Đức Dương Quận Chúa
Chương 119: Chỉ là muốn dạy dỗ người

Vào đông trong phòng có lò than, dù ấm áp nhưng cũng có người buồn bực, Kỷ Oánh Oánh có tin mừng hơn hai tháng, nôn oẹ rất nhiều, ngồi có một lúc liền kéo Ân Trường Hoan đi ra ngoài cho thông khí.

Ân Trường Hoan không muốn ra ngoài, Kỷ Oánh Oánh nghiêng người, như cười như không nói "Ngươi không muốn biết thêm cảm thụ của ta lúc mang thai sao?"

Ân Trường Hoan: . . . Kỷ Oánh Oánh sao sau khi gả đi như được huấn luyện thêm vậy, sắp thành tinh rồi.

Quận vương phi Nam Dương lo lắng ra ngoài sẽ khiến Ân Trường Hoan nhiễm lạnh, đây chính là cục cưng quý giá, không thể có nửa điểm sơ xuất, đang muốn mở miệng nói để mình cùng Kỷ Oánh Oánh ra ngoài thông khí thì Cố Như Nguyệt ở đầu giường kéo tay bà lại, nhìn bà lắc đầu.

Quận vương phi Nam Dương ngây người, lại nhìn Kỷ Oánh Oánh cùng Ân Trường Hoan, hai người vừa cãi nhau vừa đi ra ngoài.

"Thái tử phi từ nhỏ đã luyện võ, thân thể rất tốt, chút gió không có gì đáng ngại, lại nói tẩu tử cùng thái tử phi thân nhau là chuyện tốt, thái tử phi cũng nguyện ý đi cùng tẩu tử, người không cần quá lo lắng." Sắc mặt Cố Như Nguyệt vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng so với hai ngày trước thì đã tốt lên nhiều.

Quận vương phi Nam Dương nghĩ cũng phải, cười cùng nữ nhi "Trước kia đều nói tẩu tử con cùng thái tử phi là đối đầu, nhưng bây giờ nhìn các nàng rõ ràng là rất thân nhau, cũng không biết sao lại truyền ra mấy lời đó nữa"

Cố Như Nguyệt cười cười, hai đầu lông mày mang theo lo lắng.

Quận vương phi Nam Dương biết tâm tình Cố Như Nguyệt không tốt, Ân Bạch Tuyết mặc dù bị đưa đi nhưng Phó Dịch lại phân phó nha dịch không thể làm khó nàng, chuyện này bà không nói cho Cố Như Nguyệt nhưng Cố Như Nguyệt lại biết từ chỗ khác.

Bà nắm chặt tay Cố Như Nguyệt "Nếu là Đoan vương muốn đem chuyện này nhẹ nhàng buông xuống, vô luận là ta hay là ca ca con cũng sẽ không đồng ý, cùng lắm thì. . . Cùng lắm thì chúng ta đưa con về phủ quận vương, cũng không phải ở lại phủ Đoan vương này chịu uất ức."

"Cho dù phủ quận vương chúng ta kém hơn phủ Đoan vương nhưng còn có thái tử biểu ca ở đây, thoải mái tinh thần để điều dưỡng cơ thể đi, chuyện này Phó Dịch đừng hòng cho qua."

Cố Như Nguyệt bật cười "Ân Bạch Tuyết cũng là thân tỷ tỷ của thái tử phi."

"Nàng ta cũng xứng?" Quận vương phi Nam Dương mỉa mai "Thái tử phi tâm tư thanh minh, yên tâm đi, người sẽ không giúp Ân Bạch Tuyết."

Quận vương phi Nam Dương nói đúng, Ân Trường Hoan không giúp Ân Bạch Tuyết, nhưng so với Ân Bạch Tuyết, nàng càng chướng mắt Phó Dịch.

Thấy Phó Dịch chạm mặt, Ân Trường Hoan nói với Kỷ Oánh Oánh "Oánh Oánh, ngươi ở chỗ này đợi ta, ta có mấy câu muốn nói với Đoan vương gia."

Kỷ Oánh Oánh nhíu mày nhìn Phó Dịch, gật đầu. Ân Trường Hoan đi qua sân đến hành lang đối diện, Phó Dịch theo sát phía sau.

Phó Dịch đã lâu chưa từng đơn độc nói chuyện với Ân Trường Hoan, nữ nhân trước mặt giảm đi mấy phần nữ khí, không nói lời nào lúc cũng có cảm giác thượng vị uy nghiêm, tiểu cô nương hai gò má phấn nộn trong trí nhớ càng ngày càng mơ hồ.

Vừa nghe thấy Ân Trường Hoan muốn mở thư viện, Phó Dịch một chút cũng không tin, một người chỉ biết ăn uống vui đùa sao lại làm chuyện như vậy, nhưng mà hiện thực lại dạy cho hắn rằng không thể trông mặt mà bắt hình dong, Ân Trường Hoan không chỉ có mở thư viện mà còn chiêu nữ học sinh.

Nàng so với các quý nữ thì tài mạo song toàn hơn rất nhiều, là hắn chưa từng thực sự hiểu rõ nàng.

Phó Dịch nói không rõ hắn có cảm giác gì, hắn cũng không dám nghiêm túc suy nghĩ.

Lấy lại bình tĩnh, Phó Dịch lần nữa nói với Ân Trường Hoan cảm tạ Trịnh thái hậu vì đã cho mấy ma ma tới.

Ân Trường Hoan lãnh đạm "Ta là vì Đoan vương phi cùng hài tử trong bụng, cũng không phải là vì huynh, huynh không nên hiểu lầm."

Phó Dịch cười khổ "Bất kể là thế nào cũng đa tạ."

Ân Trường Hoan ngước mắt dò xét Phó Dịch, dung mạo tuấn mỹ, y phục lộng lẫy, đôi mắt nhìn rất đẹp, lúc nhìn người khác ánh mắt ôn nhu, rất dễ khiến người ta sa vào trong đó.

"Huynh cảm thấy chuyện lần này là ai sai?" Ân Trường Hoan đột nhiên hỏi.

Phó Dịch trong lòng run lên.

"Ta biết Đoan vương phi sở dĩ bị ngã là Ân Bạch Tuyết động tay. " Ân Trường Hoan nhìn qua viện của Bạch Tuyết, ngữ khí nhàn nhạt "Ta không phải muốn cầu tình cho Ân Bạch Tuyết, nàng ta đã làm chuyện như vậy thì phải gánh chịu hậu quả, ta chỉ là thấy rất không thoải mái, có mấy lời không nói ra sẽ càng không thoải mái."

"Thái tử phi mời nói."

"Huynh không cho thì ta cũng muốn nói." Ân Trường Hoan nghiêng đầu nhìn Phó Dịch "Ta muốn hỏi huynh cảm thấy mọi việc như hiện tại đều là Ân Bạch Tuyết sai sao?"

"Không phải." Con ngươi Phó Dịch hơi co lại, không lưu loát nói "Là do ta."

Ân Trường Hoan cười nhạo một tiếng "Thì ra huynh cũng biết."

Phó Dịch áy náy nói "Là ta có lỗi với muội, xin lỗi Bạch Tuyết, càng xin lỗi Như Nguyệt."

"Đừng đem ta tính vào trong, ta cũng không có cảm thấy huynh có lỗi với ta, ta còn muốn cám ơn huynh, nếu không phải huynh cùng Ân Bạch Tuyết có tư tình, ta sao có thể gặp được thái tử, còn cùng thái tử kết làm liền cành." Ân Trường Hoan lập tức nói.

Tâm tình nặng nề trì trệ, Phó Dịch không phản bác được, mặc dù đây là sự thật nhưng có thể đừng thành thật như thế được không.

"Nhưng huynh thật sự phải xin lỗi Ân Bạch Tuyết cùng Như Nguyệt." Giọng Ân Trường Hoan bỗng nhiên lạnh lẽo "Ban đầu khi chuyện của huynh và Ân Bạch Tuyết bị lộ, huynh nếu có thể vượt qua được áp lực của phụ hoàng mà cưới Ân Bạch Tuyết, vậy ta cũng phải kính huynh là hán tử. Nhưng huynh không có, huynh lo lắng bởi vì Ân Bạch Tuyết chọc giận phụ hoàng cùng ngoại tổ mẫu, cho nên từ bỏ Ân Bạch Tuyết, chỉ là huynh hết lần này tới lần khác lại không hoàn toàn từ bỏ nàng ta, một lần lại một lần cho nàng ta hi vọng, cuối cùng còn nạp nàng vào vương phủ."

Ân Trường Hoan nhìn Phó Dịch một chút, nghi ngờ nói "Ta thật sự không biết huynh là nghĩ thế nào, vừa cùng Cố Như Nguyệt cầm sắt hòa minh lại vừa dây dưa với Ân Bạch Tuyết. Nếu lúc trước có thể nhất đao lưỡng đoạn với Ân Bạch Tuyết thì Ân Bạch Tuyết cũng không đi đến bước như hiện tại, mà Cố Như Nguyệt cũng sẽ không trở thành bộ dạng như bây giờ."

Sắc mặt Phó Dịch trắng bệch, Ân Trường Hoan cho thấy hắn trốn tránh, không dám đối mặt với mọi chuyện.

"Phó Dịch, nói cho cùng mọi thứ thành ra như bây giờ đều là do huynh tạo thành." Ân Trường Hoan trách mắng.

Phó Dịch không phản bác, bả vai hạ xuống, trước mặt Ân Trường Hoan hắn không còn nửa phần vương gia uy nghiêm, các hạ nhân cách đó không xa nhìn thấy kinh ngạc không thôi.

Là vương gia của bọn họ quá ôn nhu hay là thái tử phi quá hung tàn?

Phun ra một ngụm trọc khí, quả nhiên tức giận không thể giấu ở trong lòng, vẫn là phải phát tiết ra ngoài. Ân Trường Hoan nói "Đi, ta nói xong rồi, chuyện còn lại tự huynh xem mà xử lý đi."

Nói xong, Ân Trường Hoan nhẹ nhõm đi đến chỗ Kỷ Oánh Oánh, Phó Dịch nghe thấy Kỷ Oánh Oánh hỏi Ân Trường Hoan bọn họ đang nói cái gì, Ân Trường Hoan nói: Không có gì, chỉ là muốn dạy dỗ người.

Ánh mắt Phó Dịch thay đổi, làm thái tử phi mở thư viện Đức Dương thật sự là bản chất thật của Ân Trường Hoan hay vẫn là Đức Dương quận chúa tinh nghịch lại nghĩa khí năm đó.

Kỷ Oánh Oánh nói "Giáo huấn vương gia sao, không hổ là thái tử phi, rất uy phong."

Ân Trường Hoan nhíu mày "Cho dù không phải thái tử phi ta cũng dám giáo huấn hắn, không nói ra thì trong lòng kìm nén rất khó chịu."

"A. " Kỷ Oánh Oánh thở dài "Còn nhớ rõ trước đó chúng ta đi ăn thịt nướng ta còn nói với ngươi là Ân Bạch Tuyết nhìn rất nguy hiểm, căn dặn Như Nguyệt phải cẩn thận không ngờ vẫn bị mắc bẫy. Nhưng ngươi nói đúng, nguyên nhân sâu xa là Phó Dịch sai."

Kỷ Oánh Oánh nghiến răng căm giận "Cho nên mới nói, nam nhân không có một ai tốt."

"Không. " Ân Trường Hoan cười lúm đồng tiền như hoa "Thái tử điện hạ của ta vẫn là nam nhân tốt, chỉ là Cố Nguyên của ngươi có phải hay không thì ta cũng không biết."

Thần sắc tức giận trên mặt Kỷ Oánh Oánh cứng đờ, loại thời điểm này Ân Trường Hoan không phải nên phụ họa nàng, sau đó cùng nàng mắng nam nhân sao?

Ân Trường Hoan thối, chết. . . Ân Trường Hoan thối tha, ở trong lòng mắng Ân Trường Hoan hai câu, Kỷ Oánh Oánh lúc này mới thư thản.

Bên này Phó Dịch vốn dĩ muốn đi thăm Cố Như Nguyệt thì lại không tiến vào phòng Cố Như Nguyệt, hắn đi vòng đến thư phòng, chạng vạng tối, Ân Trường Hoan, Kỷ Oánh Oánh cùng quận vương phi Nam Dương đều rời phủ Đoan vương hắn mới đi vào chỗ Cố Như Nguyệt.

"Vương gia. " Nhìn thấy Phó Dịch, Cố Như Nguyệt mỉm cười "Vừa mới hài tử đá ta một cái, chàng xem nó có phải đang nói cho ta là nó vẫn ổn không."

Phó Dịch nghe thấy liền ngạc nhiên đưa tay nhẹ nhàng xoa bụng Cố Như Nguyệt, mặc dù thái y nói hài tử hiện tại không đáng ngại. Nhưng dù thái y nói đến thế nào thì đối với Cố Như Nguyệt đều không hữu hiệu.

Hài tử không động, Phó Dịch không cảm nhận được hài tử hoạt bát cũng không thất vọng, hắn đỡ Cố Như Nguyệt dựa vào đầu giường, nghiêm mặt nói "Như Nguyệt, có chuyện ta muốn thương lượng với nàng, là liên quan tới Ân Bạch Tuyết."

Hai tay dưới chăn nắm thật chặt, Cố Như Nguyệt nói "Vương gia cứ nói."

Trong gian phòng ấm áp, Cố Như Nguyệt chỉ mặc một cái áo ngủ, khiến nàng càng thêm vẻ sự yếu đuối cùng đáng thương.

Phó Dịch hít sâu một hơi, không nhìn thẳng vào mắt Cố Như Nguyệt "Sự việc đã tra ra, nàng bị ngã đích thật là Ân Bạch Tuyết động tay, chuyện này là mẹ con nàng chịu ủy khuất, cho dù có gϊếŧ nàng ta cũng không đủ nhưng mà. . ."

Hắn dừng một chút, thật lâu mới tiếp tục nói "Là ta phụ bạc nàng ấy, vô luận là ban đầu hay hiện tại, đều là ta có lỗi với nàng ấy, nàng ấy rơi xuống tình trạng như hiện tại ta không tránh được trách nhiệm, cho nên thật sự có lỗi, ta chân thực không hạ thủ được."

Cố Như Nguyệt lạnh tim, giống như trong nháy mắt lọt vào băng thiên tuyết địa, hơn nửa ngày nàng mới tìm giọng nói "Vương gia có ý là muốn ta cùng hài tử nuốt xuống cái ủy khuất này?"

Phó Dịch hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nói ra an bài hắn với Ân Bạch Tuyết "Ta muốn đem Ân Bạch Tuyết đưa ra khỏi kinh thành, vĩnh viễn không gặp lại nàng ta, cũng vĩnh viễn không còn liên hệ, giống như người xa lạ."

"Vạn nhất nàng ta không đồng ý thì sao? Nàng ta trở lại kinh thành tới tìm chàng thì sao?"

"Người xa lạ mà thôi, không cần để ý."

Cần quyết đoán mà không quyết đoán, do dự quá nhiều dẫn đến loạn, hắn đã sớm nên làm như vậy.

Cố Như Nguyệt nằm xuống, quay lưng về phía Phó Dịch, nàng trầm mặc một hồi nói "Ta muốn hồi phủ quận vương ở một thời gian ngắn."

Phó Dịch "Được."

.

Lúc rời đi là vào lúc có tuyết lớn, khi tuyết ngừng rơi, ánh sáng chiếu rọi, băng dưới mái hiên loé sáng muôn màu.

"Tiểu thư Ân Bạch Tuyết. " Một nam tử đi tới chỗ Ân Bạch Tuyết, chắp tay nói "Vương gia an bài người đến Vĩnh Châu ở, tại hạ sẽ đưa người đi."

Ân Bạch Tuyết cái gì cũng không có hỏi, thản nhiên nói "Làm phiền ngươi."

Ân Bạch Tuyết ngồi lên xe ngựa, nỗi lòng lo lắng của nam tử buông xuống, bắt đầu đánh xe ngựa ra khỏi thành.

Hắn theo vương gia phân phó, Ân Bạch Tuyết nếu không chịu rời đi hắn sẽ trói người đưa đi. Vương gia lần này là quyết tâm muốn đưa người đã từng là hồng nhan tri kỷ đi.

Xe ngựa ấm áp, lúc ở trong lao không được ngủ đủ làm nàng hơi buồn ngủ nhưng đột nhiên nghe thấy một giọng nữ rất quen.

"Dừng xe!"

Trong kinh thành xe ngựa đi không nhanh, lập tức ngừng, xa phu hỏi "Tiểu thư, có chuyện gì không?"

Một mực không nghe thấy trả lời, xa phu quay đầu nhìn lại: Ân Bạch Tuyết xốc rèm cửa sổ, một giọt nước từ trên thuận thế rơi xuống má nàng.

Đồng Thục Tĩnh ôn nhu nói chuyện cùng nữ nhi Lâm Giai, không chú ý tới xe ngựa bỗng nhiên dừng lại ở sau lưng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương