Dục Hoả Trùng Sinh
-
66: Tuyệt Thế Thiếu Niên
Tuyết Sinh phản ứng cực nhanh, thời điểm thanh âm kia rơi xuống, quanh quẩn thiên địa, trực giác nói cho hắn biết sẽ có nguy hiểm cho nên ngay lập tức lùi lại hơn mười bước, mà cũng trong chớp mắt, một cái kinh thiên đại thủ không biết từ đâu xé vỡ không gian hung hăng chụp xuống.
Oanh một tiếng!
Hư vô run rẩy, bát phương chấn động!!.
Một cỗ Trúc Cơ chi uy ở trong khoảnh khắc giáng lâm Dược Thị, mặt đất phía trước đại môn bị nhấn chìm một mảng lộ ra bàn tay năm ngón vô cùng kinh người, lúc này, cách đại thủ tầm mười trượng, Tuyết Sinh gắt gao thở dốc, chằm chằm nhìn tới địa phương xuất hiện uy áp Trúc Cơ.
Rất nhanh, hào quang lấp lánh, một cái nhân ảnh từ trong hư vô lặng lẽ đi ra, người tới thân mặc lam bào, tướng mạo trung niên, toàn thân hắn Mệnh Hoả đốt cháy, ánh chiếu trời cao.
Mệnh Hoả đại diện cho Trúc Cơ mà cỗ lửa nóng trên cơ thể đối phương quá mức mãnh liệt, như là Diệu Nhật Thiên Không đang điên cuồng thiêu đốt hư vô bốn phía, nói rõ, tu vi của trung niên này tuyệt đối không phải là Trúc Cơ tầm thường, theo cảm nhận của Tuyết Sinh, đại khái Trúc Cơ hậu kỳ.
Đối phương tới, mang theo khí tức khủng khiếp khiến cho Tuyết Sinh có loại trực giác kinh diễm, giống như đang diện kiến Thái Dương, không thể chống cự, thậm chí vừa nhìn hai mắt lập tức nhói đau, từng tia từng sợi uy áp trên cơ thể trung niên đều khiến cho Tuyết Sinh kiêng kỵ thật sâu.
Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như thủ đoạn xuất hiện của trung niên không quá mức bất thường, bởi theo lý thuyết thì Trúc Cơ tu sĩ, thậm chí Kết Đan cường giả không thể nào tùy ý đi lại trong hư không, mà Tuyết Sinh nhìn thấy đối phương từ hư vô bước ra.
Chẳng cần suy nghĩ cũng hiểu, trung niên sử dụng Phù Bảo cấp cao hoặc mở ra một loại trạng thái huyền diệu nào đó, điều này khiến cho Tuyết Sinh càng thêm bất an.
"Hắn không phải người của Chấp Pháp Đan Phong đến làm nhiệm vụ, chỉ sợ có quen biết với thanh niên họ Tô kia, bởi ta xuất thủ quá nhanh cho nên hắn không can thiệp kịp, vội vàng tới nhưng đã muộn!" Tuyết Sinh thì thào phán đoán.
Quyết định giết Tô Cửu không phải là suy nghĩ bộc phát, trước khi ra tay hắn đã có chuẩn bị, về sau hậu quả ra sao Tuyết Sinh cũng đều sẽ bình thản đón nhận.
Nếu ngay từ đầu Tuyết Sinh bỏ qua những lời châm chọc khiêu khích, không để hết thảy vào tai thì mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói, nhưng tính cách hắn cố hữu như vậy.
Mà Tô Cửu đối với Tuyết Sinh đã có sát niệm, tương lai nhất định sẽ dây dưa không dứt, thay vì nhẫn nhịn chi bằng một lần quyết liệt, trảm thảo trừ căn.
Thế gian này có một vài người tính cách quái dị, Tô Cửu là ví dụ, cậy mạnh hiếp yếu nhưng sẵn sàng luồn cúi trước cường giả, càng vô cùng nhỏ nhen, sẵn sàng ghi hận với bất kỳ ai không vừa mắt.
Tuyết Sinh cũng không ngoại lệ, hắn chẳng phải thiếu niên chính nghĩa gì, là kẻ sống cho bản thân, đặt nặng tư lợi, hành sự tùy ý mà thôi, nhưng hắn có nguyên tắc của mình, nguyên tắc kia là cố hữu bất biến, trắng đen rõ ràng.
"Ngươi dám ở tông môn giữa thanh thiên bạch nhật tàn sát đồng môn!!" Trung niên chòng chọc nhìn Tuyết Sinh, trong mắt lộ ra căm phẫn cùng thù hận, thanh âm lạnh lẽo mang theo sát cơ dày đậm, không khác gì Tử Thần đòi mạng.
Cảnh tượng này Tuyết Sinh đã từng gặp qua, ngày trước ở Mạo Nhi Thành giết chết Hàn Thiên, sau đó Hàn Lăng tìm tới báo thù cũng giống hệt lúc này, chỉ khác, đối mặt Hàn Lăng, Tuyết Sinh còn có thể phản kháng hoặc ít nhất là chạy trốn, nhưng đứng trước trung niên, hắn không có bất kỳ cơ hội nào.
Chênh lệch quá lớn, giống như đom đóm cùng mặt trăng!!.
Tuyết Sinh càng dám chắc đối phương vì tư thù mà đến, bởi người của Ty Chấp Pháp sẽ không biểu lộ ra thái độ như vậy!.
Tuyết Sinh yên lặng, bình tĩnh lạnh nhạt ngóng nhìn, theo cỗ uy áp Trúc Cơ lan tràn tới gần, Ma Thiên Thể Quyết cùng Vũ Hoá Kinh tự động vận chuyển.
Từ Mệnh Môn có tiếng kiếm minh bén nhọn vang lên, dưới Vũ Hoá Kinh dẫn dắt bắt đầu ngưng tụ, rất nhanh, toàn thân trên dưới ẩn hiện bóng kiếm, một cỗ lăng lệ sắc bén bạo phát đi ra.
Huyết Quỷ hiện thân trấn áp trên đỉnh đầu, đang chuẩn bị đối kháng.
Nhưng mà!!.
Cỗ uy áp này vô cùng mênh mông, chỉ trong chớp mắt phủ xuống, khoá chặt cơ thể Tuyết Sinh không cho phép hắn có bất kỳ cơ hội nào để chuyển mình.
Đây là chênh lệch cấp độ sinh mệnh.
Vị cách đối phương cao hơn Tuyết Sinh quá nhiều, từ nhục thân, Tinh Thần cho đến tu vi đều vượt trội, tự động hình thành nên khí tức của Thượng Vị Giả, trấn áp hết thảy nhược nhân phía dưới.
Giờ phút này dường như có một đôi bàn tay khổng lồ vô hình đang bao chặt lấy cơ thể, chỉ cần đối phương động sát niệm sẽ ngay lập tức bóp nát, đem nhục thân hắn toái diệt, hoá thành mưa máu cùng thịt vụn.
Không thể kháng cự!.
Ở dưới áp lực mênh mông, Vũ Hoá Kinh vận chuyển rất khó khăn, đến cuối cùng triệt để ngừng lại, ngay cả Ma Thiên Thể Quyết cũng vậy.
Huyết Quỷ kêu gào một tiếng thảm liệt trước khi bị ép vỡ, chia năm xẻ bảy.
Cả người Tuyết Sinh vặn vẹo, khuôn ngực kịch liệt chập chùng, một cỗ đau nhức khó tả càn quét cơ thể, dần dần có tiên huyết chảy ra từ khoé miệng, sau cùng toàn bộ thất khiếu đều trào máu.
Tuyết Sinh không rên rỉ, không kêu la.
Giờ phút này Sát Hoả trong mắt đốt cháy một cách mãnh liệt khiến cho máu tươi từ hai tròng mắt trôi xuống cũng một màu tím đen dữ tợn.
Ban đầu da thịt Tuyết Sinh là trạng thái Ngân Bì nhưng ở dưới áp lực khủng khiếp dần dần tái nhợt, rất nhanh hoá thành màu tím sẫm, nhìn thấy máu tươi bị ép ra, bức khỏi cơ thể.
Tử bào đẫm máu, cốt nhục toàn thân vang lên thanh âm răng rắc, ở bên trong cỗ áp chế kinh khủng kia đầu óc Tuyết Sinh vẫn cực kỳ thanh minh, bởi rõ ràng người tới có quan hệ với kẻ bị hắn giết chết, cho nên Tuyết Sinh không hề oán trách.
Hắn giết Tô Cửu, trưởng bối của đối phương tìm tới báo thù là chuyện hiển nhiên.
Ngay từ đầu Tuyết Sinh đã chuẩn bị tâm lý, có điều, hắn vẫn không cam lòng.
"Nếu như ta đầy đủ thực lực thì mặc kệ bao nhiêu kẻ tìm tới báo thù, Tuyết Sinh nguyện giết bằng sạch sẽ, đến một người giết một người, đến ngàn người giết ngàn người, ngay cả một cái tộc đàn, một toà thành trì hay một quốc gia, nếu ghi hận đối với ta.
.
Ta sẵn sàng đồ thành, diệt tộc.
.
Hủy quốc!! Đáng tiếc thực lực của ta không đủ!" Tuyết Sinh thì thào lẩm bẩm, khuôn miệng bỗng nhiên tách ra một nụ cười quỷ dị.
"Ta dù chết cũng phải trảm của ngươi một vài thứ!" Đáy lòng gầm nhẹ, từ trước đã câu thông kiếm thế Phượng Hoàng Thiêu Thiên trong thức hải, Tuyết Sinh chỉ chờ một cơ hội thật tốt để xuất thủ, nhận thức được kết cục cho nên hắn vô cùng bình tĩnh, không giống như những lần trước, lúc gặp phải nguy cơ sinh tử.
Mất hoảng hốt.
.
Mất tuyệt vọng!!
Mọi chuyện nói thì dài, kỳ thực phát sinh rất nhanh, từ lúc đối phương tới, buông xuống lời nói kia hay biến hoá cảm xúc trong lòng Tuyết Sinh hiện tại cũng chỉ diễn ra trong vài hơi thở ngắn ngủi.
Mà biểu tình của Tuyết Sinh quá mức cổ quái, trung niên bào xám càng quan sát càng cảm thấy khó hiểu.
Thiếu niên trước mặt trong cách nhìn của hắn chỉ nhỏ yếu giống như sâu kiến, tất định phải chết, mà hắn tin chắc đối phương cũng sẽ cảm nhận giống hệt.
"Không hề biến sắc, không chút hoảng loạn! Hắn bình thản đón nhận hay là vẫn có chỗ dựa vào?" Trung niên nhíu mày nói thầm.
Để bóp chết đối phương là chuyện vung tay nhấc chân mà thôi, không hề tốn sức, nhưng tu luyện đến mức độ hiện tại, tâm trí của hắn cực kỳ thâm trầm.
Phải suy xét cặn kẽ trước khi xuất thủ.
Bởi vì vạn sự trên đời đều thụ nhân quả, đặc biệt là giết người, dù cho đối phương chỉ như sâu kiến, không đáng nhắc tới, cũng buộc hắn phải suy nghĩ chu toàn.
Nội tình tông môn, nhân mạch tam phong, vấn đề này hắn hiểu.
"Ngươi dám giết Tô Cửu ngay tại Đan Phong, hơn nữa đối mặt ta vẫn giữ được tâm thái kia.
.
Hoặc ngươi là một tên điên không sợ chết, hoặc bản thân đang có chỗ dựa vào! Nhưng mặc kệ lai lịch sâu cạn ra sao, ngươi giết chất nhi của ta, ta giết ngươi báo thù cho nó, mạng đền mạng là Thiên Kinh Địa Nghĩa!"
Trung niên chằm chằm nhìn Tuyết Sinh, thanh âm rất lớn hoá thành Lôi Đình quanh quẩn, vang dội bát phương.
Bởi hắn do dự cho nên nói ra lời kia là hoàn toàn mang theo chủ đích, muốn cáo tri với những người ở đây rằng, hắn hành sự ngay thẳng, giết chết đối phương không phải vì tư lợi cá nhân, tránh cho sau này phát sinh phiền phức không mong muốn.
Mà thanh âm vào tai khiến cho thần sắc Tuyết Sinh càng thêm lạnh lẽo, hắn như cá nằm trên thớt rồi, thế nhưng đối phương vẫn do dự.
Tuyết Sinh khinh thường hừ lạnh, cũng mở miệng, giọng nói như băng quanh quẩn bốn phía, mặc dù mỗi một câu từ đều mang lại cho hắn đau đớn thống khổ vô hạn.
Máu tươi theo từng câu từng chữ trào ra.
"Ngươi là Trúc Cơ cường giả, giết người mà thôi, cũng cần phải hoa hoè loè loẹt vậy sao? Ta giết Tô Cửu chưa từng phí lời, chỉ một dao cắt đầu, đánh nát thi thể.
.
Ngươi muốn báo thù cứ tới.
.
Tuyết Sinh đứng ở đây, tùy ý ngươi chém giết!" Tuyết Sinh cười nhạt, giọng nói sắc bén, cả người thiết huyết như kiếm.
Dám làm dám chịu, dù chết không sờn.
Thanh âm kia, biểu tình kia đi vào tai, in trong mắt từng người có mặt, khắc sâu, khiến cho ai nấy chấn động tâm thần.
"Thiếu niên điên cuồng, đáng tiếc kẻ điên cuồng đều đoản mệnh!" Có ai đó thì thào.
Nữ tử áo tím trợn tròn hai mắt, thiếu niên trước mặt nàng lúc này cả người đầy máu, đến hô hấp cũng rất khó khăn, nhưng câu từ chưa bao giờ mất đi quyết liệt.
Mặc kệ máu tươi lấn nhiễm thì diện mục của thiếu niên vẫn dễ dàng đụng chạm đến phương tâm nữ nhân, khiến cho đáy lòng nàng rung rinh dữ dội.
Tóc đen rối loạn tùy ý bay ngược, tử y đẫm máu phủ lên dáng người thẳng tắp, kiếm mi tinh mục như tạc trên khuôn mặt phong thần tuấn lãng, cùng với cỗ khí thế hiện tại khiến cho hắn giống như thanh kiếm.
Tựa hồ ai đang vẽ bức tranh.
Quyển trục buông xuống thành thiên địa, giấy trắng điểm máu như chiều tà.
Hoạ thành Tuyệt Thế Thiếu Niên.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook