Đứa Trẻ
2: Xét Nghiệm Máu


Vài tháng trôi qua nhanh như gió,cái nóng oi bức của mùa hè tháng 7,tiếng ve đậu trên cành kêu làm cho bầu không khí có sức sống.

Trí Hiền đã rời khỏi nhà từ sớm,cô phải đi ra ngoài kiếm tiền và điều tra về vụ thất bại của tập đoàn bố mẹ cô,Bảo Hy đã đi tới mẫu giáo.

Trong nhà chỉ còn ông bà nội và Quốc Bảo
" Ông đi đâu vậy? " Bà Lý vừa đi xuống cầu thang thấy chồng mình đang đội nón,quần áo chỉnh chu như sắp ra ngoài
" À,tôi đi gặp mấy ông bạn cũ sẵn tiện câu cá về để có mà ăn,bà ở nhà với tiểu Bảo nhé,tôi có để một ít tiền cho hai bà cháu đi dạo chơi đó.

Vậy nha,tôi đi trước,ông nội đi nha tiểu Bảo " Ông Lý trả lời bà,trước khi đi không quên xoa đầu đứa cháu mình một cái rồi rời đi,cánh cửa đóng lại,Quốc Bảo bắt đầu nghịch ngợm trèo xuống ghế đi tới chỗ bà
" Bà.

.

Bà " Cậu nhóc vươn đôi tay lên cao muốn bà bế,bà cũng chuẩn bị thu xếp đồ đạc gọn gàng
" Ừm bà đây,bây giờ hai bà cháu đi khám sức khoẻ nhá? Để bà thu xếp đồ đạc cái đã cháu ngoan " Bà Lý vừa xếp vừa nói,một tay bế đứa nhỏ nhún nhảy lắc lư tay kia bận bịu vô vùng
Cánh cửa lại mở ra một lần nữa,Bà Lý ngước đầu nhìn ai bước vào nhà,đến khi thấy người đó,tâm tình liền chán nản
" Hai người đi đâu đấy? " Lý Phong thắc mắc hỏi,hắn vừa cởi giày vừa lau chùi nó
" Đi khám sức khoẻ định kì,sẵn khám nốt cho Tiểu Bảo " Hắn nghe được như vậy,không nói năng gì thay cho mình một đôi dép mới nhẹ hơn rồi bình tĩnh đáp

" Để tôi chở đi,đang buồn chán " Hắn bước vào thay áo khoác ngoài rồi tiếp tục lấy chìa khoá xe,sau đó khoanh tay đứng đợi
" Không cần,mày đi đâu thì đi đi,tôi bắt xe là được rồi " Bà Lý từ chối,chuẩn bị xong hết tất cả liền mặc vội áo khoác cho mình và Quốc Bảo rồi quay lưng đi đến cửa bất chợt nghe tiếng hắn
" Giờ cao điểm mà kêu bắt xe,chắc đợi tận mấy tiếng còn chưa có,định đi xe máy à? Không thấy nắng à? " Thấy hắn ta nói cũng đúng,trời nắng mà giờ này lại không có xe,ban nãy bà đã gọi mấy cuộc nhưng những tài xế đó đều nói sẽ có cuốc chạy tiếp theo,bà đành gật đầu đồng ý
Cửa xe đóng lại thật mạnh,hắn ta thở dài rồi bắt đầu chạy đi,trên con đường rộng lớn Daegu, tấp nập xe cộ,đèn xanh đèn đỏ cố gắng giữ trật tự giao thông,tiếng còi xe vang lên đều đều,dòng người qua đường lướt nhanh như sợ sẽ hết thời gian của đèn cho người qua đường
Nửa tiếng sau cuối cùng cũng đến bệnh viện, hắn bước xuống xe đi cùng hai bà cháu,đến khi vào làm thủ tục,bà quay sang hỏi:"Mày dẫn cháu đi khám được không đấy?Tôi phải đi khám bệnh ngay bây giờ rồi"
" Đi đi,tôi dẫn cháu bà đi cho " Hắn ta chán nản đáp,rồi tay dắt Quốc Bảo đến khu khác, Quốc Bảo biết chuyện im lặng đi theo,tay cầm gấu bông hình chú cún giữ chặt,đến phòng xét nghiệm,y tá gọi số báo danh đến lượt Quốc Bảo,hắn ta dẫn đứa trẻ vào đặt lên đùi mình để y tá lấy máu xét nghiệm,cho dù thấy kiêm nhọn hay mình bị lấy máu đứa trẻ vẫn không sợ hãi tí nào.

Đến khi xong còn được y tá khen thưởng và xoa đầu,sau đó tiếp tục các xét nghiệm khác,rồi hắn cùng đứa nhỏ ngồi đợi bà ra,một lát sau xét nghiệm máu đã có,hắn cầm lấy từ y tá vốn dĩ hắn sẽ không để ý tới những tờ này,nhưng tới khi lướt sang nhóm máu hắn bất chợt dừng lại
Đôi mắt hắn ta chăm chú đọc từng chữ trên tờ xét nghiệm,đặt biệt là chỗ nhóm máu,hắn đọc tới lui vẫn không tin được
" Tại sao lại nhóm máu O? Rõ mình nhóm máu B mà? " Hắn lẩm bẩm,rồi quay đầu nhìn Quốc Bảo, hắn vẫn không tin tiến đến y tá hỏi " Này cô,cô có đưa lộn cho tôi không đấy? "
Y tá ngạc nhiên nhìn hắn ta,rồi trả lời" Chúng tôi vừa lấy máu xong đem đi xét nghiệm nốt,khi có kết quả chúng tôi liền đưa anh,có sai sót gì ư? "
Hắn giật mình,nhìn tờ giấy một lúc rồi lại nhìn y tá" À.

.

Không.

.


không có.

.

tôi nhìn nhầm,xin lỗi cô " y tá gật đầu rồi rời đi,hắn vẫn không tin được nhìn lại một lần nữa,đôi tay siết chặt tờ giấy đôi mắt đỏ ngầu tức giận
Hắn tiến đến nắm chặt tay Quốc Bảo khiến cậu bé đau một phát,rồi nắm tay hai bả vai gầm:" Rốt cục, Mày! là con của ai?! " Cậu bé giật mình bắt đầu hoảng sợ vùng vẫy,hắn ta định quát một lần nữa thì bà bước ra, hắn mới kiềm chế lại rồi quay mặt rời đi để bà ngạc nhiên dắt cháu ra bãi đổ xe,từ lúc trên xe đến về nhà,hắn vẫn im lặng cả người toả ra đầy sát khí,Bà Lý không dám mở miệng lên tiếp,chịu im lặng quan tâm cháu trai
Khi về đến nhà,hắn để hai bà cháu tự giác xuống xe lấy đồ xuống và đi vào nhà,bà ngạc nhiên vừa nhìn hắn vừa lấy hành lí sau xe xuống,lấy xong đóng cốp xe lại,hắn lên ga chạy đi.

Hắn chạy đi đến một quán bar ngầm quen thuộc của mình,gọi những loại rượu có nồng độ cồn cao mà uống,khi có chất kích thích hắn mới tập trung suy nghĩ được,bỗng một nam nhân bước tới ngồi kế hắn,tay trái hắn là một cô gái làm nghề trong đây
" Anh tôi,làm gì mà suy nghĩ căng thẳng thế này? " Nam nhân cúi người xuống khoé miệng nhếch lên hỏi
" Mẹ kiếp câm mồm vào,đừng làm tao mất tập trung " Hắn tức giật quán khiến nam nhân ấy ngạc nhiên
" Lại chuyện gì đây? Chuyện gì mà khiến anh tôi đây tức giận như vậy " Nam nhân hỏi,tay kia buông cô gái ra thì thầm một lúc,cô gái ấy mỉm cười đánh vào vai anh ta làm nũng rồi rời đi,anh ta tiến đến chỗ hắn ngồi xuống
" Tao đang thắc mắc,tại sao thằng nhóc kia lại nhóm máu khác tao? " Hắn bỏ chân xuống nhìn tên vừa ngồi kế mình, anh ta bất ngờ sặc rượu,ho một lúc mới nhìn hắn
" Gì cơ? Ý anh là như nào? " anh ta hỏi lại một lần nữa để xác nhận những gì mình vừa nghe
" Hôm nay bà Lý nhà tao đi khám bệnh,sẵn tiện khám sức khoẻ cho nó,Hiền với Hy đi làm đi học rồi,đến khi xét nghiệm máu,tao thấy trên tờ giấy nó nhóm máu khác tao và Trí Hiền " Hắn chán nản uống một ngụm rượu trả lời em của mình
" Tức là, Nó không phải con ruột anh " Anh ta hỏi
" Chờ xem, để tao xét nghiệm nhỏ chị nốt,nếu cả hai đứa đó không phải,tao có quà chờ cho " Hắn mỉm cười ghê rợ làm người kế bên cũng phải nổi da gà,rồi lại tiếp tục uống rượu cùng các cô em chân dài

Hắn ngồi đó một lúc,lấy điện thoại bấm một dãy số,đầu dây bên kia bắt máy
/ Alo,em nghe đại ca / Nam nhân giọng trầm đầu dây bên kia vang lên
" Mày đi kiếm tờ xét nghiệm máu của Bảo Hy gửi qua tao,ngay bây giờ " Hắn ra lệnh
/ Giấy xét nghiệm máu,ngay bây giờ? Một lát nữa được không,tôi đang có việc / Bên kia ngoại trừ giọng nam nhân,hắn ta đủ thính để nghe được thêm tiếng rên rỉ của người phụ nữ
" À,ra là đang có người phục vụ,cứ tận hưởng nhé chú em,đổi lại tôi đây cần kết quả đầy đủ,nhé" Hắn phấn khởi vừa cười vừa nói,nói chuyện cùng nam nhân kia một lúc liền cúp máy
Nam nhân đầu dây bên này vừa cúp máy,lập tức quăng chiếc điện thoại sang một bên,thứ hắn để ý là nữ nhân đang nằm dưới thân hắn
" A.

.

anh.

.

anh yêu à.

.

từ từ thôi chứ em có chạy đi đâu đâu " Nữ nhân khêu gợi hắn,chổng vòng ba lên cao để vật nam tính ấy tiến sâu vào
" Bé cưng,tiếp tục,anh có công việc bận,xong việc này tha hồ mà cho em nhé.


.

" Hắn động thân dưới tiếp tục trận kích tình mãnh liệt
Quay lại với Lý Phong,hắn trầm tư ngồi gục xuống,rồi lại thả người về sau,uống xong ly rượu đó,lại tiếp tục nhiều chai rượu khác.

Đến khi hắn say đến nổi không còn tỉnh táo quay trở về,hắn thuê một phòng trong quán nghỉ ngơi
Bên trong nhà, Trí Hiền và Bảo Hy đã về từ lúc sớm,Trí Hiền đang nấu cơm,Bảo Hy lại tiếp tục canh chừng em trai,chị ngồi chơi bất giác nhìn Quốc Bảo,nhanh chóng đặt hai tay bên má bắt em nhìn thẳng mặt mình
" Yah,sao nhóc là em chị,lại không giống nhau? " chị thắc mắc hỏi,Quốc Bảo ngơ ngác nhìn chị rồi lại nhìn bà,sau đó nhìn mẹ mặt tái nhợt và hơi thở hơi dồn dập khi nghe câu vừa rồi
Bà Lý lại gần mỉm cười xoa đầu Bảo Hy " Tiểu Hy,em con là con trai,con là con gái,đương nhiên sẽ không giống nhau " Trí Hiền khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi lại tiếp tục nấu cơm
Nửa tiếng sau cả nhà tập trung lại ăn,buổi cơm gia đình ấm cúp tràn đầy,khuya đến, nhà nhà tắt đèn chìm vào giấc ngủ,tiếng ve kêu vang vọng bên tai,đèn đường chiếu sáng soi rọi một góc,Trí Hiền tắt hết đèn nhà,kiểm tra một lúc không náng lại đi vào phòng ngắm nhìn hai đứa con do mình đứt ruột sanh ra,đứa gái giống mẹ,cực kì xinh đẹp,mọi ngũ quan trên mặt đều sở hữu từ mẹ, đứa trai da trắng sáng sủa,đôi mắt nhỏ nhưng sắc bén sẵn,cánh mũi cao nhưng.

.

Không hề giống Lý Phong.

Trí Hiền nhẹ nhàng nằm xuống cạnh đứa nhỏ,xoa mặt xoa đầu hôn lên má,tay kéo Quốc Bảo sát vào lòng mình và Bảo Hy sát vào em trai.

Cả hai đều nằm trong vòng tay mẹ ngủ ngon giấc.

Trí Hiền chòm qua con gái hôn lên trán xoa dịu,tay vỗ vỗ ru con,bản nhạc ru thấm vào tim cùng lời hát ngon ngọt,thanh dịu của mẹ luôn là liều thuốc đưa vào giấc ngủ tuyệt nhất từ trước đến nay,đến khi Trí Hiền cũng lâm vào giấc ngủ, cánh cửa phòng mở ra,hai thân ảnh bước vào chỉnh mền gối cho ba mẹ con,ngắm một lúc rồi rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương