Dục Uyển - Phần Ii Full
C3: Khắc Tinh Gameshow

Sau một thời gian dài êm đềm không sóng gió, Á Lạp Tân đang phải đón nhận một cơn bão lớn chưa từng có trong lịch sử. Đó không phải là cơn bảo được mọi người gọi bằng tên hay được nhớ bằng số, mà là một cơn bão hoàn khác.

Một cơn bão mà khiến cho người nghe trầm trồ, người xem trố mắt, và nhà Đài phải run rẩy, cơn bão đó được giới truyền thông đặt cho một cái tên...

Khắc tinh của gameshow.

Bằng chỉ số IQ đáng tự hào của mình, cậu ta đã càn quét mọi gameshow trên phạm vị toàn quốc trong một tháng ngắn ngủi , chỉ cần trị giá giải thưởng lên hàng chín con số là ở đó sẽ có mặt cậu ta.

Vì sao lại gọi là khắc tinh, bởi vì cậu nhóc này không chỉ gây khó cho MC, gây choáng cho người chơi mà còn xôn xao người xem vì vẻ ngoài điểm trai và sự thông minh vượt mức của mình. Và có một chuyện được giới truyền thông nhận định là điều hiển nhiên.

Chỉ cần cậu ta tham gia nhất định sẽ giành chiến thắng. Và người mà tôi muốn nói đến đó là....

"Bỏ máy quay của cậu xuống, cậu đang cản trở việc tôi đọc sách."

Trước khi Lưu Phong kịp quay cận mặt của người thiếu niên, thì người ta đã giơ tay che lại ống kính.


"Thiếu gia! cậu thông minh như vậy thì cần gì đọc sách."


Phải, người có vẻ ngoài điểm trai, khí chất ngời ngợi và ngay cả tư thế đọc sách cũng cuốn hút đến chết người này, chính là người mà tôi đang muốn nói đến. Đại thiếu gia Hoắc Kiêu của tôi.


"Tôi chưa từng trả lương cho cậu và cũng chưa từng có ý định đó, cho nên đừng bao giờ gọi tôi là thiếu gia, còn nữa... thông minh và đọc sách là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."


"Nhưng tôi đã cho phép cậu là thiếu gia, thì cậu chính là thiếu gia của tôi...cả đời này tôi sẽ đi theo cậu, là người..." Lưu Phong dõng dạt tuyên bố.

Có vẽ Hoắc Kiêu đã quen với sự nhiệt tình của Lưu Phong nên bị vô cảm, nhưng lần đầu tiên nghe thấy những lời nói ẩn dụ đầy ẩn ý của thiếu gia nhà mình, bác tài xế của Lưu gia đang ngồi lái xe ở ghế trước phải ho sặc sụa.

"Cậu thích tôi sao?"

"Nếu tôi nói phải...cậu sẽ đồng ý cho tôi gọi cậu là thiếu gia."

"Cậu mà nói phải, tôi sẽ đá cậu xuống xe."

Vẫn lạnh lùng như trước, Hoắc Kiêu cứ chăm chú trên từng con chữ không nhìn đến người ngồi bên cạnh. Thật là tàn nhẫn, nói chuyện mà không thèm nhìn đến người khác. Nhưng đó lại chính là sức hút của cậu ấy.

Nếu nhưng cha mẹ sinh hắn ra là con gái, thì đại thiếu gia Hoắc Kiêu sẽ nhất định gặp rắc rối lớn với hắn. Nhưng đừng hiểu lầm hướng tính của hắn có vấn đề, với mĩ nữ hắn vẫn rộn ràng nhịp đập và còn muốn thay nhà họ Lưu khai chi tán nghiệp.

Có thể xem đây là sự giác ngộ sớm, cha hắn từng nói muốn trở thành một người đàn ông thành đạt, thì có hai thứ trong đời này không được chọn sai.


Thứ nhất người phụ nữ của đời bạn, tuyệt đối không được chọn sai vợ, nếu không con cháu ba đời sau cũng sẽ khổ vì sự lựa chọn của bạn.

Thứ hai chính là người đàn ông của đời bạn, tuyệt đối không được theo nhầm ông chủ, cuộc đời bạn ăn cơm hay húp cháo gắn liền với người này.

"Thiếu gia! đã tới đài truyền hình." Bác tài xế xoay người lại nhìn Lưu Phong.

"Cám ơn bác."

Lưu Phong nhanh chân chạy xuống xe trước, mở cửa cho Hoắc Kiêu.

"Hoắc Kiêu...!!!"


"Hoắc Kiêu...Hoắc Kiêu...."

Đây chính là sự khác nhau của nhân vật chính và nhân vật quần chúng dể nhìn thấy nhất.

Nhân vật chính luôn chiếm hết mọi khung hình, vừa nhìn thấy Hoắc Kiêu bước xuống xe thì đám đông đã tràn vào, máy quay quay phim cũng hướng về phía hắn. Vẻ đẹp điểm trai, dáng người thư sinh và nụ cười nhếch nửa môi đầy ngạo mạn của Hoắc Kiêu, đã trở thành tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn của người xung quanh.

"Hoắc Kiêu...!!!"

"Hoắc Kiêu...Hoắc Kiêu...."




-----**-*-*-*-*-

Chương trình gameshow trực tiếp- Thiếu niên toàn năng.

Đài truyền hình L&U là kênh truyền thông lớn nhất cả nước, cho nên khí thế cũng rất hơn người, rộng lớn, hoành tráng và chuyện nghiệp. Trong trường quay ngoại trừ mười mấy cái máy quay phim cùng lúc hoạt động, ghi hình ở mọi góc máy và hàng trăm khán giả cuồng nhiệt, thì còn có hai mươi thí sinh tham gia chương trình.

Và không khí của buổi ghi hình vô cùng căng thẳng, nghẹn thở đến từng phút giây..

Mặc dù không phải đang xem giải WC đêm chung kết, hay một bộ phim hành động với những pha rượt đuổi đấu súng nghẹt thở nhưng tất cả mọi người có mặt ở trường quay gần như nín thở, hồi hộp bám sát diễn biến của cuộc thi.

Trong năm phút phải hoàn thành một trăm câu hỏi của chương trình, bao gồm tất cả lãnh vực, trên thiên văn, dưới địa lý, ở giữa là thường thức đời sống, các thí sinh phải trả lời chính xác 100 câu hỏi trước khi tiếng "Keng...ng" của đồng hồ vang lên. Đó là quy tắc cuộc chơi, cái này thật sự không chỉ gây áp lực cho MC mà còn cả thí sinh.

Và trên hàng ghế thí sinh, cứ cách vài phút lại có người phải đứng dậy rời khỏi hội trường. Vì vậy mọi người đang hồi hộp chờ xem, ai sẽ là người làm được điều phi phường đó.

Đồng hồ to tướng treo trước trường quay, những cây kim đang nhích dần đến đích.


"Câu 97: Đơn vị khoa học nào được đặt theo tên của một nhà quý tộc người Italy? a. Pascal, b. Ohm, c. Volt. d...."

"Volt"

"Câu 98: Vị vua nào lấy Eleanor xứ Aquitanine? a. Henry I, b. Henry II, c. .."

"Henry II"

"Câu 99: Nếu bạn trồng hạt giống của sồi Anh (Quercus robur), nó sẽ phát triển thành cái gì? a. Cây, b. Hoa, C. Rau, D. Hạt"

"Cây"

"Câu 100: Ai được công nhận là người phát minh máy bay trực thăng sản xuất hàng loạt đầu tiên? a. Igor Sikorsky, b. Elmer Sperry, C......."

"Igor Sikorsky"

"Keng..ng...!!!!"

Tiếng chuông đồng hồ vang lên, cùng lúc máy quay phim rọi đèn về phía người thiếu niên đang ngồi trên ghế hàng thứ hai. Và tất cả khán giả có mặt trường quay đều bật người đứng dậy, vỗ tay không ngừng.

"Hoắc Kiêu...Hoắc Kiêu...Hoắc Kiêu.."

"Đại thiếu gia là số một..thiếu gia..thiếu gia..!!!"

Lưu Phong hò la phấn khích trước sự chiến thắng của Hoắc Kiêu, quyết định của hắn quả không sai. Khi chọn mặt gửi vàng, giao thân gửi phận cho Hoắc Kiêu. Không chỉ cái băng rô đeo trên đầu mà còn tấm áp phích hắn đang cầm trên tay, khi lên hình rất là nổi bật. Có thể nói khán giả ở nhà đang xem chương trình không muốn chú ý cũng không được.

"Lưu...u...u...Thanh...nh...h...!!!!"

Tiếng hét khủng khiếp của trưởng y tá từ dưới đại sảnh đã vọng thẳng lên lầu, Lưu trợ lý đang cạo râu cũng giựt mình mà quẹt một đường máu trên mặt. Tâm thần bấn loạn, mỗi lần vợ của hắn dùng cái giọng điệu này gọi tên hắn, nhất định bão tới.

"Chuyện lớn rồi." Lưu trợ lý lập tức rửa mặt rồi chạy xuống đại sảnh.

Ba phút sau, hắn đã có mặt dưới lầu trình diện vợ yêu, trong bộ dạng xộc xệch, lên đôi dép lê hối hả chạy xuống.

"Em yêu! xảy ra chuyện gì?"

"Anh nhìn xem...cái thằng quỷ nhỏ đó đang làm gì trên sóng truyền hình"

Nhìn bộ dạng tức đến mặt đỏ, tay rung rẩy của trưởng y tá. Lưu trợ lý có thể dự đoán được cơn bão này nhất định không nhỏ. Con trai ơi con trai, sao mày lại hại bố mày như vậy...


"Gọi nó về ngay lập tức cho em...nếu không em sẽ giết chết hai cha con anh." Trưởng y tá vừa giận ném cái tạp dề xuống bàn, vừa cầm cái xẻng vừa chỉ vào màn hình tivi

Lưu trợ lý méo mó mặt mày, số hắn thật là xấu mà. Đến công ty thì bị Hoắc Khiêm hành, về đến nhà thì vợ hành. Hắn lập tức móc điện thoại ra gọi cho quý tử nhà mình.

"Về ngay lập tức! nhà cháy rồi..."

"Ở đây ồn quá...cha nói lớn tiếng một chút, con không nghe được."

Tiếng reo hò phấn khích của mọi người ở trường quay đã át đi hết tất cả lời của Lưu trợ lý.

"Mẹ mày sắp đốt nhà rồi...lập tức về ngay."

"Đốt nhà.."

Đốt nhà rồi thì hắn sẽ ở đâu đây, Lưu Phong lập tức phóng như bay lao về nhà. May còn kịp, nhà hắn vẫn còn nguyên vẹn bốn bức tường chưa có dấu vết của hỏa hoạn, nhưng mùi khói lửa thì lại rất nặng và một cái roi mây đang đặt sẵn trên bàn.

Cả hai cha con đều giựt mình ngẩn đầu lên.


"Tiểu tử thúi! ở nhà làm đại thiếu gia không muốn...chạy ra ngoài đường làm nô bộc cho người ta, hãnh diện lắm sao? con có sỉ diện không? ai dạy con làm cái trò điên khùng này hả?"

"Trưởng y tá! cái này Là con học theo cha." Cái gì mà làm trò, cái đó gọi là đầu tư có chọc lọc.

Tự dưng mũi giáo lại chĩa sang hắn, Lưu trợ lý sợ đến líu cả lưỡi, phải hiểu vợ của hắn dữ dằn đáng sợ cỡ nào. Nhìn đội mắt cọp mẹ của trưởng ý ta đang gián lên người mình, mà hai chân của Lưu trợ lý đã rụng rời ngã xuống ghế.


"Thằng nhóc thối tha! có chuyện là đẩy hết qua cho cha...cha dạy mày khi nào...em à, đừng tin nó, anh hoàn toàn không biết gì về chuyện này."

"Cha! không phải cha thường nói...may mắn lớn nhất của đời cha là cưới được một người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp như là mẹ, và có một ông chủ tốt như Hoắc chủ tịch, đúng không?"

Nói hoàn toàn đúng, Lưu Thành luôn tự hào về hai điều này trong cuộc đời của hắn. Một là vợ yêu trưởng y tá, hai là Hoắc Khiêm, những người quan trọng trong cuộc đời hắn.

"Trưởng y tá! tuổi con bây giờ thì chưa thể cưới vợ được, dù con muốn chưa chắc mẹ đã đồng ý... nhưng con có thể tìm trước ông chủ cho mình, nếu sau này thiếu gia của con vượt trội hơn người trở thành người như Hoắc chủ tịch, không phải con đã là đại công thần, theo giúp đỡ cậu ta lúc còn thuở hàn vi..tương lai của con sau này sẽ vô cùng sáng chói."

Trưởng y tá và cả Lưu trợ lý đều mặt đơ, há mồm muốn rơi cả quai hàm, vì cái suy nghĩ kì quái khác người của cậu quý tử nhà mình.

"Con có thể giác ngộ sớm và có định hướng tương lai rõ ràng như vậy...cha mẹ phải lấy đó làm vui mừng."

"Thằng nhóc thối tha! con sống không có chí khí như vậy, còn bảo mẹ vui mừng ...hôm nay mẹ sẽ đánh cho mày gãy cặp giò."

Trưởng y tá cầm cây roi đã chuẩn bị lên đánh tới tấp vào người của Lưu Phong.Và con khỉ luôn bay nhảy như hắn sao có thể đứng yên để mình bị đánh, đương nhiên là bỏ chạy.

"Y tá trưởng! mẹ không thể đuối lý....lại cầm chổi đánh bừa như vậy."


Sáng nào ở Lưu gia cũng náo nhiệt như vậy, Lưu trợ lý chỉ biết thở dài, và chầm chậm thưởng thức tách trà sáng của mình, mặc cho hai mẹ con họ chạy vòng vòng rượt đuổi trước mặt.


Và thưởng thức ti vi, diễn biến tiếp theo của buổi ghi hình, đang được phát trực tiếp trên kênh truyền thông cả nước, một phóng viên đang đặt câu hỏi cho Hoắc Kiêu, sau khi giành chiến thắng.

"Gần đây cậu gây được rất nhiều sự chú ý, mọi người bên ngoài đặt cho cậu biệt danh là khắc tinh của gameshow, vì cậu đã tham gia rất nhiều chương trình và giành chiến thắng...tôi và cũng như mọi người rất hiếu kỳ, không biết nguyên nhân nào khiến cậu hứng thú với gameshow như vậy? có phải đằng sau đó còn lý do gì đặc biệt"

"Bởi vì.."

Tiết tấu quá chậm, vẻ mặt của Hoắc Kiêu bỗng nhiên nghiêm túc bất thường. Trong khi đó tất cả mọi người trước màn hình lẫn những khán giả trên trường quay đều đang rất háo hức muốn biết câu trả lời, tạo nên nguồn cảm hứng vô biên cho trí tưởng tượng của mọi người, nhất định là đằng sau đó có một câu chuyện rất dài, có lẽ là...

"Tiền."

Nhưng đáp án của Hoắc Kiêu lại vô cùng ngắn gọn, mọi người ở trường quay đều bị tuột cảm xúc đột ngột. Trà trong miệng của Lưu trợ lý cũng phải vọt ra, thằng nhóc đó vừa nói gì...

"Vậy..cậu tham gia gameshow chỉ vì kiếm tiền?" Phóng viên gượng cười, đưa tay lên trán lau mồ hôi hột, lý do này cũng được xem là chính đáng nhưng rất ít ai lại nói thẳng ra như vậy.

"Phải!"

Khẩu khí ngạo mạn và nụ cười khinh người vừa rồi của Hoắc Kiêu, làm cho Lưu trợ lý đang xem tivi, nghĩ ngay đến một người. Hắn như nhìn thấy một bản sao của người kia mười mấy năm về trước, giống đến mức khó tìm ra được điểm khác biệt.

"Qúa giống..tại sao lại giống đến như vậy." Lưu trợ lý vẫn đang miên mang suy nghĩ, chân bước gần đến cái tivi lúc nào không biết.

Nhập tâm suy nghĩ đến mức khi chuông điện thoại reng liên tục, hắn mở điện thoại ra theo quán tính mà không nhìn xem ai đang gọi đến.

"Năm phút nữa lập tức có mặt." giọng nói truyền qua điện thoại, làm cho Lưu trợ lý giựt mình tỉnh mộng.

"Dạ! chủ tịch."

Hắn lập tức chạy lên lầu thay quần áo chỉnh tề, rồi lao thẳng ra khỏi nhà, ngay cả điểm tâm của trưởng y tá cũng không kịp ăn. Phí hết bao nhiêu tâm tư của ngươi ta.

"Vội như vậy làm gì..là ai gọi đến? ngay cả ăn sáng cũng không ăn"

Nhìn thức ăn còn nguyên trên bàn, Trưởng y tá bắt đầu càu nhàu, hiếm khi không phải trực sớm ở bệnh viện, nên muốn nấu một bữa sáng ngon lành cho chồng con, nhưng chồng cũng như con, không ai hiểu cho khổ lao của cô.

"Còn ai khác ngoài người đàn ông của đời cha...ông chủ của Lưu trợ lý, mẹ ghen cũng không được." Lưu Phong ngã cả người ra ghế.

"Tiểu tử thúi! không cho con ăn đập là con ngứa mồm đúng không?"

Trưởng y tá tiếp tục cầm roi lên, và hai mẹ còn lại bắt đầu rượt đuổi nhau.




---- HẾT CHƯƠNG 1----------






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương