Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai
-
Chương 43
Mặc dù biết Tô Mộc Thần chủ động, nhưng Hạ An Nhiên hoàn toàn không nghĩ rằng anh sẽ chủ động đến mức này.
Buổi chiều lúc tan làm, cô nhận được điện thoại của anh nói là anh sẽ đến nhà trẻ đón Duệ Duệ sớm, sau đó sẽ đến đón cô.
Tên Tô Mộc Thần này đi đón Duệ Duệ thì cô không có ý kiến gì, nhưng lại còn đến đón cả cô nữa, hình như có chút không thích hợp.
“Làm sao vậy?”
Hôm nay Hạ An Nhiên và chị Chu phải làm vệ sinh văn phòng.
Nhân viên của nhà xuất bản không nhiều lắm, để tiết kiệm chi phí nên không thuê người quét dọn, việc quét tước dọn dẹp nhân viên phải tự phụ trách, ai cũng phải làm.
“Có phải lo Duệ Duệ ở nhà trẻ phải đợi lâu hay không? Em đi trước đi, không sao đâu, quét dọn ở đây cũng không mất nhiều thời gian lắm.” Chị Chu cười híp mắt, không hề để ý việc mình phải ôm đồm tất cả mọi việc.
“Không phải, hôm nay Duệ Duệ có người đón rồi.”
Hạ An Nhiên cầm cây lau nhà, đi sau chị Chu đang quét dọn, cẩn thận lau sàn nhà.
“Là con rùa vàng họ Tô?”
Chị Chu đứng thẳng người, quay đầu nhìn Hạ An Nhiên đang lặng lẽ lau sàn ở phía sau mình, nụ cười trên miệng không khép lại được.
“Chị còn tưởng Hạ An Nhiên em sẽ kiên trì lâu hơn nữa chứ, thật không ngờ nhanh như vậy đã bị con rùa vàng kia phá vỡ hàng phòng thủ rồi?” Chị Chu cười gian xảo khiến cho Hạ An Nhiên cả người không được tự nhiên.
“Anh ta vô sỉ.”
Giằng co nửa ngày cuối cùng Hạ An Nhiên cũng chậm chạp phun ra một câu, đây cũng xem như là kết luận của cô sau những gì đã trải qua, đối với mọi chuyện cho dù cô có phản ứng như thế nào, anh cũng chỉ luôn khẽ cười một tiếng, sau đó làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là mỗi khi nhắc đến tên anh, cô luôn có cảm giác nôn nóng rất khó tả, cô nghĩ nếu còn tiếp tục gặp mặt anh nữa, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cô không khống chế được tình cảm của mình mất.
“Aiza, lần đầu tiên nghe em nói người khác như thế, vậy chẳng phải con rùa vàng họ Tô kia trong mắt em cũng có tý khác biệt…”
Nghe Hạ An Nhiên nói như vậy, chị Chu cười càng thêm gian xảo hơn.
“Nếu một người phụ nữ thực sự không thèm để ý đến một người đàn ông thì cô ấy căn bản sẽ chẳng có một chút ấn tượng nào với anh ta cả, em có thể nói ra một câu con rùa vàng họ Tô kia vô sỉ, có phải anh ta đã làm chuyện gì vô sỉ với em hay không?”
Nhìn vẻ mặt bà tám hóng hớt, cộng thêm từ ngữ mập mờ của chị Chu khiến Hạ An Nhiên không nhịn được lại nhớ đến lần bị hôn lén kia, cũng không khác lần đầu tiên mấy, vẫn là một nụ hôn chuồn chuồn chạm nước. Mặc dù không phải cái kiểu răng môi quấn quýt, nước bọt giao hòa, nhưng cái kiểu lướt qua này nếu làm thường xuyên vẫn khiến cho người ta sinh ra những ý nghĩ kì quái.
“Nhìn nét mặt của em bây giờ đi,” chị Chu giơ gương nhỏ đến trước mặt Hạ An Nhiên, “Như gái đang yêu ấy.”
Nhìn trong gương, Hạ An Nhiên thấy khuôn mặt đang đỏ bừng của chính mình, đúng là rất giống với những gì chị Chu nói “thiếu nữ hoài xuân”.
Hạ An Nhiên lập tức thu lại tâm tình, sắc mặt cũng bớt hồng, chẳng mấy chốc đã bình thường như cũ.
“Mẹ…dì Hinh…”
Giọng nói mềm mại vang lên trong phòng làm việc, thân ảnh vàng nhạt nhỏ bé vui vẻ chạy vào.
Chị Chu vừa nghe thấy giọng nói này lập tức cười vui vẻ, khom người đưa tay chặn ngay tiểu quỷ đang phóng về phía Hạ An Nhiên lại.
“Duệ Duệ, vừa nãy gọi cái gì?”
Chị Chu nhắm ngay khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn của Duệ Duệ cọ cọ.
“Mẹ…” Đôi mắt to của Duệ Duệ chuyển động không ngừng, nhìn Hạ An Nhiên ở phía sau, không dám nhìn vào chị Chu.
“Duệ Duệ?”
Thanh âm lạnh lẽo, cố làm ra vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
“Chị Hinh…”
Duệ Duệ đưa ngón tay vào trong miệng, cắn, vẻ mặt gian nan gọi một tiếng.
“Chị Chu, chị bao nhiêu tuổi rồi mà còn bắt một đứa trẻ gọi chị là chị chứ…” An Nhiên lắc đầu, nhìn người phụ nữ đang cười vui vẻ vì được Duệ Duệ gọi một tiếng “chị Hinh” kia, thật là hết chỗ nói, đã ba mươi tuổi rồi mà còn vừa đe dọa vừa dụ dỗ một đứa trẻ ,bắt bé gọi chị là chị chứ không được gọi là dì.
Chỉ là lời nói đầu môi, có ý nghĩa gì chứ?
“Kệ chị!”
Chị Chu le lưỡi với Hạ An Nhiên, nhìn thấy người vừa vào cửa, một thân tây trang thẳng thớm, bèn cầm cái chổi bỏ vào tay Duệ Duệ.
“Chị không cản trở một nhà ba người các em tâm sự nữa, chị đi trước đây.”
Chị Chu cầm lấy túi xách của mình lên, khoái trá phất tay rời đi.
Tô Mộc Thần mỉm cười chào hỏi chị Chu một tiếng, nụ cười so với ngày thường càng dịu dàng hơn, dường như đối với chữ “một nhà ba người” kia rất là vui vẻ.
“Ây…nè…”
Duệ Duệ cầm cái chổi cao hơn bé hẳn một cái đầu, trong miệng không ngừng la hét, vô cùng hào hứng quét nhà, không quên nhìn Tô Mộc Thần tươi cười hớn hở.
“Cục cưng của ba, con đang làm gì vậy?”
Tô Mộc Thần ngồi xổm trên mặt đất, nhìn Duệ Duệ cầm chổi cười vô cùng thoải mái.
“Quét rác. Giúp mẹ quét rác nha…”
Duệ Duệ nghiêm trang đáp lời.
“Duệ Duệ ngoan quá!”
Tô Mộc Thần xoa đầu bé, thuận tay cầm lấy tay đang cầm chổi của Duệ Duệ, hai ba con nhịp nhàng quét dọn.
Nhìn anh mặc dù không quá thạo việc, nhưng cũng coi như động tác nghiêm túc quét dọn, Hạ An Nhiên không làm nữa, đứng một bên nhìn.
“Sao thế ? Có phải đang cảm thấy người như anh đáng lẽ ra phải không biết làm việc gì đúng không?”
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Tô Mộc Thần quay đầu mỉm cười hỏi.
“Chẳng nhẽ không đúng sao?”
Hạ An Nhiên hỏi ngược lại, cô vẫn cho rằng Tô Mộc Thần là kiểu người mười ngón tay không dính nước, lúc còn ở nhà của anh, về cơ bản mỗi ngày đều có người của công ty vệ sinh đến dọn dẹp, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng thấy qua anh làm việc nhà, dù là giặt quần áo hay sắp xếp, dọn dẹp hàng ngày…
“Đàn ông không phải là không làm việc nhà, mà là người phụ nữ kia có đáng để anh ta làm hay không thôi.”
Tô Mộc Thần nói, nếu như tìm được một người khiến anh cảm thấy có thể làm những việc nhà rườm rà kia, anh đương nhiên cũng sẽ tình nguyện làm, giống như việc quét dọn vậy, ai mà chưa từng phải làm chứ, lúc còn học trung học, dù không muốn cũng phải làm đấy thôi.
Được rồi, Hạ An Nhiên nhún vai, đối với lý luận của anh cô cũng không muốn bình luận thêm gì cả.
Trong lòng đàn ông nghĩ gì, phụ nữ vĩnh viễn cũng không hiểu được.
Duệ Duệ nằm úp sấp trên bàn làm việc của Hạ An Nhiên, nhìn bố mẹ đang quét dọn, rất nhanh tất cả đều được thu xếp sạch sẽ, gọn gàng.
“Xong rồi.”
Tô Mộc Thần dựng cây chổi vào góc nhà, đi qua ôm lấy Duệ Duệ, một tay xách túi rác rồi cùng Hạ An Nhiên ra khỏi phòng làm việc, nhìn cô khóa cửa phòng, sau đó đem túi rác bỏ vào thùng rác ngoài hành lang.
Tô Mộc Thần ôm Duệ Duệ, nhóc con này gần đây được An Nhiên nuôi rất tốt, càng ngày càng nhiều thịt, mặc dù nói trẻ con lúc nhỏ béo một chút cũng được, nhưng cứ cái đà này không chừng sẽ nuôi bé thành một thằng nhóc mập ú mất.
Nhưng mà cho dù là một nhóc mập ú, cũng sẽ là một nhóc mập ú đáng yêu.
Tô Mộc Thần nghĩ, cái cảm giác này đúng là yêu ai yêu cả đường đi.
“Bây giờ muốn đi đâu?”
Tô Mộc Thần ôm Duệ Duệ rất tốn sức, nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười nhìn Hạ An Nhiên hỏi.
“Anh nghĩ thế nào?”
Hạ An Nhiên hỏi ngược lại, nhìn người đang ôm Duệ Duệ đi theo cô, gần đây Duệ Duệ cao thêm một cái đầu, cân nặng cũng tăng lên, khó trách Tô Mộc Thần ôm bé lại vất vả như vậy.
Đáng đời!
Trong lòng Hạ An Nhiên thầm rủa một tiếng, ai nói muốn làm một người cha tốt là chuyện dễ dàng chứ.
“Em muốn đi đâu cũng được.”
Tô Mộc Thần cười, bày ra vẻ mặt em làm chủ là được.
Cái tên Tô Mộc Thần này! Hạ An Nhiên liếc mắt nhìn anh, nhìn khuôn mặt ôn nhu kia, cô thực sự là càng ngày càng không có biện pháp gì với anh, nếu như cứ tiếp tục như vậy, có lẽ cô sẽ thực sự…
Sẽ không chống đỡ được nữa…
“Vậy đi siêu thị.”
Hạ An Nhiên nói. Nếu như hôm nay không phải bị Tô Mộc Thần chặn ngang, cô cũng định đi siêu thị một chuyến, như vậy cũng tốt, coi như có thêm một người càng đỡ tốn sức.
“Được.”
Tô Mộc Thần đáp, mà bởi vì một tiếng “được” này của anh, dẫn đến một chuyện cô không ngờ tới.
Chính là chạm mặt với người đã mấy ngày không nhìn thấy – Thẩm Hi.
Buổi chiều lúc tan làm, cô nhận được điện thoại của anh nói là anh sẽ đến nhà trẻ đón Duệ Duệ sớm, sau đó sẽ đến đón cô.
Tên Tô Mộc Thần này đi đón Duệ Duệ thì cô không có ý kiến gì, nhưng lại còn đến đón cả cô nữa, hình như có chút không thích hợp.
“Làm sao vậy?”
Hôm nay Hạ An Nhiên và chị Chu phải làm vệ sinh văn phòng.
Nhân viên của nhà xuất bản không nhiều lắm, để tiết kiệm chi phí nên không thuê người quét dọn, việc quét tước dọn dẹp nhân viên phải tự phụ trách, ai cũng phải làm.
“Có phải lo Duệ Duệ ở nhà trẻ phải đợi lâu hay không? Em đi trước đi, không sao đâu, quét dọn ở đây cũng không mất nhiều thời gian lắm.” Chị Chu cười híp mắt, không hề để ý việc mình phải ôm đồm tất cả mọi việc.
“Không phải, hôm nay Duệ Duệ có người đón rồi.”
Hạ An Nhiên cầm cây lau nhà, đi sau chị Chu đang quét dọn, cẩn thận lau sàn nhà.
“Là con rùa vàng họ Tô?”
Chị Chu đứng thẳng người, quay đầu nhìn Hạ An Nhiên đang lặng lẽ lau sàn ở phía sau mình, nụ cười trên miệng không khép lại được.
“Chị còn tưởng Hạ An Nhiên em sẽ kiên trì lâu hơn nữa chứ, thật không ngờ nhanh như vậy đã bị con rùa vàng kia phá vỡ hàng phòng thủ rồi?” Chị Chu cười gian xảo khiến cho Hạ An Nhiên cả người không được tự nhiên.
“Anh ta vô sỉ.”
Giằng co nửa ngày cuối cùng Hạ An Nhiên cũng chậm chạp phun ra một câu, đây cũng xem như là kết luận của cô sau những gì đã trải qua, đối với mọi chuyện cho dù cô có phản ứng như thế nào, anh cũng chỉ luôn khẽ cười một tiếng, sau đó làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là mỗi khi nhắc đến tên anh, cô luôn có cảm giác nôn nóng rất khó tả, cô nghĩ nếu còn tiếp tục gặp mặt anh nữa, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cô không khống chế được tình cảm của mình mất.
“Aiza, lần đầu tiên nghe em nói người khác như thế, vậy chẳng phải con rùa vàng họ Tô kia trong mắt em cũng có tý khác biệt…”
Nghe Hạ An Nhiên nói như vậy, chị Chu cười càng thêm gian xảo hơn.
“Nếu một người phụ nữ thực sự không thèm để ý đến một người đàn ông thì cô ấy căn bản sẽ chẳng có một chút ấn tượng nào với anh ta cả, em có thể nói ra một câu con rùa vàng họ Tô kia vô sỉ, có phải anh ta đã làm chuyện gì vô sỉ với em hay không?”
Nhìn vẻ mặt bà tám hóng hớt, cộng thêm từ ngữ mập mờ của chị Chu khiến Hạ An Nhiên không nhịn được lại nhớ đến lần bị hôn lén kia, cũng không khác lần đầu tiên mấy, vẫn là một nụ hôn chuồn chuồn chạm nước. Mặc dù không phải cái kiểu răng môi quấn quýt, nước bọt giao hòa, nhưng cái kiểu lướt qua này nếu làm thường xuyên vẫn khiến cho người ta sinh ra những ý nghĩ kì quái.
“Nhìn nét mặt của em bây giờ đi,” chị Chu giơ gương nhỏ đến trước mặt Hạ An Nhiên, “Như gái đang yêu ấy.”
Nhìn trong gương, Hạ An Nhiên thấy khuôn mặt đang đỏ bừng của chính mình, đúng là rất giống với những gì chị Chu nói “thiếu nữ hoài xuân”.
Hạ An Nhiên lập tức thu lại tâm tình, sắc mặt cũng bớt hồng, chẳng mấy chốc đã bình thường như cũ.
“Mẹ…dì Hinh…”
Giọng nói mềm mại vang lên trong phòng làm việc, thân ảnh vàng nhạt nhỏ bé vui vẻ chạy vào.
Chị Chu vừa nghe thấy giọng nói này lập tức cười vui vẻ, khom người đưa tay chặn ngay tiểu quỷ đang phóng về phía Hạ An Nhiên lại.
“Duệ Duệ, vừa nãy gọi cái gì?”
Chị Chu nhắm ngay khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn của Duệ Duệ cọ cọ.
“Mẹ…” Đôi mắt to của Duệ Duệ chuyển động không ngừng, nhìn Hạ An Nhiên ở phía sau, không dám nhìn vào chị Chu.
“Duệ Duệ?”
Thanh âm lạnh lẽo, cố làm ra vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
“Chị Hinh…”
Duệ Duệ đưa ngón tay vào trong miệng, cắn, vẻ mặt gian nan gọi một tiếng.
“Chị Chu, chị bao nhiêu tuổi rồi mà còn bắt một đứa trẻ gọi chị là chị chứ…” An Nhiên lắc đầu, nhìn người phụ nữ đang cười vui vẻ vì được Duệ Duệ gọi một tiếng “chị Hinh” kia, thật là hết chỗ nói, đã ba mươi tuổi rồi mà còn vừa đe dọa vừa dụ dỗ một đứa trẻ ,bắt bé gọi chị là chị chứ không được gọi là dì.
Chỉ là lời nói đầu môi, có ý nghĩa gì chứ?
“Kệ chị!”
Chị Chu le lưỡi với Hạ An Nhiên, nhìn thấy người vừa vào cửa, một thân tây trang thẳng thớm, bèn cầm cái chổi bỏ vào tay Duệ Duệ.
“Chị không cản trở một nhà ba người các em tâm sự nữa, chị đi trước đây.”
Chị Chu cầm lấy túi xách của mình lên, khoái trá phất tay rời đi.
Tô Mộc Thần mỉm cười chào hỏi chị Chu một tiếng, nụ cười so với ngày thường càng dịu dàng hơn, dường như đối với chữ “một nhà ba người” kia rất là vui vẻ.
“Ây…nè…”
Duệ Duệ cầm cái chổi cao hơn bé hẳn một cái đầu, trong miệng không ngừng la hét, vô cùng hào hứng quét nhà, không quên nhìn Tô Mộc Thần tươi cười hớn hở.
“Cục cưng của ba, con đang làm gì vậy?”
Tô Mộc Thần ngồi xổm trên mặt đất, nhìn Duệ Duệ cầm chổi cười vô cùng thoải mái.
“Quét rác. Giúp mẹ quét rác nha…”
Duệ Duệ nghiêm trang đáp lời.
“Duệ Duệ ngoan quá!”
Tô Mộc Thần xoa đầu bé, thuận tay cầm lấy tay đang cầm chổi của Duệ Duệ, hai ba con nhịp nhàng quét dọn.
Nhìn anh mặc dù không quá thạo việc, nhưng cũng coi như động tác nghiêm túc quét dọn, Hạ An Nhiên không làm nữa, đứng một bên nhìn.
“Sao thế ? Có phải đang cảm thấy người như anh đáng lẽ ra phải không biết làm việc gì đúng không?”
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Tô Mộc Thần quay đầu mỉm cười hỏi.
“Chẳng nhẽ không đúng sao?”
Hạ An Nhiên hỏi ngược lại, cô vẫn cho rằng Tô Mộc Thần là kiểu người mười ngón tay không dính nước, lúc còn ở nhà của anh, về cơ bản mỗi ngày đều có người của công ty vệ sinh đến dọn dẹp, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng thấy qua anh làm việc nhà, dù là giặt quần áo hay sắp xếp, dọn dẹp hàng ngày…
“Đàn ông không phải là không làm việc nhà, mà là người phụ nữ kia có đáng để anh ta làm hay không thôi.”
Tô Mộc Thần nói, nếu như tìm được một người khiến anh cảm thấy có thể làm những việc nhà rườm rà kia, anh đương nhiên cũng sẽ tình nguyện làm, giống như việc quét dọn vậy, ai mà chưa từng phải làm chứ, lúc còn học trung học, dù không muốn cũng phải làm đấy thôi.
Được rồi, Hạ An Nhiên nhún vai, đối với lý luận của anh cô cũng không muốn bình luận thêm gì cả.
Trong lòng đàn ông nghĩ gì, phụ nữ vĩnh viễn cũng không hiểu được.
Duệ Duệ nằm úp sấp trên bàn làm việc của Hạ An Nhiên, nhìn bố mẹ đang quét dọn, rất nhanh tất cả đều được thu xếp sạch sẽ, gọn gàng.
“Xong rồi.”
Tô Mộc Thần dựng cây chổi vào góc nhà, đi qua ôm lấy Duệ Duệ, một tay xách túi rác rồi cùng Hạ An Nhiên ra khỏi phòng làm việc, nhìn cô khóa cửa phòng, sau đó đem túi rác bỏ vào thùng rác ngoài hành lang.
Tô Mộc Thần ôm Duệ Duệ, nhóc con này gần đây được An Nhiên nuôi rất tốt, càng ngày càng nhiều thịt, mặc dù nói trẻ con lúc nhỏ béo một chút cũng được, nhưng cứ cái đà này không chừng sẽ nuôi bé thành một thằng nhóc mập ú mất.
Nhưng mà cho dù là một nhóc mập ú, cũng sẽ là một nhóc mập ú đáng yêu.
Tô Mộc Thần nghĩ, cái cảm giác này đúng là yêu ai yêu cả đường đi.
“Bây giờ muốn đi đâu?”
Tô Mộc Thần ôm Duệ Duệ rất tốn sức, nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười nhìn Hạ An Nhiên hỏi.
“Anh nghĩ thế nào?”
Hạ An Nhiên hỏi ngược lại, nhìn người đang ôm Duệ Duệ đi theo cô, gần đây Duệ Duệ cao thêm một cái đầu, cân nặng cũng tăng lên, khó trách Tô Mộc Thần ôm bé lại vất vả như vậy.
Đáng đời!
Trong lòng Hạ An Nhiên thầm rủa một tiếng, ai nói muốn làm một người cha tốt là chuyện dễ dàng chứ.
“Em muốn đi đâu cũng được.”
Tô Mộc Thần cười, bày ra vẻ mặt em làm chủ là được.
Cái tên Tô Mộc Thần này! Hạ An Nhiên liếc mắt nhìn anh, nhìn khuôn mặt ôn nhu kia, cô thực sự là càng ngày càng không có biện pháp gì với anh, nếu như cứ tiếp tục như vậy, có lẽ cô sẽ thực sự…
Sẽ không chống đỡ được nữa…
“Vậy đi siêu thị.”
Hạ An Nhiên nói. Nếu như hôm nay không phải bị Tô Mộc Thần chặn ngang, cô cũng định đi siêu thị một chuyến, như vậy cũng tốt, coi như có thêm một người càng đỡ tốn sức.
“Được.”
Tô Mộc Thần đáp, mà bởi vì một tiếng “được” này của anh, dẫn đến một chuyện cô không ngờ tới.
Chính là chạm mặt với người đã mấy ngày không nhìn thấy – Thẩm Hi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook