Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!
Cuối cùng vẫn là Loan Vân Bình không nhìn nổi nữa, đi ra khuyên can, Minh Nguyệt Lâu là địa bàn của y mà, đám người này tất nhiên là không dám ném trái cây vào mặt y, đành phải bất đắc dĩ thu tay lại ngừng chiến.

Cao Tiểu Bối xách hai giỏ trái cây lớn tới, thấy họ đã không còn đánh nữa, hắn hơi luống cuống nhìn Loan Vân Bình: Sư phụ, vậy hai mươi ký trái cây này...
Trái cái gì mà cây! Đem xuống đi! Loan Vân Bình tức khắc quát lớn.
Dạ! Cao Tiểu Bối gật đầu, vừa định xách xuống, đột nhiên Loan Vân Bình gọi hắn lại: Xách lại đây!
Dạ! Cao Tiểu Bối lại ngoan ngoãn xách hai giỏ trái cây quay lại, Loan Vân Bình đặt hai giỏ trái cây đó tới bên cạnh hai bàn, chỉ vào Dương Cửu Lang và Vương Dụ Tôn nói: Nếu các người còn đánh nữa thì ta phạt các người phải đều phải...!
Tính tiền chứ gì? Dương Cửu Lang xì một tiếng, phát tay với Cửu Hàm đang canh ngoài cửa: Cửu Hàm! Lấy ngân phiếu!
Loan Vân Bình tức tối nghiến răng, đính chính lại: Ta phạt các ngươi...ăn hết đống trái cây có ở đây!
Vừa nói câu này ra, Dương Cửu Lang không còn đắc ý nữa, hắn chớp mắt mấy cái đầy lúng túng, ngoan ngoãn ngồi xuống lại, Vương Dụ Tôn thấy cái vẻ sợ hãi đó của hắn thì bật cười khinh miệt, Loan Vân Bình lại quay ngoắt qua nguýt hắn: Ngươi cũng vậy!
Phút chốc Vương Dụ Tôn thu nụ cười lại, hắn cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, toàn bộ hiện trường có thêm hai giỏ trái cây, ít nhất cũng tới ba mươi mấy ký, cái này phải ăn tới năm bao nhiêu mới hết đây?
Trên lan can lầu hai, Vu Khiêm thấy thế thì phì cười, chỉ vào Loan Vân Bình dưới lầu, nói với hai ông bạn già sau lưng: Này, ta thấy Loan Vân Bình này làm hội trưởng cũng được đó!
Quách Đức Cương cười ra vẻ không hài lòng: Huynh có nhắm chuẩn không đó?
Haiz! Chuyện này nào có chắc được chứ! Vu Khiêm cười ngồi xuống lại, hít một hơi rồi nói: Chỉ một lần tranh cử hội trưởng đã khiến chúng tranh giành thành như thế, sau này lâu ngày lớn tuổi là còn giành giật hơn như thế nữa.
Lời này của Khiêm ca rất đúng.

Cao Phong đồng tình: Cho nên mới nói lần tuyển hội trưởng này, không chỉ tuyển người có sản nghiệp nhiều nhất, mà còn phải tuyển người có bản lĩnh ngồi vững vị trí.


Quách Đức Cương gật gù, đột nhiên chỉ vào Cao Phong: Ta thấy đệ cũng được đó!
Hai người nghe vậy thì bật cười rộ lên, Cao Phong đè cánh tay của Quách Đức Cương xuống: Ngài đừng đội mũ cho đệ cao quá, mấy đứa nhỏ này khó lường lắm, đệ không dám đấu với chúng đâu.

Nói là không dám nhưng thật ra là coi thường thôi, đám ông chủ nhỏ này đều trẻ tuổi nóng tính, lúc làm mạnh tay thì bọn họ gần như là mấy đứa muốn nhìn thấu hồng trần, thật sự là không theo kịp tiết tấu của bọn họ.

Thưa các sư gia.

Cao Tiểu Bối gõ cửa bước vào, chắp tay cúi đầu với ba vị trưởng bối: Hầu huyện lệnh tới ạ.

Mau mời.

Vu Khiêm vội đứng lên, sau đó cười nói với hai vị kia: Đi thôi, chúng ta cũng nên ra rồi.

Hầu Chấn vào đại sảnh, các ông chủ đồng loạt đứng dậy chào, chỉ có Tạ Kim là vẫn ngồi im, Hầu Chấn thấy hắn thì cũng mỉm cười bước tới, chắp tay với hắn: Ồ? Thiếu Tạ gia.
Lúc này Tạ Kim mới đứng lên, mỉm cười trả lễ ông ấy: Hầu đại nhân khách khí rồi.

Lý Hạc Đông thấy thế không khỏi đánh giá Tạ Kim: Không nhìn ra nha, ngươi thế mà lại tay to mặt lớn quá đó chứ!
Tạ Kim bật cười, nhướng mày với y: Sao? Gả cho ta có hãnh diện không?
Lý Hạc Đông lườm hắn với vẻ ghét bỏ, không hề nể mặt hắn chút nào, nhưng Hầu Chấn lại cho hắn đủ mặt mũi, còn làm động tác mời với hắn: Thiếu Tạ đừng ở đây, lên trên ngồi đi?

Tạ Kim xua tay: Không được không được, nói thì nói bối phận cao, nhưng suy cho cùng tuổi vẫn nhỏ, huống chi bản thân ta cũng trong danh sách tranh cử hội trưởng, ta ở đây được rồi.
Vậy thôi được.

Hầu Chấn cũng không miễn cưỡng, bước lên cầu thang dưới sự dẫn dắt của Cao Tiểu Bối, đúng lúc ba vị kia cũng ra khỏi phòng, mỉm cười đón Hầu Chấn lên, Hầu Chấn thấy Cao Phong, cười nói: Đã được nghe nói là ông chủ Cao về từ trước, mãi vẫn chưa rảnh đến thăm, nhiều năm rồi không gặp, từ lúc chia tay đến giờ ông chủ Cao có khỏe không?
Nhờ hồng phúc của huynh.

Cao Phong mỉm cười lại với ông ấy, Quách Đức Cương ở bên cạnh bật cười: Được rồi, mọi người đều đã quen biết nhau lâu, đừng làm mấy nghi thức xã giao này làm gì.

Đây không phải là làm mẫu cho mấy đứa nhỏ kia hay sao? Hầu Chấn cười, xích lại gần bọn họ, nói nhỏ: Ta nói này các vị, tiết lộ cho ta biết kết quả tranh cử trước đi, thiếu Tạ cũng tới rồi, người được thiên vị cũng nên là cậu ta chứ?
Thật ra bọn ta cũng không biết đâu.

Quách Đức Cương nói nhỏ lại với ông ấy, đưa mắt nhìn những ông chủ dưới lầu, bất đắc dĩ nói: Đám thanh niên này không thèm nhận cái bối phận đó đâu, sống chết coi sản nghiệp của ai nhiều nhất thì người đó là hội trưởng thôi.

Hả? Hầu Chấn giật mình, suy nghĩ một lát, chỉ vào Quách Đức Cương rồi lại nói: Không phải là nhà huynh sao?
Quách Đức Cương cười cười: Cái này thật ra chưa hẳn đâu, chúng đều rất muốn giành lấy chức hội trưởng, vở tuồng hôm nay chắc chắn sẽ rất hay.

Hội trưởng Vu, không còn sớm nữa, chúng ta bắt đầu nhanh đi!

Dưới lầu có người thúc giục, rốt cuộc Vu Khiêm cũng chịu đi ra, xuống một đoạn cầu thang, đứng trên sân khấu, khẽ gật đầu với các ông chủ nhỏ.
Chào các ông chủ, Vu mỗ tại đây xin kính chào.
Mọi người đều ngồi xuống, yên tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn ông, Vu Khiêm hít sâu, nói thẳng vào vấn đề: Hôm nay, chính là ngày tranh cử hội trưởng, chắc hẳn các vị cũng đã chờ mong từ rất lâu, vậy chúng ta không cần nói nhiều lời vô ích nữa, tuyên bố thẳng luôn đi!
Nói xong ông khẽ duỗi tay sang bên cạnh, đồ đệ Lý Tư Minh lập tức đưa tới một lá thư: Sư phụ, danh sách kết quả thống kê sản nghiệp mà các ông chủ nộp lên đều ở đây!
Được.

Vu Khiêm nhận lấy lá thư, liếc nhìn mấy ông chủ nhỏ kia, không nhanh không chậm mở lá thư ra, giây phút nhìn thấy kết quả bên trong, ông lập tức bật cười: Ơ! Mới chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, thế mà lại thay đổi nhiều như vậy rồi!
Các ông chủ nhỏ nghe vậy thì đều lo lắng, tuy nói là bọn họ đã không còn hi vọng trúng tuyển, nhưng trong ba ngày này, nên tặng quà thì đã tặng quà, nên bợ đỡ cũng đã bợ đỡ, cuối cùng là Vương Dụ Tôn hay là Quách Kỳ Lân đây! Chuyện này liên quan đến con đường tương lai 10 năm tiếp theo đó!
Vu Khiêm đúng không hổ là cáo già, không nhìn ra được bất kỳ manh mối nào từ phản ứng của ông ấy, vừa rồi Vương Dụ Tôn còn nắm chắc là mình sẽ thắng, bây giờ nghe nói như thế, trong lòng khó tránh hắn cũng thấy không chắc.
Nhưng bàn của Dương Cửu Lang thì khác, ai nấy đều thoải mái uống trà, giống như đang xem kịch vậy.
Vương Dụ Tôn liếc nhìn bọn họ, đúng lúc Dương Cửu Lang cũng quay đầu nhìn hắn, cười đắc ý, nhếch mày với hắn: Sao thế? Không chắc rồi à? Cái vẻ đắc ý vừa rồi đâu rồi?
Vương Dụ Ton nguýt hắn: Dương Cửu Lang! Chuyện vừa rồi huynh cứ chờ đó cho ta! Đợi lát nữa chọn hội trưởng xong ta sẽ tính hết nợ nần với huynh!
Chỉ sợ chờ thêm lát nữa chọn hội trưởng xong, ngươi sẽ không còn đắc ý nổi nữa đâu! Dương Cửu Lang lắc đầu đầy tự tin, mấy người bên cạnh cũng bật cười, không hề có chút lo lắng nào.
Vương Dụ Tôn nói với giọng khinh miệt: Đừng nói sớm quá, chưa biết ai thắng ai đâu!
Dương Cửu Lang hừ một cái: Câu này trả lại cho ngươi! Vương Phú Quý! Bắc Kinh này chỉ cần nhà họ Dương ta còn tồn tại, ngươi vẫn không lật được trời đâu!
Nói thì hay lắm, nhưng có làm được gì đâu? Vương Dụ Tôn nhún vai cười, lười cãi nhau với hắn, quay đầu đi chỗ khác.
Lan can trên lầu, Hầu Chấn nhìn Dương Cửu Lang và Vương Dụ Tôn cãi vã, ông ấy cười khẽ, nói với hai vị kia: Cửu Lang tuyệt đối không làm hội trưởng được đâu đó!
Hai người nghe vậy thì cười rộ lên, nếu đã có thể không hẹn mà cùng phủ nhận Dương Cửu Lang, có thể thấy là hắn thật sự không hợp làm hội trưởng, nhưng chỉ là không hợp làm hội trưởng mà thôi, vị trí thích hợp hơn vẫn còn đang đợi hắn.
Các vị trật tự chút đi!
Vu Khiêm hắng giọng, giơ lá thư lên, tuyên bố với vẻ thâm sâu: Kết quả lần này, xuất hiện hiện tượng nhiều cái tên ngang bằng nhau, theo thứ tự đứng hạng nhất là ông chủ Đào của tiền trang Đại Đức Vân...
Khoan đã! Đột nhiên Vương Dụ Tôn hô ngừng, đứng bật dậy, phản đối: Chưởng quầy của tiền trang Đại Đức Vân rõ ràng là Quách Kỳ Lân mà, sao bây giờ lại thành Đào Dương!
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Đào Dương và Quách Kỳ Lân, kết quả là hai người bọn họ cũng mờ mịt, đây là chuyện gì vậy?

Vu Khiêm thấy họ đều bối rối, ông vừa định giải thích, Dương Cửu Lang đã tiếp lời, ngoắt tay ra hiệu cho Vương Dụ Tôn quay qua nhìn: Không lẽ ông chủ Vương còn không biết mối quan hệ của Đại Lâm và Đào Dương của bọn ta là thế nào sao? Hai người một nhà, sản nghiệp đưa về dưới tên của ai mà không giống nhau?
Đúng đó! Mặc dù Quách Kỳ Lân không rõ là chuyện gì đang xảy ra, nhưng đối với kết quả mà nói thì cầu còn không được, vội vàng thuận thế nói tiếp: Tiền trang Đại Đức Vân luôn do Đào Dương quản lý! Khoảng thời gian trước đệ ấy bị thương nên hôn mê, ta mới đi làm thay đệ ấy thôi! Về tình về lý thì đệ ấy đều nên là chưởng quầy!
Vương Dụ Tôn hừ một cái: Rốt cuộc là ai đi làm thay cho ai, ta đây không hỏi tới, nhưng quyền tài sản thuộc về ai trên giấy chứng minh trước pháp luật! Thì người đó mới là chưởng quầy!
Ngươi! Quách Kỳ Lân không có cách nào phản bác, vừa định đứng lên mắng hắn, Đào Dương nhẹ nhàng ấn mu bàn tay hắn lại, đứng lên, mỉm cười khẽ gật đầu với Vu Khiêm: Ta cảm thấy ông chủ Vương nói rất có lý, e là hội trưởng Vu nhầm rồi, Đào Dương chỉ đi làm thay mà thôi, sau này cũng sẽ luôn là đi làm thay cho phu nhân, xin hội trưởng Vu đổi tên của người trúng tuyển lại thành của Đại Lâm chúng ta.

Rốt cuộc Vu Khiêm cũng được nói chuyện, ông cười bất đắc dĩ: Mọi người không cần phải tranh giành, việc giao chuyện kinh doanh cho Đào Dương là quyết định của ông chủ Quách.

Con ấy hả? Quách Kỳ Lân chỉ vào bản thân, Dương Cửu Lang vội đạp hắn một cái bên dưới gầm bàn, Quách Kỳ Lân la lên ui da, đột nhiên ưỡn ngực ngẩng đầu, vô cùng vững vàng nhìn về phía Vương Dụ Tôn, sửa lời: Phải! Chính là quyết định của ta!
Được rồi được rồi! Vu Khiêm mỉm cười phất tay ra hiệu tất cả bọn họ ngồi xuống, sau đó chỉ vào Quách Đức Cương ở trên lầu: Là quyết định của ông chủ Quách kia, thật ra kể từ đêm đào hôn, ông chủ Quách đã đổi pháp nhân thành Đào Dương rồi.

Hả? Quách Kỳ Lân ngạc nhiên trợn to mắt lên nhìn, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn cha, Quách Đức Cương mỉm cười vẫy tay với hắn, Quách Kỳ Lân lại vội nhìn về phía Đào Dương, Đào Dương hoảng hốt xua tay: Chuyện này đệ không biết thật!
Ôi trời! Quách Kỳ Lân vò đầu: Ta mà biết việc kinh doanh đã sang cho đệ từ trước thì ta còn chạy làm gì nữa chứ!
Tần Tiêu Hiền kích động nói: Đào Dương trúng tuyển rồi, vậy có phải chúng ta ổn rồi không?
Chưa chắc đâu! Dương Cửu Lang đưa mắt liếc cả bàn của Vương Dụ Tôn, hừ một hơi: Còn chưa kết thúc, mọi người đừng buông lỏng cảnh giác!
Được rồi, đừng làm chậm trễ thời gian nữa, chúng ta tuyên bố tiếp.

Vu Khiêm cười, tuyên bố lần nữa: Hạng nhất, ông chủ Đào của tiền trang Đại Đức Vân! Ông chủ Vương của tiệm lương thực nhà họ Vương!
Vương Dụ Tôn hít một hơi, xong rồi, lần này thì tiêu rồi, các ông chủ sau lưng cũng bắt đầu xì xào bàn tán, Quách Kỳ Lân mới bước vào thương trường, chưa quen với kinh doanh, cho nên không chịu trách nhiệm nổi với vị trí hội trưởng, nhưng Đào Dương thì khác, y không phải là người dễ bắt nạt!
Không! Vẫn là đồng hạng nhất, mọi thứ vẫn còn cơ hội thay đổi!
Vương Dụ Tôn siết chặt nắm đấm, đưa mắt liếc ra hiệu với mấy ông chủ cùng phe, đợi lát nữa nhất định phải tìm đủ mọi cách để ngăn cản Đào Dương trở thành hội trưởng!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương