16.

"...Cô nói đúng, tôi thực sự muốn tiền."

Tôi hướng mắt ra ngoài cửa sổ nhìn những con phố đông đúc, khoanh tay và nói một cách bình tĩnh.

"Nhưng tôi muốn đọc tờ di chúc trước. Tôi muốn biết bố tôi viết gì."

"Tôi không mang nó theo."

Tôi không biết có phải đó là tưởng tượng không, nhưng khi nói đến di chúc, Lâm My nhanh chóng bỏ qua chủ đề.

"Chẳng phải tôi đã cho cô xem ảnh sao? Trọng tâm là vấn đề thừa kế, cô có đồng ý hay không?"

"Làm sao tôi biết nó thật hay giả?"

Tôi liếc nhìn cô ta đầy cảnh giác, cẩn thận nói:

"Cô không thật sự làm giả nó, đúng chứ?"

"Tại sao tôi phải làm giả cái này!"

Lâm My gần như hét lên, nhưng theo tôi, cô ta đang chột dạ.

Tôi vẫn kiên trì:

“Tôi muốn xem. Nếu cô không cho tôi xem thì chúng ta sẽ không bàn chuyện nữa."

Toàn thân cô ta run rẩy.

Bàn tay cầm ly chặt cứng đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.

Tôi cúi đầu chậm rãi dùng cơm, ánh mắt còn lại liếc nhìn và nhận ra Lâm My đang nhìn phía sau lưng tôi bằng ánh mắt cầu xin.

Sau đó, cô ta dường như tiếp nhận được cái gì, nhanh chóng bấm vài lần trên điện thoại.


Cô ta dường như đã nhìn thấy điều gì đó bất thường, liên tục bấm điện thoại di động như thể đang nhắn tin với ai đó.

Cuối cùng, Lâm My cau mày, run rẩy ngón tay một chút, như thể cô ta đã hạ quyết tâm.

Tôi đặt nĩa xuống đúng lúc, ngẩng đầu lên mỉm cười:

"Sao rồi? Tờ di chúc đâu? Cô có muốn cho tôi xem không?"

"Tôi có thể cho cô xem, dù sao đó là do chính tay của bố cô viết, tôi sợ cái gì chứ?"

Lâm My tựa như có sức sống, giọng điệu đầy kiêu ngạo.

"Nhưng trước tiên cô phải đồng ý đã!"

Tôi dĩ nhiên không đồng ý.

17.

"Nhìn thấy di chúc rồi nói tiếp, cô gấp gáp cái gì?”

Tôi nói tiếp:

"Vậy thì cho tôi một cái hẹn khác đi. Địa điểm này sẽ tốt hơn, đồ ăn cũng không tệ."

Chưa kịp nói dứt câu, Lâm My đã nhanh chóng nói thêm:

"Tôi sẽ không trả tiền cho cô nữa! Ăn nhiều như vậy, thật sự là….”

Tôi bật cười một tiếng.

"Phải làm sao bây giờ? Tôi chỉ là ăn mãi không béo thôi."

Nói xong, tôi đứng dậy trước định rời đi, Lâm My cũng đứng dậy ngay sau đó.

Tôi quay lại, thấy Lí Thịnh cũng khẩn trương đứng lên.

Lần này ba người không thể không đụng mặt nhau.

Tôi gặp Lí Thịnh giả vờ bình tĩnh, mỉm cười:

"Chú Lí, đã lâu không gặp. Chú thế nào rồi? Chú đã tìm được việc làm mới chưa?"

Lí Thịnh phải mất một lúc lâu mới "Ừm" một tiếng.

Anh ta trông rất thật thà, ít nói, dáng dấp ngược lại thì cao ráo thô kệch, giống như người không có tâm nhãn.

Đã lâu rồi anh ta không làm tài xế cho bố tôi, hình như chỉ một hoặc hai năm thôi.

Tôi nghĩ Lí Thịnh là một người bình thường, nhưng ai có thể ngờ rằng anh ta lại dính líu đến tình nhân của sếp?

Cuộc đời là một vở kịch.

Tôi gật đầu buông tha anh ta, không hỏi tại sao anh ta lại ở đây mà quay người bỏ đi.

Ở cửa quán cà phê, tôi hơi nghiêng người sang một bên và nhìn thấy Lâm My đang nói chuyện với Lí Thịnh, sau đó mới thực sự rời đi.

Lâm My và Lí Thịnh...họ đang lên kế hoạch gì đó ư?

Máy ghi âm vẫn còn trong túi nên tôi lấy ra tắt đi và nghe lại.

Chất lượng của thứ này có vẻ tốt, ghi âm khá rõ ràng ngay cả khi tôi bỏ nó vào túi.


Mặc dù âm thanh hơi nhỏ nhưng vẫn có thể nghe được rất rõ.

Môi tôi cong lên thành một nụ cười mỉa mai.

Mặc dù tôi không biết mục đích cụ thể của Lâm My, nhưng lần này tôi không để cô ta đạt được mong muốn của mình.

——Từ đầu đến cuối, tôi chưa bao giờ đồng ý chia đôi quyền thừa kế cho Lâm My.

Sau sự việc này, tôi đã đến cửa hàng 4S.

18.

Chiếc xe gây tai nạn vẫn còn ở cửa hàng 4S.

Người quản lý đã gọi cho tôi nhiều lần để hỏi xem có nên sửa nó không, nhưng tôi do dự.

Cuối cùng thì tôi không sửa mà cứ để đó, cũng không cho họ kiểm tra.

Tôi chưa bao giờ biết ơn hành động của mình đến thế, nếu không, tôi đã không biết Lâm My đã đến cửa hàng 4S và nhờ nhân viên sửa xe.

Ngoài ra, hệ thống phanh trên xe cũng có dấu hiệu bị con người phá hủy.

"Hệ thống phanh đã có người động vào?"

Tôi hoài nghi lặp lại:

"Bạn có chắc không?"

"Chắc chắn! Rất dễ dàng để nhận biết liệu hệ thống phanh có bị sửa đổi hay không!"

Người bảo trì nói với tôi một cách nghiêm túc.

"Chắc chắn có ai đó đã chạm vào cái phanh này!"

Tôi bị những cảm xúc mãnh liệt làm choáng ngợp, không biết mình đang sốc hay đang vui.

Lúc này trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ: Báo cảnh sát. Nhất định phải báo cảnh sát.

Tôi vội đến đồn công an nhưng trước khi đi, tôi chợt quay lại hỏi người bảo trì:

"Có ai đến hỏi về chiếc xe này không?"


Vì nếu là người làm, vậy chính là có ai đó đã cố tình sát hại bố tôi.

Chiếc xe lập tức được kéo về tiệm, dấu vết con người không thể xóa bỏ, người lo lắng nhất chính là hung thủ.

Vậy thì người đến tìm chiếc xe là nghi phạm lớn nhất.

"Ừm."

Người bảo trì suy nghĩ một lúc, có chút xấu hổ nói:

"Là một người phụ nữ, cô ấy rất xinh đẹp. Cô ấy nói mình là vợ của chủ xe, muốn sửa xe càng sớm càng tốt để có thể lái nó đi nên đã giục chúng tôi sửa chữa."

Tôi thầm nghĩ: Chắc chắn là Lâm My, cô ta thực sự có gan tự gọi mình là "vợ" sao?

"Nhưng chúng tôi chưa bao giờ gặp cô ấy! Cô ấy nói mình là bà chủ và cứ làm theo lời là được? Tôi đã bảo đích thân gọi cho cô nhưng cô không trả lời."

Tôi không nhớ điều này.

Mấy ngày trước, tôi quá bận với vấn đề thừa kế nên không nhận nhiều cuộc gọi, đó là lỗi của tôi.

Tôi áy náy xin lỗi người bảo trì.

"Không sao đâu, tôi bận nên không nghe máy."

Người bảo trì cười, nói một cách thành thật:

"Người phụ nữ đó không thể giải thích mối quan hệ của cô ấy với cô nên chúng tôi không đồng ý. Chúng tôi phải nghe lời chủ xe, không thể tuỳ tiện sửa chửa được đúng không?”

"Hơn nữa, chúng tôi cũng nghĩ rằng cô có những cân nhắc riêng khi không cho nhân viên sửa chữa."

Tôi cũng mỉm cười:

"Đúng là có vài thứ cần cân nhắc, nhưng đó chỉ là ngoài ý muốn thôi…"

Ngày hôm đó, tôi đến đồn cảnh sát để báo tin bố mình đã bị sát hại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương