Đưa Tôi Qua Tình Năm 17
-
Chương 20: Đồ Đê Tiện Ngọc Nam TrướcTiếp
Tôi trợn tròn mắt nhìn cậu ta, rồi cậu ta có mất khái niệm về giới tính hay không? Trông thấy ánh mắt ngơ ngác của tôi, Nam tỏ ra vẻ đáng thương, chu mỏ nói.
- Em không làm gì đâu, em thề!
- Chị tin em đi, em thề!
- Em mà làm gì chị em làm chó!
- Tin em đi, em thề!
- .
Tôi nhíu mày, nghi ngờ nhìn cậu ta, đột nhiên Nam kéo tay tôi rồi trỏ ra đám đông trước mặt.
- Chị coi kìa, An với Uyên; Hoàng với Hạ; Ngọc với Phúc; còn nữa kìa, có sao đâu, cứ tin em đi.
Tôi ậm ờ đồng ý, Ngọc Nam cười lên như phát khùng, túm lấy tay tôi, lôi ra bãi đất còn lại rồi ném bịch cái lều xuống.
- Bà ngồi nghỉ đi, tôi làm cho.
Tôi gật đầu ngồi xuống mỏm đá cạnh đó.
Ngọc Nam tay chân thoăn thoắt đóng cọc, buộc trại, chẳng mấy chốc đã hoàn thành: Hai mươi hai cái trại dựng lên dưới chân núi.
- Cho bà này!
Nam đưa cho tôi túi màu đen, tôi tò mò cầm lấy rồi ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
Chậc, bạn bè năm năm rồi giờ tôi mới để ý tới vẻ ngoài của Nam, cũng sáu múi đẹp trai không thua gì An đấy, à mà thôi, miêu tả nữa là bạn đọc rớt hết liêm sỉ.
Mặt tôi có chút nóng, mở cái túi ra, tuy nhiên.
PHAN NGỌC NAM!
- Mày ngu à!
Tôi giận giữ quát cậu ta, Nam giật mình lúng túng.
- Ủa.
sao?
- Mấy thứ này.
- Thì biết bà là chúa quên ngày của mình nên tôi chuẩn bị cho bà đó, cool fresh nha.
Mặt mũi tôi tối sầm, sao cậu ta lại có thể vô liêm sỉ như đũy An chứ, đống mà Hoàng An cho tôi còn chưa dùng hết nữa.
Mịa nó, lúc này tôi chỉ muốn đào lỗ mà chui xuống cho đỡ nhục thôi!
- Linh, nãy cám ơn bà nhé!
An tiến đến chỗ tôi nói nhỏ, tôi lạnh lùng lướt qua Uyên rồi nói.
- Cám ơn Nam kìa, thuốc của Nam không phải của tôi.
Vừa dứt lời, tôi bỗng cảm nhận được bầu không khí xung quanh đều trở nên nặng nề, ngưng đọng.
Lát sau, An lên tiếng, nhưng giọng cậu ta pha chút ngập ngừng lẫn khó khăn.
- Tôi cám ơn.
Nam gật đầu nhưng không nói gì, An quay lại nắm tay Uyên bỏ đi, rồi cái người ngơ ngác nhất vẫn là tôi.
Tôi còn chưa kịp định hình nổi quan hệ giữa Nam và An thì Nam đã ném vô lòng tôi hộp bánh.
- Sau này bà xa An ra chút, tôi mua bánh bà thích ăn đó.
Tôi không nói gì, thích thú ôm lấy hộp bánh rồi chui tọt vô lều.
- Ê, đứng ra, tui trải chăn xuống cho mà nằm, đỡ đau!
Nam vừa nói vừa xách cổ tôi ném ra, một mình cậu ta cẩn thận trải chăn bên trong.
Bỗng dưng, trong lòng tôi nổi lên chút thú vị trêu đùa.
- Không biết con gái nhà nào có phúc vớ được ông nhỉ?
Nam ngừng tay lại, hút hút cái mũi nói nhỏ.
- Bà đó!
- Thôi, tôi không dám, phúc mà tôi nói là nghiệp á!
- Bà.
- Ahihi, íhaha!
***
Trời nhá nhem tối chúng tôi mới thấy bóng hình cô chủ nhiệm bay trở lại.
Vậy là cả ngày nay cả lớp chỉ có ngồi lập đội đánh hạng liên quân mà thôi.
Và tất nhiên là, cô không trở về một mình mà còn dẫn theo soái ca ở đâu đó.
Cảm giác cô đang dùng danh nghĩa dẫn học sinh đi ngoại khóa để lên đây bắt chồng vậy!
Cô lên tiếng phân công cho từng nhóm gom củi lại đốt lửa trại.
Tôi thấy hơi bị thích rồi, trước giờ tôi chỉ thấy lửa trại qua tranh qua truyện chứ được trải nghiệm thì còn gì bằng.
- Linh, bà ăn gì chưa?
Đột nhiên Hoàng An vỗ nhẹ vào vai tôi hỏi.
Tôi cố ý gật đầu mặc dù tôi chưa ăn.
- Vậy hả?
An hỏi lại đầy tiếc nuối.
- Linh ơi, xúc xích của bà nè, ăn tối đi!
Vừa nghe được tiếng gọi, hai mắt tôi liếc xéo ngay lập tức, trừng đũy Nam.
Má nó, giấu đầu hở đuôi ạ.
Ngọc Nam bắt gặp ánh mắt của tôi liền biết điều gì không lành, cậu ta quay ra nhìn sắc mặt Hoàng An rồi run lên cầm cập, nhét vội xúc xích vô miệng nhồm nhoàm.
- À, à tôi quên, bà ăn rồi, ăn nữa thành heo!
" Heo cl"
Ngay lúc này tôi chỉ muốn bộp một phát vô đầu cậu ta cho hả giận.
Tuy nhiên không được, tôi chỉ có thể nở ra nụ cười miễn cưỡng không thể sượng trân hơn.
Xỉu up xỉu down với chủng loại ăn tàn phá hại như đũy Nam.
- Không sao đâu, tôi về trước.
Nói rồi An cười gượng đứng dậy.
Nhìn bóng cậu ta quay đi trong lòng tôi có chút có lỗi, tính kéo tay cậu ta lại xin lỗi nhưng lại bị Ngọc Nam ngăn cản.
- Mày muốn sao?
Tôi ngang giọng hỏi Nam, Nam lắp bắp xin tha.
- i em xin nhỗi chị mà, em không biết, không cố ý, chị quát em!
Ngọc Nam òa lên mè nheo.
Hễ dính cái chiêu này của nó là tôi bị cụt đường, cổ họng như bị cái gì đó chẹn ngang, hết nói nổi cái thói ăn vạ bớ làng bớ nước này.
Rồi tôi mà yêu nó, thì ai là công chúa đây?
***
Cả lớp tôi đốt lửa trại, ăn đồ nướng, hò hét khản cả cổ tới hơn mười giờ khuya.
Mấy đứa đi dập lửa, xem xét xung quanh, có cả mấy đứa đi giải quyết nỗi buồn nữa, còn lại thì đều chui tọt vô lều.
Tôi là một trong những đứa đang lăn lóc trong trại.
- Ngủ thôi!
Mắm Nam đi về liền vô trong lôi chăn gối ra.
Tôi sững sờ ngồi đó, cảm giác này vẫn cứ sai sai, ngay lập tức tôi dùng bé gối ôm của tôi chẹn ngang ở giữa.
- Mày qua vạch xem, tao thiến mày!
Nam cười hờ hờ rồi gật gật đầu, nhưng nụ cười này của nó khiến tôi cảm giác có cái gì đó bất an, nỗi bất an này dội từ sống lưng lên gáy lạnh toát.
- Em không làm gì đâu, em thề!
- Chị tin em đi, em thề!
- Em mà làm gì chị em làm chó!
- Tin em đi, em thề!
- .
Tôi nhíu mày, nghi ngờ nhìn cậu ta, đột nhiên Nam kéo tay tôi rồi trỏ ra đám đông trước mặt.
- Chị coi kìa, An với Uyên; Hoàng với Hạ; Ngọc với Phúc; còn nữa kìa, có sao đâu, cứ tin em đi.
Tôi ậm ờ đồng ý, Ngọc Nam cười lên như phát khùng, túm lấy tay tôi, lôi ra bãi đất còn lại rồi ném bịch cái lều xuống.
- Bà ngồi nghỉ đi, tôi làm cho.
Tôi gật đầu ngồi xuống mỏm đá cạnh đó.
Ngọc Nam tay chân thoăn thoắt đóng cọc, buộc trại, chẳng mấy chốc đã hoàn thành: Hai mươi hai cái trại dựng lên dưới chân núi.
- Cho bà này!
Nam đưa cho tôi túi màu đen, tôi tò mò cầm lấy rồi ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
Chậc, bạn bè năm năm rồi giờ tôi mới để ý tới vẻ ngoài của Nam, cũng sáu múi đẹp trai không thua gì An đấy, à mà thôi, miêu tả nữa là bạn đọc rớt hết liêm sỉ.
Mặt tôi có chút nóng, mở cái túi ra, tuy nhiên.
PHAN NGỌC NAM!
- Mày ngu à!
Tôi giận giữ quát cậu ta, Nam giật mình lúng túng.
- Ủa.
sao?
- Mấy thứ này.
- Thì biết bà là chúa quên ngày của mình nên tôi chuẩn bị cho bà đó, cool fresh nha.
Mặt mũi tôi tối sầm, sao cậu ta lại có thể vô liêm sỉ như đũy An chứ, đống mà Hoàng An cho tôi còn chưa dùng hết nữa.
Mịa nó, lúc này tôi chỉ muốn đào lỗ mà chui xuống cho đỡ nhục thôi!
- Linh, nãy cám ơn bà nhé!
An tiến đến chỗ tôi nói nhỏ, tôi lạnh lùng lướt qua Uyên rồi nói.
- Cám ơn Nam kìa, thuốc của Nam không phải của tôi.
Vừa dứt lời, tôi bỗng cảm nhận được bầu không khí xung quanh đều trở nên nặng nề, ngưng đọng.
Lát sau, An lên tiếng, nhưng giọng cậu ta pha chút ngập ngừng lẫn khó khăn.
- Tôi cám ơn.
Nam gật đầu nhưng không nói gì, An quay lại nắm tay Uyên bỏ đi, rồi cái người ngơ ngác nhất vẫn là tôi.
Tôi còn chưa kịp định hình nổi quan hệ giữa Nam và An thì Nam đã ném vô lòng tôi hộp bánh.
- Sau này bà xa An ra chút, tôi mua bánh bà thích ăn đó.
Tôi không nói gì, thích thú ôm lấy hộp bánh rồi chui tọt vô lều.
- Ê, đứng ra, tui trải chăn xuống cho mà nằm, đỡ đau!
Nam vừa nói vừa xách cổ tôi ném ra, một mình cậu ta cẩn thận trải chăn bên trong.
Bỗng dưng, trong lòng tôi nổi lên chút thú vị trêu đùa.
- Không biết con gái nhà nào có phúc vớ được ông nhỉ?
Nam ngừng tay lại, hút hút cái mũi nói nhỏ.
- Bà đó!
- Thôi, tôi không dám, phúc mà tôi nói là nghiệp á!
- Bà.
- Ahihi, íhaha!
***
Trời nhá nhem tối chúng tôi mới thấy bóng hình cô chủ nhiệm bay trở lại.
Vậy là cả ngày nay cả lớp chỉ có ngồi lập đội đánh hạng liên quân mà thôi.
Và tất nhiên là, cô không trở về một mình mà còn dẫn theo soái ca ở đâu đó.
Cảm giác cô đang dùng danh nghĩa dẫn học sinh đi ngoại khóa để lên đây bắt chồng vậy!
Cô lên tiếng phân công cho từng nhóm gom củi lại đốt lửa trại.
Tôi thấy hơi bị thích rồi, trước giờ tôi chỉ thấy lửa trại qua tranh qua truyện chứ được trải nghiệm thì còn gì bằng.
- Linh, bà ăn gì chưa?
Đột nhiên Hoàng An vỗ nhẹ vào vai tôi hỏi.
Tôi cố ý gật đầu mặc dù tôi chưa ăn.
- Vậy hả?
An hỏi lại đầy tiếc nuối.
- Linh ơi, xúc xích của bà nè, ăn tối đi!
Vừa nghe được tiếng gọi, hai mắt tôi liếc xéo ngay lập tức, trừng đũy Nam.
Má nó, giấu đầu hở đuôi ạ.
Ngọc Nam bắt gặp ánh mắt của tôi liền biết điều gì không lành, cậu ta quay ra nhìn sắc mặt Hoàng An rồi run lên cầm cập, nhét vội xúc xích vô miệng nhồm nhoàm.
- À, à tôi quên, bà ăn rồi, ăn nữa thành heo!
" Heo cl"
Ngay lúc này tôi chỉ muốn bộp một phát vô đầu cậu ta cho hả giận.
Tuy nhiên không được, tôi chỉ có thể nở ra nụ cười miễn cưỡng không thể sượng trân hơn.
Xỉu up xỉu down với chủng loại ăn tàn phá hại như đũy Nam.
- Không sao đâu, tôi về trước.
Nói rồi An cười gượng đứng dậy.
Nhìn bóng cậu ta quay đi trong lòng tôi có chút có lỗi, tính kéo tay cậu ta lại xin lỗi nhưng lại bị Ngọc Nam ngăn cản.
- Mày muốn sao?
Tôi ngang giọng hỏi Nam, Nam lắp bắp xin tha.
- i em xin nhỗi chị mà, em không biết, không cố ý, chị quát em!
Ngọc Nam òa lên mè nheo.
Hễ dính cái chiêu này của nó là tôi bị cụt đường, cổ họng như bị cái gì đó chẹn ngang, hết nói nổi cái thói ăn vạ bớ làng bớ nước này.
Rồi tôi mà yêu nó, thì ai là công chúa đây?
***
Cả lớp tôi đốt lửa trại, ăn đồ nướng, hò hét khản cả cổ tới hơn mười giờ khuya.
Mấy đứa đi dập lửa, xem xét xung quanh, có cả mấy đứa đi giải quyết nỗi buồn nữa, còn lại thì đều chui tọt vô lều.
Tôi là một trong những đứa đang lăn lóc trong trại.
- Ngủ thôi!
Mắm Nam đi về liền vô trong lôi chăn gối ra.
Tôi sững sờ ngồi đó, cảm giác này vẫn cứ sai sai, ngay lập tức tôi dùng bé gối ôm của tôi chẹn ngang ở giữa.
- Mày qua vạch xem, tao thiến mày!
Nam cười hờ hờ rồi gật gật đầu, nhưng nụ cười này của nó khiến tôi cảm giác có cái gì đó bất an, nỗi bất an này dội từ sống lưng lên gáy lạnh toát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook