Dục Vọng Cố Chấp Của Anh
-
Chương 61: Chị yêu em
Edit: Tiểu Màn Thầu
Vất vả lắm Kiều Trăn mới thuyết phục được mẹ đồng ý cho cô ở lại thành phố S với Hàn Tư Hành, cho nên khi trở về thành phố T cô không dám quay về nhà, tuỳ tiện đi dạo trong thành phố một lúc.
Thành phố T không lớn, Kiều Trăn đi đến trường cao trung trước đây mình từng học. Đứng bên ngoài, cách một hàng rào chắn vẫn có thể nhìn thấy các học sinh cao trung đang vội vàng đi lại trong sân trường.
Trong đầu chợt nhớ đến, bóng dáng hai cô cậu nhóc mặc đồng phục cao trung cùng nhau đạp xe về nhà. Mỗi ngày cứ diễn ra như vậy, suốt hai năm cao trung của mình.
Gần trường cao trung có một quảng trường. Khi còn nhỏ, nơi này vẫn là một bãi đất trống. Kiều Trăn cùng Cố Nhiễm Nhiễm đã từng ở nơi này tìm thấy một hộp “ Bảo tàng”, bên trong ngoại trừ những chú mèo con bị bỏ rơi thì không thu hoạch được món đồ gì nữa.
Khi đó, Hàn Tư Hành rất thích đi lẽo đẽo phía sau cô, ánh mắt hiếu kỳ nhìn cô và Cố Nhiễm Nhiễm cầm tấm bản đồ đi tìm kiếm khắp nơi.
Lúc ấy cậu vừa mới chuyển đến nơi này, không thích nói chuyện, sau một thời gian khá dài, cậu mới nói chuyện nhiều lên một chút, bất quá chỉ nói chuyện với một mình Kiều Trăn mà thôi.
Cẩn thận nhớ lại, giống như từ đó đến bây giờ, cô có ba mẹ có bạn bè, mỗi ngày đều trải qua trong vui vẻ và bình an. Nhưng cậu thì chỉ có một mình cô.
Ngồi ở bậc thềm trong quảng trường một lúc, cô lẳng lặng quan sát khắp nơi đến ngây người. Bởi vì tuổi của cô lớn hơn cậu rất nhiều, cô luôn có một loại cảm giác mình chính là người chị lớn. Luôn đối xử lạnh nhạt với cậu, không nhiệt tình biểu đạt ra, tình yêu của mình có vẻ quá mức ôn hoà. Có lẽ, cô đã không biểu đạt quá nhiều, cho nên mới khiến cậu càng cảm thấy không an toàn.
Tình yêu của cô thuộc dạng tế thủy trường lưu*, vô cùng nhẹ nhàng, nhưng điều này không chứng tỏ rằng cô không yêu cậu. Cô rũ hàng mi xuống, hai tay chống cằm, có lẽ cô nên làm chút gì đó để cậu cảm thấy an tâm hơn.
(* Tế thủy trường lưu: dòng suối nhỏ nhưng chảy dài.)
Đến gần giữa trưa, ánh mặt trời trở nên gay gắt, hai bên đường rất ít người đi lại, Kiều Trăn đi vào một cửa hàng lưu niệm, nhìn ngắm một chút.
Sau khi chọn quà tặng cho Hàn Tư Hành xong, Kiều Trăn cầm chúng đến quầy tính tiền. Vừa trả tiền xong, điện thoại của cô lại reo lên.
Kiều Trăn nhìn thấy tên người gọi chợt luống cuống, bắt điện thoại: “ Tư Hành?”
Bên trong truyền đến giọng nói xa lạ, “ Xin chào, cô là người nhà của chủ nhân chiếc điện thoại này phải không?”
Nội tâm Kiều Trăn trở nên căng thẳng, tim đập rất nhanh, lắp bắp nói: “ Phải, là tôi.”
“ Chủ nhân của chiếc điện thoại này gặp tai nạn xe, hiện giờ đang được đưa đi cấp cứu ở bện viện Nhân Dân số 1…..” Đầu dây bên kia vẫn đang nói chuyện nhưng Kiều Trăn đã không còn nghe thấy gì nữa, trong đầu chỉ là âm thanh ” Ong ong ong”.
Cô vội cúp điện thoại, lập tức chạy về phía nhà ga tàu cao tốc.
*
Tại bệnh viện Nhân Dân số 1 thành phố S. Trong phòng bệnh, đứng trước cửa số một người đàn ông đang gọi điện thoại, còn đưa điện thoại đến trước mặt chàng trai trẻ tuổi ngồi trên giường bệnh.
Người gọi điện thoại chính là trợ lý Mạc Tiêu của ba Hàn, trong khoảng thời gian này, Hàn Tư Hành vẫn luôn đi theo anh ta học tập công việc của công ty. Anh ta cũng được xem là thầy giáo của Hàn Tư Hành, nhưng anh ta vẫn luôn có thái độ cung kính với Hàn Tư Hành.
“ Cậu cũng quá tàn nhẫn, ngay cả bản thân mình mà cũng hạ thủ được!” Mạc Tiêu liên tục lắc đầu, người thanh niên này rất có lý tưởng, lại rất thông minh, Mạc Tiêu luôn xem trọng vị tổng giám đốc tương lai này. Nhưng sự tàn nhẫn của Hàn Tư Hành lại vượt ra ngoài sự dự kiến của Mạc Tiêu, bởi vì anh ta không nhờ rằng, Hàn Tư Hành thế mà lại đối xử với bản thân mình nhẫn tâm như vậy.
“ Gọi điện thoại xong rồi anh đi đi.” Trên giường bệnh, sắc mặt Hàn Tư Hành quá nhợt nhạt, trên đầu quấn băng gạc, cánh tay trái còn băng bột.
Mạc Tiêu nhớ đến cảnh tượng cậu lái xe đâm vào bồn cây, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhịn không được liền nhắc nhở: “ Cậu phải chú ý một chút, đừng đùa giỡn quá mức đến nổi cái mạng nhỏ cũng không còn.”
“ Tôi tự biết chừng mực.” Ấn đường Hàn Tư Hành hơi nhíu lại. Cậu có thể khống chế tốt bản thân, cậu biết nếu để bản thân mình bị thương sẽ khiến cho Kiều Trăn đau lòng, nhưng cũng sẽ không làm đến quá mức nghiêm trọng.
“ Cậu làm như vậy, tôi bắt đầu có chút đồng cảm với cô gái nhỏ kia rồi.” Mạc Tiêu “ Chậc chậc” hai tiếng, được loại người này coi trọng, quả thực muốn trốn cũng không trốn được.
Hàn Tư Hành giương mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mạc Tiêu.
“ Thôi, tôi đi đây. Cậu cứ ở chỗ này từ từ chờ đợi.” Mạc Tiêu nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của cậu, nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc liền rời đi.
*
Kiều Trăn mua vé tàu sớm nhất quay trở về thành phố S, sau khi nhận được tin tức kia, thân thể cô như muốn nhũn ra, sắc mặt tái nhợt.
Người trong điện thoại không nói tình hình cụ thể, trong đầu cô nghĩ đến nhiều cảnh tượng tai nạn xe có thể xảy ra, trong lòng vô cùng sợ hãi. Cô không dám nghĩ đến, nếu Hàn Tư Hành xảy ra việc gì ngoài ý muốn, bản thân mình phải đối mặt như thế nào.
Ngồi trên tàu cao tốc, nghĩ đến việc xảy ra ngoài ý muốn, nước mắt của Kiều Trăn không ngừng “ Loạt xoạt” rơi xuống.
Cô không rảnh quản những người ngồi xung quanh cảm thấy như thế nào, hiện giờ chỉ có dùng nước mắt mới có thể giải tỏa cảm xúc của cô.
Cô còn chưa tặng quà cho cậu, còn chưa kịp nói lời yêu thương với cậu, còn chưa….. Có rất nhiều việc chưa làm cùng nhau, cậu nhất định không thể xảy ra chuyện gì được.
Tình cảm cố chấp cùng dục vọng chiếm hữu đến biến thái của cậu không thể sánh bằng tính mạng của cậu. Cậu muốn như thế nào cũng được, bản thân cô sẽ nghe theo cậu, chỉ cần cậu có thể khỏe mạnh bình an là đủ rồi.
Kiều Trăn vừa lau nước mắt, vừa thầm nói trong lòng. Bên cạnh có một cặp tình nhân nhìn thấy như vậy, người nữ liền đưa khăn giấy cho Kiều Trăn.
“ Cảm ơn.” Kiều Trăn giương mắt lên, nhìn thấy một cặp tình nhân, trong lòng chợt đau xót, khoé mắt lại xuất hiện nước mắt.
“ Cô gái nhỏ, đừng quá thương tâm. Không có chuyện gì mà không vượt qua được!” Ông bà lão ngồi đối diện, đầu tóc hai người đã hoa râm, tướng mạo thập phần hiền hoà dễ gần.
Người vừa lên tiếng chính là ông lão. Kiều Trăn khóc lóc gật đầu.
“ Ai nha cô gái nhỏ này khóc đến mức bà cũng cảm thấy đau lòng, chắc gặp chuyện đau buồn quá phải không!” Bà lão là người dễ xúc động, vừa nói xong nước mắt cũng tuông trào.
“ Tổ tông của tôi ơi, bà đừng khóc theo như vậy!” Ông lão vội ôm lấy vai bà lão.
Đôi tình nhân trẻ tuổi ngồi bên cạnh nhìn thầy một màn này có chút buồn cười. Kiều Trăn lại nghĩ đến việc, nếu bản thân mình khi về già, có thể cùng Hàn Tư Hành như vậy thật tốt biết bao.
Cô hít hít mũi, cúi đầu, nước mắt lại “ Loạt xoạt” rơi xuống, thấm ướt váy cô, hiện lên một mảnh màu đậm…..
Suốt cả hành trình trở về thành phố S, Kiều Trăn luôn khóc sướt mướt, đến lúc ra khỏi ga tàu liền vội vàng bắt taxi đến bệnh viện. Dựa theo tin nhắn trong điện thoại, cô lập tức chạy đến phòng bệnh.
Đứng ngoài cửa, cô lại đột nhiên sợ hãi, không dám đẩy cửa nước vào. Cô giơ tay lau đi nước mắt, chỉnh lại quần áo hỗn loạn trên người mình, hít sâu một hơi, lúc này mới chầm chậm đẩy cửa bước vào.
Đây là phòng bệnh dành cho một người. Trên giường bệnh, có một người đang nằm bất động ở đó, dường như đã ngủ rồi.
Kiều Trăn sợ đánh thức cậu, cho nên không dám thở mạnh, im lặng đến gần cậu. Phòng bệnh này vốn không lớn, nhưng đầy đủ đồ vật, hoàn cảnh cũng khá tốt.
Hàn Tư Hành lẳng lặng nằm trên giường, đắp chăn đến tận cổ, trên trán còn quấn băng, có một chút vết máu hiện ở nơi đó.
Sắc mặt cậu tái nhợt, đôi môi hồng nhuận cũng nhợt nhạt. Cả người nhìn rất suy yếu. Vất vả lắm Kiều Trăn mới kiềm được nước mắt. Thân thể cậu luôn khỏe mạnh, từ nhỏ đến lớn rất ít khi bị bệnh. Cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng ốm yếu này của cậu, giống như một mỹ nam ốm yếu trong tiểu thuyết.
Cô đứng ở mép giường, yên lặng nhìn gương mặt cậu trong chốc lát, bàn tay run rẩy hướng đến cái chăn. Vừa định vén chăn lên, tay cô bị một bàn tay lớn lãnh lẽo bắt lấy.
Mí mắt cậu động đậy, mở mắt lên, ánh mắt mang theo vài phần mê mang.
“ Trăn Trăn?” Cậu nhấp môi, giọng nói có chút khàn khàn.
“ Ừ.” Kiều Trăn gật đầu, dưới tác động quá lớn, cô bật khóc. Cô cầm lấy tay cậu, cẩn thận vuốt ve không dám quá mạnh tay, “ Vì sao tay em lại lạnh như vậy?”
Ngón tay Hàn Tư Hành khẽ cử động, sờ gương mặt cô, “ Đừng khóc, em không sao đâu.”
Nghe xong lời này, Kiều Trăn càng khóc thảm thiết hơn, “ Em làm chị sợ muốn chết!”
Cô nhẫn nhịn cảm xúc cả một đường bây giờ liền bộc phát, khóc đến không thở nổi, lời nói cũng đứt quảng, ngoài trừ cố nói chuyện, thì chỉ chuyên tâm khóc lóc.
Trong lòng Hàn Tư Hành lo lắng, muốn ngồi dậy ôm cô. Lúc nhìn thấy cánh tay trái của cậu, mày nhăn lại, khóc đến cơ thể run rẩy.
“ Em, cánh tay của em….” Kiều Trăn bị cậu ôm vào lồng ngực, không dám cử động, nức nở hỏi.
“ Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ.” Hàn Tư Hành dùng tay phải vỗ nhẹ lưng cô, an ủi.
Kiều Trăn khóc đến sưng cả mắt, tất cả nước mắt nước mũi đều dính vào quần áo bệnh nhân của cậu. Qua một khoảng thời gian, cô mới cố ngừng khóc, “ Vì sao lại bị tai nạn xe?”
Hàn Tư Hành nhấp môi, nói bâng quơ, “ Thời điểm đang lái xe nhận tin nhắn bỏ trốn của chị.”
“ Em cứ như vậy, chị không yên tâm đi ra ngoài chút nào.”
“ Vậy đừng đi nữa!” Cậu lập tức nói, “ Hôm nay chị bảo muốn trở về thành phố T, em sợ chị không về nữa, cũng không cần em nữa.”
“ Làm sao có thể?” Kiều Trăn vội phản bác, giơ tay ôm lấy cậu, cúi đầu nói ba chữ bên tai cậu.
Giọng nói cô rất nhỏ, nhưng lại có ma lực khiến cho cơ thể Hàn Tư Hành cứng đờ.
“ Chị, chị vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa đi.” Cậu mở to đôi mắt, trong mắt thể hiện sự khó tin.
Kiều Trăn cắn môi dưới, lặp lại lời nói như cậu mong muốn, “ Chị nói chị yêu em.”
“ Thật, thật không?” Khoé mắt cậu đỏ lên, “ Không phải dỗ ngọt em đấy chứ?”
“ Không dỗ ngọt em, là sự thật.”
“ Đây là lần đầu tiên chị nói yêu em….” Giọng nói cậu trầm khàn, trên mặt là biểu tình kinh ngạc.
“ Là chị không tốt.” Kiều Trăn nhẹ giọng nói, “ Về sau sẽ nói với em mỗi ngày nhé, chịu không?”
Nước mắt cậu tuông rơi, một lúc sau liền gật đầu, “ Chịu.”
Cậu mím môi, ánh mắt khó tin nhìn vào cô, “ Trăn Trăn, muốn hôn.”
Kiều Trăn “ Ừ” một tiếng, cố gắng không chạm vào cánh tay bị thương của cậu, đem đôi môi mình đặt lên đôi môi nhợt nhạt khô khốc của cậu, ôn nhu hôn cậu….
Trên thế giới này không có nhiều người yêu em thật lòng như vậy, nếu anh đã nhường em 3 phần, em sẽ trả lại anh 2 phần, anh lui em tiến, đem những khía cạnh không phù hợp dung hoà với nhau.
Gặp được Hàn Tư Hành, cô đã cảm nhận được. Trên thế giới này sẽ không có ai yêu mình hơn cậu. Chẳng sợ tình yêu này quá mức cháy bỏng, có lúc sẽ khiến cô khó chịu. Nhưng cô không còn cách nào khác, muốn trốn thoát cũng không thể trốn thoát được.
Cứ như vậy đi, bản thân mình vì cậu hy sinh một chút, cố gắng nhẫn nại với cậu một chút. Có lẽ chớp mắt, bọn họ sẽ cùng nhau đi đến răng long đầu bạc.
*
Vì muốn chăm sóc cho Hàn Tư Hành, Kiều Trăn đã xin nghỉ phép dài hạn, dường như suốt ngày chỉ ngâm mình trong bệnh viện.
Ban ngày chăm sóc chuyện ăn uống của cậu, buổi tối phải ở lại ngủ cùng cậu. Dù sao nơi nay cái gì cũng có, giống như một căn phòng chung cư nhỏ.
Sau một khoảng thời gian được Kiều Trăn chăm sóc, Hàn Tư Hành đã nhanh chóng hồi phục. Qua vài ngày theo dõi, bác sĩ đồng ý để cậu xuất viện.
Ngày cậu xuất viện, Kiều Trăn cố ý mua một bó hoa cắm trong nhà, ánh mặt trời từ cửa sổ ban công chiếu vào, làm toàn bộ căn nhà trở nên sáng hơn, trong không trung còn ẩn chút bụi nhỏ đang bay.
Một lần nữa quay về nhà, dường như biểu hiện một cuộc sống mới sắp bắt đầu. Ba Hàn biết cánh tay của Hàn Tư Hành chưa lành, liền sắp xếp tài xế cùng cô giúp việc đến nhà bọn họ.
Cô giúp việc họ Vương, là một người phụ nữ trung niên tầm 50 tuổi. Dì Vương trước kia luôn làm việc ở Hàn gia, hiện giờ mỗi buổi sáng cùng buổi tối sẽ đến đây nấu cơm và dọn dẹp nhà cửa cho bọn họ.
Đêm trước khi đi làm, Kiều Trăn tắm xong bước ra, nhìn thấy Hàn Tư Hành đang ngồi ở sô pha, trên tay cầm điện thoại của cô, biểu tình trên gương mặt có chút không rõ.
Nhìn thấy cô bước đến, cậu mím môi, giọng nói không có chút lo lắng nào, liền nói: “ Tần Miện nhắn tin Wechat cho chị.”
Trái tim Kiều Trăn “ Lộp bộp” vài tiếng, xoa nhẹ tóc mình, “ Anh ta nói cái gì?”
“ Nói chị ngày mai không được đến trễ.” Vẻ mặt Hàn Tư Hành vô cảm trả lời.
Kiều Trăn “ Ồ” một tiếng, suy nghĩ nói: “ Vậy em giúp chị trả lời một câu, nói vâng, cảm ơn.” Trên tay cô vẫn đang cầm quần áo vừa giặt xong, muốn đem ra ban công phơi.
Hàn Tư Hành sửng sốt, “ Chị, chị muốn em nhắn tin trả lời à?”
“ Sao vậy? Nếu em không muốn thì một lúc nữa chị phơi đồ xong sẽ tự mình nhắn.” Kiều Trăn không quan tâm, đi ra ngoài ban công phơi quần áo.
“ Không có.” Hàn Tư Hành rũ mắt, giọng nói có chút thấp xuống, “ Trước kia em tự tiện nhắn tin thay chị, chị đã rất tức giận.”
Kiều Trăn phơi quần áo xong, nghe lời nói này của cậu, liền đi đến ngồi cạnh bên cậu, “ Khi đó em không nói cho bị biết mà đã tự tiện thay chị trả lời, đương nhiên chị sẽ không vui.”
Cô hôn lên mặt cậu, “ Chị rất vui khi biết em đọc được tin nhắn của anh ta mà không xoá đi, còn nói cho bị biết.”
Trên mặt Hàn Tư Hành xuất hiện một chút không tự nhiên, “ Chỉ vì như thế sao?”
“ Ừ!” Kiều Trăn nhìn cậu nhắn tin, “ Hơn nữa hiện giờ mối quan hệ của chúng ta đã khác trước. Em chính là bạn trai của chị, có thể xem tin nhắn trong điện thoại của chị, đừng lén xoá tin nhắn là được.”
Hàn Từ Hành nhỏ giọng “ Ừ” một tiếng, đưa điện thoại đến cho Kiều Trăn.
“ Trăn Trăn….” Cậu muốn nói nhưng lại thôi.
“ Sao vậy?”
“ Em, có lúc em không thể khống chế được bản thân mình. Chỉ cần chị ở bên cạnh em….” Cậu nhấp môi, bộ dạng thành khẩn cùng đáng thương.
Chỉ cần chị không rời xa em, em nguyện ý trở thành một người bình thường vì chị.
Kiều Trăn có chút giật mình, sau đó lại hôn môi cậu, “ Được, sẽ mãi ở bên cạnh nhau.”
*
Ngày hôm sau, tài xế mà bà Hàn sắp xếp đưa hai người đi làm. Thời điểm Kiều Trăn bước xuống xe, vừa đúng lúc gặp mặt Đinh Đinh.
Cho nên hai người cùng nhau đi vào đài truyền hình. ” Kiều Trăn, đây là xe của bạn trai cậu à?” Cô ấy nhìn chiếc xe rồi lên tiếng hỏi, ngữ khí rất hưng phấn, “ Cậu may mắn thật đấy! Còn có tài xế riêng đưa cậu đi làm! Mau nói cho tớ biết anh tài xế kia như thế nào, có đẹp trai không?”
Cô ấy biết xe của bạn trai Kiều Trăn là một chiếc xe có giá trị, mà hiện tại một chiếc xe cũng đã mấy trăm vạn, nhưng chiếc xe này căn bản không cùng cấp bậc với những chiếc xe thông thường.
“ Không đẹp trai, là một ông chú trung niên.” Kiều Trăn nói đúng sự thật.
“ Vậy hả…..” Ngữ khí của Đinh Đinh có chút thất vọng, sau đó giống như nhớ đến việc gì đó liền nhỏ giọng nói bên tai Kiều Trăn, ” Gần đây khi cậu xin nghỉ phép, chắc không biết chuyện gì phải không? Mọi người trong đài truyền hình đều nói chị Ngải Văn đã được thăng chức!”
Kiều Trăn “ Ồ” một tiếng, quả thực không nghe đến chuyện này, trong vòng bạn bè của cô không ai đề cập đến.
“ Chị Ngải Văn muốn tự sản xuất một chương trình của riêng mình, sau này không làm việc cùng đạo diễn Tần nữa. Không biết chúng ta sẽ làm việc dưới trướng của ai.” Đinh Đinh nhìn trời.
“ Chúng ta vẫn nên đi theo chị Ngải Văn thôi.”
“ Cậu bị ngốc à!” Đinh Đinh quan sát xung quanh, “ Chị Ngải Văn vừa mới tự phụ trách một chương trình, không biết kết quả như thế nào. Khẳng định mọi người đều muốn ở lại làm việc dưới trướng của đạo diễn Tần đó!”
Cô ấy bĩu môi, khoanh tay lại, “ Giữa chị Ngải Văn và đạo diễn Tần, dùng ngón chân cũng đủ biết nên chọn người nào rồi.”
Nói xong, hai người đã đi đến trước cửa đài truyền hình, sau khi quẹt thẻ đi vào, Đinh Đinh không nói nữa, cho nên cuộc thảo luận đã kết thúc như vậy.
Trong lúc làm việc, Ngải Văn tập hợp mọi người trong tổ lại, nói đến việc mình sẽ không làm cùng đạo diễn Tần nữa, mà sẽ tự làm một chương trình riêng, mong mọi người chuẩn bị tâm lý.
Không bao lâu, Tần Miện gọi từng người vào nói chuyện, còn thăm dò ý kiến của từng người. Đến phiên Kiều Trăn, cô không chút do dự nói muốn đi theo Ngải Văn làm chương trình mới.
Tần Miện dựa lưng vào ghế, nghe thế liền xoa ấn đường, nhẹ thở ra một hơi, “ Kiều Trăn, em nên suy nghĩ thật kỹ, em vừa mới tốt nghiệp, làm việc trong một tổ có kinh nghiệm mới là lựa chọn sáng suốt nhất đấy.”
Kiều Trăn dừng một chút nói tiếp, “ Em đã suy nghĩ kỹ rồi đạo diễn Tần. Từ lúc em học năm hai đã bắt đầu thực tập dưới sự chỉ dẫn của chị Ngải Văn, chị ấy đã chỉ bảo em rất nhiều việc. Em cũng đã quen với tác phong làm việc của chị ấy, em muốn tiếp tục đi theo chị ấy làm việc.”
Tận Miền dùng ánh mắt nặng nề nhìn cô, không nói lời nào. Kiều Trăn cúi đầu, né tránh ánh mắt đó.
“ Kiều Trăn, em nói thực đi. Quyết định này của em đơn giản chỉ xuất phát từ mục đích công việc sao?” Ánh mắt anh ta thật sắc bén, mang theo sự quan sát tỉ mỉ.
Kiều Trăn ngẩng đầu, hít một hơi, “ Vâng, đúng vậy.”
“ Nói cho anh biết, quyết định này có quan hệ gì với bạn trai của em không?”
—————//—//————-
* Editor: sao mà tui mệt với cái anh Tần Miện này ghê!!
Vất vả lắm Kiều Trăn mới thuyết phục được mẹ đồng ý cho cô ở lại thành phố S với Hàn Tư Hành, cho nên khi trở về thành phố T cô không dám quay về nhà, tuỳ tiện đi dạo trong thành phố một lúc.
Thành phố T không lớn, Kiều Trăn đi đến trường cao trung trước đây mình từng học. Đứng bên ngoài, cách một hàng rào chắn vẫn có thể nhìn thấy các học sinh cao trung đang vội vàng đi lại trong sân trường.
Trong đầu chợt nhớ đến, bóng dáng hai cô cậu nhóc mặc đồng phục cao trung cùng nhau đạp xe về nhà. Mỗi ngày cứ diễn ra như vậy, suốt hai năm cao trung của mình.
Gần trường cao trung có một quảng trường. Khi còn nhỏ, nơi này vẫn là một bãi đất trống. Kiều Trăn cùng Cố Nhiễm Nhiễm đã từng ở nơi này tìm thấy một hộp “ Bảo tàng”, bên trong ngoại trừ những chú mèo con bị bỏ rơi thì không thu hoạch được món đồ gì nữa.
Khi đó, Hàn Tư Hành rất thích đi lẽo đẽo phía sau cô, ánh mắt hiếu kỳ nhìn cô và Cố Nhiễm Nhiễm cầm tấm bản đồ đi tìm kiếm khắp nơi.
Lúc ấy cậu vừa mới chuyển đến nơi này, không thích nói chuyện, sau một thời gian khá dài, cậu mới nói chuyện nhiều lên một chút, bất quá chỉ nói chuyện với một mình Kiều Trăn mà thôi.
Cẩn thận nhớ lại, giống như từ đó đến bây giờ, cô có ba mẹ có bạn bè, mỗi ngày đều trải qua trong vui vẻ và bình an. Nhưng cậu thì chỉ có một mình cô.
Ngồi ở bậc thềm trong quảng trường một lúc, cô lẳng lặng quan sát khắp nơi đến ngây người. Bởi vì tuổi của cô lớn hơn cậu rất nhiều, cô luôn có một loại cảm giác mình chính là người chị lớn. Luôn đối xử lạnh nhạt với cậu, không nhiệt tình biểu đạt ra, tình yêu của mình có vẻ quá mức ôn hoà. Có lẽ, cô đã không biểu đạt quá nhiều, cho nên mới khiến cậu càng cảm thấy không an toàn.
Tình yêu của cô thuộc dạng tế thủy trường lưu*, vô cùng nhẹ nhàng, nhưng điều này không chứng tỏ rằng cô không yêu cậu. Cô rũ hàng mi xuống, hai tay chống cằm, có lẽ cô nên làm chút gì đó để cậu cảm thấy an tâm hơn.
(* Tế thủy trường lưu: dòng suối nhỏ nhưng chảy dài.)
Đến gần giữa trưa, ánh mặt trời trở nên gay gắt, hai bên đường rất ít người đi lại, Kiều Trăn đi vào một cửa hàng lưu niệm, nhìn ngắm một chút.
Sau khi chọn quà tặng cho Hàn Tư Hành xong, Kiều Trăn cầm chúng đến quầy tính tiền. Vừa trả tiền xong, điện thoại của cô lại reo lên.
Kiều Trăn nhìn thấy tên người gọi chợt luống cuống, bắt điện thoại: “ Tư Hành?”
Bên trong truyền đến giọng nói xa lạ, “ Xin chào, cô là người nhà của chủ nhân chiếc điện thoại này phải không?”
Nội tâm Kiều Trăn trở nên căng thẳng, tim đập rất nhanh, lắp bắp nói: “ Phải, là tôi.”
“ Chủ nhân của chiếc điện thoại này gặp tai nạn xe, hiện giờ đang được đưa đi cấp cứu ở bện viện Nhân Dân số 1…..” Đầu dây bên kia vẫn đang nói chuyện nhưng Kiều Trăn đã không còn nghe thấy gì nữa, trong đầu chỉ là âm thanh ” Ong ong ong”.
Cô vội cúp điện thoại, lập tức chạy về phía nhà ga tàu cao tốc.
*
Tại bệnh viện Nhân Dân số 1 thành phố S. Trong phòng bệnh, đứng trước cửa số một người đàn ông đang gọi điện thoại, còn đưa điện thoại đến trước mặt chàng trai trẻ tuổi ngồi trên giường bệnh.
Người gọi điện thoại chính là trợ lý Mạc Tiêu của ba Hàn, trong khoảng thời gian này, Hàn Tư Hành vẫn luôn đi theo anh ta học tập công việc của công ty. Anh ta cũng được xem là thầy giáo của Hàn Tư Hành, nhưng anh ta vẫn luôn có thái độ cung kính với Hàn Tư Hành.
“ Cậu cũng quá tàn nhẫn, ngay cả bản thân mình mà cũng hạ thủ được!” Mạc Tiêu liên tục lắc đầu, người thanh niên này rất có lý tưởng, lại rất thông minh, Mạc Tiêu luôn xem trọng vị tổng giám đốc tương lai này. Nhưng sự tàn nhẫn của Hàn Tư Hành lại vượt ra ngoài sự dự kiến của Mạc Tiêu, bởi vì anh ta không nhờ rằng, Hàn Tư Hành thế mà lại đối xử với bản thân mình nhẫn tâm như vậy.
“ Gọi điện thoại xong rồi anh đi đi.” Trên giường bệnh, sắc mặt Hàn Tư Hành quá nhợt nhạt, trên đầu quấn băng gạc, cánh tay trái còn băng bột.
Mạc Tiêu nhớ đến cảnh tượng cậu lái xe đâm vào bồn cây, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhịn không được liền nhắc nhở: “ Cậu phải chú ý một chút, đừng đùa giỡn quá mức đến nổi cái mạng nhỏ cũng không còn.”
“ Tôi tự biết chừng mực.” Ấn đường Hàn Tư Hành hơi nhíu lại. Cậu có thể khống chế tốt bản thân, cậu biết nếu để bản thân mình bị thương sẽ khiến cho Kiều Trăn đau lòng, nhưng cũng sẽ không làm đến quá mức nghiêm trọng.
“ Cậu làm như vậy, tôi bắt đầu có chút đồng cảm với cô gái nhỏ kia rồi.” Mạc Tiêu “ Chậc chậc” hai tiếng, được loại người này coi trọng, quả thực muốn trốn cũng không trốn được.
Hàn Tư Hành giương mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mạc Tiêu.
“ Thôi, tôi đi đây. Cậu cứ ở chỗ này từ từ chờ đợi.” Mạc Tiêu nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của cậu, nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc liền rời đi.
*
Kiều Trăn mua vé tàu sớm nhất quay trở về thành phố S, sau khi nhận được tin tức kia, thân thể cô như muốn nhũn ra, sắc mặt tái nhợt.
Người trong điện thoại không nói tình hình cụ thể, trong đầu cô nghĩ đến nhiều cảnh tượng tai nạn xe có thể xảy ra, trong lòng vô cùng sợ hãi. Cô không dám nghĩ đến, nếu Hàn Tư Hành xảy ra việc gì ngoài ý muốn, bản thân mình phải đối mặt như thế nào.
Ngồi trên tàu cao tốc, nghĩ đến việc xảy ra ngoài ý muốn, nước mắt của Kiều Trăn không ngừng “ Loạt xoạt” rơi xuống.
Cô không rảnh quản những người ngồi xung quanh cảm thấy như thế nào, hiện giờ chỉ có dùng nước mắt mới có thể giải tỏa cảm xúc của cô.
Cô còn chưa tặng quà cho cậu, còn chưa kịp nói lời yêu thương với cậu, còn chưa….. Có rất nhiều việc chưa làm cùng nhau, cậu nhất định không thể xảy ra chuyện gì được.
Tình cảm cố chấp cùng dục vọng chiếm hữu đến biến thái của cậu không thể sánh bằng tính mạng của cậu. Cậu muốn như thế nào cũng được, bản thân cô sẽ nghe theo cậu, chỉ cần cậu có thể khỏe mạnh bình an là đủ rồi.
Kiều Trăn vừa lau nước mắt, vừa thầm nói trong lòng. Bên cạnh có một cặp tình nhân nhìn thấy như vậy, người nữ liền đưa khăn giấy cho Kiều Trăn.
“ Cảm ơn.” Kiều Trăn giương mắt lên, nhìn thấy một cặp tình nhân, trong lòng chợt đau xót, khoé mắt lại xuất hiện nước mắt.
“ Cô gái nhỏ, đừng quá thương tâm. Không có chuyện gì mà không vượt qua được!” Ông bà lão ngồi đối diện, đầu tóc hai người đã hoa râm, tướng mạo thập phần hiền hoà dễ gần.
Người vừa lên tiếng chính là ông lão. Kiều Trăn khóc lóc gật đầu.
“ Ai nha cô gái nhỏ này khóc đến mức bà cũng cảm thấy đau lòng, chắc gặp chuyện đau buồn quá phải không!” Bà lão là người dễ xúc động, vừa nói xong nước mắt cũng tuông trào.
“ Tổ tông của tôi ơi, bà đừng khóc theo như vậy!” Ông lão vội ôm lấy vai bà lão.
Đôi tình nhân trẻ tuổi ngồi bên cạnh nhìn thầy một màn này có chút buồn cười. Kiều Trăn lại nghĩ đến việc, nếu bản thân mình khi về già, có thể cùng Hàn Tư Hành như vậy thật tốt biết bao.
Cô hít hít mũi, cúi đầu, nước mắt lại “ Loạt xoạt” rơi xuống, thấm ướt váy cô, hiện lên một mảnh màu đậm…..
Suốt cả hành trình trở về thành phố S, Kiều Trăn luôn khóc sướt mướt, đến lúc ra khỏi ga tàu liền vội vàng bắt taxi đến bệnh viện. Dựa theo tin nhắn trong điện thoại, cô lập tức chạy đến phòng bệnh.
Đứng ngoài cửa, cô lại đột nhiên sợ hãi, không dám đẩy cửa nước vào. Cô giơ tay lau đi nước mắt, chỉnh lại quần áo hỗn loạn trên người mình, hít sâu một hơi, lúc này mới chầm chậm đẩy cửa bước vào.
Đây là phòng bệnh dành cho một người. Trên giường bệnh, có một người đang nằm bất động ở đó, dường như đã ngủ rồi.
Kiều Trăn sợ đánh thức cậu, cho nên không dám thở mạnh, im lặng đến gần cậu. Phòng bệnh này vốn không lớn, nhưng đầy đủ đồ vật, hoàn cảnh cũng khá tốt.
Hàn Tư Hành lẳng lặng nằm trên giường, đắp chăn đến tận cổ, trên trán còn quấn băng, có một chút vết máu hiện ở nơi đó.
Sắc mặt cậu tái nhợt, đôi môi hồng nhuận cũng nhợt nhạt. Cả người nhìn rất suy yếu. Vất vả lắm Kiều Trăn mới kiềm được nước mắt. Thân thể cậu luôn khỏe mạnh, từ nhỏ đến lớn rất ít khi bị bệnh. Cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng ốm yếu này của cậu, giống như một mỹ nam ốm yếu trong tiểu thuyết.
Cô đứng ở mép giường, yên lặng nhìn gương mặt cậu trong chốc lát, bàn tay run rẩy hướng đến cái chăn. Vừa định vén chăn lên, tay cô bị một bàn tay lớn lãnh lẽo bắt lấy.
Mí mắt cậu động đậy, mở mắt lên, ánh mắt mang theo vài phần mê mang.
“ Trăn Trăn?” Cậu nhấp môi, giọng nói có chút khàn khàn.
“ Ừ.” Kiều Trăn gật đầu, dưới tác động quá lớn, cô bật khóc. Cô cầm lấy tay cậu, cẩn thận vuốt ve không dám quá mạnh tay, “ Vì sao tay em lại lạnh như vậy?”
Ngón tay Hàn Tư Hành khẽ cử động, sờ gương mặt cô, “ Đừng khóc, em không sao đâu.”
Nghe xong lời này, Kiều Trăn càng khóc thảm thiết hơn, “ Em làm chị sợ muốn chết!”
Cô nhẫn nhịn cảm xúc cả một đường bây giờ liền bộc phát, khóc đến không thở nổi, lời nói cũng đứt quảng, ngoài trừ cố nói chuyện, thì chỉ chuyên tâm khóc lóc.
Trong lòng Hàn Tư Hành lo lắng, muốn ngồi dậy ôm cô. Lúc nhìn thấy cánh tay trái của cậu, mày nhăn lại, khóc đến cơ thể run rẩy.
“ Em, cánh tay của em….” Kiều Trăn bị cậu ôm vào lồng ngực, không dám cử động, nức nở hỏi.
“ Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ.” Hàn Tư Hành dùng tay phải vỗ nhẹ lưng cô, an ủi.
Kiều Trăn khóc đến sưng cả mắt, tất cả nước mắt nước mũi đều dính vào quần áo bệnh nhân của cậu. Qua một khoảng thời gian, cô mới cố ngừng khóc, “ Vì sao lại bị tai nạn xe?”
Hàn Tư Hành nhấp môi, nói bâng quơ, “ Thời điểm đang lái xe nhận tin nhắn bỏ trốn của chị.”
“ Em cứ như vậy, chị không yên tâm đi ra ngoài chút nào.”
“ Vậy đừng đi nữa!” Cậu lập tức nói, “ Hôm nay chị bảo muốn trở về thành phố T, em sợ chị không về nữa, cũng không cần em nữa.”
“ Làm sao có thể?” Kiều Trăn vội phản bác, giơ tay ôm lấy cậu, cúi đầu nói ba chữ bên tai cậu.
Giọng nói cô rất nhỏ, nhưng lại có ma lực khiến cho cơ thể Hàn Tư Hành cứng đờ.
“ Chị, chị vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa đi.” Cậu mở to đôi mắt, trong mắt thể hiện sự khó tin.
Kiều Trăn cắn môi dưới, lặp lại lời nói như cậu mong muốn, “ Chị nói chị yêu em.”
“ Thật, thật không?” Khoé mắt cậu đỏ lên, “ Không phải dỗ ngọt em đấy chứ?”
“ Không dỗ ngọt em, là sự thật.”
“ Đây là lần đầu tiên chị nói yêu em….” Giọng nói cậu trầm khàn, trên mặt là biểu tình kinh ngạc.
“ Là chị không tốt.” Kiều Trăn nhẹ giọng nói, “ Về sau sẽ nói với em mỗi ngày nhé, chịu không?”
Nước mắt cậu tuông rơi, một lúc sau liền gật đầu, “ Chịu.”
Cậu mím môi, ánh mắt khó tin nhìn vào cô, “ Trăn Trăn, muốn hôn.”
Kiều Trăn “ Ừ” một tiếng, cố gắng không chạm vào cánh tay bị thương của cậu, đem đôi môi mình đặt lên đôi môi nhợt nhạt khô khốc của cậu, ôn nhu hôn cậu….
Trên thế giới này không có nhiều người yêu em thật lòng như vậy, nếu anh đã nhường em 3 phần, em sẽ trả lại anh 2 phần, anh lui em tiến, đem những khía cạnh không phù hợp dung hoà với nhau.
Gặp được Hàn Tư Hành, cô đã cảm nhận được. Trên thế giới này sẽ không có ai yêu mình hơn cậu. Chẳng sợ tình yêu này quá mức cháy bỏng, có lúc sẽ khiến cô khó chịu. Nhưng cô không còn cách nào khác, muốn trốn thoát cũng không thể trốn thoát được.
Cứ như vậy đi, bản thân mình vì cậu hy sinh một chút, cố gắng nhẫn nại với cậu một chút. Có lẽ chớp mắt, bọn họ sẽ cùng nhau đi đến răng long đầu bạc.
*
Vì muốn chăm sóc cho Hàn Tư Hành, Kiều Trăn đã xin nghỉ phép dài hạn, dường như suốt ngày chỉ ngâm mình trong bệnh viện.
Ban ngày chăm sóc chuyện ăn uống của cậu, buổi tối phải ở lại ngủ cùng cậu. Dù sao nơi nay cái gì cũng có, giống như một căn phòng chung cư nhỏ.
Sau một khoảng thời gian được Kiều Trăn chăm sóc, Hàn Tư Hành đã nhanh chóng hồi phục. Qua vài ngày theo dõi, bác sĩ đồng ý để cậu xuất viện.
Ngày cậu xuất viện, Kiều Trăn cố ý mua một bó hoa cắm trong nhà, ánh mặt trời từ cửa sổ ban công chiếu vào, làm toàn bộ căn nhà trở nên sáng hơn, trong không trung còn ẩn chút bụi nhỏ đang bay.
Một lần nữa quay về nhà, dường như biểu hiện một cuộc sống mới sắp bắt đầu. Ba Hàn biết cánh tay của Hàn Tư Hành chưa lành, liền sắp xếp tài xế cùng cô giúp việc đến nhà bọn họ.
Cô giúp việc họ Vương, là một người phụ nữ trung niên tầm 50 tuổi. Dì Vương trước kia luôn làm việc ở Hàn gia, hiện giờ mỗi buổi sáng cùng buổi tối sẽ đến đây nấu cơm và dọn dẹp nhà cửa cho bọn họ.
Đêm trước khi đi làm, Kiều Trăn tắm xong bước ra, nhìn thấy Hàn Tư Hành đang ngồi ở sô pha, trên tay cầm điện thoại của cô, biểu tình trên gương mặt có chút không rõ.
Nhìn thấy cô bước đến, cậu mím môi, giọng nói không có chút lo lắng nào, liền nói: “ Tần Miện nhắn tin Wechat cho chị.”
Trái tim Kiều Trăn “ Lộp bộp” vài tiếng, xoa nhẹ tóc mình, “ Anh ta nói cái gì?”
“ Nói chị ngày mai không được đến trễ.” Vẻ mặt Hàn Tư Hành vô cảm trả lời.
Kiều Trăn “ Ồ” một tiếng, suy nghĩ nói: “ Vậy em giúp chị trả lời một câu, nói vâng, cảm ơn.” Trên tay cô vẫn đang cầm quần áo vừa giặt xong, muốn đem ra ban công phơi.
Hàn Tư Hành sửng sốt, “ Chị, chị muốn em nhắn tin trả lời à?”
“ Sao vậy? Nếu em không muốn thì một lúc nữa chị phơi đồ xong sẽ tự mình nhắn.” Kiều Trăn không quan tâm, đi ra ngoài ban công phơi quần áo.
“ Không có.” Hàn Tư Hành rũ mắt, giọng nói có chút thấp xuống, “ Trước kia em tự tiện nhắn tin thay chị, chị đã rất tức giận.”
Kiều Trăn phơi quần áo xong, nghe lời nói này của cậu, liền đi đến ngồi cạnh bên cậu, “ Khi đó em không nói cho bị biết mà đã tự tiện thay chị trả lời, đương nhiên chị sẽ không vui.”
Cô hôn lên mặt cậu, “ Chị rất vui khi biết em đọc được tin nhắn của anh ta mà không xoá đi, còn nói cho bị biết.”
Trên mặt Hàn Tư Hành xuất hiện một chút không tự nhiên, “ Chỉ vì như thế sao?”
“ Ừ!” Kiều Trăn nhìn cậu nhắn tin, “ Hơn nữa hiện giờ mối quan hệ của chúng ta đã khác trước. Em chính là bạn trai của chị, có thể xem tin nhắn trong điện thoại của chị, đừng lén xoá tin nhắn là được.”
Hàn Từ Hành nhỏ giọng “ Ừ” một tiếng, đưa điện thoại đến cho Kiều Trăn.
“ Trăn Trăn….” Cậu muốn nói nhưng lại thôi.
“ Sao vậy?”
“ Em, có lúc em không thể khống chế được bản thân mình. Chỉ cần chị ở bên cạnh em….” Cậu nhấp môi, bộ dạng thành khẩn cùng đáng thương.
Chỉ cần chị không rời xa em, em nguyện ý trở thành một người bình thường vì chị.
Kiều Trăn có chút giật mình, sau đó lại hôn môi cậu, “ Được, sẽ mãi ở bên cạnh nhau.”
*
Ngày hôm sau, tài xế mà bà Hàn sắp xếp đưa hai người đi làm. Thời điểm Kiều Trăn bước xuống xe, vừa đúng lúc gặp mặt Đinh Đinh.
Cho nên hai người cùng nhau đi vào đài truyền hình. ” Kiều Trăn, đây là xe của bạn trai cậu à?” Cô ấy nhìn chiếc xe rồi lên tiếng hỏi, ngữ khí rất hưng phấn, “ Cậu may mắn thật đấy! Còn có tài xế riêng đưa cậu đi làm! Mau nói cho tớ biết anh tài xế kia như thế nào, có đẹp trai không?”
Cô ấy biết xe của bạn trai Kiều Trăn là một chiếc xe có giá trị, mà hiện tại một chiếc xe cũng đã mấy trăm vạn, nhưng chiếc xe này căn bản không cùng cấp bậc với những chiếc xe thông thường.
“ Không đẹp trai, là một ông chú trung niên.” Kiều Trăn nói đúng sự thật.
“ Vậy hả…..” Ngữ khí của Đinh Đinh có chút thất vọng, sau đó giống như nhớ đến việc gì đó liền nhỏ giọng nói bên tai Kiều Trăn, ” Gần đây khi cậu xin nghỉ phép, chắc không biết chuyện gì phải không? Mọi người trong đài truyền hình đều nói chị Ngải Văn đã được thăng chức!”
Kiều Trăn “ Ồ” một tiếng, quả thực không nghe đến chuyện này, trong vòng bạn bè của cô không ai đề cập đến.
“ Chị Ngải Văn muốn tự sản xuất một chương trình của riêng mình, sau này không làm việc cùng đạo diễn Tần nữa. Không biết chúng ta sẽ làm việc dưới trướng của ai.” Đinh Đinh nhìn trời.
“ Chúng ta vẫn nên đi theo chị Ngải Văn thôi.”
“ Cậu bị ngốc à!” Đinh Đinh quan sát xung quanh, “ Chị Ngải Văn vừa mới tự phụ trách một chương trình, không biết kết quả như thế nào. Khẳng định mọi người đều muốn ở lại làm việc dưới trướng của đạo diễn Tần đó!”
Cô ấy bĩu môi, khoanh tay lại, “ Giữa chị Ngải Văn và đạo diễn Tần, dùng ngón chân cũng đủ biết nên chọn người nào rồi.”
Nói xong, hai người đã đi đến trước cửa đài truyền hình, sau khi quẹt thẻ đi vào, Đinh Đinh không nói nữa, cho nên cuộc thảo luận đã kết thúc như vậy.
Trong lúc làm việc, Ngải Văn tập hợp mọi người trong tổ lại, nói đến việc mình sẽ không làm cùng đạo diễn Tần nữa, mà sẽ tự làm một chương trình riêng, mong mọi người chuẩn bị tâm lý.
Không bao lâu, Tần Miện gọi từng người vào nói chuyện, còn thăm dò ý kiến của từng người. Đến phiên Kiều Trăn, cô không chút do dự nói muốn đi theo Ngải Văn làm chương trình mới.
Tần Miện dựa lưng vào ghế, nghe thế liền xoa ấn đường, nhẹ thở ra một hơi, “ Kiều Trăn, em nên suy nghĩ thật kỹ, em vừa mới tốt nghiệp, làm việc trong một tổ có kinh nghiệm mới là lựa chọn sáng suốt nhất đấy.”
Kiều Trăn dừng một chút nói tiếp, “ Em đã suy nghĩ kỹ rồi đạo diễn Tần. Từ lúc em học năm hai đã bắt đầu thực tập dưới sự chỉ dẫn của chị Ngải Văn, chị ấy đã chỉ bảo em rất nhiều việc. Em cũng đã quen với tác phong làm việc của chị ấy, em muốn tiếp tục đi theo chị ấy làm việc.”
Tận Miền dùng ánh mắt nặng nề nhìn cô, không nói lời nào. Kiều Trăn cúi đầu, né tránh ánh mắt đó.
“ Kiều Trăn, em nói thực đi. Quyết định này của em đơn giản chỉ xuất phát từ mục đích công việc sao?” Ánh mắt anh ta thật sắc bén, mang theo sự quan sát tỉ mỉ.
Kiều Trăn ngẩng đầu, hít một hơi, “ Vâng, đúng vậy.”
“ Nói cho anh biết, quyết định này có quan hệ gì với bạn trai của em không?”
—————//—//————-
* Editor: sao mà tui mệt với cái anh Tần Miện này ghê!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook