Một lúc sau, mọi người mới bình tĩnh lại.
"Chúng ta mau chạy đi!" Người nam nói.
Nếu kéo dài thời gian đến khi màn đêm buông xuống, bọn họ liền không thể tự do hoạt động, cảnh tượng vừa rồi thật sự quá đáng sợ! Anh ta không muốn trải qua một lần nào nữa đâu!
Đôi mắt đục ngầu của tên tù nhân nhìn về phía Tiêu Tễ: "Bác sĩ, đây hẳn là mật thất của anh."
Tiêu Tễ không trả lời nhưng cũng không phủ nhận.
Tên tù nhân: "Vậy anh phải biết lối ra và chìa khóa ở đâu chứ nhỉ?"
Cửa bệnh viện được đóng song sắt, hiển nhiên đây không phải là lối ra thật sự.
Cô gái yếu ớt nói: "Tôi nghĩ tôi biết chìa khóa ở đâu."
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, ở trong một góc của đại sảnh, một cây thông Noel màu trắng cực lớn cao chừng ba bốn mét sừng sững trên mặt đất.
Nhưng điều làm người sợ hãi chính là, cây thông Noel này không phủ đầy lá kim xanh, mà tràn đầy những ống tiêm lập lòe ánh sáng bạc! Những ống kim dày đặc trên đó dựng đứng như những lá kim và chỉa tứ phía, thậm chí một số ống còn lưu lại vết máu sẫm màu.
Những ống kim này đều đã qua sử dụng!
Mà trên đỉnh cây thông Noel đó, một chiếc chìa khóa nhỏ bằng vàng được treo nổi bật ở đó, sáng lấp lánh tựa như một vật trang trí vô hại.
Nhưng rõ ràng, cố gắng lấy chiếc chìa khóa đó thì đồng nghĩa với việc phải trèo lên cây thông Noel khủng khiếp đầy kim tiêm đó! Những mũi kim sắc bén đó sẽ xuyên thủng bề mặt của lớp da mềm mại, đâm sâu vào máu thịt, càng leo lên thì những mũi tiêm đó sẽ vào càng sâu, thẳng đến khi nghiền nát xương bên trong, đứt lìa bên trong, cuối cùng không thể lấy ra được.
【 Cái cây này......!Nhìn thôi cũng đã thấy đau muốn chết!! 】
【 Hahahah Quỷ Tước đúng là có ý chí sắc đá thật, ngay cả một người đẹp như vậy cũng không lưu tình.
】.
Ngôn Tình Hài
【 Tui muốn nhìn người đẹp bị thương quá, ảnh khóc lên chắc đẹp lắm ha.
】
【......!Biến thái quá má.
】
Đoạn Văn Chu chạy qua nhìn nhìn, cau mày lắc lắc đầu.
"Cây này bị đinh thép cắm xuống đất, không có cách nào hạ xuống được."
Tiêu Tễ nhẹ giọng nói: "Sẽ không có sơ hở rõ ràng như vậy."
Hắn đi tới dưới tàng cây, hồi tưởng lại lúc trước, người bệnh cố chấp kia cũng từng đưa cho hắn cây thông Noel khổng lồ như vậy.
Người đó lái xe tới tìm hắn, trên tay ôm một bó hoa hồng rực rỡ ướt át.
Người đó chỉ cho hắn xem cây thông Noel được trang trí đẹp mắt, trên mặt phấn khích tới đỏ bừng bừng.
"Quà cho em này, em thích không?"
Lúc ấy chính mình trả lời thế nào nhỉ?
"Thực xin lỗi, tôi không ăn mừng lễ Giáng sinh."
Hắn hình như có chút quá mức lãnh đạm, loại quái vật vô tâm vô phế như hắn, rơi vào tình cảnh này cũng coi như là xứng đáng.
"Bác sĩ, hy vọng anh có thể nhanh chóng tìm ra vị trí của cánh cửa và lấy được chiếc chìa khóa kia."
Đôi mắt của tên tù nhân đã đỏ hoe, trên người hắn vẫn còn nhuốm đầy máu, trên mặt mang theo nụ cười tàn nhẫn.
"Nếu không, mày sẽ bị bắt trèo lên cái cây kia đấy."
Tiêu Tễ phớt lờ cảnh cáo của hắn ta, chưa kể đến việc tên tù nhân định "ép" hắn trèo lên cây như thế nào, nếu muốn, hắn có thể hạ gục hết thảy năm người bọn họ.
Bệnh viện này cũng không xa lạ gì đối với Tiêu Tễ, hắn đã từng công tác ở chỗ này ba năm.
Mỗi một ngóc ngách nơi đây hắn thập phần quen thuộc, nơi này quá chân thật, chân thật tới mức giống như bệnh viện trực tiếp được chuyển tới đây vậy.
Thậm chí ngay cả vết xước trên tấm bìa ở cửa cũng giống hệt như trong ký ức.
Thực hiển nhiên, "Học viện Dị Chủng" này có sức mạnh siêu nhiên nào đó.
Tiêu Tễ suy tư một hồi, trực tiếp đi thẳng lên lầu hai, thuần thục tìm được phòng bệnh 2017, đây là số phòng đã nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, một mùi thơm nồng nàn của hoa hồng xông vào mặt hắn.
So với khung cảnh cũ kỹ và đổ nát ở bên ngoài, nơi này ấm áp và sạch sẽ đến khó tin.
Cũng không như một phòng bệnh, mà càng giống như là một khu vườn.
Khắp nơi đều là hoa hồng nở rộ lộng lẫy, được cắm trong nhiều loại bình hoa khác nhau, tươi đẹp ướt át, chúng rực rỡ đến mức dường như đã có người chăm sóc chúng rất kỹ.
Hai chiếc giường bệnh khổng lồ nằm cạnh nhau ở giữa phòng, mặt trên rải đầy những cánh hoa hồng.
Thậm chí nơi này còn có một cái bàn, trên đó có một tờ giấy viết thư đặt ở nơi dễ thấy nhất nhất, Tiêu Tễ mở bức thư ra.
Chữ viết của người nọ ngay thẳng và đĩnh bạt, nhưng nội dung câu chữ lại khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
【 Em yêu,
Kể từ ngày tôi hẹn em ra xem pháo hoa, em đã không thèm để ý tới tôi nữa.
Cho dù tôi ở bên cạnh dỗ dành em như thế nào, em cũng không nói chuyện với tôi, giống như không thể nhìn thấy tôi vậy.
Rõ ràng tôi vẫn luôn ở cạnh em cơ mà.
Tôi rất buồn.
Vì cái gì vì cái gì vì cái gì.
Em không thích pháo hoa tôi tặng em hả? Em vẫn luôn ít nói, cái gì cũng không chịu nói với tôi, cái gì cũng giấu ở trong lòng.
Nếu tôi có trái tim của em, có phải tôi sẽ biết em nghĩ cái gì trong lòng không? 】
Tiêu Tễ nhăn mày, gấp tờ giấy lại, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy.
"Trên đó viết cái gì, cho chúng tôi xem cùng đi."
Tên tù nhân áp sát tới gần, lại bị Đoạn Văn Chu ngăn lại.
Đoạn Văn Chu nhe răng nanh với hắn ta.
"Tôi cảnh cáo anh, tránh xa anh Tiêu của tôi ra, đừng lại gần như vậy!"
Tiếng chuông báo cháy chói tai đột nhiên vang lên, ngọn đèn trong phòng bắt đầu lập lòe, mùi khét bắt đầu tràn ngập trong không khí.
Bóng tối đã buông xuống.
"Đi!"
Tiêu Tễ nắm lấy Đoạn Văn Chu, hai người thuận thế lăn lên chiếc giường lớn trải đầy cánh hoa hồng.
Hắn đè thanh niên trẻ tuổi ở dưới thân, tấm chăn trắng như tuyết được nâng lên, che đậy thân ảnh hai người, đem họ giấu ở phía dưới.
Dưới tấm vải trắng, Tiêu Tễ, người ở vị trí cao hơn, đặt ngón trỏ mảnh khảnh lên môi Đoạn Văn Chu, nheo đôi mắt phượng thon dài và lắc đầu với cậu, ra hiệu cho cậu không cần lên tiếng.
Tóc đen mềm mại tuột khỏi cổ hắn, dán vào mặt Đoạn Văn Chu.
Đoạn Văn Chu đương nhiên nghe lời không nói gì, trong lòng lại như con gà gáy chói tai:
Aaaaaaaa mẹ ơi mình cùng anh Tiêu đang ở cùng một giường!
Áhhhhhhhh ảnh ôm eo mình ớ ớ á á éc éc aaaaaa!
Tui, tui dễ dàng dán vào người đẹp như vậy có ổn hong?!
Thấy tình hình không ổn, đôi người yêu cũng học theo hai người Tiêu Tễ nằm trên một cái giường khác, đắp chân trước khi màn đêm buông xuống, che đậy chính mình.
Tên tù nhân cũng khá cảnh giác, nhưng trước đó hắn ta đứng ở vị trí gần cửa nhất để là người đầu tiên trốn thoát trong trường hợp nguy hiểm.
Lúc này hắn lại bị điểm này kéo chân sau, gần cửa căn bản không có chỗ nào trốn được.
Bởi vì Vưu Lâm phản ứng chậm nhất, anh ta căn bản không kịp trốn.
"Cút ngay!"
Tên tù nhân sốt ruột đẩy thanh niên đứng phía trước ra, linh hoạt lách người chui xuống gầm giường.
"Lách cách lách cách", đèn trong phòng bệnh nhanh chóng tắt ngúm.
Căn phòng vốn ấm áp và xinh đẹp nay lại tràn ngập không khí quỷ dị lạnh lẽo, những bông hồng ban ngày trong cực kỳ xinh đẹp không bị ánh sáng kìm hãm bắt đầu lớn nhanh, phát ra âm thanh sột soạt.
Cành và lá của chúng nó chuyển sang màu đen khô cằn, gai nhọn nhô ra, kéo dài như lưỡi hái.
Những bông hoa hồng này nhanh chóng lan rộng ra như những sinh vật sống, chẳng mấy chốc đã lấp đầy mọi ngóc ngách của căn phòng.
Mùi khét tràn ngập, bột đen rơi xuống từ lớp da tường, như thể vừa trải qua một trận hỏa hoạn..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook