Dưa
-
Chương 22
Tôi đậu xe bên ngoài căn nhà, bước lên bậc cửa, trong lòng nôn nao, hào hứng lẫn với hổ thẹn vô cùng. Rồi chợt nhớ ra mình bỏ quên chai rượu trong xe, tôi chạy nhanh trở ra lấy.
Không có nó sẽ chẳng đi đến đâu.
Cái thứ nước giúp đem lại dũng khí từ xứ sở của cối xay gió.
Ừm, thì từ Chilê, nhưng mà quan trọng gì. Adam mở cửa, gần như là ngay lập tức. Tôi dám thề cậu ta đã nấp trong sảnh, lấp ló sau tám rèm, chờ tôi bước tới nơi. Ừm, thực ra là có thể thôi.
Cậu khá giỏi tỏ ra hào hứng, xúc động, không thua gì tôi.
Trông cậu hơi hồi hộp.
Sợ rồi ư?
Đổi ý rồi sao?
Căng thẳng trước khi trò chơi bắt đầu? Nhưng rồi cậu trấn tĩnh lại ngay.
- Chào, - cậu mỉm cười. - Trông chị xinh lắm.
- Chào cậu, - tôi mỉm cười đáp lại, dù trong bụng đang rất căng thẳng.
Tuyệt vời, tôi rùng mình.
Tôi thấy mình suy đồi đến mức đáng báo động.
Lén lút hẹn hò với một chàng đẹp trai.
Tôi đã từng si ai nhiều như si Adam chưa, tôi tự hỏi.
Có lẽ là rồi, tôi thở dài.
Ấy là nhìn thẳng vào thực tế, trong giây lát.
Nhưng ngay lúc này tôi cảm thấy như trước đây mình chưa từng biết si một ai khác, chưa từng bao giờ.
Liệu chúng tôi sẽ ở trên giường bao lâu đây, tôi tự hỏi.
Liệu tôi sẽ chịu đựng được như thế này trong bao lâu nữa nếu cậu ta không tiến mS tới?
Nếu cậu ta không chịu tiến tới thì sao, tôi hoảng sợ nghĩ.
Hoặc nếu chuyện ấy diễn ra nhưng rất thảm hại?
Có thể cậu sẽ nghĩ tôi xấu xí kinh khiếp.
Cái thân hình mới sanh con này.
Ôi Chúa ơi!
Lẽ ra tôi đã phải ở nhà. Nếu cứ ngồi xem Coronation Street thì sẽ không phải hình dung ra những cảnh khủng khiếp, và không phải lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan này.
Nhưng tôi chưa kịp chạy bổ trở ra cửa, lắp bắp đây đúng là một sai lầm tai hại, thì cậu đã quàng tay (trời ạ, thế mới gọi là cánh tay đàn ông chứ!) qua vai tôi, hướng tôi vào bếp.
- Cởi áo khoác ra. Rồi mình uống gì đó.
- Nhưng... ồ, phải rồi. Cho tôi chút vang đỏ nhé? - tôi nói rồi ngồi xuống cạnh bàn.
Cậu cười to.
- Chị thân yêu đang hồi hộp lắm phải không? - cậu rót rượu cho tôi, dịu dàng hỏi.
Chúa ơi! Tôi kinh hoảng nghĩ, đừng có hỏi tôi những câu ngớ ngẩn.
Tôi đã thừa khủng hoảng. Nếu cậu ta cư xử như một tên gạ gẫm đồi bại, tôi sẽ đi ngay.
Chỉ cần cậu ta cởi bỏ quần jean với áo phông mà choàng vào cái áo ngủ bằng lụa in bông, chậm rãi bước qua lại, tay cầm tẩu thuốc bằng mã não.
- Tôi không hồi hộp, - tôi buột miệng. - Tôi đang sợ chết khiếp đây này.
- Sợ gì? - cậu vờ ngạc nhiên. - Tôi nấu không tệ thế đâu.
Ồ, thế ra cậu muốn đùa kiểu này.
Tự nhiên, giả lả chứ gì?
Được thôi.
Tôi mỉm cười điềm đạm.
Tôi đã ực cạn ly rượu mà không hề hay biết.
- Đừng căng thẳng thế, - cậu nói, giọng lo lắng, rồi bước đến ngồi cạnh bên, nắm tay tôi. - Tôi không ăn thịt chị đâu.
Ồ, không à? tôi nghĩ bụng. Vậy thôi tôi về đây.
- Mình chỉ nấu gì đó ăn rồi nói chuyện phiếm thôi, - cậu nhẹ nhàng bảo. - Không có gì phải lo cả.
- Ừ, - tôi đánh liều làm bộ thoải mái. - Mà mình được ăn món gì đây?
- Phô mai Stilton tự làm, xúp nho xạ, món bò Boeuf Bourguignonne, khoai tây kiểu Dauphinois, và tráng miệng với món trứng Zabaglione theo công thức riêng.
- Thật á? - tôi kinh ngạc.
Tôi đã không nghĩ Adam là một ông bếp xịn.
Giỏi lắm cũng quanh đi quẩn lại với khoai và thịt tảng thôi.
Số lượng hơn chất lượng.
- Thực ra thì không đâu, - cậu cười tinh quái. - Chị đùa sao? Chị chỉ được ăn mì spaghetti với xốt Bolognaese thôi, tôi nấu được đến món ấy là chị may mắn lắm rồi.
- Hiểu rồi, - tôi cười.
Cậu thật đáng yêu.
Không có gì hồ đồ cả.
- Rồi nếu chị thật ngoan... - cậu ngừng lại, nhìn tôi đầy ẩn ý, - thật ngoan đấy nhé, thì chị còn có thể ăn thêm ít mousse sô cô la nữa.
- Ồ, - tôi hào hứng, vì cái nhìn đầy ẩn ý kia lẫn cái tin được ăn mousse sô cô la. - Hay thế? Tôi mê mousse sô cô la.
- Tôi biết chứ. Thế chị nghĩ tôi mua mousse sô cô la làm gì?
- Rồi, - cậu nói tiếp, giọng trêu chọc, - nếu chị rất, rất ngoan, chị có thể ăn luôn cả phần dành cho bụng tôi.
Tôi phá lên cười.
Cậu đúng là một thiên thần.
Tôi không nén nổi khao khát khi nghĩ đến cái bụng phẳng, rắn chắc của cậu.
Mặc dù, có thể đây chính xác là điều cậu muốn.
Tôi vội rót thêm cho mình một ly nữa, nhưng lần này cố kiềm chế mà nhấp từng ngụm nhỏ.
Cậu chuẩn bị đồ ăn. Rõ ràng đây không phải chuyện cậu thường làm. Cậu đứng kế cái nồi trông có vẻ không hợp. Rồi thì chạy từ bồn rửa qua chỗ cái nồi, rồi phi trở lại chỗ cái bồn, trong khi mì đã chín nhũn còn rau thì héo hết.
Mặc dù nhờ vậy mà tôi được ngắm cái vòng ba tuyệt vời của cậu.
Nấu nướng, không như đa số những việc khác, không phải là khiếu của cậu.
Khiến tôi thật cảm động vì cậu đã phải nhọc vì tôi.
Cậu đem hai đĩa mì vào bàn nhưng trông m không tự tin lắm. Cậu trịnh trọng đặt phần của tôi xuống trước mặt.
- Uống thêm chút nữa đi! - cậu nói, rồi rót thêm rượu cho tôi.
Thật khác hẳn lúc cách đây chưa đầy mươi phút, cậu cứ như người của tổ chức giúp đỡ người nghiện cai rượu.
- Cậu định chuốc cho tôi say hòng lợi dụng tôi đấy à? - tôi cố tỏ vẻ khó chịu.
- Tôi định chuốc cho chị say để chị không nhận ra món này kinh đến cỡ nào, - cậu cười.
- Tôi chắc sẽ ngon mà, - tôi trấn an.
Tôi rất tiếc phải kể lại là tôi chỉ ráng nuốt được vài nĩa đầy. Không phải vì nó kinh khiếp hay thế nào.
Mặc dù cũng có thể nó kinh thật.
Tôi thật không biết được.
Chỉ là tôi hồi hộp quá. Và bầu không khí vô cùng căng thẳng, dè chừng, ngột ngạt đến nỗi tôi muốn nói luôn với cậu: - Adam, anh yêu, hai ta đều biết vì sao em đến đây, nên thôi làm luôn đi cho nhanh.
Cậu cũng không ăn được gì.
Nhưng có thể chính là do đồ ăn chứ không phải vì các sợi dây thần kinh hồi hộp của cậu.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau, ngoáy ngoáy mì trong đĩa, món xa lát còn nguyên trong tô, trông rầu rĩ và cô quạnh. Những mẩu chuyện phiếm cứ rời rạc, đứt quãng, lung tung lên cả.
Thỉnh thoảng khi ngước mắt lên, tôi lại bắt gặp cậu đang nhìn tôi.
Cái nhìn ấy khiến tôi nóng hết cả mặt và lúng ta lúng túng.
Nó khiến tôi không còn cơ hội ăn được gì. Tôi sợ nếu tọng vào bất cứ thứ gì, bụng tôi sẽ phùng phình hết cả ra.
Bụng dạ kiểu gì thế trong đêm đầu tiên với người ta?
Hay nếu tôi đong đưa cái nĩa hướng vào miệng, mấy sợi mì sẽ bật nảy lên mặt tôi như một cây roi da, làm nước xốt đỏ lòm văng tung tóe khắp người.
Cái cách tôi ăn uống khi có đàn ông phản ánh rất chân thực cảm xúc của tôi với người ấy.
Nếu tôi ăn không vào tức là tôi đang cuồng anh ta.
Nếu tôi uống được ít nước cam và ráng gặm vài lát bánh mì vào sáng hôm sau tức đó là Dấu Chấm Hết cho một Sự Khởi Đầu.
Và đến khi tôi ăn được sạch sẽ mọi thứ tức là mọi chuyện chỉ đến đấy.
Hoặc là thế, hoặc là tôi cưới anh ta. Ừm, điều này vẫn đúng cho tới bây giờ.
- Chị chỉ ăn thế thôi sao? - cậu hỏi, mắt nhìn đĩa mì đầy vun trước mặt tôi.
Trông cậu rất thất vọng. Còn tôi lúng túng không biết phải nói sao.
- Adam, - tôi ngượng ngùng. - Tôi xin lỗi. Tôi chắc nó ngon lắm nhưng tôi không sao nuốt được. Không biết sao nữa.
- Tôi thực sự xin lỗi, - tôi nhìn cậu, vẻ mặt rất thành khẩn.
- Không có gì, - cậu dọn cả hai đĩa đi.
- Chắc cậu sẽ không nấu cho tôi ăn nữa? - tôi buồn bã hỏi.
- Có chứ. Nhưng vì Chúa, đừng trông khốn khổ như vậy.
- Là vì tôi hồi hộp quá thôi mà. Không phải vì đồ ăn dở tệ đâu.
- Hồi hộp ư? - cậu bước đến, ngồi xuống cạnh tôi. - Chị không có gì phải hồi hộp cả.
- Thế ư? - tôi đắm đuối nhìn vào mắt cậu. Trơ trẽn.
Tôi phải là người thừa nhận điều ấy trước.
Nhưng quỷ tha ma bắt, tối nay thế là tôi đã phí quá nhiều thời gian rồi.
- Ừ, - cậu thì thầm. - Chị không có gì phải hồi hộp hết.
Rồi rất dịu dàng, cậu vòng tay ra phía sau, bàn tay chạm nhẹ tóc tôi.
Tôi nhắm mắt lại.
Không thể tin được mình đang làm chuyện này, tôi hoảng loạn nghĩ, nhưng tôi sẽ không dừng lại.
Khuôn mặt cậu đang sát lại gần hơn. Tôi hít vào cái mùi thơm từ làn da cậu.
Tôi chờ một nụ hôn.
Để rồi khi đến, nụ hôn ấy tuyệt vời. Ngọt ngào, dịu dàng và mạnh mẽ.
Nụ hôn của một người rất biết sử dụng đôi môi của mình, nhưng không làm bạn nghĩ ngay rằng anh ta giỏi như vậy nhờ đã thực tập với hàng ngàn người khác. Cậu dừng lại. Tôi ngước nhìn cậu hoảng hốt.
Nghĩa là sao?
- Như thế có được không? - cậu hỏi thật khẽ.
- Được không ư? - tôi nói trong hơi thở. - Còn hơn cả được nữa kia.
Cậu khẽ cười.
- Không phải. Là có được phép hôn chị không? Tôi không muốn đi quá một giới hạn nào.
- Cậu có thể.
- Tôi biết chị đã bị tổn thương.
- Nhưng cậu là bạn tôi. Cậu có thể làm thế.
- Tôi muốn được hơn là một người bạn.
- Cậu cũng được phép làm thế.
- Thật không? - cậu nhìn tôi, chờ đợi một sự xác nhận.
- Thật.
Ôi Chúa ơi! Tôi đã chủ động gần hết mọi bước rồi.
Tôi đâu muốn thế.
Nhưng tôi đã khởi sự nên sẽ phải hoàn tất nó.
Cậu lại hôn tôi. Cũng ngọt ngào như lần trước.
Cậu ngừng. Tôi kéo cậu lại.
Cậu nhìn tôi gần như thán phục: - Chúa ơi, chị đẹp lắm.
- Không, đâu có, - tôi ngượng ngùng đáp.
- Ồ có mà. Chị đẹp lắm.
- Không. Helen mới đẹp.
- Thôi thì tôi đành phải mạo muội bắt chước cái kiểu suồng sã của dân California vậy. Chị đúng là một người đẹp!
- Thật ư?
- Đúng thế mà.
Ngừng một chút.
- Và, trông chị yêu lắm.
- Cám ơn cậu, - tôi cười. - Tiếc quá vì cậu thì vô cùng xấu xí.
Cậu cười lớn.
Rõ ràng chàng trai trẻ này không hề phù phiếm, hão huyền.
Mặc dù nếu đẹp trai đến nhường ấy, bạn chắc chẳng cần phải làm vậy.
Những người khác khiến bạn hão huyền về bản thân mình.
Cậu lại hôn tôi.
Thật lòng, nụ hôn quá tuyệt vời. Ở bên cậu, trong vòng tay cậu, tôi cảm thấy được quan tâm. Nhưng tôi cảm thấy mình cũng đang quan tâm đến cậu. Rằng cậu cũng rất cần tôi như tôi rất cần cậu.
- Chị có nhận thấy là mình biết nhau chỉ chưa đầy hai tuần không?
Ôi không, tôi nghĩ bụng, như thế có nghĩa là cậu sẽ không lên giường với tôi tối nay? Phải chăng ý cậu là phải có một giới hạn nào đó? Là chúng tôi không thể làm chuyện ấy cho đến khi biết nhau đủ ba tháng, hay thế nào nữa.
- Có, - tôi thận trọng xác nhận. - Mười ngày.
- Nhưng cảm giác như đã lâu hơn thế nhiều. Lâu, lâu hơn rất nhiều.
Đội ơn Chúa!
- Tôi mừng mình đã gặp được chị. Chị là một người rất đặc biệt.
- Không có đâu, - tôi phản đối. - Tôi bình thường lắm.
- Với tôi, chị là người rất đặc biệt.
- Nhưng tại sao?
- Tôi cũng không biết nữa, - cậu tựa người vào thành ghế, nhìn tôi. - Vì chị là người thú vị, có chính kiến, và rất hài hước nữa. Nhưng trên hết là vì chị rất dễ thương. Là... là... chị là một người đứng đắn, nghiêm túc.
- Không phải lúc nào cũng thế đâu. Cậu cứ gặp tôi cách đây vài tuần mà xem. Tôi giống như Myra Hindley lúc sắp đến tháng ấy.
Cậu bật cười.
Rồi tôi thấy rất giận mình.
Đấy, giờ thì một người đàn ông tuyệt vời đang nói những điều tốt đẹp về tôi trong khi tôi lại cố thuyết phục người ta rằng không điều nào trong số ấy là đúng cả. Thường thì tình thế vẫn ngược lại. Tôi vẫn ca với họ những điều tốt đẹp về mình, còn họ thì từ lúc ấy trở đi chỉ chăm chăm chứng minh cho tôi thấy không điều nào trong số những điều tôi nói là đúng cả.
Cậu nghiêng người. Thêm một nụ hôn. Hạnh phúc, sung sướng.
Tôi chỉ muốn được đắm mình trong cái cảm giác ấy.
Được ở bên cậu, không mặc cảm tội lỗi, không lo lắng muộn phiền, không bối rối, lúng túng.
Ở bên cậu mọi thứ đều trở nên rất ổn.
Mày đang trong giai đoạn hồi phục tinh thần thôi đấy, tôi nghiêm khắc cảnh báo mình.
Thế thì sao? Tôi có định cưới người ta đâu. Tôi không được phép vui vẻ một chút sao?
Ừm, đúng vậy, tôi cho là mình có thể vui vẻ một chút.
Với lại, tôi đâu có đi lung tung, ngủ với bất cứ tên đàn ông nào gạ tôi làm chuyện đó. Mà hơn nữa, Adam đâu nằm trong cái số bất kỳ nào đấy.
Cậu là một người đàn ông dịu dàng, đáng yêu, có tình cảm với tôi, ừ thì, ít ra là cậu ta có vẻ có tình cảm với tôi, và tôi cũng vậy.
Tôi bàng hoàng nhận ra là tôi có, thực tế là có tình cảm với cậu.
Tôi không nói là tôi yêu cậu hay thế nào đâu nhé, vì như thế là không đúng. Nhưng ở cậu có một điều gì đó khiến tôi rung động.
Tôi không đùa giỡn với tình cảm của cậu. Nhưng liệu tôi có sắp làm thế?
Phải chăng lên giường với cậu nghĩa là tôi cam kết một chuyện gì lâu dài?
Cậu biết tôi đã có gia đình.
Cậu biết rõ tình cảm của tôi dành cho James.
Và có thể cậu cũng không cần đến một chuyện lâu dài.
Có thể cậu muốn hẹn hò với tôi chỉ vì cậu biết tôi thực sự đã thuộc về người khác, và như vậy cậu sẽ không phải ràng buộc gì.
Ôi Chúa ơi!
Sao mà khốn khổ!
Đã đến lúc phải quyết định.
Tôi đứng dậy, nắm lấy tay cậu.
Cậu nhìn tôi: - Chị ổn không? Có cần gì không?
- Có, - tôi lí nhí.
- Gì?
- Giường.
Nhưng tôi chỉ nói trong cổ họng thôi. Tôi không muốn cậu nghĩ tôi thô bỉ kinh khiếp thế.
Vì tôi đâu phải vậy.
Thì nói chung không phải lúc nào cũng thế.
Tôi từ từ bước về phía cửa, vẫn nắm tay cậu.
Tôi cảm thấy vô cùng tự do, phóng túng.
- Mình đi đâu đây? - cậu vờ ngây ngô.
- Xuống phố uống nước.
Tôi nhìn cậu. vẻ thát vọng hiện rõ trên khuôn mặt.
- Tôi đùa thôi, ngốc ạ, - tôi mỉm cười. - Mình đi lên nhà.
Chúng tôi bước trên những bậc cầu thang, tôi dẫn lối, vẫn nắm tay cậu.
Mỗi bước chân đi, tôi lại càng tin tưởng mình đang làm đúng.
Bước hết bậc cầu thang, cậu kéo tôi lại, siết chặt tôi mà hôn.
Cảm giác thật tuyệt diệu. Tôi thấy cậu to lớn và mạnh mẽ. Tôi cảm nhận được làn da lưng mềm mịn của cậu dưới lớp áo. Cậu xoay tôi lại, hướng về phía một cánh cửa.
- Phòng của tôi. Trừ phi chị đưa tôi lên đây để tôi dẫn chị đi xem nhà.
- Đợi đến sau cũng được, - tôi đáp một cách khó khăn vì quá hồi hộp, căng thẳng.
Phòng cậu trông khá đẹp.
Nó ngăn nắp, gọn gàng đến nỗi tôi hiểu ngay, không phải vì tôi đã có ý nghi ngờ, là cậu đã chu đáo chuẩn bị chuyện này. Phòng của các anh chỉ gọn gàng duy nhất lần đầu tiên bạn ở trên giường của họ. Và một khi đã làm chuyện ấy rồi, ngay lập tức căn phòng thành ra kinh khủng.
Như thể ngay khi phi vụ vừa xong, anh ta lập tức hô: “Rồi đấy các cậu, ra được rồi!” Thế là từ dưới gầm giường, hằng hà sa số quần lót bẩn, tất hôi, ly tách, chén đĩa, tạp chí xe hơi, áo len xấu xí, quần áo đồng phục đá bóng bẩn thỉu, những bộ lịch mát mẻ, sách của Stephen King, khăn tắm ướt nhoẹt, mấy hũ dược thảo, lũ lượt chui ra. Chúng huých nhau, la hét kêu ca chúng đã phải trốn dưới ấy biết bao lâu, rồi thì duỗi chân duỗi tay, phủi bụi, và tự động dàn ra trông rất nghệ thuật trên tấm thảm trải sàn, vui sướng được trở về chỗ cũ.
- Sao cậu lâu thế? - một chiếc tất vui vẻ hét lớn với tên đào hoa vừa thành công mỹ mãn. - Cô ấy chiến đấu cũng ra trò chứ hả?
- Tụi này cứ tưởng bị kẹt dưới ấy luôn rồi, - một cái quần thể thao bẩn thỉu suồng sã trêu. - Chắc cậu hơi bị tổ trác rồi hả? Adam nồng nhiệt hôn, giúp tôi dễ dàng di chuyển trên sàn nhà sạch bong đến chỗ cái giường, để tôi không phải bước hành quân đến chỗ ấy, ngồi xuống, mặt thộn ra, chờ đợi.
À không, cậu chỉ khẽ hôn và hơi hướng tôi bước vào phòng, và bỗng dưng bước đến đúng cái giường đã sẵn đấy rồi nên chúng tôi thấy cũng nên ngồi lên, nếu không sẽ phải đi vòng qua nó.
Một chút sau cậu bắt đầu cởi nút áo giúp tôi. Còn tôi mân mê bàn tay mình xuống dưới lần áo cậu, tìm đến làn da trần của bộ ngực vạm vỡ.
Thật dịu dàng và từ tốn, cậu cởi hết nút áo và tiếp tục cởi bỏ hết mọi thứ trên người tôi.
Cảm giác dễ chịu nhưng cũng thật kỳ lạ. Kỳ lạ nhưng dễ chịu.
Đã lâu, lâu lắm rồi từ cái ngày lần đầu tiên trong đời tôi lên giường với một người đàn ông.
Thật ngồ ngộ khi không phải là với James. Không đến nỗi khủng khiếp, cũng không đến nỗi tệ hại.
Chỉ có, tôi muốn nói là, hơi ngồ ngộ.
Tôi thoáng bối rối vì cơ thể của mình, vì Adam đang trông thấy nó.
Ngay cả khi tất cả mọi thứ đều thuận lợi, tôi cũng không thể thật thoải mái. Tôi không phải đứa cứ tênh hênh thế mà tự nhiên nhảy múa khắp phòng.
Với James thì không sao. Tôi không có vấn đề gì. Cuối cùng thì cũng không còn có vấn đề gì. Nhưng ngay cả với anh, tôi cũng đã rụt rè đến cả thế kỷ.
Adam nhắc đi nhắc lại rằng tôi xinh đẹp. Cậu mừng vì tôi đã đến. Cậu vỗ về tôi, vuốt ve tôi, ôm tôi và hôn. Một chốc sau tôi đã hết hẳn căng thẳng. Nếu muốn, bạn cứ bảo tôi xưa như trái đất, nhưng đúng là không gì khiến tôi sẵn sàng vào cuộc tốt hơn là khen tôi đẹp, làm cho tôi thấy mình đẹp.
Bạn cứ theo những cách bạn thích đi. Tôi thì năm phút nịnh đầm có tác dụng hơn rất nhiều.
Sau khi chúng tôi đã hôn nhau thật dài, thật lâu và dành ít thời gian tìm hiểu nhau, y nếu bạn thích nói theo cách ấy, đêm nay rõ ràng đã thẳng tiến đến một hướng rõ ràng.
Adam ngả người ra sau.
- Chúa ơi! Chị đúng là bỏ bùa làm tôi hóa cuồng lên rồi đấy. Chị tuyệt lắm!
Tôi hơi nhích dậy, nhìn theo đôi tay cậu mân mê khắp bụng mình.
Đội ơn trời tôi đã không ăn gì.
Trông cậu yêu quá. Một cơ thể tuyệt đẹp. Và một khuôn mặt thiên thần.
Một chàng trai dễ thương.
Tôi đã làm gì mà lại nhận được món quà tuyệt vời này?
Tôi lướt ánh mắt xuống phía dưới lồng ngực cậu, chiêm ngưỡng cái cơ bụng rắn rỏi, nhưng rồi vội liếc đi chỗ khác khi chạm đến chỗ dưới thấp hơn một chút.
Tôi biết mô tả thế nào đây cái tình trạng chiến đấu ở phía dưới eo Adam, nếu không muốn nghe có vẻ toàng toạc hoặc e lệ thái quá?
Thật khó nói chuyện chăn gối mà tránh khỏi thô thiển như đang viết truyện mát mẻ, hoặc kín kẽ quá bạn lại tưởng như đang đọc sách của một nữ văn sĩ thời Victoria, khô khan cứng ngắc và bị ức chế - một người cứ gần chồng là bị đau đến không thể làm nên trò trống gì, và cưới nhau hai mươi bảy năm rồi vẫn gọi chồng là Ông Clements.
Hay tôi nói mấy cây sồi sừng sững mọc lên từ những cái hạt bé tí nhé?
Thế được không? Tế nhị nhưng vẫn đầy tính biểu đạt?
Không làm chạm tự ái ai mà vẫn có thể xác nhận với bạn là Adam cứng đến độ có thể cắt đứt đến cả thứ cứng nhất là kim cương?
Úi!
Thôi bỉ, thô bỉ quá!
Mặc dù, vì đã vào đến đề tài này rồi nên có lẽ tôi nói luôn để bạn rõ là nó to đến độ tôi cứ lo đèn đóm trong phòng sẽ không còn nguyên nếu cậu đường đột động tay động chân.
Tôi thành tâm hy vọng là không.
Không, tôi đùa thôi. Không to đến thế đâu.
Kích cỡ vừa phải thôi.
Không to khủng hoảng, cũng không nhỏ đến ngỡ ngàng.
Chỉ vừa phải thôi, thật đấy.
Dĩ nhiên có những phụ nữ cứ ăn nằm với anh nào là lại nói bừa với anh ấy mình chưa từng thấy một cái ấy to như thế.
Thì bạn biết đấy, chuyện đương nhiên thôi mà.
Các cô ấy rúm ró nằm bẹp trên nệm, mắt tròn xoe thao láo nhìn chàng, vờ kinh hoảng kêu thét lên: - Ôi trời ơi! Anh không được đưa cái con quái vật ấy đến gần em dù chỉ một gang tay đâu! Anh đang định làm gì chứ? Cho em lên tiên hay là quật nát tung cả cửa phòng đây?
Một kế sách rất tinh vi.
Bởi vì chàng vô cùng rạng rỡ.
Đinh ninh mình có được một cậu em lợi hại như một thứ vũ khí. Chàng cảm thấy mình là vô địch, rất đàn ông.
Rồi chứng tỏ ngay cho nàng thấy rồi nàng sẽ không vội quên.
Nhưng không có tôi trong đó đâu.
Ồ không đâu! ừm... thì... rất hiếm khi.
Và tôi cũng không thể mô tả được chuyện gì đang xảy ra ở phía dưới eo của Adam vì tôi không nghĩ ra nổi một từ nào ổn ổn để mô tả cái... à... cái...
Thôi, làm sao tôi nói cho bạn biết mình không thể mô tả cái gì nếu tôi không biết phải gọi nó là gì!
Thì từ chính xác, dĩ nhiên rồi, là dương v*t.
Nhưng từ đó nghe giống trong phòng khám quá.
Tôi không tin là mình muốn nghe chàng khen như thế này: - Ôi, em có cái âm đ*o đẹp quá này!
Không khơi gợi, không lãng mạn lắm, đúng không?
Đâu phải ngôn ngữ của trái tim và hoa hồng.
Và tôi cũng nghĩ dương v*t chỉ khiến ta nhớ lại lúc học môn sinh ở trường. Cô giáo được phân công đứng tiết mặt đỏ bừng, hấp tấp giải thích vô cùng sơ sài cái hệ thống sinh sản của loài người cho cả lớp toàn các anh chị thanh thiếu niên đang cười rúc rích nghe.
Nghe không được “người” cho lắm.
Nhưng vậy tôi biết gọi nó là gì?
Tôi biết có đến hàng trăm hàng ngàn từ, nhưng không từ nào nghe có vẻ phù hợp cả.
Hay là “đồ nghề” nhé?
Lúc này từ ấy đang rất mốt.
Ưưưmmm, tôi không biết nữa.
Nghe hơi nặng tính công năng.
Mặc dù, sao lại không nhỉ?
Cò súng đi nhé?
Không, tôi cũng không thích từ này.
Không hiểu sao, nhưng nó làm tôi liên tưởng đến mấy ngôi sao nhạc rock giọng đặc London, chuyên trị quần jean bạc màu kinh khiếp, tóc thì xam xám và dài thườn thượt.
Nhưng kinh hơn nữa là khi chàng tự đặt tên cho cậu em của mình. Trời ạ, bạn có từng bao giờ chưa?
Chàng ở sát bên, cười đểu, kèm theo đó là những tiếng à ơi, nằn nì.
- Anh nghĩ George đang thức dậy đấy. Cười ẩn ý và nịnh bợ.
- Anh nghĩ George muốn ra ngoài chơi rồi.
Nhìn đắm đuối, tha thiết. Mặt mũi đầy hy vọng.
- George muốn chơi trốn tìm đấy.
Mặt đờ ra, cười nhăn nhở.
Úi!
Thôi thì George cứ việc nhào ra, đi kiếm ai đó khác mà chơi chung.
Cứ nói mãi thế này đủ làm tôi muốn ôm khư khư kiếp độc thân cho khỏe, ừm, nhân danh một cái tên riêng chưa có mà tôi rất thích, tôi đành nhờ đến văn phong của Mills & Boon mà gọi nó là Chàng Phập Phồng.
Nhưng may thay, Adam đã không dẫn Chàng Phập Phồng của mình ra chào tôi với một cái tên nào hết.
Tôi đã phần nào quen được với Chàng Phập Phồng của James. Không phải vì tụi này đã làm gì ghê gớm lắm đâu, nhưng nó hợp với tôi.
Tôi không ghét bỏ gì Chàng Phập Phồng của Adam hết, nhưng tôi thấy run khi phải làm quen với nó.
Như thể nhận thấy điều này, Adam nắm lấy tay tôi (Không Adam, vì Chúa, đừng lấy cánh tay tôi. Nó chẳng có tí đầu dây thần kinh nhạy cảm nào đâu) và nói ngay: - Claire, mình không phải làm gì đâu. Nếu chị muốn, mình chỉ cần nằm đây thế này thôi.
À, nếu cứ mỗi khi người ta hứa “chỉ cần nằm đây thế này thôi” với tôi mà tôi nhận được một xu, thì giờ tôi đã giàu to. Tôi không nhớ nổi bao nhiêu lần tôi đã được hứa như thế khi phải trú lại chỗ người ta vì nhỡ chuyến xe buýt cuối, không có tiền đi taxi về.
- Hay em ở tạm chỗ anh. Ngay góc đường này thôi.
- Em sẽ ngủ trên ghế sofa, - tôi nói ngay.
- Ừm, em nằm trên giường với anh sẽ tốt hơn. Êm hơn.
- À thôi, ghế sofa cũng tốt rồi.
- Thôi nào, anh sẽ không đụng vào người em đâu. Em ngại chuyện đó đúng không?
- Ừm... dạ.
- Không phải lo gì đâu. Anh sẽ không đụng vào em dù chỉ một ngón tay, - rồi thì tiếp theo là cái câu cửa miệng ấy: - Chỉ cần nằm đây thế này thôi.
Và rồi dĩ nhiên tôi chẳng chợp mắt được lấy một giây vì cả đêm phải vật lộn điên cuồng với hắn.
Hoặc gí sát mặt vào tường, khốn khổ cố thoát, gần như không thờ nổi vì cái thứ cưng cứng ấy cứ án vào lưng tôi.
Sợ rằng nếu tôi thở ra, vô tình vô tội làm dưới thắt lưng đụng vào một phần mười mi li mét của cái ấy, thì đấy xem như là dấu hiệu của động viên, khích lệ và ưng thuận.
Rồi thì đấy, dĩ nhiên nếu tôi không chịu “làm việc”, mà đúng thế thật, thì cơ may rất cao là hắn sẽ bu lu bu loa phỉ báng tôi với cả nước Ireland này, rằng tôi là đứa đàng điếm, hay là đứa con gái đồng tính lãnh cảm và đủ các thứ kinh khủng, bát công khác.
Nói những câu như: “ôi, con nhỏ đó tối nào chẳng đeo bám tôi. Nó chẳng phỉnh được ai với cái trò hết tiền đi taxi về ấy đâu.”
Cho tới tận hôm nay tôi nghĩ mình vẫn còn cái vết mờ mờ hình cái ấy ở sau lưng. Nhưng tôi tin Adam.
Tôi biết cậu nói thật.
Tôi tin tưởng cậu.
Tôi biết nếu cậu nói chúng tôi chỉ cần nằm nguyên đấy thì có nghĩa cậu sẽ làm thế thật.
Nhưng chẳng phải tôi muốn thế sao?
Nói thật là, không.
Phải, tôi đang rất căng thẳng.
Nhưng mà quỷ tha ma bắt, tôi muốn ngủ với cậu.
Nếu cậu cứ nhất nhất tôn trọng tôi như thế này, tôi sẽ hét lên mất.
- Tôi không muốn dừng lại, - tôi thì thầm. Tôi thấy hình như chẳng có lý do gì phải thì thầm cả.
Tôi không muốn mình vờ bẽn lẽn như con gái mới lớn. Thật lố lăng.
Thôi thì, đã đến lúc phải chủ động.
- Ừm, - tôi ấp úng. - Tôi để quên cái giỏ dưới nhà rồi.
- Chị cần thứ gì trong giỏ? Mặt mũi chị vẫn còn y nguyên mà, - cậu mỉm cười.
- Không phải đồ trang điểm, ngốc!
- Vậy là thứ gì?
Nhưng cậu chỉ chòng ghẹo.
- Claire, sao cứ phải căng thẳng thế? - cậu giận dữ, lật tôi quay mặt lại nhìn cậu. - Ý chị là bao cao su?
- Ừm... phải, - tôi xấu hổ.
- Vậy thì không phải lo đâu. Tôi có ở đây.
Tôi không chắc mình nói được điều gì khác.
Sự thẳng thắn của cậu khiến tôi nhẹ nhõm.
Dĩ nhiên, cậu hoàn toàn đúng.
Có gì phải ngượng ngùng?
Giờ tôi chỉ lo không biết mình có làm gì nên hồn không.
Cậu hôn tôi.
Cả hai bỗng trở nên nghiêm chỉnh hơn. Nụ hôn ấy đặt dấu chấm hết cho bất cứ lời lẽ bông đùa nào.
Tôi nhìn cậu. Đôi mắt cậu tối lại, gần như đã biến thành màu đen. Vì ham muốn.
- Claire, - cậu thì thầm, (đấy! giờ lại đến lượt cậu ấy đấy nhé!) - tôi không làm chuyện này với ai cũng lâu lắm rồi.
Thật không đấy? tôi ngạc nhiên nghĩ bụng.
Tôi cứ tưởng với một người đẹp trai, thu hút như Adam thì mỗi ngày phải là một ngày hội trên giường chứ?
Nhưng đúng là cậu có vẻ rất kén chọn. Hơn một lần tôi đã chứng kiến cậu cố thoát khỏi những phụ nữ xinh đẹp.
Để rồi cậu đã chọn tôi. Trái tim tôi đang tan chảy.
Cậu muốn ai mà chẳng được, thế mà cậu lại chọn tôi.
Chắc chắn phải có một cái bẫy gì đó rồi. Ngay đây thôi cậu sẽ hỏi tôi có muốn xem bộ sưu tập dao của cậu không, hoặc rút ra cái cưa xích rồi quật tôi tan nát.
- Không sao đâu, - tôi thì thầm đáp. - Cũng phải cả thế kỷ rồi tôi không chăn gối.
- Ồ.
Rồi cậu gia tăng âm lượng: - Sao mình lại cứ thì thà thì thầm nhỉ?
- Không biết nữa, - tôi cười khúc khích.
Rồi thì đến thủ tục của cái bao. Bạn biết rồi đấy, hối hả sột soạt mò tìm trong ngăn kéo, rồi thì xé vỏ bao, rồi thì hỏi: “Thế này đúng chưa? Hay ngược lại?”. Rồi sau cùng cũng kéo nó vào được, nhưng đến lúc ấy thì cái sự căng cứng đã xẹp cả. Nhưng Adam thì không.
Không xẹp.
Cám ơn trời.
Đến đây thì tôi e sẽ phải hơi mơ hồ một chút.
Tôi rất tiếc phải làm bạn thất vọng nhưng tôi sẽ không tường thuật tỉ mỉ mấy trận “cuồng phong” giữa tôi và Adam đâu. (Vâng, tôi hy vọng bạn để ý là tôi dùng số nhiều - “mấy” - nhé).
Dĩ nhiên tôi có thể mô tả cho bạn như trong giáo trình dành cho sinh viên năm nhất khoa giải phẫu.
Và tôi có thể viết tương tự như mấy lá thư chia sẻ tận tường kinh nghiệm của độc giả đăng trên mấy tờ tạp chí mát mẻ - nào thì thở hổn hển, nào oằn lưng và các loại tư thế phức tạp kỳ dị. m Nhưng như thế sẽ không nói lên được mọi chuyện (ừ thì ba lần cả thảy) tuyệt diệu như thế nào và tôi đã hạnh phúc đến nhường nào.
Chỉ có thể nói là tất cả đều đã tận hưởng sự sung sướng.
Ừm, tất cả, ý là cả hai chúng tôi.
Tôi không kêu ca gì.
Adam không kêu ca gì.
Sung sướng tuyệt đỉnh.
Đáng đồng tiền bát gạo.
Năm sau chúng tôi sẽ quay lại, v.v. và v.v...
Tôi xấu hổ phải cho bạn hay là cậu hôn khắp nơi trên cơ thể tôi, tôi nói là khắp nơi đấy nhé. Còn nếu không làm thế thì cậu dịu dàng, khe khẽ, nhẹ nhàng, tỉ mẩn cắn yêu khắp nơi trên người tôi.
Và không đời nào tôi dám kể cho bạn nghe cái lúc cậu đã hoàn toàn ở bên trong tôi. Tôi đã vô cùng sợ hãi là mình sẽ bị đau, nhưng cậu đã vô cùng nhẹ nhàng. Nên tôi bình yên vô sự. Quá tuyệt vời.
Và nếu bạn nghĩ tôi sắp tường thuật lại cho bạn nghe lúc cậu nằm trên người tôi mà thì thầm như điên dại những lời vô cùng ngọt ngào như tôi đẹp làm sao, da tôi “ngon” thế nào và cậu đã run lên ra sao, thì bạn sẽ phải nghĩ khác đi thôi.
Bạn sẽ phải tự tưởng tượng lấy cảnh tôi đan hai chân lại quanh eo cậu mà kéo cậu cho thật sát vào trong, và tôi nghĩ mình sẽ chết nếu cậu ngừng lại, và sẽ tắt thở nếu cậu không ngừng lại.
Và nói thật bạn cũng chẳng cần tôi phải kể lại là khi cậu... ờ..., khi xong rồi, cả hai chúng tôi đều thở hổn hển và ướt đầm mồ hôi, và cậu nhìn tôi cười tươi, rồi bật cười, rồi kêu lên thán phục: - Chúa ơi, chị đúng là!
Tôi sẽ phải viện đến sự cứu trợ của uyển ngữ mà mô tả cái tình cảnh ấy đây. Câu “Một ngày nào đó Hoàng tử của em sẽ tới thì thế nào?”
Ừm, tôi thì vô cùng vui sướng, hạnh phúc được thông báo là cậu đã “tới”.
Và tôi, chuyện lạ có thật, cũng đã “tới”. Còn một điều nữa.
Trước khi có Kate, tôi đã nghe thiên hạ đồn đại, toàn những chuyện thiếu căn cứ cả, là sau khi có em bé xong chuyện phòng the thường sẽ chất lượng hơn rất nhiều.
Vì đủ các thứ biến động khác nhau - những kinh động, những đau đớn xảy đến cho cái... ờ... cái lối em bé ra, tính luôn cả mấy mũi khâu điếng người - nên ắt hẳn phải có những thay đổi nào đó.
Những thay đổi này khiến bạn có nhiều cảm xúc hơn, và những chỗ ấy nhạy hơn, nếu bạn hiểu ý.
Và đương nhiên, khiến cho chuyện phòng the hứng thú hơn, chất lượng hơn.
Tôi rất vui vì giờ đã có thể thực sự xác nhận điều này.
Chuyện ấy với Adam rất khác, rất khác khi với James theo như tôi còn nhớ được.
Một khi đã hết ngại ngùng, căng thẳng, mọi chuyện trở nên tuyệt vời.
Thực sự là hơn với James nhiều, theo như tôi còn nhớ được.
Vậy đây chính là tác động phụ của việc sanh nở đã không được công khai công nhận dù hoàn toàn xứng đáng.
Mặc dù, dĩ nhiên, cũng rất có thể tôi chỉ đang nói năng lung tung.
Và cái chất lượng được phong là tốt hơn ấy không gì khác chính nhờ vào một thực tế là Chàng Phập Phồng của Adam to hơn của James.
Đừng nói với tôi cái chuyện nhảm nhí “kích cỡ không thành vấn đề” đó.
Tương tự, bạn cũng sẽ không bao giờ nghe được một tên nhà giàu nói: “tiền bạc chẳng mua được hạnh phúc”. Tôi nghĩ bạn sẽ nghiệm ra rằng chính những kẻ nói kích cỡ không thành vấn đề là những anh đàn ông có “chàng” cực nhỏ.
Sau đó, khi mọi việc đã xong.
Tức là lần thứ ba đã xong, chúng tôi nằm trên giường trò chuyện, cười đùa.
- Nhớ hôm ở phòng tập không? - Adam hỏi.
- Ưưưưmmmm, - tôi sung sướng, mãn nguyện đến hầu như không cất nổi nên lời.
- Kinh khủng.
- Sao vậy?
- Vì tôi thích chị quá.
- Thật không? - tôi vừa ngạc nhiên vừa sung sướng.
- Thật.
- Không, là có thật cậu thích tôi? - tôi hỏi, như một đứa thần kinh thật.
- Có chứ! Tôi thậm chí không dám nhìn chị, chỉ sợ mình nhảy bổ vào chị.
- Nhưng khi ấy trông cậu hoàn toàn nghiêm túc, tập trung tập. Chẳng buồn ngó ngàng gì đến tôi.
- Ừ, - cậu làm mặt tỉnh. - Rồi tôi tập đến gần như giật tung hết cả cơ bắp ra ngoài.
Tôi không tập trung vào chuyện gì được ngoài chị. Chị mặc bộ đồ tập đó trông xinh lắm.
- Ô, - tôi sướng hoa cả mắt, rúc vào sát cậu hơn.
Đến khoảng một rưỡi, tôi bảo cậu: - Tôi phải về đây.
- Ôi đừng, - cậu khóa chặt hai tay, hai chân quanh người tôi. - Tôi không cho chị đi đâu. Tôi sẽ xích chị lại đây làm nô lệ tình dục cho tôi.
- Adam, - tôi thở dài. - Đó thật sự là những lời ngọt ngào nhất tôi từng được nghe.
Rồi thêm một ít lâu nữa, tôi miễn cưỡng nói: - Tôi phải về thật đấy.
- Nếu chị thật phải làm thế.
- Cậu biết là thật mà.
- Chị sẽ ở lại nếu không phải vì Kate?
- Ừ.
Cậu ngồi dậy, ngắm tôi mặc đồ vào.
Tôi đang cài nút áo, nhìn lên thì thấy cậu mỉm cười, nhưng buồn.
- Có chuyện gì không hay sao?
- Lúc nào chị cũng chạy trốn tôi.
- Adam, không phải vậy. Tôi phải...
- Tôi xin lỗi, - lần này là một nụ cười thực sự.
Cậu nhảy xuống giường: - Tôi xuống dưới với chị.
- Không, nếu cứ thế này mà xuống. Nhỡ có ai đi ngang nhìn thấy?
Không nghi ngờ gì.
Tôi là con gái mẹ mà.
Cậu nấn ná hôn tôi ngoài cửa.
Tôi mà đi được thì đúng là một chiến tích.
- Ở lại đi mà, - cậu thì thầm vào trong tóc tôi.
- Tôi không thể, - tôi nói giọng nghiêm nghị, dù chỉ muốn chạy ngay trở lên lầu mà quay vào giường với cậu.
- Mai tôi sẽ gọi.
- Tôi đi đây.
Thêm một nụ hôn nữa.
Lại cố nài nỉ.
Lại phải dằn lòng kiềm chế.
Miễn cưỡng để cho đi.
Sau cùng tôi cũng nhấc được bước, đi ra lấy xe.
Một chiến tích oanh liệt.
Tôi chạy xe về.
Đường phố mờ mờ, vắng vẻ.
Tôi thấy thật hạnh phúc.
Tôi thậm chí không thấy tội lỗi vì đã bỏ Kate đi quá lâu.
Ừm... không thấy tội lỗi lắm.
Không có nó sẽ chẳng đi đến đâu.
Cái thứ nước giúp đem lại dũng khí từ xứ sở của cối xay gió.
Ừm, thì từ Chilê, nhưng mà quan trọng gì. Adam mở cửa, gần như là ngay lập tức. Tôi dám thề cậu ta đã nấp trong sảnh, lấp ló sau tám rèm, chờ tôi bước tới nơi. Ừm, thực ra là có thể thôi.
Cậu khá giỏi tỏ ra hào hứng, xúc động, không thua gì tôi.
Trông cậu hơi hồi hộp.
Sợ rồi ư?
Đổi ý rồi sao?
Căng thẳng trước khi trò chơi bắt đầu? Nhưng rồi cậu trấn tĩnh lại ngay.
- Chào, - cậu mỉm cười. - Trông chị xinh lắm.
- Chào cậu, - tôi mỉm cười đáp lại, dù trong bụng đang rất căng thẳng.
Tuyệt vời, tôi rùng mình.
Tôi thấy mình suy đồi đến mức đáng báo động.
Lén lút hẹn hò với một chàng đẹp trai.
Tôi đã từng si ai nhiều như si Adam chưa, tôi tự hỏi.
Có lẽ là rồi, tôi thở dài.
Ấy là nhìn thẳng vào thực tế, trong giây lát.
Nhưng ngay lúc này tôi cảm thấy như trước đây mình chưa từng biết si một ai khác, chưa từng bao giờ.
Liệu chúng tôi sẽ ở trên giường bao lâu đây, tôi tự hỏi.
Liệu tôi sẽ chịu đựng được như thế này trong bao lâu nữa nếu cậu ta không tiến mS tới?
Nếu cậu ta không chịu tiến tới thì sao, tôi hoảng sợ nghĩ.
Hoặc nếu chuyện ấy diễn ra nhưng rất thảm hại?
Có thể cậu sẽ nghĩ tôi xấu xí kinh khiếp.
Cái thân hình mới sanh con này.
Ôi Chúa ơi!
Lẽ ra tôi đã phải ở nhà. Nếu cứ ngồi xem Coronation Street thì sẽ không phải hình dung ra những cảnh khủng khiếp, và không phải lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan này.
Nhưng tôi chưa kịp chạy bổ trở ra cửa, lắp bắp đây đúng là một sai lầm tai hại, thì cậu đã quàng tay (trời ạ, thế mới gọi là cánh tay đàn ông chứ!) qua vai tôi, hướng tôi vào bếp.
- Cởi áo khoác ra. Rồi mình uống gì đó.
- Nhưng... ồ, phải rồi. Cho tôi chút vang đỏ nhé? - tôi nói rồi ngồi xuống cạnh bàn.
Cậu cười to.
- Chị thân yêu đang hồi hộp lắm phải không? - cậu rót rượu cho tôi, dịu dàng hỏi.
Chúa ơi! Tôi kinh hoảng nghĩ, đừng có hỏi tôi những câu ngớ ngẩn.
Tôi đã thừa khủng hoảng. Nếu cậu ta cư xử như một tên gạ gẫm đồi bại, tôi sẽ đi ngay.
Chỉ cần cậu ta cởi bỏ quần jean với áo phông mà choàng vào cái áo ngủ bằng lụa in bông, chậm rãi bước qua lại, tay cầm tẩu thuốc bằng mã não.
- Tôi không hồi hộp, - tôi buột miệng. - Tôi đang sợ chết khiếp đây này.
- Sợ gì? - cậu vờ ngạc nhiên. - Tôi nấu không tệ thế đâu.
Ồ, thế ra cậu muốn đùa kiểu này.
Tự nhiên, giả lả chứ gì?
Được thôi.
Tôi mỉm cười điềm đạm.
Tôi đã ực cạn ly rượu mà không hề hay biết.
- Đừng căng thẳng thế, - cậu nói, giọng lo lắng, rồi bước đến ngồi cạnh bên, nắm tay tôi. - Tôi không ăn thịt chị đâu.
Ồ, không à? tôi nghĩ bụng. Vậy thôi tôi về đây.
- Mình chỉ nấu gì đó ăn rồi nói chuyện phiếm thôi, - cậu nhẹ nhàng bảo. - Không có gì phải lo cả.
- Ừ, - tôi đánh liều làm bộ thoải mái. - Mà mình được ăn món gì đây?
- Phô mai Stilton tự làm, xúp nho xạ, món bò Boeuf Bourguignonne, khoai tây kiểu Dauphinois, và tráng miệng với món trứng Zabaglione theo công thức riêng.
- Thật á? - tôi kinh ngạc.
Tôi đã không nghĩ Adam là một ông bếp xịn.
Giỏi lắm cũng quanh đi quẩn lại với khoai và thịt tảng thôi.
Số lượng hơn chất lượng.
- Thực ra thì không đâu, - cậu cười tinh quái. - Chị đùa sao? Chị chỉ được ăn mì spaghetti với xốt Bolognaese thôi, tôi nấu được đến món ấy là chị may mắn lắm rồi.
- Hiểu rồi, - tôi cười.
Cậu thật đáng yêu.
Không có gì hồ đồ cả.
- Rồi nếu chị thật ngoan... - cậu ngừng lại, nhìn tôi đầy ẩn ý, - thật ngoan đấy nhé, thì chị còn có thể ăn thêm ít mousse sô cô la nữa.
- Ồ, - tôi hào hứng, vì cái nhìn đầy ẩn ý kia lẫn cái tin được ăn mousse sô cô la. - Hay thế? Tôi mê mousse sô cô la.
- Tôi biết chứ. Thế chị nghĩ tôi mua mousse sô cô la làm gì?
- Rồi, - cậu nói tiếp, giọng trêu chọc, - nếu chị rất, rất ngoan, chị có thể ăn luôn cả phần dành cho bụng tôi.
Tôi phá lên cười.
Cậu đúng là một thiên thần.
Tôi không nén nổi khao khát khi nghĩ đến cái bụng phẳng, rắn chắc của cậu.
Mặc dù, có thể đây chính xác là điều cậu muốn.
Tôi vội rót thêm cho mình một ly nữa, nhưng lần này cố kiềm chế mà nhấp từng ngụm nhỏ.
Cậu chuẩn bị đồ ăn. Rõ ràng đây không phải chuyện cậu thường làm. Cậu đứng kế cái nồi trông có vẻ không hợp. Rồi thì chạy từ bồn rửa qua chỗ cái nồi, rồi phi trở lại chỗ cái bồn, trong khi mì đã chín nhũn còn rau thì héo hết.
Mặc dù nhờ vậy mà tôi được ngắm cái vòng ba tuyệt vời của cậu.
Nấu nướng, không như đa số những việc khác, không phải là khiếu của cậu.
Khiến tôi thật cảm động vì cậu đã phải nhọc vì tôi.
Cậu đem hai đĩa mì vào bàn nhưng trông m không tự tin lắm. Cậu trịnh trọng đặt phần của tôi xuống trước mặt.
- Uống thêm chút nữa đi! - cậu nói, rồi rót thêm rượu cho tôi.
Thật khác hẳn lúc cách đây chưa đầy mươi phút, cậu cứ như người của tổ chức giúp đỡ người nghiện cai rượu.
- Cậu định chuốc cho tôi say hòng lợi dụng tôi đấy à? - tôi cố tỏ vẻ khó chịu.
- Tôi định chuốc cho chị say để chị không nhận ra món này kinh đến cỡ nào, - cậu cười.
- Tôi chắc sẽ ngon mà, - tôi trấn an.
Tôi rất tiếc phải kể lại là tôi chỉ ráng nuốt được vài nĩa đầy. Không phải vì nó kinh khiếp hay thế nào.
Mặc dù cũng có thể nó kinh thật.
Tôi thật không biết được.
Chỉ là tôi hồi hộp quá. Và bầu không khí vô cùng căng thẳng, dè chừng, ngột ngạt đến nỗi tôi muốn nói luôn với cậu: - Adam, anh yêu, hai ta đều biết vì sao em đến đây, nên thôi làm luôn đi cho nhanh.
Cậu cũng không ăn được gì.
Nhưng có thể chính là do đồ ăn chứ không phải vì các sợi dây thần kinh hồi hộp của cậu.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau, ngoáy ngoáy mì trong đĩa, món xa lát còn nguyên trong tô, trông rầu rĩ và cô quạnh. Những mẩu chuyện phiếm cứ rời rạc, đứt quãng, lung tung lên cả.
Thỉnh thoảng khi ngước mắt lên, tôi lại bắt gặp cậu đang nhìn tôi.
Cái nhìn ấy khiến tôi nóng hết cả mặt và lúng ta lúng túng.
Nó khiến tôi không còn cơ hội ăn được gì. Tôi sợ nếu tọng vào bất cứ thứ gì, bụng tôi sẽ phùng phình hết cả ra.
Bụng dạ kiểu gì thế trong đêm đầu tiên với người ta?
Hay nếu tôi đong đưa cái nĩa hướng vào miệng, mấy sợi mì sẽ bật nảy lên mặt tôi như một cây roi da, làm nước xốt đỏ lòm văng tung tóe khắp người.
Cái cách tôi ăn uống khi có đàn ông phản ánh rất chân thực cảm xúc của tôi với người ấy.
Nếu tôi ăn không vào tức là tôi đang cuồng anh ta.
Nếu tôi uống được ít nước cam và ráng gặm vài lát bánh mì vào sáng hôm sau tức đó là Dấu Chấm Hết cho một Sự Khởi Đầu.
Và đến khi tôi ăn được sạch sẽ mọi thứ tức là mọi chuyện chỉ đến đấy.
Hoặc là thế, hoặc là tôi cưới anh ta. Ừm, điều này vẫn đúng cho tới bây giờ.
- Chị chỉ ăn thế thôi sao? - cậu hỏi, mắt nhìn đĩa mì đầy vun trước mặt tôi.
Trông cậu rất thất vọng. Còn tôi lúng túng không biết phải nói sao.
- Adam, - tôi ngượng ngùng. - Tôi xin lỗi. Tôi chắc nó ngon lắm nhưng tôi không sao nuốt được. Không biết sao nữa.
- Tôi thực sự xin lỗi, - tôi nhìn cậu, vẻ mặt rất thành khẩn.
- Không có gì, - cậu dọn cả hai đĩa đi.
- Chắc cậu sẽ không nấu cho tôi ăn nữa? - tôi buồn bã hỏi.
- Có chứ. Nhưng vì Chúa, đừng trông khốn khổ như vậy.
- Là vì tôi hồi hộp quá thôi mà. Không phải vì đồ ăn dở tệ đâu.
- Hồi hộp ư? - cậu bước đến, ngồi xuống cạnh tôi. - Chị không có gì phải hồi hộp cả.
- Thế ư? - tôi đắm đuối nhìn vào mắt cậu. Trơ trẽn.
Tôi phải là người thừa nhận điều ấy trước.
Nhưng quỷ tha ma bắt, tối nay thế là tôi đã phí quá nhiều thời gian rồi.
- Ừ, - cậu thì thầm. - Chị không có gì phải hồi hộp hết.
Rồi rất dịu dàng, cậu vòng tay ra phía sau, bàn tay chạm nhẹ tóc tôi.
Tôi nhắm mắt lại.
Không thể tin được mình đang làm chuyện này, tôi hoảng loạn nghĩ, nhưng tôi sẽ không dừng lại.
Khuôn mặt cậu đang sát lại gần hơn. Tôi hít vào cái mùi thơm từ làn da cậu.
Tôi chờ một nụ hôn.
Để rồi khi đến, nụ hôn ấy tuyệt vời. Ngọt ngào, dịu dàng và mạnh mẽ.
Nụ hôn của một người rất biết sử dụng đôi môi của mình, nhưng không làm bạn nghĩ ngay rằng anh ta giỏi như vậy nhờ đã thực tập với hàng ngàn người khác. Cậu dừng lại. Tôi ngước nhìn cậu hoảng hốt.
Nghĩa là sao?
- Như thế có được không? - cậu hỏi thật khẽ.
- Được không ư? - tôi nói trong hơi thở. - Còn hơn cả được nữa kia.
Cậu khẽ cười.
- Không phải. Là có được phép hôn chị không? Tôi không muốn đi quá một giới hạn nào.
- Cậu có thể.
- Tôi biết chị đã bị tổn thương.
- Nhưng cậu là bạn tôi. Cậu có thể làm thế.
- Tôi muốn được hơn là một người bạn.
- Cậu cũng được phép làm thế.
- Thật không? - cậu nhìn tôi, chờ đợi một sự xác nhận.
- Thật.
Ôi Chúa ơi! Tôi đã chủ động gần hết mọi bước rồi.
Tôi đâu muốn thế.
Nhưng tôi đã khởi sự nên sẽ phải hoàn tất nó.
Cậu lại hôn tôi. Cũng ngọt ngào như lần trước.
Cậu ngừng. Tôi kéo cậu lại.
Cậu nhìn tôi gần như thán phục: - Chúa ơi, chị đẹp lắm.
- Không, đâu có, - tôi ngượng ngùng đáp.
- Ồ có mà. Chị đẹp lắm.
- Không. Helen mới đẹp.
- Thôi thì tôi đành phải mạo muội bắt chước cái kiểu suồng sã của dân California vậy. Chị đúng là một người đẹp!
- Thật ư?
- Đúng thế mà.
Ngừng một chút.
- Và, trông chị yêu lắm.
- Cám ơn cậu, - tôi cười. - Tiếc quá vì cậu thì vô cùng xấu xí.
Cậu cười lớn.
Rõ ràng chàng trai trẻ này không hề phù phiếm, hão huyền.
Mặc dù nếu đẹp trai đến nhường ấy, bạn chắc chẳng cần phải làm vậy.
Những người khác khiến bạn hão huyền về bản thân mình.
Cậu lại hôn tôi.
Thật lòng, nụ hôn quá tuyệt vời. Ở bên cậu, trong vòng tay cậu, tôi cảm thấy được quan tâm. Nhưng tôi cảm thấy mình cũng đang quan tâm đến cậu. Rằng cậu cũng rất cần tôi như tôi rất cần cậu.
- Chị có nhận thấy là mình biết nhau chỉ chưa đầy hai tuần không?
Ôi không, tôi nghĩ bụng, như thế có nghĩa là cậu sẽ không lên giường với tôi tối nay? Phải chăng ý cậu là phải có một giới hạn nào đó? Là chúng tôi không thể làm chuyện ấy cho đến khi biết nhau đủ ba tháng, hay thế nào nữa.
- Có, - tôi thận trọng xác nhận. - Mười ngày.
- Nhưng cảm giác như đã lâu hơn thế nhiều. Lâu, lâu hơn rất nhiều.
Đội ơn Chúa!
- Tôi mừng mình đã gặp được chị. Chị là một người rất đặc biệt.
- Không có đâu, - tôi phản đối. - Tôi bình thường lắm.
- Với tôi, chị là người rất đặc biệt.
- Nhưng tại sao?
- Tôi cũng không biết nữa, - cậu tựa người vào thành ghế, nhìn tôi. - Vì chị là người thú vị, có chính kiến, và rất hài hước nữa. Nhưng trên hết là vì chị rất dễ thương. Là... là... chị là một người đứng đắn, nghiêm túc.
- Không phải lúc nào cũng thế đâu. Cậu cứ gặp tôi cách đây vài tuần mà xem. Tôi giống như Myra Hindley lúc sắp đến tháng ấy.
Cậu bật cười.
Rồi tôi thấy rất giận mình.
Đấy, giờ thì một người đàn ông tuyệt vời đang nói những điều tốt đẹp về tôi trong khi tôi lại cố thuyết phục người ta rằng không điều nào trong số ấy là đúng cả. Thường thì tình thế vẫn ngược lại. Tôi vẫn ca với họ những điều tốt đẹp về mình, còn họ thì từ lúc ấy trở đi chỉ chăm chăm chứng minh cho tôi thấy không điều nào trong số những điều tôi nói là đúng cả.
Cậu nghiêng người. Thêm một nụ hôn. Hạnh phúc, sung sướng.
Tôi chỉ muốn được đắm mình trong cái cảm giác ấy.
Được ở bên cậu, không mặc cảm tội lỗi, không lo lắng muộn phiền, không bối rối, lúng túng.
Ở bên cậu mọi thứ đều trở nên rất ổn.
Mày đang trong giai đoạn hồi phục tinh thần thôi đấy, tôi nghiêm khắc cảnh báo mình.
Thế thì sao? Tôi có định cưới người ta đâu. Tôi không được phép vui vẻ một chút sao?
Ừm, đúng vậy, tôi cho là mình có thể vui vẻ một chút.
Với lại, tôi đâu có đi lung tung, ngủ với bất cứ tên đàn ông nào gạ tôi làm chuyện đó. Mà hơn nữa, Adam đâu nằm trong cái số bất kỳ nào đấy.
Cậu là một người đàn ông dịu dàng, đáng yêu, có tình cảm với tôi, ừ thì, ít ra là cậu ta có vẻ có tình cảm với tôi, và tôi cũng vậy.
Tôi bàng hoàng nhận ra là tôi có, thực tế là có tình cảm với cậu.
Tôi không nói là tôi yêu cậu hay thế nào đâu nhé, vì như thế là không đúng. Nhưng ở cậu có một điều gì đó khiến tôi rung động.
Tôi không đùa giỡn với tình cảm của cậu. Nhưng liệu tôi có sắp làm thế?
Phải chăng lên giường với cậu nghĩa là tôi cam kết một chuyện gì lâu dài?
Cậu biết tôi đã có gia đình.
Cậu biết rõ tình cảm của tôi dành cho James.
Và có thể cậu cũng không cần đến một chuyện lâu dài.
Có thể cậu muốn hẹn hò với tôi chỉ vì cậu biết tôi thực sự đã thuộc về người khác, và như vậy cậu sẽ không phải ràng buộc gì.
Ôi Chúa ơi!
Sao mà khốn khổ!
Đã đến lúc phải quyết định.
Tôi đứng dậy, nắm lấy tay cậu.
Cậu nhìn tôi: - Chị ổn không? Có cần gì không?
- Có, - tôi lí nhí.
- Gì?
- Giường.
Nhưng tôi chỉ nói trong cổ họng thôi. Tôi không muốn cậu nghĩ tôi thô bỉ kinh khiếp thế.
Vì tôi đâu phải vậy.
Thì nói chung không phải lúc nào cũng thế.
Tôi từ từ bước về phía cửa, vẫn nắm tay cậu.
Tôi cảm thấy vô cùng tự do, phóng túng.
- Mình đi đâu đây? - cậu vờ ngây ngô.
- Xuống phố uống nước.
Tôi nhìn cậu. vẻ thát vọng hiện rõ trên khuôn mặt.
- Tôi đùa thôi, ngốc ạ, - tôi mỉm cười. - Mình đi lên nhà.
Chúng tôi bước trên những bậc cầu thang, tôi dẫn lối, vẫn nắm tay cậu.
Mỗi bước chân đi, tôi lại càng tin tưởng mình đang làm đúng.
Bước hết bậc cầu thang, cậu kéo tôi lại, siết chặt tôi mà hôn.
Cảm giác thật tuyệt diệu. Tôi thấy cậu to lớn và mạnh mẽ. Tôi cảm nhận được làn da lưng mềm mịn của cậu dưới lớp áo. Cậu xoay tôi lại, hướng về phía một cánh cửa.
- Phòng của tôi. Trừ phi chị đưa tôi lên đây để tôi dẫn chị đi xem nhà.
- Đợi đến sau cũng được, - tôi đáp một cách khó khăn vì quá hồi hộp, căng thẳng.
Phòng cậu trông khá đẹp.
Nó ngăn nắp, gọn gàng đến nỗi tôi hiểu ngay, không phải vì tôi đã có ý nghi ngờ, là cậu đã chu đáo chuẩn bị chuyện này. Phòng của các anh chỉ gọn gàng duy nhất lần đầu tiên bạn ở trên giường của họ. Và một khi đã làm chuyện ấy rồi, ngay lập tức căn phòng thành ra kinh khủng.
Như thể ngay khi phi vụ vừa xong, anh ta lập tức hô: “Rồi đấy các cậu, ra được rồi!” Thế là từ dưới gầm giường, hằng hà sa số quần lót bẩn, tất hôi, ly tách, chén đĩa, tạp chí xe hơi, áo len xấu xí, quần áo đồng phục đá bóng bẩn thỉu, những bộ lịch mát mẻ, sách của Stephen King, khăn tắm ướt nhoẹt, mấy hũ dược thảo, lũ lượt chui ra. Chúng huých nhau, la hét kêu ca chúng đã phải trốn dưới ấy biết bao lâu, rồi thì duỗi chân duỗi tay, phủi bụi, và tự động dàn ra trông rất nghệ thuật trên tấm thảm trải sàn, vui sướng được trở về chỗ cũ.
- Sao cậu lâu thế? - một chiếc tất vui vẻ hét lớn với tên đào hoa vừa thành công mỹ mãn. - Cô ấy chiến đấu cũng ra trò chứ hả?
- Tụi này cứ tưởng bị kẹt dưới ấy luôn rồi, - một cái quần thể thao bẩn thỉu suồng sã trêu. - Chắc cậu hơi bị tổ trác rồi hả? Adam nồng nhiệt hôn, giúp tôi dễ dàng di chuyển trên sàn nhà sạch bong đến chỗ cái giường, để tôi không phải bước hành quân đến chỗ ấy, ngồi xuống, mặt thộn ra, chờ đợi.
À không, cậu chỉ khẽ hôn và hơi hướng tôi bước vào phòng, và bỗng dưng bước đến đúng cái giường đã sẵn đấy rồi nên chúng tôi thấy cũng nên ngồi lên, nếu không sẽ phải đi vòng qua nó.
Một chút sau cậu bắt đầu cởi nút áo giúp tôi. Còn tôi mân mê bàn tay mình xuống dưới lần áo cậu, tìm đến làn da trần của bộ ngực vạm vỡ.
Thật dịu dàng và từ tốn, cậu cởi hết nút áo và tiếp tục cởi bỏ hết mọi thứ trên người tôi.
Cảm giác dễ chịu nhưng cũng thật kỳ lạ. Kỳ lạ nhưng dễ chịu.
Đã lâu, lâu lắm rồi từ cái ngày lần đầu tiên trong đời tôi lên giường với một người đàn ông.
Thật ngồ ngộ khi không phải là với James. Không đến nỗi khủng khiếp, cũng không đến nỗi tệ hại.
Chỉ có, tôi muốn nói là, hơi ngồ ngộ.
Tôi thoáng bối rối vì cơ thể của mình, vì Adam đang trông thấy nó.
Ngay cả khi tất cả mọi thứ đều thuận lợi, tôi cũng không thể thật thoải mái. Tôi không phải đứa cứ tênh hênh thế mà tự nhiên nhảy múa khắp phòng.
Với James thì không sao. Tôi không có vấn đề gì. Cuối cùng thì cũng không còn có vấn đề gì. Nhưng ngay cả với anh, tôi cũng đã rụt rè đến cả thế kỷ.
Adam nhắc đi nhắc lại rằng tôi xinh đẹp. Cậu mừng vì tôi đã đến. Cậu vỗ về tôi, vuốt ve tôi, ôm tôi và hôn. Một chốc sau tôi đã hết hẳn căng thẳng. Nếu muốn, bạn cứ bảo tôi xưa như trái đất, nhưng đúng là không gì khiến tôi sẵn sàng vào cuộc tốt hơn là khen tôi đẹp, làm cho tôi thấy mình đẹp.
Bạn cứ theo những cách bạn thích đi. Tôi thì năm phút nịnh đầm có tác dụng hơn rất nhiều.
Sau khi chúng tôi đã hôn nhau thật dài, thật lâu và dành ít thời gian tìm hiểu nhau, y nếu bạn thích nói theo cách ấy, đêm nay rõ ràng đã thẳng tiến đến một hướng rõ ràng.
Adam ngả người ra sau.
- Chúa ơi! Chị đúng là bỏ bùa làm tôi hóa cuồng lên rồi đấy. Chị tuyệt lắm!
Tôi hơi nhích dậy, nhìn theo đôi tay cậu mân mê khắp bụng mình.
Đội ơn trời tôi đã không ăn gì.
Trông cậu yêu quá. Một cơ thể tuyệt đẹp. Và một khuôn mặt thiên thần.
Một chàng trai dễ thương.
Tôi đã làm gì mà lại nhận được món quà tuyệt vời này?
Tôi lướt ánh mắt xuống phía dưới lồng ngực cậu, chiêm ngưỡng cái cơ bụng rắn rỏi, nhưng rồi vội liếc đi chỗ khác khi chạm đến chỗ dưới thấp hơn một chút.
Tôi biết mô tả thế nào đây cái tình trạng chiến đấu ở phía dưới eo Adam, nếu không muốn nghe có vẻ toàng toạc hoặc e lệ thái quá?
Thật khó nói chuyện chăn gối mà tránh khỏi thô thiển như đang viết truyện mát mẻ, hoặc kín kẽ quá bạn lại tưởng như đang đọc sách của một nữ văn sĩ thời Victoria, khô khan cứng ngắc và bị ức chế - một người cứ gần chồng là bị đau đến không thể làm nên trò trống gì, và cưới nhau hai mươi bảy năm rồi vẫn gọi chồng là Ông Clements.
Hay tôi nói mấy cây sồi sừng sững mọc lên từ những cái hạt bé tí nhé?
Thế được không? Tế nhị nhưng vẫn đầy tính biểu đạt?
Không làm chạm tự ái ai mà vẫn có thể xác nhận với bạn là Adam cứng đến độ có thể cắt đứt đến cả thứ cứng nhất là kim cương?
Úi!
Thôi bỉ, thô bỉ quá!
Mặc dù, vì đã vào đến đề tài này rồi nên có lẽ tôi nói luôn để bạn rõ là nó to đến độ tôi cứ lo đèn đóm trong phòng sẽ không còn nguyên nếu cậu đường đột động tay động chân.
Tôi thành tâm hy vọng là không.
Không, tôi đùa thôi. Không to đến thế đâu.
Kích cỡ vừa phải thôi.
Không to khủng hoảng, cũng không nhỏ đến ngỡ ngàng.
Chỉ vừa phải thôi, thật đấy.
Dĩ nhiên có những phụ nữ cứ ăn nằm với anh nào là lại nói bừa với anh ấy mình chưa từng thấy một cái ấy to như thế.
Thì bạn biết đấy, chuyện đương nhiên thôi mà.
Các cô ấy rúm ró nằm bẹp trên nệm, mắt tròn xoe thao láo nhìn chàng, vờ kinh hoảng kêu thét lên: - Ôi trời ơi! Anh không được đưa cái con quái vật ấy đến gần em dù chỉ một gang tay đâu! Anh đang định làm gì chứ? Cho em lên tiên hay là quật nát tung cả cửa phòng đây?
Một kế sách rất tinh vi.
Bởi vì chàng vô cùng rạng rỡ.
Đinh ninh mình có được một cậu em lợi hại như một thứ vũ khí. Chàng cảm thấy mình là vô địch, rất đàn ông.
Rồi chứng tỏ ngay cho nàng thấy rồi nàng sẽ không vội quên.
Nhưng không có tôi trong đó đâu.
Ồ không đâu! ừm... thì... rất hiếm khi.
Và tôi cũng không thể mô tả được chuyện gì đang xảy ra ở phía dưới eo của Adam vì tôi không nghĩ ra nổi một từ nào ổn ổn để mô tả cái... à... cái...
Thôi, làm sao tôi nói cho bạn biết mình không thể mô tả cái gì nếu tôi không biết phải gọi nó là gì!
Thì từ chính xác, dĩ nhiên rồi, là dương v*t.
Nhưng từ đó nghe giống trong phòng khám quá.
Tôi không tin là mình muốn nghe chàng khen như thế này: - Ôi, em có cái âm đ*o đẹp quá này!
Không khơi gợi, không lãng mạn lắm, đúng không?
Đâu phải ngôn ngữ của trái tim và hoa hồng.
Và tôi cũng nghĩ dương v*t chỉ khiến ta nhớ lại lúc học môn sinh ở trường. Cô giáo được phân công đứng tiết mặt đỏ bừng, hấp tấp giải thích vô cùng sơ sài cái hệ thống sinh sản của loài người cho cả lớp toàn các anh chị thanh thiếu niên đang cười rúc rích nghe.
Nghe không được “người” cho lắm.
Nhưng vậy tôi biết gọi nó là gì?
Tôi biết có đến hàng trăm hàng ngàn từ, nhưng không từ nào nghe có vẻ phù hợp cả.
Hay là “đồ nghề” nhé?
Lúc này từ ấy đang rất mốt.
Ưưưmmm, tôi không biết nữa.
Nghe hơi nặng tính công năng.
Mặc dù, sao lại không nhỉ?
Cò súng đi nhé?
Không, tôi cũng không thích từ này.
Không hiểu sao, nhưng nó làm tôi liên tưởng đến mấy ngôi sao nhạc rock giọng đặc London, chuyên trị quần jean bạc màu kinh khiếp, tóc thì xam xám và dài thườn thượt.
Nhưng kinh hơn nữa là khi chàng tự đặt tên cho cậu em của mình. Trời ạ, bạn có từng bao giờ chưa?
Chàng ở sát bên, cười đểu, kèm theo đó là những tiếng à ơi, nằn nì.
- Anh nghĩ George đang thức dậy đấy. Cười ẩn ý và nịnh bợ.
- Anh nghĩ George muốn ra ngoài chơi rồi.
Nhìn đắm đuối, tha thiết. Mặt mũi đầy hy vọng.
- George muốn chơi trốn tìm đấy.
Mặt đờ ra, cười nhăn nhở.
Úi!
Thôi thì George cứ việc nhào ra, đi kiếm ai đó khác mà chơi chung.
Cứ nói mãi thế này đủ làm tôi muốn ôm khư khư kiếp độc thân cho khỏe, ừm, nhân danh một cái tên riêng chưa có mà tôi rất thích, tôi đành nhờ đến văn phong của Mills & Boon mà gọi nó là Chàng Phập Phồng.
Nhưng may thay, Adam đã không dẫn Chàng Phập Phồng của mình ra chào tôi với một cái tên nào hết.
Tôi đã phần nào quen được với Chàng Phập Phồng của James. Không phải vì tụi này đã làm gì ghê gớm lắm đâu, nhưng nó hợp với tôi.
Tôi không ghét bỏ gì Chàng Phập Phồng của Adam hết, nhưng tôi thấy run khi phải làm quen với nó.
Như thể nhận thấy điều này, Adam nắm lấy tay tôi (Không Adam, vì Chúa, đừng lấy cánh tay tôi. Nó chẳng có tí đầu dây thần kinh nhạy cảm nào đâu) và nói ngay: - Claire, mình không phải làm gì đâu. Nếu chị muốn, mình chỉ cần nằm đây thế này thôi.
À, nếu cứ mỗi khi người ta hứa “chỉ cần nằm đây thế này thôi” với tôi mà tôi nhận được một xu, thì giờ tôi đã giàu to. Tôi không nhớ nổi bao nhiêu lần tôi đã được hứa như thế khi phải trú lại chỗ người ta vì nhỡ chuyến xe buýt cuối, không có tiền đi taxi về.
- Hay em ở tạm chỗ anh. Ngay góc đường này thôi.
- Em sẽ ngủ trên ghế sofa, - tôi nói ngay.
- Ừm, em nằm trên giường với anh sẽ tốt hơn. Êm hơn.
- À thôi, ghế sofa cũng tốt rồi.
- Thôi nào, anh sẽ không đụng vào người em đâu. Em ngại chuyện đó đúng không?
- Ừm... dạ.
- Không phải lo gì đâu. Anh sẽ không đụng vào em dù chỉ một ngón tay, - rồi thì tiếp theo là cái câu cửa miệng ấy: - Chỉ cần nằm đây thế này thôi.
Và rồi dĩ nhiên tôi chẳng chợp mắt được lấy một giây vì cả đêm phải vật lộn điên cuồng với hắn.
Hoặc gí sát mặt vào tường, khốn khổ cố thoát, gần như không thờ nổi vì cái thứ cưng cứng ấy cứ án vào lưng tôi.
Sợ rằng nếu tôi thở ra, vô tình vô tội làm dưới thắt lưng đụng vào một phần mười mi li mét của cái ấy, thì đấy xem như là dấu hiệu của động viên, khích lệ và ưng thuận.
Rồi thì đấy, dĩ nhiên nếu tôi không chịu “làm việc”, mà đúng thế thật, thì cơ may rất cao là hắn sẽ bu lu bu loa phỉ báng tôi với cả nước Ireland này, rằng tôi là đứa đàng điếm, hay là đứa con gái đồng tính lãnh cảm và đủ các thứ kinh khủng, bát công khác.
Nói những câu như: “ôi, con nhỏ đó tối nào chẳng đeo bám tôi. Nó chẳng phỉnh được ai với cái trò hết tiền đi taxi về ấy đâu.”
Cho tới tận hôm nay tôi nghĩ mình vẫn còn cái vết mờ mờ hình cái ấy ở sau lưng. Nhưng tôi tin Adam.
Tôi biết cậu nói thật.
Tôi tin tưởng cậu.
Tôi biết nếu cậu nói chúng tôi chỉ cần nằm nguyên đấy thì có nghĩa cậu sẽ làm thế thật.
Nhưng chẳng phải tôi muốn thế sao?
Nói thật là, không.
Phải, tôi đang rất căng thẳng.
Nhưng mà quỷ tha ma bắt, tôi muốn ngủ với cậu.
Nếu cậu cứ nhất nhất tôn trọng tôi như thế này, tôi sẽ hét lên mất.
- Tôi không muốn dừng lại, - tôi thì thầm. Tôi thấy hình như chẳng có lý do gì phải thì thầm cả.
Tôi không muốn mình vờ bẽn lẽn như con gái mới lớn. Thật lố lăng.
Thôi thì, đã đến lúc phải chủ động.
- Ừm, - tôi ấp úng. - Tôi để quên cái giỏ dưới nhà rồi.
- Chị cần thứ gì trong giỏ? Mặt mũi chị vẫn còn y nguyên mà, - cậu mỉm cười.
- Không phải đồ trang điểm, ngốc!
- Vậy là thứ gì?
Nhưng cậu chỉ chòng ghẹo.
- Claire, sao cứ phải căng thẳng thế? - cậu giận dữ, lật tôi quay mặt lại nhìn cậu. - Ý chị là bao cao su?
- Ừm... phải, - tôi xấu hổ.
- Vậy thì không phải lo đâu. Tôi có ở đây.
Tôi không chắc mình nói được điều gì khác.
Sự thẳng thắn của cậu khiến tôi nhẹ nhõm.
Dĩ nhiên, cậu hoàn toàn đúng.
Có gì phải ngượng ngùng?
Giờ tôi chỉ lo không biết mình có làm gì nên hồn không.
Cậu hôn tôi.
Cả hai bỗng trở nên nghiêm chỉnh hơn. Nụ hôn ấy đặt dấu chấm hết cho bất cứ lời lẽ bông đùa nào.
Tôi nhìn cậu. Đôi mắt cậu tối lại, gần như đã biến thành màu đen. Vì ham muốn.
- Claire, - cậu thì thầm, (đấy! giờ lại đến lượt cậu ấy đấy nhé!) - tôi không làm chuyện này với ai cũng lâu lắm rồi.
Thật không đấy? tôi ngạc nhiên nghĩ bụng.
Tôi cứ tưởng với một người đẹp trai, thu hút như Adam thì mỗi ngày phải là một ngày hội trên giường chứ?
Nhưng đúng là cậu có vẻ rất kén chọn. Hơn một lần tôi đã chứng kiến cậu cố thoát khỏi những phụ nữ xinh đẹp.
Để rồi cậu đã chọn tôi. Trái tim tôi đang tan chảy.
Cậu muốn ai mà chẳng được, thế mà cậu lại chọn tôi.
Chắc chắn phải có một cái bẫy gì đó rồi. Ngay đây thôi cậu sẽ hỏi tôi có muốn xem bộ sưu tập dao của cậu không, hoặc rút ra cái cưa xích rồi quật tôi tan nát.
- Không sao đâu, - tôi thì thầm đáp. - Cũng phải cả thế kỷ rồi tôi không chăn gối.
- Ồ.
Rồi cậu gia tăng âm lượng: - Sao mình lại cứ thì thà thì thầm nhỉ?
- Không biết nữa, - tôi cười khúc khích.
Rồi thì đến thủ tục của cái bao. Bạn biết rồi đấy, hối hả sột soạt mò tìm trong ngăn kéo, rồi thì xé vỏ bao, rồi thì hỏi: “Thế này đúng chưa? Hay ngược lại?”. Rồi sau cùng cũng kéo nó vào được, nhưng đến lúc ấy thì cái sự căng cứng đã xẹp cả. Nhưng Adam thì không.
Không xẹp.
Cám ơn trời.
Đến đây thì tôi e sẽ phải hơi mơ hồ một chút.
Tôi rất tiếc phải làm bạn thất vọng nhưng tôi sẽ không tường thuật tỉ mỉ mấy trận “cuồng phong” giữa tôi và Adam đâu. (Vâng, tôi hy vọng bạn để ý là tôi dùng số nhiều - “mấy” - nhé).
Dĩ nhiên tôi có thể mô tả cho bạn như trong giáo trình dành cho sinh viên năm nhất khoa giải phẫu.
Và tôi có thể viết tương tự như mấy lá thư chia sẻ tận tường kinh nghiệm của độc giả đăng trên mấy tờ tạp chí mát mẻ - nào thì thở hổn hển, nào oằn lưng và các loại tư thế phức tạp kỳ dị. m Nhưng như thế sẽ không nói lên được mọi chuyện (ừ thì ba lần cả thảy) tuyệt diệu như thế nào và tôi đã hạnh phúc đến nhường nào.
Chỉ có thể nói là tất cả đều đã tận hưởng sự sung sướng.
Ừm, tất cả, ý là cả hai chúng tôi.
Tôi không kêu ca gì.
Adam không kêu ca gì.
Sung sướng tuyệt đỉnh.
Đáng đồng tiền bát gạo.
Năm sau chúng tôi sẽ quay lại, v.v. và v.v...
Tôi xấu hổ phải cho bạn hay là cậu hôn khắp nơi trên cơ thể tôi, tôi nói là khắp nơi đấy nhé. Còn nếu không làm thế thì cậu dịu dàng, khe khẽ, nhẹ nhàng, tỉ mẩn cắn yêu khắp nơi trên người tôi.
Và không đời nào tôi dám kể cho bạn nghe cái lúc cậu đã hoàn toàn ở bên trong tôi. Tôi đã vô cùng sợ hãi là mình sẽ bị đau, nhưng cậu đã vô cùng nhẹ nhàng. Nên tôi bình yên vô sự. Quá tuyệt vời.
Và nếu bạn nghĩ tôi sắp tường thuật lại cho bạn nghe lúc cậu nằm trên người tôi mà thì thầm như điên dại những lời vô cùng ngọt ngào như tôi đẹp làm sao, da tôi “ngon” thế nào và cậu đã run lên ra sao, thì bạn sẽ phải nghĩ khác đi thôi.
Bạn sẽ phải tự tưởng tượng lấy cảnh tôi đan hai chân lại quanh eo cậu mà kéo cậu cho thật sát vào trong, và tôi nghĩ mình sẽ chết nếu cậu ngừng lại, và sẽ tắt thở nếu cậu không ngừng lại.
Và nói thật bạn cũng chẳng cần tôi phải kể lại là khi cậu... ờ..., khi xong rồi, cả hai chúng tôi đều thở hổn hển và ướt đầm mồ hôi, và cậu nhìn tôi cười tươi, rồi bật cười, rồi kêu lên thán phục: - Chúa ơi, chị đúng là!
Tôi sẽ phải viện đến sự cứu trợ của uyển ngữ mà mô tả cái tình cảnh ấy đây. Câu “Một ngày nào đó Hoàng tử của em sẽ tới thì thế nào?”
Ừm, tôi thì vô cùng vui sướng, hạnh phúc được thông báo là cậu đã “tới”.
Và tôi, chuyện lạ có thật, cũng đã “tới”. Còn một điều nữa.
Trước khi có Kate, tôi đã nghe thiên hạ đồn đại, toàn những chuyện thiếu căn cứ cả, là sau khi có em bé xong chuyện phòng the thường sẽ chất lượng hơn rất nhiều.
Vì đủ các thứ biến động khác nhau - những kinh động, những đau đớn xảy đến cho cái... ờ... cái lối em bé ra, tính luôn cả mấy mũi khâu điếng người - nên ắt hẳn phải có những thay đổi nào đó.
Những thay đổi này khiến bạn có nhiều cảm xúc hơn, và những chỗ ấy nhạy hơn, nếu bạn hiểu ý.
Và đương nhiên, khiến cho chuyện phòng the hứng thú hơn, chất lượng hơn.
Tôi rất vui vì giờ đã có thể thực sự xác nhận điều này.
Chuyện ấy với Adam rất khác, rất khác khi với James theo như tôi còn nhớ được.
Một khi đã hết ngại ngùng, căng thẳng, mọi chuyện trở nên tuyệt vời.
Thực sự là hơn với James nhiều, theo như tôi còn nhớ được.
Vậy đây chính là tác động phụ của việc sanh nở đã không được công khai công nhận dù hoàn toàn xứng đáng.
Mặc dù, dĩ nhiên, cũng rất có thể tôi chỉ đang nói năng lung tung.
Và cái chất lượng được phong là tốt hơn ấy không gì khác chính nhờ vào một thực tế là Chàng Phập Phồng của Adam to hơn của James.
Đừng nói với tôi cái chuyện nhảm nhí “kích cỡ không thành vấn đề” đó.
Tương tự, bạn cũng sẽ không bao giờ nghe được một tên nhà giàu nói: “tiền bạc chẳng mua được hạnh phúc”. Tôi nghĩ bạn sẽ nghiệm ra rằng chính những kẻ nói kích cỡ không thành vấn đề là những anh đàn ông có “chàng” cực nhỏ.
Sau đó, khi mọi việc đã xong.
Tức là lần thứ ba đã xong, chúng tôi nằm trên giường trò chuyện, cười đùa.
- Nhớ hôm ở phòng tập không? - Adam hỏi.
- Ưưưưmmmm, - tôi sung sướng, mãn nguyện đến hầu như không cất nổi nên lời.
- Kinh khủng.
- Sao vậy?
- Vì tôi thích chị quá.
- Thật không? - tôi vừa ngạc nhiên vừa sung sướng.
- Thật.
- Không, là có thật cậu thích tôi? - tôi hỏi, như một đứa thần kinh thật.
- Có chứ! Tôi thậm chí không dám nhìn chị, chỉ sợ mình nhảy bổ vào chị.
- Nhưng khi ấy trông cậu hoàn toàn nghiêm túc, tập trung tập. Chẳng buồn ngó ngàng gì đến tôi.
- Ừ, - cậu làm mặt tỉnh. - Rồi tôi tập đến gần như giật tung hết cả cơ bắp ra ngoài.
Tôi không tập trung vào chuyện gì được ngoài chị. Chị mặc bộ đồ tập đó trông xinh lắm.
- Ô, - tôi sướng hoa cả mắt, rúc vào sát cậu hơn.
Đến khoảng một rưỡi, tôi bảo cậu: - Tôi phải về đây.
- Ôi đừng, - cậu khóa chặt hai tay, hai chân quanh người tôi. - Tôi không cho chị đi đâu. Tôi sẽ xích chị lại đây làm nô lệ tình dục cho tôi.
- Adam, - tôi thở dài. - Đó thật sự là những lời ngọt ngào nhất tôi từng được nghe.
Rồi thêm một ít lâu nữa, tôi miễn cưỡng nói: - Tôi phải về thật đấy.
- Nếu chị thật phải làm thế.
- Cậu biết là thật mà.
- Chị sẽ ở lại nếu không phải vì Kate?
- Ừ.
Cậu ngồi dậy, ngắm tôi mặc đồ vào.
Tôi đang cài nút áo, nhìn lên thì thấy cậu mỉm cười, nhưng buồn.
- Có chuyện gì không hay sao?
- Lúc nào chị cũng chạy trốn tôi.
- Adam, không phải vậy. Tôi phải...
- Tôi xin lỗi, - lần này là một nụ cười thực sự.
Cậu nhảy xuống giường: - Tôi xuống dưới với chị.
- Không, nếu cứ thế này mà xuống. Nhỡ có ai đi ngang nhìn thấy?
Không nghi ngờ gì.
Tôi là con gái mẹ mà.
Cậu nấn ná hôn tôi ngoài cửa.
Tôi mà đi được thì đúng là một chiến tích.
- Ở lại đi mà, - cậu thì thầm vào trong tóc tôi.
- Tôi không thể, - tôi nói giọng nghiêm nghị, dù chỉ muốn chạy ngay trở lên lầu mà quay vào giường với cậu.
- Mai tôi sẽ gọi.
- Tôi đi đây.
Thêm một nụ hôn nữa.
Lại cố nài nỉ.
Lại phải dằn lòng kiềm chế.
Miễn cưỡng để cho đi.
Sau cùng tôi cũng nhấc được bước, đi ra lấy xe.
Một chiến tích oanh liệt.
Tôi chạy xe về.
Đường phố mờ mờ, vắng vẻ.
Tôi thấy thật hạnh phúc.
Tôi thậm chí không thấy tội lỗi vì đã bỏ Kate đi quá lâu.
Ừm... không thấy tội lỗi lắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook