho Yến vương cùng Hà tây vương.
Nghe nói những lời đồn này làm Dương Tinh Vân giận đến hộc máu, hắn đã từng hoài nghi Hà Tây vương lập kế cho hắn với Nguyên Tĩnh Vũ, nhưng không ngờ Nguyên Tĩnh Vũ cũng là đồng mưu. Hắn cho là Nguyên Tĩnh Vũ vì nữ nhi của mình mà đỡ một chưởng kia, tình cảm hẳn cũng không phải là giả. Nhưng không lâu về sau nhận được tin tức từ Dụ Dương vương phủ, nói Nguyên Tĩnh Vũ tự tay hủy đi hài tử trong bụng Như Nguyệt, hắn mới cảm thấy khiếp sợ. Chẳng lẽ hắn già thật rồi? Lại bị hai hậu bối trẻ tuổi tinh toán!
Dịch Khinh Nhan một mặt cảm thán mưu kế Hà Tây vương, một mặt vì Ngọc Nhan quận chúa thương hại. Ở trong mắt nam nhân, nữ nhân chính là con cờ tùy lúc bỏ đi. Nếu trong tay nàng không nắm trăm vạn nghĩa quân, chỉ sợ còn không bằng Dương Như Nguyệt. Người ta dù sao cũng là quận chúa sủng ái của Yến vương, mà nàng Dịch Doanh Doanh cũng là nữ tử giang hồ cha không thương huynh không sủng thôi! Coi như Nguyên Tĩnh Vũ vì nàng xinh đẹp chưa kịp dời hai mắt, cũng cùng một dạng với Thôi Thụy Ngọc, chứ trong lòng hắn cái gì cũng không còn!
Cho nên, nữ nhan phải tự mình cố gắng mới có được tôn trọng với chân tình của nam nhân.
Nguyên Tĩnh Vũ đã chuẩn bị cho nhóm binh khí đầu tiên bí mật vận chuyển đến Giang Nam, vẫn do Dụ Dương phụ trách.
Bởi vì chuyện lần này, đứng ở lập trường Dụ Dương, rất được Nguyên Tĩnh Vũ xem trọng, giao hết chuyện nghĩa quân Giang Nam cho hắn. Mà mấy người Duẫn Tiệp còn bị nhốt ở địa lao cũng chưa có xử trí.
Hai người mấy ngày qua cũng không ăn cái gì, cho nên ăn liên tiếp hai chén lớn mới dừng lại. Khinh Nhan nhìn hốc mắt hãm sâu của Nguyên Tĩnh Vũ, dịu dàng khuyên: “Được rồi, nghỉ ngơi chút đi!”
Nguyên Tĩnh Vũ gật đầu một cái, tựa lên ghế dựa bên mép giường nàng ngủ, rất nhanh truyền tiếng hít thở đều của hắn.
Bên trong chủ viện Lăng Ba uyển ở hậu viên vương phủ, Giảm vương phi mời trà Chu Trọng Nguyên, trầm mặc một lúc sau mới mở miệng nói: “Chu tiên sinh, ta thật sự đã làm sai sao? Ta chỉ không muốn Vương gia vì một nữ nhân bình thường mà cản trở đại nghiệp … Dịch phu nhân, nàng rốt cuộc có bí mật gì?”
Chu Trọng Nguyên cân nhắc một chút hỏi ngược lại: “Vương phi có biết hiện nay trong tay Vương gia có bao nhiêu binh mã?”
Giản vương phi không hiểu nhìn Chu Trọng Nguyên một cái đáp: “Phòng tuyến phía nam có mười lăm vạn binh, do Dịch Nguyên soái trực tiếp thống lĩnh, phòng tuyến phía bắc có tám vạn binh, thống lĩnh là ca ca của Dịch phu nhân, phía tây có hai vạn binh, phía đông có một vạn nhân mã, ở Duyệt Châu thì hai vạn, còn có quân đóng ở các trấn, tổng cộng … hơn ba mươi vạn. Ý Chu tiên sinh là trọng binh đều nằm trong tay người của Dịch gia sao?”
“Không.” Chu Trọng Nguyên lắc đầu một cái: “Dụ Dương chúng ta đất đai hạn hẹp, không đủ giàu có, dân cũng không đông, có được ba mươi vạn tinh binh đã là không dễ. Hơn nữa lòng trung thành của hai vị Dịch tướng quân đối vương gia, vương phi không cần phải nghi ngờ.”
“Vậy…” Vương phi không hiểu, cau mày nhìn Chu Trọng Nguyên. Hắn rốt cuộc là muốn nói cái gì?
Chu Trọng Nguyên đứng dậy, nhìn quanh bốn phía thấy không có người nghe lén, mới nghiêm túc nói: “Cách con sông về phía Nam của nội thị Nam Vương, trong tay Dịch phu nhân nắm trên trăm vạn nghĩa quân. Mặc dù không trải qua huấn luyện chuyên chế, vũ khí trang bị cũng không đủ, tựa như chỉ là một đám quân ô hợp, nhưng nhiều năm như vậy, lấy khí thế của Nam vương cũng không trấn áp được, cũng đủ để thấy thực lực bọn họ. Chỉ cần trang bị vũ khí cùng huấn luyện kỹ càng, quân này sẽ là chủ bài giúp vương gia chinh phục thiên hạ.”
“Trăm vạn nghĩa quân?” Giản vương phi trợn mắt há mồm nhìn Chu Trọng Nguyên, không dám tin vào sự thật này.
“Vương gia có được Dịch phu nhân, cũng có thể nói có được một nửa thiên hạ. Lời nói tuy có bất kính, nhưng vương phi, lấy hiểu biết của người về vương gia, vương gia là loại người trầm mê nữ sắc sao?”
Vương phi chấn kinh đến không nói được gì. Nàng thế nào cũng không nghĩ được một nữ tử trẻ tuổi vậy lại có thể thống lĩnh trăm vạn nghĩa quân … Khó trách ngày đó Vương gia lệnh cho nàng không để đám nữ nhân hậu viện gây phiền phức cho Dịch Doanh Doanh, thì ra là …
Chu Trọng Nguyên nhìn Giản vương phi đã cảm thấy hối hận, tiếp tục nói: “Vương phi có biết võ công của Dịch phu nhân trong thiên hạ là khó tìm đối thủ, bản thân nàng đã là trợ lực lớn nhất cho Vương gia chinh phạt thiên hạ. Nếu nàng thật chết đi, phản ứng của nghĩa quân không cần phải bàn, chỉ riêng sư môn của nàng sợ cũng không bỏ qua cho Vương gia. Lăng tiêu các lấy dược vật làm chủ, nổi tiếng hậu thế, võ công thần bí sâu không lường được, đến lúc đó, chỉ sợ vương phủ không có môt ngày yên tĩnh …
“Ta hiểu. Ngươi lui ra đi!” Giản vương phí nói. Nàng không cách nào nghe tiếp nữa, cho là mình làm tất cả đều vì muốn tốt cho Vương gia, cũng là vì đại nghiệp của Vương gia mà suy tính, nguyên lai thiếu chút nữa đã gây ra đại họa …
“Vâng!” Chu Trọng Nguyên khom người cáo lui, trước kh i đi lưu lại một câu, “Thân phận Dịch phu nhân trước mắt còn cần giữ bí mật, cả Dịch thống lĩnh cũng không biết, xin Vương phi không cần nói cho người thứ ba…”
Giản vương phi ngồi lặng cả một buổi chiều, vẫn do dự không nguôi, rốt cuộc nàng có nên tìm Dịch Doanh Doanh không? Sau này nên chung đụng với nàng ta như thế nào? Vương gia ngày đó trong lúc nguy cấp mới cưới Ngọc Nhan Quận chúa làm trắc phi, nàng ta đã không thể tiếp nhận, về sau chỉ sợ Vương gia sẽ không vào phòng của nàng nữa? Nhớ đến trước đây ân ái, lại nhớ đến khuôn mặt điên cuồng vặn vẹo của Vương gia ngày đó, nàng cảm giác tim như bị đao cắt, đau đến hít thở không thông…
Gần tối, Giản vương phi lần thứ ba cầu kiến Nguyên Tĩnh Vũ tại Hành Hương uyển. Nguyên Tĩnh Vũ trông cho Khinh Nhan ngủ thiếp đi, mới ra ngoài trắc điện của Hành Hương uyển gặp thê tử kết tóc của mình.
Nguyên Tĩnh Vũ đi vào, lạnh lùng nói “Ngươi còn tới làm gì?".
Giản vương phi lập tức quỳ trên đất, lã chã chực khóc: “Nô tì đến để xin tội!”
Nguyên Tĩnh Vũ nhíu mày, lạnh lùng nhìn nàng một hồi, mới mở miệng nói: “Vương phi có tội gì?” Lời tuy thế, nhưng hắn không gọi nàng đứng dậy.
Vương phi nặng nề dập đầu một cái, giọng tựa như khóc nói nói: “Nô tì tự cho là đúng, tự chủ trương, không ngờ thiếu chút nữa làm hỏng đại sự của Vương gia … Nô tì, nô tì vốn là cho tất cả đều làm vì vương gia … không ngờ mình lại là có mắt không tròng …”
Khóe miệng Nguyên Tĩnh Vũ giương lên, lộ ra một nụ cười giễu cợt. Hắn vẫn cho là hắn cười một vương phi hiền đức, mặc dù cổ hủ, thỉnh thoảng cũng sẽ ăn dấm chua, nhưng tâm địa là thuần lương, không ngờ tất cả cũng chỉ là mặc định.
Cho đến khi gặp chuyện lần này của Khinh Nhan, nhớ lại tình cảnh lúc đó, mới hiểu được vị vương phi của hắn lợi hại cỡ nào.
Hắn toàn tâm tin tưởng nàng, giao toàn bộ sự vụ trong phủ cho nàng xử lý, nhưng nàng lại lời dụng quyền lực hắn trao đi mưu hại nữ nhân hắn yêu quý nhất!
Ngày đó ở đại môn vương phủ, sao những nữ nhân kia lại đột nhiên xuất hiện? Tai sao Dương Như Nguyệt lại chẩn có thai vào đúng ngày đó, lại vừa lúc Khinh Nhan vừa hồi phủ? Nếu không xuất hiện tin Dương Như Nguyệt mang thai, Khinh Nhan sẽ không mất lý trí như vậy, hắn cũng sẽ không cuống cuồng như vậy, tất cả đều không xảy ra.
Hôm nay, gần như cả đại thần Dụ Dương đều cho Khinh Nhan là yêu nữ mê hoặc quân vương, ngay cả thân ca ca cũng định hy sinh nàng để bào toàn danh tiếng Dịch thị.
Nếu không phải là nàng gật đầu, Duẫn Tiệp nhất định sẽ không dùng phương thức quyết tuyệt như vậy với muội muội của mình, nàng cố ý khảo nghiệm Duẫn Tiệp, dù thành hay bại đều có thể chối trách nhiệm.
Nếu không xử phạt người động thủ là Dịch Duẫn Tiệp, thì càng không thể xử phạt nàng! Bởi vì chuyện này nàng không nói ra, nàng cũng không kêu Dịch Duẫn Tiệp đi giết người, mà nàng là Dụ Dương chính phi, là nữ chủ nhân của Dụ Dương, cũng có quyền xử trí một thiếp thất.
Nguyên Tĩnh Vũ nắm chặt quyền chịu đựng phẫn nộ trong lòng. Hắn quả thật xem thường nàng, nhưng cũng không làm gì được nàng. Cho dù nàng có lỗi, dù lòng dạ nàng không rộng rãi như bên ngoài vẫn thể hiện, thì bọn họ vẫn còn mười năm tình cảm ở đó, hắn không thể vì nữ nhân khác biếm nàng, cũng không thể thu hồi quyền lực trong tay nàng, vương phủ quả thật cần nàng …
“Ai___” Nguyên Tĩnh Vũ thở thật dài, nhẹ đem vương phi đỡ dậy, “Thục Ninh, lần này ta thực sự tức giận …”
Vương phi lần nữa khóc thành tiếng, nghĩ muốn nhào vào ngực hắn, nhưng trong một khắc buông tay kia, hắn quay lưng về phía nàng.
“Ta vẫn cho rằng tình nghĩa phu thê mười năm, nàng hiểu rõ về ta, ta cũng hiểu nàng. Nàng ngày thường đại độ khoan dung, không nghĩ tới lần này có thể như vậy… Ta biết rõ lần này uất ức cho nàng, nhưng không phải đã nói với nàng rồi sao? Tất cả vì đại cục! Nàng có biết lần này, thiếu chút nữa ta đã phải vứt bỏ nửa giang sơn? Nàng cho rằng lão thiên còn cho ta cơ hội nữa sao? Nếu là trước kia, Dụ Dương muốn chiếm cả thiên hạ chỉ có ba phần thắng, có Khinh Nhan, ta nắm chắc trong tay đến tám phần. Nhưng nếu mất nàng, chưa nói đến nghĩa quân, Lăng Tiêu các muốn độc chết từng người Dụ Dương cũng dễ như trở bàn tay, nếu thật sự có ngày đó, chúng ta chỉ biết cùng nhau chờ chết!”
“Nô tì hiểu rõ bản thân đã sai lầm rồi …” Mặt Giản vương phi trắng bệch, quỳ gối lần nữa, nàng không nghĩ đến mọi chuyện có thể nghiêm trọng đến vậy. Nếu như hiêu rõ, nàng nhất định không ra tay với Dịch Doanh Doanh.
“Aiiii, sạo lại quỳ xuống?” Nguyên Tĩnh Vũ như bất đắc dĩ lôi nàng dậy, “Chuyện đều đã rồi, hối hận cũng đã muộn, chúng ta vẫn là nghĩ biện pháp khắc phục đi!”
Vương phi gật đầu một cái, xoay mình chỗ khác lau khô nước mắt “Muội muội chịu tha thứ cho ta sao?”
“Nàng ấy?” Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nàng một cái, bất mãn nói, “Việc Khinh Nhan ta sẽ nghĩ biện pháp. Hiện tại quan trong nhất là ứng phó với chúng thần như thế nào?”
Vương phi nháy đôi mắt đẫm lệ, vô tội nhìn Nguyên Tĩnh Vũ.
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nữ nhân vốn quen thuộc nhất của mình, thế nhưng lúc này cảm thấy xa lạ đến vậy. Thì ra dịu dàng, độ lượng của nàng vẫn là thứ giả tạo, nếu nàng thích diễn trò, hắn lại không thể diễn với nàng sao? Uổng cho hắn thông minh một đời, lại để cho nữ nhân này dưới trướng mình làm mưa làm gí… Hắn hồi tưởng đến nữ tử ngọt ngào trong đêm tân hôn, rồi lại nhìn một vương phi cao quý hôm nay, chẳng lẽ quyền thế thật có thể đem một tâm hồn lương thiện trở nên âm mưu tính toán sao? Bọn họ cũng từng ân ái, từng có hài tử, nay còn có lại thứ gì? Đây đến tột cùng là lỗi của ai?
“Vươn gia có kế sách?” Giản vương phi thấy Nguyên Tĩnh Vũ nhìn mình không nói lời nào, trong lòng không khỏi có chúy thấp thỏm. Sao nàng cảm thấy tâm tư Vương gia ngày càng khó nắm bắt?
“Ý của ta …”
Nguyên Tĩnh Vũ hồi phục tinh thần, nhỏ giọng nói một lúc, sau đó xem kỹ mặt vương phi: “Nàng thấy như thế nào?”
“Được, nô tì không có ý kiến …” vương phi cúi đầu nói.
“Vậy chuyện này phải giao cho nàng rồi” Nguyên Tĩnh Vũ nhìn dáng vẻ rất miễn cưỡng của vương phi, lại nói thêm một câu, “Sau ngày nhất thống thiên hạ, nàng vẫn là hoàng hậu của ta!”
Vương phi vì câu này mà ngẩng đầu kên, có chút không dám tin.
Nguyên Tĩnh Vũ cam kết lần nữa: “Nàng là thê tửu kết tóc của ta, những năm gần đây vẫn giúp ta xử lý mọi chuyện trong vương phủ, công lào càng lớn, ta sẽ không quên. Chỉ cần nàng nhớ rõ vị tró cùng bổn phận của mình, không để cho ta có phiền muộn ở nhà, ta sẽ không nuốt lời.”
“Đa tạ vương gia! Nô tì nhất định sẽ làm tốt bổn phận của mình… Vương gia yên tâm, nô tì nhất định an bài thật tốt!” Cuối cùng cũng thấy vương phi lộ ra nụ cười. Lấy được cam kết, nàng hài lòng rời đi.
Mấy ngày sau, Nguyên Tĩnh Vũ kiểm tra thương thế của Dịch Khinh Nhan, thấy vết thương ở ngực nàng bắt đầu khép lại. Chỉ là thân thể nàng quá yếu, mấy ngày nay lại lạnh, ngự y nói muốn nàng chú ý giữ ấm.
Nguyên Tĩnh Vũ nhớ đến phương Bắc ấm áp, tính toán cho đi trú một chút, nhưng ngự ý lại nói thân thể phu nhân hư nhược, ngủ ấm lại dễ bị thượng hỏa, ngược lại không tốt cho thân thể. Cón nói than sưởi ấm tốt nhất cũng nên ít dùng, cửa sổ mở ra cho thông thoáng.
Cái này làm khó cho Nguyên Tĩnh Vũ rồi, cửa sổ mở ra thì không thể đốt lò sưởi, thậm chí ngay cả cách giữ ấm cũng không cho dùng. Như vậy thì làm sao phòng lạnh? Buổi tối còn dễ nói, hắn sưởi ấm cho nàng thì được, nhưng hắn cũng không thể ban ngày cũng nằm trên giường ôm nàng chứ? Nhưng một hai cái ấm lô thế nào mà đủ dùng? Dĩ nhiên trên giường luôn có nước ấm, nhưng làm sao có thể bằng ngực hắn được? Nếu cơ hội tốt vậy hắn mà không biết lợi dụng, thì cả đời hắn không chiếm được nàng cũng là đáng đời.
Dĩ nhiên, hắn đều muốn làm cả. Nhưng sau khi hắn ăn không ngon ngủ không yên những hai ngày. Rốt cuộc hắn cũng nghĩ ra biện pháp xử lý.
Nguyên Tĩnh Vũ sắp xếp một gian thư phòng ngay bên sát vách phòng ngủ của Khinh Nhan, đem tất cả chính vụ cùng quân vụ đến. Thời điểm nàng tỉnh dậy, hắn để nàng ngồi ở đầu gối mình ôm vào ngực, dùng áo lông cáo ấm nhất bao bọc nàng, còn có thể vừa nhìn vừa nói chuyện với nàng. Lại còn để trước cửa một tấm bình phong, người tới bẩm báo chuyện thì đứng ở bên ngoài. Nếu nàng mệt mỏi, ngủ thiếp đi, hắn sẽ cho người để trong chăn mấy cái chăn nước ấm, sau đó mới cẩn thận ôm nàng về ổ chăn ấm áp.
Khinh Nhan kháng nghị vô số lần, đáng tiếc cũng bị hắn bác bỏ. Hôm nay trên người nàng có thương tích, hắn lại vì thân thể nàng, danh chính ngôn thuận ôm nàng, thỉnh thoảng cúi đầu hôn lên nàng, làm nàng rất hoài nghi dụng tâm của hắn.
Buổi tối, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội nằm cùng giường với nàng. Hắn luôn cẩn thận ôm nàng, trừ khi thỉnh thoảng hôn lén mấy cái, còn lại tương đối đàng hoàng.
Mấy ngày đầu, hắn vì thân thể quá mệt mỏi, rất nhanh ngủ mất. Nhưng được vài ngày, tinh thần khôi phục, no bụng bắt đầu nghĩ đến dâm dục. Nàng nhìn trong ánh mắt hắn nồng đậm ham muốn, nghe hô hấp của hắn ngày càng gấp rút, nụ hôn hắn hôn lên mặt nàng là dạng lưu luyến, sao còn có thể không hiểu?
Trước kia, hắn chỉ muốn hôn nhẹ nàng mấy cái liền thỏa mãn. Nhưng hôm này hắn lại bắt đầu quấn quýt si mêm đôi môi nàng, liếm láp thật lâu, thậm chí đẩy hàm răng của nàng ra, trêu chọc đầu lưỡi của nàng …
“Ngươi nên trở về ngủ đi!” Nàng đợi vừa lúc môi lưỡi được tự do, liền đuổi hắn rời đi. Nàng thấy tim đập rộn lên, biết tiếp tục như vậy thật sự quá nghuy hiểm. Không nói đến thân thể nàng chưa hồi phục, cho du vết thương có tốt rồi, nàng tạm thời cũng không có ý định đem thân thể cho hắn.
“Không!” Hắn cự tuyệt nói, sau đó hút thở mấy hơi thật sâu để bình phục hô hấp đang rối loạn, đôi tay nắm chặt quyền. “Nàng đừng lo lắng, ta nhẫn một chút là tốt rồi.” Hắn nói, “Dù thế nào, ta cũng muốn đợi đến ngày nàng nguyện ý…”
Nàng nhắm mắt lại không lên tiếng nữa. Vậy thì xem hắn tự chủ thế nào đi!
Nửa tháng sau, ngoại thương của Khinh Nhan đã toàn bộ lành lặn, có thể vào trong viện tắm nắng một chút, ngắm hoa một chút.
Hành Hương uyển khá rộng, có núi giả, rừng trúc, bị tách ra bởi một kiều mộc to lớn, chồng chất vẽ tĩnh mịch thanh tịnh. Tuy không phải mỗi bước mỗi vẻ, nhưng cũng là mấy bước một cảnh, mỗi góc độ khác nhau đều thấy ý nhị bất đồng.
Mùa đông đình viện không có quá nhiều cây cỏ, trừ vài nhánh hoa mai, cũng chỉ có một khóm kim trúc, mấy cây sâm. Cũng may mai vàng nở đúng mùa, cả khu vườn thoang thoảng một dạng lãnh hương, một bụi hồng mai từ sau khóm trúc nhô ra, cũng làm lòng người xem ấm áp, bên trong góc tường viện còn có vài nhành bạch mai, thanh lệ xuất trần, nhìn tư xa giống như tuyết đọng, đi tới gần mới thấy một cỗ hương thơm ngát, còn có mạch môn mơn mởn trên mặt đất, cây kim ngân đằng thanh thúy trên tường, khiến đình viện này không đến mức vắng lặng.
Nhân lúc Nguyên Tĩnh Vũ đang ở thư phòng tiếp kiến Phùng Văn Tuyên, Dịch Khinh Nha mang theo một thị nữ xuyên qua cửa tròn, theo đường nhỏ rải đá cuội đi ra ngoài, đi bờ hồ ở phía đông vương phủ. Xa xa chỉ thấy bên trong U lan thủy tạ có người đi ra, bên trong cũng rất nhiều tượng đá … Kỳ quá, chẳng lẽ đang cho sửa lại U Lan thủy tạ sao?
“Tiểu Hà, biết chuyện gì xảy ra không?” Khinh Nhan hỏi thị nữ bên người. Chu Tử Ngọc đã vào Hành Hương uyển, nhưng không có an bài làm thị nữ thân cận của nàng, nàng tạm thời cũng không muốn Nguyên Tĩnh Vũ biết bên cạnh mình có người truyền tin tức.
“Thưa phu nhân, bên kia thủy tạ đang sửa chữa lại, nghe nói năm sau Vương gia tính dời qua bên đó ở, x lý chính vụ cũng ở bên đó.” Tiểu Hà chính là tiểu nha hoàn quỳ gối xin Vương gia cứu Khinh Nhan ngày đó, năm nay mới mười lăm tuổi, tướng mạo thanh tú, người cũng cơ trí. Vì ngày đó nàng lập công lớn, nên trở thành thị nữ tâm phúc của phu nhân.
“Vậy sao?…” Chỉ là không có nghe hắn nhắc đến. Khinh Nhan nhìn về các đình đài bên kia thủy tạ, nơi đó thật tốt, rất thanh tịnh.
U Lan Thủy tạ tuy được đặt là thủy tạ, nhưng thật ra trong hồ chỉ có một tiểu đảo, và một chiếc cầu đá chín khúc nối ngang qua. Ngày trước, trên mặt hồ toàn hoa sen, nước hồ tĩnh lặng. Chẳng qua lúc này, hoa sen bị dọn dẹp sạch sẽ, tự nhiên trống không một mảnh. Trên tiểu đảo có ba tiểu lâu độc lập, không có tường viện, nhìn vào trông rất nhẹ nhàng khoan khoái. Trước kia Nguyên Tĩnh Vũ vẫn ở tiền viện, thỉnh thoảng mới cùng vương phi và các phu nhân đi hậu viện.
Đúng vậy a, hắn ở chỗ nàng cũng không tốt lắm, quan viên đi qua đi lại nhiều vậy, chạm mặt nhiều quá cũng không được.
“Phu nhân có muốn qua xem một chút?” Tiểu Hà ngơ ngách nhìn phu nhân một thân như thiên tiên, lại không hiểu chuyện trong lòng nàng.
“Thôi, về sau lại đi!” Khinh Nhan sâu kín thở dài, chậm rãi xoay người, sau đó sửng sốt ___
“Thích không?” Nguyên Tĩnh Vũ mỉm cười nhìn nàng, tiến lên mấy bược nhẹ nhàng đến ôm ngang hông nàng.
Tiểu Hà thức thời lui ra, Vương gia tới, nàng căn bản không có chuyện gì.
“Cái gì? Thủy tạ?” Khinh Nhan đỏ mặt, nàng kháng nghị rất nhiều lần rồi, người này vẫn là thích ôm ôm ấp ấp như vậy.
Trước kia trong phòng thì cũng thôi đi, dù sao cũng không ai thấy, thế nhưng người này bên ngoài cũng không biết thu liễm, thanh danh của nàng vốn đã không tốt lắm, này không phải càng bày ra cho người ta nói nàng lấy sắc dụ dỗ chủ sao? Chỉ trách mình lần trước bị thương quá nặng, nếu không sao dễ cho hắn được như ý? Đáng khâm phục duy nhất chỉ có khoản tự chử của hắn quả không tê, nhiều lần nàng đều cho hắn nhịn không được, kết quả hắn đều nhịn xuống. Mấy ngày nay hắn coi như biết chừng mực, không có gì quá phận để nàng phát hỏa, không thể làm gì khác là nhẫn nại.
“Ta sửa lại tên, tiều hồ sau này gọi là Tinh Nguyệt Hồ, đảo là Đồng Tâm Đảo, ba tiểu viện kia lần lượt là Trích Tinh Lâu, Văn Hinh Lâu, Thanh Phong Uyển. Chúng ta ở Thanh Phong Uyển, Văn Hinh lâu làm thư phòng, Trích Tinh lâu xử lý chính vụ. Lúc này bên đó đang lộn xộn, chờ làm xong ta cùng nàng đi xem …” Nguyên Tĩnh Vũ ôm nàng, để nàng dựa vào lòng mình. Gió nổi lên, mấy ngày nay mặc dù không có tuyết, nàng vẫn khoác áo choàng lông cáo, nhưng cũng phải chú ý, không để thân thể nàng chịu lạnh được.
Chương thứ hai mươi mốt :Hi vọng lại nhất thôn (hạ)
“Ta … cũng ở đó sao?” Nếu đã không thoát ra được, nàng toàn thân buông lỏng dựa vào hắn, cảm thụ phần ấm áp kia.
“Dĩ nhiên, ta đã nói rồi, sẽ không tách rời nàng nữa, ta ở đâu nàng liền ở đó. Nàng sẽ không nói là nàng không thích bên kia chứ?” Nguyên Tĩnh Vũ có chút tham lam ngửi hương tóc nhàn nhạt của nàng, dục vọng trong lòng từ từ thăng cấp. Hắn cố gắng áp chế mình, thật vất vả để nàng buông lỏng phòng bị, hắn cũng không muốn củi kiếm ba năm thiêu mất trong một giờ.
“Vậy … vương phi thì sao?” Mặc dù không muốn nhắc tới, nhưng không thể không hỏi. Dù sao vương phi mới là chính phi của hắn, cho dù hắn một lòng một dạ giữ lời thề thì trên danh phận, nàng cũng chỉ là tiểu thiếp.
“Nàng yên tâm ta sẽ xử lý.” Nguyên Tĩnh Vũ dùng ngón tay chặn lại câu hỏi sắp ra cửa miệng nàng, khẽ thở dài, “Khinh Nhan, hãy tin tưởng là ta hiểu nàng, sẽ không làm ra chuyện để nàng thất vọng. Nhưng ta cũng không phải người vô tình, dù sao nàng ta cũng là người kết tóc những mười năm với ta, còn trải qua mấy lần sanh hài tử … Có thể nàng ta sẽ không nhỏ nhen, nhưng cũng không thể xem như không có đúng không?”
Tâm trạng của Khinh Nhan vì đề tài này mà trở nên nặng nề. Đúng vậy, bọn họ là vợ chồng son, ân ái mười năm, còn có hài tử …Nàng cảm giác mình giống như cường đạo, đột nhiên xông vào cuộc sống ân ái bọn họ, đoạt đi trượng phu của người ta. Nhưng là, vì nghĩa quân, vì dẹp yên thiên hạ, vì giấc mộng nàng sẽ kiên trì, sẽ ích kỷ một lần đi! Vì thế, nàng nguyện ý hứng chịu tất cả oán giận của các nữ nhân vô tội kia.
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn mặt nàng, nắm tay nàng nói: “Thật ra thì trước đây ta cùng nàng ấy cũng không quan hệ gì quá lớn, nàng ấy vốn không thể là nữ nhân sánh vai cùng ta, nếu như có người nhất định phải gánh chịu tội lỗi, thì người đó là ta … Mọi chuyện thật không liên quan đến nàng, đừng đoán mò …”
Khinh Nhan cúi đầu không nói gì.
“Chuyện mấy người bọn Duẫn Tiệp, nàng định xử lý thế nào?” Nguyễn Tĩnh Vũ ôm lấy nàng trở về, một mặt hỏi.
“Thật ra ta cũng không trách bọn họ …” Khinh Nhan chợt dừng bước lại, đón ánh mắt cười nhợt nhạt của hắn. Hắn cẩn thận như thế sao? Hắn đang lo lắng cho nàng, lo nàng nhắc đến chuyện Giản vương phi thì lòng sẽ mất hứng, lo nàng tự trách, nên đem tất cả trách nhiệm đẩy hết lên mình, sau đó nói sang chuyện khác?
Ánh mặt trời mùa đông, làn da nàng như ngọc, đôi mắt sáng trong, nụ cười kia dù đạm lại rung động lòng người, Nguyên Tĩnh Vũ chỉ cảm thấy trong giây phút đó, trời đất cũng vì vậy mà mờ nhạt. Hắn không giữ được nữa, một tay ôm hông nàng, một tay nâng cằm nàng, liền sau đó hôn lên môi nàng.
Khinh Nhan bị hắn làm sợ hết hồn, ngẩn ra, sau mới bắt đầu giãy giụa, nhưng Nguyên Tĩnh Vũ đã nếm được tư vị của nàng, lẽ nào chịu buông tay?
Kể từ ngày thanh tĩnh hôm đó, nhất thời cảm động mà hôn, nhiều ngày như vậy, Nguyên Tĩnh Vũ vẫn rất quy củ, tệ nhất cũng là ôm hông nàng thật chặt, cùng hôn khuôn mặt nàng. Sau lại vì hôn sâu mà thiếu chút nữa không khống chế được mình, sau này nàng luôn tránh né, hắn cũng không có miễn cưỡng nàng. Đây là lần thứ ba hắn hôn nàng, lần này bất đồng với lần đầu tiên, lần đầu là cảm động, bởi vì tình cảm nồng nàng không có chỗ thổ lộ, là vì cảm giác mất mà có lại vô cùng vui sướng; nhưng sau hai lần lại vì xinh đẹp mà hấp dẫn, vì nồng đậm yêu thương, dĩ nhiên cũng không phủ nhận mùi vị tình dục bao phủ bên trong.
Nhưng là, đây chính là ở bên ngoài! Không biết bao nhiêu đôi mắt nhìn bọ họ đâu! Nàng đấm vào vai hắn, nhưng nam nhân bình thường dịu dàng thế nhưng lúc này lại rất mạnh, thế nào cũng không chịu buông nàng ra.
Hôi lâu sau, Nguyên Tĩnh Vũ rốt cuộc không nỡ mà buông đôi môi của nàng, nhưng ngón tay lại lưu luyến trên mặt nàng. Nhìn đôi môi bị chính mình hôn đến sưng đỏ, Nguyên Tĩnh Vũ ám bách nói: “Khinh Nhan, ta … ta vốn khong phải là người mê luyến nữ sắc, trừ vương phi, những nữ nhân kia hình dạng thế nào ta cũng không rõ. Nhưng ta không biết tại sao, nhìn thất nàng thì tự chủ của ta cũng biến mất, cũng không biết vì quá yêu nàng hay do nàng quá xinh đẹp. Những ngày qua ta nhịn thật vất vả, lại lo lắng nàng tùy thời đuổi ta đi. Nhưng là, loại cảm giác đó thật kỳ quái, vừa khó chịu như muốn nổ tung, vừa ngọt …”
Lửa giận do xấu hổ của Khinh Nhan vừa nổi lên thì bị mấy câu Nguyên Tĩnh Vũ dập mất.
“Gió nổi lên rồi, về nghỉ thôi!” Nguyên Tĩnh Vũ nắm vai nàng, nháy mắt mấy cái nói.
Dịch Khinh Nhan âm thầm than thở, lại bị hắn tính toán rồi. Người này càng ngày càng tinh, biết được lúc nào thu liễm, biết nên đập lửa giận của nàng cách nào. Chỉ là, nghĩ đến lúc mới hôn, ngượng ngùng nhưng mơ hồ cũng có chút ngọt ngào.
Trong thời gian dưỡng thương, hắn nói cho nàng về chuyến đi Lương Châu, nói đến tình thế bức bách, hắn buộc phải dẫn dụ Quận chúa Ngọc Nhan bỏ trốn như thế nào.
Thì ra suy tính ban đầu của bọn họ là chính xác, Hà Gian Vương với Hà Tây vương quả thật vì Yến vương uy hiếp mà muốn cùng Dụ Dượng và Trung Châu kết minh, đáng tiếc bị Yến vương nhìn ra đầu mối, chẳng những cắm vào một cước, còn muốn Hà Tây khai chiến với Dụ Dương, không thể lo nghĩ được chuyện khác. Cũng may Hà Tây vương tỏ ra ngu ngốc, nhưng thực tế lại khôn khéo ẩn nhẫn, khiến cho Yến vương hy sinh nữ nhi để phục binh.
Còn Ngọc Nhan Quận chúa trước hôn lễ bỏ chạy theo nam nhân khác, trong lòng chỉ sợ là thật lòng yêu Nguyên Tĩnh Vũ! Ai, một nữ tử đáng thương …
Mà Nguyên Tĩnh Vũ cứ mặc cho người khác bức bách không chút phản kháng? Hay là cho đến giờ hắn vẫn không cho đây là bức bách? Với nam nhân này mà nói, đây xem như là chuyện tốt đi! Nữ tử cao quý xinh đẹp như vậy lại nguyện ý bỏ trốn cùng hắn trước hôn lễ, trong lòng hắn cũng rất đắc ý chứ? Nam nhân đều vậy …
Hừ, nàng có thể tha thứ cho hắn một lần, nếu còn lần sau, tha thứ hay không đã không còn là vấn đề …
Thiên hạ mấy ngày nay trái lại yên bình, Nam Vương không vì Dụ Dương vương kết minh với Hà Tây, Hà Gian cùng Yến vương mà động binh, nghĩ đã biết có ẩn tình.
Mà Hà Tây cùng Dụ Dương lúc đó cũng có hai lần đưa thư qua lại, cũng không có dấu hiệu xung đột. Tin tức Nguyên Tĩnh Vũ đem theo Ngọc Nhan Quận chúa bỏ trốn không lâu sau đó, tung ra cũng chỉ để thay đổi mùi vị mà thôi!
Lời đồn đãi Hà Tây vương vì đổi lấy hòa bình hai nước mà đem thê thiếp tặng Dụ Dương vương, thâm chí còn nói Ngọc Nhan quận chúa sớm mất trinh tiết, Hà Tây vương không dám từ hôn sợ đắc tội với Yến vương, Dụ Dượng chịu nhận lấy tàn hoa bại liễu, Hà Tây vương là một mũi tên bắn hai con nhạn, âm thầm cao hứng!
Đây chính là “đáp lễ” Nguyên Tĩnh Vũ tặng cho Yến vương cùng Hà tây vương.
Nghe nói những lời đồn này làm Dương Tinh Vân giận đến hộc máu, hắn đã từng hoài nghi Hà Tây vương lập kế cho hắn với Nguyên Tĩnh Vũ, nhưng không ngờ Nguyên Tĩnh Vũ cũng là đồng mưu. Hắn cho là Nguyên Tĩnh Vũ vì nữ nhi của mình mà đỡ một chưởng kia, tình cảm hẳn cũng không phải là giả. Nhưng không lâu về sau nhận được tin tức từ Dụ Dương vương phủ, nói Nguyên Tĩnh Vũ tự tay hủy đi hài tử trong bụng Như Nguyệt, hắn mới cảm thấy khiếp sợ. Chẳng lẽ hắn già thật rồi? Lại bị hai hậu bối trẻ tuổi tinh toán!
Dịch Khinh Nhan một mặt cảm thán mưu kế Hà Tây vương, một mặt vì Ngọc Nhan quận chúa thương hại. Ở trong mắt nam nhân, nữ nhân chính là con cờ tùy lúc bỏ đi. Nếu trong tay nàng không nắm trăm vạn nghĩa quân, chỉ sợ còn không bằng Dương Như Nguyệt. Người ta dù sao cũng là quận chúa sủng ái của Yến vương, mà nàng Dịch Doanh Doanh cũng là nữ tử giang hồ cha không thương huynh không sủng thôi! Coi như Nguyên Tĩnh Vũ vì nàng xinh đẹp chưa kịp dời hai mắt, cũng cùng một dạng với Thôi Thụy Ngọc, chứ trong lòng hắn cái gì cũng không còn!
Cho nên, nữ nhan phải tự mình cố gắng mới có được tôn trọng với chân tình của nam nhân.
Nguyên Tĩnh Vũ đã chuẩn bị cho nhóm binh khí đầu tiên bí mật vận chuyển đến Giang Nam, vẫn do Dụ Dương phụ trách.
Bởi vì chuyện lần này, đứng ở lập trường Dụ Dương, rất được Nguyên Tĩnh Vũ xem trọng, giao hết chuyện nghĩa quân Giang Nam cho hắn. Mà mấy người Duẫn Tiệp còn bị nhốt ở địa lao cũng chưa có xử trí.
Hai người mấy ngày qua cũng không ăn cái gì, cho nên ăn liên tiếp hai chén lớn mới dừng lại. Khinh Nhan nhìn hốc mắt hãm sâu của Nguyên Tĩnh Vũ, dịu dàng khuyên: “Được rồi, nghỉ ngơi chút đi!”
Nguyên Tĩnh Vũ gật đầu một cái, tựa lên ghế dựa bên mép giường nàng ngủ, rất nhanh truyền tiếng hít thở đều của hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook