Hoàng Tiếu Quang cứ như vậy hồn nhiên lưng mang khẩu hiệu “Dưa chuột nhỏ tươi rói đây, cần tìm người bao dưỡng gấp!” đi ship hàng, nhân viên giao hàng không cần về công ty đợi lệnh, chỉ cần mở di động, tiếp điện thoại của em gái trực tổng đài, sau đó mua đồ đưa đến nhà khách hàng là được.

Nếu cậu đến công ty trước thì đã có người chú ý tới dòng chữ sau lưng cậu rồi giúp cậu lấy xuống.

Nhưng cậu lại lập tức đi ship đồ luôn, chạy tới chạy lui, không một lần nào dừng lại nghỉ ngơi.

Người đi đường nhìn lưng cậu, chỉ cúi đầu cười trộm hai tiếng, cũng không có ai nói cho cậu.
Cứ như vậy Hoàng Tiếu Quang đi khắp hang cùng ngõ hẻm ship cả buổi sáng, tới giữa trưa mới nhàn rỗi một chút.

Tuy rất mệt nhưng Hoàng Tiếu Quang cũng không kịp ăn gì, phải ship nhanh còn kiếm tiền trả Cố Gia Dương mới được, nếu tên nhà giàu lòng dạ hiểm độc kia khua môi múa mép cái gì, cậu chắc chắn khóc cũng không xong.
※※※※※
Trước tiên xong việc, giờ thuận lợi được nghỉ ngơi vài ngày, Cố Gia Dương tâm tình tốt đẹp, ở nhà thư thả cả buổi sáng liền thích chí chọn đúng thời điểm gọi sang quấy rầy dưa chuột nhỏ.
Điện thoại Cố Gia Dương nhiều chức năng, có thể cài riêng cả hiệu ứng hình động trên màn hình khi gọi cho một người nào đó.

Cố Gia Dương trước kia luôn thấy chức năng này râu ria thừa thãi, ngày thường không thèm cài, nhưn từ khi biết dưa nhỏ, hắn ba ngày hai lần đổi hiệu ứng.
Lúc thì để ảnh Hoàng Tiếu Quang mặc đồng phục màu xanh lục sống chết che camera không cho hắn chụp ảnh, lúc đổi thành ảnh Hoàng Tiếu Quang ôm chocolate ăn uống thỏa thích, lúc thì để ảnh đống dưa chuột tươi non giòn rụm trồng trên ban công nhà mình… Tóm lại chỉ cần là ảnh liên quan tới Hoàng Tiếu Quang, hắn đều từng lấy ra xài rồi.
Lúc này hiệu ứng đang cài là GIF tải từ trên mạng xuống: hai quả dưa chuột xanh biếc mặc váy cỏ Hawaii, đầu đội hoa tươi, ở bên bờ cát, lấy sóng biển cùng cây dừa làm nền, bắt đầu điên cuồng tốc váy múa may nhảy nhót.
Còn thêm 3 chữ “Hoàng A Dưa” chạy tới chạy lui.
Cố Gia Dương nhìn đám dưa chuột mặc váy cỏ nhảy múa, lại nhìn tiêu đề, khóe miệng bất giác cong lên, vui sướng không chịu được.
Rất nhanh đã có người bắt máy, trong tiếng ồn ào của đường phố, Hoàng A Dưa khí thế đàn ông dõng dạc vang lên: “Uy? Ta là shipper của tiệm “Ship tới tận cửa”, ai đấy?”Nguồn: langsatti.wordpress.com
Cố Gia Dương trong lòng hiểu rõ, tên nhóc này chắc không cần xem là ai gọi mà cứ thế bắt máy luôn.

Bởi vì shipper thường đưa số của mình cho khách hàng để tiện liên hệ, nên Hoàng Tiếu Quang vừa bắt máy đã nói như vậy cũng không đáng trách.
Cố Gia Dương trong lòng buồn, đầu óc chợt nảy ra ý định trêu đùa Hoàng Tiếu Quang: “A, Tiểu Hoàng à, ngươi mua cho ta mấy cân đồ ăn nhé?”
Hoàng Tiếu Quang cầm di động nhìn nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, trên lý thuyết giữa trưa 12-13h là lúc không cần nhận đơn, bởi vì thời tiết quá nóng thực dễ khiến shipper cảm nắng, nếu đi bộ té xỉu còn đỡ, nếu đang lái xe máy đột nhiên ngã xuống thì quá nguy hiểm.
Nhưng mà… Hoàng Tiếu Quang trong lòng tự hỏi: Dù sao cậu cũng không ăn, nhìn xem nắng cũng không gắt lắm, nhận một đơn chắc sẽ không xui xẻo tới mức cảm nắng té xỉu chứ?
Muốn tiền không cần mạng, Hoàng Tiếu Quang một phen đấu tranh tư tưởng qua loa liền quyết định nhận đơn tranh thủ kiếm ít tiền.
“Được, đồ ăn thôi chứ gì! Không thành vấn đề!” Hoàng Tiếu Quang thực nhiệt tình hỏi: “Ngài muốn mua cái gì? Ta mang qua cho ngài!” Tốt nhất là rau dưa nhập khẩu đắt tiền ở siêu thị, chậc chậc, như vậy hoa hồng cao cực kỳ!
Cố Gia Dương trở mình trên sô pha, vui vẻ xem TV, nhẹ nhàng nói: “Dưa chuột nhé, ngươi mua cho ta mười cân dưa chuột đi.

Nhớ kỹ, phải chọn quả nào tươi rói mọng nước!”
…… Cái gì, dưa chuột?
Hoàng Tiếu Quang lập tức xụ mặt, dưa chuột được bao nhiêu tiền một cân a, mười cân dưa chuột coi như chỉ tính được tí tiền công lái xe thôi.

Cũng may công ty có chính sách, hóa đơn dưới 30 đồng đều tính phí ship 5 đồng, nên Hoàng Tiếu Quang đỡ được phần nào.
Tuy rằng ít, nhưng tốt xấu cũng là tiền, Hoàng Tiếu Quang bĩu môi từ lấy giấy ghi chú “Được, mười cân dưa chuột……”
“Không phải, là mười cân dưa chuột nhỏ tươi ngon mọng nước!” Cố Gia Dương đánh gãy hắn.
“Vâng, mười cân dưa chuột nhỏ tươi ngon mọng nước……” Hoàng Tiếu Quang thầm nghĩ người này thật là đồ gà mẹ, ăn dưa chuột còn phải yêu cầu ăn đồ non, mùa này dưa chuột nhỏ không phải cứu muốn là có.

“Ngài để lại địa chỉ đi!”
Cố Gia Dương báo địa chỉ.

Hoàng Tiếu Quang ghi xuống từng nét, nghiêm túc nhớ kỹ: XX lâu 00 tòa tầng cao nhất…… Tới đây mới thấy sai sai: Đệt, đây chẳng phải nhà Cố ác ma sao! Cậu vội vàng lấy điện thoại ra tới chỗ ngược sáng nhìn, quả nhiên là số của Cố Gia Dương.Nguồn: langsatti.wordpress.com
Hoàng Tiếu Quang nổi trận lôi đình, nếu không phải vì bên ngoài ồn ào thì cậu đã nhận ra giọng Cố Gia Dương, ai ngờ tên đểu này thừa dịp cậu nhận nhầm liền lôi cậu ra làm trò đùa!
“Cố Gia Dương! Ngươi rảnh tới mức đau trứng phải không!” Hoàng Tiếu Quang vứt giấy bút xuống, ở trên đường cái không màng hình tượng nhảy dựng lên: “Trêu đùa ta vui như vậy sao?”
Cố Gia Dương ở bên kia ôm bụng ha ha cười ngã đè lên Alice: “Dưa chuột nhỏ, phải nói thật cho ngươi biết là đúng vậy đó.” Bị hắn làm đau Alice gâu gâu hai tiếng, ý muốn cảnh cáo Cố Gia Dương ngồi thẳng đừng đè nó.

Nhưng nghe qua điện thoại Hoàng Tiếu Quang lại cảm giác như là muốn phụ họa Cố Gia Dương.
“Cố Gia Dương, đồ khốn……” Hoàng Tiếu Quang vốn dĩ đi cả sáng rất mệt, hiện tại nghe hắn cười, cậu càng khó chịu: Hắn cứ nhất định phải bỏ đá xuống giếng như thế sao! Vốn dĩ tâm hồn yếu đuối Hoàng Tiếu Quang lập tức tâm trạng thay đổi xoành xoạch, vừa mới phát điên giờ lại đột nhiên không còn tức giận, chỉ suy sụp ngồi về chỗ, dùng ngữ điệu cực kỳ thương tâm lên án Cố Gia Dương bạo hành: “Tiền tiền tiền, ngươi không thể không siết nợ ta sao…… Ta thấy ngươi cũng rất có tiền a! Làm gì cứ phải nhất định vắt kiệt ta hả……”
Vốn dĩ Cố Gia Dương muốn trêu cậu mà thôi, nhưng nghe thấy cậu nức nở khóc mắng, trong lòng liền mềm nhũn.

Hắn thực ra vẫn thực xót Hoàng Tiếu Quang, một đứa nhỏ cả ngày vì chút tiền chạy tới chạy lui, quả thật rất khổ.

Hơn nữa hắn thật sự thực thích cậu, cái kiểu “bắt nạt người mình thích” tuy rằng thực ấu trĩ, nhưng là đúng là một phương pháp biểu đạt cảm tình.
Mềm lòng rồi Cố Gia Dương quyết định đương một lần làm mẹ đẻ, an ủi trái tim bi thương của dưa chuột nhỏ, một lần nữa tạo chút cảm tình: “…… Dưa chuột nhỏ ngươi ở đâu vậy, còn chưa ăn cơm sao? Ta đi tìm ngươi, chúng ta ăn bữa cơm, bình tĩnh nói rõ việc này được không?” Nếu đủ thời gian, không khí cũng thích hợp, Cố Gia Dương có lẽ sẽ trực tiếp tỏ tình.
※※※※※
Hoàng Tiếu Quang uể oải ỉu xìu nói địa chỉ rồi cúp điện thoại, ngồi ở chỗ hẹn chờ Cố Gia Dương.
Cậu ngồi ở đài phun nước bên cạnh quảng trường, xung quanh người đi lại rất đông.

Vốn dĩ đã xanh lét lóa cả mắt, sau lưng còn dán dòng chữ to như vậy, khiến ai đi qua cũng nhìn chằm chằm chốc lát.
Nhưng tâm trạng sa sút nên cậu hoàn toàn không để ý tới ánh mắt kỳ quái của mọi người.
Cố Gia Dương từ rất xa đã thấy tiểu dưa chuột ở đó cúi đầu ủ rũ, bộ dáng kia thật đáng thương.

Hắn vốn định trực tiếp lên tiếng gọi cậu, nhưng lại bị mẹ kế nhập, vì thế rón ra rón rén đi tới sau lưng, sau đó duỗi tay chụp lên vai cậu.Nguồn: langsatti.wordpress.com
Hoàng Tiếu Quang xoay qua, như vậy tờ giấy trên lưng hoàn toàn hiện ra trước mặt Cố Gia Dương.
Tuy rằng chỉ liếc mắt một cái nhưng Cố Gia Dương vẫn là rõ ràng đọc được 3 chữ “Cầu bao dưỡng”.

Trong đầu hắn “bùm” một tiếng, đột nhiên trống rỗng, kế hoạch đi nhà hàng ưu nhã, chuẩn bị không khí ái muội, lãng mạn tỏ tình…… Vân vân mây mây đột nhiên quên sạch, trong đầu chỉ còn mấy quả dưa chuột mặc váy cỏ, lắc lư nhảy múa.
Cố Gia Dương nóng bừng cả người, đầu óc tê dại, yết hầu khô khốc…… Hắn cảm giác trong nháy mắt kia thời gian đều ngừng lại.
Miệng hắn mở ra lại khép lại, rút cuộc nói ra một câu hoàn toàn không suy nghĩ: “Dưa chuột nhỏ, để ta bao dưỡng ngươi đi.”
※※※※※
Hoàng Tiếu Quang cứng đờ cả người, nếu không phải giọng nói phía sau xác thật là giọng của Cố ác ma, cậu quả thực sẽ tưởng đó là người khác.

Cậu đờ ra một hồi mới máy móc quay đầu lại tựa như con rối, trừng mắt gắt gao nhìn thẳng Cố Gia Dương.
Trên thực tế vừa buột miệng Cố Gia Dương liền hối hận, hắn vốn dĩ đầu óc không kịp kiềm chế, miệng nhanh hơn não nói ra rồi.

Nếu hắn muốn thu hồi câu nói kia, lấy trình độ miệng lưỡi lợi hại của mình cũng không phải việc gì khó.

Nhưng rõ ràng lý trí điên cuồng kêu “Mau thu hồi câu nói kia, mau nói là chỉ đùa thôi!”, nhưng hắn lại như cũ không mở miệng được, cứ như là tuân theo nguyện vọng nơi đáy lòng.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau hồi lâu, nửa ngày ai cũng không nói gì.
Mặt trời nóng rát chiếu xuống người đi đường.

Hoàng Tiếu Quang xoa xoa đầu, trong lòng bắt đầu hoài nghi vừa rồi là cảm nắng sinh ra ảo giác.


So với kẻ thành thục như Cố Gia Dương, cậu chỉ như đứa nhỏ to xác, đơn thuần hơn nhiều, nghe không ra bất kì ý tứ ám chỉ tình dục gì trong câu nói kia, chỉ ngây ngốc tự hỏi theo hướng đơn giản.
“Đầu óc ngươi bị cửa kẹp sao?”
Dù đơn thuần đến đâu thì “bao dưỡng” vẫn là “bao dưỡng”, một người đàn ông nói với một cậu chàng những lời này, quả thật nghe có điểm quái quái.

Hoàng Tiếu Quang nghiêng đầu sang một bên, nhưng vẫn dùng mắt trộm liếc Cố Gia Dương: “Ông nội đây có, có tiểu kê kê, kê kê, ngươi đừng, đừng hòng chiếm xơ múi gì được!”
“Gà có tiểu kê kê”, mấy chữ này vừa thốt ra, bầu không khí vốn dĩ ái muội xấu hổ bụp một chút tan biến sạch sẽ, Cố Gia Dương đang chuẩn bị chờ cậu hỏi liền tỏ tình gì đó, nhưng vừa nghe “Tiểu kê kê kê kê” mấy chữ, biểu tình vốn dĩ nghiêm túc lập tức nứt ra, nhịn nửa ngày muốn nghiêm túc trở lại vẫn thất bại, phụt một tiếng phá lên cười.Nguồn: langsatti.wordpress.com
Hoàng Tiếu Quang hiểu buồn cười chỗ nào, cho nên cậu thấy Cố Gia Dương ôm bụng cười ha ha thì thập phần khó hiểu, nhưng Cố Gia Dương cười đến mười phút chưa dừng lại, Hoàng Tiếu Quang từ khó hiểu liền hóa thành phẫn nộ: Làm ơn, ta nói chuyện thành khẩn như thế, ngươi lại cười như là thấy dưa chuột cởi chuồng, rốt cuộc có cái gì buồn cười hả!
Cậu phẫn nộ tiến lên, hung hăng đẩy Cố Gia Dương: “Ta đây nghiêm túc cùng ngươi thảo luận, ngươi tỏ thái độ này thực kiêu ngạo quá đấy!”
Cố Gia Dương che miệng, tận lực điều chỉnh tâm tình, để chính mình cười không đến mức “Kiêu ngạo” như vậy: “…… Tiểu kê kê kê kê, ha ha…… Tiểu kê kê kê kê…… Dưa chuột nhỏ, ngươi rốt cuộc có mấy cái tiểu kê kê kê kê a, lấy ra tới cho ta xem hảo không?”
Nói đến bực này, Hoàng Tiếu Quang cũng hiểu Cố Gia Dương đang đùa giỡn mình, cậu nhấc chân dùng sức đạp Cố Gia Dương một phát: “Ngươi nghiêm túc chút đi, ta đang hỏi ngươi đấy!”
Cố Gia Dương xoay Hoàng Tiếu Quang qua, từ sau lưng cậu lấy xuống tờ giấy A4 giơ lên trước mắt cậu.

Tay hắn chỉ chỉ hai chữ “Bao dưỡng”, hỏi Hoàng Tiếu Quang đang xanh cả mặt: “Dưa chuột nhỏ, chính ngươi tự quảng cáo mà, nhìn đi! Dưa chuột tươi ngon đây, cần tìm người bao dưỡng gấp, ngươi tươi ngon yếu ớt như thế, nhỡ đâu thật sự bị mấy ông chú bà dì quái dị đó chiếm tiện nghi thì sao, ta yên tâm làm sao được.

Còn không bằng dứt khoát để ta đi, bao ăn bao ngủ bao chơi, ta nhất định sẽ hảo hảo thương ngươi……”
Hoàng Tiếu Quang vừa nhìn thấy tờ giấy A4, mặt lập tức đen xịt khói, hoàn toàn không nghe được âm thanh gì xung quanh nữa, Cố Gia Dương nói gì cậu cũng không nghe thấy.

Cậu hung hăng nghiến răng, trong đầu chỉ còn một ý niệm: Tên khốn Tiểu Tượng, chờ ta về nhéo nát mặt ngươi!
Phải đấy, vị này đã quên chính mình dán cái gì lên lưng nhà người ta.
Cố Gia Dương blah blah nói nửa ngày, càng nói càng lưu loát thẳng thắn, chờ đến lúc hắn sắp phun ra câu “Ta thích ngươi” kia, hắn mới phát hiện Hoàng Tiếu Quang còn đang gắt gao nhìn chằm chằm tờ giấy A4 kia mà nghiến răng, căn bản không nghe hắn nói gì cả!
Loại chuyện tỏ tình này, “Một tiếng trống thêm dũng khí, hai tiếng trống tinh thần suy sút, ba tiếng trống dũng khí khô kiệt”, Cố Gia Dương chưa kịp “suy” đã trực tiếp “kiệt” luôn, chờ tới khi Hoàng Tiếu Quang vẻ mặt thuần khiết hỏi hắn: “Phải rồi ngươi vừa nãy nói gì với ta vậy?”, hắn cũng chẳng còn tâm trạng nói lại lần nữa.
Hắn vuốt vuốt tóc về phía sau, vẻ mặt bất đắc dĩ lại có chút sủng nịch: “…… Không nghe thấy thì thôi.

Dưa chuột nhỏ, ngươi ăn cơm chưa?” Hắn trực tiếp dời chủ đề.Nguồn: langsatti.wordpress.com
Hoàng Tiếu Quang cau mày nhìn tờ A4, lòng đầy căm phẫn nói: “Ăn cơm? Nhìn thấy của nợ này ta tức no rồi!” Nghĩ đến cả sáng nay sau lưng dán thứ này đi khắp hang cùng ngõ hẻm, cậu hối hận đến hỏng mất.
Cố Gia Dương trên dưới nhìn cơ thể khô quắt kia: “Tinh thần không xong lại không chịu ăn uống không cẩn thận đói chết đấy.” Hắn nhìn quanh bốn phía lại nói thêm: “Được, nơi này cũng không có quán ăn nào ngon.

Đến nhà ta đi, ta làm cho ngươi ít đồ ngon.”
Cố Gia Dương thật sự là nam nhâm tốt, lên được thương trường cũng xuống được phòng bếp, nếu hắn lùn chút, yếu chút, lại “dưa nhỏ” chút thì hắn cũng có thể trở thành một thánh mẫu thụ ôn nhu nhàn thục, nhưng không có cách nào, cơ thể này của người ta trời định đã là công, hơn nữa tính cách không có chút gì gọi là “thánh mẫu”.
※※※※※
Cố Gia Dương đi phía trước, Hoàng Tiếu Quang máy móc theo sau.
Hiện tại Hoàng Tiếu Quang vẫn đang mải nghĩ đến tờ giấy kia, tức giận mười phần.

Dọc theo đường đi cậu tản ra oán khí kinh người, khiến người khác đều đi đường vòng.
Không ai không nhìn ra oán khí của cậu, trong tầm nhìn chỉ còn Cố Gia Dương phía trước, Hoàng Tiếu Quang liền đem hết oán khí phát tiết lên người vô tội Cố Gia Dương.
Nếu ngươi không lấy tờ giấy xuống thì ta sẽ biết mình bị dán loại lời nói này sao? Ngươi không thể để ta cao hứng trở lại ký túc xá sao!
Giấy kia viết bao dưỡng, ngươi còn thật sự định bao dưỡng ta à! Ông nội đây là người dễ bao dưỡng như vậy sao?
Còn trước đó nữa, ngươi cư nhiên #¥%……%……*

Thù mới thêm hận cũ, Hoàng Tiếu Quang thích “lôi chuyện cũ ra nói” liền ôn lại tất cả việc xấu mà Cố Gia Dương từng làm, ngay cả mối thù lu gạo cũng lần nữa nhớ lại trong lòng. (tưởng thích lôi chuyện cũ ra nói là thuộc tính của mấy bà vợ sư tử Hà Đông chứ :)))
Thù hận không phát tiết một chút thì không được.

Vừa lúc mặt trời hơi chếch hắt bóng Cố Gia Dương tới trước mặt Hoàng Tiếu Quang, bạn nhỏ tiểu học Hoàng A Dưa liền bắt đầu hung hăng dẫm lên cái bóng kia……
※※※※※
Cố Gia Dương đi đường rất nhanh, dưa chuột nhỏ theo sau hắn thì chân ngắn hơn nhiều, cho nên thường thường chân chưa chạm đất thì Cố Gia Dương đã chạy mất.

Hoàng Tiếu Quang tức giận phồng má, cậu phải chạy chậm vài giây mới có thể dẫm lên cái bóng, thật sự là mệt quá sức.
Chờ dẫm vài lần rồi Hoàng Tiếu Quang mới nghĩ ra một biện pháp đơn giản: chờ bóng Cố Gia Dương cách xa 1 mét cậu lại nhảy một cú là có thể trực tiếp dẫm lên, không cần phải chạy chậm.

Vì thế cậu liền thích chí dùng biện pháp này.Nguồn: langsatti.wordpress.com
Cố Gia Dương dọc đường buồn bực không hé răng, trong lòng đang tự hỏi ở đâu bán xuân dược, sau đó thừa dịp nấu cơm bỏ vào đồ ăn, chờ dược hiệu vừa phát tác, hắc hắc, hắn có thể này này nọ nọ với dưa chuột nhỏ đang động dục…… Hắn ý dâm như thế hơn nửa ngày, chờ đến lúc phản ứng lại mới ớ ra Hoàng Tiếu Quang sao không đi cạnh mình, đã là mười phút sau.
Dưa chuột nhỏ kia không phải là không theo kịp chứ?
Lo lắng như thế Cố Gia Dương vội quay đầu lại định tìm Hoàng Tiếu Quang, không ngờ vừa xoay người liền thấy Hoàng A Dưa nhảy bụp một cú tiếp đất.
Vừa vặn lúc Hoàng Tiếu Quang tiếp đất, đôi tay bất giác nâng lên như “Đại bàng giương cánh”, chân lại còn bên thấp bên cao, bộ dáng muốn bao nhiêu ngốc có bấy nhiêu ngốc.
Hoàng Tiếu Quang vội vàng chân tay nghiêm chỉnh, khuôn mặt nhỏ nghẹn tới mức đỏ bừng: Sao lại khéo như thế, bị hắn bắt gặp rồi?
Cố Gia Dương nhìn dưa nhỏ ngốc đến đáng yêu, tức khắc cảm giác một đạo sấm sét từ đầu đỉnh giáng oành xuống dưới, trong lòng lập tức ra quyết định: Xuân dược, nhất định phải hạ! Tiểu dưa chuột tươi ngon mọng nước như thế, không mau mau bắt lấy thì quá đáng tiếc!
Hắn đứng trước mặt Hoàng Tiếu Quang, duỗi tay nâng cằm cậu, muốn thừa dịp bốn phía không ai để ý liền hôn một cái chiếm chút tiện nghi.

Không được không được chịu không nổi, tiểu dưa chuột đáng yêu như thế ở trước mắt, nếu là không ăn chút đậu hũ trước sợ là không kiên trì nổi tới khi về nhà a!
Ai ngờ xưa nay thần kinh chập mạch Hoàng Tiếu Quang gặp “nguy nan” bỗng nhiên cơ linh lên, dùng sức cúi gằm mặt xuống, vừa cúi còn vừa hỏi Cố Gia Dương: “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi muốn làm gì đấy?”
Cố Gia Dương trút bỏ mặt nạ đạo mạo, trực tiếp hào phóng thừa nhận: “Ngẩng đầu lên, để ca ca hôn một chút!” vừa nói vừa tiếp tục nâng cằm cậu.
“Hôn mẹ ngươi!” Hoàng Tiếu Quang vừa nghe liền càng cúi đầu thấp hơn.
Cố Gia Dương tiếp tục nâng, gấp gáp muốn hôn miệng nhỏ của Hoàng Tiếu Quang.Nguồn: langsatti.wordpress.com
Hoàng Tiếu Quang trinh liệt cúi đầu, chết sống không muốn hôn cái miệng rộng của Cố Gia Dương.
Cố Gia Dương nâng nâng nâng.
Hoàng Tiếu Quang cúi cúi cúi.
……
…………
………………
Từng có một câu ngược văn nói rất chí lý: “Ngươi chẳng qua là cậy ta yêu ngươi.” Hiện tại lời đó vừa vặn tròng lên hai người này, nhưng mà như thế một câu nói ngược kinh điển tự dưng trở nên khôi hài.
Hoàng Tiếu Quang bản năng hiểu rõ Cố Gia Dương không dám thật sự ác độc cưỡng bách, cho nên lúc cúi đầu không tiếc dùng lực.

Cố Gia Dương thật đúng là không dám đánh cậu, cho nên lúc nâng cằm cậu không dám dùng sức.
Hơn nữa, đây là đầu người ta chứ đâu phải kính chiếu hậu, kính chiếu hậu bẻ gãy có thể bỏ tiền đền, đầu người ta mà bẻ xuống thì phải làm sao!
Vì thế cuối cùng Cố Gia Dương chịu thua trước, buông ra Hoàng Tiếu Quang đang khẩn trương hề hề (hồi hộp kinh hãi, cơ mà mình để nguyên vì cái từ hề hề nghe nó hết sức là hề hề=)) ).
Hắn duỗi tay xoa xoa đầu Hoàng Tiếu Quang, sau đó thừa dịp cậu không dám ngẩng đầu, liền ở trên trán cậu nhẹ nhàng chụt một cái.
Cảm thấy cái hôn nhẹ bẫng trên trán, Hoàng Tiếu Quang rốt cuộc yên tâm, nhẹ nhàng thở phào:…… Còn may hắn không bức ép ta.
Hoàng Tiếu Quang cũng không phải ngu đần tới mức đó, từ lúc hắn nói ra từ “bao dưỡng” kia, trong lòng cầu đã mơ hồ ngộ ra Cố Gia Dương đối với mình có ý đồ xấu xa gì rồi, hơn nữa vừa rồi hắn muốn hôn miệng nhỏ…… Hoàng Tiếu Quang hiện tại trong lòng lộn xộn không biết làm sao bây giờ.
Nhưng Hoàng Tiếu Quang bên này còn chưa bình tĩnh lại, đã nghe thấy giọng nói mang theo tiếng cười của Cố Gia Dương: “Không sao, nụ hôn này tạm thời ghi nợ, cùng khoản kính chiếu hậu kia cùng tính lãi đi!”
Vốn đang thở phào Hoàng Tiếu Quang lập tức cứng người: Cái, cái gì!!!!! Tính lãi? Hiện tại nợ một cái hôn, ai biết hôm sau bị tính lãi thành cái gì a a a a a a!!
Nói xong, Cố Gia Dương chắp tay sau lưng dạo tới dạo lui đi rồi, Hoàng Tiếu Quang ngốc lăng tại chỗ trong chốc lát, vội vàng đuổi theo: “Cố Gia Dương! Nếu không thì ngươi hiện tại hôn luôn đi, đừng tính lãi được không?” (** má có người ngu như vậy thật sao????? em ăn ứt lớn lên hay gì =))))Nguồn: langsatti.wordpress.com
“Không được, nợ là nợ, phải tính lãi.”
“Thật đấy thật đấy, ta không nói đùa, ngươi hôn ta đi, hôn ta đi……”
“Không được đâu, hành nghề cho vay nặng lãi cũng phải có cốt khí!”
※※※※※
Cố Gia Dương dắt Hoàng Tiếu Quang khẩn trương hề hề vào nhà (má nó còn dám đi theo về nhà chứ, cũng thích người ta hay gì), mới xa cách một giờ Alice vừa thấy chủ nhân đã nhào tới, hưng phấn vây quanh xoay tới xoay lui.
Tuy rằng đã gặp qua nhiều lần, nhưng Hoàng Tiếu Quang vẫn có hứng thú thật lớn với Alice, trong chốc lát sờ sờ đầu, trong chốc lát chơi chơi đám lông bện xoắn như dây thừng kia…… khiến Alice đang một lòng bổ nhào vào Cố Gia Dương cảm thấy phiền muốn chết.

Alice vẫn còn ghi hận một câu “cây lau nhà” kia, trong lòng khinh thường Hoàng Tiếu Quang không hiểu biết, khinh thường trừng mắt nhìn cậu một cái sau đó xoay người chổng mông vào mặt cậu.
Nhưng trong mắt Hoàng Tiếu Quang, mông với đầu Alice trông đều như nhau, chổng cái nào vào mặt cậu đều không ảnh hưởng đến hứng thú đùa bỡn của cậu, vẫn tiếp tục hưng phấn sờ tới sờ lui.

Có ai lúc lau nhà còn phát hiện ra cây lau nhà chính là nhân vật phản diện không?
“Cũng không phải lần đầu tiên thấy nó, ngươi sao còn hứng thú với nó như vậy a?” Cố Gia Dương gãi cằm, trong lòng ngượng ngùng thừa nhận mình vậy mà có chút ghen.
Hoàng Tiếu Quang vừa vuốt mông Alice vừa đáp: “Ta bao năm cuộc đời chưa từng thấy con chó nào đặc biệt như thế, thật đó.

Thật không hổ là chó nhà ngươi, cho nhà người khác lớn lên đều giống chó, chó nhà ngươi cư nhiên trông như cây lau nhà!”
Cố Gia Dương trầm mặc sau một lúc lâu mới nói lời nói: “…… Ngươi muốn xem cây lau nhà thì về ký túc xá mà nhìn, đừng ở đây tổn thương Alice nhà ta!” Dù sao cũng là chó mình nuôi, Cố Gia Dương tuy rằng trong lòng hiểu rõ nó lớn lên rất giống cây lau nhà, nhưng ngoài miệng chết sống không thừa nhận.
Lúc trước Cố Gia Dương ôm Alice về, nó vẫn là một con chó con nho nhỏ mà thôi, lông trên người còn ngắn, tuy rằng hơi dày nhưng cũng không có gì đặc biệt.

Kết quả chờ nó ba tuổi Cố Gia Dương mới phát hiện bất thường: con chó này sao càng lớn càng giống cây lau nhà a, lông trên người đều xoắn hết vào nhau, lại theo quy luật tết thành từng đoạn dài, nghĩ thế nào cũng thấy không bình thường.

Sau lại hỏi bà chị họ mới biết hóa ra nó là giống gì, lông càng dài càng cứng càng hoàn hảo…
Cố Gia Dương kể chuyện này cho Hoàng Tiếu Quang, ý muốn nói là Alice nhà mình rất tốt.Nguồn: langsatti.wordpress.com
Ai ngờ Hoàng Tiếu Quang nghe xong tư tưởng cư nhiên lệch sang hướng khác: “Lông càng dài, càng chắc càng hoàn mỹ?…… Nga, nói trắng ra là, lớn lên càng giống cây lau nhà càng tốt sao!” Hắn vỗ vỗ lưng Alice, ngữ khí mộng ảo tự đáy lòng ca ngợi: “Alice thật là một chú chó xinh đẹp, ngươi xem, nó lớn lên thật giống cây lau nhà!”
Alice thống khổ vùi đầu vào chân, không rên một tiếng.
※※※※※
Loại chuyện nấu cơm này, tuy rằng Cố Gia Dương bảo đảm mình rất quen tay không cần hỗ trợ, nhưng Hoàng Tiếu Quang vẫn vây quanh bên người hắn một khắc không ngừng.

Trong chốc lát đưa cho hắn nước tương, trong chốc lát bảo hắn thêm chút đường đi, dù sao cũng là đứa nhóc, vừa rồi ở trên phố ái muội ngượng ngùng đều vứt hết ra sau đầu rồi, trời đất bao la ăn cơm lớn nhất, tình a yêu a Cố Gia Dương a linh tinh gì đó, cơm nước xong lại nói!
“Cố Gia Dương Cố Gia Dương, ta giúp ngươi thái rau!”…… Cố Gia Dương Cố Gia Dương, ta giúp ngươi rửa rau!”…… “Cố Gia Dương Cố Gia Dương, ta giúp ngươi phi dầu!” Hoàng Tiếu Quang thấy cái gì cũng muốn nhúng tay, tới khi khiến cho Cố Gia Dương vốn trình độ sành sỏi phải liên tiếp thất thủ, dao phay một phát phập lên tay mình.
“Đau!” Cố Gia Dương một phen ném dao phay, bóp chặt lấy gốc ngón tay để tránh mất máu quá nhiều.

Hoàng Tiếu Quang phản ứng coi như nhanh, vội vàng mở vòi nước giúp hắn rửa sạch miệng vết thương.
Chờ Cố Gia Dương chỉ huy Hoàng Tiếu Quang đi tìm đồ băng bó xong cho mình, hắn nhẫn nhịn ngón tay đau đớn không thôi, bất đắc dĩ thở dài: Thôi, lúc này không muốn Hoàng Tiếu Quang hỗ trợ cũng không được.
Xào rau Cố Gia Dương dùng một tay cũng được, nhưng khiến vết thương lại dính nước thì không được.

Cố Gia Dương chỉ huy Hoàng Tiếu Quang ra chỗ lu gạo lấy nước, hắn vốn nhớ Hoàng Tiếu Quang chắc là biết làm, nhưng ai ngờ nửa ngày không thấy động tĩnh gì.
Cố Gia Dương tò mò ngó qua, chỉ thấy Hoàng Tiếu Quang cư nhiên bỏ nồi một bên, hai đầu gối quỳ xuống đất, tay phải chống ở cạnh lu gạo, tay trái thọc cả vào lu gạo không biết đang đào cái gì!
Nhìn mông Hoàng Tiếu Quang lắc trái lắc phải, lại nhìn bộ quần áo xanh đến lóa mắt, Cố Gia Dương đầu óc choáng váng, trong nháy mắt lại có cảm giác thời gian chảy ngược.
※※※※※
Lúc bắt đầu Hoàng Tiếu Quang cũng không có ý đồ làm trò xấu xa gì với lu gạo nhà Cố Gia Dương, còn rất an phận thủ thường cầm chén đong gạo, nhưng múc đầy xong lại hồi tưởng tới lúc hai người mới gặp nhau, dù là hiện tại nhớ lại cậu vẫn cảm thấy mình quá đáng thương.

Lúc ấy chính mình khiêng 70 cân gạo, run rẩy leo lên trên tầng cao nhất, sau đó ngã vào lu gạo lại làm rách bao gạo…… Cuối cùng đành phải chịu trách nhiệm đổ hết gạo vào lu……Nguồn: langsatti.wordpress.com
Lu gạo!
Hoàng Tiếu Quang trừng lớn mắt: đúng vậy, lúc trước chìa khóa bất hạnh rớt vào đây, lúc ấy gạo quá nhiều quá đầy, khiến việc tìm chìa khóa khó khăn cực kì.

Cậu thọc cả tay vào nhưng vẫn sờ không tới đáy, chìa khóa không tìm được thì thôi, còn khiến Cố Gia Dương có chuyện để nói.
Cậu chớp chớp mắt, nhìn hiện tại lu gạo chỉ còn có nửa: hiện tại nếu thọc tay vào nhất định có thể nhẹ nhàng tìm được.

Tuy rằng cậu giờ đã đánh chìa khóa khác, nhưng cậu cũng không phải người có mới nới cũ, nếu có thể tìm chìa khóa về, vậy thật tốt a.
Nghĩ là làm, Hoàng Tiếu Quang hoàn toàn quên mất bên kia còn có người chờ hắn nấu cơm, cậu tùy tay bỏ nồi cơm sang một bên, quỳ tới gần lu gạo, thọc tay vào tìm.

Tay càng lúc càng xuống sâu, cả người cậu cũng càng ngày càng thấp xuống, tới cuối cùng bờ mông màu xanh cũng cao cao nhếch lên.
Cố Gia Dương cứ như vậy nhìn chằm chằm người nào đó vặn vẹo mông tả nửa ngày, ngón tay ngứa, trong lòng cũng hấp tấp lên: ngươi nói xem, mông nhỏ đưa tới tận cửa, rốt cuộc sờ hay không sờ đây…….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương