Đứa Trẻ Hoang Dã - Miêu Nô
-
Chương 4
Mặc dù Phương Tự Cường chỉ là một thằng nhóc học lớp 5, lớp 6, nhưng nó dựa vào đầu trọc "khí phách" của mình lăn lộn tai to mặt lớn ở toàn bộ trường tiểu học Tây Liễu, mỗi học sinh tiểu học đều cúi đầu xưng nó là thần, coi nó thư thiên lôi sai đâu đánh nó.
Muốn nói vì sao nó bắt nạt Kỷ Nghiêu Vũ ư? Chỉ vì nó tỏ tình với Tiểu Hoa ở cửa thôn bị từ chối.
Tiểu Hoa khóc nói: " Trông cậu đáng sợ quá, tớ ghét đầu trọc.”
Lại nghe được chuyện Tiểu Hoa thích tên ngốc Kỷ Nghiêu Vũ kia, Phương Tự Cường tức giận không chỗ phát tiết, hận không thể xé nát khuôn mặt kia.
Vì thế, chỉ cần vừa nhìn thấy Kỷ Nghiêu Vũ, Phương Tự Cường nhất định phải làm bẩn mặt cậu, bắt cậu quỳ xuống mặt đất làm ngựa cho mình cưỡi, hết lần này tới lần khác tên ngốc này luôn thích đi theo sau mông đám người bọn họ, quả thực tự tìm bắt nạt tới cửa.
Sau đó Kỷ Nghiêu Vũ sợ, nhìn thấy Phương Tự Cường thì trốn, nhưng Phương Tự Cường bắt nạt người tới nghiện, rất thích bắt Kỷ Nghiêu Vũ ra trêu cợt.
Thật ra Kỷ Nghiêu Vũ không ngốc, cũng có thể phân biệt được thị phi tốt xấu, chỉ là từ nhỏ cậu không cha không mẹ cộng thêm cuộc sống bế tắc, dẫn đến tâm trí không trưởng thành lắm, mười bảy mười tám tuổi còn ngây thơ trong sáng giống như một đứa trẻ.
May mà cậu gặp Hứa Ngật Xuyên.
Hứa Ngật Xuyên triệu tập Phương Tự Cường và nhóm nhỏ của nó, hung hăng phê bình một phen, nói nếu còn bắt nạt Kỷ Nghiêu Vũ thì sẽ bị đuổi khỏi trường.
Từ đó về sau, Phương Tự Cường không dám trắng trợn bắt nạt Kỷ Nghiêu Vũ nữa, nhưng lại nhớ kỹ mối thù này.
Cơn cảm mạo của Kỷ Nghiêu Vũ cuối cùng cũng khỏi, nụ cười cũng nhiều hơn, mỗi ngày đều đến nghe giảng đúng giờ, nhưng không tìm Hứa Ngật Xuyên nữa.
Hứa Ngật Xuyên âm thầm quan sát một đoạn thời gian, phát hiện hình như đám nhóc quỷ kia không bắt nạt Kỷ Nghiêu Vũ nữa, nhiều lúc còn thấy chúng chơi cùng với Kỷ Nghiêu Vũ.
Hứa Ngật Xuyên yên lòng, nhưng cũng sinh ra một cảm giác mất mát khó hiểu. Anh hi vọng Kỷ Nghiêu Vũ vô ưu vô lự trưởng thành, có người thương có người yêu cũng có người bên cạnh, nhưng cũng hi vọng Kỷ Nghiêu Vũ chỉ ỷ lại vào một mình anh.
Anh không khỏi cười chính mình, đúng là giống một ông cha già.
Hôm thứ bảy, Hứa Ngật Xuyên ăn cơm xong vừa mới chuẩn bị nghỉ trưa, cửa đã bị gõ nhẹ, nghe động tĩnh cẩn thận từng li từng tí này, không cần đoán cũng biết là ai.
Kỷ Nghiêu Vũ tay cầm khăn quàng cổ đã giặt sạch, quy củ đứng ở cửa, cười rất ngại ngùng.
Hứa Ngật Xuyên nổi lên tâm tư trêu chọc cậu, ra vẻ tủi thân nói: "Rốt cuộc cũng nhớ tới anh.”
Kỷ Nghiêu Vũ có hơi quẫn bách lui hai bước, nhỏ giọng nói: "Em vẫn luôn nghĩ đến anh Xuyên…”
Tâm tình Hứa Ngật Xuyên sáng ngời, xoa xoa đầu Kỷ Nghiêu Vũ: "Anh Xuyên đùa với em đấy, gần đây bọn họ có bắt nạt em nữa không?"
Kỷ Nghiêu Vũ lắc đầu, vui vẻ nói: "Buổi chiều bọn họ bảo em đi chơi bóng…
“Rất tốt, chơi vui vẻ!”
“Vâng!”
Kỷ Nghiêu Vũ buông khăn quàng cổ xuống rồi rời đi.
Trong khăn quàng có hai viên kẹo, còn có một bức thư, trên thư viết chữ "cảm ơn" rất ngay ngắn, xem ra đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Thời khắc hoàng hôn, Hứa Ngật Xuyên nằm trên mái nhà hút thuốc, điều chỉnh lại tâm trạng.
Trong lúc bất tri bất giác, anh đã đến thôn Tây Liễu được một tháng, bây giờ đã quen với cuộc sống bình lặng dưỡng sinh như vậy, thậm chí bởi vì có quan hệ với Kỷ Nghiêu Vũ mà anh bắt đầu thích nơi này.
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt sự trầm tư của anh, nhìn dãy số phía trên, không chút hoang mang ấn nút nghe.
Một giọng nữ trong trẻo truyền đến: "Alo, anh Xuyên.”
“Ừ, Lâm.”
“Em sẽ xin nghỉ vài ngày tới thăm anh.”
Hứa Ngật Xuyên cười cười: "Chỗ anh chim không đẻ trứng gà không ị, em tới đây làm gì.”
“Người ta nhớ anh mà......”
Hứa Ngật Xuyên trầm tư một lát, nói: "Được, nhưng phiền em mang cho anh ít đồ, lát nữa anh sẽ gửi vào điện thoại di động cho em.”
Tán gẫu vài câu xong, Hứa Ngật Xuyên cúp điện thoại, xuống nóc nhà, tản bộ dọc theo con đường nhỏ ngoài đồng. Tiếng chó sủa từ phương xa truyền đến khiến anh tâm phiền ý loạn, anh cố ý đi về phía tiếng chó sủa, muốn nhìn xem là chó nhà ai sủa như vậy.
Tiếng chó sủa càng ngày càng rõ ràng, lộ ra một sự hung tàn nhe răng trợn mắt, tiếng cười nói vui vẻ của mấy đứa trẻ truyền vào lỗ tai Hứa Ngật Xuyên, anh nhướng mày, trong lòng nảy lên một dự cảm không tốt.
Quả nhiên là nhóm Phương Tự Cường.
Chờ đã, không phải Kỷ Nghiêu Vũ nên ở cùng bọn họ sao?
“Mau đi đi! Đi lấy bóng về! "Phương Tự Cường ở bên cạnh hưng phấn thúc giục.
“Nhanh nhanh! "Mấy đứa trẻ bên cạnh cũng phụ họa theo.
Phía trước là chó dữ bị buộc, phía sau là đồng bọn thúc giục, Kỷ Nghiêu Vũ đứng ở giữa run lẩy bẩy.
Chó dữ cao bằng nửa người nhe răng trợn mắt sủa điên cuồng với Kỷ Nghiêu Vũ, Kỷ Nghiêu Vuc sợ chó, huống chi còn là một con chó săn có tính công kích như vậy, nhưng phía sau không ngừng có người giật dây cậu.
Họ nói chỉ cần cậu đi nhặt bóng về, sau này đi đâu cũng sẽ dẫn theo cậu đi.
Trong hốc mắt Kỷ Nghiêu Vũ tràn đầy nước mắt sợ hãi, cậu khẽ cắn môi, nhắm mắt lại, run rẩy đi về phía trước.
“Chờ một chút! "Phía sau vang lên một tiếng quát quen thuộc.
Là anh Xuyên!
Hứa Ngật Xuyên nhanh chóng tiến lên, giữ chặt góc áo của Kỷ Nghiêu Vũ, đen mặt nói: "Em là đồ ngốc hả?!”
Lần đầu tiên Kỷ Nghiêu Vũ nhìn thấy biểu tình phẫn nộ của Hứa Ngật Xuyên, hoảng hốt không biết nên làm thế nào cho phải.
Hứa Ngật Xuyên nhớ tới cảnh tượng vừa rồi liền sợ hãi đến run rẩy, nếu anh tới chậm một bước, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!
Anh vọt tới trước mặt đám người, quát: "Con mẹ nó ai gây chuyện?!”
Anh đã không khống chế được mà chửi thề.
Phương Tự Cường lại khóc lên: "Oa - - bóng của yêm - - bóng cha yêm mua về cho yêm* từ trong thành phố oa - -”
(Giọng địa phương nha)
Một đứa trẻ bên cạnh chỉ vào Kỷ Nghiêu Vũ: "Là nó, là nó tự ném bóng vào đó!”
“Đúng, chính là nó!”
“Nó cố ý ném vào chỗ con chó!’
Mọi người cãi nhau ầm ĩ, Hứa Ngật Xuyên siết chặt nắm đấm: "Đừng cãi nữa!”
Đám người nhất thời lặng ngắt như tờ.
Hứa Ngật Xuyên quay đầu hỏi Kỷ Nghiêu Vũ: "Thật sự là em ném qua sao?”
Kỷ Nghiêu Vũ giật mình, lập tức sợ hãi gật đầu. Cậu nhớ cậu không có ném về phía bên kia, cũng không biết vì sao bóng lại bay qua bên đó.
Hứa Ngật Xuyên thở dài thật sâu, nói với Kỷ Nghiêu Vũ: "Đứng sang bên cạnh, ngoan ngoãn đừng nhúc nhích.”
Hứa Ngật Xuyên lấy viên kẹo Kỷ Nghiêu Vũ tặng trong túi ra ném cho chó săn, thừa dịp chó săn không chú ý, một cước đá bóng ra xa, thoát khỏi phạm vi công kích của chó săn, anh nhặt bóng lên, đưa cho Phương Tự Cường, nghiêm túc nói: "Lần sau đừng chơi ở nơi này nữa.”
Nói xong, kéo tay Kỷ Nghiêu Vũ qua, nói: "Đi, chúng ta về nhà.”
Nước mắt Phương Tự Cường lập tức ngừng lại, thậm chí còn lộ ra một nụ cười quỷ kế đã thực hiện được.
“Anh không tức giận. "Hứa Ngật Xuyên nói với Kỷ Nghiêu Vũ đang núp trong góc," Anh thật sự không tức giận.”
Cho dù anh tức giận, nhìn thấy biểu cảm tức giận trên mặt em thì sao anh giận được!
Trong lòng Hứa Ngật Xuyên điên cuồng gào thét.
“Nghiêu Nghiêu, anh thật sự không tức giận, "Hứa Ngật Xuyên tuyên bố lần thứ một trăm lẻ tám," Em xem anh Xuyên biểu diễn cho em tiết mục tảng đá đập trên ngực nha.”
Ánh mắt nhỏ của Kỷ Nghiêu Vũ rốt cuộc cũng liếc qua.
“Haha, tiểu tổ tông rốt cục em chịu nhìn anh rồi. " Hai tay Hứa Ngật Xuyên nâng mặt Kỷ Nghiêu Vũ, dịu dàng nói:" Anh không tức giận, cho nên em đừng áy náy.’
“Thật sự... Không tức giận sao?”
“Anh Xuyên lừa em lúc nào?”
“Vừa rồi......”
“Hả?”
“Anh nói muốn biểu diễn tảng đá đập trên ngực đấy..."
Bà mẹ nó, nhóc quỷ này còn rất tinh.
Sân bãi có hạn không thể biểu diễn tảng đá đập trên ngực, Hứa Ngật Xuyên vỗ ngực biểu diễn Thái Sơn rống mới chọc cười được nhóc đáng thương.
Sau khi biểu diễn xong, Hứa Ngật Xuyên bắt đầu tận tình dạy dỗ: "Sau này nếu gặp lại chuyện như vậy, tuyệt đối không được nghe lời bọn họ, sự an toàn của bản thân là quan trọng nhất, biết không?"
Cuối cùng, anh lại thêm vào một câu: "Nếu như không xử lý không được thì gọi anh, anh thần thông quảng đại, sẽ giải quyết hết mọi vấn đề cho em!”
Kỷ Nghiêu Vũ nhìn Hứa Ngật Xuyên, trong mắt lộ vẻ cảm kích và sùng bái: "Cảm ơn anh!”
“Em nói cái gì, anh không nghe thấy. "Hứa Ngật Xuyên ngoáy ngoáy lỗ tai.
Kỷ Nghiêu Vũ tiến đến bên tai anh, lớn tiếng nói: "Cảm ơn - - cảm ơn - - anh!”
“Ôi, điếc điếc......”
Buổi tối trước khi đi ngủ, Hứa Ngật Xuyên đã thêm một quả bóng rổ vào danh sách gửi cho Diệp Lâm.
Đối phương trả lời rất nhanh: "Anh nuôi một đứa con trai đấy à?”
Hứa Ngật Xuyên cười cười: "Không khác nhiều lắm.”
Diệp Lâm tới đúng hạn, hành lý túi lớn túi nhỏ chứa đầy cốp sau.
Hứa Ngật Xuyên chờ ở đầu thôn đã lâu. Chỉ thấy một đôi chân dài bước ra khỏi cửa xe, một thân hình mảnh mai nhoài ra từ không gian chật hẹp.
Đúng là Diệp Lâm.
Tuy rằng Diệp Lâm da trắng xinh đẹp, nhưng dù có xinh đẹp đến mấy cũng không thể chịu nổi sự dày vò suốt ngày trèo đèo nội suối, lúc này sắc mặt tái nhợt, môi trắng bệch.
“Bà mẹ nó, anh, nơi này mà anh cũng ở lại được à?”
Hứa Ngật Xuyên cười vỗ vỗ lưng Diệp Lâm, đi về phía cốp sau: "Đã mang đủ đồ chưa?”
“Chắc chắn rồi, đã dặn em bao nhiêu lần rồi. "Diệp Lâm len lén liếc mắt," Đi, xem con chúng ta trông như thế nào.”
Hứa Ngật Xuyên cười cười: "Nói bừa cái gì đó.”
Diệp Lâm đi theo Hứa Ngật Xuyên vào thôn, cho tới bây giờ cô chưa từng xuống quê, nếu không phải vì Hứa Ngật Xuyên, cả đời này cô cũng không thể tới nơi nghèo khó như vậy.
"Sớm biết như này thì em mang cho anh máy tính ti vi hay cái gì tới, anh không nhàm chán đến chết à?"
“Cũng được. "Trong đầu Hứa Ngật Xuyên đột nhiên xuất hiện một người, lập tức bỏ thêm ba chữ:" Không nhàm chán.”
Mở vali ra, kiểm kê từng món hàng Diệp Lâm mua, quần áo, đồ ăn vặt, văn phòng phẩm, bóng rổ, truyện cổ tích…
Tất cả đều là mua cho Kỷ Nghiêu Vũ, một cái cũng không bỏ sót.
Hứa Ngật Xuyên hài lòng gật đầu: "Cám ơn.”
Anh đã khẩn cấp muốn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn của Kỷ Nghiêu Vũ.
“Buổi tối cảm ơn em đê. "Diệp Lâm nháy mắt với Hứa Ngật Xuyên.
Hứa Ngật Xuyên ho khan hai tiếng, chuyển đề tài: "Ăn cơm chưa?”
“Không có, đã lâu không ăn cơm anh làm!”
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, thật sự là muốn cái gì tới cái đó.
Kỷ Nghiêu Vũ đứng ở ngoài cửa, đưa lên một quyển sách bài tập: "Anh Xuyên, bài tập hôm nay của em..."
Hứa Ngật Xuyên gật đầu, nhận lấy sách bài tập, ân cần hỏi: "Ăn chưa?”
Diệp Lâm đột nhiên ló đầu ra từ phía sau Hứa Ngật Xuyên: "Xin chào.”
Kỷ Nghiêu Vũ chưa từng thấy qua cô gái nào xinh đẹp như vậy, trên mặt nhất thời nổi lên một tia đỏ ửng: "Cô, xin chào..."
"Bé con thật xinh đẹp nha, dáng vẻ thẹn thùng thật đáng yêu," Diệp Lâm không chút do dự nhéo nhéo mặt Kỷ Nghiêu Vũ, "Em chính là con trai của chúng tôi sao?"
Hứa Ngật Xuyên trừng mắt nhìn Diệp Lâm: "Đừng nói bừa, em ấy là Kỷ Nghiêu Vũ, học trò của anh.”
Diệp Lâm le lưỡi, nói đùa: "Xin chào, chị là mẹ, ha ha ha, thật ra tên chị là Diệp Lâm, gọi chị là cô* cũng được.”
(Chỗ này là sư mẫu: Vợ của thầy)
Kỷ Nghiêu Vũ nghe không hiểu Diệp Lâm nói gì, mê mang nhìn chằm chằm Hứa Ngật Xuyên.
Hứa Ngật Xuyên sợ Diệp Lâm này lại nói lung tung, nên không tiện giữ Kỷ Nghiêu Vũ lại: "Nghiêu Nghiêu em về trước đi, ngày mai anh tới tìm em, mang đồ tốt cho em.”
Kỷ Nghiêu Vũ nhìn lướt qua bàn tay Diệp Lâm khoác lên vai Hứa Ngật Xuyên, gật đầu, vội vàng rời đi.
Không biết vì sao, trong lòng Hứa Ngật Xuyên dâng lên một cảm giác áy náy, cả đêm đều không yên.
Diệp Lâm là bạn gái cũ của Hứa Ngật Xuyên, hai người đã chia tay trong hòa bình trước khi Hứa Ngật Xuyên đến thôn Tây Liễu, thỉnh thoảng liên lạc cũng chỉ là tùy tiện nói chuyện phiếm hai câu. Diệp Lâm dường như có ý muốn hợp lại, Hứa Ngật Xuyên cũng không muốn nối lại tiền duyên.
Nhưng vô luận như thế nào, Diệp Lâm lần này thật sự là giúp anh một đại ân, theo lý nên tiếp đãi một phen.
Diệp Lâm đã thẳng thắn nói, nói chỉ muốn làm tình không nói chuyện tình cảm, trong nhà chỉ có một cái giường, Hứa Ngật Xuyên do dự thật lâu, vẫn ngủ cùng Diệp Lâm.
Nhưng bất kể Diệp Lâm khiêu khích anh như thế nào, anh đều giống như con cá chết không hề có phản ứng, Diệp Lâm không có hứng thú, liền không tiếp tục nữa.
Hai người hợp chăn mà ngủ, nhưng lại có những giấc mộng khác nhau trên một chiếc giường.
Chỉ có Hứa Ngật Xuyên hiểu rõ, trong lòng anh có một vướng mắc, một vướng mắc tên là Kỷ Nghiêu Vũ.
Vừa nghĩ đến bóng lưng cô đơn vội vã rời đi kia, dù thế nào anh cũng không thể xảy ra chuyện gì với Diệp Lâm.
Dường như anh có chút không bình thường.
Muốn nói vì sao nó bắt nạt Kỷ Nghiêu Vũ ư? Chỉ vì nó tỏ tình với Tiểu Hoa ở cửa thôn bị từ chối.
Tiểu Hoa khóc nói: " Trông cậu đáng sợ quá, tớ ghét đầu trọc.”
Lại nghe được chuyện Tiểu Hoa thích tên ngốc Kỷ Nghiêu Vũ kia, Phương Tự Cường tức giận không chỗ phát tiết, hận không thể xé nát khuôn mặt kia.
Vì thế, chỉ cần vừa nhìn thấy Kỷ Nghiêu Vũ, Phương Tự Cường nhất định phải làm bẩn mặt cậu, bắt cậu quỳ xuống mặt đất làm ngựa cho mình cưỡi, hết lần này tới lần khác tên ngốc này luôn thích đi theo sau mông đám người bọn họ, quả thực tự tìm bắt nạt tới cửa.
Sau đó Kỷ Nghiêu Vũ sợ, nhìn thấy Phương Tự Cường thì trốn, nhưng Phương Tự Cường bắt nạt người tới nghiện, rất thích bắt Kỷ Nghiêu Vũ ra trêu cợt.
Thật ra Kỷ Nghiêu Vũ không ngốc, cũng có thể phân biệt được thị phi tốt xấu, chỉ là từ nhỏ cậu không cha không mẹ cộng thêm cuộc sống bế tắc, dẫn đến tâm trí không trưởng thành lắm, mười bảy mười tám tuổi còn ngây thơ trong sáng giống như một đứa trẻ.
May mà cậu gặp Hứa Ngật Xuyên.
Hứa Ngật Xuyên triệu tập Phương Tự Cường và nhóm nhỏ của nó, hung hăng phê bình một phen, nói nếu còn bắt nạt Kỷ Nghiêu Vũ thì sẽ bị đuổi khỏi trường.
Từ đó về sau, Phương Tự Cường không dám trắng trợn bắt nạt Kỷ Nghiêu Vũ nữa, nhưng lại nhớ kỹ mối thù này.
Cơn cảm mạo của Kỷ Nghiêu Vũ cuối cùng cũng khỏi, nụ cười cũng nhiều hơn, mỗi ngày đều đến nghe giảng đúng giờ, nhưng không tìm Hứa Ngật Xuyên nữa.
Hứa Ngật Xuyên âm thầm quan sát một đoạn thời gian, phát hiện hình như đám nhóc quỷ kia không bắt nạt Kỷ Nghiêu Vũ nữa, nhiều lúc còn thấy chúng chơi cùng với Kỷ Nghiêu Vũ.
Hứa Ngật Xuyên yên lòng, nhưng cũng sinh ra một cảm giác mất mát khó hiểu. Anh hi vọng Kỷ Nghiêu Vũ vô ưu vô lự trưởng thành, có người thương có người yêu cũng có người bên cạnh, nhưng cũng hi vọng Kỷ Nghiêu Vũ chỉ ỷ lại vào một mình anh.
Anh không khỏi cười chính mình, đúng là giống một ông cha già.
Hôm thứ bảy, Hứa Ngật Xuyên ăn cơm xong vừa mới chuẩn bị nghỉ trưa, cửa đã bị gõ nhẹ, nghe động tĩnh cẩn thận từng li từng tí này, không cần đoán cũng biết là ai.
Kỷ Nghiêu Vũ tay cầm khăn quàng cổ đã giặt sạch, quy củ đứng ở cửa, cười rất ngại ngùng.
Hứa Ngật Xuyên nổi lên tâm tư trêu chọc cậu, ra vẻ tủi thân nói: "Rốt cuộc cũng nhớ tới anh.”
Kỷ Nghiêu Vũ có hơi quẫn bách lui hai bước, nhỏ giọng nói: "Em vẫn luôn nghĩ đến anh Xuyên…”
Tâm tình Hứa Ngật Xuyên sáng ngời, xoa xoa đầu Kỷ Nghiêu Vũ: "Anh Xuyên đùa với em đấy, gần đây bọn họ có bắt nạt em nữa không?"
Kỷ Nghiêu Vũ lắc đầu, vui vẻ nói: "Buổi chiều bọn họ bảo em đi chơi bóng…
“Rất tốt, chơi vui vẻ!”
“Vâng!”
Kỷ Nghiêu Vũ buông khăn quàng cổ xuống rồi rời đi.
Trong khăn quàng có hai viên kẹo, còn có một bức thư, trên thư viết chữ "cảm ơn" rất ngay ngắn, xem ra đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Thời khắc hoàng hôn, Hứa Ngật Xuyên nằm trên mái nhà hút thuốc, điều chỉnh lại tâm trạng.
Trong lúc bất tri bất giác, anh đã đến thôn Tây Liễu được một tháng, bây giờ đã quen với cuộc sống bình lặng dưỡng sinh như vậy, thậm chí bởi vì có quan hệ với Kỷ Nghiêu Vũ mà anh bắt đầu thích nơi này.
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt sự trầm tư của anh, nhìn dãy số phía trên, không chút hoang mang ấn nút nghe.
Một giọng nữ trong trẻo truyền đến: "Alo, anh Xuyên.”
“Ừ, Lâm.”
“Em sẽ xin nghỉ vài ngày tới thăm anh.”
Hứa Ngật Xuyên cười cười: "Chỗ anh chim không đẻ trứng gà không ị, em tới đây làm gì.”
“Người ta nhớ anh mà......”
Hứa Ngật Xuyên trầm tư một lát, nói: "Được, nhưng phiền em mang cho anh ít đồ, lát nữa anh sẽ gửi vào điện thoại di động cho em.”
Tán gẫu vài câu xong, Hứa Ngật Xuyên cúp điện thoại, xuống nóc nhà, tản bộ dọc theo con đường nhỏ ngoài đồng. Tiếng chó sủa từ phương xa truyền đến khiến anh tâm phiền ý loạn, anh cố ý đi về phía tiếng chó sủa, muốn nhìn xem là chó nhà ai sủa như vậy.
Tiếng chó sủa càng ngày càng rõ ràng, lộ ra một sự hung tàn nhe răng trợn mắt, tiếng cười nói vui vẻ của mấy đứa trẻ truyền vào lỗ tai Hứa Ngật Xuyên, anh nhướng mày, trong lòng nảy lên một dự cảm không tốt.
Quả nhiên là nhóm Phương Tự Cường.
Chờ đã, không phải Kỷ Nghiêu Vũ nên ở cùng bọn họ sao?
“Mau đi đi! Đi lấy bóng về! "Phương Tự Cường ở bên cạnh hưng phấn thúc giục.
“Nhanh nhanh! "Mấy đứa trẻ bên cạnh cũng phụ họa theo.
Phía trước là chó dữ bị buộc, phía sau là đồng bọn thúc giục, Kỷ Nghiêu Vũ đứng ở giữa run lẩy bẩy.
Chó dữ cao bằng nửa người nhe răng trợn mắt sủa điên cuồng với Kỷ Nghiêu Vũ, Kỷ Nghiêu Vuc sợ chó, huống chi còn là một con chó săn có tính công kích như vậy, nhưng phía sau không ngừng có người giật dây cậu.
Họ nói chỉ cần cậu đi nhặt bóng về, sau này đi đâu cũng sẽ dẫn theo cậu đi.
Trong hốc mắt Kỷ Nghiêu Vũ tràn đầy nước mắt sợ hãi, cậu khẽ cắn môi, nhắm mắt lại, run rẩy đi về phía trước.
“Chờ một chút! "Phía sau vang lên một tiếng quát quen thuộc.
Là anh Xuyên!
Hứa Ngật Xuyên nhanh chóng tiến lên, giữ chặt góc áo của Kỷ Nghiêu Vũ, đen mặt nói: "Em là đồ ngốc hả?!”
Lần đầu tiên Kỷ Nghiêu Vũ nhìn thấy biểu tình phẫn nộ của Hứa Ngật Xuyên, hoảng hốt không biết nên làm thế nào cho phải.
Hứa Ngật Xuyên nhớ tới cảnh tượng vừa rồi liền sợ hãi đến run rẩy, nếu anh tới chậm một bước, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!
Anh vọt tới trước mặt đám người, quát: "Con mẹ nó ai gây chuyện?!”
Anh đã không khống chế được mà chửi thề.
Phương Tự Cường lại khóc lên: "Oa - - bóng của yêm - - bóng cha yêm mua về cho yêm* từ trong thành phố oa - -”
(Giọng địa phương nha)
Một đứa trẻ bên cạnh chỉ vào Kỷ Nghiêu Vũ: "Là nó, là nó tự ném bóng vào đó!”
“Đúng, chính là nó!”
“Nó cố ý ném vào chỗ con chó!’
Mọi người cãi nhau ầm ĩ, Hứa Ngật Xuyên siết chặt nắm đấm: "Đừng cãi nữa!”
Đám người nhất thời lặng ngắt như tờ.
Hứa Ngật Xuyên quay đầu hỏi Kỷ Nghiêu Vũ: "Thật sự là em ném qua sao?”
Kỷ Nghiêu Vũ giật mình, lập tức sợ hãi gật đầu. Cậu nhớ cậu không có ném về phía bên kia, cũng không biết vì sao bóng lại bay qua bên đó.
Hứa Ngật Xuyên thở dài thật sâu, nói với Kỷ Nghiêu Vũ: "Đứng sang bên cạnh, ngoan ngoãn đừng nhúc nhích.”
Hứa Ngật Xuyên lấy viên kẹo Kỷ Nghiêu Vũ tặng trong túi ra ném cho chó săn, thừa dịp chó săn không chú ý, một cước đá bóng ra xa, thoát khỏi phạm vi công kích của chó săn, anh nhặt bóng lên, đưa cho Phương Tự Cường, nghiêm túc nói: "Lần sau đừng chơi ở nơi này nữa.”
Nói xong, kéo tay Kỷ Nghiêu Vũ qua, nói: "Đi, chúng ta về nhà.”
Nước mắt Phương Tự Cường lập tức ngừng lại, thậm chí còn lộ ra một nụ cười quỷ kế đã thực hiện được.
“Anh không tức giận. "Hứa Ngật Xuyên nói với Kỷ Nghiêu Vũ đang núp trong góc," Anh thật sự không tức giận.”
Cho dù anh tức giận, nhìn thấy biểu cảm tức giận trên mặt em thì sao anh giận được!
Trong lòng Hứa Ngật Xuyên điên cuồng gào thét.
“Nghiêu Nghiêu, anh thật sự không tức giận, "Hứa Ngật Xuyên tuyên bố lần thứ một trăm lẻ tám," Em xem anh Xuyên biểu diễn cho em tiết mục tảng đá đập trên ngực nha.”
Ánh mắt nhỏ của Kỷ Nghiêu Vũ rốt cuộc cũng liếc qua.
“Haha, tiểu tổ tông rốt cục em chịu nhìn anh rồi. " Hai tay Hứa Ngật Xuyên nâng mặt Kỷ Nghiêu Vũ, dịu dàng nói:" Anh không tức giận, cho nên em đừng áy náy.’
“Thật sự... Không tức giận sao?”
“Anh Xuyên lừa em lúc nào?”
“Vừa rồi......”
“Hả?”
“Anh nói muốn biểu diễn tảng đá đập trên ngực đấy..."
Bà mẹ nó, nhóc quỷ này còn rất tinh.
Sân bãi có hạn không thể biểu diễn tảng đá đập trên ngực, Hứa Ngật Xuyên vỗ ngực biểu diễn Thái Sơn rống mới chọc cười được nhóc đáng thương.
Sau khi biểu diễn xong, Hứa Ngật Xuyên bắt đầu tận tình dạy dỗ: "Sau này nếu gặp lại chuyện như vậy, tuyệt đối không được nghe lời bọn họ, sự an toàn của bản thân là quan trọng nhất, biết không?"
Cuối cùng, anh lại thêm vào một câu: "Nếu như không xử lý không được thì gọi anh, anh thần thông quảng đại, sẽ giải quyết hết mọi vấn đề cho em!”
Kỷ Nghiêu Vũ nhìn Hứa Ngật Xuyên, trong mắt lộ vẻ cảm kích và sùng bái: "Cảm ơn anh!”
“Em nói cái gì, anh không nghe thấy. "Hứa Ngật Xuyên ngoáy ngoáy lỗ tai.
Kỷ Nghiêu Vũ tiến đến bên tai anh, lớn tiếng nói: "Cảm ơn - - cảm ơn - - anh!”
“Ôi, điếc điếc......”
Buổi tối trước khi đi ngủ, Hứa Ngật Xuyên đã thêm một quả bóng rổ vào danh sách gửi cho Diệp Lâm.
Đối phương trả lời rất nhanh: "Anh nuôi một đứa con trai đấy à?”
Hứa Ngật Xuyên cười cười: "Không khác nhiều lắm.”
Diệp Lâm tới đúng hạn, hành lý túi lớn túi nhỏ chứa đầy cốp sau.
Hứa Ngật Xuyên chờ ở đầu thôn đã lâu. Chỉ thấy một đôi chân dài bước ra khỏi cửa xe, một thân hình mảnh mai nhoài ra từ không gian chật hẹp.
Đúng là Diệp Lâm.
Tuy rằng Diệp Lâm da trắng xinh đẹp, nhưng dù có xinh đẹp đến mấy cũng không thể chịu nổi sự dày vò suốt ngày trèo đèo nội suối, lúc này sắc mặt tái nhợt, môi trắng bệch.
“Bà mẹ nó, anh, nơi này mà anh cũng ở lại được à?”
Hứa Ngật Xuyên cười vỗ vỗ lưng Diệp Lâm, đi về phía cốp sau: "Đã mang đủ đồ chưa?”
“Chắc chắn rồi, đã dặn em bao nhiêu lần rồi. "Diệp Lâm len lén liếc mắt," Đi, xem con chúng ta trông như thế nào.”
Hứa Ngật Xuyên cười cười: "Nói bừa cái gì đó.”
Diệp Lâm đi theo Hứa Ngật Xuyên vào thôn, cho tới bây giờ cô chưa từng xuống quê, nếu không phải vì Hứa Ngật Xuyên, cả đời này cô cũng không thể tới nơi nghèo khó như vậy.
"Sớm biết như này thì em mang cho anh máy tính ti vi hay cái gì tới, anh không nhàm chán đến chết à?"
“Cũng được. "Trong đầu Hứa Ngật Xuyên đột nhiên xuất hiện một người, lập tức bỏ thêm ba chữ:" Không nhàm chán.”
Mở vali ra, kiểm kê từng món hàng Diệp Lâm mua, quần áo, đồ ăn vặt, văn phòng phẩm, bóng rổ, truyện cổ tích…
Tất cả đều là mua cho Kỷ Nghiêu Vũ, một cái cũng không bỏ sót.
Hứa Ngật Xuyên hài lòng gật đầu: "Cám ơn.”
Anh đã khẩn cấp muốn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn của Kỷ Nghiêu Vũ.
“Buổi tối cảm ơn em đê. "Diệp Lâm nháy mắt với Hứa Ngật Xuyên.
Hứa Ngật Xuyên ho khan hai tiếng, chuyển đề tài: "Ăn cơm chưa?”
“Không có, đã lâu không ăn cơm anh làm!”
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, thật sự là muốn cái gì tới cái đó.
Kỷ Nghiêu Vũ đứng ở ngoài cửa, đưa lên một quyển sách bài tập: "Anh Xuyên, bài tập hôm nay của em..."
Hứa Ngật Xuyên gật đầu, nhận lấy sách bài tập, ân cần hỏi: "Ăn chưa?”
Diệp Lâm đột nhiên ló đầu ra từ phía sau Hứa Ngật Xuyên: "Xin chào.”
Kỷ Nghiêu Vũ chưa từng thấy qua cô gái nào xinh đẹp như vậy, trên mặt nhất thời nổi lên một tia đỏ ửng: "Cô, xin chào..."
"Bé con thật xinh đẹp nha, dáng vẻ thẹn thùng thật đáng yêu," Diệp Lâm không chút do dự nhéo nhéo mặt Kỷ Nghiêu Vũ, "Em chính là con trai của chúng tôi sao?"
Hứa Ngật Xuyên trừng mắt nhìn Diệp Lâm: "Đừng nói bừa, em ấy là Kỷ Nghiêu Vũ, học trò của anh.”
Diệp Lâm le lưỡi, nói đùa: "Xin chào, chị là mẹ, ha ha ha, thật ra tên chị là Diệp Lâm, gọi chị là cô* cũng được.”
(Chỗ này là sư mẫu: Vợ của thầy)
Kỷ Nghiêu Vũ nghe không hiểu Diệp Lâm nói gì, mê mang nhìn chằm chằm Hứa Ngật Xuyên.
Hứa Ngật Xuyên sợ Diệp Lâm này lại nói lung tung, nên không tiện giữ Kỷ Nghiêu Vũ lại: "Nghiêu Nghiêu em về trước đi, ngày mai anh tới tìm em, mang đồ tốt cho em.”
Kỷ Nghiêu Vũ nhìn lướt qua bàn tay Diệp Lâm khoác lên vai Hứa Ngật Xuyên, gật đầu, vội vàng rời đi.
Không biết vì sao, trong lòng Hứa Ngật Xuyên dâng lên một cảm giác áy náy, cả đêm đều không yên.
Diệp Lâm là bạn gái cũ của Hứa Ngật Xuyên, hai người đã chia tay trong hòa bình trước khi Hứa Ngật Xuyên đến thôn Tây Liễu, thỉnh thoảng liên lạc cũng chỉ là tùy tiện nói chuyện phiếm hai câu. Diệp Lâm dường như có ý muốn hợp lại, Hứa Ngật Xuyên cũng không muốn nối lại tiền duyên.
Nhưng vô luận như thế nào, Diệp Lâm lần này thật sự là giúp anh một đại ân, theo lý nên tiếp đãi một phen.
Diệp Lâm đã thẳng thắn nói, nói chỉ muốn làm tình không nói chuyện tình cảm, trong nhà chỉ có một cái giường, Hứa Ngật Xuyên do dự thật lâu, vẫn ngủ cùng Diệp Lâm.
Nhưng bất kể Diệp Lâm khiêu khích anh như thế nào, anh đều giống như con cá chết không hề có phản ứng, Diệp Lâm không có hứng thú, liền không tiếp tục nữa.
Hai người hợp chăn mà ngủ, nhưng lại có những giấc mộng khác nhau trên một chiếc giường.
Chỉ có Hứa Ngật Xuyên hiểu rõ, trong lòng anh có một vướng mắc, một vướng mắc tên là Kỷ Nghiêu Vũ.
Vừa nghĩ đến bóng lưng cô đơn vội vã rời đi kia, dù thế nào anh cũng không thể xảy ra chuyện gì với Diệp Lâm.
Dường như anh có chút không bình thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook