Dục Hoả Trùng Sinh
-
104: Nhàn Vân Tử Thu Đồ
Giờ phút này Nhàn Vân Tử phát điên, sau khi hét lớn một tiếng, tu vi chấn động, uy áp Trúc Cơ dũng mãnh tràn ra, giống như sóng biển vậy, quằn quại đập thẳng về phía trước.
Trong lòng hắn hiểu rõ một cái đạo lý.
Tuyết Sinh là chủ nhân của mình, cho nên cố tình đọc ngược tên cũng không sao, nhưng thằng kia là cái gì lại dám học theo, thậm chí còn can đảm mở miệng chúc sống lâu trăm tuổi!.
Mà hắn năm nay 99 tuổi rồi, nhớ không nhầm đầu Xuân Phân là sinh thần thứ 100, chúc như vậy so với rủa hắn chết sớm còn tàn nhẫn hơn vô số.
Thiếu niên đứng mũi chịu sào liền bị cơn sóng uy áp đập cho thổ huyết, may mắn Tuyết Sinh ra tay ngăn cản, bằng không một tia Trúc Cơ chi uy hoàn toàn đủ sức lấy mạng.
Thiếu niên kinh hồn lạc phách hét thảm một tiếng, với bản chất cơ linh ngay lập tức phát giác lão đầu tử kia tuyệt đối là đại tu, dường như còn muốn giết chết chính mình, mà vị tiểu ca so với hắn lớn hơn vài tuổi vừa rồi xuất thủ cứu mạng, tu vi tuyệt không kém đối phương, hai người hiển nhiên là cùng một bọn.
Trong mắt hắn nồng đậm hoảng sợ nhưng cũng có một tia dị dạng, lập tức lùi lại trốn sau lưng Tuyết Sinh, mục quang như điện thận trọng nhìn lão đầu hung dữ trước mặt, còn phẫn nộ hét lớn.
"Rõ ràng ta loáng thoáng nghe vị tiểu ca kia gọi cái gì.
.
Vân Ngô Nhàn! Là nhầm lẫn thôi, nói lộn nói lại không được sao? Ai mà biết tuổi ngươi lại lớn đến thế".
Tuyết Sinh đứng chắn phía trước cũng lập tức cảnh giác hẳn lên, hắn nhìn ra được Nhàn Vân Tử đã động sát tâm rồi, nếu là khi bình thường đối phương muốn giết ai, giết bao nhiêu người đi chăng nữa, có thể Tuyết Sinh sẽ không thèm quan tâm, thế nhưng thiếu niên kia tội không đáng chết, hắn nhìn có vẻ bất thiện, lại không xấu xa đến độ vô pháp thừa nhận.
Biết đào huyệt mai táng, quỳ lạy tế bái tiên sư, người như vậy tuyệt không thể là kẻ táng tận lương tâm.
"Chủ tử! Ngươi đừng ngăn cản, để ta vã chết thằng này!" Nhàn Vân Tử gào lớn, kích động đến mức vỗ ngực thình thịch, còn tiện tay rút ra một thanh chủy thủ, mục quang lăng lệ khoá chặt thiếu niên, dường như đụng phải thiên địch, quyết không chết không ngừng.
"Lão đầu! Bình tĩnh.
.
Trẻ nhỏ mà thôi, ngươi là đại nhân không nên so đo với tiểu nhân!" Tuyết Sinh nhẹ giọng khuyên giải, nói rồi quay đầu nhìn thiếu niên, nhếch môi cười nhạt, ôn nhu mở miệng hỏi.
"Kẻ giết sư tôn của ngươi là người thế nào lại khiến cho ngươi kiêng kị như vậy!"
Thiếu niên xem Tuyết Sinh, dường như có chút ít dò xét, so với hắn, người này không lớn hơn bao nhiêu nhưng có thể trấn áp lão đầu hung dữ kia một cách dễ dàng, hơn nữa đối phương còn gọi hắn chủ tử, chứng tỏ thân phận cực kỳ tôn cao, nghĩ như vậy hai mắt lập tức sáng lên, bỗng nhiên lùi lại một chút, khẽ ôm quyền cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, ngữ điệu chân thành.
"Vị tiểu ca đây bất luận tướng mạo hay phong thái đều giống hệt Thần Tử vậy! Tiểu sinh nhìn thấy trên người ngươi có một vầng hào quang sáng rực tựa Liệt Nhật, thần kỳ thay! Đêm không ngăn được nó bùng cháy, Hạo Nguyệt trên kia không thể cùng nó tranh quang.
.
!".
Tuyết Sinh trầm mặc, thần sắc lộ ra cổ quái.
"Lão đầu.
.
Thằng này giao cho ngươi!" Tuyết Sinh lắc đầu, lạnh giọng.
Nghe vậy hai mắt Nhàn Vân Tử lập tức sáng lên.
"Đừng.
.
Đừng!" Thiếu niên rùng mình một cái, gấp gáp hô to, trong lòng triệt để từ bỏ ý định vuốt mông ngựa.
"Kẻ thù của sư tôn rất khủng bố, là cường giả Trúc Cơ, sau lưng hắn còn có một cái tông phái mấy trăm nhân thủ, bất kỳ kẻ nào tu vi so với ta đều mạnh hơn.
.
Tiểu sinh dù gì cũng là người đọc sách, hiểu rõ lý lẽ: Thù thầy trò báo! Thế nhưng thực lực có hạn, đối với bọn hắn ta chẳng khác nào sâu kiến cả, lay không nổi cọng cỏ.
.
Căm hận thì sao? Tiểu sinh bất lực mà thôi!".
Thanh âm từ miệng chảy ra mang theo thống thiết đau khổ, cuối cùng thở dài tựa như cam chịu, hết thảy gom lại một ý, nhấn mạnh rằng: Thù này hắn đương nhiên muốn báo, nhưng khoảng cách song phương chênh lệch quá xa.
.
Vô vọng!.
Tuyết Sinh nghiêm túc lắng nghe, dù không tin được biểu cảm hay giọng điệu, nhưng lý lẽ của đối phương cũng không phải hoàn toàn sai trái, thế đạo này vốn nên như vậy, rất ít kẻ rực một mảnh quang minh nơi tâm, cứ nhìn Nhàn Vân Tử sẽ hiểu.
Chẳng phải hắn cũng vì lợi ích bản thân mà tàn hại đệ tử của mình hay sao?.
Tuyết Sinh yên lặng gật đầu, cẩn thận quan sát đối phương từ trong ra ngoài một lượt, lúc lâu hai mắt ngậm lấy hiếu kỳ, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng mở miệng.
"Ta nghe nói, tán tu trong nhân gian vì không có truyền thừa Đạo Pháp Binh cho nên tự tạo ra một con đường, dùng thân thể nhân loại làm công cụ Dưỡng Bảo, sau quá trình nuôi dưỡng, đem nhục thân tế luyện sẽ tạo ra một kiện Pháp Binh, thậm chí hồn phách cũng sẽ bị chuyển hoá thành Linh Khí!" Nói xong liếc nhìn Nhàn Vân Tử.
Lúc này thiếu niên bên cạnh rõ ràng run lên, trong mắt lập tức ngưng tụ tia máu, có một cỗ phẫn uất tràn ngập toàn thân.
Nhàn Vân Tử hốt hoảng, trực tiếp buông thần thức dò xét cơ thể thiếu niên, rốt cuộc vẻ mặt già nua lộ ra một vệt khác thường.
Hắn nhìn thấy những thứ Tuyết Sinh nhìn thấy, cũng từ biến hoá cảm xúc của thiếu niên mà hiểu rõ, vốn dĩ thiếu niên từ sớm đã nhận ra bản thân chỉ là một cái công cụ Dưỡng Binh, vốn dĩ chẳng có cái gì gọi là tình nghĩa sư đồ.
Bị lợi dụng, bị nhìn thành vật nuôi, nhưng khi người kia chết rồi thiếu niên vẫn tự nguyện an táng, còn tế bái trước mộ phần.
.
Như vậy đã dư thừa đạo nghĩa.
Tuyết Sinh nhìn kỹ đối phương.
Nhàn Vân Tử trầm mặc rất lâu, rốt cuộc thu hồi ánh mắt.
Trăng khuya rất sáng, không gian bốn phía là một mảnh im ắng khác thường, tiếng thở dốc của thiếu niên là điểm nhấn duy nhất, dường như có một cỗ nộ khí từ trên cơ thể hắn, bị mai táng sâu trong tâm ngục, hôm nay dưới sự kích thích, thao thiên bộc phát.
"Ma Thiên Thể Quyết là ai dạy cho ngươi?" Tuyết Sinh mở miệng phá tan bầu không khí có phần nặng nề.
Thiếu niên nghe rõ, vẻ mặt lập tức hiện ra nghi hoặc, nhưng nghĩ kỹ lại, tu vi đối phương sâu không lường được, liếc mắt liền nhìn thấu nội tình trong cơ thể hắn thì chuyện bản thân tu luyện Ma Thiên Thể Quyết bị phát hiện cũng không phải là cái gì khó hiểu.
"Tám năm trước có người dạy cho ta, chỉ dặn thuật này dùng để cường thân kiện thể" Thiếu niên nhỏ giọng đáp.
Thanh âm này vừa ra, hai mắt Tuyết Sinh đột nhiên phát sáng.
"Có phải một vị Doanh Sĩ họ Tuyên hay không?" Tuyết Sinh thở sâu, thanh âm bình tĩnh.
"Ngươi biết Tuyên lão? Tiểu ca! Ngươi cũng là người Doanh Binh sao? Tuyên lão thế nào rồi?" Câu hỏi của Tuyết Sinh giống như tiếng sấm vậy, khiến cho thiếu niên giật nảy, hai mắt trừng trừng mở lớn, kích động hô to.
Tuyết Sinh cũng cảm thấy đột ngột, trong lòng tràn ra một cỗ ấm áp khác lạ.
"Yên nương còn sống hay không?" Tuyết Sinh thì thào, câu hỏi kia đặt trên tư cách kẻ tu hành, rơi thẳng vấn đề, vô cùng trực tiếp, khác với người trong phàm tục, đôi khi nhắc đến chuyện sinh tử sẽ có chút ít dè dặt.
"Mẫu thân.
.
Chết rồi!" Thiếu niên cúi mặt, buồn bã đáp.
Tuyết Sinh lặng lẽ gật đầu, bỗng nhiên bước tới bên cạnh thiếu niên, nâng tay đặt lên tóc đen, nhẹ nhàng vuốt.
.
Ngày xưa Tuyên thúc từng an ủi hắn như vậy! Theo như Tuyết Sinh cảm thụ, giữa người với người nếu không cách trở thù địch, thì vuốt ve chính là cách bày tỏ cùng trấn an hiệu quả.
Tuyết Sinh vẫn nhớ rõ mồn một lời Tuyên Thúc nói trước hôm tử chiến Mã Nhạc Sơn.
"Hài tử! Nếu ngày mai ngươi còn sống, thay ta về Xích Khu, xóm nạn dân.
.
Thăm một vị nữ phụ gọi Yên nương, nhìn xem hài tử của nàng lớn lên trông như thế nào! Còn nữa, giúp ta thắp cho Thái Công một nén nhang! Cả nhà bọn họ cưu mang lão già này từ lúc trẻ nhỏ, ngay những ngày đầu chiến nạn xuôi nam!".
Tuyết Sinh kể cho thiếu niên nghe chuyện về Tuyên thúc, mãi tới khi trời sáng mới vào thắp cho lão Thái Công cùng Yên nương một nén nhang.
Thiếu niên luôn đi theo sau lưng Tuyết Sinh, bộ dạng vô cùng nhu thuận, Tuyết Sinh nhìn hắn, trong lòng bất giác xuất hiện một tia ấm áp.
Đối phương mặc dù tâm tính bất hảo nhưng chung quy cũng là do thời cuộc dưỡng thành.
Giống Tuyết Sinh mà thôi, nếu không như vậy làm sao sinh tồn nổi ở thế đạo dạng này.
"Ngươi muốn theo ta tu hành hay không?" Tuyết Sinh ngóng nhìn chân trời, bình minh vừa lên, bát phương tứ phía tuy vẫn còn u ám nhưng nhất định ngăn không được Chiến Nhật, hắn liếc mắt xem thiếu niên, bỗng nhiên mở miệng.
"Nguyện ý!" Thiếu niên cúi đầu, nhu thuận đáp.
"Lão đầu! Ý ngươi thế nào?" Tuyết Sinh hỏi Nhàn Vân Tử.
"Cũng là duyên phận!" Nhàn Vân Tử thở dài, một đêm, cảm xúc của hắn biến hoá nhiều lần, thiếu niên kia làm hắn giận sôi nhưng đồng thời khiến hắn thương tâm gần chết.
Suy nghĩ hồi lâu, Nhàn Vân Tử nghiêm túc nhìn thiếu niên, thanh âm rất lớn.
"Ngươi nguyện bái lão phu làm thầy sao?".
Thiếu niên vừa nghe lập tức biến sắc, lão già kia để lại cho hắn ấn tượng không mấy tốt đẹp, cảm thấy đi theo tiểu ca vẫn tốt hơn nhiều, trầm mặc phút chốc đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tuyết Sinh, giống như hỏi ý.
Hai mắt hắn trong suốt, lộ ra chân thành.
Tuyết Sinh mỉm cười gật đầu.
Chỉ cần như vậy, thiếu niên thu hồi mục quang, giờ phút này tu vi toàn thân chấn động, cả người ngưng tụ một vòng quả quyết.
"Sư tôn tại thượng! Nhận của đồ nhi ba lạy chín bái!" Nói rồi trực tiếp quỳ xuống mặt đất hành đại lễ.
"Tốt!" Nhàn Vân Tử kích động cười ha hả, triệt để rũ bỏ không muốn trong lòng, toàn thân thẳng tắp mà đứng, tay áo vung lên, hai mắt sáng rực như có tinh thần chiếu xạ.
Giờ phút này cả người hắn tràn ngập thần vận cao thâm, tóc trắng râu bạc tùy theo gió chấn động, thần sắc càng là vô cùng nghiêm cẩn, giống hệt hình dung của một vị Nhất Đại Tông Sư.
"Đồ nhi ngoan! Trước sau vi sư đều thử lòng ngươi mà thôi.
.
Hài tử không tệ! Không làm vi sư thất vọng! Nói cho vi sư biết, ngươi tên gọi là gì?".
"Đồ nhi.
.
Vương Khoa Phụ!" Thiếu niên dõng dạc đáp.
"Tên thật hay! Phụ Khoa.
.
Ngươi đứng lên đi!" Nhàn Vân Tử cười lớn, vươn tay đỡ Vương Khoa Phụ.
Tuyết Sinh nhíu mày.
.
"Sư tôn.
.
Ngươi.
.
Ta gọi Khoa Phụ.
.
Không phải cái kia!" Vương Khoa Phụ bất mãn gầm nhẹ.
"Ha hả! Khoa Phụ.
.
Vi sư không cố ý".
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook