Dục Uyển - Phần Ii Full
C8: Là Chú Ấy..

"Em chào chị hai!"

"Chào chị hai!"

"Chị hai"

Bộ dáng khép nép, những lời nói ngọt ngào, những nụ cười thân thiện. Nhưng vừa xoay lưng thì được bao nhiêu người trong số họ là thật tâm.

Từ lúc hắn và Tổ Nhi còn rất nhỏ thì nhiều lần theo mẹ ra ngoài, anh em họ đều sẽ chứng kiến cùng một cảnh tượng. Những người phụ nữ xa lạ mà họ không thể nào nhớ nổi mặt, dù vô tình đi trên đường hay xuất hiện cùng một nơi, họ đều chạy đến trước mặt, cúi đầu chào và gọi mẹ họ bằng "chị hai".

Nhưng mẹ hắn không có người thân thì lấy đâu ra vô số em gái. Tổ nhi cũng đã từng hỏi mẹ của họ.

"Mẹ! tại sao mấy cô ấy lại gọi mẹ là chị hai?"

"...."

Lúc đó mẹ hắn chỉ mỉm cười và phớt lờ câu hỏi của Tổ Nhi. Cũng có thể cho tới bây giờ mẹ hắn cũng không có đáp án. Đợi khi hắn đủ lớn để tự tìm câu trả lời, thì tình nhân của cha hắn đã có mặt khắp cả thành phố.

Đó cũng chính là khúc mắc giữa cha con Bạch Ngạn Tổ và Bạch Tổ Nghiệp, với một người theo đuổi triết lý tình yêu duy nhất, và một người không thể chỉ một là đủ, giữa họ sẽ không bao giờ có điểm chung.

Đế vương- Tầng 4 - phòng VIP

"Áh..a..!!! tôi không được..không thể được."

"La cái gì... không phải em cũng đang thích? bên dưới mút chặt như vậy."

"Áh..a...!!! nhẹ một chút...Áh..!!"


Khi nhìn thấy Bạch Tổ Nghiệp xuất hiện, những người phụ nữ xinh đẹp này đang ở trạng thái nhiệt huyết dâng tràn, sẵn sàng lao vào hắn như những thợ săn. Nhưng khi đồng bọn của hắn kéo đến, thì họ lại trở thành con mồi của năm mươi mấy người đàn ông, đôi chân chùn lại và có định bỏ chạy.

Một người phụ nữ làm sao có thể kháng cự trước sự cưỡng chế của ba người đàn ông.

"Đến phiên mình."

"Ok! nhường cho cậu."

Ba kèm một, cuộc chơi thật không công bằng, nhưng đó là sự thật đang diễn ra.


Người phụ nữ đang ngồi trên đùi của người đàn ông, lập tức bị nhấc bống lên. Trong năm giây ngắn ngủi, hoa huyệt trống trãi đã được lấp đầy bằng một dục vọng cứng rắn khác. Những giai điệu mãnh liệt lại được tạo ra.

Bạch Tổ Nghiệp trong bộ dáng người ngoài cuộc đang dựa tường quan sát, cảnh tượng hào nhoáng nhưng lộn xộn xen lẫn âm thanh của tình ái. Tiếng rên rĩ thỏa mãn của phụ nữ, tiếng gầm rống của đàn ông.


"Bạch thiếu! cha anh nói nếu có thể lên giường với anh..sẽ cho chúng tôi 5 tỉ, nhưng tôi không nghĩ anh lại đẹp trai như vậy."


Một người phụ nữ lảo đảo bước tới trước mặt hắn, hai tay chủ động quàng vào cổ.

"5 tỉ...tôi có giá như vậy sao?" Bạch Tổ Nghiệp vẫn đứng yên không phản kháng, trên gương mặt lãnh khốc lại lộ nụ cười tà mị.

"Bạch thiếu! nhưng anh...có phải là thích đàn ông?"


"Á..!!"

Còn chưa nghe được câu trả lời của hắn thì một gã đàn ông từ bên trong đã bước tới, gã khiêng cô trên vai và thô bạo ném xuống ghế.

"Bạch thiếu không rãnh, để anh đây tiếp chuyện với em."


Cả người hắn đổ sập lên người phụ nữ, trước những nụ hôn vồ dập cưỡng ép, cô ta đã thỏa hiệp, tay chân vòng qua người hắn.

"Đừng quá thô lỗ với họ, dù sao cũng là người cha tôi tìm về"

"Bạch thiếu yên tâm! bọn tôi đều có chừng mực...sẽ không chơi chết bọn họ."

----------------------

Sau khi xem đủ kịch vui Bạch Tổ Nghiệp đã chịu rời đi.

Hắn quay lại tìm anh em tốt của mình, kẻ vừa tỏ tình thất bại, tâm trạng chán nản không muốn sống. Nhưng ghế trống người không thấy đâu, chỉ có mấy chai rượu nằm ngã nghiêng trên bàn.

"Không phải lại bị dẫn đi?"

Hoắc Huân mà hắn biết là một người rất lợi hại, nhưng phải kèm theo điều là khi hắn tỉnh táo không giọt rượu trong người. Còn lúc hắn say thì lại trở thành một con người hoàn toàn khác.

Mức độ phóng túng một trăm, mức độ buông thả một trăm, và khả năng phòng vệ zero.

Trăm lần như một, Hoắc Huân có một tật xấu. Mỗi lần uống say nếu ai nhìn nhìn Hoắc Huân quá năm giây không chịu dời mắt, tên nhóc đó sẽ hỏi người ta có muốn lên giường với hắn không. Bạch Tổ Nghiệp hắn đã nhiều lần nhận được lời mời này.

Và một chuyện đáng lo sợ, Hoắc Huân luôn có sức thu hút mãnh liệt với bọn đàn ông. Nếu không phải hắn nhiều lần xông vào biển lửa đúng thời điểm, thì tên nhóc đó không biết đã bị thao bao nhiêu lần.

"Rầm!!"

Bạch Tổ Nghiệp đập mạnh tay xuống bàn, những kẻ có nhiệm vụ thay hắn canh chừng Hoắc Huân, đang phấn khởi reo hò theo điệu nhảy lắc mông của cô gái trên sân khấu, giựt mình bật người dậy.

"Thiếu gia!"

"Hoắc thiếu bị người ta dẫn đi, các người có nhìn thấy không?" Hắn lên tiếng

"Dạ có nhìn thấy."

Đồng âm đồng khí, cả bốn người như một. Câu trả lời ngây ngô nhất mà hắn từng nghe. Mặt của Bạch Tổ Nghiệp trở nên tối xầm, trước thái độ bình thản của các ông anh trước mặt.

"Nhìn thấy...mà các người vẫn để cậu ta bị dẫn đi."

"Thiếu gia! là cậu căn dặn nếu Hoắc thiếu bị đàn ông đưa đi thì liều mạng ngăn lại, nhưng lần này là một cô gái...cho nên bọn tôi phải chờ hỏi ý kiến cậu có đuổi theo hay không?"

Ba mươi giây tiếp theo...


Có người đã hối hả đuổi theo.




------------

Bên ngoài- Trước cửa Đế vương.

"Đứng lại đó"

May cho Bạch Tổ Nghiệp vì quá nhanh chân đuổi kịp hay thiếu may mắn cho kẻ trước mặt vì không đủ thời gian. Vừa chạy ra ngoài, thì hắn đã nhìn thấy Hoắc Huân cùng một phụ nữ có hành động lôi kéo trước cửa xe.


"Tôi bảo đứng lại, không nghe thấy?"



Nhưng khi người phụ nữ xinh đẹp kia xoay mặt lại, thì khẩu hình miệng của hắn cứng đơ, đẹp vô cùng, sửng sốt không thể làm được gì.

Xúi quẩy cho hắn vì người phụ nữ xinh đẹp đó chính là...


"Dì Yến!"


Mẹ của Hoắc Huân, Trình Phi Yến.

"Tiểu Nghiệp! không phải là gì trách mắng, nhưng tại sao con lại để tiểu Huân uống say, con biết rõ nó không thể uống rượu, nếu không phải có người gọi điện cho gì...lỡ những chuyện như lần trước lại tái diễn."

"Dì Yến! con xin lỗi"


Trước những lời trách móc của Phi Yến, Bạch Tổ Nghiệp chỉ biết cúi đầu dạ vâng, còn giúp Phi Yến mở cửa xe ra và nhét Hoắc Huân đang say khướt vào bên trong.

"Rầm..m...!!!"

Nhìn chiếc taxi mất hút và lẫn vào vô số chiếc xe khác, Bạch Tổ Nghiệp bây giờ mới có thể đứng thẳng lưng, hắn quay lại nhìn đám người phía sau mình, nụ cười thoáng hiện như có như không, buốt lạnh như cơn gió vừa thổi tới.

"Tìm cho ra người đã dẫn Hoắc thiếu đi, tôi muốn biết cô ta là ai?"


"Dạ! Thiếu gia"




---------------


Trong khi Bạch Tổ Nghiệp đang suy nghĩ về kẻ dở hơi, làm việc không tới nơi tới bến rốt cuộc là ai, đã lôi Hoắc Huân ra ngoài rồi lại quăng bỏ trước cửa thang máy. Thì bên phải hắn, tại nhà chờ xe buýt, có kẻ đang đắm đuối nhìn tấm áp phích đến chảy cả nước dãi.


"Cô ta bị làm sao?"

"Không biết.."

Công ty giải trí L&U đang tuyển người đại diện thay cho đại minh tinh Cao Phối San, giá trị hợp đồng lên đến con số 10 tỉ đồng. Đó là nguyên nhân tại sao Hoắc Huân bị quăng bỏ ở trước cửa thang máy, ngay sau khi Hoắc Phù biết được tin này.

Cô dở toán thế nào cũng biết 5 tỉ nhỏ hơn 10 tỉ. Sau khi nhìn trước ngó sau phát hiện không ai để ý, Hoắc Phù đã trèo lên tường tháo tấm áp của người ta xuống. Dù có thừa tự tin, nhưng ít người nhìn thấy thì cô lại giảm đi một đối thủ để cạnh tranh.

Cái khoảnh khắc xấu hổ nhất của Hoắc Phù, tưởng không có người nhìn thấy lại được cái điện thoại của Bạch Tổ Nghiệp quay được. Trong lúc xe đang dừng lại chờ đen đỏ, hắn không nghĩ lại nhìn thấy một cảnh tượng thú vị như vậy.

"Thiếu gia! cậu đang cười cái gì?"

"Không có gì."

Xe của Bạch Tổ Nghiệp vừa đi khỏi, vừa lúc Hoắc Phù gỡ xong tấm áp phích, xếp gọn lại và mang về nhà trọ.




--------------------

Sáng ngày hôm sau..



Công ty giải trí L&U


Trước giờ Cao Phối San luôn là "con cưng" của giải trí L&U, tất cả vai diễn chính hay những quảng cáo lớn đều giành hết cho cô ta, khiến cho rất nhiều người phải ganh tị. Cho nên tin tức thay đổi người đại diện lần này của Cao Phối San đã làm chấn động giới giải trí, và dấy lên sự tò mò của tất cả mọi người. Ai sẽ là người thay thế Cao Phối San.

"Giám đốc! buổi tuyển chọn sẽ bắt đầu lúc chín giờ."

"Rầm...m...!!!"

Trợ lý còn chưa nói xong thì có người đã đẩy cửa xông thẳng vào, làm gián đoạn cuộc họp của tất cả mọi người. Bởi vì thân phận người này rất đặc biệt, và dáng vẽ đang tức giận của hắn nên không ai dám có nửa câu than phiền.


"Mọi người ra ngoài trước"


"Dạ! giám đốc."

Sau khi những người khác rời khỏi phòng, thì Bạch Ngạn Tổ cũng không còn kiên nể gì mà không hét ầm lên.

"Luật! thằng ...thằng nhóc đó muốn tức chế mình, tối qua không biết nó kiếm đâu ra một đám ôn thần, tất cả người phụ nữ mình chuẩn bị đều bị đám người đó chơi đến nhập viện."


"Còn cái này nữa...cậu xem đi."

Bạch Ngạn Tổ bước tới, ném nguyên cả một sắp đơn kiện trước mặt của Hoắc Luật.

"Nếu không phải mình và Phó cục trưởng có giao tình lâu năm thì những những đơn kiện này không biết đã gửi tới đâu"

Đúng là một chín một mười, xem ra người huynh đệ tốt của hắn đã gặp được đối thủ. Hoắc Luật cầm sấp đơn kiện trên tay, lướt nhanh nội dung bên trong, mười mấy đơn kiện nhưng nội dung lại giống nhau y hệt. Bọn người này sao chép cũng thật có tâm, ngay cả dấu chấm phẩy cũng y hệt.

"Ngạn Tổ! theo mình cậu nên bỏ cuộc...cậu không phải là đối thủ của Tiểu Nghiệp, cứ để mặc thằng bé làm điều muốn làm." Hoắc Luật nhếch miệng cười.

"Mặc kệ thế nào...cậu có biết những người bên ngoài đang nói gì? con trai của Đế vương hắc đạo thích đàn ông, thích chổng mông để người ta thao...mặt mũi của mình không biết phải giấu đi đâu?"

Nhắc đến đây, thì gân xanh trên mặt hắn đã nổi thành đường, hắn chơi đàn bà cả đời, đến đời con trai hắn lại bị chơi ngược lại có lý nào.

"Cậu cũng tin vào chuyện Tiểu Nghiệp thích đàn ông?" Hoắc Luật nhếch miệng cười, chuyện rõ ràng như vậy chỉ có huynh đệ tốt của hắn là không hiểu.


"Mình rất muốn không tin...nhưng lỡ như nó thích đàn ông thật?"

Bạch Ngạn Tổ rất muốn tin con trai hắn thích phụ nữ, nhưng những hành động gần đây của Bạch Tổ Nghiệp đã làm hắn mất hẳn niềm tin.

"Con trai cậu thì cậu phải hiểu rõ hơn ai...Tiểu Nghiệp không thích đàn ông, thứ nó thích chính là bộ dạng đứng ngồi không yên này của cậu."

"Cậu nói đúng, không biết từ lúc nào nó lại có sở thích quái đãng đó, không để cho mình một ngày yên ổn"


Bạch Ngạn Tổ lướt nhìn tấm thiệp đỏ trên bàn của Hoắc Luật, màu sắc rực rỡ đã hút hết tầm nhìn và sự quan tâm của hắn. Sáng nay lúc hắn vừa ra cửa, cũng nhận được một tấm thiệp mừng tương tự. Không riêng gì hắn, mà tất cả mọi người đều sẽ ngỡ ngàng khi nhận được tấm thiệp mời này.

"Lữ Phóng thật sự muốn kết hôn?"


"Cậu cũng nhận được thiệp mời?" Hoắc Luật lên tiếng

Ông anh họ này của Hoắc Luật mức độ phóng túng trác táng còn hơn hẳn Bạch Ngạn Tổ, hắn đứng nhì thì không ai nhận thứ nhất.

"Người phụ nữ xấu số được anh họ cậu chọn làm cô dâu? cậu từng gặp cô ta chưa?"

"Chưa gặp bao giờ... mà tại sao cậu lại muốn biết về cô ta" Hoắc Luật ngẩn đầu lên nhìn Bạch Ngạn Tổ


"Chỉ là hơi tò mò...người như Lữ Phóng cũng có thể vì một người phụ nữ mà kết hôn, mình tin Tiểu Nghiệp cũng có thể... chỉ cần mình tìm ra người con gái khiến nó hứng thú, chuyện gì cũng có thể xoay chuyển."

"Cậu lại định giở trò gì?"

"Mình..."


Bạch Ngạn Tổ vừa lên tiếng, thì điện thoại trên bàn của Hoắc Luật lại đổ chuông.

"...."

Sau khi nghe xong thì thần sắc của Hoắc Luật khẩn trương vô cùng, hắn lập tức tắt điện thoại, kéo ghế và cầm áo khoác chạy ra khỏi phòng.

"Luật! có chuyện gì?"

"Khiêm ở khu bách hóa xảy ra chuyện, đang ở phòng cấp cứu."




--------------------

Bên dưới tòa nhà- thuộc công ty giải trí L&U

Hàng ngàn thí sinh nữ tham gia cuộc tuyển trọn đều có mặt từ rất sớm, xếp hàng dài từ đại sảnh kéo ra tận ngoài đường lớn. Không khí ngày càng nóng dần lên, và thứ mùi hương đặc chưng có phần kén chọn mà không phải ai cũng chịu được đó, nó lại càng nồng nặc.

"Cậu có ngửi thấy mùi gì hôi?"

"Ừa.... rất là hôi.."

Người trên quay đầu lại nhìn người phía sau, người phía sau lại nhìn tới người phía sau nữa. Và bọn họ đang tiến gần đến nơi phát ra cái mùi khiến họ không thể nào thở nổi đó.

Không cần phải nhìn nữa, đó chính là cô.


"Có phải nó bốc ra từ người cô ta?"

"Chắc là vậy..."

"Khắp người đều bẩn thỉu..không biết cô ta đang nghĩ gì mà xuất hiện ở đây"

Đối diện trước đôi mắt nghi ngờ của mọi người đang giành cho mình Hoắc Phù cũng không có gì để biện minh. Cô chỉ có thể lặng lẽ lùi lại phía sau, và đứng cuối hàng. Tất cả đều là kiệt tác của hai ông anh thần thánh đó, khiến khắp người cô bốc mùi như đống phân thì họ mới yên tâm để cô ra đường.

"Rốt cuộc ở khu bách hóa xảy ra chuyện gì, Hoắc Khiêm tại sao lại bị thương?"


Hoắc Luật và Bạch Ngạn Tổ từ trên lầu vội vã đi xuống và bước vội ra xe.

Chính giây phút đó....

Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng hình ảnh của người chú đẹp trai tốt bụng năm nào vẫn sâu đậm trong tâm trí của Hoắc Phù.


"Là chú ấy..."


Cô còn nhớ lần đầu tiên gặp ông chú này là mười năm trước, và ấn tượng rất mạnh với chú ấy vì diện mạo giống hệt người anh thứ Hoắc Lôi của mình.

Hoắc Luật vừa khép cửa lại thì có người đã ngăn lại.


"Chú.."


Khuôn mặt có phần quen thuộc, gợi lại trong hắn một phần hồi ức.

"Cô là..."

"31/10 đường số 3, phố ngõ cụt...chú nhớ không?"




***** hết chương 6******

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương