Dụ Trúc Mã - Nãi Hoàng Lưu Tâm
-
Chương 40: Kim ốc tàng kiều
Phong Hi Niên dắt cô lên xe, thật ra chỉ cần liếc mắt là anh đã phát hiện cô không ổn lắm.
Chỉ thấy cô mất sức nói, “Anh Hi Niên, hình như em trúng thuốc rồi.” Đôi mắt của thiếu niên tối sầm lại.
“Tới bệnh viện.” Giọng nói của anh lạnh lẽo, Cố Diên nghe cũng rét run người, tài xế lập tức quay đầu xe.
Sắc mặt Phong Hi Niên không tốt, anh ôm chặt cô vào ngực, hận sơ sót của bản thân mình, anh không thể nào tưởng tượng ra, nếu bây giờ cô không ở trong ngực anh thì đã xảy ra chuyện gì.
Thật ra anh đã xuống tay điều tra Cố Hân Nhiễm, chỉ là vẫn nghe theo ý định của cô. Trong lòng Phong Hi Niên lo lắng cho cơ thể của Cố Diên, không biết
thuốc kia có hại gì với cơ thể, một động tác vượt rào cũng không có, mà cả người thiếu nữ đang trong ngực anh ngày càng nóng bỏng ngứa ngáy.
Cố Diên chỉ mới hít một chút thuốc kích tình mà đã vậy, cô cũng không rõ, Phong Hi Niên bình thường nhiệt tình mãnh liệt mà sao giờ lại lãnh đạm như thế.
Bên này, Phong Hi Niên gọi điện thoại liên hệ với chuyên gia trung tâm nghiên cứu của bệnh viện.
Cố Diên cảm thấy tình trạng của mình không nghiêm trọng tới mức cần vào bệnh viện, cô lôi kéo quần áo của Phong Hi Niên, ánh mắt nhìn anh yếu đuối đáng thương, không nói nổi thành lời, bởi vì chỉ cần mở miệng là tiếng rên rỉ bật ra.
Cố Diên được anh ôm vào trong bệnh viện, đây là trung tâm nghiên cứu y học đứng đầu nước A, nhân viên đều là các chuyên gia có tiếng, Cố Diên được lấy máu và cho hít một khí gì đó không biết tên, sau đó cả người cũng thoải mái hơn không ít.
Phong Hi Niên cũng cho người điều tra chuyện của đêm nay, bây giờ anh rất tức giận, luôn cho rằng mình đã tính toán đủ, lại không ngờ vẫn khiến cô tổn thương.
Được khoảng mười phút, kết quả thử máu cũng đã có.
Trong phòng nghỉ VIP, Cố Diên được Phong Hi Niên ôm vào ngực, chuyên gia có mái tóc hoa râm nhìn báo cáo kiểm tra rồi nói, “Thứ mà vợ cậu trúng là thuốc kích tình đang lưu truyền ở chợ đen hiện nay, nhưng dựa theo kết quả thử máu thì không hít phải quá nhiều, chỉ cần tiêm thuốc giải độc là được rồi.”
Phong Hi Niên nghe lời giáo sư nói, trái tim mới được thả lỏng rồi hỏi, “Có di chứng gì không?”
“Thuốc này có tác dụng ngắn với cơ thể, cũng không ảnh hưởng gì với các cơ quan bên trong.”
Cố Diên không lo cho cơ thể mình, nhưng nhìn dáng vẻ tự trách của anh, trong lòng cô cũng không vui.
Thật ra anh đã bảo vệ cô rất kỹ càng rồi.
“Chẳng qua là sau khi tiêm thuốc giải thì vợ anh sẽ không tránh khỏi cả đêm khó chịu, cả người nóng lên rồi đổ mồ hôi.” Giáo sư đẩy mắt kính, nhắc nhở về tác dụng phụ.
“Vậy có cách nào để giảm bớt không?” Phong Hi Niên quan tâm lắm sẽ bị loạn. “Nếu kết hợp với suối nước nóng thì có thể giảm bớt triệu chứng này.”
Phong Hi Niên cảm ơn bác sĩ rồi ôm cô đi tiêm thuốc.
Cố Diên bị anh ôm vào trong ngực, ngước mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn góc cạnh, giống như là quay về đời trước, khi bệnh trầm cảm của cô phát tác, anh cũng ôm cô như vậy.
Thật ra, Cố Diên cảm thấy mình đã khá hơn rất nhiều rồi, nhưng nghĩ lại quá khứ, trái tim bất giác đau đớn. Cô thiếu nợ anh, sợ là cả đời này cũng không trả nổi.
Cố Diên vốn tưởng tiêm xong sẽ được về nhà, ai ngờ chiếc Maybach lại chạy trong đêm tối, còn cô vẫn nằm trong ngực anh.
Mãi cho tới khi anh bế cô vào trong một ngôi biệt thự cổ kính nguy nga. “Anh Hi Niên, đây là nơi nào thế?” Cô không khỏi tò mò.
Trong lúc nhất thời, Phong Hi Niên cứng họng, sao anh có thể nói với cô rằng, nơi này giống như hòn đảo kia, được xây nên để cầm tù cô chứ? Vốn dĩ anh đã có tâm tư như vậy, nếu cô vẫn cứ cố chấp với Lâm Viễn, vậy anh chỉ có thể mạnh mẽ cướp đoạt cô.
Kim ốc tàng kiều, từ khoảnh khắc mà anh yêu cô, anh đã hiểu hàm nghĩa của cụm từ này rồi.
“Đây là biệt thự Cảnh Hành.”
Cố Diên còn đang nghi hoặc với nguyên nhân Phong Hi Niên đưa mình tới đây. Mãi cho tới khi anh ôm cô vào nơi khói trắng lượn lờ.
“Ở đây có suối nước nóng tự nhiên, Diên Nhi, em cần phải giải độc.”
Vừa mới dứt câu, giây tiếp theo, váy áo của cô đã bị anh nhẹ nhàng cởi bỏ.
Chỉ thấy cô mất sức nói, “Anh Hi Niên, hình như em trúng thuốc rồi.” Đôi mắt của thiếu niên tối sầm lại.
“Tới bệnh viện.” Giọng nói của anh lạnh lẽo, Cố Diên nghe cũng rét run người, tài xế lập tức quay đầu xe.
Sắc mặt Phong Hi Niên không tốt, anh ôm chặt cô vào ngực, hận sơ sót của bản thân mình, anh không thể nào tưởng tượng ra, nếu bây giờ cô không ở trong ngực anh thì đã xảy ra chuyện gì.
Thật ra anh đã xuống tay điều tra Cố Hân Nhiễm, chỉ là vẫn nghe theo ý định của cô. Trong lòng Phong Hi Niên lo lắng cho cơ thể của Cố Diên, không biết
thuốc kia có hại gì với cơ thể, một động tác vượt rào cũng không có, mà cả người thiếu nữ đang trong ngực anh ngày càng nóng bỏng ngứa ngáy.
Cố Diên chỉ mới hít một chút thuốc kích tình mà đã vậy, cô cũng không rõ, Phong Hi Niên bình thường nhiệt tình mãnh liệt mà sao giờ lại lãnh đạm như thế.
Bên này, Phong Hi Niên gọi điện thoại liên hệ với chuyên gia trung tâm nghiên cứu của bệnh viện.
Cố Diên cảm thấy tình trạng của mình không nghiêm trọng tới mức cần vào bệnh viện, cô lôi kéo quần áo của Phong Hi Niên, ánh mắt nhìn anh yếu đuối đáng thương, không nói nổi thành lời, bởi vì chỉ cần mở miệng là tiếng rên rỉ bật ra.
Cố Diên được anh ôm vào trong bệnh viện, đây là trung tâm nghiên cứu y học đứng đầu nước A, nhân viên đều là các chuyên gia có tiếng, Cố Diên được lấy máu và cho hít một khí gì đó không biết tên, sau đó cả người cũng thoải mái hơn không ít.
Phong Hi Niên cũng cho người điều tra chuyện của đêm nay, bây giờ anh rất tức giận, luôn cho rằng mình đã tính toán đủ, lại không ngờ vẫn khiến cô tổn thương.
Được khoảng mười phút, kết quả thử máu cũng đã có.
Trong phòng nghỉ VIP, Cố Diên được Phong Hi Niên ôm vào ngực, chuyên gia có mái tóc hoa râm nhìn báo cáo kiểm tra rồi nói, “Thứ mà vợ cậu trúng là thuốc kích tình đang lưu truyền ở chợ đen hiện nay, nhưng dựa theo kết quả thử máu thì không hít phải quá nhiều, chỉ cần tiêm thuốc giải độc là được rồi.”
Phong Hi Niên nghe lời giáo sư nói, trái tim mới được thả lỏng rồi hỏi, “Có di chứng gì không?”
“Thuốc này có tác dụng ngắn với cơ thể, cũng không ảnh hưởng gì với các cơ quan bên trong.”
Cố Diên không lo cho cơ thể mình, nhưng nhìn dáng vẻ tự trách của anh, trong lòng cô cũng không vui.
Thật ra anh đã bảo vệ cô rất kỹ càng rồi.
“Chẳng qua là sau khi tiêm thuốc giải thì vợ anh sẽ không tránh khỏi cả đêm khó chịu, cả người nóng lên rồi đổ mồ hôi.” Giáo sư đẩy mắt kính, nhắc nhở về tác dụng phụ.
“Vậy có cách nào để giảm bớt không?” Phong Hi Niên quan tâm lắm sẽ bị loạn. “Nếu kết hợp với suối nước nóng thì có thể giảm bớt triệu chứng này.”
Phong Hi Niên cảm ơn bác sĩ rồi ôm cô đi tiêm thuốc.
Cố Diên bị anh ôm vào trong ngực, ngước mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn góc cạnh, giống như là quay về đời trước, khi bệnh trầm cảm của cô phát tác, anh cũng ôm cô như vậy.
Thật ra, Cố Diên cảm thấy mình đã khá hơn rất nhiều rồi, nhưng nghĩ lại quá khứ, trái tim bất giác đau đớn. Cô thiếu nợ anh, sợ là cả đời này cũng không trả nổi.
Cố Diên vốn tưởng tiêm xong sẽ được về nhà, ai ngờ chiếc Maybach lại chạy trong đêm tối, còn cô vẫn nằm trong ngực anh.
Mãi cho tới khi anh bế cô vào trong một ngôi biệt thự cổ kính nguy nga. “Anh Hi Niên, đây là nơi nào thế?” Cô không khỏi tò mò.
Trong lúc nhất thời, Phong Hi Niên cứng họng, sao anh có thể nói với cô rằng, nơi này giống như hòn đảo kia, được xây nên để cầm tù cô chứ? Vốn dĩ anh đã có tâm tư như vậy, nếu cô vẫn cứ cố chấp với Lâm Viễn, vậy anh chỉ có thể mạnh mẽ cướp đoạt cô.
Kim ốc tàng kiều, từ khoảnh khắc mà anh yêu cô, anh đã hiểu hàm nghĩa của cụm từ này rồi.
“Đây là biệt thự Cảnh Hành.”
Cố Diên còn đang nghi hoặc với nguyên nhân Phong Hi Niên đưa mình tới đây. Mãi cho tới khi anh ôm cô vào nơi khói trắng lượn lờ.
“Ở đây có suối nước nóng tự nhiên, Diên Nhi, em cần phải giải độc.”
Vừa mới dứt câu, giây tiếp theo, váy áo của cô đã bị anh nhẹ nhàng cởi bỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook