Dục Tiên Đồ
162: Trận Chiến Khai Màn


Muôn vàn cầu lửa liên tục rớt ra từ kẽ nứt như kéo dài vô tận phía chân trời, chúng tạo thành hố sâu tại các dãy núi lẫn quần đảo.
Sở Nhược Đình sao có thể ngồi yên trước cảnh tượng dị thường này?
Nàng dùng khế ước linh hồn gọi Nhạn Thiên Sơn với Hách Liên U Ngân, lần này hai người bất ngờ hồi đáp.
Nhạn Thiên Sơn trầm ngâm bảo, “Nhược Đình, mọi người hãy đến đây.”
Ngay sau đó, Hách Liên U Ngân thông báo vị trí hòn đảo.
Nhóm Sở Nhược Đình vội vàng chạy tới.
Du Thừa Nghiệp, Lâm Thành Tử, động chủ Phiêu Tuyết Động, chưởng môn Hoang Thần Phái, chủ nhân Huyền Lôi Đà… Các nhân vật lừng lẫy Phù Quang Giới đã sớm có mặt, họ tụ tập một chỗ và bàn tán xôn xao.
Trời đất hỗn loạn, ai cũng đứng ngồi không yên.
“Sư phụ, mọi người tới đấy à!” Du Thừa Nghiệp vuốt bộ râu bạc trắng, ông cứ cười toe toét miết.
Sở Hoán thì thào với Ngọc Kiều Dung, “Sao con mình thu nhận đồ đệ già dữ.”
Sở Nhược Đình tiến lên gọi ông là “tổ phụ” rồi giới thiệu nhanh mọi người với nhau.
Du Nguyệt Minh thở dài, cau mày bảo, “Tổ phụ, lúc nào rồi mà người còn cười được?”
Du Thừa Nghiệp nghiêm mặt, trừng mắt nhìn hắn, “Dạo chơi chốn nhân gian thì quan tâm chuyện sống chết làm chi? Sợ cái gì mà sợ? Mặt nhăn như trái khổ qua thì Thiên Ma buông tha ngươi chắc?”
Du Nguyệt Minh cứng họng chẳng nói nên lời.
Tạ Tố Tinh biết lúc này mình cần nghiêm túc, nhưng hắn thấy Du Nguyệt Minh ăn trái đắng liền cười run vai.
Sở Nhược Đình đến trước mặt Nhạn Thiên Sơn, nàng nhìn một bên mắt bầm tím của Hách Liên U Ngân, “Rốt cuộc hai người bị sao thế?”
Mọi người coi như đã đến đông đủ, Nhạn Thiên Sơn kể hết mọi chuyện về Thiên Ma Liên U, chẳng giấu giếm gì cả.
Đầu óc Sở Nhược Đình lùng bùng khi ngơ ngác hỏi, “Tức nghĩa vào vạn năm trước, Nữ Tương không thể giết hẳn Liên U, chỉ phá hủy thân xác hắn rồi trấn áp thần phách trên một hòn đảo ở Thấp Hải?”
Nhạn Thiên Sơn gật đầu, “Liên U sắp sống lại và san bằng Phù Quang Giới.”
Sở Nhược Đình hoang mang vô cùng.
Những việc đang phát sinh khác một trời một vực với những gì nàng đọc trong Kiều Kiều Tu Chân Ký.

Quyển sách kia chả nhắc gì đến Thiên Ma chứ nói gì tới Liên U.
Vì sao nàng trùng sinh, vì sao lấy được Mị Thánh Quyết, vì sao Thiên Đạo muốn tiêu diệt nàng… Sở Nhược Đình mơ hồ cảm nhận mấy việc này liên quan đến nhau, song nàng không có chứng cứ chắc chắn.
Lâm Thành Tử đã nhận tin báo từ người Lâm gia.
Hắn nặng nề thông báo, “Binh lính Thiên Ma tập kết tại bờ cát Thấp Hải với số lượng mấy vạn, chúng đang chuẩn bị nghênh đón ma hoàng.”
Hắn vừa dứt lời là mọi người ồ lên.
Kiếp vạn năm là thật! Thiên Ma thật sự xuất hiện!
Nhạn Thiên Sơn nhíu mày, “Sức mạnh ma hoàng thâm sâu khó lường, nếu bốn người chúng ta hợp sức…chắc sẽ trấn áp được.”
Lâm Thành Tư bất mãn nhìn Hách Liên U Ngân, lạnh lùng bảo, “Hắn có mối liên hệ đáng ngờ với ma hoàng, ta thấy tốt nhất hãy giam giữ hắn để phòng ngừa bất trắc.”
Hách Liên U Ngân nổi đóa, “Tên họ Lâm, đừng có vô lối!”
Lâm Thành Tử khịt mũi.
Xưa nay hắn vốn chướng mắt dân tà ma ngoại đạo, nếu không phải vì sự việc nghiêm trọng thì còn khuya hắn mới đứng chung một chỗ với Hách Liên U Ngân.
Du Thừa Nghiệp vội ra giải hòa.
Nhạn Thiên Sơn bấm tay tính toán rồi nhẹ nhàng lắc đầu với Lâm Thành Tử, thành khẩn khuyên, “A Thành, kiếp vạn năm của Phù Quang Giới đã đến, với tình trạng vô vọng như hiện nay thì không biết chúng ta có sống được đến mai không.

Việc cần thiết là đồng tâm hiệp lực chống chọi kẻ địch bên ngoài.

Trong cơ thể Hách Liên có xích Phụ Hồn nên hắn sẽ không chủ động hiến xác, riêng điểm này thì ngươi yên tâm.” Hắn sợ Lâm Thành Tử còn nghi ngờ bèn bổ sung, “Tin ta đi.”
Cuối cùng Lâm Thành Tử ngầm đồng ý hợp tác.
“Nhưng chúng ta đâu biết vị trí của Liên U!” Du Thừa Nghiệp nói ra vấn đề mấu chốt.
Trùng hợp thay, bùa truyền âm của Hách Liên U Ngân tỏa sáng lập lòe.
Chẳng mấy ai có bùa truyền âm của hắn, nhưng Độc Mỗ là một trong số đó.
Hắn bóp bùa truyền âm, giọng Độc Mỗ vừa khàn khàn vừa hoảng sợ, bà ta hấp tấp báo, “Ma quân! Tịch Huyễn gỡ bỏ phong ấn trên đảo Táng Thi và thả ra một con quái vật.

Quái vật ăn sống Tịch Huyễn, nó…nó kêu mình là ‘Liên U’, ép ta dẫn nó đi tìm Nữ Tương!”
Độc Mỗ tàn nhẫn, nham hiểm, độc ác.
Song mấy trăm năm trước, lúc bà ta cùng đường, Vô Niệm Cung trở thành nơi duy nhất cho bà ta nương náu.

Vị ma quân ngang ngược quái đản có tu vi thâm sâu trong truyền thuyết cũng chẳng ghét bỏ vẻ ngoài lọm khọm do độc dược gây nên của Độc Mỗ, thậm chí còn phó thác trọng trách vào tay bà ta.
Kể từ đó, bà ta luôn trung thành và tận tâm với ma quân.
Đầu óc Liên U chưa tỉnh táo do mới thức tỉnh, hắn tìm kiếm Nữ Tương khắp nơi vì tưởng mình đang ở Phù Quang Giới của vạn năm trước.
Độc Mỗ khiếp đảm moi được chút tin tức từ miệng hắn, khi biết ma quân là mục tiêu cho Liên U cướp xác thì bà ta liều mạng cấp báo tới ma quân.
“Ma quân tuyệt đối đừng để Liên U cướp xác! Hắn mà có được thân xác mới thì sẽ chẳng ai địch nổi! Nhớ lấy điều đó!”
“Liên U đang dùng ma khí triệu tập tàn quân Thiên Ma ngoài cõi hư không! Phải lấp khe nứt, cắt đứt liên lạc giữa bọn chúng, chứ không binh lính Thiên Ma sẽ ngày càng nhiều!”
“Nguy to! Liên U đi Vô Niệm Cung, ma quân phải cẩn thận… Á!”
Độc Mỗ hét thê thảm, bùa truyền âm rách tung tóe.
Hách Liên U Ngân hãi hùng gọi, “Độc Mỗ! Độc Mỗ!”
Bên kia không người đáp lại.
Mọi người đều nghe rõ những lời Độc Mỗ nói, mặt ai cũng xanh mét.
Không biết ai tiên phong hét, “Lấp kín khe nứt… Phải lấp kín khe nứt!”
“Lấp thế nào?”
“Lấp lu nước bị rò thế nào thì lấp trời thế ấy!”
Câu này gợi ý cho Hách Liên U Ngân.
Hắn nghĩ ra một cách, tay phải lật một cái để tung ma khí bán thần: cờ Phệ Hồn.

Lá cờ nhỏ màu đen hình tam giác đột ngột bay vút về phía khe nứt trong ánh sáng rực rỡ.
Bốn phía vang vọng tiếng gió gào thét, mọi người ở đây đều bị gió cản tầm nhìn.
Cờ Phệ Hồn giống chiếc lá màu đen, giống con diều gặp gió.

Hách Liên U Ngân bấm tay niệm thần chú khiến uy lực cờ tăng mạnh và nó biến thành lá cờ khổng lồ đủ sức che trời.

Lá cờ che kín khe nứt lớn nhất, ngăn cản phần lớn lửa trời rớt xuống.
Nếu nhìn từ xa, sẽ thấy bầu trời bao la xanh thẳm không một gợn mây như được vá bởi miếng tam giác màu đen.
“Có tác dụng kìa!”
Hách Liên U Ngân kích động tột độ.
Lâm Thành Tử lập tức thông báo về biện pháp trên bằng Hỗn Vân Lệnh, tất cả tu sĩ rối rít làm theo.

Ai có pháp bảo thì dùng pháp bảo, không có thì ném sắt vụn, đồng nát, chén bát, nồi niêu tới khe nứt.
Sở Nhược Đình là bậc thầy luyện khí, nàng cống hiến lượng lớn pháp bảo.
Trong phút chốc, trên trời thả xuống cầu lửa, mặt đất lại ném lên pháp bảo; thật là một khung cảnh kỳ quái mà rực rỡ lóa mắt.
Dưới nỗ lực của tu sĩ Phù Quang Giới, ba khe nứt dần được lấp kín và chỉ thỉnh thoảng vứt ra dăm ba quả cầu lửa.
Không ai hoan hô hay thấy nhẹ nhõm.
Họ chưa giải trừ nguy cơ, màn kịch thảm sát mới bắt đầu thôi.
Ánh nắng ban trưa chói chang.
Nơi mặt nước tiếp xúc trời xanh mọc lên dãy núi uốn lượn nhấp nhô.


Nhìn kỹ thì đấy chẳng phải “dãy núi”, mà là tướng sĩ Thiên Ma cưỡi ngựa ma; sáu đoàn quân giơ cao cờ cùng vũ khí, tiếng chúng hô rung chuyển trời đất.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt biển mênh mông, tạo thành muôn vàn đốm sáng li ti.

Đội quân Thiên Ma đông đúc bày trận ngay hàng thẳng lối và đạp trên những con sóng xanh.
Gió biển ẩm ướt mang đến bầu không khí chết chóc đầy áp lực.
Nhạn Thiên Sơn nhanh chóng quyết định, “A Thành, Hách Liên, Du lão tổ theo ta đến Vô Niệm Cung trấn áp Liên U!” Hắn xoay người nhìn Sở Nhược Đình với ánh mắt chứa quá nhiều cảm xúc, “Mọi người cố gắng ngăn chặn binh lính Thiên Ma.”
Nãy giờ Huống Hàn Thần lặng thinh, hắn quan sát đằng xa rồi chợt mở miệng, “Thiên Ma đã hung hăng còn đông đảo, lại sở hữu xương đồng da sắt, chúng ta lấy trứng chọi đá thì không phải hành động khôn ngoan.

Nhạn tiền bối, lấy người làm trận pháp được chứ?”
Nhạn Thiên Sơn thoáng sửng sốt, hắn hiểu ý đối phương, “Được.”
Sự việc cấp bách làm Nhạn Thiên Sơn suýt quên sở trường.

Hắn giao phó cho Huống Hàn Thần, “Hai mươi bốn đội hình, kéo dài càng lâu càng tốt.”
Huống Hàn Thần đáp, “Ta biết.”
Kinh Mạch chả hiểu gì hết, hắn hỏi Tuân Từ, “Sư huynh, họ đang nói gì vậy?”
Tuân Từ ra hiệu cho hắn im lặng.
Nhạn Thiên Sơn dặn dò thêm vài câu, trước khi chia tay, Sở Nhược Đình nhìn hai người thật lâu, “Thiên Sơn, U Ngân, cẩn thận nhé.”
Hai người đồng thanh nói, “Ngươi/nàng cũng cẩn thận đấy.”
Ở chung bao năm nên sự ăn ý giữa họ không cần nhiều lời.
Bốn vị Độ Kiếp hóa thành bốn cầu vồng, họ đến Vô Niệm Cung trước để ngăn chặn Liên U.
Mặt khác, Huống Hàn Thần dốc toàn lực bày trận.
Hắn tạo hình ảnh địa thế xung quanh Thấp Hải giữa không trung, dùng sáo ngọc chỉ bên ngoài mặt biển và nói rành mạch, “Binh lính có thể dùng những chiến thuật kỳ lạ và quỷ quyệt.

Dựa theo trận pháp Nhạn tiền bối cho, chúng ta tản ra hai mươi bốn hướng, sau đó canh phòng nghiêm ngặt rồi tiêu diệt từng chút một.

Hãy tận lực trấn áp Thiên Ma, giúp bọn họ câu giờ càng lâu càng tốt.”
Trong đám người có ai đấy lo lắng phát biểu, “Nhưng Thiên Ma nhiều quá…”
Sở Nhược Đình lạnh nhạt cắt ngang, “Người Phù Quang Giới chúng ta đâu ít!” Nàng bảo Huống Hàn Thần nói tiếp.
Huống Hàn Thần hơi chần chừ trước lúc tiếp tục, “Vô Niệm Cung nằm tại hòn đảo trung tâm Thấp Hải, bên ngoài có ma quân bày trận pháp bằng pháp khí.

Nơi đấy tầm quan sát rộng, dễ phòng thủ khó tấn công.

Trước tiên chúng ta có thể vận dụng chiến thuật tấn công từ xa và ngự thú làm quân địch tiêu hao, cuối cùng dùng đội hình hình nón[1] phá vỡ quân phòng ngự phe địch để triển khai cận chiến.

Mỗi hướng phải có luyện đan sư giữ trận, bảo đảm cho sự an nguy của tu sĩ phe ta.

Còn quân chủ lực cho mắt trận thì…” Hắn không muốn Sở Nhược Đình phải mạo hiểm nên đưa mắt tìm người thay thế.
Ai ngờ Sở Nhược Đình chủ động đứng ra với gương mặt kiên định, “Ta sẽ không chối từ đạo nghĩa.”
Những cao thủ Độ Kiếp kỳ của Phù Quang Giới vắng mặt thì tu sĩ Phân Thần kỳ như nàng đứng hàng thứ nhất.
Dù sao cũng phải có người tới đỡ trời sập.
Thiên Ma tàn bạo khát máu, chúng chỉ biết tàn sát.

Một khi kiếp vạn năm giáng xuống, bất kể là tu sĩ hay người phàm, chim trên trời hay thú dưới mặt đất, đều chẳng may mắn thoát được.
Ánh mắt Huống Hàn Thần lập lòe, hắn nuốt trở vào họng khuyên nhủ.
Hắn nói ít nhưng ý nhiều, phân công rất rõ ràng.

Mọi người bàn luận xong thấy ổn thỏa bèn thông báo toàn thiên hạ.

Một truyền mười, mười truyền trăm, các tu sĩ vốn định tấn công Vô Niệm Cung nay đều chĩa vũ khí vào kẻ địch bên ngoài.

Tất cả cấp tốc tập hợp và bày trận đâu vào đấy.
Oo———oOo———oΟ
Liên U phát hiện Độc Mỗ mật báo nên bà ta mất mạng ngay tại chỗ.
Nhờ vậy Liên U mới biết năm tháng qua mau hệt bóng câu qua khe cửa, Phù Quang Giới đã trải qua vạn năm.

Nữ Tương đắc đạo phi thăng, Phục Túc Thái tử lẫn Vưu Nghĩa đạo quân chết từ lâu, cố nhân xưa kia không ai có mặt nơi đây.
Vô Niệm Cung vẫn giữ dáng vẻ xưa.
Hắn chậm chạp đi ngang bức tường cung điện bám bụi loang lổ, bước lên những bậc thang cao cao của chính điện, bàn tay vương khí đen vuốt cột trụ đỏ son trên hành lang.
Cảnh còn người mất, không ai hồi đáp.
…Chẳng sao cả.
Hắn sẽ mau chóng phá hủy Phù Quang Giới, vượt qua khe nứt trên không trung rồi ngao du cõi hư không.

Nữ Tương có ở đâu chăng nữa thì hắn cũng sẽ tìm thấy ngài.
Bốn cầu vồng bay tới từ phía trên cung điện nguy nga.

Liên U phát hiện bèn xoải bước ra ngoài điện rồi ngẩng đầu nhìn.
Bầu trời đen đặc, mây đen u ám.
Đứng trên góc mái nhà cong vểnh là một lão già mặc trang phục sang trọng cùng ba gã đàn ông bảnh bao với khí chất khác nhau.

Bọn họ đứng bốn hướng đông, tây, nam, bắc nhằm bao vây hắn.
Liên U thất vọng lắm, “Phù Quang Giới không có kẻ nối nghiệp rồi.”
Năm xưa linh khí dồi dào, tu vi của Phục Túc Thái tử và Vưu Nghĩa đạo quân ở Hợp Đạo sơ kỳ.

Trải qua vạn năm làm nền văn minh xưa bị gián đoạn, tài nguyên lẫn linh khí giảm mạnh.

Người đời cho rằng Nữ Tương đạt Độ Kiếp kỳ rồi phi thăng, song chả ai biết trên Độ Kiếp có Hợp Đạo.
Liên U thật sự không coi bốn người trước mặt ra gì.
Mỗi lần hắn nói một chữ, mặt đất chân hắn giẫm lên lại hiện chi chít hoa văn cổ xưa; bốn người đồng thời cảm nhận được sự nặng nề như có ngọn núi khổng lồ vô hình đè lên.
Xích Phụ Hồn siết Hách Liên U Ngân đau điếng, lớp da trên mu bàn tay hắn xuất hiện hoa văn máu giống thứ ma hoàng vẽ ra.
Nhạn Thiên Sơn nhanh tay dán bùa lên người hắn, “Hách Liên?”
Hách Liên U Ngân dần bình thường lại, hắn cố nhịn cơn đau khi sợi xích xâm chiếm nguyên thần để trưng ra vẻ mặt cứng cỏi, “Không sao.”
Ma khí quẩn quanh khắp người Liên U, nhìn thoáng qua thì hắn như một bóng đen cao lớn mang hình người.
Khác biệt chủng tộc khiến Nhạn Thiên Sơn không đoán được tu vi đối thủ.
Liên U ồm ồm cất tiếng, “Thể xác, ngươi đến dâng xác cho ta sao?”
Hách Liên U Ngân tức giận mắng, “Muốn bản tọa hiến xác? Nằm mơ đi!”
Liên U là ma hoàng Thiên Ma, hắn đọc thấu hành động của Hách Liên U Ngân nên cực kỳ phẫn nộ, “Ngươi tự trói nguyên thần, lãng phí tủy dịch hồi sinh kẻ khác… Ngu xuẩn! Ngu xuẩn!”
Lần đầu tiên Hách Liên U Ngân bị nhục mạ trước bàn dân thiên hạ.
Hắn giận đến mức mặt đỏ tai hồng, tay chỉ vô Liên U, “Ngươi có là tổ tông thì hôm nay bản tọa cũng sẽ làm thịt ngươi!”

Lâm Thành Tử dùng thần thức kiểm tra bên ngoài Thấp Hải, hắn vội la lên khi thấy đại quân Thiên Ma đang tiếp cận nơi đây, “Dông dài gì nữa? Đánh đi–”
Lâm lão tổ tiên phong tung pháp bảo bán thần của mình.
Vạc quý Bắc Đẩu!
Chiếc vạc quý được nuôi dưỡng ngàn năm bởi đan dược của Lâm Thành Tử, nó tỏa ánh sáng xanh lục giữa bầu trời.

Ánh sáng xanh vừa bao phủ bốn người thì tức khắc họ thấy tinh thần phấn chấn và sức mạnh tăng đột biến.
Du Thừa Nghiệp với Hách Liên U Ngân tung chưởng cùng lúc, đòn nào đòn nấy hiểm hóc chứ chẳng hề giấu tài.

Một cột sáng vàng đen chói mắt bóp méo đất trời, khoảnh khắc không gian vặn vẹo, nó hùng dũng xông thẳng tới Liên U.
“Binh uy trùng tuyệt mạc, sát khí lăng khung thương.”[2]
Nhạn Thiên Sơn hơi híp mắt, hắn chắp bút viết lên không trung, những dòng chữ đen rồng bay phượng múa che lấp núi sông ngàn trượng.
Từng nét bút ẩn chứa sức mạnh tối cao, các con chữ đen lúc nhúc tỏa sáng vàng kim và sản sinh bao chấn động dữ dội cắn nuốt trời cao.
Bốn ngôi sao sáng nhất Phù Quang Giới hợp lực làm cuồng phong càn quét, trời đất rung chuyển, dậy lên sóng lớn bên ngoài hòn đảo bay.
Đối mặt với sức mạnh đáng sợ thế mà Liên U vẫn đứng thẳng, không tránh không né.
Phía sau hắn ngói bay tường nghiêng, chúng sụp xuống từng mảng lớn.
Khi đòn sát thủ của bốn người áp sát, hắn cười âm u rồi hai tay bỗng triệu hồi một rìu chiến vàng tím dáng cong[3] có chiều dài hơn tám thước, sau đó hắn đập nó xuống mặt đất.
Ầm!
Ma khí ngùn ngụt biến thành sấm chớp mưa bão đen kịt gây khiếp sợ, nó va chạm với pháp lực từ bốn người.
Lấy Liên U làm trung tâm, mặt đất nứt nẻ hàng loạt, ánh sáng gắt hình tròn phóng ra khỏi kẽ nứt và đánh bay bốn người cả trăm trước.
Chỉ mới giao đấu một chiêu nhưng cơn ớn lạnh đã chạy dọc sống lưng của nhân vật hùng mạnh cỡ Nhạn Thiên Sơn.
Bọn họ ý thức được một sự thật không thể chối cãi.
Ma hoàng Liên U…
Quá mạnh!
Hắn vượt trên toàn bộ sức mạnh ở Phù Quang Giới!
Hình như Liên U rất hài lòng phản ứng của bốn người.

Hắn bật cười quái dị rồi chậm rãi giơ cao rìu chiến, quanh thân hắn nhuốm đầy hơi thở hãi hùng, “…Tới lượt ta.”
Động tác hắn trông thong thả nhưng lưỡi rìu đã vẽ nên một hình trăng lưỡi liềm.
Bốn người gấp gáp xuất chiêu đối phó.
Hình trăng lưỡi liềm dễ dàng làm pháp lực khủng khiếp do bốn người hợp sức nổ tung.

Ma khí đáng sợ khiến trời đất rung lắc, nước biển sôi sùng sục, thác nước bắn tứ tung khắp bầu trời!
Nhóm Nhạn Thiên Sơn thấy ngạt thở.
Liên U thét dài một tiếng, hắn lại giơ tay chém ra luồng ma khí nồng nặc.

Ma khí bay tận trời và len lỏi vào khe nứt trên đó.
Roẹt!
Ma khí chọc thủng cờ Phệ Hồn của Hách Liên U Ngân, lửa trời lại rơi ầm ầm xuống.
Tâm trí Hách Liên U Ngân quay cuồng, hắn há mồm phun ra một đống máu.
Liên U lợi dụng thời cơ xông đến cướp xác nhưng xích Phụ Hồn cản trở hắn.

Nhạn Thiên Sơn hộc tốc kéo Hách Liên U Ngân sang một bên, bút phán quan cắt hư không giúp khí thế hắn tăng mấy chục lần, vô số giọt mực như ngàn vạn ngôi sao vỡ tung để rồi hóa thành cơn mưa đen tầm tã.
Liên U bước chậm lại, lưỡi rìu chém mưa đen còn sát khí của hắn nhanh chóng tỏa ra.
Sắc mặt Nhạn Thiên Sơn nặng trịch, Vô Tự Thiên Thư vắt ngang trước người hắn.

Hai hơi thở va đập, thổi bùng lên những ngọn lửa rực cháy đếm chẳng xuể.

Không gian xung quanh rung rung và lay động liên hồi.
Gan bàn tay Liên U hơi tê.
Cổ họng Nhạn Thiên Sơn ngòn ngọt, một dòng máu mảnh chảy ra từ khóe miệng hắn.
Lâm Thành Tử thấy thế liền nhanh chóng tiến lên, hai tay nam tử liên tục bấm tay niệm thần chú, sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện bốn cái vạc đồng thiếc rộng khoảng một trượng.
“Lên!”
Bốn cái vạc kết hợp với vạc quý Bắc Đẩu ở giữa, không khí quanh đó vì thế mà kết tủa lại.
Lâm Thành Tử nhảy lên ngồi khoanh chân trên một cái vạc, đồng thời hét với ba người kia, “Mau nào! Ngồi lên!”
Du Thừa Nghiệp ngồi xuống các vạc gần nhất, khí huyết đang quay cuồng trong ông tức khắc ổn định.
Cùng lúc đấy, Hách Liên U Ngân chợt hét một tiếng, tay phải hắn vừa lật là sợi xích vàng kim hiện hình và quấn quanh tứ chi Liên U hệt một con rắn nhanh nhẹn.

Liên U giãy giụa nhưng xích chẳng hề đứt.
Sợi xích vàng không những trói tứ chi ma hoàng, còn phong ấn một phần ba sức mạnh của hắn.
Du Thừa Nghiệp vỡ lẽ, ông nhìn trân trối, “Không phải chứ? Đến nước này mà mấy người còn ém sức à?”
Chẳng lẽ đánh đấm nãy giờ nhưng chỉ mình ông dốc hết sức chiến đấu ngay từ đầu?
Nhạn Thiên Sơn khàn khàn đáp, “Không phải chúng ta ém sức, chúng ta chỉ định thử xem Liên U mạnh yếu ra sao.”
Du Thừa Nghiệp hỏi, “Kết quả là?”
Gân xanh giật giật trên trán Lâm Thành Tử, “…Không ngăn cản ma hoàng thì mọi người sẽ chết sạch!”
Cả đời hắn cống hiến cho cơ nghiệp vĩnh cữu của Lâm thị, cho sự bình yên của Phù Quang Giới, cho đắc đạo phi thăng.

Ai dè tâm nguyện sắp thành thì buộc phải tung hết sức mạnh chém giết ma hoàng tại Vô Niệm Cung.
Lâm Thành Tử nghĩ mà tức chết.
Bốn người khoanh chân ngồi trên bốn cái vạc ở đông, tây, nam, bắc; vạc như giúp họ hồi xuân, sức lực đã mất lập tức khôi phục.

Cả bốn liên kết tấn công ma hoàng lần nữa.
Đây là cuộc quyết đấu giữa năm người mạnh nhất.
Chiến đấu kịch liệt, long trời lở đất.
Liên U mạnh hơn bốn người, song họ phối hợp vô cùng ăn ý.
Pháp bảo của Hách Liên U Ngân, trận pháp với bùa chú của Nhạn Thiên Sơn, công lực võ đạo của Du Thừa Nghiệp… Đáng ghét nhất là Lâm Thành Tử!
Ai bị thương là được Lâm Thành Tử tống cho cả đống đan dược.

Bốn các vạc đồng thau còn thi nhau chữa thương và hồi phục sức khỏe cho người ngồi trên chúng.
Liên U mới phá phong ấn, vết thương cũ từ đại chiến Thần – Ma chưa bao giờ lành hẳn, vì vậy hắn dần trở nên nôn nóng.
Đã là ma hoàng thì ắt có chỗ hơn người.
Hắn ứng phó mấy chiêu rồi nảy ra một ý, tay trái hắn múa may lưỡi rìu đến sinh ra gió, tay phải nâng lên nhằm tấn công Lâm Thành Tử.
Lâm Thành Tử giật mình nghiêng người, tay áo lam phồng lên và ngọn lửa bản mạng phun ra từ lòng bàn tay hắn.
Liên U dễ dàng vung rìu hóa giải chiêu thức đó.
Lâm Thành Tử đang nghi ngờ sao hắn đánh hụt thì chợt thấy lòng bàn tay ngứa ngáy.

Hắn cúi đầu nhìn, ma khí đã biến thành linh ngư chui vào bàn tay hắn, sau đấy biến mất tăm trong nháy mắt.
Lâm Thành Tử ớn lạnh tận xương tủy.
Hắn nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm cao độ, mặt hắn trắng bệch khi điên cuồng kích hoạt sức mạnh ép linh ngư rời cơ thể mình, nào ngờ chỉ là lực bất tòng tâm.
Nhạn Thiên Sơn căng thẳng hỏi, “A Thành? Ngươi sao rồi?”
Liên U cười sặc sụa thay cho câu trả lời của Lâm Thành Tử, “Yên tâm! Hắn sẽ không chết, có điều…sẽ biến thành thú cưỡi cho ta thôi.”
Năm ấy, Nữ Tương cũng phong ấn con ngựa ma chinh chiến cùng hắn.

Thế gian chỉ có một con thôi, vừa khéo có thể giải quyết Lâm Thành Tử, kẻ phiền phức nhất bọn.
Lâm Thành Tử biến sắc kịch liệt.
Hắn vén ống tay áo, khí đen đã lan tới khuỷu tay phải trắng nõn.
Lâm Thành Tử ra tay chẳng hề do dự, hắn vẽ ra một lưỡi dao chặt đứt toàn bộ cánh tay phải.
Dòng máu tươi bắn ra ngay tức thì, cánh tay cụt rơi cái “bộp” xuống đất.
Ánh mắt Liên U khựng lại.
Hắn vung rìu chém, cười gằn, “Vô dụng thôi! Ma khí đã xâm nhập cơ thể, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị ảnh hưởng rồi cúi đầu làm bề tôi của ta.”
Nhạn Thiên Sơn hỏi Hách Liên U Ngân, “Còn xích Phụ Hồn không?”
Hách Liên U Ngân cũng luống cuống, “Ngươi tưởng xích Phụ Hồn là cải trắng à!”
Lâm Thành Tử che cánh tay cụt, thần hồn hắn đau đớn vì bị ma khí ăn mòn.

Sắc mặt nam tử lúc trắng lúc xanh, hắn tự biết mình chẳng sống được bao lâu nữa nên chợt ngẩng đầu rồi vận chuyển khí lực toàn thân, dồn hết nỗi căm giận trong lòng vào ngọn lửa xanh lá hắn phun ra.
Lửa cháy khắp trời, sóng nhiệt bóp méo không gian bốn phía.
“Lâm Thành Tử ta tung hoành cả đời, sao có thể thông đồng làm bậy cùng đám tà ma các ngươi!” Má Lâm Thành Tử co rút, hắn ném hết đống đan dược, pháp bảo cho Nhạn Thiên Sơn để đứng hét lớn giữa trời, “Ra tay đi! Giết ta!”
Du Thừa Nghiệp hoảng sợ kêu, “Lâm lão tổ…”
“Mau lên! Giết ta!”
Có chết thì cũng phải chết có tôn nghiêm, chứ không phải biến thành con vật mất trí của Thiên Ma!
Hách Liên U Ngân thấy mặt hắn bắt đầu hiện hoa văn máu liền tung chưởng ngay.

Nhạn Thiên Sơn nhắm mắt rồi vung bút về phía hắn.
Hai người cùng đánh đủ khiến núi đổ biển nứt.
Lâm Thành Tử bị đánh bay, hắn rớt từ trời cao vạn trượng xuống biển, dấy lên muôn vàn con sóng bạc.
Sóng nước chấn động, trời đất quay cuồng.
Liên U bực bội phóng luồng ma khí đen đặc vào sâu trong khe nứt trên trời.
Nhạn Thiên Sơn lẫn Hách Liên U Ngân tiếp tục tấn công hắn.
Du Thừa Nghiệp hạ quyết tâm, ông đặt tay phải lên miệng thổi, “Bí Nguyên!”
Rầm!
Bí Nguyên – thần thú khổng lồ canh giữ nhà chính Du thị – trồi lên khỏi mặt biển, tạo nên cơn sóng thần nhỏ.
Nó hiểu ý chủ nhân bèn phóng to thân mình, trông nó giống ngọn núi lớn lơ lửng phía trên Vô Niệm Cung, che đậy ánh mặt trời cùng mây bay.

Lớp mai rùa cứng cản phá ma khí Liên U đánh vô khe nứt, ma khí chạm phải mai rùa dày nặng liền phát ra tiếng “phụt phụt” ầm ĩ.

Bí Nguyên đau đớn rên rỉ trong cổ họng.
Song nó không tránh né, kiên quyết đứng chắn giữa Liên U với khe nứt.
Du Thừa Nghiệp cảm nhận được sự thống khổ của bạn già, đôi mắt tang thương ươn ướt lúc ông lẩm bẩm, “Hãy kiên trì–”
Liên U chưa giải quyết Bí Nguyên thì đột nhiên thấy hoa mắt.
Sương mù dày đặc bao vây bốn phía cùng mây trắng lượn lờ, hình như hắn bị nhốt trong một ngôi miếu thần cổ xưa.
“Trận pháp ảo giác?” Liên U ngơ ngác.
Sắc mặt Nhạn Thiên Sơn trắng như tờ giấy.
Duy trì trận pháp lớn này làm linh lực hắn nhanh chóng tụt giảm.

Đôi tay người đàn ông liên tục kết ấn, hắn cũng thầm bảo trái tim mình: Hãy kiên trì.
Oo———oOo———oΟ
Vô Niệm Cung sập từng mảng lớn, mặt đất rung chuyển, nước biển cuồn cuộn; Sở Nhược Đình đoán tình hình nhóm Nhạn Thiên Sơn không khả quan lắm.
Ánh tà dương trải rộng, gió thổi mọi ngóc ngách.
Màu cam hồng nhuộm mặt biển mênh mông vô hạn, tại vị trí trời biển giao nhau, đại quân Thiên Ma dần áp sát.
“…Đạo hữu nói xem, mai chúng ta còn được ngắm khung cảnh này không?”
Lâm Tích Dung ôm đàn, nhất thời cảm khái.
Sở Nhược Đình giật mình, nàng nhìn mặt nước đằng xa đắm mình trong hoàng hôn, “Được chứ, mỗi ngày đều được ngắm.”
“Ừ.

Bảo trọng nhé, ta đi trước.” Lâm Tích Dung mang trách nhiệm trọng đại, nàng ấy phụ trách đoàn quân ở hướng thứ bảy.
Thiếu nữ đi chưa bao xa đã có người kêu từ phía sau, “Lâm nhị cô nương, xin dừng bước!”
Lâm Tích Dung hoảng hốt quay đầu lại, Tạ Kỳ vác theo cung Phong Thần mà hấp tấp chạy đến.
Hắn mặc áo tím như ngày hai người gặp lần đầu, bộ trang phục giống hệt trong ký ức nàng ấy.
Lâm Tích Dung ngẩn ngơ hỏi, “Tạ Kỳ công tử tìm ta có chuyện gì?”
Mặt Tạ Kỳ ửng hồng, hắn nhìn biển xanh vô tận rồi nghiêm túc nói, “Lâm nhị cô nương, đại trượng phu sinh ra trên thế gian cần lập những chiến công hiển hách, nhưng ta không biết bao giờ mình đạt được điều đó.”
Tâm trạng Lâm Tích Dung chùng xuống, nàng ấy vẫn dịu dàng bảo, “Tạ Kỳ công tử muốn nói với ta điều này sao? Ừm, ta biết rồi.”
“Không phải!” Tạ Kỳ gom hết dũng khí, hắn gỡ ngọc bội treo trên cung Phong Thần và nhét vô tay Lâm Tích Dung.

“Ta muốn nói nếu ta sống sót, nếu chúng ta vượt qua kiếp nạn này… Tạ Kỳ nhất định sẽ chẳng màng dòng dõi để đến cửa Lâm thị cầu hôn.”
Lâm Tích Dung ngỡ ngàng.
Trái tim nàng ấy nóng lên, mũi cay cay, đôi mắt tức thì ngấn nước.

Cô gái vừa định cất lời thì Tạ Tố Tinh to tiếng thúc giục gần đấy, “Đường huynh! Đường huynh! Đi thôi! Đội bắn cung tập hợp kìa!”
Người Tạ thị đều giỏi bắn cung nên tất cả nằm trong đội hình đánh tầm xa.
Tạ Kỳ dặn dò, “Lâm nhị cô nương, lát nữa đánh nhau cô nương hãy đi chung với Huống Hàn Thần, hắn mạnh nhất trong số các nhạc tu đó… Ta đi trước đây.”
Thanh niên mỉm cười với nàng ấy rồi xoay người khoác vai Tạ Tố Tinh và rời đi.
Lâm Tích Dung nắm chặt miếng ngọc bội lạnh băng trong tay, những giọt nước mắt vui mừng rớt xuống.

Nàng ấy lau nước mắt, quyết đoán đi về hướng ngược lại.
Sở Nhược Đình dùng thần thức liên hệ cả bọn thì biết tất cả vẫn mạnh khỏe.
Huống Hàn Thần và Tạ Tố Tinh ở đội đánh tầm xa, Tuân Từ đứng đầu quân kiếm tu, Du Nguyệt Minh đến hướng thứ mười ba cùng Du Hạc Niên với Hà Oánh, Kinh Mạch có tu vi thấp nhất nên Huống Hàn Thần lén xếp hắn vô hậu phương – nơi an toàn nhất.
Những người dẫn đầu các hướng có động chủ Phiêu Tuyết Động, chưởng môn Hoang Thần Phái, chủ nhân tổ chức Huyền Lôi Đà… Tu vi Sở Nhược Đình cao nhất, nàng chịu trách nhiệm phòng thủ hòn đảo bay Vô Niệm Cung lẫn giữ mắt trận.
Nàng truyền âm cho Thanh Thanh mới biết Thanh Thanh với A Trúc đang xử lý đám lâu la chùa Minh Bồ, hai đứa sẽ tới khi xử xong.
Đúng lúc ấy, một bóng đen bất chợt đập xuống mặt biển, khiến sóng lớn gào thét.
Trái tim toàn bộ người Lâm thị đồng thời co thắt.
Không biết ai là người hô lên, “Nguy to! Lão tổ Lâm thị đã ngã xuống!”
Lâm Thành Tử đã chết?
Tin dữ tựa sấm sét nơi đất bằng, như lửa rừng cháy lan, nó truyền đi muôn nơi trong giây lát.
Cuộc chiến chưa bắt đầu nhưng phe mình đã mất một trong những người mạnh nhất, thế này khác gì đánh cho mọi người một cú rõ đau.
“Phải làm sao bây giờ?”
“Trời ơi, bốn vị Độ Kiếp đi trấn áp ma hoàng chưa được bao lâu mà lão tổ Lâm thị đã chết!”
“Đến lão tổ Lâm thị còn không phải đối thủ của hắn thì sao chúng ta thắng được?”
Lòng người hoảng loạn.
Gần như hướng nào cũng có người lo sợ, làm tinh thần binh sĩ giảm mạnh.
Lâm Dật Phù thuộc đội quân dùng kiếm, nghe vậy liền giận sôi máu.

Nàng ấy tức tốc nhảy ra múa kiếm thi triển công pháp Lâm thị.

Kiếm Xích Luyện tỏa ánh sáng đỏ lóa mắt, phô bày uy lực dũng mãnh.
“Câm miệng!” Lâm Dật Phù chĩa kiếm lên trời, gương mặt tròn hiện vẻ kiên quyết.

“Lão tổ chúng ta chết vì Phù Quang Giới! Ngài lưu danh ngàn đời, chết không hối tiếc! Đừng tưởng lão tổ chết thì Lâm thị chẳng còn ai! Mau tỉnh lại hết cho bà đây! Anh dũng giết địch!”
Tiếng phụ họa nổi lên khắp nơi.

Trong thế hệ này của Lâm thị, Lâm Dật Phù và Lâm Tích Dung sở hữu thiên phú cực tốt.
Hai người đứng ra nói chuyện giúp trấn an phần lớn lòng người.
Mắt Huống Hàn Thần láo liên, hắn bóp Hỗn Vân Lệnh rồi tuyên bố, “Ban nãy Du thiếu chủ của Bắc Lộc Du thị nói sẽ thưởng theo công trạng.

Bắc Lộc Du thị thưởng mười vạn linh thạch cực phẩm cho ai giết một con ma ngựa cùng một ma tướng! Suy ra, giết càng nhiều thì được thưởng càng hậu!”
Du Nguyệt Minh đang bàn chuyện với Hà Cạnh, hắn nghe thế bèn nghiến răng truyền âm cho Huống Hàn Thần, “Huống Hàn Thần, đừng nói nhảm! Ta đâu có nhiều tiền vậy!”
“Không có lợi thì không dậy sớm, không cho chút lợi ích thì ai thèm dốc toàn lực?” Huống Hàn Thần chả nghĩ một nhóm người được tập hợp trong thời gian ngắn sẽ đoàn kết.
Du Nguyệt Minh cứng họng ngay.
Dù thế nào chăng nữa, phải vượt qua cửa ải này đã.
Bí Nguyên giống ngọn núi lớn trên Vô Niệm Cung, nhóm Kinh Mạch đứng yên dưới bóng nó.
Hắn nhìn về nơi xa nhưng chỉ thấy gáy của biển người đằng trước.
Tên đã lắp vào cung, bầu không khí hết sức căng thẳng.
“Nhạc phụ, nhạc mẫu, tu vi hai người còn thấp hơn con, lát nữa hai người cố đứng sang một bên nhé.”
Kinh Mạch có ý tốt nhưng Sở Hoán nghiêm nghị lắc đầu, “Không được! Sự hưng vong của thiên hạ đều phụ thuộc vào dân thường.

Rể hiền, con đừng lo cho chúng ta.

Ta và mẹ vợ con đã kinh qua cả trăm cuộc chiến, chúng ta dư sức đối phó dăm ba con Thiên Ma.”
Lính Thiên Ma có thực lực dao động từ Kim Đan đến Xuất Khiếu, còn tướng Thiên Ma chí ít phải Phân Thần kỳ trở lên.
Ngọc Kiều Dung thở dài, “Rể hiền tốn công quá chừng mới hồi sinh được chúng ta, có thế nào cũng phải sống lâu thêm mấy ngày.”
Sở Hoán chần chừ hỏi, “Bà sợ không?”
Ngọc Kiều Dung nắm chặt tay trượng phu, “Chết thì chết thôi, chúng ta đâu phải chưa từng chết.”
Hai vợ chồng nhìn nhau cười.
Gió tây mạnh mẽ thổi sóng trên mặt biển xanh mênh mông.
Dưới ánh chiều tà, đội quân Thiên Ma cưỡi trên nước với khí thế hừng hực.

Bọn chúng giơ cao trường kích cùng cờ xí, những bóng đen lay động lít nhít tiếp cận hàng phòng ngự thứ nhất.
Ở phía trước, Huống Hàn Thần, Lâm Tích Dung, và các nhạc tu khác bày ra mấy trăm cái trống Hạt[4] rồi vung chùy đánh thật mạnh.

Họ thông báo cuộc chiến ác liệt này đã khai màn.
Nhịp trống dày đặc như mưa, vang vọng mây xanh.
Tùng!
Sóng âm đinh tai nhức óc, nước biển cũng quay cuồng theo.

Âm thanh ấy hệt lưỡi đao sắc bén vô hình, nó ngăn cản Thiên Ma tiến bước.
Tùng!
Chim bay cá nhảy phát động tấn công.

Kim Quang Điêu cấp chín xòe cánh chém ra gió lốc khổng lồ, dấy lên vô số vòi rồng nước hoành tráng.
Tùng!
Đột bắn cung trong quân tầm xa giương cung cài tên, trên mũi tên cài sẵn bùa chú cùng trận pháp.

Mũi tên bắn ra như mưa, tạo nên những cột sáng đánh sụp không gian gần đấy.
Hành động này chọc giận Thiên Ma, hai phe vừa đối mặt mà tiếng chém giết đã vang dội.
“Giết chúng, nghênh đón ma hoàng!” Tướng lĩnh Thiên Ma hô to, tay giơ cao trường kích.
Hai mươi bốn đội hình thay đổi thất thường.

Hướng nào yếu thì hai hướng khác lập tức bù vào, cứ bù qua sớt lại, giảm bên này tăng bên kia.
Màn đêm buông xuống, tiếng chém giết rung chuyển đất trời.
Mặt trăng máu tựa lưỡi câu.
Gió gào khắp bóng đêm và vùng biển rộng vô tận, tiếng kim loại vang lên nghe nặng nề lại bi thương.

Hình như thấp thoáng có thiên quân vạn mã đạp gió rẽ sóng.
Cái giọng phức tạp của Huống Hàn Thần cất lên thông qua Hỗn Vân Lệnh, “Đội hình…bị phá rồi.”
Không ai chống đỡ nổi đội quân Thiên Ma.
Sở Nhược Đình trơ mắt nhìn đại quân phá tan hàng phòng ngự thứ nhất, thứ hai, rồi thứ ba.

Cuối cùng chúng áp sát Vô Niệm Cung và đang ở ngay dưới hòn đảo.
Cổ họng Sở Nhược Đình khô khốc.

Nàng dùng thần thức liên lạc với những người khác mới biết sức mạnh đội quân Thiên Ma cao hơn họ đánh giá, tâm trạng nàng nặng như đá tảng.
Cô gái hỏi, “Thiên Sơn, vẫn ổn chứ?”
Hồi lâu sau, Nhạn Thiên Sơn đáp trả, “Ừ, hãy cố câu giờ.”
Gió đêm lạnh lẽo đập vào mặt.
Thần thức Sở Nhược Đình lướt qua một lượt và nghe thấy rất nhiều tiếng bàn tán ồn ào.
“Phu nhân ta sắp lâm bồn, ban đầu ta tính đến Thấp Hải xem cho vui nhưng ai dè gặp phải chuyện này, chẳng biết có được nhìn mặt con không.”
“Trai hay gái thế?”
“Không biết.

Tu sĩ đâu dễ mang thai con nối dõi, riêng ta thì thích con gái.”
“Vậy nhớ gắng hết sức vì vợ con ngươi.”
“Ngươi thì sao? Vì ai?”
“Ta là một lão già cô đơn.

Ta chỉ tiếc mình tốn số tiền lớn tu sửa động phủ mà chưa ở được lấy một ngày…”
Mặt biển đen sâu thẳm phản xạ giáp sắt cùng kích bạc, cả ánh sáng từ đạo pháp nữa.
Cảnh tượng trước mắt tựa cơn ác mộng trong đêm tối vĩnh hằng.
Sở Nhược Đình lạnh cả người.
Nàng hít một hơi thật sâu, nhắm mắt rồi mở mắt.
Hết thảy đều là sự thật.
Hàng ngàn vạn binh lính Thiên Ma ở dưới đảo, chúng hò hét đồng đều, cao vút, vang dội: Nghênh đón ma hoàng.
Thế nhưng tai Sở Nhược Đình chỉ nghe tiếng tu sĩ Phù Quang Giới lo sợ trò chuyện.
Có người nói mình đánh trận này vì người thân.
Có người nói mình đánh trận này vì toàn bộ tông môn.
Có người nói mình đánh trận này vì đống cây cỏ mất công chăm sóc trong vườn thuốc…
Tướng lĩnh Thiên Ma rít lên, chúng bay vút lên hòn đảo bay cùng trường kích.

Ánh mắt sắc bén của Sở Nhược Đình đeo bám kẻ địch, hơi thở quanh nàng bùng nổ.

Thiếu nữ lao xuống, roi Thương Vân nổ ra sấm sét rực rỡ chiếu rọi núi sông vạn vật.
Chát!
Roi Thương Vân quấn lấy trường kích, lửa bắn tung tóe.
“Vì Phù Quang Giới!”
Chú thích
[1] Là đội hình tấn công tiên phong, chủ trương đánh nhanh và mạnh nhằm đột phá chính diện quân địch rồi chia nhỏ chúng ra.
[2] Dịch nghĩa: Chí binh sĩ vút bay, sát khí nhuộm kín trời.
[3] Đây là dạng binh khí thời xưa, được làm giống cái rìu có lưỡi to
[4] Một loại trống thời Trung Quốc cổ đại, bắt nguồn từ dân tộc ngoại bang.

Nó có hai mặt làm bằng da, phần eo thì thắt lại thế này:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương