Nhà họ Tạ.
Đông tử! Đông tử!
Lý Hạc Đông đang ngủ, bỗng nhiên bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức, lờ mờ còn có thể nghe được tiếng của Tạ Kim truyền vào từ khe cửa.

Đông tử, ngươi mở cửa ra đi được không?
Sau khi xác định là Tạ Kim, Lý Hạc Đông bực bội quơ lấy chăn che kín đầu, trong lòng chửi mắng một trận, người này đúng là phiền phức, lần nào cũng chọn ngay lúc người ta đang ngủ mà tới tìm!
Nhưng Tạ Kim vốn không nghĩ tới chuyện đó, chỉ cảm thấy hiện tại nắng đã lên ba sào, có là heo thì cũng nên dậy rồi, gõ cửa không ai đáp, Tạ Kim nghĩ Lý Hạc Đông còn đang giận không chịu để ý tới hắn nên lại hạ thấp giọng, cười lấy lòng.

Đông tử, ngươi mở cửa đi, ta mang quà cho ngươi này.

Quà? Lý Hạc Đông nghe vậy xong thì tỉnh hẳn, xoay người xuống giường như cá chép nhảy, mở cửa phòng ra sau đó lại khôi phục dáng vẻ lười biếng, nghiêng người dựa lên khung cửa, ngáp một cái.

Quà đâu?
Ở đây này! Tạ Kim giơ hộp trên tay ra, vừa định rảo bước đi vào phòng, Lý Hạc Đông lại đưa tay đẩy hắn ra, không nhịn được mà xua xua tay với hắn: Bỏ đồ xuống, sau đó ngươi, cút cho ta!
Ngươi còn đang giận sao? Tạ Kim cau mày nói: Ta đã biết sai rồi mà, cũng đã giải thích với ngươi rồi.

Đừng nói mấy lời vô ích! Lý Hạc Đông vội quay lại ngủ bù, không thèm phí lời với hắn, vươn tay về phía hắn: Đưa đồ cho ta!
Tạ Kim đành bỏ hộp vào trong tay y, vội cười nịnh nọt nói xin lỗi với y: Đồ cũng đã đưa cho ngươi rồi, ngươi tha thứ cho ta đi, trước hết để ta vào trong được không?
Lý Hạc Đông không để ý tới hắn, mở hộp kia ra nhìn lướt qua, quả nhiên không ngoài dự đoán là một ít đồ trang sức gì đó, Lý Hạc Đông cũng không thích lắm, chỉ hỏi hắn: Cái thứ này bao nhiêu tiền?
Tạ Kim nói: Đây là sản phẩm mới, vẫn chưa định giá, nhưng thế nào cũng phải mấy trăm lượng đó.


Mấy trăm lượng? Cái thứ đồ nhỏ xíu này á?
Lý Hạc Đông hơi không tin, lại đánh giá thứ nhỏ xíu kia một phen, cuối cùng bỏ vào túi xong lập tức định đóng cửa, Tạ Kim vội đưa tay chống lên cửa phòng, nhíu mày vội la lên: Cuối cùng là ngươi muốn thế nào mới chịu tha thứ cho ta?
Lý Hạc Đông bực bội tặc lưỡi: Đã nói rồi, ngươi mua hết rượu của Tiêm Cục đem đến cho ta, ta sẽ tha thứ cho ngươi, trước khi làm được thì đừng đến làm phiền ta!
Nói xong thì đẩy cửa, Tạ Kim bất đắc dĩ thở dài, đành phải ảo não xoay người rời đi.
Cùng lúc đó, nhà họ Vương.

Hôm qua vì giúp Tạ sư già mà bị hành hạ đến nửa đêm, đến mức Vương Cửu Long ngủ đến giữa trưa mới dậy, vừa mở mắt ra còn chưa tỉnh hẳn thì đập vào mắt là một cái mặt đen thui, dọa cho Vương Cửu Long giật bắn mình, không nghĩ nhiều, trực tiếp đấm tới một đấm!
Đm!
Trương Cửu Linh ôm lấy mắt trái kêu rên, rốt cuộc Vương Cửu Long cũng thấy rõ trước mặt là một con người, lập tức nhẹ nhàng thở phào, cũng không xin lỗi mà còn đẩy người ta một phát, tức nổ phổi nói: Sáng sớm ngươi làm cái gì vậy! Có biết vừa mới thức dậy mà kinh sợ như vậy là sẽ chết người không!
Ta nói ngươi, là tự ngươi ngủ như chết không nghe thấy! Trương Cửu Linh nói, đột nhiên vố cho Vương Cửu Long một bạt tay, sau đó trước khi hắn định nổi giận, chỉ vào hắn nói tiếp: Hai ta huề nhá!
Chậc, được được được! Vương Cửu Long xua tay, lười so đo với y, vén chăn lên, trở mình định ngủ tiếp.

Trương Cửu Linh thấy thế vội lay cánh tay hắn: Ngươi đừng ngủ, ta có việc muốn hỏi ngươi!
Nói! Vương Cửu Long không nhịn được mà trả lời một câu, căn bản cũng không xoay người lại.
Trương Cửu Linh cũng không mong gì hắn có thể dậy, dứt khoát cứ vậy mà hỏi hắn: Đêm qua...eh...Thì là...!
Ấp úng cũng thôi đi, nói được nửa câu đột nhiên im re, Vương Cửu Long nghiêng đầu qua kỳ quái nhìn y: Nói đi chứ! Đêm qua làm sao?
Đây là lần đầu tiên Trương Cửu Linh đối mắt với ánh mắt của hắn, toàn thân bỗng nhiên cứng đờ, chớp mắt mấy cái, lại nuốt nước bọt: Eh...thì...thôi được rồi! Ta không hỏi nữa!
Trương Cửu Linh từ bỏ, hỗn loạn đứng lên, bước qua người Vương Cửu Long, Vương Cửu Long lại không ngủ được, trong lòng chắc chắn là y đã làm chuyện gì có lỗi với mình rồi, vội ngồi dậy níu lấy cổ tay y, muốn kéo y lại hỏi cho rõ ràng.


Cứ vậy dùng lực kéo một cái như vậy, Trương Cửu Linh đứng không vững cũng không chút đề phòng, giẫm lên chăn trên đất rồi bị trượt, hơi lảo đảo, quay người vừa vặn ngã lên người Vương Cửu Long.

Mẹ tôi ơi! Vương Cửu Long bị đập phải la lên một tiếng, chưa kịp tỉnh táo lại đã nắm hai bên tay y, cứ vậy mà hỏi y: Tối hôm qua làm sao? Ngươi nhân lúc ta ngủ làm gì rồi à? Có phải giết chó của ta rồi không!
Hiện tại tư thế này quá mập mờ, khoảng cách giữa hai gương mặt cũng quá gần, thậm chí Trương Cửu Linh có thể cảm nhận được lồng ngực chập trùng của Vương Cửu Long dưới thân mình, nhất thời không quan tâm đến chuyện trả lời câu hỏi của hắn, bỗng đẩy hắn ra ngồi dậy.

Vương Cửu Long thấy y giống như chột dạ, càng chắc chắn là y đã làm chuyện xấu sau lưng mình, vội đứng lên định đi xem con chó: Trương Cửu Linh! Ngươi đừng quên ngươi đã ký hiệp nghị rồi! Nếu A Bưu của ta mà có chuyện gì bất trắc, ngươi xem ta xử ngươi thế nào!
Trời ơi! Ta không có giết chó của ngươi! Trương Cửu Linh ghét bỏ liếc nhìn hắn.

Lúc này Vương Cửu Long mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi lại xuống đệm dưới đất, kỳ quái hỏi y: Vậy rốt cuộc là ngươi có chuyện gì? Có cái gì thì nói ra! Đừng dọa người nữa được không?
Vẻ mặt của Trương Cửu Linh khó xử, phân vân một lát, cắn răng hạ quyết tâm, hỏi: Ôi trời! Ta muốn hỏi là đêm qua ngươi với Đông ca thật sự hôn nhau hả?
Hả? Vương Cửu Long không tưởng tượng nổi mà nhìn y, hóa ra là chuyện này, nhìn phản ứng vừa rồi của y, chẳng lẽ...
Nghĩ đến điều này, Vương Cửu Long nghiêng người tới gần y hơn một chút, cười xấu xa hỏi: Sao vậy? Ngươi ghen rồi à?
Biết ngay là hắn sẽ nghĩ như vậy mà, Trương Cửu Linh thở dài bất đắc dĩ, rất nghiêm túc trả lời hắn: Không phải là ghen, mà là khó chịu trong lòng.

Còn không phải là ghen sao? Vương Cửu Long nói ngay.

Trương Cửu Linh cũng cảm thấy hơi xấu hổ, ghét bỏ đẩy hắn một phát, nói cực kỳ khẳng định: Trời đất ơi! Ta xác định, nhất định và khẳng định, ta tuyệt đối không phải là ghen!
Vậy ngươi khó chịu cái gì? Vương Cửu Long hơi thất vọng chút xíu.
Trương Cửu Linh suy nghĩ một lát, đáp lại: Thì cảm giác là như đồ của mình lại bị người ta lợi dụng, mình không có được nhưng lại để đối thủ có được.


Cái này rõ ràng vế trước là nói Vương Cửu Long*, vế sau là nói thần tượng Lý Hạc Đông của y**, coi như Vương Cửu Long cũng hiểu ra được là y khó chịu cái gì, lập tức hít sâu một hơi, xác định với y: Ý của ngươi là bây giờ ngươi coi ta là vật sở hữu của ngươi đúng không?
*vế trước TCL xem VCL là vật sở hữu, nên thấy bị hôn thì bực bội
**vế sau LHĐ là thần tượng còn VCL là kẻ thù, mình chưa hôn được thần tượng mà kẻ thù hôn nên tức
Trương Cửu Linh gật đầu: Có thể nói là vậy, giống như Tiểu Cường, quần áo và cái giường này vậy.

Vương Cửu Long nghe vậy thì ôm ngực thở mạnh, không cam lòng hỏi lại y: Ngươi thật sự một chút xíu ghen tị, một chút ý nghĩ ăn dấm cũng không có à?
Ghen tị? Trương Cửu Linh bày ra vẻ mặt hết sức chê: Ta có gì mà phải ghen tị? Ngươi muốn bảo ta bây giờ hôn ngươi một cái, vậy ta tuyệt đối sẽ mắc ói đó! Ta không có ý nghĩ gì với ngươi hết thì sao lại ăn dấm chứ?
Lời này ngược lại là đã chọc giận Vương Cửu Long, không chừa thể diện cũng không đến mức đó chứ! Vương Cửu Long gật đầu, hừ một cái hỏi y: Muốn ói đúng không?
Nói rồi chậm rãi đưa tay về phía y, một phát nắm chặt lấy vai y, Trương Cửu Linh nhìn hắn với vẻ khó hiểu: Ngươi làm gì đó?
Vương Cửu Long không phản ứng lại y, bỗng đẩy y xuống đệm, xoay người lại đặt y dưới thân, không chút do dự cúi đầu hôn lên môi y!
Ngươi...
Chưa nói hết thì miệng đã bị chặn lại, trong lòng Trương Cửu Linh thắt lại, ngây ngẩn mở to mắt, lúc kịp phản ứng thì cuống quít đưa tay đẩy hắn, nhưng Vương Cửu Long một phát nắm chặt lấy cổ tay y, đặt lên trên đỉnh đầu y, sau đó cạy mở hàm răng của y, chậm rãi làm nụ hôn sâu hơn.

Thật ra hắn vốn không cam trong, trong cơn giận muốn cho Trương Cửu Linh biết tay mà thôi, nhưng ai ngờ nụ hôn này chạm vào một cái liền bùng nổ, trái lại có chút không nỡ dừng lại.

Sau một hồi lâu, hai người đều hơi mơ màng, mãi đến khi ma xui quỷ khiến Vương Cửu Long vuốt ve eo của y, lúc này Trương Cửu Linh mới tỉnh táo lại, giật nảy mình, thoáng chốc Vương Cửu Long cũng mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều choáng váng, không biết là ai kịp phản ứng trước, gần như là cùng một lúc, Vương Cửu Long thả lỏng tay y ra, Trương Cửu Linh cũng thuận thế đẩy Vương Cửu Long ra, hai người rối rít ngồi dậy, sững sờ nhìn đối phương, nhanh chóng đều quay mặt đi.
Xấu hổ, vẫn là xấu hổ, Vương Cửu Long nhíu chặt mày, hận không thể đâm bản thân một dao chết quách đi cho xong, Trương Cửu Linh cũng cắn môi dưới, cũng muốn đánh chết bản thân, sao không buồn nôn chút nào vậy chứ?
Cửu Long thiếu gia!
Không biết qua bao lâu, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Trương Cửu Nam nhanh chân đi vào, thấy bầu không khí đông cứng trong phòng, thoáng chốc sững sờ tại chỗ: Chuyện này...là sao vậy?
Lúc vô tình nhìn thấy mắt trái của Trương Cửu Linh bầm đen, Trương Cửu Nam lật đật bước tới, lo lắng nói: Cha mẹ ơi! Hai người đánh nhau đó hả?
Không có...!Trương Cửu Linh trả lời theo bản năng, đột nhiên nhớ lại chuyện lúc nãy, vụng trộm liếc nhìn Vương Cửu Long, sau đó cúi đầu nhỏ giọng trả lời: Không có đánh nhau.


Không đánh nhau sao mắt bầm đen một vòng thế kia? Trương Cửu Nam ngồi xổm trước mặt y, ngón tay còn chọc chọc lấy vòng mắt bầm đen của y: Nhìn thế này rõ ràng là bị đánh mà!
Trời ơi! Đây là tối qua ta ngủ không ngon! Trương Cửu Linh xoay đầu, lại đưa tay cản, trong lòng cầu xin hắn đừng hỏi nữa!
Ngủ không ngon? Trương Cửu Nam ngược lại là không có mắt nhìn tình huống, lại tóm lấy tay y kéo xuống: Vậy là một mắt của cậu ngủ ngon, một mắt ngủ không ngon à?
Rốt cuộc Trương Cửu Linh cũng phát hỏa, giãy dụa rút tay mình lại, hung dữ nguýt hắn: Huynh hỏi nhiều vậy làm gì! Huynh tới đây làm gì vậy?
Trương Cửu Nam bị thái độ này của y làm bối rối, ghét bỏ bĩu môi, móc một cái hộp trong túi ra: Nè! Sư gia đặc biệt bảo ta tới đưa quà cảm ơn cho các cậu!
Quà cảm ơn á? Trương Cửu Linh tò mò nói: Quà tạ lễ gì cơ?
Trương Cửu Nam trả lời: Thì cảm ơn tối qua đã giúp ông ấy giấu diếm thân phận đó.

À! Lúc này Trương Cửu Linh mới nhớ ra, đẩy hộp trong tay hắn về phía Vương Cửu Long, thất vọng nói: Vậy quà này huynh đưa hắn đi, hắn hi sinh lớn hơn!
Sao có chút chuyện này thôi mà cũng chưa xong nữa? Vương Cửu Long cũng cảm thấy lúng túng, cầm lấy hộp từ tay Trương Cửu Nam, mở ra liếc nhìn, lập tức hít sâu một hơi: Trời phật! Không đến mức này chứ!
Gì vậy cho ta xem với! Trương Cửu Linh thấy hắn phản ứng lớn như vậy cũng lật đật tò mò kề sát lại, sau khi nhìn thấy trang sức vàng khảm ngọc trong hộp thì cũng sững sờ: Đúng là không đến mức này chứ, hắn cũng đâu có giúp nhiều bao nhiêu, đáng phải đưa thứ quý giá như vậy sao!
Ai nói ta không giúp? Vương Cửu Long không vui, tức giận đóng nắp hộp lại, không chút khách sáo nhét vào túi: Vở kịch hôm qua ta là nhân vật quan trọng nhất đấy, nếu không có ta thì mở đầu của kế hoạch đó cũng không tiến hành được!
Trương Cửu Linh ghét bỏ nhìn hắn: Ngài đúng là không biết ngượng! Kỹ thuật diễn xuất đó cộng với bộ dạng sợ sệt của ngươi, nếu không phải Đông ca...!
Nói đến đây, đột nhiên Trương Cửu Linh không nói nữa, Vương Cửu Long cũng ngây ngẩn, hai người nhìn nhau, đồng loạt nhớ đến nụ hôn kia, cuống quít cùng nhau quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Ơ? Trương Cửu Nam nhìn bọn họ với vẻ khó hiểu: Sao không cãi nhau nữa? Ta đang chờ xem mà!
Hai người đồng loạt quay đầu trừng mắt liếc hắn, Trương Cửu Nam chẳng những không biết sai, còn cười trên nỗi đau của người khác: Mặc dù không biết hai người muốn cãi nhau vì cái gì, nhưng ta cũng đã đưa đồ tới rồi, trời cũng không còn sớm, ta còn phải về nhà, hai người tiếp tục ầm ĩ đi.

Nói rồi quay người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Vương Cửu Long và Trương Cửu Linh, bầu không khí vô cùng xấu hổ, cuối cùng Vương Cửu Long ho nhẹ, móc đồ trang sức vàng khảm ngọc nhỏ từ trong túi ra, đưa đến trước mặt Trương Cửu Linh: Cho...!
Hử? Trương Cửu Linh không tưởng tượng nổi mà nhìn hắn, không dám nhận lấy.
Đột nhiên lấy lòng y, vẻ mặt Vương Cửu Long có chút không nén được giận, ra vẻ bực mình nhét vào trong tay y: Cho ngươi! Ngươi không vui à?
Cho ta thật hả? Trương Cửu Linh cười ngạc nhiên, cướp lấy món đồ trang sức nhỏ đó, đặt trong lòng bàn tay không ngừng quan sát, cái thứ này cũng đáng tiền lắm!
Vương Cửu Long ngồi một bên nghiêng đầu nhìn y, không tự chủ mà mỉm cười, trước đây chỉ cảm thấy tướng mạo y đen sì không lành, thấy y là thấy phiền, không ngờ nhìn một thời gian rồi lại thấy gương mặt phúng phính này thật ra cũng có chút đáng yêu..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương