Đức Vân Xã Lên Nhầm Kiệu Hoa Gả Cho Đúng Người
-
158: Chương 155
Sư phụ! Rốt cuộc là trong danh sách sao lại không có Cửu Lang vậy ạ! Quách Kỳ Lân lại hỏi lần nữa.
Hắn là người nóng nảy nhất trong số mọi người, sợ cuối cùng chức hội trưởng sẽ rơi lên đầu mình, nếu không bị vạch tội thì cũng nhẹ thôi, có khi còn bị mưu hại táng gia bại sản luôn!
Vu Khiêm cười cười: Chuyện này hả, là kết quả có được sau khi ta đã họp tổng kết, mọi người nghĩ mà xem, gia tài của Cửu Lang bạc triệu, những cửa hàng mà cậu ta mua đại thôi cũng đủ để các vị ngồi ở đây phải phấn đấu mấy chục năm, để cậu ta mà tham gia thì thật sự hơi không công bằng.
Nhưng mà...!Quách Kỳ Lân lại vội nói: Nhưng chuyện kinh doanh của bọn con cũng là do bậc cha chú dốc sức làm ra mà! Tất cả mọi người đều là ngồi mát ăn bát vàng, thật ra chẳng có gì khác với Cửu Lang cả, chỉ là thứ cha của Cửu Lang để lại cho huynh ấy là tiền mà thôi!
Lời này ít nhiều cũng có chút cãi chày cãi cối, Vu Khiêm còn chưa nói gì, Vương Dụ Tôn đã lên tiếng trước: Quách thiếu gia đừng kháng nghị vô nghĩa không cần thiết như vậy nữa, không nói đến chuyện Dương Cửu Lang tham gia tranh cử là có công bằng hay không, cho dù huynh ấy có tham gia thật đi, thật sự thắng được chức hội trưởng, huynh ấy có thể có bản lĩnh dẫn dắt chúng ta, quản lý chúng ta không? Làm hội trưởng nhờ vào đầu óc, đây đâu phải là tuyển thủ lĩnh trong bang phái!
Ha! Sao nghe cách ngươi nói chuyện có vẻ không vui lắm vậy? Dương Cửu Lang nhìn hắn với vẻ hơi bực, nói chuyện thì cứ nói chuyện thôi, sao còn công kích đến người nữa chứ!
Quách Kỳ Lân không cam lòng bước tới phía trước, nhún vai nói: Nếu như Cửu Lang không được thì con...
Ấy!
Mọi người giật mình, nhanh tay lẹ mắt chen nhau chạy lên bịt kín miệng Quách Kỳ Lân lại, tiểu tử ngốc này nói cái gì vậy chứ? Sao lại phát biểu mấy lời tự bóp bản thân vậy!
Vương Dụ Tôn cười khinh miệt: Theo ta thấy thì Quách thiếu gia nên thôi đi, đừng để tới cuối cùng trộm gà không thành mà còn mất cả nắm gạo nữa, không cứu được Dương Cửu Lang còn kéo cả bản thân vào!
Dương Cửu Lang bực bội nguýt hắn: Này này này! Ông chủ Vương, câu vừa rồi ta không thèm phản ứng lại ngươi, cái gì mà không có đầu óc, cái gì mà trộm gà, ta còn đang ở ngay đây, ngươi ăn nói lễ phép chút được không vậy?
Vương Dụ Tôn còn nhớ nỗi hận vừa rồi, liếc mắt nhìn hắn, phì cười với vẻ quái gở: Ta nói sai à? Ta cũng chỉ suy nghĩ cho Dương thiếu gia thôi mà, hội trưởng thương hội không thích hợp với ngài, lỡ như trúng tuyển thật thì mệt chết ngài mất!
A~ Dương Cửu Lang chà xát lên da gà nổi trên cánh tay, nhìn hắn với vẻ đầy ghét bỏ: Thế này là Động Đình Hồ nào trông coi không cẩn thận để Bích Loa Xuân chảy ra ngoài thế này!
*Động Đình Hồ: hồ nước ngọt lớn thứ 2 TQ
*Bích Loa Xuân: một loại trà xanh.
Huynh nói ai Bích Loa Xuân đó! Vương Dụ Tôn vỗ bàn đứng dậy.
Dương Cửu Lang cũng không chịu thua mà đứng lên, giẫm mạnh chân lên ghế, cực kỳ vênh váo chỉ vào mặt hắn: Nói ngươi đó! Ly trà lúc nãy ngươi uống chưa đủ đúng không!
Dương Cửu Lang! Huynh nhìn lại cái bộ dạng huynh bây giờ đi! Nếu hôm nay mà là tuyển đại ca móc túi trong ổ cướp thì huynh chắc chắn xứng chức đó!
Vương Phú Quý! Ngươi không biết xấu hổ chỉ toàn giở mấy trò không ra gì! Ngươi còn mặt dày đi nói ta!
Huynh có bản lĩnh thì đi kiện ta đi! Không tìm ra được chứng cứ thì đừng nhắc tới mấy chuyện tào lao đó với ta!
Ngươi không chột dạ thì ngươi sợ ai nói! Hôm nay không cho ngươi chút thể diện thì không biết ngươi là Mã Vương gia có ba con mắt, ngươi gan thì đánh nhau một trận đi!
Đánh thì đánh, huynh làm như ta sợ huynh vậy!
Đang lúc nói chuyện, hay người bắt đầu xắn tay áo, rốt cuộc Vu Khiêm cũng lên tiếng, phất tay ra hiệu họ trật tự, lúc này hai người mới thả tay áo xuống ngồi xuống lại, còn không quên hung hãn trừng đối phương!
Vu Khiêm cười hỏi Dương Cửu Lang: Cửu Lang à, chuyện này con là người trong cuộc, rốt cuộc như thế nào phải để con nói mới tính, có ý kiến gì thì cứ nói ra, tất cả mọi người ở đây, chúng ta vẫn có thể thương lượng.
Đây là đường lui mà Vu Khiêm cho hắn, các ông chủ bè phái của Vương Dụ Tôn đều không bình tĩnh, nhưng ai ngờ Dương Cửu Lang thế mà chỉ bật cười, chắp tay cúi người với Vu Khiêm.
Ta cảm thấy...Hội trưởng Vu nói có lý, ta tham gia đúng là không công bằng, ta bằng lòng rút lui!
Đừng mà Cửu Lang! Huynh rút thì đệ phải làm sao đây! Quách Kỳ Lân cuống đến mức muốn nhảy dựng lên, những người khác cũng nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên, hắn nói gì vậy! Khó khăn lắm mới có một bước ngoặt, sao hắn lại bỏ cuộc trước!
Cửu Lang, ngươi không bị sao đó chứ...!Trương Vân Lôi đau lòng nắm chặt lấy cánh tay Dương Cửu Lang, sợ dáng vẻ thoải mái này của hắn chỉ là giả vờ, thật ra trong lòng từ sớm không biết đã tức thành như thế nào rồi.
Nhưng cái mà họ không biết, là Dương Cửu Lang thật sự không giận chút nào, hắn cười nhẹ vỗ lên mu bàn tay Trương Vân Lôi, nhướng mày với y: Ta không sao.
Người trong cuộc đều không có ý kiến, Vu Khiêm cũng nhanh chóng tuyên bố, đề phòng bọn họ lại làm ầm lên.
Được rồi, Dương Cửu Lang tự nguyện rút lui, vậy tiếp theo đây ta lặp lại lần nữa mười vị đang đợi tuyển.
Hạng mười, ông chủ Triệu của Thanh Ngọc Các; hạng bảy, ông chủ Ngô của Thượng Lữ Tứ; hạng sáu, ông chủ Trịnh của Hồng Tân Lâu; hạng năm, ông chủ Vương của tiệm lương thực Thụy Dụ Phường; hạng tư, ông chủ Tần của tiệm vải Thượng Ký; hạng ba, ông chủ Tạ của tiệm vàng Thoa Thuận Tường; hạng hai, ông chủ Châu của tiệm thuốc Châu Ký; hạng nhất, ông chủ Quách của tiền trang Đại Đức Vân và ông chủ Vương, Vương Dụ Tôn của tiệm lương thực nhà họ Vương!
Cách ngày tranh cử còn ba ngày, các vị nắm cho kỹ thời gian, cố gắng hơn nữa đi.
Vu Khiêm nói xong thì quay về phòng, để lại các ông chủ trẻ vẫn còn đang xôn xao bàn luận, cuối cùng là nên đi nịnh bợ Vương Dụ Tôn hay là nhà họ Quách.
Tình huống trước mắt, Vương Dụ Tôn và Quách Kỳ Lân ngang nhau, mười người thì hết sáu người là phe Vương Dụ Tôn, năm người thì có hai người theo Quách Kỳ Lân, như thế xem ra Quách Kỳ Lân đúng là phải hơn một bậc.
Nhưng dù sao thì hắn vẫn còn trẻ tuổi ngang bướng, vừa mới quản gia, kinh doanh lao dốc, nếu như hắn được tuyển làm hội trưởng, tất nhiên là sẽ có vô số người phản đối, sợ ngay trong khoảnh khắc được tuyển là sẽ có người phản đối luôn.
Còn Vương Dụ Tôn thì khác, còn trẻ nhưng lại là một tay làm ăn già đời, một mình đơn thương độc mã có thể đấu với cả đám bọn họ đến tận bây giờ, chắc chắn là có chút bản lĩnh, nếu hắn được chọn làm hội trưởng, sau khi có quyền thế, bọn họ đúng là không chắc có thể kéo hắn xuống được.
Ôi trời, quá khó chọn lựa, ai cũng biết hai người họ mới là đối lập, ai làm hội trưởng đều sẽ không cho đối phương con đường sống, lựa chọn thế nào cũng phải liên quan đến con đường phía trước hết!
Vương Dụ Tôn nghe bọn họ thảo luận, quay đầu đưa mắt nhìn mấy người Dương Cửu Lang, nở nụ cười đắc ý, hắn đi qua khẽ gật đầu với họ: Các vị đừng có buồn nha.
Mọi người đồng loạt liếc hắn với vẻ ghét bỏ, Dương Cửu Lang hừ một cái, trả lời với vẻ kỳ quặc: Cực cho ngài phải quan tâm, chẳng qua thi rớt thôi mà, ta còn chưa có chết~
Vương Dụ Tôn cúi đầu cười: Ta biết huynh khó chịu, nhưng đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, mọi người nhất trí quyết định không cho huynh tham gia, ta muốn nói giúp cho huynh thfi cũng người ít không đánh lại số đông mà đúng chứ?
Ối chà chà! Nói người Bích Loa Xuân ngươi còn nổi nóng với ta, ngươi ngó cái bộ dạng ngươi đi! Long Tỉnh Tây Hồ điển hình luôn! Dương Cửu Lang trề môi với vẻ ghét bỏ, không chưa cho hắn chút thể diện nào.
Vương Dụ Tôn đã đạt được mục đích, tâm trạng đang tốt nên không tính toán với hắn, cúi đầu bật cười: Cho dù nói thế nào thì chuyện đã tới nước này rồi, không thể nào thay đổi được, nếu huynh muốn nói mấy lời khó nghe thì chờ sau khi về nhà cứ mắng ta mạnh vào, mắng tới nguôi giận thì thôi được không?
Dương Cửu Lang quay đầu nhìn hắn, dò xét từ trên xuống dưới, đột nhiên đứng lên chắp tay: Được thôi! Hôm nay ta nhận chuyện này, cũng chịu phục, hơn nữa sẽ không níu chặt không buông, tranh cử hội trưởng còn ba ngày, đến lúc đó chúng ta đường đường chính chính phân thắng bại đi!
Huynh độ lượng tới vậy cơ à? Hắn trở mặt quá nhanh, Vương Dụ Tôn hơi không tin.
Quen thuộc nhau hết cả, có gì mà không thể? Dương Cửu Lang cười, chậm rãi đưa tay về phía ly trà trên bàn: Nào, ta mời ngươi một ly, chúng ta nở một nụ cười quên hết thù oán, được không?
Đây mới là cháy nhà lòi mặt chuột nè! Thấy hắn cầm ly trà lên, Vương Dụ Tôn lập tức trở mặt, quay người co cẳng bỏ chạy, Dương Cửu Lang đã sớm đoán được, gần như là bước cùng một lúc với hắn, chụp lấy ly trà đuổi theo!
Trương Vân Lôi vội vàng vỗ vai Quách Kỳ Lân và Tần Tiêu Hiền: Đại Lâm, lão Tần, hai đứa mau đuổi theo xem thử đi, đừng để họ đánh nhau!
Hai người đáp lời rồi vội vàng đuổi theo, mọi người khẽ thở dài, ngồi lại xuống ghế, lắng nghe các ông chủ xung quanh thảo luận, Tạ Kim không khỏi tặc lưỡi: Bây giờ nên làm gì đây?
Châu Cửu Lương cười: Sư gia đừng vội, các vị cũng đừng lo lắng, chắc chắn sẽ có cách, Cửu Lang đã trượt, chúng ta thay vì suy nghĩ về chuyện đó thì nên cùng nhau nghĩ sau ba ngày nữa tranh cử thì nên làm gì cho phải.
Tranh cử cũng chỉ có thể cậy vào Đại Lâm.
Vương Cửu Long nhún vai bất lực.
Đào Dương bật cười: Sợ là không nhờ vào Đại Lâm được đâu, nếu được chọn, chắc chắn sẽ có người phản đối ngay tại chỗ.
Tạ Kim vội la lên: Vậy phải làm sao đây? Khó lắm mới đi tới được như hiện tại, còn thiếu một bước vào cửa này nữa thôi, không thể cứ vậy mà bỏ cuộc được!
Đào Dương thở dài ra vẻ khổ não: Bây giờ bỏ cuộc cũng không chỉ đơn giản là không được chọn, mà còn có vấn đề thể diện nữa.
Hắn nói thật, trong khoảng thời gian này họ với Vương Dụ Tôn đã làm rất rùm beng, cái gì mà đoạt gia sản, phóng hỏa đốt cửa hàng, cùng vào tù đều trải qua hết rồi, nếu bây giờ mà bỏ cuộc, xác định sẽ trở thành trò cười của cả thành!
Trời ơi! Phiền chết phiền chết đi được! Dứt khoát đánh nhau một trận đi! Cùng ôm nhau chết chung là được rồi! Tạ Kim bực bội vò đầu, ngã vào người Lý Hạc Đông, hoàn toàn mất hết dáng vẻ lúc trước.
Châu Cửu Lương mỉm cười, vỗ lên vai hắn, chỉ vào những ông chủ xung quanh, nói nhỏ: Ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta tìm chỗ khác trò chuyện tiếp đi.
Vậy gần chỗ này nhất...!Vương Cửu Long suy nghĩ, chỉ về hướng quán rượu Hạc Cục: Là quán rượu của Đông ca!
Tạ Kim hừ một cái: Chuyện này mà để cậu ta biết thì khó lường lắm, cậu ta không chịu nổi cục tức này đâu!
Sao có thể là cục tức được chứ? Người xem không phải Cửu Lang rất giống người chẳng có vấn đề gì sao? Châu Cửu Lương cười, kéo cánh tay hắn: Đi thôi đi thôi.
Đi đi đi!
Những ông chủ xung quanh liên tục nói nên đi nịnh Vương Dụ Tôn, Tạ Kim cũng không ở lại đây nỗi nữa, xua xua tay, đứng dậy bước tới cửa lớn của Minh Nguyệt Lâu..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook