Đứa Con Của Tạo Hóa
Chương 239: Mặc áo vào!

Vô Danh càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ của bản thân rất có cơ sở. Biết mình rơi vào trận pháp về sau Vô Danh di chuyển càng là cẩn thận, hắn lúc này lập tức vận chuyển thêm Vô Cực Hóa Thần Quyết, dưới loại địa phương này mà rèn luyện thần niệm thì quả là thích hợp.

Vô Danh đoán có lẽ bản thân mình đã di chuyển trong này nửa canh giờ rồi, thần niệm của hắn lúc này đã phóng ra được sáu trượng, thế nhưng hắn vẫn chỉ cảm thấy một loại cảm giác mênh mông không có đường ra, hắn thấy hình như bản thân đang đi vòng vòng, nhưng hắn vô pháp biết được bản thân như thế nào đi vòng vòng, bởi vì hắn chỉ cảm thấy rằng mình đang đi thẳng về phía trước.

Vô Danh hai mắt lúc này đột nhiên mở lớn, sau đó thân hình lập tức vặn vẹo, thế nhưng là hắn rốt cục vẫn không có tránh được. Một làn sóng lửa lớn lập tức bao trùm lên cơ thể hắn. Vô Danh điên cuồng thúc dục chân nguyên bao lấy thân thể, Vô Cực Luyện Thể càng là vận chuyển tới cực hạn, cố gắng chống cự lại hỏa diễm bao quanh thân thể. Thế nhưng hắn càng lúc càng thấy trong người nóng rực.

Nóng, quá nóng, Vô Danh cảm giác trong người rất nóng, đồng thời một loại cảm giác khó hiểu dâng lên trong lòng hắn, một luồng nhiệt lưu điên cuồng chảy trong cơ thể của hắn. Cảm giác này cứ như thế kéo dài, kéo dài, không biết là bao lâu…

Vô Danh lúc này đột nhiên mở mắt, hắn lúc này phát hiện bản thân vẫn đang ngồi tại bên dưới nền đất. Vô Danh liếc mắt nhìn xung quanh, hắn không còn thấy sóng lửa bao trùm trên cơ thể hắn nữa, đồng thời Vô Cực Hóa Thần cùng Vô Cực Luyện Thể cũng đã ngừng vận chuyển.

Vô Danh lông mày hơi nhíu lại, hắn như thế nào thoát ra khỏi làn sóng lửa đó rồi. Vô Danh suy nghĩ một hồi, nhưng rốt cục cũng không phát hiện ra được cái gì, hắn chỉ nhớ rằng hắn đang điên cuồng vận chuyển Vô Cực Luyện Thể quyết chống lại làn sóng lửa đó mà thôi, và bây giờ hắn mở mắt ra thì đã không còn phát hiện làn sóng lửa đâu nữa. Không gian xung quanh cũng không có nửa điểm biến hóa.

Vô Danh đứng dậy sau đó lại tiếp tục di chuyển, di chuyển. Đi được nửa canh giờ thì Vô Danh đột nhiên phát hiện trong thần niệm của hắn xuất hiện một thân ảnh mờ mờ đang đi tới chỗ của hắn. Vô Danh lập tức vui mừng, hắn nhận ra đó chính là Nguyệt Nhi. Vô Danh truyền âm gọi:

- Nguyệt Nhi.

- Vô Danh.

Ngay khi Vô Danh vừa mới truyền âm gọi Nguyệt Nhi thì nàng cũng liền đáp lại. Nguyệt Nhi chạy thật nhanh về phía Vô Danh, đồng thời Vô Danh cũng chạy thật nhanh về phía nàng.

Hai người khoảng cách chỉ còn cách nhau hai bước, Nguyệt Nhi liền nhào vào trong người Vô Danh rồi ôm chặt láy hắn. Vô Danh ngược lại là có chút bất ngờ, Nguyệt Nhi lao tới để cho hắn nửa điểm chuẩn bị cũng không có.

- Bịch…

Thân thể của Vô Danh đổ nhào ra phía sau, hai tay của hắn vẫn là ôm chặt lấy Nguyệt Nhi, may mắn hắn còn là một cái luyện thể tu sĩ, nếu không ngã ra sau thì cũng là có chút đau nhức. Vô Danh thở phào một hơi rồi ngẩng đầu nhìn thân hình nhỏ bé mềm mại nằm ở trong ngực.

Nguyệt Nhi lúc này cũng là ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt long lanh đen nhánh chất chứa đầy yêu thương, nàng đột nhiên mỉm cười để lộ ra hàm răng trắng như ngọc. Nguyệt Nhi nhìn Vô Danh rồi nói:

- Vô Danh, muội tìm thấy huynh rồi.

- Đúng vậy, ta cũng tìm thấy muội rồi.

Vô Danh cũng mỉm cười đáp. Hắn đưa tay lên vuốt một chút mái tóc dài của Nguyệt Nhi rồi vuốt ra sau, ánh mắt hắn chăm chú nhìn nàng, nhìn thật kĩ, nhìn không rời mắt. Cảm nhận thân thể mềm mại ở trong tay, hắn không tự chủ được xiết chặt một cái.

- A

Nguyệt Nhi kêu lên một tiếng giật mình, người nàng bất chợt bị Vô Danh ép chặt lại, có chút khó thở, cũng có chút nóng…

Tiếng kêu kia của Nguyệt Nhi giống như tiếng con mèo nhõng nhẽo vang lên bên tai của Vô Danh, khiến cho hắn đột nhiên cảm thấy nóng rực, cả cảm giác mềm mại kia nữa. Vô Danh miệng có chút khô khốc, hắn nuốt xuống một ngụm nước bọt, Vô Danh giọng nói khàn khàn truyền ra:

- Lúc nãy muội và Thủy Yên đi đâu vậy, sao ta không thấy hai người?

Nguyệt Nhi nằm trong ngực của Vô Danh giống như không có nghe thấy câu hỏi của hắn mà chỉ nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của hắn. Nàng giãy giụa thoát khỏi cái ôm chặt của Vô Danh, sau đó nâng người lên rồi nhìn hắn nói:

- Huynh thật là, bây giờ muội không muốn nói về chuyện này. Hay là, nói về chuyện của hai chúng ta đi có được không.

Nguyệt Nhi nói xong liền nở một nụ cười đầy quyến rũ, tay của nàng ở trên cổ Vô Danh trượt xuống ngực hắn, rất nhẹ nhàng, chậm rãi.

Vô Danh tim đập thình thịch, hắn đưa một tay lên rồi cầm lấy tay của Nguyệt Nhi, hơi thở của hắn nóng rực:

- Muội muốn nói chuyện gì, ta sẽ cùng muội nói.

Nguyệt Nhi giọng nói trong trẻo truyền ra:

- Huynh thấy muội thế nào, có đẹp không.

- Đẹp, rất đẹp là đằng khác.

Vô Danh đáp. Tay của hắn lúc này lại vòng qua eo của Nguyệt Nhi, ôm chặt lấy eo của nàng. Nguyệt Nhi khuân mặt lúc này ửng hồng lên trông rất là xinh đẹp, tiên nữ hạ phàm cũng không thể cùng nàng so sánh. Bàn tay nhỏ nhắn của Nguyệt Nhi ở trên ngực của Vô Danh xoay tròn, nàng thấp giọng nói:

- Thế…huynh có thích muội không?

- Thích…

Vô Danh nói xong liền xiết chặt lấy eo của Nguyệt Nhi. Nguyệt Nhi lại kêu lên một tiếng trong trẻo, tay của nàng mở ra y phục của Vô Danh, ở ngực của hắn chỉ chỉ.

- Thế huynh có muốn…hai chúng ta…

Giọng nói của Nguyệt Nhi cứ chầm chậm, để cho Vô Danh có chút không chịu được, hắn vội vàng nói:

- Hai chúng ta làm sao??

Nguyệt Nhi lúc này mặt càng là đỏ hơn, giọng nói nhỏ lí nhí như là mèo kêu:

- Thì là…như vậy đó…

Nói xong Nguyệt Nhi hai tay liền đưa lên kéo vai áo xuống, ngay lập tức một mảng trắng như tuyết còn có chút ửng hồng liền xuất hiện ở trong mắt của Vô Danh.

Vô Danh ánh mắt nóng rực, nhìn vào chiếc cổ thon trắng ngần sau đó lại đưa mắt nhìn bờ vai nhỏ bé của Nguyệt Nhi sau đó lại lướt xuống. Thế nhưng là hắn chỉ nhìn thấy một sợi dây trắng vắt qua vai của nàng, một mảnh vải trắng làm từ tơ tằm như ẩn như hiển ở trên làn da trắng nõn kia. Vô Danh lúc này nào nhịn nổi nữa, hắn lập tức xoay người Nguyệt Nhi sau đó đè nàng xuống dưới.

Một ngọn lửa nóng trong lòng khiến cho hắn khó mà kiềm chế được cảm xúc của mình, hắn bắt đầu hôn xuống. Nguyệt Nhi như con mèo kêu nằm ở dưới đất, theo mỗi lần Vô Danh hôn xuống lại phát ra âm thanh nhỏ nhẹ.

Vô Danh trong lúc đang lửa nóng nhất, hắn đột nhiên nghĩ tới Nguyệt Nhi bây giờ hay là vẫn còn nhỏ, trong người lại bị ảnh hưởng bởi công pháp mà nàng tu luyện. Nếu như bây giờ mà hắn cùng nàng làm chuyện này, hắn có phải hay không một cái tên súc sinh, hắn không phải kẻ như vậy, không thể lợi dụng lúc người ta hoạn nạn mà thừa nước đục thả câu được.

Vô Danh nghĩ tới đó lập tức muốn dừng lại, nhưng nhìn thân ảnh kiều diễm ướt át ở trước mặt này hắn có chút không lỡ, hắn cũng nóng, rất nóng, hay là cởi ra, chắc Nguyệt Nhi lúc này cũng nóng lắm, dù sao cũng là nàng muốn hắn làm như vậy. Hắn làm vậy chẳng phải là theo ý của nàng, hắn không phải là một cái súc sinh đâu.

Vô Danh lại một lần nữa hôn xuống, sau đó hai tay cũng là ở trên người của Nguyệt Nhi đi loạn, thật là mềm mại, đó chính là cảm giác lúc này của Vô Danh.

- Xoẹt...

Vô Danh đưa tay xé mạnh một cái, y phục của Nguyệt Nhi lập tức bị hắn xé rách, nội y màu trắng lập tức hiển lộ trước mắt của Vô Danh, còn có hai đóa hoa đào mập mờ ẩn hiện phía sau. Âm thanh mời gọi của Nguyệt Nhi lại một lần nữa vọng ra:

- Làm đi...

Vô Danh lập tức không nhịn được, hắn lại một lần nữa cúi xuống. Thế nhưng đúng lúc áp sát nhất, gần chạm tới rồi hắn liền dừng lại. Vô Danh nghĩ không được, hắn không thể làm thế được, làm thế chính là súc sinh. Hắn thật sự rất muốn Nguyệt Nhi, thế nhưng không phải là lúc này, không phải là lúc này, không phải là lúc này. Hắn khi nào lại trở thành một kẻ như vậy rồi, hắn không phải là người như vậy. Dừng lại ngay thôi, dừng lại ngay thôi....

Vô Danh ngẩng đầu lên nhìn Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi đồng dạng cũng đang nhìn hắn, ánh mắt như muốn nói, như đang mong chờ, muốn hắn thỏa mãn nàng. Vô Danh nhìn gương mặt ấy mà không lỡ, nàng có lẽ cũng đang rất khó chịu, khó chịu giống như hắn, hay là để hắn giúp nàng, giúp nàng bớt đi khó chịu, nhiều hơn một phần sung sướng, và cũng là giúp cho chính hắn nữa…

Vô Danh lúc này mỉm cười nhìn Nguyệt Nhi, hắn nhẹ nhàng nói:

- Mặc áo vào.

Vô Danh nói xong lập tức lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một bộ quần áo, sau đó phủ lên trên người của Nguyệt Nhi, hắn đồng dạng cũng chỉnh lại quần áo của mình cho ngay ngắn. Trong lúc khó khăn nhất hắn đã đưa ra quyết định, hắn mặc dù rất muốn nhưng không phải là lúc này. Lúc hắn muốn nhất định sẽ là đường đường chính chính cởi ra y phục của nàng, chứ không như lúc này lợi dụng nàng bị khống chế mất đi bản tính mà làm xằng làm bậy. Hắn nhất định không thể trở thành một tên súc sinh.

Ngay khi Vô Danh nghĩ như vậy thì lập tức “vù” một cái, hình ảnh Nguyệt Nhi với thân hình nóng bỏng nằm ở dưới mặt đất lập tức biến mất không còn nữa. Vô Danh cũng là giật mình từ trong mộng bừng tỉnh, hóa ra đó chỉ là một giấc mộng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương