Đức Dương Quận Chúa
-
Chương 133: Có tin mừng
"Ta nói là ta. . ."
Nhìn Ân Trường Hoan cười đến híp mắt, Kỷ Oánh Oánh phát giác có chút không đúng. Nàng nuốt nước bọt, lại nhìn cái bụng bằng phẳng của Ân Trường Hoan, khó tin hỏi "Ngươi thật sự có rồi?"
Ân Trường Hoan nhếch khóe miệng "Không được sao?"
Vài ngày trước lúc thái y bắt mạch có nói mạch tượng của Ân Trường Hoan rất giống hỉ mạch, nhưng thời gian ngắn, không thể xác định rõ, phải cách mấy ngày nữa mới có thể chắc chắn. Ân Trường Hoan không muốn thái hậu, hoàng thượng cùng Diệp Hoàn mừng hụt nên phân phó thái y giấu chuyện này, chờ lúc nào xác định thì nói.
Hai ngày gần đây, Ân Trường Hoan cảm thấy thân thể có chút bất thường, không giống sinh bệnh, nàng có dự cảm là đang mang thai. Sau khi nghe Kỷ Oánh Oánh nói xong liền không nhịn được nói ra, mặt khác cũng là nàng nhịn không được muốn chia sẻ với người khác.
"Không phải không được."
Tâm tình Kỷ Oánh Oánh có chút phức tạp, nàng mừng vì Ân Trường Hoan có tin vui nhưng Ân Trường Hoan có tin vui, vậy nàng chẳng phải không thể ỷ vào bụng để bắt Ân Trường Hoan ngoan ngoãn phục tùng nữa sao!
Lúc trước nàng còn muốn lấy muốn thời gian mang thai trân quý này, không ngờ lại biến hóa nhanh như vậy.
Đột nhiên nghĩ nhanh sinh hài tử trong bụng, sau đó lại mang một cái.
"Ngươi thật sự có?" Kỷ Oánh Oánh không nhịn được hỏi lại.
Ân Trường Hoan gật đầu "Không chắc chắn, nhưng tám ~ chín phần mười."
"Vậy ngươi còn không mau mời thái y tới." Kỷ Oánh Oánh nghiêm mặt phân phó cung nữ đi truyền thái y, tức giận nói với Ân Trường Hoan "Ngươi thật đúng là bình thản, đến tám chín phần mười cũng không tìm thái y đến xác định."
"Thái y đều là như vậy." Kỷ Oánh Oánh nói "Ta vừa mang thai, đại phu trong phủ đều chẩn đoán phải mấy ngày nữa mới có thể xác định, bọn hắn chính là sợ xem bệnh nhầm, cố ý nói như vậy để lưu lại đường lui."
Thái y rất nhanh liền tới, là một thái y am hiểu phụ khoa nhất trong cung, xem xong mạch liền khẳng định Ân Trường Hoan có tin mừng, đã được hơn một tháng, mạch tượng rất tốt.
Ân Trường Hoan nhớ lời Kỷ Oánh Oánh nói, nửa cười nửa không cười "Ngươi nói, bảo ngươi đi hướng đông sẽ không sang hướng tây, hái sao cũng không ôm trăng."
Kỷ Oánh Oánh đang vui sướng lập tức cứng đờ, ngượng ngùng cười một tiếng.
Rất muốn chơi xấu không nhận nợ, nàng làm sao biết Ân Trường Hoan trùng hợp như vậy đã có mang, sớm biết vậy đã không đắc ý lắm mồm.
.
Hôm nay không phải ngày bắt mạch bình an, Diệp Hoàn rất nhanh liền nhận được tin Ân Trường Hoan truyền thái y, Cố Nguyên cũng ở đó.
Cố Như Vận làm ra chuyện như vậy, cho dù người Cố gia không biết rõ tình hình cũng không có cách nào trốn tránh trách nhiệm, hắn trước đi ngự thư phòng thỉnh tội với hoàng đế, nhìn vị trí của Kỷ Oánh Oánh cùng Diệp Hoàn, hoàng đế không chất vấn nhiều nhưng hoàng đế cũng nói rõ ông đối với chuyện này rất bất mãn.
Rời ngự thư phòng, Cố Nguyên lại đến Đông Cung, vì tạ lỗi chuyện của Cố Như Vận.
Hộ vệ thấy Cố Nguyên liền nói "Nhu Lạc quận chúa cũng ở đây."
Cố Nguyên nhíu mày, cơ thể Ân Trường Hoan luôn rất tốt, mà Kỷ Oánh Oánh lại đang mang thai, hắn gấp giọng hỏi "Quận chúa đã xảy ra chuyện gì sao?"
Hộ vệ lắc đầu "Không nghe nói, thái y tới không đầy một lát liền đi, nhìn không giống đã xảy ra chuyện gì."
Cố Nguyên nhìn về phía Diệp Hoàn, Diệp Hoàn lo lắng cho Ân Trường Hoan, đứng dậy đi ra ngoài, Cố Nguyên theo sát phía sau.
Hai người tới cung của Ân Trường Hoan, ở bên ngoài nghe được Kỷ Oánh Oánh tràn đầy phấn khởi nói với Ân Trường Hoan mấy việc phải chú ý khi có thai.
"Ngươi bây giờ mới mang thai hơn một tháng, đừng có vội mừng, chờ thêm một thời gian nữa ngươi sẽ biết mùi vị của nôn oẹ."
Diệp Hoàn đặt chân xuống, quay đầu nhìn Cố Nguyên.
Cố Nguyên nghe thấy giọng nói hoạt bát của Kỷ Oánh Oánh thì mới an tâm, là phu quân của nữ nhân mang thai ba tháng nên Cố Nguyên rất có kinh nghiệm, nhìn qua Diệp Hoàn, nói "Huynh không có nghe lầm, thái tử phi có tin vui, chúc mừng. "
May mà Lý San San không thành công, nếu không thì ngoài thái tử phi còn có hoàng tôn, Cố gia thật sự xong đời, Cố Nguyên may mắn thầm nghĩ.
"Cám ơn." Diệp Hoàn bình tĩnh nói cảm tạ, tiến vào bên trong điện. Cố Nguyên là ngoại nam nên ở lại chính sảnh.
Ân Trường Hoan thấy Diệp Hoàn, ngạc nhiên nói "Sao chàng lại tới đây?"
Diệp Hoàn ấm giọng "Ta nghe nói nàng có truyền thái y nên đến đây." Hắn nhìn về phía Kỷ Oánh Oánh "Cố Nguyên ở bên ngoài."
Kỷ Oánh Oánh hiểu ý, rất nghe lời phải đứng dậy ra phía ngoài, để không gian lại cho đôi phu thê này.
Kỷ Oánh Oánh rời đi, Diệp Hoàn lại đứng đấy không hề động, kinh ngạc nhìn bụng Ân Trường Hoan.
Ân Trường Hoan vừa nhìn liền hiểu Diệp Hoàn đã biết nàng có tin mừng "Ta lúc đầu là muốn cho chàng một kinh hỉ."
"Đây là vui mừng, kinh hỉ rất rất lớn." Diệp Hoàn đến gần, ngồi xổm ở trước mặt Ân Trường Hoan, nắm chặt tay nàng, hỏi "Nàng không phải nói muốn hai năm nữa mới sinh sao?"
"Ngoại tổ mẫu không cho phép a, ta về sau ngẫm lại, cảm thấy sinh sớm cũng không có gì là không tốt." Ân Trường Hoan không quá quen thuộc Diệp Hoàn ngồi thấp, muốn khom lưng nhưng lập tức bị Diệp Hoàn đỡ lấy, trầm giọng nói "Không nên động."
Ân Trường Hoan giật nảy mình "Sao cơ?"
Diệp Hoàn chững chạc đàng hoàng nói "Người có mang tốt nhất đừng khom lưng."
Ân Trường Hoan: ". . . Ta mới được hơn một tháng, chàng có phải là khẩn trương quá độ rồi không. Thái y nói, mang thai đúng là phải cẩn thận từng li từng tí nhưng hoạt động nhiều vẫn rất tốt cho ta và hài tử."
Diệp Hoàn nhíu mày, vẫn không yên lòng "Ta đã đọc hai quyển y thuật, nàng trước vẫn không được khom lưng."
Người lần đầu tiên làm cha đều rất khẩn trương, nàng lý giải, Ân Trường Hoan nín cười "Vậy chàng mau đứng dậy đi, đứng như vậy thật lạ."
Diệp Hoàn trầm mặc không động đậy, Ân Trường Hoan kỳ quái kéo tay hắn, nghe thấy hắn nói "Ta run chân."
"Hả?"
"Run chân."
.
Kỷ Oánh Oánh đi đến chính sảnh, nhìn thấy Cố Nguyên hỏi "Sao chàng lại tới đây?"
Không đợi Cố Nguyên nói, nàng liền hỏi "Chàng không phải là đến cầu tình cho Cố Như Vận đấy chứ?"
Mấy ngày nay nàng luôn ở trong cung không muốn hồi phủ quận vương Nam Dương cũng là bởi vì lo lắng quận vương phi sẽ tìm đến nàng để cầu xin thay cho Cố Như Vận.
"Ta là tới thỉnh tội." Cố Nguyên đỡ Kỷ Oánh Oánh ngồi xuống "Thái tử phi thật sự có hỉ?"
"Đúng a." Kỷ Oánh Oánh vui vẻ nói "Chỉ là mặc dù Ân Trường Hoan có tin vui nhưng vẫn là con của chúng ta lớn hơn."
Cố Nguyên bỏ qua nửa câu sau của Kỷ Oánh Oánh, hắn không hiểu cái việc lớn hơn một tuổi có gì vui.
Thời gian một chén trà sau Diệp Hoàn cùng Ân Trường Hoan đi ra, Cố Nguyên nhìn thấy Ân Trường Hoan lập tức đứng dậy thở dài, lại xin lỗi vì chuyện của Cố Như Vận.
Ân Trường Hoan nhận lễ của hắn, nói "Ta sẽ không xử phạt nhẹ tay với Cố Như Vận."
Một kẻ ngấp nghé nam nhân của nàng còn muốn hại mạng nàng, nàng không liên luỵ Cố gia đã là rộng lượng.
Cố Nguyên nói "Thái tử phi hiểu lầm, Cố Như Vận chấp mê bất ngộ, phạm phải sai lầm lớn như vậy, trên dưới Cố gia hổ thẹn không thôi, mặc kệ Cố Như Vận nhận phán quyết gì, Cố gia đều không có dị nghị."
Lúc Cố Như Vận hại Ân Trường Hoan không cân nhắc đến Cố gia, hắn cũng không cần vì Cố Như Vận mà đi đắc tội Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn. Lại nói hắn đã đã cảnh cáo nàng ta nhiều lần, thậm chí còn vì nàng ta mà an bài một mối hôn sự tốt. Thân là đại ca, Cố Nguyên tự biết mình đã làm rất đầy đủ, còn lại, hắn còn phải suy nghĩ cho toàn bộ Cố gia.
Diệp Hoàn biết tin, Ân Trường Hoan cũng không gạt, phái người đi thông tri hoàng đế cùng Trịnh thái hậu.
Hoàng đế cùng Trịnh thái hậu vui mừng vô cùng, quà ban thưởng như nước chảy đưa đến Đông Cung, ngay cả Triệu thái hậu cũng đưa quà tới.
Buổi chiều, tin thái tử phi có mang truyền khắp hoàng cung.
Thái tử phi có tin mừng, thái tử có hậu, địa vị thái tử càng thêm vững chắc, phái trung thành với thái tử cùng hoàng đế đều rất hài lòng.
Khi phủ Đoan vương biết được tin tức này thì quận vương phi nói với Cố Như Nguyệt "Số thái tử phi thật sự quá tốt."
Vốn dĩ thấy thái tử phi thành thân hơn nửa năm vẫn luôn không mang thai, bà còn tưởng rằng việc sinh đẻ của thái tử phi không thuận, kết quả quay đầu người ta đã mang thai.
Cố Như Nguyệt nhàn nhạt nói "Lúc đầu chuyện của tỷ tỷ làm hoàng thượng cùng thái hậu rất tức giận, hiện tại thái tử phi có vui, hoàng thượng cùng thái hậu sợ là càng tức hơn."
"Vậy phải làm sao bây giờ." Bà hôm nay đến tìm Cố Như Nguyệt là để thương lượng, nhìn có thể cứu Cố Như Vận một mạng hay không.
Gia Hòa hãm hại Ân Trường Hoan không thành chỉ bị nhốt vào hoàng lăng bởi vì nàng ta là thân muội muội của hoàng đế, Lý San San cùng Cố Như Vận, theo bà nghe ngóng, tử hình là không thể nghi ngờ.
Đến cùng cũng là hài tử lớn lên bên mình, quận vương phi có chút không đành lòng, muốn tìm Cố Như Nguyệt thương lượng có thể nghĩ biện pháp giữ lại Cố Như Vận một mạng không.
Cố Như Nguyệt suy nghĩ một lát "Bây giờ có thể cứu tỷ tỷ chỉ có hai người. Một là tẩu tử, một người khác là ngoại tổ mẫu."
Quận vương phi nói "Tẩu tử con hôm đó còn vì thái tử phi mà cãi nhau với Như Vận một trận, tiến cung đến bây giờ còn chưa trở về, nó chắc chắn sẽ không thay tỷ tỷ con mà cầu tình. Ngoại tổ mẫu con đem thái tử ra thì đều rõ cái gì nặng hơn, bây giờ thái tử phi có tin mừng, không có khả năng sẽ giúp Như Vận."
"Lý San San." Trở thành Đoan vương phi, Cố Như Nguyệt không còn là cô nương ngây thơ lúc ở Cố gia nữa "Lý San San là tôn nữ duy nhất của muội muội ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu thật sự có thể trơ mắt nhìn Lý San San bị xử tử sao?"
"Ý của con là?"
"Lý San San chỉ là cháu gái ngoại tổ mẫu, tỷ tỷ cũng là ngoại tôn nữ của ngoại tổ mẫu, cứu được cháu gái có thể không cứu ngoại tôn nữ sao?"
"Nếu ngoại tổ mẫu mà không cứu Lý San San thì làm sao bây giờ?"
"Vậy tỷ tỷ cũng chỉ có thể tự cầu phúc."
Quận vương phi thở dài, lúc này mấy ma ma mà Trịnh thái hậu phái tới tiến đến khám cho Cố Như Nguyệt.
Chờ mấy ma ma rời đi, quận vương phi hỏi Cố Như Nguyệt "Hiện tại thái tử phi có tin mừng, liệu Trịnh thái hậu có đem mấy ma ma trở về chăm sóc thái tử phi không?"
Cố Như Nguyệt sờ lên bụng "Hẳn là sẽ không, thái tử phi mới mang thai, tạm thời còn không cần bọn họ, huống hồ con cũng sắp lâm bồn rồi."
Bởi vì lần trước té ngã, thái y nói nàng ta có thể mấy ngày nữa sẽ tới ngày sinh.
Nàng ta lúc ấy quyết định tính kế Ân Bạch Tuyết là bởi vì muốn có thể che chở hài tử, thế nhưng nàng ta không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi vượt mong đợi.
Cố Như Nguyệt rủ mí mắt, nàng ta hiện tại chỉ hi vọng hài tử trong bụng có thể bình an.
.
Hôm sau, quận vương phi đi Diệp gia, lúc nhìn thấy Diệp lão phu nhân thì bà đang chọn lựa đồ đưa đến Đông Cung.
Đồ của Đông Cung cái gì cũng không thiếu, nhưng đây là tâm ý của người làm ngoại tổ mẫu như bà.
Hiểu con gái không ai bằng mẹ, quận vương phi còn chưa mở miệng, Diệp lão phu nhân trước lạnh lùng nói "Con nếu là đến vì Cố Như Vận thì không cần mở miệng."
"Mẫu thân, Như Vận đúng là có lỗi nhưng dù sao là người mà nữ nhi nuôi lớn, nữ nhi thật sự không đành lòng."
"Nó là người con nuôi lớn, vậy thái tử cũng là người được ta nuôi lớn. " Diệp lão phu nhân nhìn quận vương phi "Con cảm thấy ta sẽ vì mấy việc này mà đi tổn thương tâm thái tử?"
Quận vương phi không nghĩ tới Diệp lão phu nhân sẽ nói vậy, nhịn không được nói "Nhưng con là con gái của người mà."
Diệp lão phu nhân nói "Con đã hai mươi năm không ở bên cạnh ta, năm tháng xa cách, chỉ sợ chuyện quá xa xưa còn nhớ không rõ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook