Chủ nhật, 5:48 p.m

Samantha có thể nghe thấy tiếng xột xoạt cha cô đang cựa mình trong mộ. Không bao giờ trí tưởng tượng phong phú của Martin Jellicoe có thể nghĩ tới hình ảnh con gái ông chuẩn bị cho một cuộc hẹn với Richard Addison - và còn ở nhà một tên luật sư nữa chứ. Ông sẽ không thấy việc này có lợi lộc gì, và thậm chí còn tệ hơn, ông sẽ vui mừng chỉ ra rằng sự mạo hiểm này của cô rất có khả năng kết thúc không tốt đẹp.

Cô cũng hơi e ngại, nhưng chỉ về việc mình đang ngày càng gắn bó sâu sắc với người đàn ông này. Sex là một chuyện, và dù nó làm cô cực kì thỏa mãn, nó cũng làm Rick đứng hẳn về phe cô. Cô là đồ ngốc nếu không lợi dụng điều đó và cảm thấy vui vì nó. Nhưng hẹn hò với anh lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Giờ không chỉ là cô quan tâm đến lợi ích của riêng mình nữa; mọi việc ngày càng rối rắm, gặp gỡ bạn bè của anh, giới thiệu mình với tư cách gì - bạn anh? Người yêu của anh?

Tim cô bắt đầu đập nhanh, Sam cúi đầu vào tủ quần áo đi mượn của mình. “Tôi phải mặc cái thứ quái quỉ gì bây giờ?”

Cô có thể nghe thấy tiếng cười của Rick từ phòng khách.

“Mặc thứ gì em thích ấy. Nhưng Godzilla đang tấn công tên người máy kia. Anh tưởng em nói Godzilla luôn phản diện.”

Cầm lên một chiếc váy liền hai dây, cô đi ra phía cửa phòng ngủ. “Không, em bảo nó tuyệt nhất khi nó là vai phản diện. Cái này thế nào?” cô giơ lên chiếc váy ngắn màu vàng đỏ.

Anh ngóc đầu lên nhìn qua tràng kỉ. “Đẹp đấy. Nhưng-”

Cô nhăn mày. “Nhưng sao?”

“Vết thương trên lưng em sẽ lộ ra.”

Cứt thật. Tuýp thuốc sát trùng bác sĩ Klemm đưa cô đã làm vết thương hết đau, và làm cô luôn quên mất về nó. “Anh sẽ mặc gì?”

“Như thế này thôi.”

“Nhưng trông anh ổn rồi.”

“Cảm ơn em. Nếu em muốn anh có thể đổ gì đó lên áo.”

Anh lại đang trêu cô, như anh đã bắt đầu trêu từ lúc nhận ra bữa tối với Tom và Kate Donner làm cô lo lắng. Dù cô đã đồng ý đi, một phần vì anh ám chỉ cô là một kẻ nhát gan nếu muốn từ chối, nhưng chủ yếu là bởi vì sáng nay sau khi anh đã chạy tới cứu cô, cô cảm thấy mình nợ anh một thứ gì đó.

“Tìm được gì chưa?” Rick hỏi, cúi nhìn vào tủ quần áo.

“Quay ra và kể cho em chuyện gì đang xảy ra,” cô nói. “Em sẽ cho anh xem em tìm được gì.”

“Màu xanh lá đẹp đấy. Vì Godzilla.”

“Quay lại tràng kỉ đi ông bạn.”

Anh giơ tay lên vờ đầu hàng. “Được rồi, được rồi.”

Cô không ngăn được mình bật cười, một điều thật đáng sợ. Cô chưa thể thân thiết với anh đến vậy chứ, tới mức nhìn anh vui cũng làm cô vui.

Cuộc sống mới này thật lạ - và thật hấp dẫn. Cô lắc đầu xua đi những suy nghĩ, kéo một chiếc váy mùa hè khỏi móc và đóng cửa tủ lại để cô có thể thử mà anh không bình luận gì được. Cô cần ngăn mình bị phân tâm bởi sự hài lòng dịu dàng đối với cuộc sống này. Trong nghề của cô, sự dịu dàng dàng đồng nghĩa với giam cầm - hoặc cái chết. Công việc. Cô đang làm việc, cố gắng giải quyết vụ này.

Dù cô vẫn còn hơi suy nghĩ về sự dính líu của Donner, cô không còn băn khoăn gì về Dante Partino. Khi cảnh sát đưa tên quản lý đi, họ đã mang theo những hộp tài liệu trong văn phòng hắn. Đối với một tên quản lý nghiêm túc như vậy, văn phòng của hắn khá là lộn xộn, nhưng cô không muốn bình luận về chuyện đó. Cô định tối nay sẽ qua đó xem có còn lại gì không. Nếu không thì tìm ra nơi Partino sống cũng khá đơn giản. Vì Rick đã nhận lấy việc tìm hai viên đá kia, cô cần làm gì đó. Ngồi chơi không làm cô phát điên, và cô không định quên đi là ai đó muốn cô chết. Ngược lại với Addison, người chỉ muốn cô.

“Được rồi, cái này thì sao?” cô hỏi, thu hết can đảm của mình. Tối nay cô sẽ hòa nhập, bởi đó là những gì cô làm. Nếu không phải vì khả năng chết tiệt của Addison có thể hiểu được chính xác cô đang nghĩ gì và cảm thấy thế nào, cô sẽ coi tối nay là một vụ dễ dàng. Được rồi, khá dễ dàng.

“Em chọn màu xanh rồi.” anh nói, lại đứng lên.

“Nó có tay ngắn và lưng cao,” cô kiên nhẫn giải thích. “Dù vậy, nếu anh nghĩ trông em giống con quái vật phá hủy Tokyo, em sẽ đi thay.”

“Trông em không giống Godzilla,” anh đáp lại, nụ cười ấm áp bừng sáng khuôn mặt đẹp trai gọn gàng của anh. “Trông em rất tuyệt.”

Sam thở phào. “Tốt. Giờ còn tóc và trang điểm.”

“Em không cần đâu.”

“Trả lời tốt đấy, nhưng em không cần nịnh nọt. Em muốn mình thật... ổn. Kiểu như người bình thường ấy. Dù sao thì em đoán bà Donner cũng là người bình thường. Em biết là Havard thì không.”

“Em chạm vào mặt xấu của Tom, vì cậu ấy nghĩ đôi khi có người muốn lợi dụng anh. Cậu ấy thực sự khá bình thường - dù kinh nghiệm của anh trong lĩnh vực đó cũng hơi hạn chế.”

“Em cũng vậy.” Trận chiến kinh khủng giữa hai con Godzilla đang cao trào nên cô ngồi xuống cạnh Rick trên tràng kỉ. Trang điểm có thể đợi sau khi Tokyo được giải cứu. “Em đoán nhé,” cô nói sau một lát, liếc nhìn anh.

Anh vẫn đang chăm chú nhìn cô. “Tất nhiên.”

“Không ai lợi dụng anh phải không? Chưa bao giờ.”

“Không.”

“Nhưng ông bạn Peter Wallis thì có.”

Hàm anh nghiến lại. “Anh đoán là qui luật nào cũng có ngoại lệ.”

“Chỉ một?” cô đáp lại

“Anh cho là em đang nói về Dante?”

Ý cô là Donner nhưng cô vẫn gật đầu. “Anh đã tin hắn ta.”

“Đúng, nhưng không giống như vậy. Anh cũng đã quen biết hắn một thời gian, nhưng hắn không cùng hạng với Peter. Và vì Peter, gần đây anh rất thận trọng khi chọn bạn của mình, Sam. Anh đã bị thất vọng một lần. Và chuyện đó sẽ không xảy ra lần nữa.”

Cô gặp ánh mắt anh lần nữa. “Vậy em đang ở hạng mục nào?”

Đôi mắt xám chạm mắt cô. “Anh e là em là một mục hoàn toàn mới.” Anh lướt bàn tay chậm rãi lên đùi cô. “Và là một mục rất thú vị.”

Hơi nóng bắt đầu từ điểm họ chạm nhau chạy dọc ngược chân cô. “Được rồi. Một câu hỏi nữa.”

“Em đang làm anh lỡ mất bộ phim đấy, người Mĩ.”

Cô lờ đi lời phản đối; anh rõ ràng không có hứng thú gì với phim về những con quái vật dã man. “Anh đã ngồi với em trên tràng kỉ này nửa giờ rồi, và anh đang là một quí ông hoàn hảo.”

“À. Ý em là sao chúng ta chưa trần truồng và làm tình với nhau à?”

Ôi, đàn ông. “Ừ, kiểu như vậy.”

“Bởi vì một giờ nữa chúng ta phải đi, và giờ thì anh không muốn vội.”

“Chiều nay anh đã làm đấy thôi.”

“Đó là trước khi chúng ta biết về O’Hannon. Giờ anh thấy mình... quan tâm tới sự an toàn của em hơn, và anh định sẽ dành thời gian với em tối nay và tận hưởng từng inch trên cơ thể quyến rũ của em.”

Cô rùng mình. Chúa ơi, anh làm cô thấy mình... yếu đuối. “Nó sẽ không kéo dài đâu, anh biết mà,” cô nói, cố tạo ra một khoảng cách tâm lý giữa họ.

Đôi lông mày thanh tú của anh nhíu lại. “Cái gì không kéo dài?”

“Cái này.” Cô chỉ vào giữa họ. “Anh và em. Đối mặt với nó đi, chúng ta còn mới mẻ với nhau. Nhưng vụ này sắp xong rồi. Khi chúng ta biết ai là người đang giữ viên đá, mọi chuyện sẽ qua đi. Em không có lý do gì để ở lại, và anh chắc chắn có nhiều việc phải làm hơn là làm tình với em.”

Anh đứng lên, sự tức giận thể hiện rõ trong những động tác chính xác. “Hay đấy. Anh đi lấy chai bia. 6.30 gặp anh dưới lầu.”

“Được.”

Nửa đường ra tới cửa, anh khựng lại, quay người và đi về phía cô, đặt tay lên đầu gối cô để mặt họ chỉ cách nhau vài inch. “Nhiều người nghĩ họ hiểu được anh,” anh nói giọng trầm trầm, mắt lóe sáng, “và nhiều người hối hận vì nghĩ như vậy.”

“Rick, đó chỉ là sự thật. Em không-”

“Em đã cho anh một vài ý kiến của em về những việc xảy ra gần đây. Anh mong là em sẽ đợi tới khi anh đưa ra ý kiến của mình trước khi em tự quyết định thay anh.”

Với lời đó, anh rời đi, cánh cửa đóng nhẹ nhàng sau lưng anh dù rằng - và có thể vì rằng - cô muốn anh đóng sầm nó lại. Chết tiệt. Không có ai khó hiểu thế này cả. Cô rất giỏi đánh giá tính cách người khác chỉ trong vài giây. Cuộc sống của cô thường phụ thuộc vào khả năng của cô trong lĩnh vực này. Addison dường như thực sự lo lắng về cô và thực sự thấy xúc phạm khi cô không coi đây là một mối quan hệ lâu dài.

Giải quyết vụ này và biến. Đó chính là giải pháp. Cô tới đây theo những điều kiện và lý do của riêng mình. Khi cô rời đi, đó là bởi vì cô muốn, không phải vì anh quyết định đã tới lúc cô phải đi. Khi cô hướng sự chú ý của mình vào chiếc tivi khổng lồ, Mechagodzilla đang thua trận. Ha. Ít nhất thì một vài thứ trên thế giới vẫn đi đúng hướng.

Cô trang điểm và chỉnh đầu tóc khoảng 5 lần trước khi hài lòng là trông chúng tạm được, rồi cố tình đợi tới 7h kém 20 mới xuống lầu. Richard Addison có thể ra lệnh bất cứ thứ gì anh muốn, và cô cũng có thể dễ dàng nhắc anh là cô là một nhà thầu độc lập.

Trong khi cô nghĩ là anh đang tức giận đi đi lại lại trong sảnh để đợi cô, thực sự thì cô lại phải đi tìm anh ngoài hồ bơi đang nhấm nháp thứ gì đó mùi giống như gin. “Sẵn sàng chưa?” cô hỏi, không thể ngăn được sự cộc cằn trong giọng nói.

Anh đứng lên. “Tới giờ rồi à?”

Cô muốn chắt lưỡi khinh thường, nhưng thế thì anh sẽ biết là anh chọc tức được cô. Thay vào đó, Sam chỉ gật đầu, dẫn đường ra lối đi.

Chiếc Bentley đứng - không, đang gầm gừ sẵn sàng phóng vụt lên - ngay trước thềm nhà. Dù không muốn, một sự phấn khích chạy dọc sống lưng cô. Cô sẽ ngồi trong một chiếc Bentley khốn kiếp.

“Này,” anh nói, ném chìa khóa cho cô.

Cô định nói là mình không có bằng lái hợp pháp nhưng may mắn đã kịp thuyết phục mình không làm điều ngu ngốc đó ngay trước khi suy nghĩ đó kịp thành hình. “Ôi, mẹ ơi,” cô ngâm nga, trượt vào sau bánh lái khi Ben mở cửa cho cô.

“Cái thứ này giá bao nhiêu?” cô hỏi, bật động cơ lên và ga hết cỡ.

“Khá nhiều đấy. Cố đừng giết cả hai chúng ta.”

Không thể ngăn một nụ cười mở rộng, Sam nhấn mở số và đạp chân vào cần gia tốc. Họ bay xuống lối đi và chỉ vừa kịp tránh hai cánh cổng đang mở ra khi hai viên cảnh sát nhảy ra khỏi đường đi.

“Đường nào?”

“Rẽ phải ở ngã tư. Tới đó anh sẽ chỉ đường cho em.” Anh đã thắt dây an toàn, nhưng ngoài ra có vẻ không quan tâm đến những thiệt hại cô có thể gây ra.

Khi họ đã đi qua một dãy biệt thự và chiếc cầu để dẫn tới khu dân cư khá giả với những ngôi nhà giống nhau của Palm Beach, cô đi chậm lại. Trong khu này, những đứa trẻ cưỡi xe đạp và giày patin ồn ào trên vỉa hè, và cô chắc chắn không muốn gây hại gì tới chúng. Trông chúng thật... ngây thơ, không hề có ý nghĩ là người xấu vẫn tồn tại trên thế giới này. Cô không thể tưởng tượng hình ảnh mình hồn nhiên như thế. Một suy nghĩ đáng sợ nảy ra trong cô.

“Họ không có con chứ?”

“Rẽ phải,” anh nói, điều chỉnh luồng gió từ phía lỗ thông khí bên cửa gần anh.

“Ôi, chúa ơi. Anh không nói cho em là sẽ có trẻ con.”

“Em cũng từng là trẻ con,” anh nói, sự thích thú ẩn trong giọng nói. “Anh chắc là em sẽ đối phó được thôi.”

“Em chưa bao giờ là trẻ con. Chúng mấy tuổi?”

“Chris 19 rồi, nhưng nó không ở nhà. Đã bắt đầu học kì ở Yale.”

“Yale. Ở xa đây. Càng xa, càng tốt. Giờ thì nói tin xấu đi.”

Anh bật cười. “Mike 14 tuổi, và Olivia lên 9”

Sam rên lên. “Đây là một cuộc phục kích khốn kiếp.”

“Không đâu. Bọn chúng đều là những đứa trẻ ngoan. Và Kate là một đầu bếp giỏi. Nhà thứ 3 bên tay trái.”

Những ngôi nhà ở đây khá giản dị, với sân lớn và có cổng để bảo đảm riêng tư. Nhà của Donner không có cổng, nhưng có một hàng rào cọc trắng chạy dọc lề đường chỉ để trang trí. Chúa lòng lành, một hàng rào cọc trắng.

Richard tập trung chú ý tới Samantha khi họ đi lên lối vào rất ngắn. Anh đã chơi xấu khi không nói cho cô mọi điều, nhưng cô đã làm anh tức giận, vậy nên công bằng vẫn là công bằng.

Từ phản ứng của cô thì đây thực sự là lần đầu tiên cô tới vùng ngoại ô - hoặc ít nhất là lần đầu tiên đi ăn tối cùng một gia đình bình thường ở vùng ngoại ô. Ngôi nhà của cô mà cảnh sát đã lục soát nằm giữa một khu nhà ở đang xuống cấp, nhưng vì lý do gì đó anh không tin là cô giao thiệp nhiều với hàng xóm. Theo bản báo cáo chính thức thì không ai ở đó biết gì về cô ngoài việc là cô cháu gái tốt bụng và lặng lẽ của Juanita Fuentes.

Cô đỗ chiếc Bentley nhưng không tắt máy. Thay vào đó, cô ngồi im, trông như đang mong chờ một cơn lốc cuốn họ ra biển.

“Đi nào. Hít thật sâu và vào thôi.”

Trừng mắt nhìn anh, cô tắt máy và mở cửa xe. Rồi cô khựng lại. “Cứt thật. Chúng ta không phải mang quà hay gì đấy chứ, phải không?”

Richard tự hỏi liệu Jane có gặp nhiều vấn đề như vậy khi Tarzan ăn tối lần đầu với gia đình cô. Sẽ vui đây khi mà anh hướng dẫn cô về với văn minh. “Anh chuẩn bị rồi. Mở cốp ra.”

“Thùng xe, Addison. Nếu em không được nói thạch, thì anh không được nói cốp.” [18]

Lúc này anh sẽ không tranh luận với cô thay váo đó lấy ra hai gói quà nhỏ được gói cẩn thận. “Anh sẽ mang chúng hay là em muốn mang?” anh hỏi, đóng cốp - thùng xe - lại bằng khuỷu tay.

“Em sẽ đánh rơi mất.” Cô nhíu mày, đi tới cạnh anh khi họ đi lên con đường rải sỏi dẫn vào cánh cửa đôi trước nhà. “Không, đưa em một thứ. Để tay em có thứ gì để làm.”

Đánh giá xem thứ nào khó vỡ hơn, anh đưa nó cho cô và ấn ngón trỏ vào chuông cửa. Anh cũng chưa nói với cô rằng trông cô hơn cả tuyệt vời, với mái tóc lượn sóng thả quanh vai và đôi môi ánh lên màu đồng nhạt, trông cô thật ấn tượng. Cô cũng đã làm gì đó với đôi mắt mình; màu xanh của váy làm màu mắt cô đậm như ngọc lục bảo, và đôi mi đen, dài một cách khó tin.

“Được rồi, họ không có nhà,” cô nói sau khoảng 5 giây. “Đi thôi.”

“Đồ nhát gan.”

Câu nói giành được sự chú ý của cô, như anh đã dự đoán. Lưng cô thẳng lên và môi cô mím lại khi cô nghiến răng. “Hôm nay em đã đối mặt với một quả lựu đạn chết tiệt,” cô gầm gừ. “Hai quả chứ.”

Cửa bật mở. “Thế thì cái này sẽ dễ thôi,” anh thì thầm, và bước lên chào Tom.

Anh luôn thích nhà Donner. Nó thật... ấm áp, và thân thiết, và mời gọi, theo một cách mà một dinh thự 20 mẫu không thể có. Đây là một tổ ấm nơi con người sống, không phải địa điểm để một người tiếp những vị nguyên thủ quốc gia và tổ chức những dạ hội từ thiện và chỉ ở đó 1, 2 tháng trong cả năm.

“Kate vẫn ở trong bếp,” Tom nói, đóng cửa lại sau lưng họ. Anh cố che giấu, nhưng Richard vẫn thấy ánh mắt ngưỡng mộ anh dành cho Samantha. Trong giây lát nữa, cô sẽ còn đối mặt với nhiều điều nữa, nhưng cảnh báo trước sẽ chỉ làm cô trốn đi.

Hoặc có thể là không. Samantha bắt tay Tom, dành cho anh một nụ cười ấm áp và không tỏ thái độ gì là cô chỉ coi anh là một kiểu nhân vật phản diện nào đó. “Nơi này đẹp thật.”

“Cảm ơn. Chúng tôi phá bỏ ngôi nhà cũ ở đây 6 năm trước và xây ngôi nhà này. Vẫn đang phải chỉnh sửa thêm, nhưng thế cũng vui,” Donner đáp lại, với niềm tự hào của một người đã tự tay coi sóc vị trí của từng miếng gỗ và thạch cao. “Hai người muốn uống gì không? Bọn tớ vừa đặt mấy chiếc đèn lồng ra ngoài hiên.”

“Cho tớ ít bia,” Richard nói, vẫn chú ý vào Samantha.

“Bia nghe tuyệt đấy,” cô đồng ý

Vậy giờ có vẻ là không Diet Coke. Cô quan sát phòng khách với vẻ hứng thú thật sự. Thậm chí khi đang lo lắng, trông cô vẫn hoàn toàn bình tĩnh và thoải mái. Chắc hẳn đó là bản năng sinh tồn - nhưng cô đã để anh thấy mình lo lắng. Liệu điều đó có nghĩa là cô tin anh? Hay cô chỉ muốn anh nghĩ như vậy?

Tiếng bước chân thình thịch vang lên ở cầu thang bên tay trái. “Chú Rick!”

Anh quay lại vừa lúc Olivia bổ nhào vào ngực anh, vòng tay quanh eo anh. Mỉm cười, anh ôm lại cô bé, hôn lên chiếc miệng đang giơ ra của cô. “Cháu khỏe không, bướm con của chú? Trông cháu lớn thật đấy. Cháu đã cao lên ít nhất là 6 inch phải không?”

“Có 3 thôi,” cô bé 9 tuổi đáp lại, mỉm cười với anh. Với mái tóc vàng cắt tém và đôi mắt xanh sáng, cô sẽ là một kẻ sát trai trong vài năm tới, và cô bé biết điều đó. “Chú mang gì cho cháu không?”

“Đầu tiên chào bạn chú đi đã. Sam, đây là Olivia. Olivia, Samantha.”

Olivia đưa tay ra, và Sam bắt tay cô bé. “Rất vui được gặp cháu, Olivia.” Cô liếc nhìn Rick. “Giờ thì đừng hành hạ cô bé nữa, đưa quà ra đi.”

Anh đưa món quà ngang tầm mắt cô bé và đưa nó cho cô. “Giờ thì cháu đã nói là Nhật bản và màu đỏ, nên nếu nó không đúng với những gì cháu muốn thì là lỗi của cháu nhé.”

“Ồ, cháu biết là đúng mà,” cô nói, ánh mắt nhảy múa khi cô xé ruy-băng và nhấc nắp hộp lên. Với sự cẩn thận đặc biệt, cô thò tay vào hộp và nhấc ra một con búp bê sứ nhỏ mặc bộ kimono truyền thống của Nhật màu đỏ tươi điểm những bông lan trắng. Cô ré lên. “Đây đúng là con mà cháu thấy trong sách!” cô reo lên, một tay lại vòng quanh anh lần nữa. “Tên của nó là Oko. Nó rất đẹp. Cháu cảm ơn chú Rick.”

“Không có gì.”

Tom cũng đang cười. “Đi khoe mẹ đi kìa, Liv.”

“Mẹ! Xem chú Rick tìm được gì cho con này!” cô bé hét lên, và chạy về phía sau nhà.

“Con bé sưu tập búp bê từ mọi nơi trên thế giới,” Donner giải thích, liếc nhìn Samantha trước khi quay lại nhìn Rick. “Và tớ cá là cậu phải trả kha khá cho thứ đó.”

Anh nhún vai. “Con bé thích mà.”

“Ừ, cô bé rất thích.” Samantha hơi mỉm cười. “Cô bé gọi anh là ‘chú’” [19]

“Anh biết con bé từ khi nó sinh ra,” anh đáp lại, vẫn đang thắc mắc không biết điều gì đang diễn ra trong bộ óc linh lợi của cô.

“Rick, anh vừa phá kỉ lục của chính mình rồi đấy,” một giọng nữ ấm áp vang lên từ phía cửa, và anh nhìn lên, mỉm cười.

“Kate,” anh nói, tiến lên để hôn người phụ nữ tóc vàng bé nhỏ lên má.

“Sao anh biết con bé muốn con búp bê đó?” cô hỏi, với tay lên lau son khỏi cằm anh. “Bọn em không tìm được nó ở đâu. Và tin em đi, bọn em đã tìm kiếm đấy.”

“Thực ra là Olivia fax cho anh ảnh của nó khi ở London, và bảo anh nhớ mở mắt thật to để tìm nó. Em biết mà. Anh không thể chịu được những thử thách.”

“Uh-huh.” Đôi mắt xanh của cô lướt từ anh tới Samantha, vẫn đang giữ món quà trên tay và có vẻ thoải mái hơn anh nghĩ. Cảm ơn chúa anh đã đạt tới điểm biết đâu chỉ là giả tạo. “Em hẳn là Sam. Chị có nghe chuyện em ném Tom xuống hồ bơi. Làm tốt đấy. Đôi lúc anh ấy thực sự phiền toái.”

“Chà, cảm ơn em rất nhiều,” Donner càu nhàu

“Chào chị,” Samantha nói, với một nụ cười đáp lại trông hơi ngại ngùng. “Chị có một ngôi nhà thật tuyệt. Em thích mấy tấm gỗ thông lộ ra kia.”

“Đó là ý tưởng của Tom đấy. Sau khi chị thuyết phục được anh ấy là chị không thích một ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên và anh ấy làm dịu màu nó đi một chút thì chị nghĩ kết quả cũng khá được.”

Nụ cười của Samantha mở rộng. “Hm. Em nghĩ anh ấy theo trường phái hiện đại kia chứ.”

Kate phá ra cười. “Em phải xem kế hoạch ban đầu kia. Gạc hươu treo trên tường và mọi thứ. Thật là đáng sợ.” Cô đặt tay lên cánh tay Samantha. “Em có nấu ăn không?”

“Sandwich và bỏng ngô,” Samantha trả lời, vẻ mặt thậm chí bớt cảnh giác hơn. “Không thể sánh với những gì chị có thể làm, theo những gì em được nghe.”

“À, chị thích áp lực đây.” Kate lại mỉm cười. “Chị cần người cắt lát một ít ô liu nhưng chị không muốn em nghĩ là chị đang xúc phạm em bằng những công việc kém cỏi đâu nhé.”

Với một âm thanh nửa hừ mũi, nửa cười, Samantha mỉm cười lần nữa. “Em giỏi cắt lát lắm.” Cô đưa hộp quà kia lại cho Richard và hướng vào bếp với Kate và Olivia.

“Mike đâu?” Rick hỏi Tom, cầm lấy hộp quà còn lại.

“Tập bóng chày. Khoảng 20’ nữa nó về.” Donner dẫn đường vào quầy bar sau phòng khách. “Có chuyện quái gì với Jellicoe vậy?”

“Ý cậu là gì?”

“Thôi nào, Rick, ở nhà cậu cô ta còn nhọn hơn xương rồng, và giờ là Hoa hậu thân thiện à?”

Richard hít vào một hơi. Anh ước mình là người duy nhất nhận ra điều đó, nhưng Donner luôn là người giỏi quan sát mà. “Cô ấy đang thích nghi.”

“‘Thích nghi’”

Vì anh đã mang một tên trộm vào nhà Donner, anh nghĩ mình nợ họ một lời giải thích. “Đó là những gì cô ấy làm,” anh nói thấp giọng. “Cô ấy luôn hòa nhập. Cô ấy là kiểu người sinh tồn và đó là cách để cô ấy làm được.”

Tom kéo ra hai chai bia Miller từ dưới quầy bar. “Vậy phiên bản nào của cô ta là người mà cậu làm tình với?”

“Tất cả.” Quyến rũ hay gian dối - chúng đều rất gần nhau, nhưng anh đã nhìn thấy cô lo lắng, và sợ, và cuồng nhiệt. Đó mới là Samantha thật sự. Chắc phải như thế. “Chuyển chủ đề đi,” anh gợi ý, đặt hộp quà lên mặt quầy bar.

“Được rồi. Tớ thấy cậu để cô ta lái chiếc Bentley. Thú vị đấy.”

“Sao vậy?”

Người luật sư đưa anh một chai bia. “Cậu không cho tớ lái chiếc Bentley.”

“Tớ không cố gây ấn tượng với cậu.”

“Nhưng cậu cố gây ấn tượng với cô ta. Tớ tưởng phải là ngược lại chứ.”

“Tớ không thể cứng rắn hơn nữa được.” Richard chống khuỷu tay lên quầy. “Kate biết gì về cô ấy rồi?”

“Chỉ những gì cậu nói cho báo chí; là cô ta là một tư vấn an ninh và cậu đang hẹn hò với cô ta. Ồ, và tớ thêm vào là cô ta đang giúp cậu với vụ trộm viên đá và ném tớ xuống hồ bơi.”

“Được rồi. Cảm ơn.”

“Tớ sẽ nói cho cô ấy mọi chuyện, cậu biết mà.”

“Tớ biết. Nhưng ít nhất cô ấy cũng có cơ hội tự đánh giá về Samantha trước.”

“Hoặc là cô ấy sẽ nghĩ bất cứ thứ gì Jellicoe muốn cô ấy nghĩ.”

“Thôi đi, Tom. Không phải như vậy. Cô ấy chỉ muốn sống sót qua vụ này thôi.”

Đôi mắt của Tom tối lại và liếc nhìn quanh. “Cậu nghiêm túc với cô ta, phải không?”

“Có vẻ vậy.” Tuy nhiên, anh không có tâm trạng để thảo luận sâu hơn, và anh đứng thẳng lên. “Dù sao thì tớ cũng đã cho cô ấy lái chiếc Bentley mà.”

“Đó là điều tớ-”

“Có tin gì mới về Dante không?”

“Được rồi. Tớ vẫn đang ở sở khi cậu gọi để nói về tên O’Hannon đấy. Rồi họ nói cho Partino, nhưng xét đến là tin đó giúp hắn xóa tội giết DeVore, hắn không có vẻ vui lắm.”

“Không à? Vậy hắn thế nào?”

Tom liếc quanh, xem có đứa trẻ nào đi ngang qua. “Như là hắn sắp vãi ra quần vậy. Tớ đã tìm luật sư cho hắn.”

“Ai?”

“Steve Tannberg.”

Rick gật đầu đồng ý. “Mừng là cậu chọn người ngoài công ty.”

“Ừ. Không muốn xung đột lợi ích. Tớ hơi bực khi Tannberg ra khỏi phòng thẩm vấn mà không có hắn. Dù vậy từ những gì Steve nói thì Dante muốn ở lại trong tù. Hắn nói để phản đối sự đối xử không công bằng từ người bạn cũ, nhưng-”

“Nhưng cậu nghĩ hắn sợ hắn sẽ tan xác ngay khi bước ra đường.”

“Tương tự thế.”

“Dù vậy hắn vẫn không nói gì à?”

Donner nhăn mặt. “Đáng lẽ tớ không được biết việc này đâu, nhưng tớ nghĩ hắn thực sự muốn nhận tội về vụ viên đá. Nếu vậy thì hắn cũng phải nhận đã sửa đoạn video kia.”

Richard gật đầu. “Và cả tội đặt thuốc nổ trong phòn Samantha nữa.”

“Tớ đang nghĩ theo chiều hướng hắn có liên quan tới vụ trộm đầu tiên và cái chết của Prentiss kia, nhưng thế cũng đúng.”

“Xin lỗi.” Richard uống một hơi bia dài. “Dường như tớ không thể ngừng nghĩ về cô ấy.”

“Chà, cứ nhìn cô ta tối nay thì tớ không thể trách cậu. Wow.”

“Tớ biết.”

“Bố?” Olivia đi vào phòng khách. “Mẹ nói bố thật là hư vì không mang cho mẹ một cốc grasshopper và cho Sam một chai bia.”

“Con bé hư này. Bố đang mang vào đây.”

Dù vậy Olivia không rời đi, cô bé tiếp tục tiến lên. “Chú đang hẹn hò với Sam à?” cô hỏi, nắm tay Rick trong bàn tay nhỏ bé của cô.

“Ừ, đúng vậy.”

“Tại sao?”

“Vì cô ấy rất thông minh và chú thích cô ấy.”

“Cô ấy biết là con búp bê chú tặng cháu được làm thủ công vào năm 1922, và người ta dùng tóc thật để làm tóc cho nó. Và cô ấy cho cháu một ít ô liu khi mẹ không để ý. Bọn cháu đính chúng lên đầu ngón tay.”

“Ừ, cô ấy khá là tuyệt.” Richard đồng ý.

Olivia phá ra cười. “ ‘Tuyệt,’ Chú già quá rồi.”

Tom chỉ cười khi Olivia đã chạy đi. “Cậu thực sự già rồi,” anh nói, khi Richard nhướn một bên lông mày với anh.

“Tớ trẻ hơn cậu đấy.”

“Ừ, hẳn 4 năm kia đấy.” Anh đưa một chai Miller cho Rick và nhấc lên ly cocktail đã pha cho vợ mình. “Đi thôi, trước khi tớ bị mắng là hư lần nữa.”

Họ đi về phía bếp - và Richard khựng lại. Kate đã mặc một trong những chiếc tạp dề Tôi là bếp trưởng của cô vào cho Samantha, người đang đứng bên kệ bếp với một con dao trong một tay và một cây cần tây ở tay kia. Cơ bụng anh thắt lại trong dục vọng thuần túy. Ai có thể nghĩ hình ảnh Sam làm nội trợ lại làm anh cứng lên như vậy?

Cô mỉm cười khi nhìn thấy anh. “Xem này, em đã được thăng chức lên cần tây rồi đấy.”

Phá ra cười, Kate tắt một bếp và đặt một nồi mì ống đang sôi sang bên cho nguội. “Tới cuối buổi tối nay, em sẽ bắt cô ấy phải trộn nguyên liệu.”

Samantha phì cười rõ ràng thật vui vẻ. “Cẩn thận đấy, Wolfgang Puck [20]”

Không thể ngăn mình được nữa, Richard đi tới bên cô, đặt chai bia lên quầy và nghiêng đầu hôn nhẹ lên miệng cô. “Em trông như sếp vậy,” anh thì thầm.

Samantha mỉm cười, nhét một quả ô liu vào miệng anh. “Hấp dẫn đấy.”

[18] Rick nói là “boot” - Anh Anh và Sam nói là “trunk” - Anh Mĩ.

[19] Olivia gọi Rick là “Uncle Rick” thường từ “uncle” chỉ dùng cho người có quan hệ họ hàng.

[20] Wolfgang Puck là một đầu bếp nổi tiếng người Áo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương