Kiếm này tích súc đủ lâu, vừa xuất hiện lập tức bộc phát một cỗ tử ý bàng bạc kinh người, lưỡi kiếm mang nộ, chuôi kiếm chứa sát, Thần Phượng ẩn bóng vung đuôi, hoá tấm áo choàng bao trùm không gian.

Thác lửa chảy xuống thiêu đốt bốn phía khiến cho hư vô vặn vẹo oanh minh, dưới áp lực khủng khiếp, toà ốc xá Thương Thị bỗng nhiên sụp đổ.

Ầm một tiếng, bụi mù tán loạn.

Bạch Y nữ tử áp bức phía sau, Mệnh Hoả chói loà ngưng tụ Kim Quang Chi Mâu gào thét giết tới, đồng thời vòng xoáy trên cơ thể điên cuồng tụ lại, Vạn Quỷ nhô ra, tựa thủy triều quét ngang.

Cũng lúc này, tiếng ca hài đồng trên miệng đám Quỷ Diện bỗng nhiên im bặt, đột ngột rớt vào hố sâu, bị Thâm U cắn nuốt.

Ẩn Trận hạ màn, Phượng Hoàng Chi Kiếm lộ ra, Nhàn Vân Tử cũng thình lình xuất hiện híp mắt nhìn, nhe răng cười lạnh.

Hết thảy biến hoá quá nhanh, Bạch Y nữ tử ngay lập tức cảm nhận được nguy cơ muốn thối lui tránh xa, nhưng mà nàng đã bước vào phạm vi mai phục, giống như Giao Long sa lầy, động tác bị hạn chế trên diện rộng.

Thứ khiến Bạch Y nữ tử giật mình không phải trận pháp mai phục hay kiếm ảnh kinh người kia, thậm chí địch nhân trước mắt, một già một trẻ cũng chẳng mang lại cho nàng chút áp lực nào, thế nhưng, một cơn âm phong quỷ dị không biết từ đâu xuất hiện, thổi qua cơ thể, vậy mà dập tắt Mệnh Hoả của nàng, giống như bàn tay từ hư vô duỗi ra, bóp chặt Mệnh Môn, rối loạn tu vi.

Chưa xong, mặt đất dưới chân bỗng nhiên xuất hiện con mắt cực lớn, phía trên con mắt có bảy đầu xúc tu phân tán, ngay lập tức chui vào thể nội, trực tiếp phong bế thất khiếu.

Hết thảy đều do một tay Nhàn Vân Tử bày bố, trước tiên tạo ra Truyền Tống Trận để nếu bất trắc cũng có thể rút lui an toàn, sau đó dùng Ẩn Trận che đậy hòng thoát khỏi tầm nhìn, tận dụng thời điểm phù hợp xuất kích bất ngờ.

Ở trong chém giết thiếu cảnh giác là sai lầm chí tử, mà Bạch Y nữ rõ ràng đã thiếu cảnh giác.

Cuối cùng mới chân chính sát cục, con mắt kia không phải thủ đoạn hay thần thông gì, nó cũng là một loại trận pháp.

Tà Nhãn Trận.

Rất nhanh, Tà Nhãn ngưng tụ thần tính, tràn ra quang mang màu trắng.

Nhìn thấy tất cả, vẻ mặt Bạch Y nữ tử kinh biến xiết chặt, Mệnh Hoả đã tắt, nàng không khác gì Phàm Cơ bình thường, mà vừa rồi giao thủ, thực lực của đối phương rõ ràng áp chế nàng, thậm chí vượt trội.

Muốn thoát đi nhưng động tác trở nên cứng ngắc, tốc độ cũng bị hạn chế quá nhiều, chớp mắt, theo quang mang trận pháp lấp lánh, chưa đợi cho thân ảnh bên trong hiển lộ rõ ràng, một đạo hắc khí hàn lãnh đột ngột gào thét giết ra.

Dao găm mang độc.

Tuyết Sinh hiểu rõ ở trong trường hợp này Phượng Hoàng Chi Kiếm sẽ không thể nhanh hiểm bằng dao găm trên tay.

Tốc độ khủng khiếp, trong chốc lát tới gần Bạch Y nữ tử.

Bạch Y nữ biến sắc, da mặt nhợt nhạt càng thêm tái xám, nàng sử dụng toàn lực kéo cơ thể lùi lại, muốn thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của trận pháp, thế nhưng dao găm kia vô cùng dẫn tính, dường như khoá định mục tiêu, đột ngột bộc phát tốc độ vượt qua trước đó, tiếng trảm phong cực kỳ bén nhọn, truyền đến thanh âm rung chuyển linh hồn.

Bạch Y nữ tử triệt để hoảng loạn.


Nàng rất mạnh, trong Trúc Cơ thuộc về cường giả, nhưng tâm lý mỏng manh, kinh nghiệm thực chiến quá yếu kém.

Giống như một đầu Tiên Hạc, mạnh mẽ bao nhiêu cũng khó thắng Ác Điểu.

Chớp mắt này hắc sắc đao quang loé lên, rít một tiếng khát máu, đục thủng ngực Bạch Y nữ tử, xuyên thấu mà qua.

Đồng thời, Phượng Hoàng Chi Kiếm thao thiên rơi xuống, một tiếng Phượng minh chói tai quanh quẩn, lật úp hết thảy, tách đôi không gian, trảm diệt toàn bộ những thứ nằm trên đường đi của nó.

Oanh!.

Mặt đất sụp đổ, chấn động hoá thành sóng gợn quét ngang bát phương, ngói vụn gạch vỡ bị ép thành đất bụi, thẳng hướng bầu trời, cuốn ngược.

Còn có huyết tinh cùng thịt vụn bắn về bốn phía, hai mảnh bạch y đẫm máu lên không, từ từ hạ xuống.

Hết thảy diễn ra quá nhanh, ngay cả tu sĩ Kết Đan kỳ của Dị Tộc cũng không thể nào nắm bắt kịp tiết tấu, vốn dĩ hắn không nhìn chằm chằm chỗ này, hơn nữa Ẩn Trận của Nhàn Vân Tử che đậy quá mức hoàn mỹ.

Kết Đan nhìn xuống, nghe được một tiếng gầm giận dữ giống như Lôi Đình nổ tung.

Bầu trời nở rộ hồng mang, có biển máu ngưng tụ, mà toà Pháp Hạm kia cũng bộc phát uy áp kinh thiên động địa.

Theo tiếng gầm phát ra, một cái huyết thủ cực kỳ rậm rạp gần như che kín toàn bộ U Thành, ép sụp không gian gào thét rơi xuống.

"Sâu kiến.

.

Dám sát hại đệ tử của lão phu!".

Khoảnh khắc này giống như đá ném mặt nước, bầu trời xuất hiện từng trận từng trận sóng gợn, cuối cùng sụp đổ tầng tầng lớp lớp.

Huyết thủ đập thẳng, mang theo phẫn nộ điên cuồng.

Bản thân là Kết Đan cường giả, nhưng phải nhìn ái đồ chết ngay trong tầm mắt, như vậy sao không giận dữ?.

Đối phương không chỉ Kết Đan thông thường, tu vi của hắn đến gần vô hạn Nguyên Anh, uy áp kia khiến cho thiên địa biến sắc phong vân ảm đạm.

"Chạy!" Nhàn Vân Tử hét lớn, ngay lập tức chụp lấy vai Tuyết Sinh kéo vào bên trong Truyền Tống Trận.

Quang mang loé lên, trận pháp vận chuyển cực tốc.

Tiếng oanh minh ngập trời, một kích Kết Đan là cực kỳ cường hãn, bóp nát nghiền ép hết thảy, thế nhưng trận pháp truyền tống không bị quấy nhiễu.


Mặt đất vỡ nát, vị trí Thương Thị lúc trước không còn bằng phẳng, thay vào đó là một cái dấu tay đem nó ấn xuống.

"Mụ nội ngươi.

.

Kết Đan mạnh lắm sao? Có giỏi đuổi theo cắn lão phu.

.

Thiếu chủ!! Ngươi thấy thủ đoạn này thế nào? Ha hả.

.

Truyền tống ngàn dặm tới Thái Ty Tông sau đó lại mượn đường trốn đến Thánh Địa.

.

Kết Đan mà thôi, đảm bảo Nguyên Anh cũng không thể nào đuổi kịp!".

"Thái Ty Tông có rất nhiều bằng hữu của ta, ghé thăm một chút, ăn bữa cơm lấy sức, đợi hắn đuổi đến chạy vẫn chưa muộn!!"
Trong không gian truyền đến thanh âm tự đắc cùng tiếng cười dài quanh quẩn.

"Vậy mà chạy thoát!!" Lúc này tu sĩ Kết Đan Dị Tộc rời khỏi Pháp Hạm, đứng trên không trung, toàn thân truyền ra uy áp kinh thiên động địa, trong mắt hắn là một mảnh huyết hoả đỏ rực, đạo bào run rẩy, phẫn nộ đã đạt đến cực điểm.

"Các ngươi trốn trời không khỏi nắng, chết chưa hết tội.

.

!" Tu sĩ Kết Đan Dị Tộc gằn giọng thốt ra từng câu từng chữ, cực kỳ âm u, vô cùng ác liệt
Sau lưng ngưng tụ hào quang, một tôn Kim Đan Chi Dương xuất hiện điên cuồng thiêu đốt Thiên Khung, bản thể nó không phải hình dáng mặt trời như thông thường.

Là Hoả Lô luyện hồn.

Mà tướng mạo đối phương cũng hết sức mờ ảo, khó nhìn được diện mục thực sự, chỉ thấy một mảnh mê vụ rậm rạp chằng chịt bao quanh cơ thể, để lộ đạo bào màu đen, mái tóc đỏ tươi như máu.

"Thái Ty Tông?" Hắn nhíu mày thì thào, rõ ràng không hoàn toàn tin tưởng câu nói do Nhàn Vân Tử để lại.

"Truyền tống rời đi còn xoá hết dấu vết khí tức, thủ đoạn như vậy nhất định là Trận Pháp Tông Sư, kẻ này tu vi nông cạn nhưng sống lâu lão luyện, hắn thông báo vị trí cho ta, là muốn đánh lạc hướng"

"Hắn kiêu ngạo tự đắc tạo nghệ của mình, hoặc cả gan cùng ta so đấu tâm cơ!".

"Dù là nguyên do gì đi nữa cũng phải đuổi đến Thái Ty Tông, bằng không.

.

Nỗi nhục này khó nuốt!"
Tu sĩ Kết Đan Dị Tộc gần như mất phương hướng.

Pháp Hạm xé rách bầu trời chui vào đám mây, trả không gian cho ánh nắng rơi xuống chiếu rọi U Thành.

Lúc này hào quang trận pháp một lần nữa chấn động
Trong trận pháp ngưng tụ hai cái thân ảnh một già một trẻ, đồng thời xuất hiện cũng cùng lúc thổ huyết.

"Mụ nội nó! Chạy nhanh vẫn trào máu!".

Nhàn Vân Tử run rẩy bước ra, phẫn nộ hét lớn.

Tuyết Sinh không khá hơn, khí huyết chấn động, tu vi tán loạn, chỉ một sợi quyền phong quét ngang đã khủng khiếp như thế, hắn không dám nghĩ kết cục khi đại thủ kia rơi trên cơ thể.

Nhấc tay lau máu, nghiêng đầu quan sát hoàn cảnh bốn phía, đột nhiên vẻ mặt Tuyết Sinh xiết chặt, hai mắt trợn trừng.

Cũng lúc này một tiếng hét cực kỳ chói tai đâm vào óc.

"Dâm tặc! Biến thái!!".

Đây rõ ràng là khuê phòng tư mật, phía sau tấm rèm trắng ngưng tụ hơi nước lờ mờ, một nữ tử hoảng hồn bật dậy từ trong chậu tắm, liền vung tay kéo y phục trên dây treo choàng lên cơ thể trần truồng.

Thanh âm kia xuyên thấu mãnh liệt, Tuyết Sinh chưa định thần thì phía ngoài đã vọng tới tiếng hô hoán đuổi giết.

"Nhìn cái gì!! Chạy!".

Nhàn Vân Tử phản ứng rất nhanh, gần như ngay lập tức tung người lao qua cửa sổ.

Tuyết Sinh cũng không chậm, Thần Hành Phù gia thân, bộc phát tốc độ kinh khủng nhất, cả đời hắn chật vật rất nhiều, nhưng toát mồ hôi lạnh thì đây là lần hiếm hoi.

Bên ngoài mười dặm có một cái quan đạo hoang phế, hai luồng trường hồng đuổi sát gào thét rơi xuống.

Một già một trẻ xuất hiện nháo nhác nhìn ngó bốn phía, liên tục thở dốc hấp khí, bộ dạng chật vật, nhìn như tặc khấu làm chuyện đồi bại bị người ta truy tung ngàn dặm vậy.

"Ngươi nói.

.

Thái Ty Tông, tại sao lại vào khuê phòng nữ nhân?" Tuyết Sinh xúc động gầm nhẹ, dao găm lộ ra dưới ống tay áo.

"Thiếu chủ bình tĩnh nha.


.

Lão phu đâu muốn như vậy! Ngươi không am hiểu Trận Đạo, thực ra muốn truyền tống đến vị trí nhất định buộc phải có toạ độ chính xác.

.

Khụ!"
Nhàn Vân Tử cười khổ, xua tay phân trần.

"Ngươi chọn bừa toạ độ?" Tuyết Sinh nhíu mày, dao găm nhô ra thêm một chút.

"Buộc phải như vậy!! Lão phu cũng là bất đắc dĩ.

.

Ai ngờ lại rơi vào khuê phòng, còn thấy nữ nhân tắm tiên.

.

Toạ độ kia là cái gì.

.

Phải ghi nhớ lại.

.

Đúng rồi.

.

Ha hả!"
Nhàn Vân Tử hí hửng lầm bầm trong miệng, nhanh chóng rút lui, kéo dài khoảng cách, với tính tình của Tuyết Sinh hoàn toàn có thể phát điên bất chợt, thình lình đâm hắn một dao.

"Còn Thái Ty Tông là chỗ nào?".

"Kẻ thù cũ mà thôi.

.

Tiện tay tính toán, thiếu chủ! Ngươi nghĩ xem tên Kết Đan kia có đuổi tới thật không?".

Tuyết Sinh bất lực lắc đầu, chạy thoát đã là đại phúc, hắn cũng không có cách nào.

"Thái Ty Tông thảm!" Tuyết Sinh thì thào, quay người biến mất bên trong quan đạo.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương