Dục Vọng Sai Trái ( Bản dịch)
-
Chapter Không có làm đến cuối cùng
Thật ra, chuyện chơi điếm, bây giờ nghĩ lại cũng có chút sợ hãi, đêm qua Trần Trừng uống quá nhiều, đầu nóng lên nên mới đồng ý với Chương Tiểu Mãn, trong suốt quá trình, cô cũng được hỗ trợ bởi rượu mạnh, bây giờ tỉnh táo lại, nếu bảo Trần Trừng lại đi chơi điếm thì có đánh chết cô cũng không dám.
"Em... em không biết ... em cũng uống nhiều quá ..." Trần Trừng không dám nói cô đến đây là để chơi điếm a.
Cô suy nghĩ một chút, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho Chương Tiểu Mãn, tối hôm qua là Chương Tiểu Mãn mở phòng, cũng là cô nàng đi tìm người, về sau biến thành như vậy, hẳn là có chuyện.
Chuông điện thoại vang lên một hồi mới có câu trả lời, Chương Tiểu Mãn vẫn còn say, giọng nói trở nên khàn khàn, "Trần Trừng, sao cậu gọi sớm vậy?"
"Chương Tiểu Mãn !! Tối qua cậu đem mình đẩy vào phòng rồi chạy đi đâu vậy? Không phải là cậu nói mời ... "Nói xong, cô vội quay lưng về phía anh rể, che miệng nói nhỏ:" Không phải. Cậu bảo là đi tìm nam điếm cho mình sao? Người đâu ?? "
Chương Tiểu Mãn trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên bật cười nói:" Bé con, cậu thật sự cho rằng mình đi tìm nam điếm cho cậu sao, hahahaha, mình nói dối đấy, hôm qua cauak uống quá nhiều, mình chỉ mở một phòng cho cậu nghỉ ngơi thôi! "
Trận Trừng:" ... "
Mẹ nó, chỉ là một trò đùa? Nhưng cô thực sự đã ngủ với người ta a! ! ! !
Mà phòng này rốt cuộc là được mở như thế nào, sao lại thành mở chung với anh rể a?
Trần Trừng vừa cúp điện thoại thì điện thoại của anh rể vang lên, anh ta lấy từ trong túi ra xem qua một lượt, sau đó trả lời, không biết người bên kia đã nói gì, Trần Trừng chỉ thấy sắc mặt anh rể càng ngày càng xấu, cuối cùng chỉ là lạnh lùng nói: "Ngươi đem ta đến nhầm phòng?"
Sau đó, không biết đối phương lại nói thêm gì, anh rể nghe một lúc rồi cúp máy.
Trần Trừng còn đang suy nghĩ xem nên giải thích chuyện này như thế nào, nhưng hiện tại xem ra lỗi không phải ở phía cô, nhất định nghe được anh rể nói: "Tối hôm qua bạn anh uống nhiều quá nên đem anh đến nhầm phòng, bởi vì cửa không khóa lại, nên anh trực tiếp mở cửa đi vào. "
Trận Trừng: "..."
Thật là một sai lầm khủng khiếp!
Trần Trừng đột nhiên nghĩ, cũng may tối hôm qua do dương vật của anh rể quá lớn, cô không thể nhét vào trong âm hộ, nếu không, bây giờ dứt khoát còn khó nói hơn!
Anh rể hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, anh nhìn Trần Trừng bằng ánh mắt nghiêm nghị, hỏi cô: “Tối hôm qua, chúng ta có làm chuyện đó không?”
Trần Trừng giật mình, xua tay vội vàng nói: “Không, Không ... Em đã không làm đến cùng. ... "
Ngay khi những lời này nói ra, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra Trần Trừng cũng không quen thân vị anh rể tên Giản Mục Xuyên này cho lắm, Trận Trừng học và làm việc ở đế đô, sau khi chị gái và anh rể kết hôn thì định cư ở Kiều Thành, hai thành phố cách nhau hơn 1.000 km, trong khoảng thời gian này, Trận Trừng chỉ đến thăm hai ba lần, mới chỉ gặp vị anh rể này vài lần, thậm chí còn không có số điện thoại di động.
Bây giờ gặp phải sự việc xấu hổ như vậy, cô cũng không biết phải giải quyết hậu quả như thế nào, cuối cùng cũng là anh rể lên tiếng, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, không cần thiết phải nói cho chị gái cô biết.
Dù cảm thấy khó xử nhưng Trận Trừng cũng đồng ý với anh rể.
Hai ngày sau đó là buổi biểu diễn cuối cùng của Trận Trừng tại Kiều Thành, ban đầu cô định ở nhà chị gái vài ngày sau buổi biểu diễn, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện đáng xấu hổ đó với anh rể của cô, Trận Trừng không dám đi nữa.Thế nên trước khi biểu diễn, cô gọi cho chị gái thì biết rằng chị cô vừa đi công tác, bây giờ đã rời khỏi thành phố.
Trong thời gian ngắn không cần phải gặp anh rể, Trận Trừng vô cùng cao hứng. Tuy nhiên, tối hôm đó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong buổi biểu diễn, khi Trần Trừng đang diễn xuất thì bị ngã từ trên cao xuống đất, khiến cô hôn mê tại chỗ, sau đó được nhanh chóng đưa đến bệnh viện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook