Loạt động tác nhẹ như mây trôi nước chảy của Dương Cửu Lang thế nhưng lại làm hai người còn lại choáng váng, Mạnh Hạc Đường đưa mắt nhìn bọn họ đi ra khỏi phòng, sau đó quay đầu nhìn về phía Châu Cửu Lương, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, không nói câu nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào hắn.

Châu Cửu Lương lúng túng chớp chớp mắt: Eh...Có phải ta cũng cần giải thích với huynh một chút không?
Tất nhiên Mạnh Hạc Đường tin hắn, khẽ mỉm cười gật đầu như trêu đùa hắn vậy, Châu Cửu Lương mỉm cười đáp lại y, đột nhiên đưa tay nắm chặt cổ tay của y, kéo vào trong lòng mình, lại nghiêng người đè y lên giường.

Cậu! Mạnh Hạc Đường hơi bối rối nhìn hắn.

Châu Cửu Lương cúi đầu khẽ mổ lên môi y, cười nói: Như vậy đã đủ chứng minh chưa?
Mạnh Hạc Đường hơi sửng sốt, ánh mắt trở nên phức tạp mà nhìn hắn: Tại sao...!
Châu Cửu Lương đột nhiên tỉnh táo lại, khẽ rủ mắt, ngồi dậy khỏi người y, nói khẽ: Ta không biết...!
Trong lòng Mạnh Hạc Đường đau xót, chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu không nói nên lời, Châu Cửu Lương thoáng nhìn thấy một giọt nước mắt của y rơi xuống giường, trong lòng vô cùng hối hận, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ để lại một câu: Rất xin lỗi...!
Còn một bên khác, Dương Cửu Lang khiêng Trương Vân Lôi đi vào đình nghỉ mát của nhà họ Châu, cẩn thận đặt y lên bàn đá, sau đó hai tay chống hai bên y, mỉm cười nhìn y.

Trương Vân Lôi cho là hắn còn đang giận, sợ hãi rụt cổ lại, nhưng vì thể diện nên vẫn ra vẻ hung dữ: Ngươi, ngươi làm gì vậy? Lúc nãy là hiểu lầm thôi, ta có thể giải thích!
Sao ta phải nghe em giải thích? Dương Cửu Lang nhướng mày, thật tình cảm thấy có chút không hiểu y ra sao cả.
Vậy ngươi, ngươi sẽ không thật sự định đánh ta đấy chứ? Trương Vân Lôi không hung dữ nổi nữa, căng thẳng nuốt nước bọt.
Dương Cửu Lang không nhịn được cười, đưa tay khẽ búng trán y: Đồ ngốc, ta hung dữ vậy à?
Trương Vân Lôi lau trán, sợ hãi nhìn hắn, vậy mà thật sự khẽ gật đầu: Hung!
Vậy...Ta biến ra một biểu cảm, thế này còn hung dữ không? Dương Cửu Lang nói, lập tức nháy mắt, méo miệng, làm mặt quỷ trêu y.

Lúc này Trương Vân Lôi mới bật cười, thấy hắn không giận, nhất thời cũng to gan hơn, ra vẻ ghét bỏ dừng sức mà vò vò mặt hắn: Xấu muốn chết! Mau biến lại đi!
Dương Cửu Lang cũng không đổi lại, nói năng không rõ mà trả lời y: Em nói biến, ta mới có thể biến lại được.

Ngươi xem ta là con nít ba tuổi hả! Trương Vân Lôi lườm hắn, thừa dịp hắn không chú ý, đột nhiên kêu lên: Biến!
Dương Cửu Lang lập tức khôi phục nguyên dạng, nhướng nhướng mày với y: Ta biến lại rồi.
Trương Vân Lôi không tự chủ mà giương cao khóe miệng, trong đáy lòng hết sức vui vẻ, Dương Cửu Lang cũng vui lây, còn lo là đứng đắn quá sẽ dọa y sợ, cho nên dịu dàng nói: Biện nhi, về nhà với ta đi, mấy hôm trước chỉ là ta giở trò đùa giỡn thôi, để ta giải thích với em.


Không có không có! Trương Vân Lôi cuống quít xua tay, ngượng ngùng nhìn hắn: Tại ta nói những lời không nên nói, tổn thương trái tim của ngươi.

Làm gì có? Lời em nói đều là sự thật, ta vốn là thiên sát cô tinh, sao chổi khắc vợ khắc con khắc cả nhà xui xẻo.

Dương Cửu Lang đã chuẩn bị trước khi đến đây, nhưng thật sự nhắc đến chủ đề này lần nữa thì hắn vẫn hơi bận tâm.

Trương Vân Lôi không nhìn ra là hắn có để tâm hay không, nhưng khi nghe hắn nói bản thân như vậy, lúc này y ôm lấy mặt hắn, nói với vẻ kiên định: Ta không sợ!
Ba chữ rất đơn giản lại làm trái tim của Dương Cửu Lang run lên, ngây ngẩn nhìn y, mở miệng nhưng không nói ra được gì.
Trương Vân Lôi sợ hắn không tin, vội bày tỏ thái độ: Ta thật sự không sợ, thầy bói nói tướng mệnh của ta vô cùng tốt, thật sự vô cùng tốt! Tốt thế nào thì ta cũng không nhớ! Nhưng dù sao vẫn là rất tốt! Ta không sợ ngươi sẽ khắc chết ta!
Y như vậy thật rất đáng yêu, Dương Cửu Lang nắm chặt hai tay của y, cong môi cười với y: Nói vậy, vợ mà ta phải cưới, không thể là ai khác ngoài em rồi?
Trương Vân Lôi hơi sửng sốt, vội tránh tay hắn ra, quay đầu đi chỗ khác: Ta cũng đâu có nói vậy! Chơi với ngươi thì được, cưới vợ cái gì, không phải ngươi đã đưa ta đến nhà họ Châu rồi sao?
Vậy không phải bây giờ ta lại đến đón em về sao? Dương Cửu Lang cười, tới gần y thêm chút, nhướng mày với y: Lần này không đưa nhầm kiệu hoa, hoàn toàn là quyết định từ phía em, có bằng lòng theo ta không?
Lúc này Trương Vân Lôi biểu hiện rõ sự cao quý, bắt chéo chân ngồi trên bàn đá, khoanh tay lại, liếc mắt nhìn hắn, cao ngạo hất cằm, sau mấy giây căng thẳng, mới ra vẻ miễn cưỡng khẽ gật đầu, gương mặt cũng đỏ bừng lên trong phút giây ấy.

Dương Cửu Lang yêu chết cái dáng vẻ này, đưa tay ôm y vào lòng, nhanh chóng nghiêng đầu qua hôn chụt một cái lên mặt y: Vậy chúng ta về nhà thôi.

Hai bên đều đã nói xong, cũng là lúc nên tụ họp, Trương Vân Lôi mới rời giường, còn mặc đồ ngủ, lại bị Dương Cửu Lang khiêng ra, không có mang giày, chỉ có thể lại để Dương Cửu Lang bế về.

Đợi y mang giày xong lại mặc quần áo vào, bốn người đứng thành vòng tròn, ngươi nhìn ta, ta nhìn hắn, đều cảm thấy hơi xấu hổ, không ai nói thành lời.
Chuyện đó...!Châu Cửu Lương làm chủ, mở miệng trước: Cửu Lang tới sớm vậy đã ăn sáng chưa?
Khoan hẳn nhắc tới điểm tâm, chỉ là...!Hiểu lầm đều đã được tháo gỡ, Dương Cửu Lang vẫn lặng lẽ nhìn hắn, từ mắt hắn nhìn thẳng một đường xuống dưới, cuối cùng dừng lại bên hông hắn, bỗng nhiên cởi túi thơm Trương Vân Lôi cho hắn ở trên đường xuống, nhét vào trong ngực mình: Ngươi phải trả lại cái này cho ta!
Đúng là một tên ấu trĩ! Hiện tại Châu Cửu Lương không có chút lúng túng nào, khôi phục thái độ ban đầu với hắn, cực kỳ ghét bỏ mà lườm hắn một cái, quay mặt đi chỗ khác không thèm để ý đến hắn.

Mạnh Hạc Đường không vui lắm, nhưng vẫn cố gắng giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, tháo dây chuyền mà Cửu Lương đưa trên cổ xuống, mỉm cười đeo lên cho Trương Vân Lôi.
Vật quay về với chủ, người cũng đã trả lại, chuyện này hoàn toàn không có gì phải khó xử, bốn người nhìn nhau, đều không nhịn được cười, cuối cùng có thể cùng nhau đi ăn điểm tâm.

Ăn sáng ở nhà họ Châu xong, Mạnh Hạc Đường ở lại, Dương Cửu Lang thì dẫn Trương Vân Lôi về nhà họ Dương, đi nửa đường, hai người ngồi trong xe, đột nhiên Dương Cửu Lang nhớ ra điều gì đó, gãi gãi đầu, nói với vẻ có lỗi với Trương Vân Lôi: Biện nhi, trước khi về nhà ta có chuyện muốn nói với em.

Trương Vân Lôi gật đầu: Nói đi.

Chuyện này thật sự khó mà mở miệng, Dương Cửu Lang do dự hồi lâu, đầu tiên là bái y một cái sau đó mới nói với vẻ mặt đưa đám: Thật xin lỗi! Ta ném cháu trai lớn của em đi rồi!
Hả? Trương Vân Lôi không tưởng tượng nổi mà nhìn hắn.
Mặt của Dương Cửu Lang lộ vẻ khó xử, vội vàng giải thích với y: Là vào hôm ở tiệm của ông chủ Kim, trong cơn giận ta dẫn em đi tìm Cửu Lương, bỏ lại Đại Lâm một mình ở đó, sau đó...Sau đó trên đường về quên đón nó về...Nó cũng không về nhà...Mấy ngày đó tâm trạng của ta không tốt, cũng không đi tìm nói..Ta cũng vừa mới nhớ ra thôi...!
Giọng của Dương Cửu Lang càng nói càng nhỏ, Trương Vân Lôi trợn tròn mắt nghe hắn nói, ngây người nhìn hắn một hồi lâu như hóa đá, đột nhiên hít sâu một hơi, nhào qua kéo lấy hai bên tai hắn!
Dương Cửu Lang! Ngươi trả cháu trai cho ta!!
Tiếng thét này có thể nói là kinh thiên động địa, tài xế sợ đến mức tay khẽ run lên, chiếc xe lập tức lạng lách như con rắn trên đường, những người đi đường cũng bị tiếng thét này dọa sợ, xôn xao dừng bước, trợn tròn mắt nhìn chiếc xe kia lao đi.

Vừa vặn lúc ấy chiếc xe đi ngang qua Minh Nguyệt Lâu, Quách Kỳ Lân đang ăn cơm trên sân thượng lầu hai, nghe thấy tiếng thét cháu trai lớn kia của Trương Vân Lôi cũng sợ đến giật mình, vội vàng nghiêng đầu nhìn xung quanh, không phát hiện ông cậu ở gần đó, Quách Kỳ Lân nhún vai, chắc là nghe nhầm rồi, ai mà không có cháu trai lớn chứ!
Đại Lâm, hình như ta nghe thấy giọng của cậu huynh?
Đào Dương gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn trái ngó phải đi đến chỗ cầu thang, Quách Kỳ Lân thấy y tới, vội vàng đặt đũa xuống đứng dậy, kéo cái ghế bên cạnh ra, mỉm cười ra hiệu mời với hắn.
Đào Dương lập tức sửng sốt, dừng bước theo bản năng, quan sát hắn với vẻ cảnh giác, Quách Kỳ Lân cười hết sức niềm nở khiến Đào Dương luôn cảm thấy hắn đang có âm mưu làm loạn, tựa như đang ủ mưu muốn giết chết mình vậy.

Tới ngồi đi.

Quách Kỳ Lân vẫy tay với y, giống như đang mời gọi khách trong mấy cửa tiệm không đứng đắn, còn kinh khủng hơn cả nụ cười niềm nở lúc nãy nữa!
Đào Dương nuốt nước bọt, sững sờ khẽ gật đầu, thận trọng ngồi vào ghế, Quách Kỳ Lân lại vội vàng thân thiết đẩy ghế của y vào gần hơn chút, dọa cho đầu gối của Đào Dương cũng mềm nhũn, suýt chút thì đã ngã khỏi ghế rồi.
Quách Kỳ Lân hầu hạ y xong, lại cầm ấm trà qua rót cho y một ly, hai tay đưa đến trước mặt y, phải biết nếu là dưới tình huống bình thường, hắn chỉ đối xử như vậy với ba và sư phụ của hắn thôi, trong trà này không phải là có độc chứ?
Đào Dương chậm chạp không dám nhận lấy, nhìn hắn một chút rồi lại nhìn ly trà, nhìn ly trà rồi lại nhìn hắn, cuối cùng từ nụ cười niềm nở đến mức có hơi nịnh nọt của hắn mà rút ra được một kết luận coi như hợp lý.

Huynh lại hết tiền rồi phải không?
Nụ cười của Quách Kỳ Lân lập tức biến mất, để ly trà xuống trước mặt y, nói với vẻ ghét bỏ: Nói gì vậy! Không phải là ta đang chăm sóc đệ sao?

Chăm sóc? Đào Dương rủ mắt nhìn bản thân, không nhịn được mà bắt đầu hoài nghi chính mình: Eh...Ta cũng đâu có giống người bị bại liệt?
Bại liệt cái gì chứ? Ta quan tâm đệ! Chăm sóc đệ! Lo lắng cho đệ! Yêu thương đệ! Đây không phải là chuyện người làm chồng phải làm sao? Quách Kỳ Lân nói với vẻ hiển nhiên.
Thì ra là vậy à.

Xem ra hắn vẫn chưa chơi chán cái trò đóng vai trượng phu, Đào Dương lén lút mỉm cười, cuối cùng cầm ly trà lên, yên tâm can đảm đưa đến bên miệng.
Quách Kỳ Lân thấy thế rốt cuộc cũng cười, đưa tay xoa cằm, say mê nhìn y như một tên ngốc: Nương tử~
Phụt! Đào Dương thật sự nhịn không nổi, một miệng đầy trà phun thẳng lên mặt Quách Kỳ Lân!
Vẻ mặt tươi cười của Quách Kỳ Lân một lần nữa biến mất trong nháy mắt, nước trà không ngừng nhỏ xuống theo cằm của hắn, Quách Kỳ Lân cố nén lửa giận, lặng lẽ nhìn y: Ý gì đây?
Xin lỗi, rất xin lỗi! Đào Dương thậm chí cười thành tiếng, vừa cười vừa kéo tay áo lau mặt cho hắn.
Quách Kỳ Lân còn đang giận, đẩy tay y ra, hỏi lại y: Rốt cuộc là đệ có ý gì?
Đào Dương cố nén sự buồn cười, ra vẻ thông cảm mà thở dài, lời nói ý vị sâu xa: Ca ca ngốc của ta ơi, trước kia ta có thể nuông chiều huynh được, nhưng lần này không nói rõ ràng thì không được rồi, huynh là người ngồi kiệu hoa, dâu là do ta đón, huynh mới là nương tử đó!
Không thể nào! Quách Kỳ Lân không thể tin được: Không phải đệ là con dâu nuôi từ bé sao?
Đào Dương nhướng mày, dáng vẻ không có gì phải sợ: Huynh cứ tìm đại ai đó trên đường mà hỏi chút đi, như ta đây phải gọi là rể nuôi từ bé! Chữ rể trong con rể đấy!
Dừng đi! Quách Kỳ Lân khinh thường hừ một cái, đưa tay gọi một tiểu nhị tới, chỉ vào Đào Dương rồi hỏi hắn: Tiểu nhị ca, ta hỏi huynh, đệ ấy là ai?
Tiểu nhị ngây ra một chút, không hiểu hắn muốn hỏi gì, cẩn thận trả lời: Ngài ấy là ông chủ Đào mà?
Trừ cái đó ra, đệ ấy là ai của nhà ta? Quách Kỳ Lân hỏi lại.
Rốt cuộc tiểu nhị cũng hiểu ra vấn đề, cười rồi lại nói: Ngài ấy là cô gia* của các ngài đó.

*Cô gia: nhà vợ gọi con rể
Huynh xem đi.

Đào Dương cười đắc ý, mặc dù câu trả lời này không phải là con rể nuôi từ bé nhưng ý nghĩa giống nhau là được.

Quách Kỳ Lân khiếp sợ cau mày, không cam lòng gọi thêm một tiểu nhị khác tới: Ngươi nói! Đệ ấy là gì của nhà ta?
Ngài, ngài ấy là, cô gia...!Một tiểu nhị khác trả lời bằng vẻ sợ hãi.
Hiện tại Quách Kỳ Lân không muốn tin cũng phải tin, bỗng vỗ bàn, nhíu mày la lên: Không phải! Sao mười mấy năm qua chưa từng có ai nói cho ta biết?
Đào Dương tò mò hỏi hắn: Vậy bọn họ nói gì với huynh?
Quách Kỳ Lân vội vàng nói: Ngày mà đệ vừa tới, bọn hắn chỉ vào đệ nói là sau này sẽ làm vợ ta, bảo ta hãy thương yêu đệ!
Sao không giống phiên bản mà ta được nghe vậy? Đào Dương nhướng mày, hỏi lại hắn: Ai nói với huynh?
Cao Tiêu Bảo! Quách Kỳ Lân nói.

Đào Dương cười gằn gật đầu: À! Hiểu rồi, Cao Tiêu Bảo phải không, ta nhớ rồi.

Quách Kỳ Lân không hơi đâu chú ý đến chuyện này, vội vàng hỏi lại y: Vậy ai nói với đệ?
Đào Dương quay đầu nhìn hắn, cười đắc ý, không nhanh không chậm nhướng mày với hắn: Cha huynh đó.

Ôi~ Quách Kỳ Lân lập tức kêu rên, lần này hắn thua triệt để rồi, đều do tên khốn kiếp Cao Tiêu Bảo kia! Vậy mà lừa mình mấy chục năm! Quay về phải tự tay chặt hắn ta từng mảnh!
Thấy dáng vẻ của Đại Lâm ca ca suy sụp như vậy, như thể vừa vứt mất mấy trăm lượng ngân phiếu, Đào Dương nhất thời buồn cười, đưa tay vuốt tóc hắn: Huynh xem, Cao Tiêu Bảo mà huynh cũng tin, đáng đời bị lừa không?
Không được! Quách Kỳ Lân vẫn không phục, gạt tay y ra, nói với vẻ kiên quyết: Bọn họ gọi thế nào ta không quan tâm! Hai ta phải tự quyết định gọi như thế nào!
Cái gì ta cũng có thể theo ý huynh, duy chỉ có việc này thì không thế được, huynh nhất định phải là nương tử.

Giọng điệu của Đào Dương rất kiên quyết, không cho thương lượng.
Quách Kỳ Lân không vui, thở phì phò khoanh tay lại: Ta mặc kệ! Ta đường đường là một nam tử hán sao có thể làm nương tử được! Ta không muốn!
Đào Dương tặc lưỡi, không rảnh tranh luận chuyện này với hắn, dù sao kết quả cũng như vậy, cho nên giả vờ suy nghĩ, cười hỏi hắn: Hay là thế này, đối với người ngoài thì ta gọi huynh là tướng công trước, còn với người trong nhà...!
Ta vẫn là tướng công! Quách Kỳ Lân ngắt lời y.

Đào Dương bất đắc dĩ gật đầu: Được rồi được rồi, trước hết cứ như vậy đi, huynh vui là được.

Vậy còn tạm được.

Rốt cuộc Quách Kỳ Lân cũng hài lòng, lại được đằng chân lân đằng đầu hất cằm: Gọi một tiếng tương công nghe thử!
Đào Dương mỉm cười nhìn hắn, thở dài, thỏa hiệp nói: Tướng công~
Ầy!! Lúc này Quách Kỳ Lân ôm ngực thở phào: Dễ chịu!
Đào Dương cười cười: Người hài lòng rồi chứ?
Hài lòng hài lòng! Quách Kỳ Lân đắc ý gật đầu, lại bắt đầu được đà lấn tới, vuốt ve cằm y, trả lời y một câu: Nương...!
Dừng lại! Lúc này Đào Dương gạt tay hắn ra, ngắt lời hắn, gượng cười vài tiếng với hắn: Huynh để ta làm quen trước rồi huynh hẳn gọi, được không?
Đệ cứ từ từ làm quen đi! Ta không vội! Quách Kỳ Lân hào phóng phất tay, tự cho là đã củng cố thân phận trượng phu, đắc ý cầm lấy đũa, không ngừng gắp thức ăn cho vào chén của Đào Dương.
Đủ rồi đủ rồi, đừng gắp nữa.

Đào Dương nhìn bát cơm trong nháy mắt đầy ụ, cực kỳ bất đắc dĩ gật đầu với hắn, sau đó thở dài, nhỏ giọng thì thầm: Ăn của huynh đi!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương