Dục Vọng Cố Chấp Của Anh
-
Chương 36: Cưỡng hôn
Edit: Tiểu Màn Thầu
Kiều Trăn lăn qua lăn lại rồi bước xuống giường, cầm điện đi ra cửa.
“ Ôi, đã trễ thế này rồi cậu còn đi đâu?” Ninh Ngữ Mông có chút hoang mang nhìn hành động của cô, lại hiếu kỳ hỏi.
Hiện giờ đã là 10 giờ tối, cửa ký túc xá cũng đã đóng. Kiều Trăn ấp úng trả lời, nói mình đi một chút sẽ quay về nhanh thôi.
“ Hôm nay Trăn Trăn có chút kỳ lạ.” Ninh Ngữ Mông thấy cô đi rồi, lúc này mới ra kết luận.
Lục Đan Ngưng không nói gì chỉ mỉm cười.
*
Lúc Kiều Trăn đi xuống lầu, đã nhìn thấy Hàn Tư Hành đang đứng dưới một táng cây, một thân quần áo màu đen, tao nhã nhìn về phía cửa ký túc xá.
Cô cẩn thận quan sát khắp nơi, nhìn thấy không có ai khác, mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô không muốn lại bị chụp ảnh như lần vừa rồi.
Bước nhanh về phía Hàn Tư Hành, cô nhẹ giọng hỏi: “ Tư Hành, có chuyện gì vậy?”
Hàn Tư Hành trầm mặc nhìn chằm chằm vào cô, nhìn từ đôi môi đang mím chặt một đường nhìn xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở đôi chân cân đối trắng nõn của cô.
Cô mặc đồ ngủ đi xuống đây, chỉ là áo thun cùng quần short đơn giản, lộ đôi chân trắng muốt đến loá mắt.
Kiều Trăn bị cậu dùng ánh mắt đánh giá này nhìn vào mình, không được tự nhiên khẽ cử động đôi chân, nhỏ giọng thúc giục, “ Dì quản lý ký túc xá sắp đóng cửa rồi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hàn Tư Hành nuốt nước bọt, giọng nói trầm khàn: “ Không có gì, chỉ muốn gặp chị mà thôi.”
Kiều Trăn còn tưởng rằng có chuyện gì rất quan trọng, không nghĩ đến lại nghe được câu nói này. Vốn dĩ hôm nay tâm tình cô khá phiền muộn, lúc này lại cảm thấy bản thân mình bị đùa giỡn. Lập tức bực tức không thôi.
“ Vậy hiện giờ em đã thấy rồi, chị đi lên phòng đây.” Kiều Trăn tức giận nói, xoay người muốn đi.
“ Khoan đã!” Vừa mới đi được một bước đã bị người khác kéo tay lại.
Dường như sợ cô lại tức giận, cậu vội vàng bổ sung thêm một câu: “ Ngày mai em phải đi đến thành phố B tham gia một trận thi đấu, có thể vài ngày sau mới trở về.”
“ Lại phải thi đấu nữa sao?!” Kiều Trăn kinh ngạc hỏi.
“ Ừ.” Hàn Tư Hành ừ một tiếng không muốn giải thích rõ ràng, trò chuyện cùng Kiều Trăn một lúc.
Mãi đến khi dì quản lý ký túc xá lên tiếng thúc giục, cậu lưu luyến nhìn Kiều Trăn bước lên lầu.
*
Mấy ngày sau, quả nhiên Kiều Trăn không nhìn thấy Hàn Tư Hành nữa. Không chỉ như vậy, từ sau khi cậu từ thành phố B trở về thì luôn luôn bận rộn.
Nghe cậu bảo, lần trước công ty RG tài trợ cho cuộc thi chế tạo robot có tổng bộ ở thành phố B. Bọn họ rất có hứng thú với mã lập trình quan sát của robot đại học S, cho nên bọn họ mong muốn bàn bạc về việc hợp tác với sinh viên của đại học S.
Hơn nữa giáo sư trong trường cũng khuyên nhủ, khi ấy có vài đội viên của đại học S tập hợp thành một tổ hạng mục, ký hợp đồng với công ty RG. Bọn họ chủ yếu nghiên cứu về phép lập trình này, để sử dụng cho sản phẩm máy bay không người lái của công ty RG sắp được ra mắt trên thị trường.
Vì vậy trước kỳ nghỉ đông bọn họ phải hoàn thiện việc viết mã lập trình cho nó, dường như mỗi ngày Hàn Tư Hành đều ở trong phòng nghiên cứu, thời gian gặp mặt Kiều Trăn ngày càng ít đi.
Còn Kiều Trăn, đã thuận lợi vượt qua cuộc thi máy tính cấp hai, lại phải tập trung vào viết luận văn chuyên ngành, hơn nữa còn phải lo công việc của câu lạc bộ báo chí, thời gian rãnh cũng không có bao nhiêu.
Trong lúc này, Liêu Xuân Viên lại muốn từ chức chức vụ phó hội trưởng cũng như rời khỏi câu lạc bộ, Kiều Trăn lập tức đồng ý, sau đó giao vị trí này lại cho Trần Mạt Mạt.
Trần Mạt Mạt có năng lực giao tiếp rất khá, đã nhanh chóng thích ứng với vị trí này.
Cuộc sống ở trường học vừa phong phú lại vừa phải bận rộn với việc học tập, vì vậy học kỳ 1 của năm ba đã nhanh chóng qua đi.
Trước khi đến kỳ nghỉ đông, Hàn Tư Hành cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, cho nên cũng không muốn ở lại trường, liền cùng Kiều Trăn trở về thành phố T.
*
Gần đến Tết, nhân dịp cuối tuần Kiều Trăn cùng ba mẹ đi mua sắm lớn một phen, sau đó đem đồ tết về nhà.
Khi đi lên lầu, bọn họ liền nghe thấy tiếng chửi rủa của một người phụ nữ. Kiều Trăn nghe một chút đã biết đây là giọng nói của mẹ Hàn Tư Hành.
Hai năm trước có nghe được việc mẹ Hàn quen với một người bạn trai vừa mới xuất ngũ, đã lâu rồi không thấy bà nóng giận chửi mắng người khác như vậy.
Kiều Trăn bước nhanh lên lầu, đã nhìn thấy trước cửa Hàn gia có một người đàn ông mặc tây trang thẳng thóm. Dáng người ông ta cao ráo, khí thế rất hiên ngang.
Mẹ Hàn một bên đem hộp quà của người đàn ông đó mang đến ném ra ngoài, một bên chửi ầm lên.
“ Anh cái tên vương bát đản này mau cút đi cho tôi!”
“ Bây giờ anh muốn đến nhận lại con trai của mình sao? Không có cửa đâu!”
“ Tôi xx con mẹ nhà anh!!”
“ Tôi khinh! Con mẹ nó anh còn không mau cút khỏi đây!”
……….
Trong tiếng mắng chửi của mẹ Hàn thỉnh thoảng còn kèm theo vài từ thô tục, có chút khó nghe. Người đàn ông đứng trước cửa chỉ lẳng lặng nhìn bà, mày nhíu lại.
Bên trong, Hàn Tư Hành đứng dựa cửa, ánh mắt lạnh nhạt, vẻ mặt vô cảm nhìn tình cảnh trước mắt, cứ thờ ơ như một người qua đường xa lạ.
Kiều Trăn dừng bước, cứ đứng ở lầu hai nhất thời không biết mình có nên lên đó hay không. Trong lúc do dự, lại nghe thấy ba Hàn đứng thở dài một hơi trước sự chửi mắng của mẹ Hàn, rồi nói: “ Tôi biết cô hận tôi, nhưng tôi cũng là ba của nó có đúng không? Đây là tâm nguyện của ông nội nó, hy vọng cô có thể đồng ý.”
Mẹ Hàn nghe ông nhắc đến ông nội của Hàn Tư Hành, có chút giật mình.
Không thể không nói, ở Hàn gia ba chồng là người đối xử tốt nhất với bà.
“ Này, nói đến ba của anh cũng vô dụng thôi. Chúng tôi sớm đã không còn quan hệ gì với đám người Hàn gia của anh, anh nên tỉnh mộng đi thôi!” Mẹ Hàn lại lên tiếng mắng chửi, nhướng đôi mắt, ánh mắt vô cùng sắc bén, những ngón tay sơn màu đỏ không ngừng chỉ trỏ vào mặt ba Hàn.
Ba Hàn xoa thái dương, ngữ khí mệt mỏi, “!Sức khoẻ của ba tôi đã không còn tốt, có thể không sống qua nổi năm nay. Nể tình ba tôi đối với cô cũng không tệ, mong cô hãy hoàn thành tâm nguyện của ba tôi một lần.”
Mẹ Hàn liền trầm mặc, dường như đã yếu lòng, ngay sau đó cười nhạt nói: “ Tôi đồng ý cũng vô dụng, anh còn không hiểu tính cách của con trai mình à. Nếu nó đã không muốn đi, anh có thể trói nó bắt nó đi không?”
Ba Hàn lại nhìn đến Hàn Tư Hành đang đứng dựa cửa.
Khoé môi Hàn Tư Hành mang theo chút châm chọc, vừa muốn lên tiếng, ánh mắt thoáng nhìn về phía cầu thang, chợt nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt của Kiều Trăn.
Cậu lập tức đem lời muốn nói nuốt vào trong, lạnh lùng nói: “ Đi vào trong rồi nói, các người đang đứng chắn đường của người ta.” Nói xong liền xoay người bước vào nhà.
Ba Hàn quay đầu nhìn lại, thấy một cô gái trẻ đang đứng sững sờ ở phía cầu thang, khoé môi mím chặt, cảm thấy cực kỳ mất mặt, cũng liền đi vào trong nhà.
“ Phanh” một tiếng, cửa nhà đã đóng.
Kiều Trăn quay đầu lại, nhìn thấy ba mẹ còn đứng ở cầu thang lầu một, cô vẫy tay với bọn họ, ý bảo lên lầu.
Sau khi về đến nhà, thỉnh thoảng Kiều Trăn sẽ chú ý động tĩnh của nhà đối diện, trong lúc ăn cơm cũng thất thần.
“ Mẹ đang nói chuyện với con, con ngẩn người cái gì đấy?” Mẹ Kiều bất mãn nói.
“ Hả, ăn cơm cái gì?” Kiều Trăn giống như vừa từ cõi tiên trở về, dường như nghe thấy buổi tối phải đến đâu ăn cơm.
Mẹ Kiều bất đắc dĩ nói, “ Con còn nhớ lúc nhỏ con hay đến là dì Trương hàng xóm chơi không, tối nay chúng ta sẽ cùng gia đình họ dùng cơm.”
Kiều Trăn vâng một tiếng cũng không đặt chuyện đó trong lòng. Lúc cô còn nhỏ dì Trương đã đi cùng chồng đến thành phố B, cô đối với gia đình bọn họ không có chút ấn tượng nào. Chỉ nhớ rõ lúc ấy con trai của dì Trương rất mập mạp, khi còn học nhà trẻ rất thích bắt nạt cô.
Mẹ Kiều nhìn thấy thái độ của con gái mình như vậy, há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ dặn dò cô phải sửa soạn một chút, ăn mặc đẹp vào để không bị mất mặt.
Kiều Trăn vâng vâng dạ dạ. Lúc này mẹ Kiều mới yên tâm, đem chủ đề chuyển đến nhà Hàn gia bên cạnh, than ngắn thở dài còn cảm thán phụ nữ nhất định phải tìm cho mình một tấm chồng tốt, không thể chỉ vì vẻ bề ngoài và tiền tài.
Kiều Trăn yên lặng dùng cơm không nói lời nào.
“ Trăn Trăn, con biết không? Việc kết hôn là đại sự cả đời, con nhất định phải sáng mắt một chút. Tìm một người đàn ông đáng tin cậy, an ổn sống qua ngày, có như vậy mẹ với ba con mới cảm thấy yên tâm.”
“ Con biết rồi mẹ.” Những lời nói này, Kiều Trăn nghe lỗ tai bên đây ra lỗ tai bên kia, chỉ chú tâm động tĩnh nhà bên cạnh.
Sau khi ăn cơm được một lúc, Kiều Trăn nghe thấy nhà bên cạnh có tiếng mở cửa. Cô vội vàng chạy đến cửa nhìn xuyên qua mắt mèo, nhìn thấy bóng dáng ba người bọn họ đang bước xuống lầu.
Mãi cho đến khi Kiều Trăn rời khỏi nhà, bọn họ vẫn chưa trở lại.
*
Bước ra khỏi cửa, Kiều Trăn mặc một cái váy dài liền thân màu trắng ngà, khoác một cái áo len màu xám, cùng ba mẹ đi đến điểm hẹn.
Bên trong khách sạn được trang hoàng vô cùng hoa lệ, đại sảnh lại rất lớn. Dưới sự chỉ dẫn của tiếp tân, bọn họ đi lên lầu hai.
Khi đến nơi, gia đình của dì Trương đã ngồi đợi trong nhà hàng, thấy bọn họ đến, vội vàng tiến lên chào hỏi.
Mười năm không gặp, mẹ Kiều cùng dì Trương đều rất kích động, hưng phấn trò chuyện với nhau một lúc, sau đó là giới thiệu con cái của mình với nhau.
“ Đây là Tiểu Trăn hả! Ai nha, lớn lên xinh đẹp quá!” Dì Trương nắm tay Kiều Trăn liên tục khen ngợi.
“ Dì Trương, chú Trương xin chào.” Kiều Trăn lễ phép chào hỏi.
“ Ai nha, thật là ngoan! Đứa nhỏ này, từ lúc bé đã ngoan ngoãn như vậy. Chị thật là có phúc nha!” Dì Trương càng nhìn Kiều Trăn càng thích, cô bé lớn lên xinh đẹp, trang điểm lên càng tôn lên vẻ đẹp đơn thuần của tuổi trẻ, vừa nhìn đã biết đây là một đứa bé có tính tình ngoan ngoãn.
“ Nào nào. Trương Chương nhà chị cũng thực có tiền đồ.” Mẹ Kiều cười tươi như hoa, lên tiếng bắt chuyện.
“ Trương Chương khi còn bé khá mập mạp, hiện giờ đã trở nên đẹp trai như vậy, phong độ lịch sự thế này! Bác còn không nhận ra cháu, quả thực là lợi hại!”
Kiều Trăn nhìn đến Trương Chương, khoé môi nhịn không được lại nhếch lên.
Này….. là đẹp trai? Phong độ đó sao?
Chỉ là ốm hơn khi còn bé mà thôi, mắt thì nhỏ mặt thì to, căn bản chẳng có dính dáng gì với hai chữ đẹp trai không phải sao?
Trương Chương nhìn thấy Kiều Trăn thật ra cũng cảm thấy vui mừng, tuy rằng mẹ mình đã sớm cho mình xem ảnh chụp của Kiều Trăn, biết cô lớn lên thật xinh đẹp.
Nhưng hôm nay gặp mắt, anh ta mới phát hiện người thật so với ảnh còn đẹp hơn rất nhiều.
Hơn nữa cách ăn mặc cùng lối trang điểm cũng là loại mà mình thích. Nhìn qua cũng khá ngoan ngoãn, rất thích hợp để làm bạn gái và cưới về làm vợ.
Cảm nhận được ánh mắt của Trương Chương, Kiều Trăn liền gật đầu xem như chào hỏi với anh ta.
Trương Chương cũng vội mỉm cười, lộ ra hàm răng không mấy ngay ngắn.
Sau khi ba mẹ hai bên trò chuyện với nhau xong, sáu người lại ngồi vào bàn ăn.
Món ăn là do đích thân dì Trương bảo nhà hàng chuẩn bị. Sau đó gọi nhân viên phục vụ dọn món ăn lên, nháy mắt, món ăn đã được bày lên bàn.
Trong lúc ăn cơm, ba mẹ hai bên còn không ngừng trò chuyện. Từ trong miệng bọn họ, Kiều Trăn biết được hiện tại chú Trương đang làm giám đốc của một ngân hàng, dì Trương ở nhà làm nội trợ. Còn Trương Chương cũng đang học năm ba giống Kiều Trăn, sau khi tốt nghiệp sẽ học tiếp thạc sĩ chuyên ngành y ở đại học B.
Gia đình bọn họ luôn sống ở thành phố B, lần này muốn trở về thăm quê. Nhân dịp tết lại ghé đến thành phố T chơi mấy ngày.
“ Ai nha, đúng lúc quá. Dù sao Kiều Trăn cũng không có việc gì. Bảo nó dẫn Trương Dương dạo chơi khắp nơi đi.” Mẹ Kiều vừa nghe thấy liền lên tiếng tìm việc cho Kiều Trăn làm.
“ Vậy làm phiền rồi.” Trương Dương tươi cười nói.
Đang gắp thức ăn, Kiều Trăn chợt sửng sốt đưa mắt nhìn mẹ của mình rồi lại nhìn đến Trương Chương.
Mẹ Kiều cũng nhìn đến Kiều Trăn nháy mắt một cái. Đột nhiên cô đã hiểu rõ mọi chuyện, mục đích của bữa cơm tối nay không đơn giản, cô cảm thấy có chút thất vọng.
“ Trước tiên chúng ta hãy thêm bạn Wechat nhé.” Trương Chương lấy điện thoại ra. Trước mặt bao nhiêu người, Kiều Trăn không tiện từ chối, đành phải thêm Wechat của anh ta, suy nghĩ chờ sau khi ăn cơm xong nói rõ ràng cũng tốt.
Biết được mục đích của mẹ, Kiều Trăn giống như đang ngồi trên đống lửa, cũng như ngồi trên đống than, vất vả lắm mới ăn xong bữa cơm này.
Sau khi tạm biệt với dì Trương, cô liền rầu rĩ không vui. Mẹ Kiều vẫn đang chìm đắm trong sự vui vẻ khi gặp lại bạn cũ, ngồi trên xe nói không ngừng.
Lúc xe đậu trước cửa tiểu khu, mẹ Kiều vừa lên lầu vừa nói với Kiều Trăn, “ Trương Chương thực sự rất ưu tú, mấy ngay tới con đi cùng nó, biết đâu sẽ phát sinh cảm tình thì sao?”
“ Mẹ!” Kiều Trăn nhịn không được liền lên tiếng, “ Hôm nay mục đích của mẹ là dẫn con đi xem mắt có phải không? Nếu sớm biết như vậy, con sẽ không đến đó đâu.”
“ Con, cái đưa nhỏ này!” Mẹ Kiều nhíu mày, “ Không phải vì mẹ lo cho con à! Con đã 22 tuổi rồi! Mà vẫn còn độc thân?! Còn nữa, chẳng phải chỉ là làm quen với nhau thôi sao? Mẹ có ép con bây giờ phải gả cho nó không.”
“ Nhưng con không thích như vậy. Mẹ vẫn nên bàn bạc trước với con chứ.” Kiều Trăn không thể không phản bác lại, nghẹn khuất cả nửa ngày chỉ nói được một câu này.
“ Được rồi! Mẹ cũng không muốn gạt con! Quả thực hôm nay là đến gặp lại hàng xóm cũ. Thuận tiện cũng xem con trai của chị ấy như thế nào.” Tất nhiên mẹ Kiều sẽ không nói với Kiều Trăn, việc bà và dì Trương sớm đã trao đổi hình ảnh con cái của mình cho nhau. Chỉ là, ảnh của Kiều Trăn là cho Trương Chương xem, còn ảnh của Trương Chương là cho bản thân bà xem.
Kiều Trăn không muốn buồn bực cũng không được, cô chỉ mới 22 tuổi, vì sao lại bắt đi xem mắt như vậy?
Ở đài truyền hình S có nhiều cô gái, tuy đã hơn 30 tuổi vẫn còn độc thân mà, cuộc sống cũng rất tốt đó thôi!
Kiều Trăn nói ra suy nghĩ của mình, cũng nói rõ bản thân không thích đi xem mắt, hy vọng ba mẹ đừng sắp xếp việc này nữa.
Mẹ Kiều không tán đồng, “ Hiện giờ con không còn nhỏ nữa, nếu đến lúc con 25, 26 thì phải làm sao? Con không tìm đối tượng sẽ không kịp đâu. Không lẽ con muốn làm sản phụ lớn tuổi?!”
Nhìn thấy khuôn mặt Kiều Trăn đỏ bừng vì nghẹn khuất, ngữ khí của mẹ Kiều lại dịu xuống, “ Thôi được rồi, mẹ mặc kệ con. Nhưng nếu con đến 25,26 tuổi vẫn còn độc thân, thì phải cẩn thận suy nghĩ lại lời của mẹ. Xem mắt cũng chỉ để quen biết thêm bạn mới, hơn nữa là do người quen giới thiệu thực sự rất đáng tin cậy. Không phải khi yêu đương cũng có đôi lúc con sẽ yêu lầm người sao?”
Kiều Trăn rầu rĩ lắng nghe, đột nhiên tiếng điện thoại vang lên. Là tin nhắn Wechat của Hàn Tư Hành.
[ Tư Hành: Đến nhà của em.]
*
Bây giờ chỉ mới 8 giờ tối, nếu Kiều Trăn ngồi ở nhà chỉ càng thêm bực mình, vừa lúc đi ra ngoài hít thở không khí một chút.
Vì thế cô nói với ba mẹ một tiếng liền rời đi. Cô đứng trước cửa, tay vừa để trên cánh cửa nhà của Hàn Tư Hành, đột nhiên cửa lại mở ra.
Cửa không khoá, bên trong lại không mở đèn. Đường dây điện bị hỏng rồi sao?
Kiều Trăn thoáng nhìn vào bên trong, cẩn thận bước vào.
“ Tư Hành ——” cô vừa bước vào trong, cánh tay đã bị một người nắm chặt, đột nhiên thân thể không kịp đề phòng bị một sức lực kéo mạnh.
“ Phanh” một tiếng vang lên, cửa nhà đã bị đóng lại.
Kiều Trăn sợ đến mức hô lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, một thân thể cao lớn ấm áp đã tiến sát lại mình, cô bị cậu dùng sức áp lên cánh cửa.
Ngay sau đó, giống như phong ba bão táp hôn lên môi cô. Đôi môi nóng bỏng đặt vào môi cô không ngừng cọ nhẹ liếm mút, vô cùng mãnh liệt giống như muốn nuốt cô vào trong. Chóp mũi đều là hơi thở dồn dập của cậu, tiếng thở dốc nặng nề vô cùng rõ ràng trong bóng tối.
Quả thực Kiều Trăn đã bị dọa đến choáng váng.
——————-//—-//—————-
* Tác giả có lời muốn nói:
Trăn Trăn: Thực đáng sợ tôi muốn về nhà QAQ
* Editor: Bạo lực quá bé Hành ơi!!! Nhưng chị thích!!!
Kiều Trăn lăn qua lăn lại rồi bước xuống giường, cầm điện đi ra cửa.
“ Ôi, đã trễ thế này rồi cậu còn đi đâu?” Ninh Ngữ Mông có chút hoang mang nhìn hành động của cô, lại hiếu kỳ hỏi.
Hiện giờ đã là 10 giờ tối, cửa ký túc xá cũng đã đóng. Kiều Trăn ấp úng trả lời, nói mình đi một chút sẽ quay về nhanh thôi.
“ Hôm nay Trăn Trăn có chút kỳ lạ.” Ninh Ngữ Mông thấy cô đi rồi, lúc này mới ra kết luận.
Lục Đan Ngưng không nói gì chỉ mỉm cười.
*
Lúc Kiều Trăn đi xuống lầu, đã nhìn thấy Hàn Tư Hành đang đứng dưới một táng cây, một thân quần áo màu đen, tao nhã nhìn về phía cửa ký túc xá.
Cô cẩn thận quan sát khắp nơi, nhìn thấy không có ai khác, mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô không muốn lại bị chụp ảnh như lần vừa rồi.
Bước nhanh về phía Hàn Tư Hành, cô nhẹ giọng hỏi: “ Tư Hành, có chuyện gì vậy?”
Hàn Tư Hành trầm mặc nhìn chằm chằm vào cô, nhìn từ đôi môi đang mím chặt một đường nhìn xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở đôi chân cân đối trắng nõn của cô.
Cô mặc đồ ngủ đi xuống đây, chỉ là áo thun cùng quần short đơn giản, lộ đôi chân trắng muốt đến loá mắt.
Kiều Trăn bị cậu dùng ánh mắt đánh giá này nhìn vào mình, không được tự nhiên khẽ cử động đôi chân, nhỏ giọng thúc giục, “ Dì quản lý ký túc xá sắp đóng cửa rồi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hàn Tư Hành nuốt nước bọt, giọng nói trầm khàn: “ Không có gì, chỉ muốn gặp chị mà thôi.”
Kiều Trăn còn tưởng rằng có chuyện gì rất quan trọng, không nghĩ đến lại nghe được câu nói này. Vốn dĩ hôm nay tâm tình cô khá phiền muộn, lúc này lại cảm thấy bản thân mình bị đùa giỡn. Lập tức bực tức không thôi.
“ Vậy hiện giờ em đã thấy rồi, chị đi lên phòng đây.” Kiều Trăn tức giận nói, xoay người muốn đi.
“ Khoan đã!” Vừa mới đi được một bước đã bị người khác kéo tay lại.
Dường như sợ cô lại tức giận, cậu vội vàng bổ sung thêm một câu: “ Ngày mai em phải đi đến thành phố B tham gia một trận thi đấu, có thể vài ngày sau mới trở về.”
“ Lại phải thi đấu nữa sao?!” Kiều Trăn kinh ngạc hỏi.
“ Ừ.” Hàn Tư Hành ừ một tiếng không muốn giải thích rõ ràng, trò chuyện cùng Kiều Trăn một lúc.
Mãi đến khi dì quản lý ký túc xá lên tiếng thúc giục, cậu lưu luyến nhìn Kiều Trăn bước lên lầu.
*
Mấy ngày sau, quả nhiên Kiều Trăn không nhìn thấy Hàn Tư Hành nữa. Không chỉ như vậy, từ sau khi cậu từ thành phố B trở về thì luôn luôn bận rộn.
Nghe cậu bảo, lần trước công ty RG tài trợ cho cuộc thi chế tạo robot có tổng bộ ở thành phố B. Bọn họ rất có hứng thú với mã lập trình quan sát của robot đại học S, cho nên bọn họ mong muốn bàn bạc về việc hợp tác với sinh viên của đại học S.
Hơn nữa giáo sư trong trường cũng khuyên nhủ, khi ấy có vài đội viên của đại học S tập hợp thành một tổ hạng mục, ký hợp đồng với công ty RG. Bọn họ chủ yếu nghiên cứu về phép lập trình này, để sử dụng cho sản phẩm máy bay không người lái của công ty RG sắp được ra mắt trên thị trường.
Vì vậy trước kỳ nghỉ đông bọn họ phải hoàn thiện việc viết mã lập trình cho nó, dường như mỗi ngày Hàn Tư Hành đều ở trong phòng nghiên cứu, thời gian gặp mặt Kiều Trăn ngày càng ít đi.
Còn Kiều Trăn, đã thuận lợi vượt qua cuộc thi máy tính cấp hai, lại phải tập trung vào viết luận văn chuyên ngành, hơn nữa còn phải lo công việc của câu lạc bộ báo chí, thời gian rãnh cũng không có bao nhiêu.
Trong lúc này, Liêu Xuân Viên lại muốn từ chức chức vụ phó hội trưởng cũng như rời khỏi câu lạc bộ, Kiều Trăn lập tức đồng ý, sau đó giao vị trí này lại cho Trần Mạt Mạt.
Trần Mạt Mạt có năng lực giao tiếp rất khá, đã nhanh chóng thích ứng với vị trí này.
Cuộc sống ở trường học vừa phong phú lại vừa phải bận rộn với việc học tập, vì vậy học kỳ 1 của năm ba đã nhanh chóng qua đi.
Trước khi đến kỳ nghỉ đông, Hàn Tư Hành cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, cho nên cũng không muốn ở lại trường, liền cùng Kiều Trăn trở về thành phố T.
*
Gần đến Tết, nhân dịp cuối tuần Kiều Trăn cùng ba mẹ đi mua sắm lớn một phen, sau đó đem đồ tết về nhà.
Khi đi lên lầu, bọn họ liền nghe thấy tiếng chửi rủa của một người phụ nữ. Kiều Trăn nghe một chút đã biết đây là giọng nói của mẹ Hàn Tư Hành.
Hai năm trước có nghe được việc mẹ Hàn quen với một người bạn trai vừa mới xuất ngũ, đã lâu rồi không thấy bà nóng giận chửi mắng người khác như vậy.
Kiều Trăn bước nhanh lên lầu, đã nhìn thấy trước cửa Hàn gia có một người đàn ông mặc tây trang thẳng thóm. Dáng người ông ta cao ráo, khí thế rất hiên ngang.
Mẹ Hàn một bên đem hộp quà của người đàn ông đó mang đến ném ra ngoài, một bên chửi ầm lên.
“ Anh cái tên vương bát đản này mau cút đi cho tôi!”
“ Bây giờ anh muốn đến nhận lại con trai của mình sao? Không có cửa đâu!”
“ Tôi xx con mẹ nhà anh!!”
“ Tôi khinh! Con mẹ nó anh còn không mau cút khỏi đây!”
……….
Trong tiếng mắng chửi của mẹ Hàn thỉnh thoảng còn kèm theo vài từ thô tục, có chút khó nghe. Người đàn ông đứng trước cửa chỉ lẳng lặng nhìn bà, mày nhíu lại.
Bên trong, Hàn Tư Hành đứng dựa cửa, ánh mắt lạnh nhạt, vẻ mặt vô cảm nhìn tình cảnh trước mắt, cứ thờ ơ như một người qua đường xa lạ.
Kiều Trăn dừng bước, cứ đứng ở lầu hai nhất thời không biết mình có nên lên đó hay không. Trong lúc do dự, lại nghe thấy ba Hàn đứng thở dài một hơi trước sự chửi mắng của mẹ Hàn, rồi nói: “ Tôi biết cô hận tôi, nhưng tôi cũng là ba của nó có đúng không? Đây là tâm nguyện của ông nội nó, hy vọng cô có thể đồng ý.”
Mẹ Hàn nghe ông nhắc đến ông nội của Hàn Tư Hành, có chút giật mình.
Không thể không nói, ở Hàn gia ba chồng là người đối xử tốt nhất với bà.
“ Này, nói đến ba của anh cũng vô dụng thôi. Chúng tôi sớm đã không còn quan hệ gì với đám người Hàn gia của anh, anh nên tỉnh mộng đi thôi!” Mẹ Hàn lại lên tiếng mắng chửi, nhướng đôi mắt, ánh mắt vô cùng sắc bén, những ngón tay sơn màu đỏ không ngừng chỉ trỏ vào mặt ba Hàn.
Ba Hàn xoa thái dương, ngữ khí mệt mỏi, “!Sức khoẻ của ba tôi đã không còn tốt, có thể không sống qua nổi năm nay. Nể tình ba tôi đối với cô cũng không tệ, mong cô hãy hoàn thành tâm nguyện của ba tôi một lần.”
Mẹ Hàn liền trầm mặc, dường như đã yếu lòng, ngay sau đó cười nhạt nói: “ Tôi đồng ý cũng vô dụng, anh còn không hiểu tính cách của con trai mình à. Nếu nó đã không muốn đi, anh có thể trói nó bắt nó đi không?”
Ba Hàn lại nhìn đến Hàn Tư Hành đang đứng dựa cửa.
Khoé môi Hàn Tư Hành mang theo chút châm chọc, vừa muốn lên tiếng, ánh mắt thoáng nhìn về phía cầu thang, chợt nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt của Kiều Trăn.
Cậu lập tức đem lời muốn nói nuốt vào trong, lạnh lùng nói: “ Đi vào trong rồi nói, các người đang đứng chắn đường của người ta.” Nói xong liền xoay người bước vào nhà.
Ba Hàn quay đầu nhìn lại, thấy một cô gái trẻ đang đứng sững sờ ở phía cầu thang, khoé môi mím chặt, cảm thấy cực kỳ mất mặt, cũng liền đi vào trong nhà.
“ Phanh” một tiếng, cửa nhà đã đóng.
Kiều Trăn quay đầu lại, nhìn thấy ba mẹ còn đứng ở cầu thang lầu một, cô vẫy tay với bọn họ, ý bảo lên lầu.
Sau khi về đến nhà, thỉnh thoảng Kiều Trăn sẽ chú ý động tĩnh của nhà đối diện, trong lúc ăn cơm cũng thất thần.
“ Mẹ đang nói chuyện với con, con ngẩn người cái gì đấy?” Mẹ Kiều bất mãn nói.
“ Hả, ăn cơm cái gì?” Kiều Trăn giống như vừa từ cõi tiên trở về, dường như nghe thấy buổi tối phải đến đâu ăn cơm.
Mẹ Kiều bất đắc dĩ nói, “ Con còn nhớ lúc nhỏ con hay đến là dì Trương hàng xóm chơi không, tối nay chúng ta sẽ cùng gia đình họ dùng cơm.”
Kiều Trăn vâng một tiếng cũng không đặt chuyện đó trong lòng. Lúc cô còn nhỏ dì Trương đã đi cùng chồng đến thành phố B, cô đối với gia đình bọn họ không có chút ấn tượng nào. Chỉ nhớ rõ lúc ấy con trai của dì Trương rất mập mạp, khi còn học nhà trẻ rất thích bắt nạt cô.
Mẹ Kiều nhìn thấy thái độ của con gái mình như vậy, há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ dặn dò cô phải sửa soạn một chút, ăn mặc đẹp vào để không bị mất mặt.
Kiều Trăn vâng vâng dạ dạ. Lúc này mẹ Kiều mới yên tâm, đem chủ đề chuyển đến nhà Hàn gia bên cạnh, than ngắn thở dài còn cảm thán phụ nữ nhất định phải tìm cho mình một tấm chồng tốt, không thể chỉ vì vẻ bề ngoài và tiền tài.
Kiều Trăn yên lặng dùng cơm không nói lời nào.
“ Trăn Trăn, con biết không? Việc kết hôn là đại sự cả đời, con nhất định phải sáng mắt một chút. Tìm một người đàn ông đáng tin cậy, an ổn sống qua ngày, có như vậy mẹ với ba con mới cảm thấy yên tâm.”
“ Con biết rồi mẹ.” Những lời nói này, Kiều Trăn nghe lỗ tai bên đây ra lỗ tai bên kia, chỉ chú tâm động tĩnh nhà bên cạnh.
Sau khi ăn cơm được một lúc, Kiều Trăn nghe thấy nhà bên cạnh có tiếng mở cửa. Cô vội vàng chạy đến cửa nhìn xuyên qua mắt mèo, nhìn thấy bóng dáng ba người bọn họ đang bước xuống lầu.
Mãi cho đến khi Kiều Trăn rời khỏi nhà, bọn họ vẫn chưa trở lại.
*
Bước ra khỏi cửa, Kiều Trăn mặc một cái váy dài liền thân màu trắng ngà, khoác một cái áo len màu xám, cùng ba mẹ đi đến điểm hẹn.
Bên trong khách sạn được trang hoàng vô cùng hoa lệ, đại sảnh lại rất lớn. Dưới sự chỉ dẫn của tiếp tân, bọn họ đi lên lầu hai.
Khi đến nơi, gia đình của dì Trương đã ngồi đợi trong nhà hàng, thấy bọn họ đến, vội vàng tiến lên chào hỏi.
Mười năm không gặp, mẹ Kiều cùng dì Trương đều rất kích động, hưng phấn trò chuyện với nhau một lúc, sau đó là giới thiệu con cái của mình với nhau.
“ Đây là Tiểu Trăn hả! Ai nha, lớn lên xinh đẹp quá!” Dì Trương nắm tay Kiều Trăn liên tục khen ngợi.
“ Dì Trương, chú Trương xin chào.” Kiều Trăn lễ phép chào hỏi.
“ Ai nha, thật là ngoan! Đứa nhỏ này, từ lúc bé đã ngoan ngoãn như vậy. Chị thật là có phúc nha!” Dì Trương càng nhìn Kiều Trăn càng thích, cô bé lớn lên xinh đẹp, trang điểm lên càng tôn lên vẻ đẹp đơn thuần của tuổi trẻ, vừa nhìn đã biết đây là một đứa bé có tính tình ngoan ngoãn.
“ Nào nào. Trương Chương nhà chị cũng thực có tiền đồ.” Mẹ Kiều cười tươi như hoa, lên tiếng bắt chuyện.
“ Trương Chương khi còn bé khá mập mạp, hiện giờ đã trở nên đẹp trai như vậy, phong độ lịch sự thế này! Bác còn không nhận ra cháu, quả thực là lợi hại!”
Kiều Trăn nhìn đến Trương Chương, khoé môi nhịn không được lại nhếch lên.
Này….. là đẹp trai? Phong độ đó sao?
Chỉ là ốm hơn khi còn bé mà thôi, mắt thì nhỏ mặt thì to, căn bản chẳng có dính dáng gì với hai chữ đẹp trai không phải sao?
Trương Chương nhìn thấy Kiều Trăn thật ra cũng cảm thấy vui mừng, tuy rằng mẹ mình đã sớm cho mình xem ảnh chụp của Kiều Trăn, biết cô lớn lên thật xinh đẹp.
Nhưng hôm nay gặp mắt, anh ta mới phát hiện người thật so với ảnh còn đẹp hơn rất nhiều.
Hơn nữa cách ăn mặc cùng lối trang điểm cũng là loại mà mình thích. Nhìn qua cũng khá ngoan ngoãn, rất thích hợp để làm bạn gái và cưới về làm vợ.
Cảm nhận được ánh mắt của Trương Chương, Kiều Trăn liền gật đầu xem như chào hỏi với anh ta.
Trương Chương cũng vội mỉm cười, lộ ra hàm răng không mấy ngay ngắn.
Sau khi ba mẹ hai bên trò chuyện với nhau xong, sáu người lại ngồi vào bàn ăn.
Món ăn là do đích thân dì Trương bảo nhà hàng chuẩn bị. Sau đó gọi nhân viên phục vụ dọn món ăn lên, nháy mắt, món ăn đã được bày lên bàn.
Trong lúc ăn cơm, ba mẹ hai bên còn không ngừng trò chuyện. Từ trong miệng bọn họ, Kiều Trăn biết được hiện tại chú Trương đang làm giám đốc của một ngân hàng, dì Trương ở nhà làm nội trợ. Còn Trương Chương cũng đang học năm ba giống Kiều Trăn, sau khi tốt nghiệp sẽ học tiếp thạc sĩ chuyên ngành y ở đại học B.
Gia đình bọn họ luôn sống ở thành phố B, lần này muốn trở về thăm quê. Nhân dịp tết lại ghé đến thành phố T chơi mấy ngày.
“ Ai nha, đúng lúc quá. Dù sao Kiều Trăn cũng không có việc gì. Bảo nó dẫn Trương Dương dạo chơi khắp nơi đi.” Mẹ Kiều vừa nghe thấy liền lên tiếng tìm việc cho Kiều Trăn làm.
“ Vậy làm phiền rồi.” Trương Dương tươi cười nói.
Đang gắp thức ăn, Kiều Trăn chợt sửng sốt đưa mắt nhìn mẹ của mình rồi lại nhìn đến Trương Chương.
Mẹ Kiều cũng nhìn đến Kiều Trăn nháy mắt một cái. Đột nhiên cô đã hiểu rõ mọi chuyện, mục đích của bữa cơm tối nay không đơn giản, cô cảm thấy có chút thất vọng.
“ Trước tiên chúng ta hãy thêm bạn Wechat nhé.” Trương Chương lấy điện thoại ra. Trước mặt bao nhiêu người, Kiều Trăn không tiện từ chối, đành phải thêm Wechat của anh ta, suy nghĩ chờ sau khi ăn cơm xong nói rõ ràng cũng tốt.
Biết được mục đích của mẹ, Kiều Trăn giống như đang ngồi trên đống lửa, cũng như ngồi trên đống than, vất vả lắm mới ăn xong bữa cơm này.
Sau khi tạm biệt với dì Trương, cô liền rầu rĩ không vui. Mẹ Kiều vẫn đang chìm đắm trong sự vui vẻ khi gặp lại bạn cũ, ngồi trên xe nói không ngừng.
Lúc xe đậu trước cửa tiểu khu, mẹ Kiều vừa lên lầu vừa nói với Kiều Trăn, “ Trương Chương thực sự rất ưu tú, mấy ngay tới con đi cùng nó, biết đâu sẽ phát sinh cảm tình thì sao?”
“ Mẹ!” Kiều Trăn nhịn không được liền lên tiếng, “ Hôm nay mục đích của mẹ là dẫn con đi xem mắt có phải không? Nếu sớm biết như vậy, con sẽ không đến đó đâu.”
“ Con, cái đưa nhỏ này!” Mẹ Kiều nhíu mày, “ Không phải vì mẹ lo cho con à! Con đã 22 tuổi rồi! Mà vẫn còn độc thân?! Còn nữa, chẳng phải chỉ là làm quen với nhau thôi sao? Mẹ có ép con bây giờ phải gả cho nó không.”
“ Nhưng con không thích như vậy. Mẹ vẫn nên bàn bạc trước với con chứ.” Kiều Trăn không thể không phản bác lại, nghẹn khuất cả nửa ngày chỉ nói được một câu này.
“ Được rồi! Mẹ cũng không muốn gạt con! Quả thực hôm nay là đến gặp lại hàng xóm cũ. Thuận tiện cũng xem con trai của chị ấy như thế nào.” Tất nhiên mẹ Kiều sẽ không nói với Kiều Trăn, việc bà và dì Trương sớm đã trao đổi hình ảnh con cái của mình cho nhau. Chỉ là, ảnh của Kiều Trăn là cho Trương Chương xem, còn ảnh của Trương Chương là cho bản thân bà xem.
Kiều Trăn không muốn buồn bực cũng không được, cô chỉ mới 22 tuổi, vì sao lại bắt đi xem mắt như vậy?
Ở đài truyền hình S có nhiều cô gái, tuy đã hơn 30 tuổi vẫn còn độc thân mà, cuộc sống cũng rất tốt đó thôi!
Kiều Trăn nói ra suy nghĩ của mình, cũng nói rõ bản thân không thích đi xem mắt, hy vọng ba mẹ đừng sắp xếp việc này nữa.
Mẹ Kiều không tán đồng, “ Hiện giờ con không còn nhỏ nữa, nếu đến lúc con 25, 26 thì phải làm sao? Con không tìm đối tượng sẽ không kịp đâu. Không lẽ con muốn làm sản phụ lớn tuổi?!”
Nhìn thấy khuôn mặt Kiều Trăn đỏ bừng vì nghẹn khuất, ngữ khí của mẹ Kiều lại dịu xuống, “ Thôi được rồi, mẹ mặc kệ con. Nhưng nếu con đến 25,26 tuổi vẫn còn độc thân, thì phải cẩn thận suy nghĩ lại lời của mẹ. Xem mắt cũng chỉ để quen biết thêm bạn mới, hơn nữa là do người quen giới thiệu thực sự rất đáng tin cậy. Không phải khi yêu đương cũng có đôi lúc con sẽ yêu lầm người sao?”
Kiều Trăn rầu rĩ lắng nghe, đột nhiên tiếng điện thoại vang lên. Là tin nhắn Wechat của Hàn Tư Hành.
[ Tư Hành: Đến nhà của em.]
*
Bây giờ chỉ mới 8 giờ tối, nếu Kiều Trăn ngồi ở nhà chỉ càng thêm bực mình, vừa lúc đi ra ngoài hít thở không khí một chút.
Vì thế cô nói với ba mẹ một tiếng liền rời đi. Cô đứng trước cửa, tay vừa để trên cánh cửa nhà của Hàn Tư Hành, đột nhiên cửa lại mở ra.
Cửa không khoá, bên trong lại không mở đèn. Đường dây điện bị hỏng rồi sao?
Kiều Trăn thoáng nhìn vào bên trong, cẩn thận bước vào.
“ Tư Hành ——” cô vừa bước vào trong, cánh tay đã bị một người nắm chặt, đột nhiên thân thể không kịp đề phòng bị một sức lực kéo mạnh.
“ Phanh” một tiếng vang lên, cửa nhà đã bị đóng lại.
Kiều Trăn sợ đến mức hô lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, một thân thể cao lớn ấm áp đã tiến sát lại mình, cô bị cậu dùng sức áp lên cánh cửa.
Ngay sau đó, giống như phong ba bão táp hôn lên môi cô. Đôi môi nóng bỏng đặt vào môi cô không ngừng cọ nhẹ liếm mút, vô cùng mãnh liệt giống như muốn nuốt cô vào trong. Chóp mũi đều là hơi thở dồn dập của cậu, tiếng thở dốc nặng nề vô cùng rõ ràng trong bóng tối.
Quả thực Kiều Trăn đã bị dọa đến choáng váng.
——————-//—-//—————-
* Tác giả có lời muốn nói:
Trăn Trăn: Thực đáng sợ tôi muốn về nhà QAQ
* Editor: Bạo lực quá bé Hành ơi!!! Nhưng chị thích!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook