Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai
-
Chương 46
Edit: Chun
Theo Hạ An Nhiên vào, Tô Mộc Thần lặng lẽ quan sát căn phòng của bà ngoại cô.
Căn phòng không lớn, bên trong có một chiếc giường, sát tường là một tủquần áo, còn có một chiếc sofa cũ kĩ nhuốm màu thời gian, thu hút tầmmắt của anh không phải là chiếc sofa có thể trưng bày trong bảo tàng kia mà là ở một bức tường khác.
Một chiếc bàn bát tiên kê sát tường, trên bàn bày ba loại hoa quả, một báthương nhỏ với ba nén nhang đang tỏa ra mùi hương thơm mát, mùi đàn hương chậm rãi lan tỏa bốn phía.
Trên chiếc ghế tựa là một cụ bà có gương mặt hiền hậu, thấy anh và Hạ AnNhiên vào bà vui vẻ tươi cười, nụ cười rạng rỡ càng hằn sâu thêm nhữngnếp nhăn trên gương mặt.
“Bà ngoại…”
Tô Mộc Thần mỉm cười gọi một tiếng.
“Qua đây để bà nhìn nào…”
Bà ngoại vẫy vẫy tay, ý bảo Tô Mộc Thần lại gần.
Hạ An Nhiên nhận lấy mấy hộp quà trong tay Tô Mộc Thần, khẽ đẩy anh một cái.
Tô Mộc Thần liếc nhìn cô, sau đó tiến lên phía trước.
Bà ngoại chỉ cái ghế mây bên cạnh mình, ý bảo Tô Mộc Thần ngồi xuống.
Anh liền ngồi xuống cạnh bà.
“Tướng mạo rất khôi ngô…” Bà ngoại nhìn anh một lúc rồi nói với Hạ An Nhiên,thanh âm rõ ràng mang theo ý cười, “Nhìn dáng vẻ này, xem ra rất thíchcon đó…”
“Có lẽ vậy ạ.”
Hạ An Nhiên lên tiếng, cô thầm nghĩ may mà Tô Mộc Thần nghe không hiểutiếng địa phương của thành phố B, không thì cô không biết tìm cái lỗ nào mà chui xuống nữa, xấu hổ chết mất.
“Nhìn qua rất có phúc…”
Bà ngoại nhìn Tô Mộc Thần đang ngơ ngác nở nụ cười, vỗ vỗ tay anh nói “Đối xử tốt với con là được rồi.”
Tô Mộc Thần nhìn bà ngoại vỗ tay mình, đó là đôi bàn tay mang đầy dấu vếtnăm tháng. Vì bà đã lớn tuổi, nên làn da hơi sạm màu, mặt trên đã điểmrất nhiều nốt đồi mồi, lòng bàn tay cũng không ít vết chai, khi cầm đôitay ấy anh có cảm giác ấm áp lạ thường.
Tô Mộc thần chỉ biết cười, bởi vì anh không biết nên nói gì.
Bà ngoại vỗ vỗ tay Tô Mộc Thần, khuôn mặt vẫn tươi cười nhưng chỉ một lúc sau nụ cười ấy vụt tắt.
“Bình Yên, gần đây các con gặp phải chuyện ly kì đúng không?”
Bà ngoại nghiêng đầu, nhìn Hạ An Nhiên đang ngồi trên sofa hỏi.
Chuyện ly kì?
Hạ An Nhiên suy nghĩ một chút, có lẽ là chuyện cô nhặt được một đứa béluôn miệng gọi cô là mẹ chăng? Chẳng nhẽ bà ngoại muốn nói đến chuyệnnày?
“Cũng có chút chuyện, nhưng mà con không biết có phải là điều bà đang hỏi không.”
Hạ An Nhiên trả lời, nhìn bà nghi hoặc. Bà ngoại cô là người tín Phật,quanh năm ăn chay, ở quê ít nhiều có chút tiếng tăm, có người sẽ nói làmê tín, nhưng những chuyện khoa học không thể giải thích được vẫn đầy ra đó, nên cũng có không ít người tin theo.
“Trên đời này có thứ được gọi là duyên phận” Bà ngoại nhắm mắt lại, “Duyênđến sẽ hội ngộ. Rời đi không có nghĩa là hết duyên, mà là đang chờ đểđược nối tiếp…”
“Chung quy chính là có duyên với hai con.”
“Con hiểu ạ.”
Hạ An Nhiên đáp, cô không biết điều bà ngoại nói có đúng với Duệ Duệ haykhông. Sự xuất hiện của bé quá kì quái, nhưng cô biết sự tồn tại của bélà thật chứ không phải là một tình huống giống như trong tiểu thuyết.
Bà ngoại muốn đứng lên, thấy thế Tô Mộc Thần liền đưa tay ra đỡ.
“Già rồi! Xương cốt không còn nhanh nhẹn nữa.” Bà ngoại cười, nhìn Tô Mộc Thần khen ngợi, “Đứa trẻ ngoan.”
“An Nhiên, thắp nén nhang đi con, bà đi xuống dưới trước.”
“Vâng.”
Hạ An Nhiên vâng lời.
Bà ngoại khoát tay với Tô Mộc Thần, sau đó tự mình chậm rãi xuống lầu.
“Bà ngoại vừa nói gì vậy?”
Thấy Hạ An Nhiễn cũng đang định làm theo lời bà ngoại, Tô Mộc Thần khôngnhịn được bèn hỏi. Vừa rồi, anh nghe chữ được chữ mất, chỉ nghe thấy cái gì mà duyên phận với rời đi…
“Bà ngoại bảo chúng ta thắp nhang.”
Hạ An Nhiên rút ra hai nén nhang, cầm bật lửa trên bàn đốt, sau đó đưa cho Tô Mộc Thần.
Tô Mộc Thần nhận lấy, nhìn thoáng qua nén nhang, khóe miệng hơi cong lên.
“Bà ngoại bảo anh dâng hương có phải cũng coi anh là người nhà đúng không?”
“Anh nghĩ thế nào thì tùy.”
Hạ An Nhiên lười để ý đến lời nói của anh, cô đến trước bàn bát tiên quỳxuống, thành kính dâng hương. Tô Mộc Thần cũng làm theo cô, quỳ xuốnglạy ba lạy sau đó cắm nhang vào bát.
Cậu của Hạ An Nhiên tự mình xuống bếp chuẩn bị đồ ăn. Đối với tiệc cưới ởthành phố B, mọi người vẫn làm theo phương thức truyền thống. Đó là thuê một đầu bếp ở nhà hàng đến nhà mình nấu nướng, người trong nhà có thểphụ giúp thêm, cách này vừa giữ thể diện cho gia đình lại vừa tiết kiệmđược một khoản không nhỏ.
Nhưng do khách mời của nhà trai và nhà gái đều rất đông, cho nên cậu Hạ An Nhiên quyết định đặt thêm đồ ăn ở nhà hàng.
Nhà hàng này là nhà hàng bốn sao tại thành phố B – Kim Bích Huy Hoàng.
Cậu cô là điển hình của người nông dân chân chất, hàng ngày vẫn cặm cụi với mấy sào ruộng, vụ thì trồng lúa, vụ thì trồng rau, cho nên thức ăn trên bàn hội tụ đủ hương sắc vị. Bây giờ cũng sắp đến tuổi về hưu, anh họkết hôn xem chừng đã tiêu tốn không ít vốn liếng tích cóp nửa đời ngườicủa cậu.
Phòng tân hôn, sính lễ, lại còn tiệc rượu nữa…
Người Trung Quốc thường có câu “Dưỡng nhi đãi lão, tích cốc phòng cơ” [1],nhưng thực ra là nuôi con nuôi đến già. Hạ An Nhiên gần như có thể tưởng tượng ra bản thân mình sau này, biết đâu bố mẹ cô cũng sẽ giống như cậu hiện tại, chuẩn bị đồ cưới, tiệc cưới cho cô…
[1] Nuôi con mong cậy lúc già, tích thóc phòng lúc mất mùa thiếu ăn.
Ngoại trừ tiệc rượu cuối năm của công ty, Tô Mộc Thần chưa bao giờ ngồi ăncùng bàn với nhiều người như vậy. Họ hàng nhà anh không nhiều, cho dù là lễ mừng năm mới có tụ tập cùng nhau, trên bàn cơm cũng luôn luôn chỉbàn mấy chuyện công việc, chứ không huyên náo như thế này, thật thú vị.
Tô Mộc Thần để lại ba cái phong bì, một của cậu, một của mợ, cái còn lại là của bà ngoại. Đó là thành ý của anh.
—-bamholyland.com—-
“Hai đứa con tối nay ở đây ngủ hay ra khách sạn trong thành phố?”
Ăn cơm xong, Hạ Lý Kim Hoa phu nhân không nhịn được hỏi.
“Anh ấy ra khách sạn, con ở đây với bà ngoại.”
“Ở đây không đủ phòng.”
“Vậy để lát nữa nói sau.”
Hạ An Nhiên liếc mắt nhìn khuôn mặt phiếm hồng của Tô Mộc Thần, anh vốnmuốn duy trì dáng vẻ hiền hòa của mình, nhưng vì bị cậu và mọi ngườiliên tục chuốc rượu, nên dáng vẻ ấy bây giờ chẳng khác gì một con sâurượu.
Hạ An Nhiên nghĩ một lúc, rồi vào trong bếp rót một chén mật ong, lén lút đưa cho Tô Mộc Thần.
Quả nhiên là uống nhiều rồi, chưa lại gần đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
“Cảm ơn.”
Tô Mộc Thần cầm lấy chén mật ong trong tay Hạ An Nhiên, uống hai ngụm. Bây giờ cả người anh nóng ran, đúng là rượu trắng hơn ba mươi độ có khác,không thể coi thường, so với rượu đỏ chỉ có hơn chứ không có kém.
“Lát nữa tôi đưa anh vào nội thành thuê phòng nhé?”
Hạ An Nhiên hỏi anh.
“Hả?”
Tô Mộc Thần nhìn cô.
“Ở đây không đủ phòng.” Hạ An Nhiên nói, “Hơn nữa, tôi sợ anh không quen,chẳng phải anh không mang theo quần áo để thay sao, ở nội thành vẫnhơn.”
Tô Mộc Thần suy nghĩ một chút. Cũng phải, mặc dù bây giờ là cuối thu, nếunhư hơi lười, quần áo mặc hai ngày cũng không thành vấn đề, nhưng trướcmặt người nhà vợ, thật sự là…
Hơn nữa, Tô Mộc Thần cũng là người ưa sạch sẽ, anh không thể chịu đựng được quần áo mặc hai ngày không thay.
“Ừ! Nhưng bây giờ anh không thể lái xe.”
“Say rượu lái xe đương nhiên không được, chẳng khác nào tự sát.” Hạ An Nhiên gật đầu tán thành.
—-bamholyland.com—-
Mặc dù không say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, nhưng Tô Mộc Thần lại thấy rấtđau đầu, cuối cùng Hạ An Nhiên không còn cách nào khác đành phải dìu anh đến phòng của mình hồi nhỏ nghỉ tạm.
Đi vào nội thành thuê phòng còn có anh họ và chị dâu mới của Hạ An Nhiên,lúc anh họ đang định lên phòng gọi em gái nhà mình thì phu nhân Hạ LýKim Hoa quát không cho anh lên, bắt đợi ở dưới. Anh họ sờ sờ cái mũi,ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Đợi đến khi Tô Mộc Thần tỉnh rượu đã là hơn bốn giờ chiều.
***
Sau khi đặt một phòng trong khách sạn Kim Bích Huy Hoàng, Hạ An Nhiên dẫn Tô Mộc Thần đi dạo.
Thật ra, cũng đã lâu lắm rồi cô chưa đi dạo trong thành phố B, trước đây mỗi lần về quê cô đều về thẳng nhà bà ngoại, cho nên ấn tượng của cô về nơi này vẫn dừng lại thật lâu trước đây.
Thành phố này đã phát triển không ít, nhưng cơ bản vẫn không thay đổi nhiều, cô vẫn có thể tìm được những nơi cô cần.
Hạ An Nhiên định mua xong quần áo cho Tô Mộc Thần thì bắt xe về, nhưng cái tên đàn ông vô sỉ này lại lấy cớ không biết đường, bắt cô dẫn anh đitìm quán cơm, sau đó lại dẫn anh trở về khách sạn.
Vừa về đến khách sạn thì trời lại đổ mưa.
Hạ An Nhiên trợn trừng mắt oán giận nhìn Tô Mộc Thần. Tô Mộc Thần chỉ cóthể sờ mũi, bảo cô ở lại chờ một chút, khi nào ngớt mưa anh sẽ đưa côvề.
Thành phố B nằm bên cạnh Nguyệt Hồ. Mặc dù Nguyệt Hồ không có dáng vẻ giốngnhư Động Đình Hồ [2], nhưng vẫn rất đẹp, mà khách sạn Kim Bích Huy Hoàng được xây dựng ngay cạnh nó.
[2] Hồ nước ngọt lớn thứ hai Trung Quốc, phía bắc Hồ Nam.
Mỗi căn phòng trong khách sạn này đều chọn thiết kế cửa sổ sát đất, chỉ cần kém rèm ra, từ trên cao có thể nhìn xuống Nguyệt Hồ mênh mông bát ngát.
Hạ An Nhiên tựa vào cửa sổ sát đất, nhìn ra bên ngoài, những hạt mưa rơitrên tấm kính thủy tinh, từng giọt từng giọt chậm rãi trượt xuống, tạothành những dòng nhỏ nối tiếp nhau.
Sắc trời ngày càng tối, mưa càng nặng hạt, đập vào cửa kính lộp bộp.
Chẳng biết vì sao, sáng nay lúc nghe bà ngoại nói như vậy, cô đột nhiên cócảm giác lo lắng, lo lắng cho Duệ Duệ, không biết bé có ngoan ngoãn ăncơm không, có ai dỗ dành bé không, bé có chịu đi ngủ không.
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
Tô Mộc Thần từ phía sau đi tới, trong tay cầm một chiếc ly thủy tinh đế cao, trong ly là một ít rượu đỏ tỏa ra mùi thơm ngát.
“Muốn uống không?”
Anh hỏi.
“Buổi trưa anh còn uống chưa đủ hay sao?” Hạ An Nhiên lạnh lùng hỏi một câu,“Xin miễn cho, tôi không thích chuyện say rượu làm bậy.”
Tô Mộc Thần khẽ cười một tiếng, cô nàng Hạ An Nhiên này, đúng là biết đả kích người khác.
“Cho dù không say rượu, muốn làm thì vẫn có thể mà…”
Tô Mộc Thần cười, ghé vào tai cô thì thầm, thanh âm trầm thấp, mê hoặc vô cùng.
“Hôm nay tôi không có ý định thất thân. Cảm ơn.”
Hạ An Nhiên đẩy Tô Mộc Thần ra, đi đến sofa ngồi xuống, nhìn Tô Mộc Thần nói.
Theo Hạ An Nhiên vào, Tô Mộc Thần lặng lẽ quan sát căn phòng của bà ngoại cô.
Căn phòng không lớn, bên trong có một chiếc giường, sát tường là một tủquần áo, còn có một chiếc sofa cũ kĩ nhuốm màu thời gian, thu hút tầmmắt của anh không phải là chiếc sofa có thể trưng bày trong bảo tàng kia mà là ở một bức tường khác.
Một chiếc bàn bát tiên kê sát tường, trên bàn bày ba loại hoa quả, một báthương nhỏ với ba nén nhang đang tỏa ra mùi hương thơm mát, mùi đàn hương chậm rãi lan tỏa bốn phía.
Trên chiếc ghế tựa là một cụ bà có gương mặt hiền hậu, thấy anh và Hạ AnNhiên vào bà vui vẻ tươi cười, nụ cười rạng rỡ càng hằn sâu thêm nhữngnếp nhăn trên gương mặt.
“Bà ngoại…”
Tô Mộc Thần mỉm cười gọi một tiếng.
“Qua đây để bà nhìn nào…”
Bà ngoại vẫy vẫy tay, ý bảo Tô Mộc Thần lại gần.
Hạ An Nhiên nhận lấy mấy hộp quà trong tay Tô Mộc Thần, khẽ đẩy anh một cái.
Tô Mộc Thần liếc nhìn cô, sau đó tiến lên phía trước.
Bà ngoại chỉ cái ghế mây bên cạnh mình, ý bảo Tô Mộc Thần ngồi xuống.
Anh liền ngồi xuống cạnh bà.
“Tướng mạo rất khôi ngô…” Bà ngoại nhìn anh một lúc rồi nói với Hạ An Nhiên,thanh âm rõ ràng mang theo ý cười, “Nhìn dáng vẻ này, xem ra rất thíchcon đó…”
“Có lẽ vậy ạ.”
Hạ An Nhiên lên tiếng, cô thầm nghĩ may mà Tô Mộc Thần nghe không hiểutiếng địa phương của thành phố B, không thì cô không biết tìm cái lỗ nào mà chui xuống nữa, xấu hổ chết mất.
“Nhìn qua rất có phúc…”
Bà ngoại nhìn Tô Mộc Thần đang ngơ ngác nở nụ cười, vỗ vỗ tay anh nói “Đối xử tốt với con là được rồi.”
Tô Mộc Thần nhìn bà ngoại vỗ tay mình, đó là đôi bàn tay mang đầy dấu vếtnăm tháng. Vì bà đã lớn tuổi, nên làn da hơi sạm màu, mặt trên đã điểmrất nhiều nốt đồi mồi, lòng bàn tay cũng không ít vết chai, khi cầm đôitay ấy anh có cảm giác ấm áp lạ thường.
Tô Mộc thần chỉ biết cười, bởi vì anh không biết nên nói gì.
Bà ngoại vỗ vỗ tay Tô Mộc Thần, khuôn mặt vẫn tươi cười nhưng chỉ một lúc sau nụ cười ấy vụt tắt.
“Bình Yên, gần đây các con gặp phải chuyện ly kì đúng không?”
Bà ngoại nghiêng đầu, nhìn Hạ An Nhiên đang ngồi trên sofa hỏi.
Chuyện ly kì?
Hạ An Nhiên suy nghĩ một chút, có lẽ là chuyện cô nhặt được một đứa béluôn miệng gọi cô là mẹ chăng? Chẳng nhẽ bà ngoại muốn nói đến chuyệnnày?
“Cũng có chút chuyện, nhưng mà con không biết có phải là điều bà đang hỏi không.”
Hạ An Nhiên trả lời, nhìn bà nghi hoặc. Bà ngoại cô là người tín Phật,quanh năm ăn chay, ở quê ít nhiều có chút tiếng tăm, có người sẽ nói làmê tín, nhưng những chuyện khoa học không thể giải thích được vẫn đầy ra đó, nên cũng có không ít người tin theo.
“Trên đời này có thứ được gọi là duyên phận” Bà ngoại nhắm mắt lại, “Duyênđến sẽ hội ngộ. Rời đi không có nghĩa là hết duyên, mà là đang chờ đểđược nối tiếp…”
“Chung quy chính là có duyên với hai con.”
“Con hiểu ạ.”
Hạ An Nhiên đáp, cô không biết điều bà ngoại nói có đúng với Duệ Duệ haykhông. Sự xuất hiện của bé quá kì quái, nhưng cô biết sự tồn tại của bélà thật chứ không phải là một tình huống giống như trong tiểu thuyết.
Bà ngoại muốn đứng lên, thấy thế Tô Mộc Thần liền đưa tay ra đỡ.
“Già rồi! Xương cốt không còn nhanh nhẹn nữa.” Bà ngoại cười, nhìn Tô Mộc Thần khen ngợi, “Đứa trẻ ngoan.”
“An Nhiên, thắp nén nhang đi con, bà đi xuống dưới trước.”
“Vâng.”
Hạ An Nhiên vâng lời.
Bà ngoại khoát tay với Tô Mộc Thần, sau đó tự mình chậm rãi xuống lầu.
“Bà ngoại vừa nói gì vậy?”
Thấy Hạ An Nhiễn cũng đang định làm theo lời bà ngoại, Tô Mộc Thần khôngnhịn được bèn hỏi. Vừa rồi, anh nghe chữ được chữ mất, chỉ nghe thấy cái gì mà duyên phận với rời đi…
“Bà ngoại bảo chúng ta thắp nhang.”
Hạ An Nhiên rút ra hai nén nhang, cầm bật lửa trên bàn đốt, sau đó đưa cho Tô Mộc Thần.
Tô Mộc Thần nhận lấy, nhìn thoáng qua nén nhang, khóe miệng hơi cong lên.
“Bà ngoại bảo anh dâng hương có phải cũng coi anh là người nhà đúng không?”
“Anh nghĩ thế nào thì tùy.”
Hạ An Nhiên lười để ý đến lời nói của anh, cô đến trước bàn bát tiên quỳxuống, thành kính dâng hương. Tô Mộc Thần cũng làm theo cô, quỳ xuốnglạy ba lạy sau đó cắm nhang vào bát.
Cậu của Hạ An Nhiên tự mình xuống bếp chuẩn bị đồ ăn. Đối với tiệc cưới ởthành phố B, mọi người vẫn làm theo phương thức truyền thống. Đó là thuê một đầu bếp ở nhà hàng đến nhà mình nấu nướng, người trong nhà có thểphụ giúp thêm, cách này vừa giữ thể diện cho gia đình lại vừa tiết kiệmđược một khoản không nhỏ.
Nhưng do khách mời của nhà trai và nhà gái đều rất đông, cho nên cậu Hạ An Nhiên quyết định đặt thêm đồ ăn ở nhà hàng.
Nhà hàng này là nhà hàng bốn sao tại thành phố B – Kim Bích Huy Hoàng.
Cậu cô là điển hình của người nông dân chân chất, hàng ngày vẫn cặm cụi với mấy sào ruộng, vụ thì trồng lúa, vụ thì trồng rau, cho nên thức ăn trên bàn hội tụ đủ hương sắc vị. Bây giờ cũng sắp đến tuổi về hưu, anh họkết hôn xem chừng đã tiêu tốn không ít vốn liếng tích cóp nửa đời ngườicủa cậu.
Phòng tân hôn, sính lễ, lại còn tiệc rượu nữa…
Người Trung Quốc thường có câu “Dưỡng nhi đãi lão, tích cốc phòng cơ” [1],nhưng thực ra là nuôi con nuôi đến già. Hạ An Nhiên gần như có thể tưởng tượng ra bản thân mình sau này, biết đâu bố mẹ cô cũng sẽ giống như cậu hiện tại, chuẩn bị đồ cưới, tiệc cưới cho cô…
[1] Nuôi con mong cậy lúc già, tích thóc phòng lúc mất mùa thiếu ăn.
Ngoại trừ tiệc rượu cuối năm của công ty, Tô Mộc Thần chưa bao giờ ngồi ăncùng bàn với nhiều người như vậy. Họ hàng nhà anh không nhiều, cho dù là lễ mừng năm mới có tụ tập cùng nhau, trên bàn cơm cũng luôn luôn chỉbàn mấy chuyện công việc, chứ không huyên náo như thế này, thật thú vị.
Tô Mộc Thần để lại ba cái phong bì, một của cậu, một của mợ, cái còn lại là của bà ngoại. Đó là thành ý của anh.
—-bamholyland.com—-
“Hai đứa con tối nay ở đây ngủ hay ra khách sạn trong thành phố?”
Ăn cơm xong, Hạ Lý Kim Hoa phu nhân không nhịn được hỏi.
“Anh ấy ra khách sạn, con ở đây với bà ngoại.”
“Ở đây không đủ phòng.”
“Vậy để lát nữa nói sau.”
Hạ An Nhiên liếc mắt nhìn khuôn mặt phiếm hồng của Tô Mộc Thần, anh vốnmuốn duy trì dáng vẻ hiền hòa của mình, nhưng vì bị cậu và mọi ngườiliên tục chuốc rượu, nên dáng vẻ ấy bây giờ chẳng khác gì một con sâurượu.
Hạ An Nhiên nghĩ một lúc, rồi vào trong bếp rót một chén mật ong, lén lút đưa cho Tô Mộc Thần.
Quả nhiên là uống nhiều rồi, chưa lại gần đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
“Cảm ơn.”
Tô Mộc Thần cầm lấy chén mật ong trong tay Hạ An Nhiên, uống hai ngụm. Bây giờ cả người anh nóng ran, đúng là rượu trắng hơn ba mươi độ có khác,không thể coi thường, so với rượu đỏ chỉ có hơn chứ không có kém.
“Lát nữa tôi đưa anh vào nội thành thuê phòng nhé?”
Hạ An Nhiên hỏi anh.
“Hả?”
Tô Mộc Thần nhìn cô.
“Ở đây không đủ phòng.” Hạ An Nhiên nói, “Hơn nữa, tôi sợ anh không quen,chẳng phải anh không mang theo quần áo để thay sao, ở nội thành vẫnhơn.”
Tô Mộc Thần suy nghĩ một chút. Cũng phải, mặc dù bây giờ là cuối thu, nếunhư hơi lười, quần áo mặc hai ngày cũng không thành vấn đề, nhưng trướcmặt người nhà vợ, thật sự là…
Hơn nữa, Tô Mộc Thần cũng là người ưa sạch sẽ, anh không thể chịu đựng được quần áo mặc hai ngày không thay.
“Ừ! Nhưng bây giờ anh không thể lái xe.”
“Say rượu lái xe đương nhiên không được, chẳng khác nào tự sát.” Hạ An Nhiên gật đầu tán thành.
—-bamholyland.com—-
Mặc dù không say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, nhưng Tô Mộc Thần lại thấy rấtđau đầu, cuối cùng Hạ An Nhiên không còn cách nào khác đành phải dìu anh đến phòng của mình hồi nhỏ nghỉ tạm.
Đi vào nội thành thuê phòng còn có anh họ và chị dâu mới của Hạ An Nhiên,lúc anh họ đang định lên phòng gọi em gái nhà mình thì phu nhân Hạ LýKim Hoa quát không cho anh lên, bắt đợi ở dưới. Anh họ sờ sờ cái mũi,ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Đợi đến khi Tô Mộc Thần tỉnh rượu đã là hơn bốn giờ chiều.
***
Sau khi đặt một phòng trong khách sạn Kim Bích Huy Hoàng, Hạ An Nhiên dẫn Tô Mộc Thần đi dạo.
Thật ra, cũng đã lâu lắm rồi cô chưa đi dạo trong thành phố B, trước đây mỗi lần về quê cô đều về thẳng nhà bà ngoại, cho nên ấn tượng của cô về nơi này vẫn dừng lại thật lâu trước đây.
Thành phố này đã phát triển không ít, nhưng cơ bản vẫn không thay đổi nhiều, cô vẫn có thể tìm được những nơi cô cần.
Hạ An Nhiên định mua xong quần áo cho Tô Mộc Thần thì bắt xe về, nhưng cái tên đàn ông vô sỉ này lại lấy cớ không biết đường, bắt cô dẫn anh đitìm quán cơm, sau đó lại dẫn anh trở về khách sạn.
Vừa về đến khách sạn thì trời lại đổ mưa.
Hạ An Nhiên trợn trừng mắt oán giận nhìn Tô Mộc Thần. Tô Mộc Thần chỉ cóthể sờ mũi, bảo cô ở lại chờ một chút, khi nào ngớt mưa anh sẽ đưa côvề.
Thành phố B nằm bên cạnh Nguyệt Hồ. Mặc dù Nguyệt Hồ không có dáng vẻ giốngnhư Động Đình Hồ [2], nhưng vẫn rất đẹp, mà khách sạn Kim Bích Huy Hoàng được xây dựng ngay cạnh nó.
[2] Hồ nước ngọt lớn thứ hai Trung Quốc, phía bắc Hồ Nam.
Mỗi căn phòng trong khách sạn này đều chọn thiết kế cửa sổ sát đất, chỉ cần kém rèm ra, từ trên cao có thể nhìn xuống Nguyệt Hồ mênh mông bát ngát.
Hạ An Nhiên tựa vào cửa sổ sát đất, nhìn ra bên ngoài, những hạt mưa rơitrên tấm kính thủy tinh, từng giọt từng giọt chậm rãi trượt xuống, tạothành những dòng nhỏ nối tiếp nhau.
Sắc trời ngày càng tối, mưa càng nặng hạt, đập vào cửa kính lộp bộp.
Chẳng biết vì sao, sáng nay lúc nghe bà ngoại nói như vậy, cô đột nhiên cócảm giác lo lắng, lo lắng cho Duệ Duệ, không biết bé có ngoan ngoãn ăncơm không, có ai dỗ dành bé không, bé có chịu đi ngủ không.
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
Tô Mộc Thần từ phía sau đi tới, trong tay cầm một chiếc ly thủy tinh đế cao, trong ly là một ít rượu đỏ tỏa ra mùi thơm ngát.
“Muốn uống không?”
Anh hỏi.
“Buổi trưa anh còn uống chưa đủ hay sao?” Hạ An Nhiên lạnh lùng hỏi một câu,“Xin miễn cho, tôi không thích chuyện say rượu làm bậy.”
Tô Mộc Thần khẽ cười một tiếng, cô nàng Hạ An Nhiên này, đúng là biết đả kích người khác.
“Cho dù không say rượu, muốn làm thì vẫn có thể mà…”
Tô Mộc Thần cười, ghé vào tai cô thì thầm, thanh âm trầm thấp, mê hoặc vô cùng.
“Hôm nay tôi không có ý định thất thân. Cảm ơn.”
Hạ An Nhiên đẩy Tô Mộc Thần ra, đi đến sofa ngồi xuống, nhìn Tô Mộc Thần nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook