Đức Vân Xã Lên Nhầm Kiệu Hoa Gả Cho Đúng Người
-
123: Chương 120
Đào Dương!
Chạy một mạch đến Minh Nguyệt Lâu, Quách Kỳ Lân vừa vào cửa đã la lên, quá bối rối nên bị cánh cửa đẩy một phát, ngã sóng soài dưới đất, tên bịt mặt thấy thế lúc này giơ dao lên, chém xuống Quách Kỳ Lân!
Lúc lưỡi dao sắp chạm đến cổ Quách Kỳ Lân, không biết từ chỗ nào có một tách trà bay tới, đập thẳng vào giữa trán hắn ta, lực rất lớn, đẩy hắn ta ngã nhào xuống đất.
Đại Lâm! Đào Dương thu tay lại, cuống quít chạy tới cửa, ngồi xổm xuống đỡ Quách Kỳ Lân lên, y lo lắng nhìn hắn từ trên xuống dưới, kiểm tra xem hắn có bị thương không.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Không Ai Cần Tôi
2.
Omega Của Đại Tá Cấm Dục
3.
Bị Học Sinh Tỏ Tình Phải Làm Sao Đây?
4.
Ly Hôn Có Vẻ Khó
=====================================
Khách trong tiệm thấy tình cảnh này đều la hét chạy trốn vào trong góc, còn ba vị trên bàn thì đều sững sờ tại chỗ, Vương Dụ Tôn là người kinh hoàng nhất, trợn to mắt nhìn tên bịt mặt, trong lòng thầm mắng chửi: Phế vật! Phế vật! Có chút chuyện nhỏ đó cũng làm không xong!
Quách Kỳ Lân vẫn ngồi dưới đất, hai tay ôm lấy cổ chân, hắn suy nghĩ suốt dọc đường câu nói đầu tiên nói với Đào Dương, nhất định phải nói một câu rất xin lỗi.
nhưng giờ phút này, sau đại nạn không chết lại nhìn thấy Đào Dương, cảm giác an toàn to lớn khiến mũi hắn đột nhiên chua xót, cuối cùng tủi thân kêu: Đau!
Đau sao! Đau chỗ nào? Cái này dọa Đào Dương sợ giật mình, còn tưởng là hắn bị chém bị thương chỗ nào, y lại kiểm tra thêm một lần.
Quách Kỳ Lân mếu máo, nắm chặt lấy cổ chân: Chân ta trẹo rồi!
Hả? Đào Dương hơi sửng sốt, đưa mắt nhìn cổ chân hắn, sau đó thở dài bất đắc dĩ, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Tên đàn em bịt mặt bị đánh ngã xuống đất kia giờ đứng lên, nhặt lấy dao dưới đất, hung hãn trừng Đào Dương, Quách Kỳ Lân thấy thế đột nhiên chân hết đau, cuống quít bật dậy từ dưới đất, trốn sao lưng Đào Dương, chỉ vào tên bịt mặt kia nói: Hắn muốn bắt cóc ta!
Ngươi sai rồi, ta muốn giết ngươi! Tên bịt mặt kia nói, giơ dao lên lao về phía hắn.
Đào Dương nhíu mày, đưa tay nắm lấy eo Quách Kỳ Lân, quay người bảo vệ hắn trong ngực mình, đồng thời nhấc chân câu một băng ghế lên, đá về phía tên bịt mặt!
Tên đàn em cũng bay lên, đá vỡ băng ghế, Đào Dương đưa Quách Kỳ Lân đến trước mặt Loan Vân Bình và Mạnh Hạc Đường, sau đó liếc nhìn Vương Dụ Tôn ở một bên, Vương Dụ Tôn cũng liếc nhìn y, vẻ mặt nhìn cũng rất nóng ruột, có thể thấy được trận này không phải là kế hoạch của hắn, hoặc là nói, không phải kế hoạch ban đầu của hắn.
Tên bịt mặt kia lao lên lần nữa, Đào Dương cũng không có thời gian lo Vương Dụ Tôn, vội xoay người nghênh chiến, đá một cú làm con dao của tên bịt mặt văng ra, tên đàn em bịt mặt kia cũng không quên lời dặn của đại ca, đối phó với Đào Dương, đồng thời còn liên tục tìm cơ hội chém Quách Kỳ Lân, Đào Dương chỉ có thể cố hết sức ngăn chặn, nhưng tay không tấc sắt vốn không chiếm được ưu thế so với dao, nhiều lần con dao đó sượt sát qua bên cạnh Quách Kỳ Lân, dọa cho mấy người Loan Vân Bình liên tục xô hắn chạy trốn, cũng dọa cho Quách Kỳ Lân liên tục hét lên.
Vương Dụ Tôn thân là ông chủ đứng sau bức màn, giờ phút này cũng vô cùng căng thẳng nhìn xem trận đánh này, trong lòng hắn không ngừng cầu nguyện tên ngu xuẩn đó mau dừng tay lại rồi chạy đi!
Nhưng tên tiểu đệ đó tuy nói là cầm tiền của Vương Dụ Tôn, là thuộc hạ của hắn, nhưng thực chất trước kia từng làm chuyện phạm pháp, rất lớn gan, hết mực nghe theo lời đại ca của hắn ta, tất phải giết chết Quách Kỳ Lân, nếu không thì huynh đệ bọn họ cũng chẳng còn đường sống!
Thấy Quách Kỳ Lân suýt chút là đã trúng một dao, Mạnh Hạc Đường vội kéo hắn đến bên cạnh mình, nhăn mặt hỏi hắn: Xảy ra chuyện gì vậy? Người đó là ai?
Đệ không biết! Đệ không quen hắn! Quách Kỳ Lân lắc đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Đào Dương, lo lắng dao kiếm không có mắt, y sẽ bị thương.
Đánh nhau một hồi, tên đàn em bịt mặt đó cũng nhận thấy rõ mình không phải đối thủ của Đào Dương, mục đích của hắn ta là Quách Kỳ Lân nên hắn ta lặng lẽ liếc nhìn hắn, sau đó mượn danh nghĩa là bị Đào Dương đá trúng, đột nhiên vung dao xông về phía Quách Kỳ Lân!
Đại Lâm! Mạnh Hạc Đường thấy thế thì giật mình, y không nghề nghĩ ngợi, vội xông tới đẩy Quách Kỳ Lân ra!
Lưỡi dao chém thẳng xuống Mạnh Hạc Đường, tên bịt mặt kia cũng không có ý muốn thu dao lại, giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Vương Dụ Tôn túm lấy y kéo vào lòng, hơi giận dữ rống lên: Huynh điên rồi!
Mạnh Hạc Đường không trả lời hắn, vội quay đầu nhìn Quách Kỳ Lân, may mà Đào Dương kịp thời tới đá văng tên bịt mặt đó ra, Đại Lâm tạm thời an toàn, Mạnh Hạc Đường nhẹ nhàng thở phào, thoáng vùng vẫy, lùi ra khỏi ngực Vương Dụ Tôn: Ta không sao, vừa rồi cảm ơn ngài.
Vương Dụ Tôn thở dài, thay vì trách y, hắn lại nhìn về phía tên bịt mặt, tên ngu ngốc này điên thật rồi, thương tích đã đầy mình nhưng vẫn không chịu buông tha cho Quách Kỳ Lân, liên tiếp bị đánh bại, lại từng lần đứng lên đánh tiếp!
Hắn ta thì có thể ra đòn sát thủ, nhưng Đào dương thì không thể gây tổn hại đến tính mạng của hắn ta, chỉ có thể nghĩ cách đánh cho hắn ta ngất xỉu, đoán chừng tên bịt mặt đó cũng nghĩ được đến việc đó nên cứ chú ý đề phòng.
Rốt cuộc, có lẽ là thể lực đã chịu hết nổi, trong một khoảnh khắc tên bịt mặt kia để lộ ra sơ hở, Đào Dương túm được cánh tay hắn ta, đầu gối tì lên sau gáy hắn ta, quỳ dưới đất không nhúc nhích được nữa.
Vở tuồng này rốt cuộc cũng kết thúc, Loan Vân Bình gọi phục vụ đến trói tên bịt mặt đó đưa lên nha môn, Vương Dụ Tôn không khỏi tặc lưỡi, ba tên cướp trước đó đã vào tù, vì mình đã đồng ý với họ là sẽ thu xếp thật tốt cho người nhà của họ, họ mới không khai mình ra, nhưng hai huynh đệ này thì một người ăn no cả nhà không bị đói! Nếu như họ bị bắt thì chắc chắn sẽ khai mình ra mất!
Sau khi tên bịt mặt bị trói đứng dậy, Đào Dương cũng đứng lên, chậm rãi liếc nhìn Vương Dụ Tôn trong góc, ánh mắt y lạnh lẽo đến thấu xương, hệt như con dao chỉ hận không thể đâm chết hắn, có thể thấy được là y thật sự nổi giận.
Vương Dụ Tôn biết lần này ra tay với Quách Kỳ Lân là đã chạm đến ranh giới cuối cùng của y, nhưng lại không né tránh ánh mắt y, ngược lại là nhìn trừng trừng vào mắt y, giống như vì bối rối quá nên mới cổ giả vờ không hoảng loạn.
A Đào! Đệ đẹp trai muốn chết luôn!
Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng hô, Đào Dương xoay người lại, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, Quách Kỳ Lân bỗng nhào vào lòng y, ôm chầm lấy y một cái, Đào Dương giương môi cười bất lực, cũng đưa tay ôm lại hắn.
Vương Dụ Tôn nhíu mày nhìn Quách Kỳ Lân, thở một hơi thật dài, rốt cuộc vẫn thất bại, qua sự kiện lần này, e là Đào Dương đã trỗi dậy lòng đề phòng, muốn ra tay với Quách Kỳ Lân lần nữa xem ra là khó như lên trời rồi!
Nhưng vào lúc này, vô tình Vương Dụ Tôn thoáng nhìn thấy có một người máu me đầy mặt đột nhiên xuất hiện sau lưng Quách Kỳ Lân, hai tay hắn ta giơ vò rượu cao bằng nửa người lên đang định đập xuống đầu hắn! Vương Dụ Tôn giật mình, la lên theo bản năng.
Cẩn thận!
Phút chốc Đào Dương giương mắt, đúng lúc thoáng nhìn thấy người sau lưng Quách Kỳ Lân, thấy vò rượu cao bằng nửa người đó sắp rơi xuống, Đào Dương phản ứng gần như là vượt ra khỏi bản năng con người, bông kéo Quách Kỳ Lân quay người lại!
Cái bình đầy rượu cao nửa người vững vàng bị đập nát trên đầu Đào Dương, rượu xen lẫn với máu chậm rãi trượt từ đỉnh đầu y xuống.
Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, mọi người không kịp phản ứng, Quách Kỳ Lân trợn mắt nhìn, vẫn không dám tin vào những gì mà mình vừa nhìn thấy, Mạnh Hạc Đường và Loan Vân Bình vội vã vọt tới chỗ họ.
Vương Dụ Tôn sợ bị liên lụy, trừng mắt nhìn tên đai jca kia, bước tới túm lấy tên đại ca ấn xuống đất trước hai người họ một bước, cố gắng đè thấp giọng, trách mắng: Ngươi đủ rồi! Thật sự gây ra án mạng thì đến ta cũng không gánh nổi ngươi đâu!
Hắn thấy mặt ta rồi! Tên đại ca kia nhỏ giọng trả lời hắn.
Thế mà còn bị thấy mặt nữa! Đúng là phế vật! Vương Dụ Tôn bực mình tặc lưỡi, nhỏ giọng dặn dò hắn ta: Đánh ta bị thương đi! Chạy nhanh lên!
Lúc này tên đại ca đá Vương Dụ Tôn văng ra, sau đó húc ngã các phục vụ đang bắt đàn em của hắn ta, hai người hốt hoảng chạy ra khỏi Minh Nguyệt Lâu.
Mọi người không có thời gian đuổi theo bắt hắn ta, một lòng lo lắng cho Đào Dương, chỉ có Mạnh Hạc Đường đến đỡ Vương Dụ Tôn dậy, lo lắng hỏi hắn: Ngài không sao chứ?
Vương Dụ Tôn ôm ngực lắc đầu với y, sau đó quay đầu nhìn Quách Kỳ Lân và Đào Dương, Đào Dương máu me đầm đìa khắp người, y đã ngất đi rồi, thấy lượng máu đổ đó, đoán chừng là không chết thì cũng chẳng khỏe mạnh tốt đẹp gì!
Đào Dương! Đào Dương! Quách Kỳ Lân ngồi sụp dưới đất, ôm chặt lấy Đào Dương, òa khóc liên tục gọi y: Đệ tỉnh lại đi, ta còn chưa giải thích với đệ mà! Ta đến để nói xin lỗi với đệ đó!
Nhưng cho dù Quách Kỳ Lân có gọi như thế nào, Đào Dương vẫn không mở mắt ra, Loan Vân Bình lo lắng la to gọi Mạnh Hạc Đường: Tiểu Mạnh! Đệ mau tới xem đệ ấy đi!
Mạnh Hạc Đường cũng quýnh quáng, vành mắt ửng đỏ, vẻ mặt rất khó xử: Đệ chỉ mới học được cách trị ho, an thần thôi, đệ không biết!
Nhanh! Mau đưa đệ ấy đi tìm Cửu Thái! Loan Vân Bình nói, gọi phục vụ tới khiêng Đào Dương lên.
Mạnh Hạc Đường vội vàng bước tới nói: Cửu Thái đi nhập thuốc rồi, cậu ấy không có ở tiệm! Đi tìm Cửu Lượng đi!
Vậy thì đi mau! Loan Vân Bình gật đầu, tranh thủ thời gian đỡ Quách Kỳ Lân dậy, mọi người vội chạy ra khỏi Minh Nguyệt Lâu, đi về hướng viện Tây y của Mai Cửu Lượng.
Vương Dụ Tôn nhìn theo bóng lưng hớt hải của họ, hít một hơi sâu, không thể giải quyết được Quách Kỳ Lân, nhưng trời xui đất khiến giải quyết được một Đào Dương, đây cũng không tính là trắng tay, ngược lại xem như trong cái rủi có cái may, chỉ là...Lạy trời lạy phật cho tên Đào Vân Thánh đó đừng chết! Hắn chỉ cầu tiền tài thôi, không có muốn gánh mạng người trên lưng đâu!
Nghĩ vậy, Vương Dụ Tôn cũng bước nhanh theo..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook