Tô Quốc Bình cười nói: “Vậy mới phải chứ, nghĩ lại hai anh em Tô Viễn Thần bọn chúng, nhà ta bỏ tiền nuôi hơn hai mươi, ba mươi năm cũng ngang cả chuỗi siêu thị rồi.”

Lâm Hoài Hạ cười: “Cảm ơn, vậy con sẽ nhận.”

Vừa vặn cô cũng muốn dùng siêu thị thực phẩm tươi sống để gây chiến một trận với nhà họ Triệu.

Trên mặt ông cụ Tô lộ ra nụ cười nhẹ: “Hoài Hạ trở về nhớ bàn bạc với các trưởng bối nhà họ Lâm, để bọn họ chọn ngày, chúng ta cũng phải tới cửa thăm hỏi.”

“Thăm hỏi một mặt là để Viễn Thần chính thức gặp mặt người nhà họ Lâm, mặt khác chúng ta cũng sẽ chọn ngày lành tháng tốt tổ chức một bữa tiệc để giới thiệu con với họ hàng, bạn bè nhà họ Tô.”

Mở tiệc? Cần phải trang trọng đến thế sao?

Vương Xuân Hiểu dịu dàng gật đầu: “Cần, con gái nhỏ nhà họ Tô chúng ta xứng đáng!”

Mẹ cô mất khi cô còn nhỏ, sau này cha cô cũng chạy mất, cuộc sống hàng ngày của cô chỉ có ông nội, chưa bao giờ cảm nhận được sự quan tâm từ cha mẹ.

Mặc dù hơi ngượng ngùng khi được nhiều người quan tâm như vậy, nhưng Lâm Hoài Hạ lại cảm thấy khá tốt.

Lúc ăn cơm tối, mọi người lại một lần nữa bị đồ ăn Lâm Hoài Hạ mang đến chinh phục, Tô Viễn Thần mong chờ nói: “Đây là rau củ nông trường sản xuất sao? Có phải nông trường là do tổ tiên nhà họ Lâm truyền lại không, có phải anh cũng có một phần không?”

Lão thần Lâm Hoài Hạ nói: “Đừng có nằm mơ, trong nhà chỉ có gian chính là tổ tiên truyền lại thôi, em ở sân sau, cho anh sân trước!”

“Hừ, keo kiệt!”

Hôm nay quán ăn vặt nhà họ Lâm đóng cửa, thống nhất ngày mai sẽ mở cửa, nhà họ Tô giữ Lâm Hoài Hạ ở lại, Lâm Hoài Hạ từ chối, nói lần sau cô sẽ đến.

Ông cụ Tô: “Không cần lần sau, dù sao ông cũng rảnh rỗi không có gì làm, lát nữa ông sẽ cùng Hoài Hạ đến thị trấn Liễu Giang hai ngày, chờ nhà họ Lâm bàn bạc xong thời gian gặp mặt thì mấy đứa đến đón ông sau.”

Tô Viễn Thần giơ tay: “Cháu cũng đi, bữa sáng ở quán ăn vặt nhà họ Lâm quá ngon!”

Tô Quốc Bình,Vương Xuân Hiểu và Tô Cảnh Đồng cũng muốn đi, nhưng đều là người có công việc, không thể buông tay.

Lâm Hoài Hạ: “Nhà rất rộng, muốn đến lúc nào cũng được.”

Ông cụ là người dứt khoát, lập tức lên lầu đóng gói vali, để lên xe chuẩn bị xuất phát.

“Chờ cháu một chút.”

Tô Viễn Thần chạy mấy bước, ném vali vào cốp xe.

“Xuất phát!”

Cả nhà họ Tô đứng ở cổng sân đưa mắt nhìn xe đi xa.

Tô Quốc Bình: “Cảnh Đồng, ngày mai con chọn một chiếc xe mang đến cho Hoài Hạ.”

“Vâng.”

Vương Xuân Hiểu: “Đối tượng của Hoài Hạ là Lục Nghiễn của tập đoàn Lục thị sao? Bọn chúng quen biết nhau thế nào?”

Ánh mắt Tô Cảnh Đồng thâm trầm: “Vừa vặn sáng mai con không bận, đến thăm hỏi tập đoàn Lục thị xem sao.”

Lục Nghiễn và ông nội đang uống canh gà ở nhà, vẫn chưa biết ông anh rể mới ra lò muốn tìm mình nói chuyện.

Ngày hôm sau, quán ăn vặt nhà họ Lâm mở cửa, mới sáng sớm đã có một nhóm khách quen xếp hàng trước cổng.

Lâm Hoài Hạ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, ông cụ Tô cũng tỉnh, còn gọi Tô Viễn Thần đang ngủ muộn đến giúp đỡ.

Tô Viễn Thần vô cùng hối hận, anh ấy đến đây làm gì? Không được ngủ nướng còn phải giúp đỡ phục vụ khách khứa.

“Bà chủ nhỏ, hôm qua cô bận việc gì vậy? Cô không biết đâu, hôm qua cô không mở cửa, tôi còn không biết bữa sáng nên ăn cái gì.”

“Ha ha, dưới lầu nhà tôi có một quán mì, ăn rất ngon.”

“Có ngon đến đâu cũng không bằng mì của bà chủ nhỏ.”

Hina

“Cái này khó mà nói, mỗi người đều có hương vị riêng.”

“A, hôm nay có bún dưa chua, bà chủ, cho tôi một bát, phần lớn, đừng quên cải ướp dầu ớt của tôi nhé!”

Lâm Hoài Hạ liếc nhìn Tô Viễn Thần: “Nhìn em làm gì, mang thức ăn lên đi! Trưa nay không muốn ăn ngỗng hầm nữa sao?”

“Muốn ăn!”

“Muốn ăn thì làm việc đi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương