Dục Vọng Sai Trái ( Bản dịch)
-
Chapter Anh rể, hắn cứng
Nhân viên chăm sóc mà anh rể thuê để giúp Trần Trừng là một a di tuổi chừng 50, dáng người hơi mập, rất thích cười, thoạt nhìn hòa ái dễ gần, a di có khí lực không nhỏ, mỗi lần nâng Trần Trừng xuống giường cùng lên giường đều rất nhẹ nhàng, khiến Trần Trừng cảm thấy vô cùng vừa lòng.
Buổi chiều, một ông bạn già của a di gọi điện nói rằng ông ấy không được khỏe, nhờ a di đem thuốc cho ông ấy, dì liền nói với Trần Trừng xin nghỉ hai tiếng rồi đi ra ngoài.
Trần Trừng vừa châm cứu xong, cả thể chất lẫn tinh thần đều kiệt quệ, muốn tự mình bình tĩnh trở lại, nghe a di nói như vậy thì lập tức đồng ý, bảo dì mau đi mua thuốc. Á di rót một ly nước cho Trần Trừng, đặt lên bàn đầu giường rồi vội vàng rời đi.
Trần Trừng đứng dậy uống hết nửa cốc nước, sau đó nằm lại trên giường bệnh, sững sờ nhìn lên trần nhà, cô nhớ lại những hành động thân mật lúc trước của mình với anh rể, lại nghĩ đến lúc này còn lộ ra tao bức trước mặt anh rể, liền nhịn không được mà đỏ mặt.
Nằm được một lúc, Trần Trừng liền mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, cũng không biết đã ngủ bao lâu, cô đột nhiên bị đánh thức bởi ý muốn đi tiểu.
Khu phòng đơn vắng lặng, a di vẫn chưa về, Trần Trừng muốn đi vệ sinh nên chỉ có thể tự mình xuống giường, thật ra cô có thể bấm chuông gọi y tá, nhưng cô không muốn làm phiền người khác quá nhiều.
Trần Trừng cảm thấy khó chịu nên muốn nhanh chóng đi đến nhà vệ sinh đi tiểu, nhưng vừa mới nhảy được vài bước, phía sau lưng đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, lập tức khiến cô đau đến nhe răng trợn mắt, nước mắt chút nữa đã rơi ra.
Cô dựa lưng vào tường, tiến thối không xong, chỉ có thể đứng tại chỗ chờ cơn đau qua đi.
Đúng lúc này, sau một tiếng cạch cạch, cửa phòng từ bên ngoài mở ra, Trần Trừng vui mừng khôn xiết, tưởng là a di đã về nên quay lại nhìn, nhưng lại thấy một người đàn ông mảnh khảnh mặc áo choàng trắng từ bên ngoài bước vào.
Trần Trừng há miệng thở dốc, hô to: “Anh rể.”
“Uh, em đang làm cái gì vậy?” Giản Mục Xuyên thấy Trần Trừng đứng dựa vào tường, vẻ mặt đau khổ, liền tiến lên hai bước tới hỏi thăm tình hình.
Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Trừng vì đau mà nhăn lại thành một đoàn, cô nói với Giản Mục Xuyên, “Đau thắt lưng.”
Giản Mục Xuyên đến gần cô, vươn tay giúp cô, nói: “Đau lưng thì quay về lại giường nằm đi.
Trần Trừng lắc đầu, đỏ mặt né tránh tay anh, lúng túng nói: “Em muốn đi vệ sinh.”
Giản Mục Xuyên hiểu ý, nói: “Hộ công của em đâu?”
“Dì ấy xin nghỉ phép hai tiếng” Trần Trừng nói.
Giản Mục Xuyên cau mày, sau đó nói: “Anh đi tìm y tá cho em.”
Trần Trừng đã nhịn đến không thể đợi được y tá, bèn nói: “Anh rể, anh dìu em đi được không? "Nói xong, hai má cô đỏ bừng như sắp rỉ máu.
Giản Mục Xuyên không nói gì, đưa tay đỡ cô đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, lưng dưới của Trần Trừng đau đến mức không thể dùng sức, chỉ có thể dựa vào người anh rể của mình.
Mùi trên cơ thể anh rể rất tuyệt, mùi hương xà phòng nhẹ nhàng cùng mùi thuốc khử trùng thoang thoảng hòa vào nhau tạo thành mùi hương đặc hữu trên người hắn.
Cả hai bước vào phòng tắm, sau một hồi trầm lặng, Giản Mục Xuyên hỏi cô: “Em có thể tự làm được không?”
“Chắc là có thể,” Trần Trừng nói.
Thế nhưng, ngay khi Giản Mục Xuyên định buông tay ra, Trần Trừng đã chùng thắt lưng suýt nữa ngã xuống đất, không thể làm gì hơn, lưng dưới vẫn còn đau, cô lại là một người rất sợ đau, căn bản không thể nào chịu được.
Cuối cùng, Giản Mục Xuyên nói: “Anh sẽ dìu em, em tiểu đi.”
Trần Trừng xấu hổ đến mức không dám nhìn anh, bất quá cô cũng có chút ý tứ muốn vò mẻ lại còn sứt, dù sao cũng từng cọ qua bức, cũng nhìn qua hoa huyệt, chuyện này có thể đáng xấu hổ hơn khi đó sao?
Trong nhà vệ sinh yên tĩnh, Trần Trừng tựa nửa người trên vào bụng anh rể, để anh đỡ nửa người cô, nghiến răng cởi quần ngồi lên trên bồn cầu.
Thanh âm "ding ding dong dong" lập tức vang lên, mặt Trần Trừng lập tức đỏ bừng bừng, trời ạ, nguyên lại chuyện đáng xấu hổ nhất lại là chỗ này!
Một bên tiểu một bên dựa vào người anh rể! ! Còn để anh rể nghe tiếng mình đi tiểu, chuyện này cũng quá xấu hổ đi!!
Trần Trừng thiếu chút nữa thì chết vì xấu hổ, nhưng sau đó, một chuyện còn đáng xấu hổ hơn đã xảy ra.
Anh rể, hắn cứng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook