Đưa Tôi Qua Tình Năm 17
-
Chương 1: Tiếng Sét Ái Tình
Chẳng biết các bạn đã bao giờ bị sét đánh chưa? Ý tôi là tiếng sét ái tình ấy, chứ sét do nghiệp quật thì có lẽ tôi cháy thui từ lâu luôn rồi.
Còn riêng tôi, từ cái ngày mà cậu ta lòi ra, một tia đạn đạo nào đó đã vô tình giáng thẳng vô trái tim tôi.
Trời ơi chu choa cha má tôi ơi, cậu ta là thằng con trai duy nhất hợp gu tôi đó!
Tôi- Hoàng Khánh Linh, học sinh trung học, năm nay tôi 17 tuổi, cái tuổi mà người ta hay nói về những chuyện tình lâm li bi đát, tôi cũng muốn thử lắm, khổ nỗi má tôi còn nói có chó nó yêu mày thì hỏi xem tôi có ai để ý? Không ai yêu tôi cũng có lý do cả đấy, mà người ta có yêu nhưng người ta đâu biết tôi ế bằng thực lực đi.
Cái đứa gì đâu ngoại hình bình thường, học lực kha khá, tạm ổn có chút tài lẻ tuy nhiên lại cuồng ngôn tình thái quá.
Mẫu hình lí tưởng trong tôi chỉ đơn giản sương sương là bá đạo như Tề Mặc, soái ca như Dương Lam Hàng, ngoài lạnh trong nóng như Hà Dĩ Thâm, pha chút dễ thương của Lục Cẩn Niên, giỏi IT ngang Tiêu Nại, chân tình giống Trình Tranh, to be còn mà tôi kể không hết nổi.
Túm lại là gu tôi chỉ có một sớ, mà cả cái sớ sơ lược bằng vài câu tàm tạm: Nhà mặt phố, bố làm to, không ki bo, giỏi chuyện vặt, không lặt nhặt, chẳng lăng nhăng, luôn quà tặng, cấm la mắng! Đó, có thế thôi mà riết hai năm cấp ba chẳng lấy ai phù hợp cho tới lúc cậu ta xuất hiện cả.
Ấy là vào một ngày đẹp trời, không trăng không sao, trường chúng tôi khai giảng năm học mới, tôi bước vào lớp 11.
Vẫn giống như mọi năm, cả trường phơi nắng chống mốc tập thể xong thì lên lớp, mà mới đến cửa lớp thì đám con gái đã xì xào cả lên rằng có trai đẹp chuyển đến.
Thực ra ban đầu tôi cũng chẳng để ý cho lắm, tôi đâu phải loại mê trai gì đâu! Nói không mê thì hơi nhột nhưng người tôi mê là mấy soái ca ngôn tình như bên trên ý.
Rảnh rỗi quá sinh nông nổi, tôi ngồi cắn bút, cắn đến nỗi tung luôn cái nắp bút mà vẫn không thấy ai đến.
Lát lâu sau có loáng thoáng bóng người ở cửa, tôi giật bút ra, đưa mắt lên nhìn thì ối dồi ôi, đôi môi nở hoa các bác ạ! Mực bắn tung tóe, lem nhem ở mặt.
Đang loay hoay thì bị đũy bạn trông thấy, nó cười ầm lên làm cả lớp quay xuống chiêm ngưỡng nhan sắc của tôi, ở phía cửa cũng có cái đầu ló ló vô nhìn.
Tôi thẹn quá thùng thằng đứng dậy chạy một mạch ra nhà vệ sinh.
Lúc đi lướt qua người đứng ngoài cửa vừa nãy tim tôi trật nhịp ạ.
Cái thứ gì đâu đẹp trai dã man, ăn đứt cái anh tài tử khối trên của đám con gái.
Cũng có vẻ tạm được rồi đó, tôi liền chốt mục tiêu rồi tìm thời cơ tốc biến lên hấp luôn!
Hơn mười phút cọ kị cuối cùng đám mực cũng trôi hết, nhưng đổi lại mặt tôi đỏ bừng lên.
Vừa về tới lớp thì cậu ta giới thiệu xong xuôi luôn rồi, tôi tặc lưỡi có chút tiếc nuối quay lại chỗ ngồi.
- Em thưa cô em ngồi đây được không ạ?
- Ồ!
Cả lớp hô lên kinh ngạc, lúc đó tôi cũng sững sờ lắm.
Mắt chữ a mồm chữ o trợn tròn lên, khoảnh khắc ấy tôi chỉ muốn chạy về nhà nói với má tôi rằng má ơi con có trai đẹp ngồi cùng rồi này.
Cô giáo cho phép, cậu ta cũng vác xác xuống chỗ tôi, nội tâm tôi gào thét kịch liệt nhưng vẫn phải trưng ra bản mặt thân thiện kiểu: Hi cậu!
Mục tiêu đã gần thêm một chút, chắc tôi cầm aleister dùng chiêu cuối nhốt cậu ta lại hấp luôn, chứ tốc biến thì phí lắm.
Đang mơ mơ màng màng tự luyến thì một màu trắng đập vào mặt tôi.
- Lau đi, mặt vẫn bẩn kìa.
Tôi ngơ ngác cầm lấy khăn tay, rõ ràng ban nãy rửa rất sạch rồi cơ mà.
Điên quá tôi sài cái khăn cậu ta đưa cho chà luôn vô mặt, chà tới mức cái khăn nhăn nhúm lại.
- Sạch chưa?
Tôi hỏi.
Cậu ta bụm miệng bật cười, hai má lúm hiện ra chao ôi cute thấy mẹ luôn.
Nhưng mà.
sai sai ở đâu đó.
Nghĩ một lát mới thấy vần đề, tôi chau mày ném trả cậu ta cái khăn, cậu ta bắt lấy rồi cố tình châm chọc tôi.
- Bộ cậu cầm tinh con chó à mà cắn bút như vậy.
Máu liều dồn máu não, tôi cầm nguyên cái áo khoác phang vô lưng cậu ta rõ đau, mặt tôi vênh lên tức giận.
- Ờ đó, rồi làm gì được nhau, cẩn thận có ngày tôi cắn cậu ba má cậu không nhận ra.
Đồ ma mới!
- .
Cậu ta bó tay cười trừ, miệng lẩm bẩm gì đó tôi không nghe rõ rồi khì khì quay mặt đi.
Tôi lúc đó đang trong trạng thái cuồng nộ level max nên thuận tay vứt luôn cái khăn, chân nọ trông chân kia đá vô chân cậu ta, thái độ khinh khỉnh quay lưng đi!
Đúng là tân li bi kịch, cái kiểu gặp nhau lần đầu mà dính tiếng sét này của tôi cũng là éo le quá đi.
Còn riêng tôi, từ cái ngày mà cậu ta lòi ra, một tia đạn đạo nào đó đã vô tình giáng thẳng vô trái tim tôi.
Trời ơi chu choa cha má tôi ơi, cậu ta là thằng con trai duy nhất hợp gu tôi đó!
Tôi- Hoàng Khánh Linh, học sinh trung học, năm nay tôi 17 tuổi, cái tuổi mà người ta hay nói về những chuyện tình lâm li bi đát, tôi cũng muốn thử lắm, khổ nỗi má tôi còn nói có chó nó yêu mày thì hỏi xem tôi có ai để ý? Không ai yêu tôi cũng có lý do cả đấy, mà người ta có yêu nhưng người ta đâu biết tôi ế bằng thực lực đi.
Cái đứa gì đâu ngoại hình bình thường, học lực kha khá, tạm ổn có chút tài lẻ tuy nhiên lại cuồng ngôn tình thái quá.
Mẫu hình lí tưởng trong tôi chỉ đơn giản sương sương là bá đạo như Tề Mặc, soái ca như Dương Lam Hàng, ngoài lạnh trong nóng như Hà Dĩ Thâm, pha chút dễ thương của Lục Cẩn Niên, giỏi IT ngang Tiêu Nại, chân tình giống Trình Tranh, to be còn mà tôi kể không hết nổi.
Túm lại là gu tôi chỉ có một sớ, mà cả cái sớ sơ lược bằng vài câu tàm tạm: Nhà mặt phố, bố làm to, không ki bo, giỏi chuyện vặt, không lặt nhặt, chẳng lăng nhăng, luôn quà tặng, cấm la mắng! Đó, có thế thôi mà riết hai năm cấp ba chẳng lấy ai phù hợp cho tới lúc cậu ta xuất hiện cả.
Ấy là vào một ngày đẹp trời, không trăng không sao, trường chúng tôi khai giảng năm học mới, tôi bước vào lớp 11.
Vẫn giống như mọi năm, cả trường phơi nắng chống mốc tập thể xong thì lên lớp, mà mới đến cửa lớp thì đám con gái đã xì xào cả lên rằng có trai đẹp chuyển đến.
Thực ra ban đầu tôi cũng chẳng để ý cho lắm, tôi đâu phải loại mê trai gì đâu! Nói không mê thì hơi nhột nhưng người tôi mê là mấy soái ca ngôn tình như bên trên ý.
Rảnh rỗi quá sinh nông nổi, tôi ngồi cắn bút, cắn đến nỗi tung luôn cái nắp bút mà vẫn không thấy ai đến.
Lát lâu sau có loáng thoáng bóng người ở cửa, tôi giật bút ra, đưa mắt lên nhìn thì ối dồi ôi, đôi môi nở hoa các bác ạ! Mực bắn tung tóe, lem nhem ở mặt.
Đang loay hoay thì bị đũy bạn trông thấy, nó cười ầm lên làm cả lớp quay xuống chiêm ngưỡng nhan sắc của tôi, ở phía cửa cũng có cái đầu ló ló vô nhìn.
Tôi thẹn quá thùng thằng đứng dậy chạy một mạch ra nhà vệ sinh.
Lúc đi lướt qua người đứng ngoài cửa vừa nãy tim tôi trật nhịp ạ.
Cái thứ gì đâu đẹp trai dã man, ăn đứt cái anh tài tử khối trên của đám con gái.
Cũng có vẻ tạm được rồi đó, tôi liền chốt mục tiêu rồi tìm thời cơ tốc biến lên hấp luôn!
Hơn mười phút cọ kị cuối cùng đám mực cũng trôi hết, nhưng đổi lại mặt tôi đỏ bừng lên.
Vừa về tới lớp thì cậu ta giới thiệu xong xuôi luôn rồi, tôi tặc lưỡi có chút tiếc nuối quay lại chỗ ngồi.
- Em thưa cô em ngồi đây được không ạ?
- Ồ!
Cả lớp hô lên kinh ngạc, lúc đó tôi cũng sững sờ lắm.
Mắt chữ a mồm chữ o trợn tròn lên, khoảnh khắc ấy tôi chỉ muốn chạy về nhà nói với má tôi rằng má ơi con có trai đẹp ngồi cùng rồi này.
Cô giáo cho phép, cậu ta cũng vác xác xuống chỗ tôi, nội tâm tôi gào thét kịch liệt nhưng vẫn phải trưng ra bản mặt thân thiện kiểu: Hi cậu!
Mục tiêu đã gần thêm một chút, chắc tôi cầm aleister dùng chiêu cuối nhốt cậu ta lại hấp luôn, chứ tốc biến thì phí lắm.
Đang mơ mơ màng màng tự luyến thì một màu trắng đập vào mặt tôi.
- Lau đi, mặt vẫn bẩn kìa.
Tôi ngơ ngác cầm lấy khăn tay, rõ ràng ban nãy rửa rất sạch rồi cơ mà.
Điên quá tôi sài cái khăn cậu ta đưa cho chà luôn vô mặt, chà tới mức cái khăn nhăn nhúm lại.
- Sạch chưa?
Tôi hỏi.
Cậu ta bụm miệng bật cười, hai má lúm hiện ra chao ôi cute thấy mẹ luôn.
Nhưng mà.
sai sai ở đâu đó.
Nghĩ một lát mới thấy vần đề, tôi chau mày ném trả cậu ta cái khăn, cậu ta bắt lấy rồi cố tình châm chọc tôi.
- Bộ cậu cầm tinh con chó à mà cắn bút như vậy.
Máu liều dồn máu não, tôi cầm nguyên cái áo khoác phang vô lưng cậu ta rõ đau, mặt tôi vênh lên tức giận.
- Ờ đó, rồi làm gì được nhau, cẩn thận có ngày tôi cắn cậu ba má cậu không nhận ra.
Đồ ma mới!
- .
Cậu ta bó tay cười trừ, miệng lẩm bẩm gì đó tôi không nghe rõ rồi khì khì quay mặt đi.
Tôi lúc đó đang trong trạng thái cuồng nộ level max nên thuận tay vứt luôn cái khăn, chân nọ trông chân kia đá vô chân cậu ta, thái độ khinh khỉnh quay lưng đi!
Đúng là tân li bi kịch, cái kiểu gặp nhau lần đầu mà dính tiếng sét này của tôi cũng là éo le quá đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook