Một tháng đêm tới hai người bọn họ có thể chung đụng gần gũi nhau, phi cơ chở hai người bay qua một mảnh mây vờn quanh ngọn hải đăng, giống như trân bảo nổi trên mặt hồ, mà vầng trăng giống như xa giống như gần treo trên đỉnh cung điện, phía sau là bí mật chờ hai người họ đi thăm dò.

Nguyễn Yến Hi ghé người bên cửa sổ ngắm trăng, trong phòng âm hưởng được phát ra từ chiếc máy dịu nhẹ hòa hợp như đôi tình nhân ở chung ban đêm với nhau khiến cô an lòng, khi Hắc Thứ Khoan tiến vào phòng tắm, cô vốn muốn cùng vào với anh, nhưng nhìn thấy thân thể tinh tráng của anh, cô thẹn thùng chạy tới đây, hiện tại mới bắt đầu hối hận, không thể cùng anh tắm uyên ương.

Khi ánh sáng chiếu ra bóng bóng dáng Hắc Thứ Khoan cao lớn, lúc này hai má cô đỏ bừng, cả người thấy nóng lên.

Trên người anh mặc chiếc áo tắm, tóc đen vẫn còn ẩm ướt.

Trước kia, anh không vội vã kéo gần khoảng cách giữa hai người, bởi vì anh biết Tiểu Yến Nhi của anh vô cùng thẹn thùng và kinh sợ, cần một chút thời gian thích ứng anh, nhưng từ nay về sau, anh sẽ không tiếp tục bị động để cô tự quyết định khoảng cách giữa hai người nữa.

Hắc Thứ Khoan không đợi cô xoay người, thân hình cao lớn đã vây quanh cô, giữa anh và bức tường, bàn tay anh dễ dàng tiến vào trong áo tắm của cô, cầm một bên tuyết nhũ đầy đặn, cúi đầu hàm trụ thùy tai khéo léo đáng yêu của cô.

Nguyễn Yến Hi nhẹ giọng hút không khí, thân mình khẽ run: “Thứ Khoan…” Anh ngẩng đầu, đầu lưỡi hôn qua cổ của cô: “Về sau, không cho em thóat khỏi anh.” Anh bao phủ cô.

“Thực xin lỗi.”Cô chỉ lo chính mình thẹn thùng, không nghĩ tới anh sẽ cảm thấy bi thuơng. Cô ở trong lòng anh, trên ngực lại chịu một trận niết rồi nhu giống như trừng phạt, tiếng kinh hô của Nguyễn Yến Hi càng giống như lời mời.

Xoay người, lần này là cô chủ động hôn anh, ở khóe môi anh nhẹ nhàng hôn một cái.

Hắc Thứ Khoan không ngờ cô sẽ làm như vậy, thần sắc có chút cổ quái, nháy mắt cái hôn của cô đã châm lên ngọn lửa trong đáy mắt anh.

“Yến Yến.” Tiếng nói của anh trở lên ám ách, tách ra hai chân, nửa quỳ ở giữa hai chân cô, giữ chặt bên hông cô.

Nguyễn Yến Hi cuống quýt gỡ tay của anh, thần tình đỏ mặt, một tay Hắc Thứ Khoan bắt lấy đùi cô, lại tiến lên trên tìm tòi, ngón trở ở chỗ tư mật nữ tính khinh niết cùng nhu động, cô lui thân thể ra sau, dùng ánh mắt vô tội cầu xin tha thứ.

“Anh vừa mới nói gì? Ân?” Thanh âm anh thấp nhẹ mà sủng nịnh, giống như cảnh cáo, lại giống như yêu thương.

Nguyễn Yến Hi đành buông tay ngăn chặn tay anh, chỉ cảm thấy quẫn bách xấu hổ không thôi.

Áo tắm đâu rôi. Hơn nữa hiện tại hai người lại không ở trên giường.

Hắc Thứ Khoan mở ra áo tắm của cô, hai tay nới rộng cổ áo, làm cho nó rơi xuống ghế dài.

Ngây thơ cùng hồn nhiên của cô, thân hình cô đã phơi bày tất cả không bỏ sót chút nào trước mắt anh…

Ngọn lửa trong mắt Hắc Thứ Khoan đủ để đốt cháy tất cả thành tro, Nguyễn Yến Hi muốn tìm cách che lại, nhưng mà nhớ ra anh đã cảnh cáo, hai tay bất lực để lại hai bên sườn.

Tay anh như chạm vào bảo vật trân quý, nhẹ nhàng mà chậm chạp, lấy đầu ngón tay lướt nhẹ theo khuôn mặt của cô đi xuống, chiếc cằm thon nhỏ, chiếc cổ nhỏ bé và yếu ớt, đi tới xương quai xanh, ngón cái anh miết nhẹ chỗ hõm sâu ở giữa xương quai xanh. “Anh có đồ này muốn đưa cho em.”

Nói xong, cánh tay anh vươn tới cái tủ thấp bên cạnh ghế dài, lấy ra một chiếc hộp nhung màu tím đậm, mở nắp hộp, anh lấy ra một chiếc vòng cổ, được luyện rất tinh xảo, dây truyền vàng, được khắc hình Phi Yến (chim yến đang bay), rơi vào mắt cô như một giọt lệ kim cương rủ xuống chỗ hõm giữa xương quai xanh .

Nguyễn Yến Hi coi đó là lễ vật kết hôn, vội nói: “… Bởi vì quá đường đột, em chưa kịp chuẩn bị lễ vật kết hôn cho anh.” Biểu tình của cô cực kì uể oải.

Anh nhẹ giọng cười, nhẹ nhàng thổi ở bên tai cô, “Em chính là lễ vật kết hôn của anh.” Chóp mũi của anh từ bên tai cô đi xuống, dùng hô hấp mà thổi phun cùng âu yếm da thịt cô, khiến cô rụt bả vai lại, lại không dám né tránh, chỉ có thể run rẩy thừa nhận sự khiêu khích của anh.

Chỗ xương quai xanh đặc biệt mẫm cảm, Hắc Thứ Khoan thấy được phản ứng của cô, cố ý lưu luyến ở đó không đi, đầu lưỡi lướt qua chỗ hõm, khiến hai tay Nguyễn Yến Hi nắm chặt, cô bất lực ưm ra tiếng.

Sự âu yếm vuốt ve tựa như lông chim kia đã tới đỉnh bầu ngực, tiếp theo anh há miệng trụ hai núm vú tròn trịa, trằn trọc hút, cô nhịn không được nắm lấy bả vai anh, tiếng rên rỉ bật ra khỏi miệng cô.

Mỗi khi cô cắn môi, nuốt vào một tiếng yêu kiều, Hắc Thứ Khoan liền khẽ cắn nhũ tiêm của cô, thẳng đến khi cô lại lên tiếng, sự liếm hôn của anh mới trở lại ôn nhu.

Ngâm nga, anh thay phiên nhấm nháp hai bên, khi anh hôn bên trái, thì tay anh cầm lấy bên phải, lấy lực đạo nhu niết cùng kỹ xảo tra tấn cô, thẳng đến khi tòan thân da thịt cô nổi lên tình triều, một màu hồng hoa đào.

Hắc Thứ Khoan đột nhiên đứng lên. Nguyễn Yến Hi đỏ mặt thóang nhìn giữa hai chân anh, nam căn đã dục dịch tuy bị che lấp nhưng đã nổi lên.

Anh nắm lấy tay cô, cô không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể đi theo anh, Hắc Thứ Khoan dẫn cô tới phòng ngủ chính.

Mặc dù cô rất xấu hổ khi toàn thân trần trụi, muốn không đứng lên, nhưng vẫn thuận theo anh.

Hắc Thứ Khoan để cô đứng lên chân mình, chỉnh âm hưởng bài hát xuống, “Trăng trong lòng sông”, hai người giờ phút này như cánh chim bay liệng giữa ngân hà xung quanh ánh trăng, anh mang theo cô chậm rãi khiêu vũ, điều hòa trong phòng ngủ không biết đã được chỉnh cao từ bao giờ, sẽ không làm cho cô cảm thấy lạnh, mà còn làm cho cô thấy thực ấm áp.

Nguyễn Yến Hi nhịn không được đem khuôn mặt nhỏ nhắn hồng thấu chôn ở cần cổ của anh, trong gương đang phản chiếu hai bóng dáng của anh cùng cô.

Anh là một người kiệt xuất, anh tuấn, vĩ đại cùng ngạo mạn, cô tòan thân cao thấp biểu thị công khai tất cả đều thuộc về anh và bị anh giam cầm, thân hình trần trụi dựa vào thân hình kiên cường, như nham thạch cứng rắn cùng cây dây leo mềm dẻo…

Tay anh trơn trượt về phía giữa đùi cô, thân thể cô vì khẩn trương mà cong lên, lại không ngăn cản được anh.

“Không cần phản kháng.” Tiếng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô, hai tay cô đành phải quay về trên vai anh, run rẩy không thôi, mặc tay anh tham tiến chỗ tư mật của cô.

Run rẩy không thôi, cô đành để bàn tay của anh tùy ý tham tiến nơi tư mật của cô.

Anh chưa từng đình chỉ hay thong thả một động tác nào, tiếng vang từ nơi ướt át truyền đến tai hai người, Nguyễn Yến Hi xấu hổ cực điểm, chỉ có thể đem mặt chôn ở trước ngực anh, thân thể không thể ức chế cảm giác cùng khóai cảm mà run rẩy, khiến Hắc Thứ Khoan lại cười khẽ, động tác của ngón tay vẫn không ngừng lại, tiếp tục làm cho thanh âm dâm mĩ hòa thành một bản nhạc.

Mỗi khi anh di động cước bộ, Nguyễn Yến Hi có thể cảm giác được lửa nóng của anh đang để chính giữa bụng cô, ngón tay anh thì vẫn động, khi thì ôn nhu khi thì thô lỗ, thẳng đến khi cô vong tình mà rên rỉ ra tiếng.

Khi âm nhạc chấm dứt, cũng là lúc mà cô đạt tới cao trào, trong khi cô vẫn còn hoảng hốt, Hắc Thứ Khoan đặt cô lên giường, tách hai chân của cô ra, một mảnh đất tư mật ướt át không hề che lấp bị anh nhìn thấy tòan bộ.

“Yến Yến…”

Anh lấy mu bàn tay mơn trớn di chuyển bên trong đùi, thần trí Nguyễn Yến Hi dần dần lắng đọng lại, cô thấy bóng dáng cao lớn cùng tấm lưng dày rộng của anh, trong con ngươi sâu thẳm của anh là hình ảnh ngược của cô, tình dục mãnh liệt như dung nham chờ phát động, khi anh hạ tầm mắt cơ hồ có thể cảm nhận được một cỗ nóng rực kinh người.

Kinh ngạc khi thấy mình bày ra tư thế phóng đãng này, cô xấu hổ muốn khép hai chân lại, làm cho Hắc Thứ Khoan gắt gao cầm lấy chân cô.

“Đã quên lời anh nói sao? Ân…” Tay anh di chuyển xuống, nhẹ nhàng nắm lấy hai phiến thịt non mềm giữa hai chân, cô cong người lên, con ngươi nhìn anh vô tội.

Hắc Thứ Khoan cởi áo tắm, ngọn đèn màu vàng chiếu lên thân thể rắn chắc của anh, sáng rõ không bỏ qua một chi tiết nào, anh không giống một người chỉ ngồi một chỗ trong văn phòng xử lí công vụ, lại giống như một người chăm tập luyện, tự nhiên giữ được thân thể tuyệt hảo.

Cả người anh buộc chặt, tựa như sư tử oai hùng chuẩn bị đánh về phía con mồi, thân thể cao lớn bao chùm thân thể nhỏ bé run rẩy không thôi ở phía dưới, dục vọng nóng rực cứng rắn để tại cửa huyệt của cô, cô cảm giác được anh tới gần, mảnh đất nữ tính kia co rút lại, đôi tuyết nhũ để ở cơ ngực anh cũng trở nên đứng thẳng.

“Em là của anh.” Anh nói nhỏ, cúi đầu lấy đầu lưỡi miêu tả hình dạng đôi môi cô, bàn tay thì theo cánh tay cô đi xuống, cầm lấy bàn tay mảnh khảnh mềm mại của cô, nắm chặt năm ngón tay của cô cùng một chỗ, đồng thời đong đưa cái mông, ngang nhiên thẳng tiến vùng cấm địa xử nữ.

Nguyễn Yến Hi nhịn xuống tiếng thét chói tai, lấy sự mềm mại đáng yêu thuận theo tiếp nhận thật lớn của anh, Hắc Thứ Khoan mạnh mẽ ở trong cơ thể cô tiến lên, cô đong đưa eo nhỏ phối hợp với anh, đau đớn dần dần bị thay thế bởi khoái cảm.

“Yến Yến…” Anh trầm thấp gọi tên cô, bên tai cô lặp lại một lần lại một lần, tốc độ ra vào lại càng nhanh, càng ngày càng kịch liệt.

Nguyễn Yến Hi như ở giữa sóng biển lớn lúc chìm lúc nổi, cuồng loạn lắc lư eo lưng, cô nhìn nơi hai tay họ chặt chẽ nắm lại cùng một chỗ, tựa như thân thể hai người thân mật gắt gao kết hợp, thân mật như vậy, tựa như là một thể thống nhất trước khi khai thiên lập địa.

Hốc mắt cô ẩm ướt, trong ngực vừa yêu say đắm, vừa tràn đầy lại vừa đau đớn, hạ phúc co rút mạnh mẽ, nơi nữ tính gắt gao hấp trụ nam tính của anh, cao trào đánh sâu vào làm cô suýt ngất đi.

Khi anh bắn mầm móng vào trong cơ thể cô, Nguyễn Yến Hi ôm lấy cơ thể Hắc Thứ Khoan đang ở trên người cô thở dốc, vô hạn ngọt ngào cùng thỏa mãn.

Hai người kết hợp lại thành một trên đám mây ấm áp.

***

Khi phi cơ đến tiểu đảo, Nguyễn Yến Hi vẫn ngủ say, Hắc Thứ Khoan ôm cô xuống phi cơ, lên xe ô tô tới tòa nhà lớn, Khi cô từ từ tỉnh lại, mắt buồn ngủ tỉnh lại khiếp sợ khi thấy mình được bọc trong một cái chăn đơn, còn có… Cô cả người bừng tỉnh, nếu không phải Hắc Thứ Khoan ôm cô chặt chẽ, cô đã té ngã xuống đất rồi.

“Đã đánh thức em sao?” Hắc Thứ Khoan cúi đầu nhìn con mèo nhỏ ngốc nghếch đang trợn to mắt, một trận yêu thương tràn về, anh cúi xuống cọ cọ đỉnh đầu của cô.

Khuôn mặt Nguyễn Yến Hi đỏ bừng, hai bàn tay xoắn lại một chỗ trong chiếc chăn đơn, liều mình muốn đem mặt vùi trong ngực anh.

Toàn thân cao thấp của cô chỉ được bao lại bởi một chiếc chăn đơn, càng xấu hổ là khi bọn họ xuống phi cơ không biết đã bao lâu, bởi vì động tác xuống xe mới làm cho cô tỉnh lại, cô không biết đây là ở đâu, chỉ biết là hai người còn ở bên ngòai, phía trước là một tòa nhà lớn, có mấy chục người làm mặc đồng phục đang xếp hàng đứng hai bên tả hữu của hai người bọn họ.

“Người ta còn chưa có mặc quần áo.” Cô bất an vặn vẹo thân thể nghĩ chui ra khỏi lòng Hắc Thứ Khoan, ghé vào lỗ tai anh, cảm thấy mình vừa mới lộ cả ra gặp người, cả ngón chân đều đỏ bừng cả lên.

Hắc Thứ Khoan đang cười, tuy rằng anh không cười ra tiếng, nhưng cô có thể cảm giác được ngực anh chấn động, điều này làm cho cô có chút giận giữ cắn lấy hàm anh.

“Người hầu sửa soạn hành lý cho em đã quên mang quần áo của em lên phi cơ. Yên tâm đi, về sau em là nữ vương ở cái đảo này, là nữ chủ nhân của họ, không ai dám cười em đâu.” Hắc Thứ Khoan vừa nói vừa tiến vào căn phòng lớn, trong đại sảnh đứng một loạt người hầu. Dọc đường đi, không một ai dám ho he một tiếng, bất quá Nguyễn Yến Hi có để ý đâu. Cô chỉ biết hiện tại cả người cô mắc cỡ, cả người càng chui sâu trong lòng anh, thể hiện sự kháng nghị.

“Em còn động nữa, cẩn thận là ngã xuống đó.” Thanh âm của anh vẫn mang theo ý cười, bộ dáng cô vừa thẹn lại vừa giận thực sự làm cho anh yêu thương không thôi, nhịn không được hôn hai cái lên môi cô.

Quả nhiên Nguyễn Yến Hi ngoan ngoãn không dám động, chu môi đỏ mọng, làm Hắc Thứ Khoan lại hôn lại thân cô một chút.

“Có người nhìn thấy…” Cô lại dùng giọng nói làm nũng kháng nghị, anh chỉ cảm thấy hạ thân lại bắt đầu căng thẳng.

“Bọn họ sẽ giả bộ là không phát hiện ra.” Anh cúi đầu, lại trộm thơm lên môi cô một cái.

Nguyễn Yến Hi ưm một tiếng, chỉ muốn tìm một cái động chui vào thôi.

Tòa nhà này được xây dựng theo kiến trúc Hy Lạp cổ lãng mạn, đồ trang trí đơn giản nhưng tao nhã không quá hoa lệ, những cột đá cao lớn san sát, hình thành hành lang gấp khúc chung quanh tòa nhà.

Ban công của phòng ngủ chính có tầm nhìn thật tốt, có thể nhìn ngắm biển rộng nơi xa xa, sườn nam cùng sườn tây ban công liên kết với nhau, hai bên tòan bộ đều là cửa sổ sát đất.

Khi hai người bọn họ tiến vào tòa nhà, quản gia đã sai người nấu chút thức ăn, chuẩn bị hoa quả thật tốt để đưa lên ban công, nước trái cây lành lạnh, cùng khối băng mỏng trong trong ly nước, khi Hắc Thứ Khoan ôm Nguyễn Yến Hi vào phòng, toàn bộ người hầu đã lui ra ngoài, để cho bọn họ có thế giới riêng của hai người.

Hắc Thứ Khoan nhẹ nhàng đặt cô lên giường, bàn tay to đẩy ra chăn mỏng đầy vướng bận, quay về thân hình trần trụi bị giam cầm dưới người anh.

“Em thơm quá.” Chóp mũi của anh như gãi ngứa ở gáy cô.

“Mới là lạ.” Nguyễn Yến Hi vừa trách mắng vừa cười vừa né tránh, “Người ta (cách nói nũng nịu đó) từ hôm qua đến giờ chưa có tắm rửa.” Hoan ái đi qua, cô ngủ thẳng tới bây giờ.

“Vẫn là hôm nay, chẳng qua là chúng ta bay qua ranh giới đổi ngày, kỳ thật bây giờ không nên đánh thức em.” Tâm anh hơi đau thương cô, hôn hôn lên mi tâm cô, “Ngủ tiếp đi? Ân…”

Cô thật sự không có khái niệm về thời gian, từ sau khi xuống phi cơ, ban ngày hay đêm tối thay phiên có chút lẫn lộn, thời gian dài ngắn không ở trong phạm vi cô quan tâm bây giờ.

“Nhưng mà em ngủ không được nữa, làm sao bây giờ?”

Hắc Thứ Khoan cười đến cực xấu xa, tiếng cười cực không hảo ý, lại đầy tà khí, trên mặt anh vẫn là tuấn mĩ tuyệt luân.

“Vậy chúng ta liền làm chút chuyện khác đi. Anh cúi đầu, hàm trụ nhũ tiêm phấn nộn mềm mại, thiên hạ dưới thân liền một trận thở gấp, cánh tay đưa lên ôm lấy đầu của anh.

Anh hôn mút, một đường đi xuống, ở ngực ở bụng cô in lại những đóa hoa phấn hồng, bàn tay lại âu yếm đùi cô.

Khi anh hôn tới mu bàn chân cô, Nguyễn Yến Hi nhịn không được cười cùng né tránh, Hắc Thứ Khoan lại cầm mắt cá chân cô, trên tay anh là hai chiếc lắc chân tinh xảo, vật trang sức nhỏ rung động kêu đinh đang, thanh thúy dễ nghe, anh đem hai chiếc lắc chân đeo vào mắt cá chân hai bên trái phải của cô.

Nguyễn Yến Hi kinh ngạc nhìn theo động tác của anh, chưa xong, cô nhịn không được tò mò thưởng thức lễ vật mới của cô, lắc chân tinh xảo mang trên mắt cá chân mảnh khảnh của cô, rất là đẹp.

“Thật đẹp.” Mặt cô ửng đỏ, muốn nói với anh, đừng tặng trang sức châu báu cho cô nữa, bởi vì cô không có thói quen mang lắc chân.

“Em thích là tốt rồi.” Ngón cái của Hắc Thứ Khoan vẫn còn vỗ về trên lưng cô: “Muốn ăn gì trước hay không?” Anh hỏi.

Nguyễn Yến Hi mới nhớ tới đêm qua… hoặc là nói buổi tối hôm nay bọn họ còn chưa có ăn gì, mây mưa qua đi liền ôm nhau ngủ, thật sự có chút đói bụng.

“Được.” Cô ngồi dậy, quẫn bách lấy chăn mỏng che trước ngực, “Nhưng mà em không có quần áo…”

Hắc Thứ Khoan tươi cười có chút tà ác, nhưng ngay lập tức thay vào đó là biểu tình ôn nhu dụ dỗ.

“Anh phân phó bọn họ đi chuẩn bị, nhưng chắc sẽ không nhanh như vậy.” Kỳ thật cô cứ khỏa thân trước mặt anh, cũng không phải là phong cảnh tồi tệ, nhưng anh cảm thấy được khi cô bọc chăn lại có một phong thái mê người khác lạ: “Tạm thời như vậy đi, hoàn hảo là thời tiết hôm nay không tồi.”

Nguyễn Yến Hi một bên đem chăn mỏng bao quanh người, một bên nghe anh nói mà lại thấy trong mắt anh có tia cười giảo hoạt, nhưng mà chắc là mình nhìn nhầm đi.

Anh nắm tay cô đi ra ban công, thấy cô nhăn nhó, nhịn không được cười nói: “Nếu em thẹn thùng, cứ ngồi lên đùi anh, anh sẽ giúp em che lấp chút ít, còn có thể giữ chặt chiếc chăn này cho em.”

Là như thế sao? Nghe thì rất có đạo lý, cô đúng là không có khả năng vừa ăn đồ vật này nọ vừa giữ chăn đi? Mặc dù cô đã buộc một cái nút nhỏ đơn giản trước ngực, nhưng mà cảm thấy cái kết đó có thể dễ dàng bị tuột lắm. Ngồi trên đùi anh xem ra có vẻ ăn cơm tốt hơn

“Được.” Cô lại thuận theo gật đầu.

Hắc Thứ Khoan ngồi vào chiếc sopha mềm mại, đem cô ôm lên trên đùi, uống một ngụm nước trái cây đút cho cô.

Cũng không biết là cố ý hay vô tình, lượng lớn nước trái cây kia đều chảy dọc theo miệng cô xuống cằm, một đường xuống tới ngực, anh cũng một đường hôn xuống, cố ý tăng thêm lực đạo hôn hôn lên xương quai xanh của cô, Nguyễn Yến Hi ưm một tiếng nhẹ nhàng, tòan thân run rẩy, “không cẩn thận” cởi bỏ cái nút vướng chân vướng tay trước ngưc cô.

Cô kinh hô một tiếng, nắm chặt chiếc chăn, bất quá lúc này Hắc Thứ Khoan cũng không cho cô thắt lại, một cánh tay gắt gao ôm lấy cô, một bên uy cho cô ăn đồ ăn trên bàn.

(Vẫn luôn là như vậy, anh luôn tôn trọng cô, vì cô mà thực hiện những giấc mộng nhỏ bé không đáng kể đến của cô, anh vì cô mà lo lắng như thế, nhưng mà ngoài những giấc mộng ngu đần ra, cô chẳng có gì có thể cho anh.)

Có khi anh và cô mỗi người nhai một miếng, có khi anh lại vội vàng hôn cô cùng ăn chung đồ ăn, làm cho nước sốt, nước trái cây chảy khỏi miệng cô xuống ngực.

Nguyễn Yến Hi mặt đỏ rực, lần nữa tự nói với mình, trượng phu của cô kỹ thuật uy đồ ăn không được tốt lắm, anh… không phải cố ý đi…

***

Khi ban đêm buông xuống, Nguyễn Yến Hi mới tỉnh lại từ trong lòng Hắc Thứ Khoan.

Bọn họ dùng xong bữa cơm khi trời còn chưa có tối, vành mai tóc mai chạm vào nhau tới hoàng hôn, tắm rửa một cái, ở trong bồn tắm lớn anh lại đòi hỏi cô, cô quả thực là mệt mỏi tới hôn mê được bế lên giường, sau đó hai người cứ như vậy ngủ thẳng tới nửa đêm.

Cô không nghĩ tiếp tục ngủ, sự chênh lệch thời gian cũng không ảnh hưởng nhiều, tinh thần tốt vô cùng.

Tay lớn của Hắc Thứ Khoan di chuyển qua lại trên lưng cô, vô về nhẹ nhàng.

“Tỉnh rồi?”

Nguyễn Yến Hi gối đầu trong ngực anh, ngửa đầu nhìn thấy dưới cằm anh có râu mọc ra, nhịn không được vươn tay nhỏ bé sờ soạng, “Anh chưa ngủ sao?” Như thế nào cho tới bây giờ cô vẫn chưa thấy qua bộ dáng anh khi ngủ. Luôn là khi cô mở mắt ra, anh đã sớm thanh tỉnh.

Hắc Thứ Khoan cọ cọ tay nhỏ bé của cô, bắt lại rồi cắn cắn đầu ngón tay cô.

“Ngủ trong chốc lát rồi.” Cắn ra một vết đỏ, anh lại thương tiếc, ngón cái xoa đi xoa lại, đem nơi đó để sát vào bên môi hôn hôn. “Ngủ no rồi sao?”

“Ngủ rất no rồi.” Thanh âm của cô có chút ảo não.

“Chúng ta đi dạo đêm đi.” Anh nói xong liền ngồi dậy, cười nhìn cô gái nhỏ đang trừng lớn hai mắt sau khi nghe đề nghị của anh.

Bọn họ thực sự đi dạo đêm, Hắc Thứ Khoan mặc bộ trang phục thoải mái ở nhà, Nguyễn Yến Hi vẫn bọc chiếc chăn như cũ, nhưng hiện tại cô đã buộc lại rất chặt, có thể hoạt động thoải mái, cái gì nên che đều đã che cả rồi.

Anh nắm tay cô đi bộ dọc theo bờ biển, mỗi bước đi liền nghe thấy âm thanh đinh đang vang lên từ hai chiếc lắc đeo ở chân cô, âm thanh nhẹ nhàng mà vui tai, Nguyễn Yến Hi cảm thấy thật thú vị, ngẫu nhiên sẽ đi nhanh vài bước để nghe rõ thanh âm kia hơn, Hắc Thứ Khoan thả chậm cước bộ nhìn cô nghịch ngợm, nhịn không được mỉm cười.

Đi ra khỏi phạm vi của tòa nhà, không biết có phải bởi vì chỗ này có ít ánh sáng hơn, bầu trời ban đêm như một tấm áo choàng màu đen sâu thăm thẳm được đính rất nhiều hạt kim cương lóng lánh, ở trên ngực áo được đính một vầng trăng màu trắng bạc, trăng cùng sao tranh nhau tỏa sáng, ban ngày bờ biển có màu vàng ngà ngà, ban đêm lại là một mảnh sáng trong, thậm chí Hắc Thứ Khoan không cần bật đèn dã ngọai ở trên tay.

“Trên đảo còn có những người khác ở sao?” Cô lo lắng lát nữa gặp người xa lạ nhìn thấy bộ dáng này của cô.

“Phần lớn đều là người làm của Hắc gia, đây là đảo của anh, hiện tại nó cũng là của em.”

Nguyễn Yến Hi biết trên đời có rất nhiều người có năng lực mua hẳn một hòn đảo, trở thành chủ nhân của hòn đảo, lại không nghĩ tới cô đã trở thành một trong số đó.

“Không thích?” Anh cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đang trầm tư.

“Không phải.” Nguyễn Yến Hi lắc đầu, cô phát hiện cô vẫn nghĩ tới quá khứ, cô sợ phải gánh vác trọng trách của một dâu trưởng Lý gia, lại phát hiện sự thực bây giờ không giống thế sao?

Hắc Thứ Khoan cũng là con cả, lại là người lãnh đạo của cả một tập đoàn, sản nghiệp không thua Lý gia, vì thế cô đã từng chần chờ khi gả cho anh.

Lấy chồng theo chồng, đây là quan niệm mà từ nhỏ mẹ cô đã dạy cô, cha cô vì sự nghiệp mà bôn ba chạy vạy, mẹ cô vì cha mà trở thành một trợ thủ đắc lực của cha, mà không phải là thiếu phu nhân ở nhà, vì thế khi sự nghiệp của cha thất bại, hai người mới có thể cùng nhau đi tìm cách cứu vãn, cùng bất ngờ gặp tai nạn ngoài ý muốn.

Nhưng vì Hắc Thứ Khoan, trọng trách sau này cô có thể chịu đựng bao nhiêu đây.

“Yến Yến.” Hắc Thứ Khoan nhìn về phía trước, “Ở Hắc gia, không ai làm chuyện họ không muốn làm, anh tuy là con cả của Hắc gia, nhưng thừa kế sự nghiệp Hắc gia là vì dã tâm và lý tưởng của anh, anh muốn làm vậy, không đại biểu vợ của anh phải theo lý tưởng của anh, mà buông tha cho lý tưởng của em.”

Nguyễn Yến Hi kinh ngạc nhìn anh, năm ngón tay cô nắm chặt lại, hốc mắt nóng lên.

Vẫn luôn là như vậy, anh luôn tôn trọng cô, vì cô mà thực hiện những giấc mộng nhỏ bé không đáng kể đến của cô, anh vì cô mà lo lắng như thế, nhưng mà ngoài những giấc mộng ngu đần ra, cô chẳng có gì có thể cho anh.

“Em nào có giấc mộng gì đâu…” Chỉ là một cô vợ nhỏ bình thường, giấc mộng như vậy có thể làm gì cho anh chứ? Vua của một nước cần có hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, thê tử của nông phu có thể lo liệu việc đồng áng, mà cô làm được gì?

Hắc Thứ Khoan cúi đầu nhìn cô: “Em là chính mình là tốt rồi, Yến Yến.” Nắm lấy tay anh, dẫm lên cát trên bờ biển đi về phía rừng cây, “Muốn nhìn đom đóm không?” Anh đột nhiên hỏi.

Cô ngẩng đầu, “Ở đây có đom đóm sao?”

“Ở bên trong, còn có suối nước nóng, tiến sâu vào rừng cây sẽ không có đèn, em có thể bắt đom đóm.” Thanh âm của anh vừa trầm thấp vừa ôn nhu, tuy là cô nắm chặt tay anh, bàn tay của anh đã mềm nhẹ mà kiên định cầm lại tay cô.

Anh đi phía trước dẫn đường cho cô, gạt đi nhánh cây và hòn đá cản trở đường đi của cô.

Đây là giấc mộng có thể làm cho người khác hạnh phúc, nhưng giá trị của nó lại là thực tế. Cô nhớ rõ anh từng nói như vậy.

Trong rừng cây, tán cây che đậy không trung, tối u ám không nhìn thấy năm ngón tay, giữa các tán cây là những mảnh ánh sáng bạc, mà trong bóng tối dưới thấp, ngẫu nhiên phát ra một chút ánh sáng mỏng manh.

“Là đom đóm sao?” Nguyễn Yến Hi như một cô gái nhỏ đầy hưng phấn.

“Phía trước có càng nhiều, đừng chạy loạn, để ý kẻo bị té thương.” Bàn tay to cầm lấy tay cô, kéo cô về bên người.

Dần dần ánh trăng ngày càng thưa thớt, tán cây san sát như một tấm màng che đi những ánh sáng bạc, bọn họ càng đi càng sâu, những điểm sáng nho nhỏ ngày càng nhiều càng dày đặc, Nguyễn Yến Hi mơ hồ ngửi thấy được mùi thơm của hoa cùng cây cỏ, cùng hỗn hợp hương vị của bùn đất, hơi lạnh ban đêm cũng không khiến cho cô cảm thấy lạnh, cũng không làm cho cô thấy khó chịu, rừng cây này cũng đã được chỉnh đốn qua, dù sao đây cũng là đảo nhỏ tư nhân, không phải rừng cây nguyên thủy.

Bóng cây phía trước thưa thớt, bọn họ đắm chìm trong mảng ánh sáng bạc, trên nền cỏ xanh nhạt, từng đàn ánh sáng nhỏ phập phềnh phiêu du thong thả di động giữa không trung, truy đuổi lẫn nhau ở tán cây và trên cành lá.

“Thật đẹp quá.” Cô biết phản ứng của cô như một cô gái nhỏ, nhưng vẫn không nhịn được mà tán thưởng.

Hắc Thứ Khoan buông tay cô ra, cô đi vào trong bụi cỏ thám hiểm, anh nhắm mắt theo sát bên cô.

“Thật giống như cả một bầu trời sao vờn quanh.” Anh không chỉ tháo xuống ánh trăng, cũng đem những ngôi sao đưa cho cô.

“Ánh sáng đom đóm, cùng với ánh trăng trên bầu trời, thật sự là bé nhỏ không đáng kể.” Tiếng nói của Hắc Thứ Khoan lạnh nhạt mà lưỡng lự, làm như bình tĩnh vô nghĩ, cô quay đầu lại, phát hiện anh luôn bảo vệ cô: “Nhưng khi thấy em hưng phấn vì nó, trong lòng anh cũng vui sướng.”

Ngực Nguyễn Yến Hi lại bị kích động bởi tình yêu say đắm, làm cho cô phải cầm chặt lấy tay của anh.

“Yến Yến, em hiểu chưa?” Anh nhìn cô, vẻ mặt như biển sâu khó có thể phỏng đoán, cô lại biết, nói cô vĩnh viễn có thể tin tưởng anh.

Đầu cô hướng về ôm ấp của anh, ôm gắt gao, gắt gao dựa sát vào anh. Trong sự bao phủ của sao trời, bên trong ánh sáng bạc lung linh, cánh tay anh lấy tư thái chặt chẽ giữ chặt cô trong địa bàn của anh.

Cô yêu anh. Có lẽ cô không thể làm việc gì quá vĩ đại, nhưng…

Tất cả của cô, một con đom đóm nhỏ nhoi cũng có thể phát ra ánh sáng mê người như vậy, cô cũng có thể nở rộ vì anh! Cô chính là cô vợ nhỏ của anh, đời này, đều là của anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương