Dục Uyển - Phần Ii Full
C11: Tiệm Cá Tây Thi

Một tháng trước...

Vào tháng bảy hàng năm, trên đảo Không Tên đều tổ chức một lể hội hóa trang rầm rộ kéo dài từ đầu tháng đến cuối tháng, chào đón tất cả du khách thập phương và những cư dân trên đảo không cần phải làm việc. Cho nên tháng bảy được gọi là tháng ăn chơi.

Nhưng không phải tất cả mọi người đều vì lễ hội này đến, còn một nguyên nhân khác. Ngay dưới chân họ, một thế giới ngầm của nắm đấm và máu đang diễn ra, thu hút tất cả con bạc ở khắp mọi nơi.

"Đánh mạnh vào...hạ gục hắn đi."

"Đứng dậy, đứng dậy mau!"

"Chết tiệt..!!!"

Hàng trăm tiếng reo hò phấn khích đang đổ dồn về phía sàn đấu. Dưới sân khấu những con người cao hứng không ngừng la hét inh ỏi, vỗ bàn đập ghế. Bầu không khí đang được thiêu đốt, mọi người đều kích động, vì còn hai phút nữa trận đấu sẽ kết thúc.

Số phận của món tiền cược của họ sẽ ra sao đây?

"Keng..ng..!!!"

"Keng..ng..!!"

Sau hai hồi đánh khẻ của trọng tài, âm thanh vang dội của trọng tài phát ra, thì rất nhiều người đã phải vò đầu tức tối, ói ra máu. Có ai ngờ một tên cao lớn vạm vỡ như vậy cũng không chịu nổi một đấm của đấu sỉ hạng ba câu lạc bộ A Tư Bổn. Tiền của họ đương nhiên rơi vào túi ông chủ A.

Đấu võ cá cược là thú vui tao nhã của đảo Không Tên, do ông chủ A tổ chức, với mức lệ phí tham gia ba mươi triệu, chỉ cần thắng được đấu sĩ ở đây thì có thể lãnh năm tỉ tiền thưởng. Nhưng lấy được nó không phải dể dàng, thực tế chứng minh có nhiều người đến khiêu chiến nhưng đều tay trắng ra về.

"Người tiếp theo!"

Từ dưới khán đài, một bóng trắng nhảy vọt lên sàn đấu.

Trước đôi mắt kinh ngạc ngỡ ngàng của mọi người, bởi vì người khiêu chiến lần này là một tên thiếu niên. Dáng dấp có cao lớn nhưng cũng chỉ là một tên nhóc mặc đồng phục học sinh.

Hoắc Lôi đảo mắt nhìn xuống khán đài nhưng vẫn chưa thấy người cần tìm. Không phải nói sẽ đến trước lúc trận đấu bắt đầu, có khi nào ở phía sòng bạc xảy ra vấn đề.

"Nhóc con! đang nhìn đi đâu?"

Đối thủ của Hoắc Lôi bắt đầu lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn, vừa hạ được một tên cao to, máu nóng trong người vẫn đang sục sôi, khí thế bừng bừng, nên gã tự tin chỉ một cú đấm đã có thể đánh gục được Hoắc Lôi.

Để kéo dài thời gian, Hoắc Lôi cúi người lôi dây giày ra buộc lại.

"Còn ai muốn đặt cược?"

"Còn ai không?"

Khi trên sàn đấu đã đủ đấu sĩ và người khiêu chiến, thì bên dưới khán đài người của câu lạc bộ sẽ tiếp nhận đặt cược. Kẻ có mắt nhìn đều nhận ra đấu sĩ của A Tư Bổn sừng sững như quả núi, cánh tay to như bắp chân, và bắp chân ngang ngưỡng cột nhà.

Ngược dòng thời gian, người bị đánh rớt khỏi sàn đấu vừa nãy là một gã to lớn nặng gần trăm cân. Còn thằng nhóc học sinh này....

Nếu thi next top model thì khẳng định không giành nhất cũng giựt nhì. Nhưng đây là đấu trường thì phải xem nắm đấm ai to hơn, đẹp mã có ích gì cho nên thắng thua đã quá rõ. Vì vậy không có kẻ nào bén mảng tới quầy đặt cược.

"Lão đại! xem ra đêm nay không có ai đặt cược."

"M** nó! chán chết được."

Ngồi cạnh bàn đặt cược là một ông lão bụng phệ U60 , đang ngồi ăn táo. Lão cắn mạnh một phát, nước táo bắn ra bốn phía.


"Một chung mười cho thằng nhóc đó thắng, có dám nhận cược?"

Giọng nói cao lãnh từ phía xa vang đến. Tất cả đàn em của A Tư Bổn đang bao quanh bàn đặt cược đều tránh ra. Một mĩ thiếu niên với nụ cười ngạo mạn, dáng vẻ như khiêu chiến, và tay cầm ba lô đi tới.

Lại là một thằng học sinh khác. Không phải ngày quốc tế thiếu nhi qua lâu rồi sao. Lướt nhìn bộ đồng phục nam sinh đang mặc trên người hắn. A Tư Bổn nhếch miệng cười kinh thường, lão cầm khăn tay lau sạch nước táo dính trên miệng.

"Nhóc con! xem như ông làm việc thiện, đem mấy đồng lẻ của cậu về mua sữa uống."

"Không ngờ ông chủ A lại là kẻ nhát gan, nếu lão sợ thua không dám nhận cược, vậy.. tôi đành phải mang tiền của mình về."

"Đứng lại đó!"

Người vừa xoay lưng đi, A Tư Bổn lập tức ngăn lại. Dám nói lão nhát gan, cược này mà không nhận, lão còn mặt mũi gì xưng làm lão đại.

"Thằng nhóc! mày tên gì?" lão lên tiếng

"Hoắc Kiêu"

A Tư Bổn không biết thằng nhóc này lợi hại ra sao, nhưng lão rất kỵ cái nụ cười đầy ngạo mạn vừa rồi.

"Cho nó đặt cược."

"Lão đại!"

Đám đàn em của ông chủ A có vẻ không được hòa nhã. Chỉ là một tên nhóc trung học, trong ba lô chứa được bao nhiêu tiền, nhưng khẩu khí nói chuyện lại rất lớn, không biết trời cao đất dày. Họ có phần khinh thường, nhưng khi nhìn thấy ba lô tiền của Hoắc Kiêu đổ xuống trước mặt, đều há mồm kinh ngạc.

Niềm tin mãnh liệt có dấu hiệu lung lay, nếu như thằng nhóc này thắng, thì mười lần số tiền cược trên bàn sẽ là bao nhiêu...con số lớn tới mức họ không thể nào dám nghĩ đến.

"Sợ rồi sao?" Hoắc Kiêu lên tiếng.

"Sợ...lão chưa từng biết sợ là gì"

A Tư Bổn ngồi ngay ngắn dựa lưng vào ghế, rồi ra hiệu cho người của lão bắt đầu trận đấu. Hoắc Lôi chờ giây phút này cũng lâu, sau khi anh trai xuất hiện thì hắn bật người dậy.

"Nhóc con! nếu sợ thì cút mau, không cần tỏ vẻ"

"Gấp gáp muốn thua vậy sao?"

Lớn tiếng thách thức gã đấu sĩ . Hoắc Lôi từ xa lao tới, họ không ngờ hắn lại đánh đòn trực diện. Theo suy nghĩ của mọi người hành động này là trứng chọi đá.

"Nhóc con! ông sẽ hạ gục mày chỉ trong một giây."

"Bốp..p..!!!"

Cả hai quả đấm cùng lúc giao nhau, Hoắc Lôi giơ nắm đấm thứ hai đánh thẳng vào má trái, gã trúng đòn nên lùi về sau vài bước và phun ra chút bọt máu. Thất bại đến lần này, do gã khinh thường địch nhưng sẽ không có lần hai.

"Nhóc con! cũng khá lắm"

Rữa nhục cho cú đấm vừa nãy, lần này người động thủ trước chính là gã, như kẻ khổng lồ to lớn, mỗi bước chạy đều rung chuyển cả sàn đấu. Vũ bão như mãnh hổ, gã lao tới dùng song cước đá vào người Hoắc Lôi.

"Zá...a!!!"


Hoắc Lôi lộn nhào người né tránh, gã tiếp tục lao tới. Từ xa Hoắc Lôi phi người lên tung cước đá vào ngực gã, thừa dịp gã mất thăng bằng, và quật ngã bằng đòn kẹp cổ.

"Rầm..m..!!!"

Kết thúc trận đấu chỉ với năm phút.

Xương hàm đã chạm gần đến đất, những khán giả bên dưới vẫn chưa hết sửng sốt. Gã khổng lồ trong mắt họ đã bị đánh gục.

"Lão đại! chúng ta thua rồi."

"Hét cái gì, tao không có điếc"

Vượt qua cơn đau thắt ruột, A Tư Bổn đành gom tiền đưa cho Hoắc Kiêu. Lúc cầm bao tiền trên tay đàn em của lão vẫn giữ khư khư không chịu giao ra.

"Lão đại! là mười tỉ... đưa hết cho nó thật sao?"

"Mày..." Lại cứ thích chạm nổi đau của A Tư Bổn, cảm giác như vừa bị cướp xông vào nhà cướp sạch tiền mà vẫn phải nhe răng cười.

Tiền cược của Hoắc Kiêu đã lấy được nhưng tiền thưởng của Hoắc Lôi thì vẫn chưa đến tay, cho nên anh em họ vẫn chưa thể rời đi. Thì lúc này, từ phía cửa ra vào có một đám người dữ tợn tay cầm hàng đi tới, khí thế hừng hực gặp ai cũng muốn "xả".

"Lão đại! chính là thằng nhóc đeo kính đó, sáng nay đến sòng bạc của chúng ta náo loạn." Tên đàn em chỉ tay về phía Hoắc Kiêu đang đứng.

"Thằng nhóc chết tiệt! dám đến sòng bạc của ông giở trò gian lận, bắt nó lại."

Từ lúc người của Á Tư Mã bước vào thì Hoắc Kiêu đã nhìn thấy. Hắn lặng lẽ lẫn vào đám đông, lại gần sàn đấu. Hoắc Kiêu giao tiền cho Hoắc Lôi, sau đó chia làm hai ngã tẩu thoát.

Nhưng trước khi bỏ đi hắn lại chạy đến chỗ ông chủ A, vẫn còn đang đắm chìm trong nổi đau mất tiền nhìn thấy Hoắc Kiêu, lão tỏ ra rất khó chịu.

"Mày còn chưa đi?"

"Tôi có chuyện hỏi ông...có thể lại gần hơn?"

Ở khoảng cách khá xa, Á Tư Mã không nghe thấy hai người đó nói gì. Chỉ biết họ cười rất thân mật. Hoắc Kiêu kề miệng vào tai của ông chủ A, sau đó ông chủ A còn hào sảng giơ tay chỉ hướng cho hắn đi.

"Thì ra là vậy..."

Như nghiệm ra được chân lý, Á Tư Mã cười rất hung ác. Từ đầu lão nên đoán ra đây là âm mưu của con heo mập đó, đưa người đến sòng bạc của lão phá rối. A Tư Bổn, lão giỏi lắm.

Bởi mặc định Hoắc Kiêu là người của ông chủ A nên thay vì đuổi theo hắn, lão lại đến chỗ của A Tư Bổn đòi người.

"Lão đại! vừa nãy thằng nhóc đó nói gì?" Đàn em của ông chủ A lên tiếng.

"Nó hỏi tao toilet ở đâu? m** nó, có vậy thôi... làm tao nhột muốn chết"

A Tư Bổn định xoay lưng đi thì nhìn thấy Á Tư Mã đến.

"Thật quý hóa...chỗ chật hẹp này lại được ông chủ Á ghé thăm" lão niềm nở xả giao thì lại bị cắt ngang bằng giọng điệu hằn hộc.


"Bớt lời nhảm nhí, giao thằng nhóc đó ra." Á Tư Mã lên tiếng

"Thằng nhóc nào? lão đang nói cái gì?"

"Còn đóng kịch... thằng nhóc đứng bên cạnh lão vừa nãy, nếu không phải là lão sai khiến, nó cũng không to gan đến sòng bạc của tôi gian lận...tôi cho lão kì hạn một ngày giao ra nó, nếu không tôi sẽ kinh động đến Bồ gia"

Vừa mất tiền, còn bị đổ tội oan. Ông chủ A không thể nào để mình chịu thiệt như vậy.

"Dù có lật tung cái đảo này lên, cũng phải lôi thằng nhóc đó ra."

"Dạ..!!!!"

Nếu là dân trên đảo thì dể xử cho họ, nhưng thằng nhóc đó không phải. Đi tìm người với xuất phát điểm là zero thì cơ hội rất mong manh. Nhưng may cho họ, trong số đàn em có người có khiếu hội họa, dù không đạt đến cảnh giới sao y bản chính, cũng chạm ngưỡng giống 80-90%.

Đó là lý do có người đã nhận ra anh em nhà Hoắc Kiêu ngay từ lúc đưa bức họa ra.

Cho nên nổi tiếng quá cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì. Không đơn giản là cưỡi ngựa xem hoa, mà người này còn biết rõ ràng đến từng ngõ ngách.

"Anh em nhà này rất nổi tiếng, đẹp trai, học giỏi, đi đến đâu tụi con gái bu như kiến."

"Có biết bọn chúng ở đâu?"

"Ở đảo kế bên, sáng nào tôi cũng đón tàu qua chỗ mẹ chúng mua cá, cá ở đó rất tươi" Người đàn ông vừa nói vừa chỉ tay về phía đối diện.

Đúng là sính ngoại bất chấp, từ đây đón tàu qua đó nhanh nhất cũng hai tiếng, nhưng chỉ để mua một con cá. Chút bất bình nhẹ thay cho dân chày trên đảo.

"Cá tươi thế nào, mà phải qua bên đó mua?" Tên đàn em của A Tư Mã bất mãn lên tiếng.

"Mua cá là phụ nhưng ngắm người mới là chính...mẹ của họ rất xinh đẹp, bọn đàn ông đều gọi cô ta là...."

---------------

Tiệm cá Tây Thi

"Cá đây! cá tươi ngon mới bắt đây..."

Tiếng rao hàng thánh thót vang xa cả trăm mét, từ đầu ngõ đã nghe. Nhưng để nhìn thấy người bán cá thì không dể chút nào. Bởi vì phải vượt qua được hàng rào người dày đặc, tất cả đàn ông trên đảo đều bu quanh sạp cá Tây Thi.

Chưa bao giờ họ nghĩ dáng vẻ một người phụ nữ khi đứng làm cá lại đẹp như vậy. Khuôn mặt vừa nhỏ nhắn vừa trắng mịn, mắt đen mi cong, mũi cao xinh xắn, má hồng duyên dáng, và cái môi anh đào bé xíu, đẹp đến từng đường nét. Thử hỏi, có được nhiêu phụ nữ U40 mà mơn mởn như gái đôi mươi, không xao xuyến mới là có vấn đề.

Mỗi lần cô nhấc dao lên, độ rung nhẹ của cặp ngực và eo thon cử động đều khiêu khích mọi ánh nhìn. Động tác lúc cô đưa tay lên lau đi mồ hôi trán, khiêu gợi vô cùng, như nam châm hút họ đến gần.

"Uyển! gả cho anh đi...sau này em không cần phải bán cá cực khổ như vậy, xem tay em nè..bị phồng hết rồi, nhìn xót cả ruột gan"

"Bảo bối! Đừng gả cho hắn, hãy gả cho anh."

"Xoẹt..xoet...!!!"

Một đạo quang sáng bóng xẹt qua. Khi Dục Uyển cầm dao làm cá lên, lượn trái rẻ phải, đánh một vòng, rồi chặt mạnh xuống bàn.

"Rầm..m..!!!"

Tấm thớt giựt mình nhảy khỏi mặt bàn 2 cm rồi "rầm" đáp xuống. Hai gã đàn ông bên cạnh cô đều rùn mình lùi lại.

"Đuôi cá hay đầu cá?" Cô đảo mắt qua lại giữa hai người đàn ông

"Cho...cho anh đuôi cá." Gã thứ nhất đổ mồ hồi trán

"Anh..anh... lấy đầu cá" Gã thứ hai run rẩy tay chân.


Cô lắc đầu nhìn họ. Đàn ông gì mà nhát gan, mới dọa một chút đã muốn tè ra quần.

"Tiểu Phù! gói cá cho họ mang về."

"Mẹ muốn đi đâu?" Hoắc Phù đang ngồi trong mát bật người dậy.

"Sáng giờ không nhìn thấy hai tên tiểu gia hỏa đó, không biết lại gây họa ở đâu...mẹ không yên tâm phải đi tìm chúng về."

Dục Uyển vừa cởi tạp dề thải trên bàn, chưa kịp đi thì đám người của A Tư Bổn đã tìm đến nơi. Không phải chỉ có vài người, mà cả một binh đoàn đấu sĩ của câu lạc bộ tìm đến.

Tất cả mọi người đều sợ vạ lây mà người trốn, kẻ chạy. Chỉ còn lại hai mẹ con Dục Uyển và Hoắc Phù.

"Các người là ai?"

"Hỏi hay lắm..."

---------------------

"Rầm..m..!!!"

Một đóng tiền chất cao như núi, ào ạt như mưa đổ xuống trước mặt một ông lão ngoài bảy mươi, tóc bạc trắng. Không phải lão quá gấp gáp, nhưng thời buổi nhiễu nhương vàng thau lẫn lộn, khi nhìn thấy tiền việc đầu tiên là đếm trước đã. Muốn nói gì thì để sau.

"Yên tâm! Không thiếu một xu nào của lão" Hoắc Kiêu lên tiếng.

"Thuốc của Tiểu Phù đâu? nếu lần này lão dám gạt bọn tôi...tôi sẽ nhổ hết râu của lão." Hoắc Lôi cúi người xuống túm lấy râu của Ất Diễn xách lên.

Hoàn hảo diễn vai một lão lang băm hám tiền, vai diễn này càng diễn càng bị nghiện. Sau khi cất tiền vào trong hộp gổ, lão kéo trong ngăn tủ ra một tờ giấy, đưa cho họ, còn ra vẻ thần bí căn dặn.

"Đơn thuốc nằm trong mãnh giấy này, nhưng...không được phép xem ở đây, phải đợi sau khi hai cậu về tới nhà mới được mở ra đọc, nếu không...thuốc sẽ mất hết tác dụng."

Khác những lần trước, mỗi lần đến đây lão đều đưa cho anh em họ một lọ nước hoa, có thể át được mùi hương của Hoắc Phù, nhưng lần này lại là một toa thuốc.

"Lão có chắc lần này sẽ khiến cho mùi hương của Tiểu Phù vĩnh viễn biến mất." Hoắc Kiêu lên tiếng.

"Chỉ cần các người làm đúng những gì viết trong giấy, căn bệnh của Hoắc Phù nhất định sẽ khỏi." Ất Diễn vỗ ngực tự tin.

"Lão mà giám giở trò, tôi sẽ quay lại tìm lão tính sổ." Hoắc Lôi giựt lấy mảnh giấy từ tay của Ất Diễn.

Căn bệnh hiếm gặp của Hoắc Phù không thể để cho người ngoài biết, lo ngại em gái bị đối xử như quái vật, nên bọn họ thường xuyên chuyển nhà. Kéo dài được nhiều năm thì lão lang băm hám tiền này xuất hiện. Những lọ nước hoa của lão lại hiệu nghiệm với Hoắc Phù.

Cho nên ngoại trừ tin lời của lão, họ không còn cách nào khác.

Về gần đến nhà thì Hoắc Kiêu quyết định mở mãnh giấy ra xem. Ngoài dự liệu của hắn, trong mãnh giấy không có bất kì một đơn thuốc nào, chỉ có bốn chữ.

"Nhanh chóng gả đi"

Cả hai anh em đều giận dữ vò nát tờ giấy, nghĩ rằng mình đã bị lão lang băm đó lừa nên quay lại tìm lão tính sổ. Nhưng cùng lúc nhìn thấy đám người của Á Tư Mã đang kéo đến sạp cá nhà họ gây sự. Cả Hoắc Kiêu và Hoắc Lôi đều lao vào trận đánh.

"Anh!"

"Tiểu Phù! dẫn mẹ chạy trước."

Nhưng Hoắc Phù nhanh thế nào cũng không bằng vũ khí trên tay đám người kia. Hắn cầm khẩu súng chĩa vào đầu của Dục Uyển.

"Chạy? chạy thế nào...chạy thử tao xem?"

------ hết chương 9------------

\

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương