Đứa Trẻ Bị Nguyền Rủa
-
Chương 2
-” Nhưng mà.... “
-” Mày còn không mau ra khỏi cửa hàng của tao, cầm đống tiền này của mày về, mày muốn nguyền rủa luôn cái cửa hàng của tao đúng không?. “ Bác ta đứng dậy, cầm theo con dao mổ lợn, tôi sợ quá, vơ hết tiền lại nhét vào túi, rồi vội vàng cầm mấy túi thịt chạy ra khỏi cửa hàng.
Đi qua cái cửa hàng sữa, tôi lại nhớ đến Ingrid, cô nàng lâu lắm rồi chưa uống sữa. Lại nặng nề đi vào.
Chủ cửa hàng là một bác gái đã góa chồng sau thế chiến II. Tôi cảm giác bác ấy là người quý tôi nhất cái khu nhỏ bé này.
Bác ấy có thân hình khá đầy đặn, gương mặt phúc hậu, nhìn tôi mỉm cười. À và bác ấy mù màu. Tôi nghĩ đây là lý do mà bác ấy không như những người khác
“Ô cháu gái, cháu lại đến, nào, hôm nay cháu cần gì?”
“Cho cháu 5 chai sữa, hm.... và bơ nữa ạ!” Dù sao thì cũng thừa tiền. Tôi thầm cảm ơn ông bác bán thịt. Cho dù tôi cũng chả thích sữa lắm, nhưng Ingrid thì mê mẩn.
“Của cháu đây.”
Bác ấy là người duy nhất tôi dám ngẩng đầu lên cười. Chắc do bác ý mù màu. Tôi cầm tiền đưa cho bác nhưng bác ấy lại đẩy ra.
“Thôi cháu cứ cầm về đi, bác không nhận đâu. Mới..... cháu mấy tuổi nhỉ?.”
“Cháu 10 tuổi”
“À ừ 10 tuổi, bé vậy mà đã phải tự lập rồi!”
"Nhưng mà... cháu cứ nhận của bác mãi, cháu ngại.....” tôi nói giọng thỏ thẻ.
“Ngại gì mà ngại, ngày xưa ông bà ngoại cháu giúp bác nhiều mà, cháu cứ nhận đi, có gì khó khăn qua đây bác giúp” bác vẫn kiên trì nói tiếp.
“Dạ vâng ạ, cháu cám ơn bác” thôi đành vậy, cám ơn bác từ đáy lòng:<
Sau đó tôi đi lanh quanh hết khu chợ, “mua” được khá nhiều thứ. Nói là mua cho sang mồm, chứ toàn “bị” cho. Tôi cứ đến là họ chạy thẳng cẳng. Chả hay ho tí nào. Thịt cho Cuddle, cá và sữa cho Ingrid, cùng vô số rau củ quả các loại. Tay xách nách mang ra, cầm mấy túi đồ nặng trịch, tôi cùng cái chân thâm tím lề dề đi về nhà.
Đúng lúc đó, tôi thấy Pacifica đi đến như một thiên thần trong lòng dân chúng và một ác quỷ trong lòng một kẻ được coi là phản diện như tôi. Nhìn xem cái cách mà cô ta được yêu mến kìa. Thật khinh tởm. Mái tóc vàng óng dài đến giữa lưng, mặc cái váy hồng rực cùng bèo nhúm các thứ trông vừa điệu đà vừa nhiều tiền. Chậc, tôi cá là hầu hết tài sản nhà cô ta có được là nhờ tôi. Tôi không ghen tị gì đâu nhưng mà, cái yêu quý mà mọi người dành cho cô ta đều là do chà đạp lên danh dự của tôi mà có.
Cô ta đi dạo quanh con phố, có vẻ ghét cái bẩn thủi này lắm, nhíu mày khó chịu. Rồi nhìn thấy tôi thì có vẻ giải tỏa lắm, nhún nha nhún nhảy đến chỗ tôi.
Tôi thì kệ nó, nhanh nhanh chóng chóng về nhà, chả thể chịu nổi con nhỏ giả tạo này.
Về đến nhà tôi cảm thấy như thoát khỏi địa ngục. Ơn trời. Mang đống đồ nặng trịch để trên bàn. Vừa định ngồi bệt xuống đất thì Cuddle đã nhảy bổ lên người tôi khiến tôi ngã ngào lần nữa.
-” Mày còn không mau ra khỏi cửa hàng của tao, cầm đống tiền này của mày về, mày muốn nguyền rủa luôn cái cửa hàng của tao đúng không?. “ Bác ta đứng dậy, cầm theo con dao mổ lợn, tôi sợ quá, vơ hết tiền lại nhét vào túi, rồi vội vàng cầm mấy túi thịt chạy ra khỏi cửa hàng.
Đi qua cái cửa hàng sữa, tôi lại nhớ đến Ingrid, cô nàng lâu lắm rồi chưa uống sữa. Lại nặng nề đi vào.
Chủ cửa hàng là một bác gái đã góa chồng sau thế chiến II. Tôi cảm giác bác ấy là người quý tôi nhất cái khu nhỏ bé này.
Bác ấy có thân hình khá đầy đặn, gương mặt phúc hậu, nhìn tôi mỉm cười. À và bác ấy mù màu. Tôi nghĩ đây là lý do mà bác ấy không như những người khác
“Ô cháu gái, cháu lại đến, nào, hôm nay cháu cần gì?”
“Cho cháu 5 chai sữa, hm.... và bơ nữa ạ!” Dù sao thì cũng thừa tiền. Tôi thầm cảm ơn ông bác bán thịt. Cho dù tôi cũng chả thích sữa lắm, nhưng Ingrid thì mê mẩn.
“Của cháu đây.”
Bác ấy là người duy nhất tôi dám ngẩng đầu lên cười. Chắc do bác ý mù màu. Tôi cầm tiền đưa cho bác nhưng bác ấy lại đẩy ra.
“Thôi cháu cứ cầm về đi, bác không nhận đâu. Mới..... cháu mấy tuổi nhỉ?.”
“Cháu 10 tuổi”
“À ừ 10 tuổi, bé vậy mà đã phải tự lập rồi!”
"Nhưng mà... cháu cứ nhận của bác mãi, cháu ngại.....” tôi nói giọng thỏ thẻ.
“Ngại gì mà ngại, ngày xưa ông bà ngoại cháu giúp bác nhiều mà, cháu cứ nhận đi, có gì khó khăn qua đây bác giúp” bác vẫn kiên trì nói tiếp.
“Dạ vâng ạ, cháu cám ơn bác” thôi đành vậy, cám ơn bác từ đáy lòng:<
Sau đó tôi đi lanh quanh hết khu chợ, “mua” được khá nhiều thứ. Nói là mua cho sang mồm, chứ toàn “bị” cho. Tôi cứ đến là họ chạy thẳng cẳng. Chả hay ho tí nào. Thịt cho Cuddle, cá và sữa cho Ingrid, cùng vô số rau củ quả các loại. Tay xách nách mang ra, cầm mấy túi đồ nặng trịch, tôi cùng cái chân thâm tím lề dề đi về nhà.
Đúng lúc đó, tôi thấy Pacifica đi đến như một thiên thần trong lòng dân chúng và một ác quỷ trong lòng một kẻ được coi là phản diện như tôi. Nhìn xem cái cách mà cô ta được yêu mến kìa. Thật khinh tởm. Mái tóc vàng óng dài đến giữa lưng, mặc cái váy hồng rực cùng bèo nhúm các thứ trông vừa điệu đà vừa nhiều tiền. Chậc, tôi cá là hầu hết tài sản nhà cô ta có được là nhờ tôi. Tôi không ghen tị gì đâu nhưng mà, cái yêu quý mà mọi người dành cho cô ta đều là do chà đạp lên danh dự của tôi mà có.
Cô ta đi dạo quanh con phố, có vẻ ghét cái bẩn thủi này lắm, nhíu mày khó chịu. Rồi nhìn thấy tôi thì có vẻ giải tỏa lắm, nhún nha nhún nhảy đến chỗ tôi.
Tôi thì kệ nó, nhanh nhanh chóng chóng về nhà, chả thể chịu nổi con nhỏ giả tạo này.
Về đến nhà tôi cảm thấy như thoát khỏi địa ngục. Ơn trời. Mang đống đồ nặng trịch để trên bàn. Vừa định ngồi bệt xuống đất thì Cuddle đã nhảy bổ lên người tôi khiến tôi ngã ngào lần nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook