Dực Thủy
-
Chương 37
Ngày tổ chức hôn sự của Lãnh Dực Lăng cuối cùng cũng đã đến. Hôn lễ được tổ chức vào buổi tối, ngày này Lãnh Nguyệt Cung phi thường náo nhiệt. Dải lụa đỏ thắm theo gió tung bay, dọc các cửa sổ, cửa chính đâu đâu cũng dán hai chữ hỉ đỏ tươi, còn trên cao, đèn ***g đỏ được thắp sáng rực cả khoảng trời.
Mọi người trong Lãnh Nguyệt Cung ai ai cũng đều bận rộn, nha hoàn thì thay nhau bưng lên đồ ăn cùng rượu ngon không xuể, khách khứa tới tham gia thì tề tựu lại thành nhiều nhóm chuyện trò vui vẻ, đi qua đi lại chúc rượu nhau vô cùng náo nhiệt. Hơn hết, bọn họ đều có chung một mục đích là kéo cần quan hệ, tìm được mối làm ăn hay thậm chí là đi nịnh bợ để kiếm được một chỗ dựa vững chắc trong giang hồ, cũng như thương trường hay quan trường.
Phía trên lầu hai, Lãnh Dực Lăng vẫn là một thân bạch y ngồi cạnh lan can, tay cầm bạch ngọc chén chăm chú nhìn dòng người đi tới đi lui phía dưới, mặc kệ bộ y phục tân lang nằm một góc.
“Trang chủ Liễu trang đến!!!!!”
Thanh âm bén nhọn của hạ nhân gác cửa vang lên khiến cho cả khoảng sân ban nãy còn sôi động nhộn nhạo nay lại như một khu trấn bỏ hoang không tiếng động. Tất cả mọi người dường như đều nín thở dõi theo nhất cử nhất động của đoàn người đang đi tới.
Dẫn đầu là một tiểu đồng thân vận lam cẩm y, dung mạo tựa một tiểu tinh linh sở hữu một đôi mắt đen láy hút hồn người khác, mái tóc đen mềm buộc hờ sau lưng phiêu động trong gió nhẹ.
“Tiểu đồng này thực giống Lãnh Dực Lăng.” Đó chính là suy nghĩ đầu tiên vận hành trong đầu mỗi người ở đây.
Thấy mọi người có chút hồn bay phách lạc, Thiên Nhất Liên ho nhẹ một tiếng kéo thần trí mọi người lại.
“Vị này chính là tân nhiệm trang chủ Liễu trang Hoàng Tự Thủy.”
Mọi người dường như bị dọa với cái tin tức sét đánh này. Mặc dù trước đó bọn họ có nghe qua Liễu trang mới thay đổi trang chủ, nhưng điều đáng kinh ngạc ở đây là bọn họ không thể ngờ tân trang chủ cư nhiên là một tiểu đồng. Dù sao cũng đúng, Hoàng Tự Thủy hắn mới có tám tuổi, ai có thể nghĩ hắn là trang chủ Liễu trang được cơ chứ?
Hoàng Tự Thủy bước lên phía trước ba bước, hướng mọi người chắp tay khẽ cười nói: “Các vị tiền bối, tại hạ Hoàng Tự Thủy, mới bước vào giang hồ, thỉnh các vị tiền bối chỉ giáo nhiều.”
“Dạ Dạ!!!!!”
Hoa Tình không biết từ đâu xuất hiện đem hoàng Tự Thủy ôm chầm lấy, hôn chụt một cái thật kêu lên khuôn mặt phấn nộn của hắn, nửa thật nửa giả hướng mọi người nói: “Ai cũng không được phép khi dễ Dạ Dạ của ta, bằng không, hừ, ta nhất định không nương tay.”
Nói xong, Hoa Tình mang Hoàng Tự Thủy nghênh ngang rời đi, lưu lại nghi hoặc trong mắt mọi người.
Xem ra tiểu đồng này nhất định có vai vế không nhỏ, bằng không Hoa Tình như thế nào lại giữa chốn đông người lên tiếng bảo vệ hắn chứ. Mọi người không khỏi lạnh sống lưng. Bọn họ đều biết rằng, đối đầu với một trong bốn người đứng đầu Lãnh Nguyệt cung cũng chính là ngang nhiên chống đối với cả ba người còn lại. Tiểu đồng này có chỗ dựa vững chắc như vậy, muốn ngồi lên vị trí trang chủ Liễu trang đâu khó chi. Có Lãnh Nguyệt cung chống lưng, trốn còn không kịp huống chi tìm cớ gây chuyện.
Trên lầu hai, ngoại trừ một chén rượu bạch ngọc cùng bộ lễ phục tân lang thì thân ảnh bạch y đã sớm tiêu thất.
Thượng Quan Tử Duyệt kinh ngạc nhìn Hoa Tình ôm Hoàng Tự Thủy bước tới, bởi lẽ y nguyên bản còn tưởng hắn sẽ không xuất hiện.
Hoa Tình nhéo nhéo huôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng Tự Thủy, cười nói: “Dạ Dạ, ta biết là con không nỡ bỏ Lăng Lăng mà.”
Hoàng Tự Thủy cười khổ, “Vì cái gì mà không nỡ?”
“Nếu không sao con còn trở lại?”
“Liễu trang nhận được thư mời, không đến chẳng phải thất kính sao ?”
“Dạ Dạ, kỳ thật Lăng Lăng, y….. y…..”
Hoàng Tự Thủy mau chóng khoát tay ngăn cản Hoa Tình nói tiếp.
“Con cùng y vốn không còn quan hệ, từ ngày đó trở đi, con….. không còn là Lãnh Thất Dạ nữa.”
Nói rồi, Hoàng Tự Thủy lui lại hai bước, hướng Thượng Quan Tử Duyệt cùng Hoa Tình chắp tay nói: “Tại hạ trang chủ Liễu trang Hoàng Tự Thủy, thỉnh nhị vị cung chủ giúp đỡ nhiều.”
Hành động chào hỏi xã hết sức thành cẩn chỉ có ở một người trưởng thành, nhưng dưới bộ dạng đáng yêu chết đi được Hoàng Tự Thủy lại khiến cho hai người bọn họ không khỏi cười khổ. Thượng Quan Tử Duyệt ôn hòa xoa đầu Hoàng Tự Thủy, ôi~~ việc của bọn họ thì cứ để tự bọn họ giải quyết thì hơn.
“Hoa cô cô, bảo bảo đâu?”
Nhìn cái bụng bằng phẳng của Hoa Tình, Hoàng Tự Thủy chợt nhớ tới con của nàng.
“Một tháng trước đã chào đời rồi.”
“Con thật muốn nhìn bảo bảo, tiếc là ngày mai chúng con phải trở về rồi.”
Hoa Tình nhẹ hôn lên cái trán trơn bóng của Hoàng Tự Thủy một cái, âu yếm nói: “Khi nào rảnh, Hoa cô cô sẽ mang bảo bảo tới thăm con.”
“Dạ.”
Nhạc hỉ bên ngoài đột nhiên inh ỏi truyền tới.
“Hoa cô cô, Thượng Quan thúc thúc, chúng ta đi thôi.”
Thượng Quan Tử Duyệt nhìn Hoàng Tự Thủy, thấy tựa hồ không có gì khác thường nên gật đầu bước đi. Chính là khi ánh mắt của Thượng Quan Tử Duyệt vừa rời đi, bên môi Hoàng Tự Thủy thoáng hiện lên một nụ cười khó hiểu.
Cùng hai người trên đường tới lễ đường, Hoàng Tự Thủy ngoài ý muốn nhìn thấy một thân ảnh lẻ loi đứng trong góc khuất.
“Hoa cô cô, Thương quan thúc thúc, hai người đi trước đi, con sẽ theo sau.”
Thân ảnh nọ thấy Hoàng Tự Thủy đi tới, bên môi khẽ gợi lên một nụ cười.
“Dạ nhi, không, hiện tại phải gọi ngươi là trang chủ mới đúng, ngươi rốt cuộc vẫn đến.”
“Hoàng Phủ thúc thúc thực ra rất thương tâm lắm đúng không?”
Bao năm sống trong Lãnh Nguyệt cung, Hoàng Tự Thủy hắn sớm nhận ra tâm ý của Hoàng Phủ Bình Hạo dành cho Lãnh Dực Lăng, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt si mê của người này mỗi lần nhìn y là hắn có thể nhận ra rồi. Tuy chưa từng có hành động hay biệu lộ rõ ràng nhưng Hoàng Tự Thủy lại có thể cảm nhận được vô cùng chân thật. Người mình yêu nay lại cùng người khác thành thân hỏi sao lại không thương tâm? Nếu không thương tâm thì sao lại phải đứng trong bóng tối?
“Thương tâm. Chẳng lẽ ngươi không thương tâm?” Thương tâm sao? Ta không hề phủ nhận, ta quả thực rất thương tâm là đằng khác. “Vậy ngươi nói vì sao ta lại phải thương tâm chứ?”
Vì cái gì? Hoàng Tự Thủy bị lời nói của Hoàng Phủ Bình Hạo làm rối trí.
“Bởi vì thúc yêu y, trong khi đó y lại bái đường với người khác, cho nên ngươi sẽ thương tâm, không phải vậy sao?”
Hoàng Phủ Bình Hạo cười lớn, “Nói rất đúng, bởi vì ta yêu y cho nên mới thương tâm. Vậy ngươi vì cớ gì lại thương tâm?”
“Con…..”
Bởi vì y cùng nữ nhân kia thành hôn nên ta mới thương tâm. Nhưng rõ ràng là chính ta muốn y cưới nữ nhân kia, và y đã làm theo yêu cầu của ta. Đáng lẽ ta phải cảm thấy cao hứng mới đúng chứ.
Nhìn vẻ mặt lâm vào bê tắc của Hoàng Tự Thủy, Hoàng Phủ Bình Hạo càng cười lớn, như thế nào lại biến thành dạng này, vẻ kiên cường ban nãy chạy đi nơi nào rồi.
“Nói cho cùng, lý do khiến ngươi và ta thương tâm đều giống nhau đi.”
Hoàng Tự Thủy bị lời nói của Hoàng Phủ Bình Hạo đánh vào điểm yếu.
Hắn giật mình mở to mắt, lý do giống nhau sao? Nói cách khác là ta yêu y? Nhi tử yêu phụ thân ư?
Nhìn theo bóng lưng đang cố hết sức chạy thoát khỏi nơi đây, Hoàng Phủ Bình Hạo lại giễu cợt cười thỏa chí.
Tại lễ đường, mọi người đều đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu hai nhân vật chính của buổi lễ là tân lang tân nương nữa mà thôi. Dựa vào vai Thu Lan, tâm tình của Hoàng Tự Thủy cũng phần nào bình ổn hơn, Thu Lan nhẹ vỗ sau lưng trấn an hắn.
Nha hoàn dẫn tân nương từ nội thất đi ra, theo sau là Lãnh Dực Lăng. Mọi người nhất thời choáng váng không phải vì phong thái hơn người của y, mà là vì y xuất hiện trong ngày đại hôn với bộ bạch y như thường ngày, trên đầu cũng chỉ buộc hờ một dải lụa trắng nhẹ nhàng mà thôi.
Mọi người cho dù có ngạc nhiên đến đâu đi chăng nữa nhưng không một ai dám lên tiếng nghị luận. Một là vì sở thích của người ta không liên quan đến mình, hai là y là cung chủ Lãnh Nguyệt Cung Lãnh Dực Lăng.
Nhưng Hoàng Tự Thủy lại không giống đám người bọn họ. Đương lúc người chủ trì lễ bái đường lên tiếng thì lại bị một thanh âm trẻ con chặn đứng lại.
“Lãnh cung chủ, ngày đại hôn thế nào lại mặc bạch y?”
Lãnh Dực Lăng nhìn Hoàng Tự Thủy, y khẽ mỉm cười nhưng giấu sâu trong nụ cười đó lại là nỗi niềm chua xót, Lãnh cung chủ? Xưng hô thật tự nhiên.
“Hoàng trang chủ có ý kiến sao?”
“Tại hạ sao dám có ý kiến với cung chủ. Chỉ là tại hạ cảm thấy cung chủ như vậy đối với tân nương thật bất kính. Không phải việc này đối với tân nương là một loại vũ nhục sao? Hay phải nói là vô cùng phẫn nộ nhưng cưỡng ép bản thân không nói ra mới đúng?”
“Càn rỡ.” Thị nữ theo hầu bên cạnh Phong Linh tức giận lên tiếng, “Hoàng trang chủ, thỉnh chú ý thân phận của mình. Ngươi lấy quyền gì mà nói ra những điều như vậy?”
Lời nói của thị nữ đơn giản là muốn nói Hoàng Tự Thủy nay không còn là thiếu chủ của Lãnh Nguyệt cung nên không có tư cách gì mà lên tiếng khiển trách.
Nhãn thần của Hoàng Tự Thủy hơi trùng xuống. Thu Lan hung hăng trừng mắt liếc nhìn thị nữ kia, trong lòng thầm quyết nhất định không buông tha cho nàng, rồi y kéo sát Hoàng Tự Thủy vào người mình.
Nhìn thấy đôi mắt nhiễm một tầng u sầu của Hoàng Tự Thủy, Lãnh Dực Lăng đau lòng không thôi, đang muốn tiến tới kéo hắn trở lại thì chợt nghe thấy một tiếng ‘đinh đang’ vang lên, ánh nến trong lễ đường đồng loạt vụt tắt. Lập tức có tiếng binh khí va chạm.
Bởi vì nơi này nhiều người nên ai ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ mà chỉ cầm chắc binh khí sẵn sàng trong thế phòng thủ.
Ánh nến một lần nữa được thắp lên, trên mặt đất đã có một vài thi thể, đó chính là Phong Linh và toàn bộ người của Phong giáo.
Mọi người nhất thời trở nên bối rối, bởi lẽ trong bóng tối lại có thể dễ dàng ra tay hạ thủ, nhất định là người có võ công cao cường, nếu lúc đó không thắp đèn nhanh chỉ sợ rằng trên đất sẽ có thêm một vài thi thể nữa mà thôi. Thế nhưng, ra tay trong lễ bái đường thành thân của Lãnh Dực Lăng, sát thủ này quả thực lá gan không nhỏ.
Chính vì vậy tiếng nghị luận bàn tán rì rào vang lên, người người đều sôi nổi tỏ vẻ muốn bắt lấy hung thủ rửa hận cho Lãnh Dực Lăng.
Lãnh Dực Lăng chỉ là thản nhiên hướng mọi người cáo lỗi, “Sự việc hôm nay bổn tọa sẽ điều tra rõ ràng, mong chư vị rộng lượng bỏ qua.”
Nghe được những lời này của Lãnh Dực Lăng, mọi người cũng không thể nói gì thêm nữa đành kéo nhau rời đi.
Hoa Tình vốn muốn kéo Hoàng Tự Thủy lưu lại, nhưng lại ngại hắn khó xử nên đành thôi.
Còn Hoàng Tự Thủy thì cười nhạt một cái rồi hướng Lãnh Dực Lăng cáo từ: “Lãnh cung chủ, cáo từ.”
“Dạ nhi…..”
Đem lời của Lãnh Dực Lăng lưu lại sau lưng, Hoàng Tự Thủy thẳng bước tiến về phía trước không dám quay đầu, chỉ sợ một phút mềm lòng với người nọ.
Trở lại khách ***, ba hắc y nhân đã phục sẵn trong phòng, thấy Hoàng Tự Thủy, bọn họ đồng loạt quỳ xuống.
“Trang chủ, thuộc hạ hành sự bất lợi, đã không thể đích thân giết được Phong Linh.”
Hoàng Tự Thủy giật mình kinh hãi, “Phong Linh không phải do các ngươi giết?”
“Không phải chúng thuộc hạ, là có kẻ khác đã ra tay trước.”
“Quên đi, dù sao nàng cũng đã chết rồi.”
“Trang chủ, thuộc hạ vừa nhận được tin, Phong giáo toàn bộ đều đã bị thanh tẩy.”
Hả? Hoàng Tự Thủy thoáng lộ ra nét cười lạnh, coi như nàng vận khí không tốt, ai bảo nàng gây thù chuộc oán với nhiều người làm chi.
Cont…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook