Chúc mừng lão Tần!
Trên sân thượng liên tục truyền đến tiếng cười, bên dưới sân thượng, Thượng Cửu Hi lẳng lặng nhìn mọi người, hồi lâu sau, nhẹ nhàng giương khóe môi lên, giơ vò rượu trong tay lên, từ phía xa kính Tần Tiêu Hiền một ly.

Tỉnh lại trăng sáng, say rượu gió mát, nâng ly mời vạn vật, một ly lại một ly.

Có lẽ cuộc đời lưu lạc quá tiêu dao, thời gian dần trôi qua cũng khiến hắn quên đi những chuyện cũ, lần này sở dĩ trở về chẳng qua là vì nghe nói Bắc Kinh sắp chọn hội trưởng, cố tình đến đây đưa hợp đồng chuyển nhượng.

Bây giờ tiệm vải Thượng Ký đã về dưới danh nghĩa của lão Tần, lão Tần trở thành hội trưởng, hắn cũng đã trông thấy được con gái, chẳng còn lưu luyến gì với nơi này nữa, chắc cũng đã đến lúc rời đi rồi.

Lúc uống hết vò rượu kia, Thượng Cửu Hi xoay người qua, đang định rời khỏi tòa thành này, bước lên hành trình mới, lúc này, đột nhiên sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Cửu Hi!
Cửu Hi? Thượng Cửu Hi?
Từ ngày rời khỏi quê hương, rời xa cố nhân, đều đã quên mất bao lâu rồi chưa từng có ai gọi đến cái tên này, suýt chút hắn cũng đã sắp quên đi mình còn có một cái tên là Thượng Cửu Hi...
Trong thoáng chốc Thượng Cửu Hi vẫn chưa kịp phản ứng, đi vài bước mới từ từ dừng lại, quay đầu lại nhìn, chợt thấy một vò rượu bay đến trước mặt, Thượng Cửu Hi nhanh tay lẹ mắt, vung tay đón lấy vò rượu, ngây ngốc trong chốc lát, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, vừa vặn đối mặt với đôi mắt cười của Tần Tiêu Hiền.

Làm huynh đệ, hẳn là huynh cũng nên mời đệ một ly chứ!
Chẳng biết từ lúc nào Tần Tiêu Hiền đã rời khỏi bàn tiệc, giờ phút này đang đứng trước cổng Minh Nguyệt Lâu, dứt lời bước nhỏ tới phía trước một bước giơ ly rượu trên tay lên, cách một khoảng, từ xa giơ về phía hắn.
Chẳng nói rõ được rốt cuộc là ai kính ai, Thượng Cửu Hi bật cười, cũng giơ vò rượu lên, chắp tay cúi đầu với hắn: Chúc mừng, và cảm ơn.


Một tiếng chúc mừng là nói cho hội trưởng Tần nghe, tiếng cảm ơn là nói với Tần Tiêu Hiền, Thượng Cửu Hi không nói thêm gì nữa, giơ vò rượu lên hớp một ngụm lớn, chỉ một ngụm, tiện thể lưu loát định quay người đi lần nữa.

Đợi đã! Tần Tiêu Hiền vội vàng gọi hắn lại.
Còn chuyện gì? Thượng Cửu Hi hỏi, giọng nói không chứa đựng một chút lưu luyến nào.

Tần Tiêu Hiền biết hắn đã quyết định đi rồi nên cũng không khuyên hắn ở lại, hơi nhíu mày, như đang phân vân, sau một lúc lâu im lặng, đột nhiên vẫy tay vào hướng bên trong Minh Nguyệt Lâu.

Bé gái lanh lợi chạy đến, mỉm cười ngọt ngào, gọi hắn một tiếng: Baba!
Đôi con ngươi của Thượng Cửu Hi run lên, đứng xa xa nhìn con gái, trong lòng thoáng chốc thấy đau nhói, hắn muốn đáp lại một tiếng ơi, nhưng lại biết rõ tiếng gọi baba đó của con gái chung quy không phải dành cho hắn.

Tần Tiêu Hiền khom người, nói vài câu với con gái, sau đó chỉ vào Thượng Cửu Hi, đẩy con gái, cô bé ngoan ngoãn gật đầu, mỉm cười chạy đến trước mặt Thượng Cửu Hi, kéo nhẹ tay áo hắn.
Chú ơi, cho người cái này nè.

Trong lòng bàn tay nho nhỏ đang nắm mấy viên kẹo, toàn thân Thượng Cửu Hi bỗng nhiên cứng đờ, thoáng chốc hắn đỏ cả vành mắt, hắn sợ sẽ dọa con gái sợ, cố gắng đè nén tâm trạng kích động, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Hắn thật sự rất muốn ôm con gái một cái, nhưng hắn không dám, hắn cũng không thể, cuối cùng chỉ nhận lấy mấy viên kẹo kia, rưng rưng nước mắt, mỉm cười với cô bé: Cảm ơn tiểu thư.

Dứt lời lại lấy một con động vật nhỏ điêu khắc bằng gỗ từ trong túi ra, lắc lư trước mặt cô bé như trước đó, cô bé lại bị hắn chọc cười, tay nhỏ nhận lấy con động vật nhỏ, cẩn thận quan sát một lát, lớn hơn con vịt nhỏ trước đó một chút, hơn nữa còn là một con vật khác.

Cô bé kích động nói: Con cún con!
Như bị tảng đá to đập thẳng vào đầu, bầu không khí thương cảm bị quét sạch, Thượng Cửu Hi thở dài, lại lần nữa móc ra con chim cánh cụt nhỏ từ trong túi, đặt vào lòng bàn tay cô bé, sau đó chỉ vào hai con vật nhỏ đó, giải thích với cô bé.


Hồ ly nhỏ, chim cánh cụt nhỏ.
Cô bé như nghe hiểu, móc con vịt nhỏ trước đó trong chiếc túi nhỏ của mình ra, đặt trong lòng bàn tay, học theo dáng vẻ của hắn vừa rồi, gọi theo thứ tự: Hồ ly nhỏ, chim cánh cụt nhỏ, còn có chim cánh cụt nhỏ nhỏ nữa.

Thượng Cửu Hi gật đầu cười, không kìm lòng được mà giơ tay lên, vốn muốn sờ đôi gò má của cô bé, nhưng cuối cùng lại chỉ sờ lên tóc cô bé: Trời tối rồi, đừng chạy lung tung, mau đi tìm baba của con đi.

Cô bé đáp lại, ngoan ngoãn quay đi, chạy về bên cạnh Tần Tiêu Hiền, mỉm cười đưa cho hắn xem ba con vật kia, Tần Tiêu Hiền cười nuông chiều, xoa khuôn mặt nhỏ tròn trịa của cô bé, bảo con gái về trước đi, hắn muốn nói thêm vài câu với Thượng Cửu Hi, nhưng lúc ngẩng đầu lên, lại phát hiện đã không còn nhìn thấy Cửu Hi đâu nữa.

Đêm tháng mười một, hoa tuyết nhỏ vụn tung bay, Thượng Cửu Hi lảo đảo đi trên đường, thỉnh thoảng phải trút lên một ngụm rượu.

Hắn không vội rời đi, đi tới đâu thì hay tới đó, trong bất tri bất giác đã chạy tới trước cửa chùa Quảng Tế, vò rượu trong tay cũng rỗng tuếch, Thượng Cửu hi bật cười, vung vò rượu lên, kết quả là đứng không vững, không cẩn thận ngã nhào xuống đất.
Ngã ở đây cũng tốt, di chuyển về phía trước mấy centimet đã là cổng vào rồi, Thượng Cửu Hi lười đứng dậy, tùy ý tựa lên cây cột trước cổng, định ngủ lại đây một đêm.

Vò rượu rơi trước cửa chùa Quảng Tế, làm kinh động đến tiểu hòa thượng giữ cửa, mở cửa ra xem, thấy một người đang co lại bên cạnh trụ cổng vào, tiểu hòa thượng vội vàng bước tới, nhẹ nhàng lay hắn.
Thí chủ, thí chủ dậy đi!
Thượng Cửu Hi khó chịu vì bị đánh thức, bực mình hất tay lên: Cút đi!
Tiểu hòa thượng không dễ dàng từ bỏ như vậy, lại nhẹ nhàng lay hắn, nhíu mày khuyên nhủ: Thú chủ, trời đông giá rét, đừng ngủ ở đây.

Ta bảo ngươi cút đi! Đừng quan tâm đến ta! Thượng Cửu Hi đã quá say, căn bản là không thèm nhận ý tốt của y, hắn lại hơi vung tay, suýt chút tiểu hòa thượng đã bị hắn đẩy ngã.


Lúc này, cửa chùa được đẩy ra chầm chậm, Hà Cửu Hoa nghe thấy tiếng động, bước tới hỏi thăm: Xảy ra chuyện gì vậy?
Trụ trì.

Tiểu hòa thượng chắp tay trước ngực, gật đầu với y, sau đó đưa mắt nhìn Thượng Cửu Hi say xỉn ngã dưới đấy, xin ý kiến y nên làm thế nào cho phải?.

||||| Truyện đề cử: Ôn Nhu Luân Hãm |||||
A Di Đà Phật, chùa chiện mở rộng cửa, để người ấy vào nghỉ ngơi đi.

Hà Cửu Hoa nói, bước tới phía trước, nhẹ nhàng lay Thượng Cửu Hi: Thí chủ tỉnh dậy đi.

Ta nói đừng có quan tâm đến ta! Thượng Cửu Hi bỗng hất tay y ra, đồng thời quay đầu nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi của Hà Cửu Hoa run lên, dường như hơi không tin vào mắt mình, còn Thượng Cửu Hi thì cứng đờ toàn thân, hắn còn tưởng là mình say quá nên váng đầu, chìm sâu trong mộng.

Trên bầu trời hoa tuyết tung bay, thời gian lại như đứng im trong khoảnh khắc này, hai người nhìn nhau, chăm chú thật lâu, lặng im không nói gì, cho đến khi tiếng chuông sau lưng truyền vào tai, Hà Cửu Hoa mới hoàn hồn, thu tầm mắt lại bật cười thật khẽ, chắp tay trước mặt, niệm một tiếng.
A Di Đà Phật.

Phật hiệu vang lên, Thượng Cửu Hi cũng tỉnh táo lại, ngạc nhiên nhìn người bình thản đứng trước mặt mình, vô số cảm xúc xông thẳng lên đầu, cuối cùng lại chẳng thể nói ra được nửa câu, chỉ si ngốc nhìn y cả buổi.

Bốn năm, y vẫn trông hệt như trước kia, chỉ là đôi mắt kia bình thường chứa ý cười, giờ đổi lại là nhìn thấu hết thảy, những chuyện đã từng hiện lên từng thứ một trước mắt, hắn còn nhớ rõ năm đó lần đầu gặp người trước mặt, là vô tình chạm mặt ở hội đèn lồng, ngầm hiểu nhau bật cười một tiếng, họ cảm thán trên đời này lại thật sự tồn tại cái gọi là tri kỷ.

Chỉ là bây giờ cảnh còn người mất, họ từ lâu đã không còn là bản thân của lúc trước, Thượng Cửu Hi dần dần bình tĩnh lại, hơi gật đầu với y, sau đó chậm rãi quay người rời đi.

Hà Cửu Hoa nhìn theo bóng lưng hắn, nhẹ nhàng mỉm cười, cũng quay người đi vào trong chùa.


Hai người họ sở dĩ từng ở bên nhau, chính là vì đều chán ghét sự phong trần loạn lạc phơi bày đầy ra trước mắt của thế gian, đều nguyện cố gắng dùng cả đời theo đuổi tự do, nhưng rốt cuộc sau nhiều năm phân ly, tìm được cuộc đời mà mình mong muốn đã lâu.

Bây giờ gặp lại, tuy là chỉ một chút, nhưng cũng đủ giải quyết hết chấp niệm, rốt cuộc hắn cũng đã thôi không tìm kiếm nữa, y rốt cuộc cũng đã thôi không chờ đợi, đời này, từ đây không còn nuối tiếc, không còn oán hận cha mẹ, không còn oán hận thế tục, không còn bị gia tộc ràng buộc, không còn bị thế tục ràng buộc.

Khoảnh khắc quay lưng đi, trong lòng thoáng chốc thấy sáng trong, không thể quay về như lúc trước, phần ân tình này chung quy cũng như bụi đất.

Ở bên khác, Minh Nguyệt Lâu vẫn vô cùng náo nhiệt.
Trò chuyện một lát, họ cũng nhớ lại những ký ức ban sơ, trong đầu tất cả mọi người đều hiện ra ngày hoàng đạo trăm năm khó gặp đó.
Mạnh Hạc Đường và Trương Vân Lôi bị đưa nhầm kiệu hoa, Lý Hạc Đông giấu dao trong người đến bái đường, Trương Cửu Linh bị chuốc thuốc mê đưa đến nhà họ Vương, còn có Đại Lâm, thế mà còn đào hôn luôn...
Bây giờ Trương Vân Lôi thoát được sát mệnh của Dương Cửu Lang, Châu Cửu Lương cũng dần dần khỏi hẳn dưới sự chăm sóc của Mạnh Hạc Đường, Quách Kỳ Lân quay về nhà, tuyên bố phải dùng thực lực để cướp lại sản nghiệp của gia đình từ tay Đào Dương, ngoài miệng thì Đào Dương nói sẵn sàng đợi bất kỳ lúc nào, trong lòng thì lại hết sức vui mừng.

Cặp đôi Trương Cửu Linh và Vương Cửu Long vẫn cãi nhau như cũ, mà dù sao thì giao ước trong tay đã là không được chia ly lần nữa, qua thêm một thời gian ngắn Vương lão gia về kinh, lại kể cho ông ấy nghe những chuyện đã xảy ra trong thời gian này.

Còn nhà họ Tạ thì có chuyện phải xảy ra, từ ban đầu Tạ Kim không tình nguyện, bây giờ chỉ thiếu điều mỗi ngày đều dính vào người Lý Hạc Đông, về phần Lý Hạc Đông ấy à, với y mà nói cái quan trọng nhất vẫn là uống rượu, Tạ Kim không thèm để ý đến chuyện này, dù sao cả đời rất dài, có thể vui vẻ trôi qua mỗi ngày như thế thì đã là rất may mắn rồi.

Nghe nói bước kế tiếp của Tần Tiêu Hiền và Mai Cửu Lượng và chuẩn bị thành thân, ngay sau khi bệnh viện đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo, Cao Phong được bổ nhiệm làm Phó viện trưởng, ông ấy từ chối trạch viện mà Tần Tiêu Hiền cho, chọn ở lại Minh Nguyệt Lâu, Loan Vân Bình rất hoan nghênh, nhưng Cao Tiểu Bối thì không bằng lòng cho lắm.

Lưu Tiểu Đình dưỡng thương còn phải xin nghỉ thêm một thời gian, vì tiệm thuốc còn đang tu sửa nên Trương Cửu Thái luôn ở bên cạnh chăm sóc cho y, xem ra, giữa hai người này hình như cũng có biến đó!
Tính kỹ ra thì, mọi người đều có thể đến với nhau, đều là duyên phận trời xui đất khiến, chẳng qua là có người bỏ qua nó, có người nắm giữ, còn có người...Mọi thứ đều có khả năng.

Toàn văn hoàn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương