Bên ngoài nhà đột nhiên truyền đến một tiếng pháo nổ khiến Quách Kỳ Lân sợ giật mình, vội vàng ôm trái tim nhỏ, khó chịu trừng mắt nhìn người ngoài đó, nhỏ giọng lầm bầm: Hai giờ rồi đó, ai vậy trời, nửa đêm rồi không ngủ lại đi chơi pháo!
Ủa? Đổng Cửu Hàm đang dọn giường không nghe rõ, quay đầu lại hỏi hắn: Thiếu gia người vừa nói gì vậy?
Không có, không có gì?.

Quách Kỳ Lân lắc đầu, sau đó ngượng ngùng gãi đầu: Cửu Hàm, đã trễ vậy rồi thật sự làm phiền huynh quá.

Ấy! Đổng Cửu Hàm cười bất đắc dĩ: Ngài xem ngài nói gì vậy chứ, ngài là họ hàng của Trương thiếu gia, cũng xem như họ hàng với nhà chúng tôi, đều là người một nhà, nói cái gì mà phiền với không phiền.

Quách Kỳ Lân nghe vậy thì nhíu mày, từ lúc hắn mới bước vào cửa, Cửu Hàm đã nói cho hắn biết là kiệu hoa đã đưa nhầm, nhưng Quách Kỳ Lân vẫn không dám tin, nhỏ giọng hỏi hắn: Cửu Hàm à, kiệu hoa ấy, thật, thật sự là bị đưa nhầm rồi à?
Chuyện như vậy mà ta có thể nói dối gạt ngài được hay sao chứ? Đổng Cửu Hàm vừa kéo chăn ra, quay đầu cười với hắn: Không tin thì ta sai người đưa người tới cho ngài xem?
Trước mắt bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt của ông cậu, Quách Kỳ Lân sợ đến mức liên tục xua tay: Không cần không cần, tuyệt đối không cần!
Đổng Cửu Hàm bất đắc dĩ cười cười, quay đầu tiếp tục trải giường cho hắn.

Sao lại đưa nhầm chứ? Rõ ràng đã buộc khăn đỏ rồi mà...!Quách Kỳ Lân lầm bầm lầu bầu, cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra hôm qua, trong đầu đột nhiên hiện ra cảnh hình làm ầm ĩ lúc đưa kiệu, lúc này Quách Kỳ Lân mở to mắt, gấp đến mức nhảy dựng lên: Thôi xong rồi xong rồi! Đều trách ta hết!
Sao vậy? Sao vậy? Đổng Cửu Hàm bị hắn làm giật mình, vội vàng bước tới đè cánh tay hắn lại: Bị gì vậy?
Đều là do ta hại! Ta không phân biệt phương hướng nên thắt sai khăn đỏ! Không phải không phải! Là do ta đào hôn nên làm rối loạn kiệu hoa! Trời ơi! Trách ta từ đầu không nên đến gần hai cái kiệu hoa đó! Dù sao cũng đều là tại ta hết!
Quách Kỳ Lân vội đến độ nói năng loạn xạ, nhảy lên nhảy xuống, Đổng Cửu Hàm cũng nghe không hiểu, thấy hắn cấp bách như vậy vội vàng trấn an hắn trước: Ngài đừng nóng, ngài từ từ nói thôi.


Không nói không nói nữa! Hôm nào gặp rồi nói sau! Quách Kỳ Lân hất tay hắn ra, đeo bao quần áo lên xong lập tức muốn bỏ chạy.
Ấy! Ngài đừng đi chứ! Đổng Cửu Hàm sững sờ, vội vàng níu bao quần áo của hắn lại.
Đi không kịp đâu, ta phải chạy thôi! Quách Kỳ Lân đang thương bĩu môi, bây giờ hắn đang thấy vô cùng may mắn vì người mở cửa là Đổng Cửu Hàm, chứ nếu mà để cho ông cậu trông thấy hắn, chắc chắn sẽ lột da hắn!
Đổng Cửu Hàm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liều mạng níu lấy bao quần áo không chịu buông, Quách Kỳ Lân cũng liều mạng lôi bao quần áo, ngươi kéo qua ta kéo lại một hồi, Quách Kỳ Lân vội đến sắp khóc tới nói: Ta xin huynh, huynh buông ra đi, nếu không chạy thì ông cậu và thiếu gia của huynh không đánh chết ta mới là lạ đó!
Không có, không có chuyện đó đâu! Lúc này Đổng Cửu Hàm mới rõ là xảy ra chuyện gì, vội vàng cười trấn an hắn: Ngài yên tâm đi, thiếu gia nhà ta còn đang vui muốn chết đi ấy, còn về phần Trương thiếu gia của các ngài thì...Hình như cũng không phải không vui đâu, hai người về nhà họ Châu một chuyến, nhà họ Châu đóng kín cửa, nhưng cũng rất yên tĩnh, không có ai trách ngài cả!
Thật sao? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Quách Kỳ Lân lập tức nhẹ nhàng thờ phào, đột nhiên nhớ tới ông cậu của hắn rất nguy hiểm, lúc này lại nói: Không được, ta vẫn nên đi thôi.

Nói xong bỗng nhiên giật lấy bao quần áo muốn rời đi, Đổng Cửu Hàm vội vàng đứng lên chặn cửa lại: Ngài đừng đi, ngài đừng đi, đêm hôm khuya khoắt thế này ngài đi đâu được?
Ta thà ở gầm cầu còn hơn để ông cậu ngũ mã phanh thây ta! Quách Kỳ Lân đẩy hắn ra, lúc này rốt cuộc mới bước ra được bậc cửa.

Đột nhiên trên trời lại vang lên một tiếng pháo nổ, Quách Kỳ Lân sợ đến mức rút chân về, nhíu mày nhìn ra bên ngoài nhà: Đã là tiếng pháo thứ ba rồi, là nhà ai có người chết sao?
Ơ? Trước khi đến ngài không nghe nói sao? Đổng Cửu Hàm mượn danh là đến bên cạnh hắn, thật ra là để cản đường đi của hắn, sau đó đưa tay chỉ về hướng hàng rào trước đường rồi nói: Là nhà họ Tạ có người chết, tiệm vàng nhà họ Tạ ở ngay đầu đường phía trước ấy, có lẽ là pháo thả tới đây nên mới nghe tiếng lớn như vậy.

Nhà họ Tạ sao? Quách Kỳ Lân hơi sửng sốt, thoáng nhớ lại, gật đầu nói: À! Huynh nói ta mới nhớ, trước khi đến đây có thấy trước cửa tiệm vàng nhà họ Tạ có một đống người bu lại, sao thế, rốt cuộc Tạ lão gia không xong rồi à?

Nói rồi không đợi cho Đổng Cửu Hàm trả lời, Quách Kỳ Lân lại tiếc nuối mà lắc đầu: Ôi chao, xem như sau này nhà họ Tạ đó tưng bừng rồi, huynh nói xem Tạ lão gia thông minh cả đời mà hồ đồ nhất thời, sao lại đi tái giá với một người như vậy, bình thường giả vờ hiền lương thục đức, không ngờ bà ta....!
Thấy hắn càng nói càng xa, Đổng Cửu Hàm vội vàng sửa lại: Không phải không phải, không phải Tạ lão gia, mà là Tạ thiếu gia.

Hả? Tạ thiếu? Lúc này Quách Kỳ Lân không thể tưởng tượng nổi mà trợn to mắt.
Đúng vậy, còn chưa đầy 30 tuổi, vừa mới kết hôn, không biết sao lại mất rồi.

Đổng Cửu Hàm nói, lắc đầu tiếc nuối.

Tiêu, tiêu rồi....!Quách Kỳ Lân sững sờ lắc đầu: Vậy nhà họ Tạ càng tiêu tùng rồi.

Đổng Cửu Hàm liếc nhìn hắn, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, tới gần hắn hơn một chút, cố làm ra vẻ huyền bí nói: Nghe nói linh hồn của người mới chết sẽ đi lang thang ở nơi mà hắn từng đi qua, nhất là vào những lúc đêm hôm khuya khoắt như bây giờ.

Quách Kỳ Lân nghe vậy lập tức quay đầu nhìn hắn, Đổng Cửu Hàm nhướng mày, nhỏ giọng hỏi hắn: Ngài còn muốn đi nữa không?
Hả?" Giọng của Quách Kỳ Lân lập tức run rẩy.

Chính vào tối hôm qua Tạ thiếu tắt thở, nhà họ Tạ hoàn toàn trở nên lộn xộn, nguyên một đêm cả nhà già trẻ lớn bé đều không ngủ, vội vàng tháo gỡ hết những mảnh lụa đỏ kia, rồi lại luống cuống tay chân bắt đầu sắp xếp linh đường.


Cũng chỉ có Lý Hạc Đông vừa vào cửa kia là ngủ vô cùng ngon thôi, tâm tính không thể không khiến người ta bội phục, chồng mất rồi mà còn có thể ngủ được.
Lúc này trời còn chưa sáng, đột nhiên Trương Cửu Nam xông vào phòng tân hôn, kéo Lý Hạc Đông từ trên giường xuống, dứt khoát thay tang phục rồi lại lôi kéo hắn đưa tới chính sảnh.

Vốn dĩ sức khỏe của Tạ lão gia không tốt, nghe tin dữ con trai đã qua đời, nhất thời không thể nào chấp nhận được mà hôn mê bất tỉnh, bây giờ còn đang nằm trong phòng, dì Hai thì ở bên cạnh hầu hạ, các nha hoàn và người hầu còn lại đều quỳ gối khóc trước linh đường.
Còn vị thần Lý Hạc Đông kia thế mà ngồi xếp bằng trên đệm cói, chống cằm hướng về phía quan tài của chồng y, một lúc thì gật gù lúc thì ngủ gà ngủ gật.

Trương Cửu Nam ở bên cạnh thấy coi không được, mặt mũi không biến sắc mà tiến lên mấy bước, nửa ngồi trước mặt y, nhẹ nhàng lay vai của y: Phu....!
Hắn vừa mới mở miệng, Lý Hạc Đông lập tức quay đầu trừng mắt liếc hắn, ánh mắt kia như con dao, dọa cho Trương Cửu Nam lập tức sửa miệng: Đông, Đông Đông Đông, Đông ca!
Bấy giờ Lý Hạc Đông mới thu mắt lại, ngáp một cái, chống đầu tiếp tục ngủ, Trương Cửu Nam thật sự không dám chọc y, thấy trời bên ngoài sắp sáng, vội đến mức vò đầu bứt tay, xoắn xuýt một hồi lại cẩn thận lay Lý Hạc Đông: Đông ca à, người đừng có ngủ, trời sắp sáng rồi, khách khứa sắp tới rồi đó.

Tới thì tới, liên quan đếch gì tới ta! Lý Hạc Đông thuận miệng trả lời, ngay cả nhìn cũng không muốn mở mắt nhìn hắn.

Sao lại không liên quan tới người? Trương Cửu Nam hơi khó chịu nhíu chặt mày, khẽ khuyên: Bây giờ người là góa, tốt xấu gì cũng phải khóc một tiếng đi chứ!
Trời ơi phiền chết đi được! Lý Hạc Đông không nhịn được bịt tai lại, tựa đầu lên chân ngủ tiếp.
Trương Cửu Nam thở dài, thật sự không làm gì được y, thấy khách sắp tới, đành phải kéo cái đệm cối mà y đang ngồi sang một bên, tránh để lát nữa khách tới sẽ chê cười.

Trời từ từ sáng, bên ngoài nhà đột nhiên truyền đến tiếng khóc, Lý Hạc Đông bực bội mở mắt, nhìn thấy vị trí ngồi của mình thay đổi, đầu tiên là sững sờ: Ủa? Sao ta lại ở trên này?
Không đợi Trương Cửu Nam trả lời, một đứa bé mười mấy tuổi khóc lóc chạy vào, nha hoàn và người hầu ở phía sau đuổi theo sát, mỗi người giữ chặt một bên tay nó dứt khoát kéo về phòng, đứa bé kia không chịu nghe, hung hăng giãy dụa muốn lao tới chiếc quan tài.


Lý Hạc Đông nghi hoặc nhìn đứa bé đó, vẫy tay gọi Trương Cửu Nam ở bên cạnh, Trương Cửu Nam vội vàng ngồi xổm xuống: Phu, à không không phải, Đông ca.

Lý Hạc Đông liếc mắt nhìn hắn, cười nói: Vẫn chưa gọi quen à?
Gọi quen, gọi quen rồi ạ! Trương Cửu Nam vội vàng lắc đầu, không biết làm thế nào, vừa nhìn thấy ánh mắt của vị này là hắn đã sợ hãi.

Ngươi qua đây ta hỏi ngươi một chút.

Lý Hạc Đông lười nói nhảm với hắn, lại vẫy tay gọi, chỉ vào đứa bé kia nhỏ giọng hỏi hắn: Đứa bé đó, nó là ai vậy?
Nó hả.

Trương Cửu Nam nhìn đứa bé kia một chút, khe khẽ thở dài: Nó chính là đứa con trai mà dì Hai đem tới, tên là Phàn Tiêu Đường.

À, thì ra là nó.

Lý Hạc Đông nghe hiểu gật đầu, đột nhiên ánh mắt nhìn Phàn Tiêu Đường kia thay đổi, mang theo chút khinh thường, tựa như ánh mắt nhìn tiểu tam vậy.

Ấy! Ca! Người đừng có nghĩ gì nha! Trương Cửu Nam thấy thế vội vàng túm lấy cánh tay y, nhỏ giọng giải thích với y: Đứa bé đó là một đứa trẻ ngoan, bình thường vẫn rất thân với sư gia, không giống mẹ của nó chút nào đâu!
Lý Hạc Đông nghe thế thì lập tức thu lại ánh mắt khinh bỉ, lúng túng cúi đầu ho nhẹ, sau đó quan sát Trương Cửu Nam từ trên xuống dưới, ghét bỏ nói: Sao nhà các ngươi loạn quá vậy!
Eh....!Trương Cửu Nam gãi đầu, cười ngây ngô với hắn: Nhà giàu nhiều ân oán mà..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương