Đũa Lệch Dễ Thương
-
Chương 4
Bối Nhĩ Đóa lấy cớ vào nhà vệ sinh để tạm thời thoát khỏi hiện trường khó xử này. Đứng trước gương trong nhà vệ sinh, Bối Nhĩ Đóa phát hiện mặt mình đỏ kỳ lạ, những lời nói bên bàn ăn vừa rồi vẫn còn văng vẳng bên tai.
Lạ thật, cô đâu phải tay mơ chưa từng gặp sóng gió, tại sao lại bị những lời nói đùa của Diệp Trữ Vi làm cho không biết phải ứng đối thế nào?
Cô điều chỉnh lại tâm lí, hi vọng trong thời gian tiếp theo mình có thể không để lộ sơ hở nào.
Hít sâu một hơi, thót bụng lại, tạm dừng năm giây rồi mới thở ra, bụng trở lại trạng thái tự nhiên.
Xong! Cô hất đầu đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Sau khi về bàn, Bối Nhĩ Đóa yên lặng ngồi xuống, may mà mọi người đã chuyển đề tài, không còn xoay quanh chủ đề cô và Diệp Trữ Vi nữa. Cuối cùng cô cũng có thời gian ăn chút gì đó.
Vừa cúi đầu lại thấy trong khay của mình chất đầy đồ ăn, có rau có mì, còn có hải sản như tôm, càng cua và sò huyết, cô hoài nghi nhìn Diệp Trữ Vi, đồ ăn trong khay của anh ta cũng giống của cô như đúc.
Thì ra nhân lúc cô rời bàn, Diệp Trữ Vi đã lấy đồ ăn giúp cô, lại vừa đúng là những món cô thích ăn.
Cô dùng ánh mắt lặng lẽ bày tỏ lòng biết ơn, cầm một chiếc càng cua lên.
“Diệp Trữ Vi, cậu không bóc cua cho bạn gái à?” Ánh mắt chị Chu kịp thời đưa tới: “Chị nhớ cậu rất giỏi bóc những thứ có vỏ cứng này mà”.
Diệp Trữ Vi đặt dĩa xuống, lấy khăn giấy lau tay, cầm chiếc càng của trên tay Bối Nhĩ Đóa đích thân kẹp vỡ bóc vỏ giúp cô, lấy phần thịt trắng muốt ra đặt vào đĩa của cô, nhân tiện bóc luôn mấy con tôm trong khay xếp thành hàng chỉnh tề, bỏ tất cả vỏ sang bên tay trái mình để tránh cho Bối Nhĩ Đóa khỏi chạm vào.
Sống đủ hai mươi lăm năm, lần đầu tiên được hưởng thụ sự phục vụ tỉ mỉ chu đáo như vậy, Bối Nhĩ Đóa quả thực thấy sợ vì được chăm sóc quá mức.
Chị Chu cười vui vẻ: “Chị đã nói từ lâu rồi mà, sau này ai có thể lấy được Diệp Trữ Vi thì người đó nhất định rất may mắn. Tay cậu ấy khéo lắm, không những nấu ăn rất ngon mà làm việc nhà cũng không có gì để chê trách, không giống vị đại gia nhà chị, ngay cả nấu gói mì ăn liền cũng không biết làm”.
Người đàn ông có khuôn mặt tròn đôn hậu ngồi bên cạnh chị Chu nghe vậy liền cười xấu hổ: “Bù đắp lẫn nhau mà, em đảm đang như vậy nên anh có kém một chút cũng không sao”.
Diệp Trữ Vi biết nấu ăn? Còn biết làm việc nhà? Bối Nhĩ Đóa hơi kinh ngạc, cô cho rằng anh ta là người say mê khoa học, trong nhà chỉ có hàng chồng thùng mì ăn liền, quần áo tất vo tròn nhét trong góc sofa, kính cửa sổ cả năm bám bụi mờ mờ, máy chơi game, máy tính và đồ công nghệ xếp chen chúc trong một khu vực chật hẹp, trên bàn là cả đống hộp cơm không...
Hiển nhiên một câu nói của chị Chu và những con tôm đã bóc vỏ được sắp xếp chỉnh tề trước mặt đã khiến ấn tượng của cô đối với Diệp Trữ Vi xảy ra thay đổi chóng mặt.
Trong lúc chị Chu và ông xã liếc mắt đưa tình với nhau, Bối Nhĩ Đóa lén hỏi Diệp Trữ Vi: “Anh biết nấu những món gì?”
“Món thường ngày”. Diệp Trữ Vi không nhìn cô.
“Chẳng hạn như?”
“Món thường ngày nghĩa là những món người bình thường hay ăn ở nhà”.
“...”
Bối Nhĩ Đóa không nói được gì, tại sao nói chuyện với người này lúc nào cũng vất vả như vậy? Cô đang định hỏi thẳng “anh có biết nướng cá hoa vàng không”, đột nhiên một giọng nữ vui sướng vang lên từ bàn bên cạnh: “Dật Lộ, ở bên này”.
Bối Nhĩ Đóa ngước mắt lên nhìn, Trương Dật Lộ mặc một bộ váy đầm màu đen, tóc đen ngang vai, trang điểm nhẹ nhàng tươi tắn thướt tha đi tới.
Hoắc Tiểu Đồng vội vã đứng lên đi ra đón, thân thiết kéo tay Trương Dật Lộ, cười tít mắt giới thiệu: “Giới thiệu với mọi người một đại mỹ nhân, phát thanh viên nổi tiếng của đài phát thanh thành phố, bạn thân của em Trương Dật Lộ. Vừa rồi cô ấy có hẹn ở trên lầu, em đã mời cô ấy xuống đây cho vui”.
Trừ Diệp Trữ Vi và Bối Nhĩ Đóa, ánh mắt mọi người ở đây đều sáng bừng, tới tấp chủ động chào hỏi Trương Dật Lộ.
“Đúng là một mỹ nhân”.
“Là Trương Dật Lộ ở đài phát thanh thành phố à? Thảo nào nghe giọng quen thế. Anh thỉnh thoảng cũng nghe chương trình của em đấy”.
“Nào nào, tiểu mỹ nữ, anh mời em một chén”.
Trương Dật Lộ tự nhiên hào phóng nhận những lời tâng bốc, mỉm cười chào hỏi mọi người. Cảnh này lọt vào mắt Bối Nhĩ Đóa nhưng cô không cảm thấy quá mức xúc động. Nói một cách công bằng, nếu không rõ Trương Dật Lộ là người kiểu gì, chỉ riêng ngoại hình xinh đẹp của cô ta lúc này đích xác đã có đủ vốn liếng để giành được thiện cảm của họ, chỉ cần yểu điệu đứng đó cũng đã là một phong cảnh.
“Em mời cô ấy xuống đây là có nguyên nhân. Đối tượng hẹn hò của cô ấy ở trên lầu chính là giám đốc của Hán Tư Uy, chúng ta có thể dựa vào quan hệ này để yêu cầu chiết khấu”. Hoắc Tiểu Đồng chớp chớp mắt nói với cô bạn tốt của mình: “Dật Lộ giúp bọn tớ nhé!”
“Chuyện này thì có vấn đề gì đâu”. Trương Dật Lộ cười: “Mọi người đều biết nhau cả, đương nhiên là phải giúp đỡ nhau”.
Nói tới đây, Trương Dật Lộ khẽ mím môi, đưa mắt nhìn về phía Bối Nhĩ Đóa: “Nhĩ Đóa, thật là trùng hợp, cậu cũng ở đây à?”
Bối Nhĩ Đóa biết không thể làm bộ không biết nữa, thản nhiên đón ánh mắt của cô ta, gật đầu: “Ờ, đến cùng với bạn trai”.
“Ơ, hai người biết nhau à?” Chân Chí Linh buột miệng hỏi.
“Đương nhiên, tôi và Nhĩ Đóa biết nhau rất nhiều năm rồi, trước khi học đại học vẫn ở cùng một thành phố, giữ liên lạc với nhau”. Trương Dật Lộ nói: “Có điều sau đó Nhĩ Đóa đến thành phố khác học đại học nên tôi với Nhĩ Đóa mới dần liên lạc ít đi, bây giờ thậm chí cô ấy có bạn trai mà tôi cũng không biết”.
“Bọn anh cũng đến hôm nay mới biết”. Hà Dương tiếp lời: “Công tác bảo mật của Diệp Trữ Vi làm quá tốt, giấu mọi chuyện kín như bưng. Trước khi Nhĩ Đóa đến bọn anh còn đánh cuộc xem Diệp Trữ Vi có bịa chuyện hay đi đâu đó tạm thời thuê một bạn gái đến lòe bọn anh không”.
“Vậy à?” Ánh mắt Trương Dật Lộ nhìn Bối Nhĩ Đóa lộ vẻ châm chọc rõ ràng, miệng lại nở nụ cười dịu dàng: “Nói vậy thì trước hôm nay tất cả mọi người chúng ta đều không biết”.
Bầu không khí yên lặng một cách tế nhị.
Chị Chu nghe vậy liền lên tiếng giảng hòa: “Chẳng phải vừa rồi Diệp Trữ Vi đã nói rồi sao? Thứ càng tốt thì càng sợ đưa ra công khai để người khác nhòm ngó. Xem cậu ấy chiều chuộng bạn gái thế nào đi, cứ như chỉ muốn giấu kĩ che chở cả đời ấy. Toàn bộ tôm cua trong khay của Nhĩ Đóa đều là cậu ấy bóc, cậu ấy chưa bao giờ chăm sóc ai như vậy”.
Trương Dật Lộ vẫn đang cười, chỉ là trước mắt có thêm một lớp sương lạnh. Cô ta không nói nữa mà chỉ nhìn Bối Nhĩ Đóa để cho thấy lập trường của mình. Bối Nhĩ Đóa không xứng với Diệp Trữ Vi, Diệp Trữ Vi chịu để Bối Nhĩ Đóa ngồi ở đây chẳng qua chỉ là một màn kịch tồi, mình sẽ chống mắt xem con bé này có thể diễn được bao lâu.
Bối Nhĩ Đóa không để ý tới Trương Dật Lộ nữa, chuẩn bị đứng lên đến kệ đồ ăn lấy đồ.
“Muốn ăn gì để anh lấy giúp em”. Diệp Trữ Vi đưa tay đè vai cô lại: “Em không cần đi lấy, cứ ngồi đây để anh đi”.
Bối Nhĩ Đóa nói: “Em muốn ăn canh xương sườn hầm củ sen, cánh gà và mì Ý”.
“Bít tết bò chín tới có ăn không?”
“Có”.
“Em ngồi đây chờ anh”. Tay anh ta cuối cùng chậm rãi rời khỏi vai Bối Nhĩ Đóa, đứng dậy vòng qua ghế đi ra ngoài, bước qua sát bên người Trương Dật Lộ mà không nhìn cô ta lấy một cái.
Trương Dật Lộ đứng sững tại chỗ. Cô ta cực kỳ rõ ràng, vừa rồi lúc mình xuất hiện ánh mắt mọi người đều lập tức tập trung lên người mình, Bối Nhĩ Đóa mặc dù không để ý đến cô ta nhưng cũng nhìn một cái, chỉ có Diệp Trữ Vi từ đầu tới đuôi không hề chú ý đến cô ta nửa giây.
Thấy sắc mặt Trương Dật Lộ càng ngày càng không ổn, Hoắc Tiểu Đồng vội vàng khẽ huých cô ta để nhắc nhở cô ta hoàn hồn.
“Rất vui được biết mọi người, khi khác có cơ hội lại tới chơi, hôm nay tôi còn có việc, xin phép cáo từ”. Trương Dật Lộ nói rất lễ độ rồi thướt tha quay đi.
Hoắc Tiểu Đồng liếc bạn trai một cái rồi đứng dậy đuổi theo.
Trương Dật Lộ càng đi càng nhanh, không để ý đến Hoắc Tiểu Đồng đằng sau liên tục gọi tên mình. Ra đến cửa xoay cô ta chợt dừng bước quay lại, nói rất kiêu ngạo: “Không thể thế được. Diệp Trữ Vi và Bối Nhĩ Đóa? Có đánh chết tớ cũng không tin Diệp Trữ Vi lại thích loại người như cô ta. Vì sao anh ấy phải phối hợp diễn trò với cô ta để cho cô ta thể diện?”
Hoắc Tiểu Đồng ngẩn ra một lát rồi nói: “Mỗi người một sở thích, biết đâu Diệp Trữ Vi lại thích loại hình này?”
“Không thể!”
“Dật Lộ, tại sao cậu kích động như vậy? Cậu biết Diệp Trữ Vi à?” Hoắc Tiểu Đồng chưa bao giờ thấy Trương Dật Lộ công khai thể hiện sự bực tức mãnh liệt như vậy nên cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhắc tới cái tên Diệp Trữ Vi, Trương Dật Lộ buông mí mắt, hàng lông mi vừa dài vừa cong như bao trùm một lớp đau buồn đã hóa thành thực thể.
Cô ta nhớ tới một tòa biệt thự hai tầng, sau đó là một nam sinh cao ráo từ biệt thự đi ra. Anh ta ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế mây ngoài sân, tai nghe nhạc, cúi đầu đọc một quyển sách dày như cục gạch, gương mặt nhìn nghiêng lạnh lùng tao nhã thấp thoáng sau tán cây sum suê. Kí ức chuyển đến một thời gian khác, một người đàn ông ra vào Viện nghiên cứu bên kia phố, có lúc anh ta chưa kịp thay áo blouse trắng, bước từ trên bậc thềm xuống, một cơn gió thổi tới làm tung bay góc áo blouse như đôi cánh bồ câu trắng.
Cô ta biết người này là Diệp Trữ Vi, giành được học bổng của trường đại học danh giá nhất toàn quốc, đến thành phố L học chuyên ngành y học động vật, học một mạch đại học cao học bảy năm liền, giành được vô số giải thưởng, sau khi tốt nghiệp về thành phố H làm việc ở Viện nghiên cứu.
Viện nghiên cứu của Diệp Trữ Vi nằm đối diện tòa nhà phát thanh của cô ta, cô ta vẫn chú ý đến nhất cử nhất động của Diệp Trữ Vi, chưa bao giờ phát hiện bên cạnh anh ta có sự xuất hiện của người khác giới nào, vậy thì lấy đâu ra bạn gái?
Bây giờ Bối Nhĩ Đóa đột nhiên mọc lên, ngang nhiên tự nhận là bạn gái của anh ta, anh ta lại cam tâm tình nguyện phối hợp diễn trò với Bối Nhĩ Đóa, rốt cuộc đây là chuyện gì?
Trương Dật Lộ vẫn giấu tình cảm đơn phương dành cho Diệp Trữ Vi ở chỗ sâu nhất trong lòng, chính bản thân cô ta cũng không dám hi vọng. Nhường lại cho Bối Nhĩ Đóa? Cửa cũng không có!
“Dật Lộ!” Hoắc Tiểu Đồng rụt rè nhắc nhở: “Cậu lên tầng trên đi, đừng quên cậu còn đang hẹn hò đấy”.
Trương Dật Lộ nhấc cằm như cười như không: “Tớ lên ngay đây”.
***
Buổi liên hoan kết thúc, mọi người đi ra khỏi khách sạn Hán Tư Uy, Bối Nhĩ Đóa đột nhiên bị người khác giẫm mạnh lên chân. Hoắc Tiểu Đồng đi phía trước quay lại: “Xin lỗi lỡ giẫm phải chân cô”.
Bối Nhĩ Đóa nói một tiếng lạnh nhạt: “Không sao”.
Cô cúi đầu nhìn mũi giầy. Mũi giầy bị gót giầy tám phân giẫm thành một vết lõm xấu xí.
Hoắc Tiểu Đồng mỉm cười: “Giầy của cô bao nhiêu tiền, có cần phí sửa chữa không?”
Bất cứ người nào cũng có thể thấy đôi giày này của Bối Nhĩ Đóa chẳng qua chỉ là giày thể thao rất thông thường, đâu cần phí sửa chữa gì? Hoắc Tiểu Đồng lại cố ý nói như vậy, những lời của Trương Dật Lộ khiến cô ta cũng coi thường Bối Nhĩ Đóa một cách vô cớ.
Nghe thấy bạn gái nói một câu không hề thỏa đáng, Cao Hiển Âm cau mày nói: “Sao tay chân em lúc nào cũng vụng về thế?”
“Em sơ ý thôi mà”. Hoắc Tiểu Đồng nhìn Bối Nhĩ Đóa, lại nói: “Hay là thế này, đôi giày này giá bao nhiêu, tôi sẽ đền cô giá gốc?”
Ngoài dự liệu là Diệp Trữ Vi đột nhiên cúi xuống xem xét vết lõm trên mũi giầy Bối Nhĩ Đóa một cách rất nghiêm túc rồi nói ngắn gọn: “Không cần phiền phức, chúng tôi sang siêu thị đối diện mua đôi khác còn đôi này vứt đi”.
Mặt Hoắc Tiểu Đồng co giật một chút, ý anh là gì? Bị tôi giẫm một cái đã vứt đi như rác rưởi?
“Đi thôi”. Diệp Trữ Vi kéo tay Bối Nhĩ Đóa cất bước đi sang siêu thị bên kia đường trong ánh mắt sững sờ của mọi người.
Đến cửa siêu thị bên kia phố, đã không nhìn thấy những người ngoài cửa khách sạn, Diệp Trữ Vi buông tay Bối Nhĩ Đóa ra rồi đi thẳng vào siêu thị.
“Này!” Bối Nhĩ Đóa đuổi theo Diệp Trữ Vi, tò mò hỏi: “Anh định mua giầy cho tôi thật à?”
“Mua giầy? Tôi lên tầng hai mua ít đồ. Khu bán giầy ở tầng một, cô có mua thì tự đi mà mua”. Anh ta cúi xuống thoáng nhìn đôi giầy dưới chân cô: “Có điều tôi cho rằng về nhà giặt qua là được, vẫn đi tốt”.
“...”
Một mình Diệp Trữ Vi lên tầng hai, một mình Bối Nhĩ Đóa đi dạo dưới tầng một, chẳng bao lâu đã hết hứng thú. Cô xem thời gian, đã nửa tiếng trôi qua mà Diệp Trữ Vi còn chưa xuống, không biết anh ta còn chưa chọn xong đồ hay là đã về một mình rồi?
Nghĩ đến đây, cô đi lên tầng hai tìm một vòng nhưng lại không tìm được Diệp Trữ Vi, lại đi ra cửa siêu thị xem nhưng cũng không thấy bóng dáng anh ta đâu.
Chắc là anh ta mua đồ xong đi về rồi. Cũng phải, họ vốn chỉ là một cặp tình nhân giả dối, trước đó cũng không giao hẹn anh ta phải chịu trách nhiệm đón đưa. Bối Nhĩ Đóa định bắt taxi về nhưng bắt taxi ở khu phố náo nhiệt này cũng không hề dễ dàng. Cô đang nhìn trái nhìn phải lại nghe thấy có tiếng gọi phía sau.
“Bối Nhĩ Đóa”.
Bối Nhĩ Đóa quay lại nhìn thấy Diệp Trữ Vi xách một túi đựng đồ điện tử đứng trước mặt mình.
Ánh đèn đêm lấp lánh, bầu không khí tương đối nóng nực, sự xuất hiện của anh ta mang đến một chút mát mẻ trong lành khiến cô cảm thấy yên tâm một cách khó hiểu.
Tâm tình Bối Nhĩ Đóa đột nhiên trở nên tốt đẹp: “Vừa rồi tôi lên tầng hai tìm một vòng mà không tìm được anh nên tưởng anh đã về rồi”.
“Tôi lái xe đến, bãi đậu xe bên kia”.
“Anh định đưa tôi về sao?” Nói thật là cô không ngờ lại có đãi ngộ này.
“Cô muốn tự bắt xe về thì tôi cũng không ép”. Anh ta cũng đỡ mất thời gian.
“Có thể quá giang đương nhiên tốt hơn nhiều, đi thôi!”
Vừa lên xe điện thoại của Bối Nhĩ Đóa đã đổ chuông, người gọi đến là Đường Lật. Lúc cô nghe điện thoại, Diệp Trữ Vi ngồi trên ghế lái liếc nhìn cô bằng ánh mắt ý tứ sâu xa nhưng cô không phát hiện.
“Nhĩ Đóa, tớ gọi đến để nhắc cậu đăng thêm vài bức ảnh, mọi người đều đang chờ đấy”.
“Ờ, giờ tớ đang ở bên ngoài, lát nữa về nhà nói chuyện với cậu sau”
“Bây giờ cậu dang ở đâu?”
“Tớ đang ở trên xe của Diệp Trữ Vi”.
“A, khéo nhỉ, cậu ở chỗ anh ta thật à? Vậy hai người mau chụp mấy kiểu chung đi”. Đường Lật chớp thời cơ ngay.
“Được rồi, để tớ xem đã. Thế nhé”.
Nghe điện xong, Bối Nhĩ Đóa dùng điện thoại lên weibo của mình. Thời gian từ lần đăng ảnh trước đã được sáu ngày, những bình luận về bức ảnh chụp bóng nắng của cô và Diệp Trữ Vi càng ngày càng nhiều, nội dung cơ bản chỉ có một yêu cầu: Đòi ảnh chụp chính diện.
“Anh nói xem vì sao dân mạng bây giờ lại thích xem ảnh người ta có đôi có cặp như vậy?” Bối Nhĩ Đóa lẩm bẩm.
“Lúc đói mà không có gì ăn, qua nhà hàng xóm ngửi mùi cá kho họ làm cũng có thể lót dạ về tinh thần”.
Không nghĩ tới anh ta lại dưa ra một kiến giải độc đáo hợp tình hợp lý như vậy, Bối Nhĩ Đóa trầm tư suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Vậy chúng ta chụp ảnh chung đi, chụp chính diện”.
Đúng lúc này gặp đèn đỏ, xe dừng lại, Bối Nhĩ Đóa bắt đầu loay hoay điện thoại di động, mở máy ảnh, chuyển sang chế độ chụp ảnh tự sướng, ngồi dịch lại gần dựa vào vai Diệp Trữ Vi.
“Anh có thể ngẩng lên nhìn ống kính không?”
Diệp Trữ Vi chậm rãi ngước mắt lên.
“Ánh mắt anh có thể dịu dàng hơn một chút không? Đừng nhìn như người ta thiếu nợ anh thế”.
Anh ta điều chỉnh tâm tình trong mắt.
Hiệu quả rất thấp.
“Nhìn chúng ta không giống tình nhân chút nào, ngay cả chính mình cũng không lừa nổi”. Bối Nhĩ Đóa phát hiện vấn đề, giơ điện thoại di động lên cao hơn một chút, phát hiện cánh tay bắt đầu mỏi: “Anh có thể tập trung tinh thần hơn chút nữa không? Ý tôi là trạng thái, thí dụ như tôi thế này”.
Cô vừa nói vừa nở nụ cười rạng rỡ trước ống kính để lộ hàm răng trắng tinh: “Phải làm cho người ta cảm thấy rất hạnh phúc, rất ngọt ngào, hiểu không?”
Một giây sau, một cánh tay lạnh lùng đặt lên vai cô.
Lần đầu tiên anh ta chủ động dựa vào gần, mang theo cả áp lực bẩm sinh trên người, nhìn về phía ống kính, nghiêm túc uốn nắn cho cô: “Chỉ có người IQ không đến sáu mươi mới cười như cô, thu lại một chút”.
“...”
Bối Nhĩ Đóa miễn cưỡng thu bớt nụ cười trên môi.
“Chẳng phải cô muốn tạo cảm giác chúng ta rất thân mật sao?” Anh ta vừa nói vừa đưa tay trái qua cầm lấy điện thoại của cô, hạ thấp điện thoại xuống rồi ấn phím chụp rất nhanh: “Xong rồi”.
Anh ta trả lại điện thoại cho cô, đồng thời cũng rút tay phải về, tốc độ nhanh đến mức cô không phản ứng kịp.
Cô cúi xuống xem, trời ạ, đây là cái gì? Anh ta chụp chính mình đẹp như tài tử còn cô thì hai mắt trợn ngược, bị dìm hàng thê thảm.
“Không được, tấm này không tính”. Cô nghiêm túc kháng nghị: “Chúng ta chụp kiểu khác”.
Đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, anh ta nhanh chóng khởi động xe, tiếng khiếu nại của cô ngập chìm trong gió.
Lạ thật, cô đâu phải tay mơ chưa từng gặp sóng gió, tại sao lại bị những lời nói đùa của Diệp Trữ Vi làm cho không biết phải ứng đối thế nào?
Cô điều chỉnh lại tâm lí, hi vọng trong thời gian tiếp theo mình có thể không để lộ sơ hở nào.
Hít sâu một hơi, thót bụng lại, tạm dừng năm giây rồi mới thở ra, bụng trở lại trạng thái tự nhiên.
Xong! Cô hất đầu đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Sau khi về bàn, Bối Nhĩ Đóa yên lặng ngồi xuống, may mà mọi người đã chuyển đề tài, không còn xoay quanh chủ đề cô và Diệp Trữ Vi nữa. Cuối cùng cô cũng có thời gian ăn chút gì đó.
Vừa cúi đầu lại thấy trong khay của mình chất đầy đồ ăn, có rau có mì, còn có hải sản như tôm, càng cua và sò huyết, cô hoài nghi nhìn Diệp Trữ Vi, đồ ăn trong khay của anh ta cũng giống của cô như đúc.
Thì ra nhân lúc cô rời bàn, Diệp Trữ Vi đã lấy đồ ăn giúp cô, lại vừa đúng là những món cô thích ăn.
Cô dùng ánh mắt lặng lẽ bày tỏ lòng biết ơn, cầm một chiếc càng cua lên.
“Diệp Trữ Vi, cậu không bóc cua cho bạn gái à?” Ánh mắt chị Chu kịp thời đưa tới: “Chị nhớ cậu rất giỏi bóc những thứ có vỏ cứng này mà”.
Diệp Trữ Vi đặt dĩa xuống, lấy khăn giấy lau tay, cầm chiếc càng của trên tay Bối Nhĩ Đóa đích thân kẹp vỡ bóc vỏ giúp cô, lấy phần thịt trắng muốt ra đặt vào đĩa của cô, nhân tiện bóc luôn mấy con tôm trong khay xếp thành hàng chỉnh tề, bỏ tất cả vỏ sang bên tay trái mình để tránh cho Bối Nhĩ Đóa khỏi chạm vào.
Sống đủ hai mươi lăm năm, lần đầu tiên được hưởng thụ sự phục vụ tỉ mỉ chu đáo như vậy, Bối Nhĩ Đóa quả thực thấy sợ vì được chăm sóc quá mức.
Chị Chu cười vui vẻ: “Chị đã nói từ lâu rồi mà, sau này ai có thể lấy được Diệp Trữ Vi thì người đó nhất định rất may mắn. Tay cậu ấy khéo lắm, không những nấu ăn rất ngon mà làm việc nhà cũng không có gì để chê trách, không giống vị đại gia nhà chị, ngay cả nấu gói mì ăn liền cũng không biết làm”.
Người đàn ông có khuôn mặt tròn đôn hậu ngồi bên cạnh chị Chu nghe vậy liền cười xấu hổ: “Bù đắp lẫn nhau mà, em đảm đang như vậy nên anh có kém một chút cũng không sao”.
Diệp Trữ Vi biết nấu ăn? Còn biết làm việc nhà? Bối Nhĩ Đóa hơi kinh ngạc, cô cho rằng anh ta là người say mê khoa học, trong nhà chỉ có hàng chồng thùng mì ăn liền, quần áo tất vo tròn nhét trong góc sofa, kính cửa sổ cả năm bám bụi mờ mờ, máy chơi game, máy tính và đồ công nghệ xếp chen chúc trong một khu vực chật hẹp, trên bàn là cả đống hộp cơm không...
Hiển nhiên một câu nói của chị Chu và những con tôm đã bóc vỏ được sắp xếp chỉnh tề trước mặt đã khiến ấn tượng của cô đối với Diệp Trữ Vi xảy ra thay đổi chóng mặt.
Trong lúc chị Chu và ông xã liếc mắt đưa tình với nhau, Bối Nhĩ Đóa lén hỏi Diệp Trữ Vi: “Anh biết nấu những món gì?”
“Món thường ngày”. Diệp Trữ Vi không nhìn cô.
“Chẳng hạn như?”
“Món thường ngày nghĩa là những món người bình thường hay ăn ở nhà”.
“...”
Bối Nhĩ Đóa không nói được gì, tại sao nói chuyện với người này lúc nào cũng vất vả như vậy? Cô đang định hỏi thẳng “anh có biết nướng cá hoa vàng không”, đột nhiên một giọng nữ vui sướng vang lên từ bàn bên cạnh: “Dật Lộ, ở bên này”.
Bối Nhĩ Đóa ngước mắt lên nhìn, Trương Dật Lộ mặc một bộ váy đầm màu đen, tóc đen ngang vai, trang điểm nhẹ nhàng tươi tắn thướt tha đi tới.
Hoắc Tiểu Đồng vội vã đứng lên đi ra đón, thân thiết kéo tay Trương Dật Lộ, cười tít mắt giới thiệu: “Giới thiệu với mọi người một đại mỹ nhân, phát thanh viên nổi tiếng của đài phát thanh thành phố, bạn thân của em Trương Dật Lộ. Vừa rồi cô ấy có hẹn ở trên lầu, em đã mời cô ấy xuống đây cho vui”.
Trừ Diệp Trữ Vi và Bối Nhĩ Đóa, ánh mắt mọi người ở đây đều sáng bừng, tới tấp chủ động chào hỏi Trương Dật Lộ.
“Đúng là một mỹ nhân”.
“Là Trương Dật Lộ ở đài phát thanh thành phố à? Thảo nào nghe giọng quen thế. Anh thỉnh thoảng cũng nghe chương trình của em đấy”.
“Nào nào, tiểu mỹ nữ, anh mời em một chén”.
Trương Dật Lộ tự nhiên hào phóng nhận những lời tâng bốc, mỉm cười chào hỏi mọi người. Cảnh này lọt vào mắt Bối Nhĩ Đóa nhưng cô không cảm thấy quá mức xúc động. Nói một cách công bằng, nếu không rõ Trương Dật Lộ là người kiểu gì, chỉ riêng ngoại hình xinh đẹp của cô ta lúc này đích xác đã có đủ vốn liếng để giành được thiện cảm của họ, chỉ cần yểu điệu đứng đó cũng đã là một phong cảnh.
“Em mời cô ấy xuống đây là có nguyên nhân. Đối tượng hẹn hò của cô ấy ở trên lầu chính là giám đốc của Hán Tư Uy, chúng ta có thể dựa vào quan hệ này để yêu cầu chiết khấu”. Hoắc Tiểu Đồng chớp chớp mắt nói với cô bạn tốt của mình: “Dật Lộ giúp bọn tớ nhé!”
“Chuyện này thì có vấn đề gì đâu”. Trương Dật Lộ cười: “Mọi người đều biết nhau cả, đương nhiên là phải giúp đỡ nhau”.
Nói tới đây, Trương Dật Lộ khẽ mím môi, đưa mắt nhìn về phía Bối Nhĩ Đóa: “Nhĩ Đóa, thật là trùng hợp, cậu cũng ở đây à?”
Bối Nhĩ Đóa biết không thể làm bộ không biết nữa, thản nhiên đón ánh mắt của cô ta, gật đầu: “Ờ, đến cùng với bạn trai”.
“Ơ, hai người biết nhau à?” Chân Chí Linh buột miệng hỏi.
“Đương nhiên, tôi và Nhĩ Đóa biết nhau rất nhiều năm rồi, trước khi học đại học vẫn ở cùng một thành phố, giữ liên lạc với nhau”. Trương Dật Lộ nói: “Có điều sau đó Nhĩ Đóa đến thành phố khác học đại học nên tôi với Nhĩ Đóa mới dần liên lạc ít đi, bây giờ thậm chí cô ấy có bạn trai mà tôi cũng không biết”.
“Bọn anh cũng đến hôm nay mới biết”. Hà Dương tiếp lời: “Công tác bảo mật của Diệp Trữ Vi làm quá tốt, giấu mọi chuyện kín như bưng. Trước khi Nhĩ Đóa đến bọn anh còn đánh cuộc xem Diệp Trữ Vi có bịa chuyện hay đi đâu đó tạm thời thuê một bạn gái đến lòe bọn anh không”.
“Vậy à?” Ánh mắt Trương Dật Lộ nhìn Bối Nhĩ Đóa lộ vẻ châm chọc rõ ràng, miệng lại nở nụ cười dịu dàng: “Nói vậy thì trước hôm nay tất cả mọi người chúng ta đều không biết”.
Bầu không khí yên lặng một cách tế nhị.
Chị Chu nghe vậy liền lên tiếng giảng hòa: “Chẳng phải vừa rồi Diệp Trữ Vi đã nói rồi sao? Thứ càng tốt thì càng sợ đưa ra công khai để người khác nhòm ngó. Xem cậu ấy chiều chuộng bạn gái thế nào đi, cứ như chỉ muốn giấu kĩ che chở cả đời ấy. Toàn bộ tôm cua trong khay của Nhĩ Đóa đều là cậu ấy bóc, cậu ấy chưa bao giờ chăm sóc ai như vậy”.
Trương Dật Lộ vẫn đang cười, chỉ là trước mắt có thêm một lớp sương lạnh. Cô ta không nói nữa mà chỉ nhìn Bối Nhĩ Đóa để cho thấy lập trường của mình. Bối Nhĩ Đóa không xứng với Diệp Trữ Vi, Diệp Trữ Vi chịu để Bối Nhĩ Đóa ngồi ở đây chẳng qua chỉ là một màn kịch tồi, mình sẽ chống mắt xem con bé này có thể diễn được bao lâu.
Bối Nhĩ Đóa không để ý tới Trương Dật Lộ nữa, chuẩn bị đứng lên đến kệ đồ ăn lấy đồ.
“Muốn ăn gì để anh lấy giúp em”. Diệp Trữ Vi đưa tay đè vai cô lại: “Em không cần đi lấy, cứ ngồi đây để anh đi”.
Bối Nhĩ Đóa nói: “Em muốn ăn canh xương sườn hầm củ sen, cánh gà và mì Ý”.
“Bít tết bò chín tới có ăn không?”
“Có”.
“Em ngồi đây chờ anh”. Tay anh ta cuối cùng chậm rãi rời khỏi vai Bối Nhĩ Đóa, đứng dậy vòng qua ghế đi ra ngoài, bước qua sát bên người Trương Dật Lộ mà không nhìn cô ta lấy một cái.
Trương Dật Lộ đứng sững tại chỗ. Cô ta cực kỳ rõ ràng, vừa rồi lúc mình xuất hiện ánh mắt mọi người đều lập tức tập trung lên người mình, Bối Nhĩ Đóa mặc dù không để ý đến cô ta nhưng cũng nhìn một cái, chỉ có Diệp Trữ Vi từ đầu tới đuôi không hề chú ý đến cô ta nửa giây.
Thấy sắc mặt Trương Dật Lộ càng ngày càng không ổn, Hoắc Tiểu Đồng vội vàng khẽ huých cô ta để nhắc nhở cô ta hoàn hồn.
“Rất vui được biết mọi người, khi khác có cơ hội lại tới chơi, hôm nay tôi còn có việc, xin phép cáo từ”. Trương Dật Lộ nói rất lễ độ rồi thướt tha quay đi.
Hoắc Tiểu Đồng liếc bạn trai một cái rồi đứng dậy đuổi theo.
Trương Dật Lộ càng đi càng nhanh, không để ý đến Hoắc Tiểu Đồng đằng sau liên tục gọi tên mình. Ra đến cửa xoay cô ta chợt dừng bước quay lại, nói rất kiêu ngạo: “Không thể thế được. Diệp Trữ Vi và Bối Nhĩ Đóa? Có đánh chết tớ cũng không tin Diệp Trữ Vi lại thích loại người như cô ta. Vì sao anh ấy phải phối hợp diễn trò với cô ta để cho cô ta thể diện?”
Hoắc Tiểu Đồng ngẩn ra một lát rồi nói: “Mỗi người một sở thích, biết đâu Diệp Trữ Vi lại thích loại hình này?”
“Không thể!”
“Dật Lộ, tại sao cậu kích động như vậy? Cậu biết Diệp Trữ Vi à?” Hoắc Tiểu Đồng chưa bao giờ thấy Trương Dật Lộ công khai thể hiện sự bực tức mãnh liệt như vậy nên cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhắc tới cái tên Diệp Trữ Vi, Trương Dật Lộ buông mí mắt, hàng lông mi vừa dài vừa cong như bao trùm một lớp đau buồn đã hóa thành thực thể.
Cô ta nhớ tới một tòa biệt thự hai tầng, sau đó là một nam sinh cao ráo từ biệt thự đi ra. Anh ta ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế mây ngoài sân, tai nghe nhạc, cúi đầu đọc một quyển sách dày như cục gạch, gương mặt nhìn nghiêng lạnh lùng tao nhã thấp thoáng sau tán cây sum suê. Kí ức chuyển đến một thời gian khác, một người đàn ông ra vào Viện nghiên cứu bên kia phố, có lúc anh ta chưa kịp thay áo blouse trắng, bước từ trên bậc thềm xuống, một cơn gió thổi tới làm tung bay góc áo blouse như đôi cánh bồ câu trắng.
Cô ta biết người này là Diệp Trữ Vi, giành được học bổng của trường đại học danh giá nhất toàn quốc, đến thành phố L học chuyên ngành y học động vật, học một mạch đại học cao học bảy năm liền, giành được vô số giải thưởng, sau khi tốt nghiệp về thành phố H làm việc ở Viện nghiên cứu.
Viện nghiên cứu của Diệp Trữ Vi nằm đối diện tòa nhà phát thanh của cô ta, cô ta vẫn chú ý đến nhất cử nhất động của Diệp Trữ Vi, chưa bao giờ phát hiện bên cạnh anh ta có sự xuất hiện của người khác giới nào, vậy thì lấy đâu ra bạn gái?
Bây giờ Bối Nhĩ Đóa đột nhiên mọc lên, ngang nhiên tự nhận là bạn gái của anh ta, anh ta lại cam tâm tình nguyện phối hợp diễn trò với Bối Nhĩ Đóa, rốt cuộc đây là chuyện gì?
Trương Dật Lộ vẫn giấu tình cảm đơn phương dành cho Diệp Trữ Vi ở chỗ sâu nhất trong lòng, chính bản thân cô ta cũng không dám hi vọng. Nhường lại cho Bối Nhĩ Đóa? Cửa cũng không có!
“Dật Lộ!” Hoắc Tiểu Đồng rụt rè nhắc nhở: “Cậu lên tầng trên đi, đừng quên cậu còn đang hẹn hò đấy”.
Trương Dật Lộ nhấc cằm như cười như không: “Tớ lên ngay đây”.
***
Buổi liên hoan kết thúc, mọi người đi ra khỏi khách sạn Hán Tư Uy, Bối Nhĩ Đóa đột nhiên bị người khác giẫm mạnh lên chân. Hoắc Tiểu Đồng đi phía trước quay lại: “Xin lỗi lỡ giẫm phải chân cô”.
Bối Nhĩ Đóa nói một tiếng lạnh nhạt: “Không sao”.
Cô cúi đầu nhìn mũi giầy. Mũi giầy bị gót giầy tám phân giẫm thành một vết lõm xấu xí.
Hoắc Tiểu Đồng mỉm cười: “Giầy của cô bao nhiêu tiền, có cần phí sửa chữa không?”
Bất cứ người nào cũng có thể thấy đôi giày này của Bối Nhĩ Đóa chẳng qua chỉ là giày thể thao rất thông thường, đâu cần phí sửa chữa gì? Hoắc Tiểu Đồng lại cố ý nói như vậy, những lời của Trương Dật Lộ khiến cô ta cũng coi thường Bối Nhĩ Đóa một cách vô cớ.
Nghe thấy bạn gái nói một câu không hề thỏa đáng, Cao Hiển Âm cau mày nói: “Sao tay chân em lúc nào cũng vụng về thế?”
“Em sơ ý thôi mà”. Hoắc Tiểu Đồng nhìn Bối Nhĩ Đóa, lại nói: “Hay là thế này, đôi giày này giá bao nhiêu, tôi sẽ đền cô giá gốc?”
Ngoài dự liệu là Diệp Trữ Vi đột nhiên cúi xuống xem xét vết lõm trên mũi giầy Bối Nhĩ Đóa một cách rất nghiêm túc rồi nói ngắn gọn: “Không cần phiền phức, chúng tôi sang siêu thị đối diện mua đôi khác còn đôi này vứt đi”.
Mặt Hoắc Tiểu Đồng co giật một chút, ý anh là gì? Bị tôi giẫm một cái đã vứt đi như rác rưởi?
“Đi thôi”. Diệp Trữ Vi kéo tay Bối Nhĩ Đóa cất bước đi sang siêu thị bên kia đường trong ánh mắt sững sờ của mọi người.
Đến cửa siêu thị bên kia phố, đã không nhìn thấy những người ngoài cửa khách sạn, Diệp Trữ Vi buông tay Bối Nhĩ Đóa ra rồi đi thẳng vào siêu thị.
“Này!” Bối Nhĩ Đóa đuổi theo Diệp Trữ Vi, tò mò hỏi: “Anh định mua giầy cho tôi thật à?”
“Mua giầy? Tôi lên tầng hai mua ít đồ. Khu bán giầy ở tầng một, cô có mua thì tự đi mà mua”. Anh ta cúi xuống thoáng nhìn đôi giầy dưới chân cô: “Có điều tôi cho rằng về nhà giặt qua là được, vẫn đi tốt”.
“...”
Một mình Diệp Trữ Vi lên tầng hai, một mình Bối Nhĩ Đóa đi dạo dưới tầng một, chẳng bao lâu đã hết hứng thú. Cô xem thời gian, đã nửa tiếng trôi qua mà Diệp Trữ Vi còn chưa xuống, không biết anh ta còn chưa chọn xong đồ hay là đã về một mình rồi?
Nghĩ đến đây, cô đi lên tầng hai tìm một vòng nhưng lại không tìm được Diệp Trữ Vi, lại đi ra cửa siêu thị xem nhưng cũng không thấy bóng dáng anh ta đâu.
Chắc là anh ta mua đồ xong đi về rồi. Cũng phải, họ vốn chỉ là một cặp tình nhân giả dối, trước đó cũng không giao hẹn anh ta phải chịu trách nhiệm đón đưa. Bối Nhĩ Đóa định bắt taxi về nhưng bắt taxi ở khu phố náo nhiệt này cũng không hề dễ dàng. Cô đang nhìn trái nhìn phải lại nghe thấy có tiếng gọi phía sau.
“Bối Nhĩ Đóa”.
Bối Nhĩ Đóa quay lại nhìn thấy Diệp Trữ Vi xách một túi đựng đồ điện tử đứng trước mặt mình.
Ánh đèn đêm lấp lánh, bầu không khí tương đối nóng nực, sự xuất hiện của anh ta mang đến một chút mát mẻ trong lành khiến cô cảm thấy yên tâm một cách khó hiểu.
Tâm tình Bối Nhĩ Đóa đột nhiên trở nên tốt đẹp: “Vừa rồi tôi lên tầng hai tìm một vòng mà không tìm được anh nên tưởng anh đã về rồi”.
“Tôi lái xe đến, bãi đậu xe bên kia”.
“Anh định đưa tôi về sao?” Nói thật là cô không ngờ lại có đãi ngộ này.
“Cô muốn tự bắt xe về thì tôi cũng không ép”. Anh ta cũng đỡ mất thời gian.
“Có thể quá giang đương nhiên tốt hơn nhiều, đi thôi!”
Vừa lên xe điện thoại của Bối Nhĩ Đóa đã đổ chuông, người gọi đến là Đường Lật. Lúc cô nghe điện thoại, Diệp Trữ Vi ngồi trên ghế lái liếc nhìn cô bằng ánh mắt ý tứ sâu xa nhưng cô không phát hiện.
“Nhĩ Đóa, tớ gọi đến để nhắc cậu đăng thêm vài bức ảnh, mọi người đều đang chờ đấy”.
“Ờ, giờ tớ đang ở bên ngoài, lát nữa về nhà nói chuyện với cậu sau”
“Bây giờ cậu dang ở đâu?”
“Tớ đang ở trên xe của Diệp Trữ Vi”.
“A, khéo nhỉ, cậu ở chỗ anh ta thật à? Vậy hai người mau chụp mấy kiểu chung đi”. Đường Lật chớp thời cơ ngay.
“Được rồi, để tớ xem đã. Thế nhé”.
Nghe điện xong, Bối Nhĩ Đóa dùng điện thoại lên weibo của mình. Thời gian từ lần đăng ảnh trước đã được sáu ngày, những bình luận về bức ảnh chụp bóng nắng của cô và Diệp Trữ Vi càng ngày càng nhiều, nội dung cơ bản chỉ có một yêu cầu: Đòi ảnh chụp chính diện.
“Anh nói xem vì sao dân mạng bây giờ lại thích xem ảnh người ta có đôi có cặp như vậy?” Bối Nhĩ Đóa lẩm bẩm.
“Lúc đói mà không có gì ăn, qua nhà hàng xóm ngửi mùi cá kho họ làm cũng có thể lót dạ về tinh thần”.
Không nghĩ tới anh ta lại dưa ra một kiến giải độc đáo hợp tình hợp lý như vậy, Bối Nhĩ Đóa trầm tư suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Vậy chúng ta chụp ảnh chung đi, chụp chính diện”.
Đúng lúc này gặp đèn đỏ, xe dừng lại, Bối Nhĩ Đóa bắt đầu loay hoay điện thoại di động, mở máy ảnh, chuyển sang chế độ chụp ảnh tự sướng, ngồi dịch lại gần dựa vào vai Diệp Trữ Vi.
“Anh có thể ngẩng lên nhìn ống kính không?”
Diệp Trữ Vi chậm rãi ngước mắt lên.
“Ánh mắt anh có thể dịu dàng hơn một chút không? Đừng nhìn như người ta thiếu nợ anh thế”.
Anh ta điều chỉnh tâm tình trong mắt.
Hiệu quả rất thấp.
“Nhìn chúng ta không giống tình nhân chút nào, ngay cả chính mình cũng không lừa nổi”. Bối Nhĩ Đóa phát hiện vấn đề, giơ điện thoại di động lên cao hơn một chút, phát hiện cánh tay bắt đầu mỏi: “Anh có thể tập trung tinh thần hơn chút nữa không? Ý tôi là trạng thái, thí dụ như tôi thế này”.
Cô vừa nói vừa nở nụ cười rạng rỡ trước ống kính để lộ hàm răng trắng tinh: “Phải làm cho người ta cảm thấy rất hạnh phúc, rất ngọt ngào, hiểu không?”
Một giây sau, một cánh tay lạnh lùng đặt lên vai cô.
Lần đầu tiên anh ta chủ động dựa vào gần, mang theo cả áp lực bẩm sinh trên người, nhìn về phía ống kính, nghiêm túc uốn nắn cho cô: “Chỉ có người IQ không đến sáu mươi mới cười như cô, thu lại một chút”.
“...”
Bối Nhĩ Đóa miễn cưỡng thu bớt nụ cười trên môi.
“Chẳng phải cô muốn tạo cảm giác chúng ta rất thân mật sao?” Anh ta vừa nói vừa đưa tay trái qua cầm lấy điện thoại của cô, hạ thấp điện thoại xuống rồi ấn phím chụp rất nhanh: “Xong rồi”.
Anh ta trả lại điện thoại cho cô, đồng thời cũng rút tay phải về, tốc độ nhanh đến mức cô không phản ứng kịp.
Cô cúi xuống xem, trời ạ, đây là cái gì? Anh ta chụp chính mình đẹp như tài tử còn cô thì hai mắt trợn ngược, bị dìm hàng thê thảm.
“Không được, tấm này không tính”. Cô nghiêm túc kháng nghị: “Chúng ta chụp kiểu khác”.
Đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, anh ta nhanh chóng khởi động xe, tiếng khiếu nại của cô ngập chìm trong gió.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook