Dục Ái
Chương 9

Chân chậm rãi bước đi vô mục tiêu trên đường. Nơi này so với 8 năm trước không khác gì mấy. Nếu có chỉ là không có cô, Thiên Vi. Thiên Vi tám năm không gặp, em có còn như lúc trước không? Tóc còn để dài không? Vết thương đã khỏi chưa? Có nhớ anh, có thích anh như lúc trước?... hay là hận anh? Trong đầu óc hiện lên vô số câu hỏi lung tung này nọ. Thiên Doãn bất giác đi vào của hàng tám năm trước đã từng cùng Thiên Vi bước vào. Nhìn quấn áo, nhớ tới lời Trần Ái nói:" Thiên Vi bây giờ cao hơn trước, là một thiếu nữ trưởng thành trong vô cùng thành thục." Nhìn thấy chiếc váy dài màu trắng không mang theo chút hoa văn, giống trang phục mà thiên sứ thần thoại thường mặc. Thiên Doãn vừa nhìn đến đả họn chiếc váy này. Trong ấn tượng của anh, cô giống như một đứa trẻ vô hại thần khiết, chỉ có màu trắng mới tôn lên khí chất của cô.

Cho dù thế giới có vẫn đục thế nào, cô vẫn hiển nhiên bất nhiễm một hạt bụi trần.

Tiếp tục đi, đến quảng trường, nơi anh không bao giờ quên. Bên kia, dưới đài phun nước, có một nữ nhân đúng đó, tà áo xanh lam tao nhã, quần dài bó sát thân người càng tôn lên vóc dáng cao gầy. Nhìn thấy sườn mặt vùa quen thuộc vừa có chút xa lạ, anh chợt run người. Anh không ngờ ở nơi lại gặp được cô, gặp được người anh ngày nhớ đêm mong. Anh không gọi mà cứ đứng ngắm nhìn, anh thực muốn ôm cô vào lòng, hôm môi cô để thỏa nỗi nhớ thương trong tắm năm qua.

Cuối cùng thì lòng anh không thể chịu đè nén thêm được nữa. Tất cả như vỡ tung từ tiếng gọi:" Tiểu Vi:"

Một tiếng gọi làm cho Thiên Vi từ trong trầm tư trở về tực tại, nghe tiếng gọi quen thuộc kia, thân thể cô run rẩy. Thiên Vi chậm rãi xoay người nhìn thấy người kia đứng cạnh mình. Ông trời nếu đây là giấc mơ, tôi nguyện ý dùng sinh mệnh để đổi lấy giấc mơ vĩnh hằng này.

Sao tám năn xa cách, chúng ta bốn mắt nhìn nhau

Tựa hồ không khí xung quanh vì thế mà ngưng động, thời gian vì vậy mà ngừng trôi.

"Tiểu Vi". Thiên Doãn lại lần nữa kêu tên Thiên Vi. Vươn tay ra, muốn lại vuốt ve khuôn mặt tái nhợt gầy yếu kia. Lại không nghĩ rằng, Thiên Vi lui bước né tránh.

"Tiểu Vi... em..... Tại sao lại né tránh anh. Anh chỉ muốn chạm vào em thôi, chẳng lẻ em còn trách anh sao? Trách móc anh không tin tưởng em, trách anh đưa em ra nước ngoài một mình? Tiểu Vi... anh rất nhớ em, cho anh chạm vào em được không?". Mỗi một bước Thiên Doãn bước đến, cô lại lùi một bước, cuối cùng là quay lưng bỏ chạy. Thiên Doãn anh không chịu được như vậy, liền đuổi theo. Ngay vừa lúc anh đuổi kịp thì cô cũng ngã khụy trên đất. Anh hốt hoãng đỡ lấy cô ôm vào lòng:" Khụ... khụ... thuốc.. thuốc." Thiên Vi kịch liệt ho khang, tay không ngừng tìm kiếm thứ gì trong túi. Thiên Doãn thấy vậy tìm giúp nàng, tìm thấy lọ thuốc màu tráng, bết cô đang tim nó anh lấy thuốc cho uống. Bởi vì cuộc truy đuổi vừa rồi hao tổn nhiều sức lực nên cô để mặc anh ôm.

"Tiểu Vi, vừa rồi sao lại chạy trốn? Em có biết anh lo cho em lắm không? Em biết thân thể mình mang bệnh vì cái gì lại chạy xa như vậy?" Thiên Doãn thấp giọng quát, nhưng trong giọng nói không có tia phẩn nộ, ngược lại mang theo tia đau lòng khó giấu.

"Thiên Vi... cùng về nhà được không?" Thiên Doãn suy nghĩ rất lâu mới nói ra lời trong lòng.

"Anh.. anh đi đi". Thiên Vi đáp lại, mặt không chút thay đổi.

Thiên Doãn tay run run trong giây lát đã ôm Thiên Doãn vào ngực:" Thiên Vi em gạt anh. Sao lại muốn anh đi? Tám năm này anh luôn chờ em, không lúc nào là không nhớ đến em. Em có biết anh vượt qua mỗi ngày như thế nào không? Mỗi tối, anh đều ngủ trong phòng của em, nhớ tới những việc từng làm với em, anh thật sự hối hận, em không thể tha thứ cho anh sao?.

"Anh.... xin lỗi... chúng ta không thể tiếp tục"

"- Nếu đã không thể tiếp tục, vậy thì.. chúng ta hãy bắt đầu từ đầu đi"

"Tiểu Vi.. em không còn thích anh nữa phải không, tám năm không tính là dài, nhưng cũng không phải ngắn. Nhớ rõ lúc đi, em chỉ cao đến vai anh còn bậy giờ thì cao hơn rồi. Nhìn em như vậy anh cũng cao hứng, em trưởng thành ngày càng vĩ đại và xinh đẹp còn.....". Đã già nên em không thích anh nữa. Lời kế tiếp anh chỉ nói trong lòng.

"Em sao này rãnh thì về nhà đi, trong nhà chỉ có ba và anh, thật sự trống vắng".

Anh nói xong lời đó thì cố gượng cười xoay người bước đi. Thiên vi cứ đứng tại chổ, nhìn bóng anh ngày càng nhỏ và cô đôn rồi biến mất. Một giọt nước mưa rơi trên mu bàn tay, Thiên Vi cuối đầu nhìn, mưa càng ngày càng nhiều, cô đưa tay vuốt mặt, hóa ra đây là nước mắt của mình sao? Nhưng.. vì cái gì lại khóc.

Thiên Doãn không biết bằng cách nào có thể trở về nhà. Ngồi xuống ghế đối diện ba mình anh nói:" Tiểu Vi đã trở lại, nhưng là vĩnh viễn không trở lại:"

"Đã có thông tin của nó, trong đây có ảnh chụp, và địa chỉ nhà của nó, con cứ xem đi". Anh nhận lấy rồi đi lên lầu

Nguyên ngày hôm sau, mưa càng lúc càng lớn, anh đứng núp dưới tán lá.

"Đợi thêm chút nữa là được, nếu em còn không về thì anh đi..". Cuối cùng cũng có chiếc taxi đậu trước nhà nàng, người đầu tiên bước xuống là Thiên Vi, nhưng người tiếp theo là một nam nhân, cương nhiên che ô cho Thiên Vi vào nhà.

"Quay đầu lại, quay đầu lại liếc nhìn anh một lần được không?." Nhưng không, bóng cô đã khuất sao cánh cửa.

Anh ở giữa trăm nghìn người, chỉ liếc mắt nhìn thấy em, còn em lại không thấy anh. Anh về đến nhà cũng đã nữa đêm, nhìn thấy con trai như vậy, người làm ba như Lãnh Minh không khỏi đau lòng. Coi như đây là chuyện cuối cùng ba làm cho con đi. Sáng hôm sao Ông tìm đến nhà cô, hai người nói rất nhiều kể cho cô nghe khoảng thời gian mà anh đã trãi qua 8 năm nay, kể cả việc anh đã chờ cô mấy tiếng dưới trời mưa, lúc Ông sắp ra khỏi cửa thì": Ba.. con muốn về nhà

"Về nhà rồi, Thiên Doãn đang trên lầu, phòng của con". Hít sâu một hơi sao đó mở cửa, tầm mắt liền dính lên người nằm trên giường bệnh kia. Tiến đến bên giường dùng tay áp lên gương mặt kia, thật nóng, khiến lòng cô đau thắt. Cảm giác thứ gì đó mát lạnh trên mật mình anh chậm mở mắt, liền nhìn thấy cô, sợ đây là giấc mơ, anh rất nhanh nắm lấy tay cô kéo mạnh một cái, cô liền nằm trong lòng anh:" Thật tốt, đúng là em rồi". Anh ôm cô thật chặt:" Doãn, là em, em sẽ không đi nữa, sẽ ở bên anh, em thực rất yêu anh". Anh vui mừng cúi xuống nhìn cô:" Tiểu Vi, anh muốn hôn em". Cô chư kịp đáp lời anh đã hôn, "ưm" bao lấy đôi môi cô, chiếc lưỡi mạnh bạo không ngừng càng quét hương vị thơm ngọt trong miệng cô, quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho kia mà mút lấy. Anh tách môi ra, ánh mắt nóng rực nhìn cô:" Anh.. muốn em" nhìn thấy cô đắn đo anh luống cuống:" Anh xin lỗi, nếu em không muốn thì.."

"Anh không sao cả". Anh nhìn mặt cô đã đẻ hết rồi, thì ra không phải là đắn đo mà là thẹn thùng. Anh lần nữa cúi xuống hôn cô, tay cở bỏ từng nút áo, kể cả Bra. Chuyển dần nụ hôn xuống cổ bắt chợt nhìn thấy trên xương quai xanh là chữ "Doãn" được xâm trên đó:" Tiểu Vi, em.?

"Em muốn đem anh khắc sâu tận xương tủy, dù là linh hồn hay thể xác đều thuộc về anh." Điều này làm anh thật cảm động, hạ trên chữ "Doãn" kia một nụ hôn nóng bỏng sao đó dùng lưỡi liếm liếm lại nút vào. Tiểu quần lót cũng tẩu tán từ lúc nào, anh nhanh chóng cởi bỏ đồ trên người áp trên cô:" Anh vào nhé". Chỉ thấy mặt cô thêm đỏ, mắt nhắm lại, tay choàng qua cổ anh. Nhìn cô nguyện ý, anh hôn trên trán cô cùng lúc cử động đi vào bên trong cô:"

"Ưm": khoảnh khắc đó cả hai đều rên lên. Anh cảm nhận được cô đang run rẩy, da thịt non mềm bao quanh anh, chặt chẽ mà ấm áp. Còn cô cảm nhận rõ ràng anh đang bên trong mình không ngừng đụng chạm, vừa có chút đau nhưng lại có phần chờ mong:" Mở mắt nhìn anh, xem người đàn ông của em là ai?". Cô mở mắt nhìn anh

"Ưm... Thiên Doãn..a.".

"Ngoan, nói yêu anh".

"Thiên.. ưm Doãn em yêu anh". Cô đứt quảng nói từng lời. Tiếng rên rỉ của cô như liều thuốc càng làm anh thêm điên cuồng, đến khi cô ngân lên tiếng rên dài, cảm nhận dòng nước nóng trong người thì anh cũng nằm trên người cô. Lại hôn cô lần nữa rồi cả hai cùng ngủ.

Sáng hôm sao, anh lại là người thức trước, cứ thế nhìn cô đến khi cô tỉnh giấc:" Chào buổi sáng." Cô định chào lại nhưng có gì đó sai sai, anh cư nhiên vẫn còn trong người cô. Cô đỏ mặt:" Anh.. ưm đi ra"

"Gì cơ??". Anh biết chứ giả vờ nhìn cô hỏi, đến tai cũng đã đỏ lên, anh không trêu cô nữa, dịch người đi ra:" ưm..". Cùng lúc đó thì một cõi chất lỏng cũng thấm xuống ga giường anh phúc hắc nói:" Xem ra phải thai ga giường, em nghĩ xem sao này anh có khóa sản vì mua ga giường không?"

Cô xấu hổ chui rút vào ngực anh, nhỏ giọng nói:" Em.. sẽ nuôi anh:". Dù nhỏ anh cũng nghe được:"" Ha ha.. ha" cười đến sảng khái

"Em làm sao lại đáng yêu đến vậy?"

Hoàn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương