Lúc xế chiều, Lý Hạc Đông bị Trương Cửu Nam cứng rắn lôi ra khỏi quán rượu, lại bị kéo tới trụ sở tiệm vàng nhà họ Tạ, hôm nay là ngày đầu tiên y nhậm chức đại chưởng quỹ, không thể gây ra sự cố gì.

Dì Hai sợ Lý Hạc Đông đến chiếm quyền của nàng ta nên đã đến tiệm từ rất sớm, thấy Lý Hạc Đông tới, hít sâu, vội vàng khép sổ sách lại cất vào trong ngăn kéo, sau đó bày ra vẻ mặt tươi cười chào đón: Tới rồi à?
Lý Hạc Đông uống rượu còn chưa đã thèm thì đã bị kéo tới đây, bây giờ nhìn cái gì cũng thấy chướng mắt, lạnh giọng hỏi dì Hai: Ta cần làm gì?
Câu hỏi này lại khiến dì Hai bối rối, nào có nhị chưởng quỹ nào đi chỉ huy đại chưởng quỹ làm cái này làm cái kia, nhưng như thế cũng có thể nhìn ra được Lý Hạc Đông chỉ to xác chứ không biết làm gì cả, tốt lắm!
Dì Hai cười: Con mới tới nên không cần làm gì đâu, để Cửu Nam đưa con đi dạo xung quanh là được rồi.

Vậy thì tốt quá! Lý Hạc Đông lập tức cười, níu Trương Cửu Nam lại muốn đi ra ngoài: Đi, đưa ta đến dạo xung quanh quán rượu Hạc Cục Nhi đi!
Ôi trời, quán rượu cái gì chứ, dì ấy nói là đi dạo trong tiệm.

Trương Cửu Nam lôi y lại, cười hỏi dì Hai: Có phải ý của người là như vậy không?
À....Phải! Đúng vậy! Dì Hai cũng mờ mịt, thực sự không ngờ Lý Hạc Đông này có thể vô tâm vô phế như vậy, như vậy cũng quá là dễ đối phó rồi? Không có chút cảm giác thành tựu nào!
Lý Hạc Đông tặc lưỡi, gật đầu bất đắc dĩ: Được thôi, vậy thì đi!
Trương Cửu Nam thở dài, dẫn y tới hậu viện.


Hậu viện của tiệm vàng chính là xưởng chế tác, vừa mới bước vào cửa, có bảy tám thợ kim hoàn ngồi trước bàn chế tác các loại trang sức và đồ trang trí, Lý Hạc Đông cũng không có hứng thú nên chỉ tùy ý nhìn, vô tình thoáng nhìn thấy bên cạnh một thợ kim hoàn có một hộp nhỏ, trong hộp có hơn mấy chục thỏi vàng nhỏ cỡ ngón tay, trên mỗi thỏi vàng đều điêu khắc hoa văn.

Đây là gì vậy? Lý Hạc Đông tò mò cầm một thỏi lên: Nhà các người còn tạo ra tiền nữa à?
Không phải tiền, chỉ là chút vàng thỏi thôi.

Trương Cửu Nam thấy y có hứng thú, nghĩ có lẽ món đồ này cũng chẳng đáng là bao đối với nhà họ Tạ nên cười nói với y: Nếu ngài thích thì cứ cầm chơi đi.

Là ngươi nói đó nha! Lý Hạc Đông cũng không khách sáo, lúc này bàn tay to lớn vồ một phát, hộp vàng thỏi đó lập tức vơi hơn phân nửa.

Ta dẫn ngài sang bên kia đi dạo nhé? Trương Cửu Nam đưa tay làm dấu mời, dẫn y đến sau lưng một thợ kim hoàn khác, thợ kim hoàn này đang tập trung làm nhẫn, Lý Hạc Đông cầm lấy một cái, đeo lên ngón tay, giơ tay lên thưởng thức với vẻ hài lòng.

Trương Cửu Nam rất có mắt nhìn, lại nói: Ngài thích cái này thì đeo đi.


Lý Hạc Đông nhìn hắn một chút, nhướng mày cười cười: Ban đầu cũng không thích lắm, nhưng ngươi đã nói vậy rồi thì ta không thể không thích.

Nói rồi quay người đi đến bên cạnh một thợ kim hoàn, không tháo chiếc nhẫn kia xuống, Trương Cửu Nam cười lấy lòng, lập tức đi theo sau: Ngài vui là được!
Sau đó Trương Cửu Nam từ từ bắt đầu thấy hối hận vì câu nói đó, Lý Hạc Đông này đúng là không khách sáo, thấy cái gì cũng thích, nhìn cái gì cũng muốn lấy, Trương Cửu Nam cũng không làm gì được y, dù sao thì trước đó Tạ lão gia cũng đã căn dặn, chỉ cần là y vui, muốn làm gì thì làm, nhưng nói thì nói vậy, y cầm quá nhiều rồi, dì Hai cũng không tiện báo cáo.

Thấy Lý Hạc Đông định cầm pho tượng Phật bằng vàng lên, Trương Cửu Nam nhanh chân tiến đến, mỉm cười ngăn y lại: Đông ca, cái này mình đừng có lấy, cái này....quá nặng, không tiện cầm đâu.

Không sao, ta ôm là được! Lý Hạc Đông mỉm cười, đẩy hắn ra, ôm tượng Phật kia vào trong ngực, vui vẻ hớn hở quay người đi ra cửa.

Dì Hai thoáng nhìn hai người bọn họ đi vào tiệm, vội vàng cười tiếp đón: Nhanh vậy mà đi xong rồi sao?
Vừa dứt lời, trông thấy Lý Hạc Đông đeo nhẫn vàng đầy tay, dây chuyền vàng đầy cổ, còn có tượng Phật vàng to lớn đang ôm trong ngực, dì Hai hoàn toàn đứng hình ngay tại chỗ: Cái này...Định dọn đi đâu hả?
Trương Cửu Nam nghe vậy thì chột dạ liếc nhìn dì Hai, thoáng trốn sau lưng Lý Hạc Đông, trái lại Lý Hạc Đông không cảm thấy gì, cười chỉ vào Trương Cửu Nam ở sau lưng: Lúc nãy hắn nói với ta, ta thích gì thì cứ lấy cái đó.

Lúc này dì Hai trừng mắt nhìn Trương Cửu Nam, dọa hắn vội vàng cúi đầu xuống, dì Hai hít một hơi thật sâu, lúc quay đầu nhìn về phía Lý Hạc Đông lại bày ra vẻ mặt tươi cười: Tất nhiên, dù sao đây cũng đều là đồ của nhà chúng ta, con thích thì cứ lấy đi!

Lý Hạc Đông nghe vậy thì lại nhìn quanh tiệm một vòng, quả thật khiến dì Hai sợ điếng người, tên nhóc này thật sự sẽ không khách sáo vậy đó chứ? Đã lấy hết bao nhiêu rồi? Chẳng lẽ còn muốn gom hết tiệm luôn sao?
Cuối cùng ánh mắt của Lý Hạc Đông dừng lại chỗ bức tượng con cóc ngậm tiền bằng vàng trên quầy hàng, trước khi hai mắt lấp lóa ánh sáng, Trương Cửu Nam kịp thời giật góc áo của y, nhỏ giọng nói: Đông ca! Đủ rồi đấy! Huynh mà lấy nữa thì còn kinh doanh gì được nữa?
Lý Hạc Đông tiếc nuối nhướng mày, đành phải từ bỏ con cóc vàng ngậm tiền kia, ôm chặt tượng Phật vàng trong ngực, mỉm cười với dì Hai: Được rồi, hôm nay cũng không thấy thuận mắt lắm, chỉ lấy mấy món này thôi.

Nói xong rồi lướt qua dì Hai định đi ra ngoài, dì Hai vội vàng xoay người hỏi y: Ủa? Con đi đâu vậy?
Thì về nhà, đi dạo xong rồi không về thì làm gì? Lý Hạc Đông nói với vẻ hiển nhiên, thậm chí còn cảm thấy dì Hai khó hiểu.

Dì Hai hít một hơi sâu, suýt chút thì quên mất kế hoạch của mình, tận tình khuyên y: Đông tử, con là đại chưởng quỹ mà, vẫn còn chưa đóng cửa, sao con có thể đi được? Hả? Ít nhất cũng phải xem hết sổ sách rồi mới đi nhé?
Lời vừa ra khỏi miệng, dì Hai lập tức hối hận, đúng là bị y khiến nàng ta tức đến chập mạch rồi, suýt chút thì quên không cho y xem sổ sách được!
Lý Hạc Đông nghe nàng ta nói vậy, thấy cũng có lý, lập tức quay người đi đến trước quầy, cầm sổ sách qua lật ra xem, trái tim của dì Hai cũng nhảy lên đến cuống họng, cười gượng bước tới hỏi y: Thật ra nếu con không muốn xem thì...!
Xem xong rồi!
Dì Hai còn chưa nói xong, đột nhiên Lý Hạc Đông khép sổ sách lại, rồi lại ôm tượng Phật vàng của y, vui vẻ đi ra cửa.

Dì Hai trợn tròn mắt nhìn y đi xa, lại quay đầu nhìn về phía Trương Cửu Nam, Trương Cửu Nam cũng là dáng vẻ không thể tưởng tượng nổi, vội lắc đầu giải thích: Cái này không phải do ta dạy huynh ấy đâu!
Giờ phút này tâm trạng của dì Hai vô cùng phức tạp, không biết nên thấy may mắn hay nên nhức đầu nữa, hít một hơi thật sâu, chỉ vào bóng lưng của Lý Hạc Đông, la lên với Trương Cửu Nam: Ngươi đi lấy đồ về cho ta!
Trương Cửu Nam lúng túng: Chuyện này...hơi khó.


Nếu không lấy lại được thì trừ vào tiền lương tháng của ngươi! Đi mau!
Dạ! Dạ!
Trương Cửu Nam vội vàng đáp, đuổi theo Lý Hạc Đông, dì Hai lại đưa mắt nhìn hắn đi xa, tức giận đến mức choáng váng, vội vàng đỡ lấy bàn.

Thật sự không chịu nổi, lúc trước tìm đến Lý Hạc Đông này là vì gây phiền phức cho Tạ Kim, kết quả là chữa lợn lành thành lợn què, trái lại chỉ toàn rước bực vào thân!
Đêm hôm ấy, trong phòng tân hôn ở nhà họ Tạ.

Tạ Kim nghe Trương Cửu Nam kể lại, không khỏi cười ha ha, giơ ngón cái từ tận đáy lòng với Lý Hạc Đông: Ngươi giỏi lắm đây! Mới ngày đầu điên mà đã chọc cho dì Hai của ta ngây cả người rồi!
Hả? Lý Hạc Đông đang tập trung ăn cơm, nghe vậy thì không hiểu ngẩng đầu nhìn hắn: Ngươi mới nói gì? Ai chọc bà ta?
Trương Cửu Ham khẽ giật nhẹ tay áo Tạ Kim, nhỏ giọng nói: Sư gia, con thấy không giống là y cố ý đâu, hình như là trời sinh vô tâm vô phế đấy.

Không quan trọng! Không quan trọng! Lúc này Tạ Kim giơ tay lên, cười nhìn Lý Hạc Đông nói: Mặc kệ là cố ý hay là trời sinh, cái ta cần chính là cái tính tình có thể gây họa này của ngươi!
Lý Hạc Đông ghét bỏ liếc nhìn hắn, cuối cùng cũng không hiểu hắn đang khen hay đang chửi khéo mình nữa, Tạ Kim thấy y dồn một miệng đầy thức ăn thì rót ly trà đưa tới trước mặt y, cười nói: Vài hôm nữa tiệm vàng của ta sẽ khai trương, ta tin là có sự giúp đỡ của ngươi thì chúng ta sẽ thành công nhanh thôi!
Lý Hạc Đông không quan tâm những chuyện đó, hừ một cái, nhắc nhở hắn: Sau khi chuyện này thành công rồi thì đừng quên thù lao của ta, còn cả thư bỏ vợ nữa!
Dạ dạ dạ! Tạ Kim liên tục gật đầu, vì để biểu đạt lòng biết ơn, hắn nhanh tay cầm đũa lên, không ngừng gắp thức ăn trong mâm cho y..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương