Từ lúc anh ta vào, Hứa Triển vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ, chỉ mong tên ma vương nhìn bộ dạng thảm hại này mà tha cho mình.

Lúc đầu, cô chỉ nghĩ xem làm thế nào cho hả giận, chứ không nghĩ đến kết quả nếu bị Uông Nhất Sơn tóm về. Bây giờ thì đúng là phải dịu dàng một chút.

Còn đang nhắm mắt, cô cảm giác có thứ gì đó lành lạnh quấn vào cổ tay. Thừa lúc anh ta đang loay hoay, cô hơi ti hí mắt nhìn, chính là chiếc vòng Catier mà cô đã đem đi cầm.

Xem ra, anh ta đã tìm được hết chỗ trang sức kia về rồi.

“Mở mắt ra đi, giả vờ ngủ cho ai xem chứ.” Nghe thấy giọng trào phúng của Uông Nhất Sơn, Hứa Triển trở mình, đưa tay kéo chăn trùm kín đầu.

Uông Nhất Sơn duỗi tay hất chăn xuống đất. Động tác thô lỗ, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Bây giờ tâm trạng tôi coi như tốt rồi đấy, tốt nhất là em đừng có trêu tức tôi.”

Hứa Triển không nhịn được tiếng cười lạnh, mở to mắt ra, cất giọng dữ dằn, “Trêu tức anh thì sao nào?”

Uông Nhất Sơn mới tháo giày, ngồi xếp bằng trên giường cô, vừa nghe thấy thế liền đi giày lại, đứng dậy và ra ngoài, chỉ một lúc sau đã mang theo một cái búa vào.

Hứa Triển nhận ra cái búa đó, đầu búa còn dính vết máu khô. Anh ta muốn làm gì đây?

Không đợi cô hỏi, Uông Nhất Sơn đã đập vỡ kệ bàn cạnh giường. Tiếng ầm ầm kéo mấy cô y tá đến. Nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của anh ta, họ vội vàng rút ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.

Hứa Triển sợ đến nỗi mặt trắng bệch.

Sau khi đập vỡ hết, Uông Nhất Sơn cầm búa chỉ vào đống mảnh vỡ, giọng điệu vô cùng điềm đạm, “Trêu tức tôi, kết cục sẽ như thế này.”

Trông Hứa Triển có vẻ đã hồi tưởng lại cảnh tượng mấy hôm trước, Uông Nhất Sơn lấy tờ giấy lúc nãy đặt ở cạnh giường lại, rồi đưa cho Hứa Triển một cái bút, “Ký tên em đi.”

Hứa Triển nhìn, nội dung trên tờ giấy bị che kín hết, trong lòng bực bội, cô vứt bút sang một bên, “Đưa một tờ khế ước bán thân cho tôi ký ư? Tôi không ký!”

Dường như lúc này Uông Nhất Sơn không muốn nói nhiều với Hứa Triển, cô còn chưa nói hai từ không ký, anh ta đã cầm một tay cô đặt lên kệ giường, nhắm trúng ngón tay trắng nõn rồi vung búa lên.

Mấy hôm nay, Hứa Triển đều mơ thấy cảnh bàn tay mập mạp nát bấy chỉ trong nháy mắt, giờ lại rơi vào đúng tình huống ấy. Lúc Uông Nhất Sơn đè tay xuống, cô đã mơ hồ nghe thấy tiếng xương vỡ vụn.

“A ——!” Hứa Triển hét toáng lên, to đến nỗi trần nhà có thể rơi xuống đến nơi.

“Hỏi em một lần cuối cùng, ký hay không ký?”

Hứa Triển biết, lúc này đáng ra mình nên tỏ vẻ kiên cường, dù thế nào cũng không chịu khom lưng. Nhưng người tài, anh dũng đến đâu cũng không thể không tiếc xương tay, ngay cả các tiền bối cách mạng cũng không phải ai cũng làm được!

Không đợi cô hồi tưởng đến tấm gương hy sinh vì đại nghĩa của chị Giang*, miệng đã tự động nói: “Tôi ký…”

*Chị Giang: Tên thân mật của nữ liệt sĩ Giang Trúc Quân.

Bây giờ, người thân của cô đang trong tay anh ta, sao phải phản kháng vô ích?

Giữ được núi không lo không có củi đốt.

Nghĩ vậy, cô cắn răng ký vào mấy trang. Uông Nhất Sơn lại lấy ra một hộp mực đỏ, bảo cô in dấu vân tay.

Uông Nhất Sơn có vẻ rất hài lòng. Sau khi gọi y tá đến dọn dẹp, anh ta lại đỡ hai chân bị thương của Hứa Triển cho cao lên. Hai chân Hứa Triển lúc này tách ra thành hình chữ đại. (大)

Tư thế đáng xấu hổ này khiến đùi Hứa Triển hơi đau. Nhưng càng xấu hổ hơn là, cô không mặc quần lót.

Vì tay chân đều bị thương, nên cô được y tá mặc cho bộ đồ xẻ vạt, bình thường muốn đi vệ sinh cũng không cần xuống đất, y tá sẽ để bô trên tấm ngăn đặc chế dưới giường.

Nói cách khác, trông cô lúc này thật giống đứa trẻ một tuổi.

Nhìn ánh mắt không có ý tốt của Uông Nhất Sơn, Hứa Triển vừa xấu hổ vừa tức giận.

Cô vốn tưởng, cuộc sống như ở tù rồi sẽ chấm dứt, nên ngậm nghìn đắng cay, cô mới bắt mình giả vờ lẳng lơ.

Sau khi bỏ trốn, cô sống rất thanh tịnh. Nhưng đã biết mùi vị tình dục, cơ thể không chịu yên. Cứ đến giữa tháng, có vài ngày cố định phát sinh cảm giác rất đặc biệt, đêm khuya trằn trọc, Hứa Triển lại học theo cách của Uông Nhất Sơn, lấy ngón tay tự khiêu khích mình, giống như một đứa đang tuổi dậy thì vụng trộm thủ dâm. Sau mỗi lần, cô lại véo mạnh bắp đùi, trong lòng thầm mắng mình vô liêm sỉ. Cho đến vài tuần trước, cái cảm giác định kỳ giống như bà dì phiền phức rốt cuộc cũng chấm dứt.

Nhưng bây giờ, dưới ánh mắt xấu xa của Uông Nhất Sơn, khu vườn còn ngủ say dường như lại nhớ đến những lần mây mưa, sau khi co rút mấy lần đã thấm ướt.

“Xem ra, chỉ có cái miệng bên dưới của em là thật thà.” Uông Nhất Sơn mím môi, đưa tay mơn trớn nơi mềm mại trong mớ áo thùng thình.

“Dừng tay! Thả chân tôi ra…Đừng…”

Đột nhiên, anh ta cúi xuống hôn cô. Dường như điên cuồng như khi đi tìm cô, tâm tình thẫm một màu xám, nụ hôn của anh ta rất mãnh liệt, Hứa Triển vừa khẽ rên lên một tiếng đã bị bờ môi anh ta giam cầm.

Đôi môi Uông Nhất Sơn lành lạnh, hơi ẩm ướt, đầu lưỡi anh ta đảo một cái đã cuốn được lưỡi cô, nhấm nháp hết lần này đến lần khác.

Sau nụ hôn đói khát, nơi bí mật ngay lập tức bị thứ to lớn của Uông Nhất Sơn chen vào. Đỉnh đầu đi vào lối nhỏ phong kín lâu ngày, rồi dần dần chui vào sâu bên trong. Cảm giác đau đớn như lần đầu tiên ập đến, Hứa Triển đau đến phát khóc.

Uông Nhất Sơn đã mất đi sự kiên nhẫn. Tuy rằng hành động thật hèn hạ, nhưng lại khiến người ta sung sướng đến tận cùng. Dường như mọi chuyện trước đây đã biến mất hoàn toàn.

Bộ đồ bệnh nhân ở nửa trên đã bị cởi bỏ, lộ ra hai bầu ngực. Một tay anh ta trêu đùa, còn ngọn lửa nóng bên dưới vẫn tiếp tục xuyên vào…Hông anh ta đong đưa càng lúc càng mạnh. Mấy tháng thèm khát tích tụ, giờ anh ta như phạm nhân được thả khỏi tù, đang tóm bừa lấy một con điếm để tha hồ phát tiết.

Lúc đầu, Hứa Triển còn tự thôi miên mình, rằng không cần tiền mà cũng có trai bao phục vụ. Nhưng khi cảm thấy thanh sắt nóng rẫy đang không ngừng ra ra vào vào cơ thể mình, cô choáng váng nghĩ, khách làng chơi như cô, hẳn là độc nhất?

Rốt cuộc, Uông Nhất Sơn cũng giải tỏa xong, thỏa mãn rời khỏi thân thể cô. Còn Hứa Triển thì cảm thấy hai cẳng chân đang bị treo của mình hình như đã trật khớp rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương