Dữ Tích Thù
-
Quyển 1 - Chương 1: Tự chương
Triển Chiêu chết.
Người từng nhận chức Ngự tiền đới đao hộ vệ, được đương kim Thánh thượng phong hào “Ngự Miêu”, Nam hiệp Triển Chiêu ngày xưa nổi danh trên giang hồ, chết.
Tin tức này làm rất nhiều người kinh hãi, có người đau lòng, cũng có người vui mừng.
Nhiều hơn nữa, là không dám tin.
Cho đến khi Trung Châu Vương Bàng Thống cuối cùng chiến thắng trở lại từ biên cảnh, đồng thời cũng cầm lên thanh kiếm hắc kim thật dày kia đưa tới trước mặt Nhân Tông, ngữ điệu thờ ơ, không bi không hỉ, “Thế sự vô thường, ba thước thanh phong ngày xưa bảo vệ một mảnh thanh thiên, cuối cùng vẫn gãy.”
Cự khuyết, gãy rồi.
Cự Khuyết làm sao lại gãy?
Bên mép Trung Châu Vương dâng lên một ý cười, cười lạnh, làm người ta nhìn thấy mồ hôi ròng ròng, “Thật ra, Triển Chiêu mất đi cũng không thiết, ba thanh tụ tiến cuối cùng của y, nhưng giết chết ba vị Đại tướng nước Liêu, bất quá…”
Bất quá, Triển Chiêu vẫn mất.
Lại một sinh mạng trẻ tuổi, bị chiến tranh tước đoạt.
Triển Chiêu thật đúng là vô cùng trẻ, còn không lấy vợ sinh con, còn không có con cháu đầy sảnh đường, còn không có…
Y thậm chí còn chưa từng cùng cô nương nhà nào nói chuyện yêu đương, chỉ có một vị hôn thê, có lẽ là thầm lặng, hoặc có lẽ là không chịu an phận, ở phủ Tung Giang, thôn Mạt hoa kề bên bờ biển, vốn luôn nhìn về phía Bắc xa xôi, nơi đó có vị hôn phu của nàng ở chiến trường hộ quốc, vệ quốc, nàng nghĩ, y sẽ trở lại, đợi y trở về vẫn sẽ dùng ngữ điệu ôn nhu, gọi nàng “Nguyệt Hoa.”
Nhưng thật chưa từng nghĩ tới, thứ nàng lấy được lại là một tin tức khiến người ta đau lòng như vậy.
Vị hôn phu trẻ tuổi của nàng, vĩnh viễn táng thân sa trường.
Nàng nở nụ cười, rơi nước mắt, chỉ thán, “Thế sự vô thường.”
Cự Khuyết làm sao lại gãy?
Công Tôn vuốt ve đoạn kiếm hắc kim sắc bén so với ban đầu đã nhiều hơn một vết thương, nhớ nhung chàng thanh niên vốn ôn thôn ấy, kia một tiếng nhẹ nhàng “Công Tôn tiên sinh”, chỉ thán: Thế sự vô thường, đây là chuyện của hoàng gia, không phải việc những người tầm thường như họ có thể hiểu.
Quan viên hắc ám, thanh quan khó đương đầu, kia người bảo hộ một mảnh thanh thiên cũng phải chịu tội.
Cự Khuyết làm sao lại gãy?
Lão bản nương của Quân Mẫn lâu, trong hai năm ngắn ngủi đã tạo nên danh tiếng trong thành Biện Lương nghe được tin tức, ngẩng đầu nhìn biển hiệu mạ vàng khắc nét thư pháp, chợt rơi xuống hai dòng lệ.
Cự Khuyết làm sao lại gãy?
Nhân Tông tỉnh táo nhìn thanh hắc kim cổ kiếm ngày xưa che chở thanh thiên Đại Tống mà nay bị chém làm hai, thay thế chủ nhân không tìm được thi thể mà hạ táng, trong lòng đau.
Trách sao luôn có người nói, quan viên hắc ám.
Trung Châu Vương kia của hắn, thắng được chiến trường, lại đánh mất y đi.
Thắng chiến tranh, lại thua người.
Nhân Tông chỉ đành cười khổ, lúc đầu khi Triển Chiêu chủ động xin đi, đáng lẽ hắn không nên ứng.
Cự Khuyết làm sao lại gãy?
Bạch Ngọc Đường bước vào Quân Mẫn lâu, Phương Mẫn đóng cửa không gặp hắn, mơ hồ còn nghe được tiếng khóc thút thít, hắn không còn thương hương tiếc ngọc như lúc đầu, chỉ thán: Triển Chiêu, thật là vô tình, uổng phí A Mẫn chung tình với ngươi như vậy, uổng phí Nguyệt Hoa muội tử khuynh tâm với ngươi như vậy, ngươi lại, một mình đi mất…
Hắn ngồi xuống, vẫn gọi Nữ Nhi Hồng 18 năm.
Cự Khuyết làm sao lại gãy chứ?
Làm sao lại gãy?
Nó gãy…
Người từng nhận chức Ngự tiền đới đao hộ vệ, được đương kim Thánh thượng phong hào “Ngự Miêu”, Nam hiệp Triển Chiêu ngày xưa nổi danh trên giang hồ, chết.
Tin tức này làm rất nhiều người kinh hãi, có người đau lòng, cũng có người vui mừng.
Nhiều hơn nữa, là không dám tin.
Cho đến khi Trung Châu Vương Bàng Thống cuối cùng chiến thắng trở lại từ biên cảnh, đồng thời cũng cầm lên thanh kiếm hắc kim thật dày kia đưa tới trước mặt Nhân Tông, ngữ điệu thờ ơ, không bi không hỉ, “Thế sự vô thường, ba thước thanh phong ngày xưa bảo vệ một mảnh thanh thiên, cuối cùng vẫn gãy.”
Cự khuyết, gãy rồi.
Cự Khuyết làm sao lại gãy?
Bên mép Trung Châu Vương dâng lên một ý cười, cười lạnh, làm người ta nhìn thấy mồ hôi ròng ròng, “Thật ra, Triển Chiêu mất đi cũng không thiết, ba thanh tụ tiến cuối cùng của y, nhưng giết chết ba vị Đại tướng nước Liêu, bất quá…”
Bất quá, Triển Chiêu vẫn mất.
Lại một sinh mạng trẻ tuổi, bị chiến tranh tước đoạt.
Triển Chiêu thật đúng là vô cùng trẻ, còn không lấy vợ sinh con, còn không có con cháu đầy sảnh đường, còn không có…
Y thậm chí còn chưa từng cùng cô nương nhà nào nói chuyện yêu đương, chỉ có một vị hôn thê, có lẽ là thầm lặng, hoặc có lẽ là không chịu an phận, ở phủ Tung Giang, thôn Mạt hoa kề bên bờ biển, vốn luôn nhìn về phía Bắc xa xôi, nơi đó có vị hôn phu của nàng ở chiến trường hộ quốc, vệ quốc, nàng nghĩ, y sẽ trở lại, đợi y trở về vẫn sẽ dùng ngữ điệu ôn nhu, gọi nàng “Nguyệt Hoa.”
Nhưng thật chưa từng nghĩ tới, thứ nàng lấy được lại là một tin tức khiến người ta đau lòng như vậy.
Vị hôn phu trẻ tuổi của nàng, vĩnh viễn táng thân sa trường.
Nàng nở nụ cười, rơi nước mắt, chỉ thán, “Thế sự vô thường.”
Cự Khuyết làm sao lại gãy?
Công Tôn vuốt ve đoạn kiếm hắc kim sắc bén so với ban đầu đã nhiều hơn một vết thương, nhớ nhung chàng thanh niên vốn ôn thôn ấy, kia một tiếng nhẹ nhàng “Công Tôn tiên sinh”, chỉ thán: Thế sự vô thường, đây là chuyện của hoàng gia, không phải việc những người tầm thường như họ có thể hiểu.
Quan viên hắc ám, thanh quan khó đương đầu, kia người bảo hộ một mảnh thanh thiên cũng phải chịu tội.
Cự Khuyết làm sao lại gãy?
Lão bản nương của Quân Mẫn lâu, trong hai năm ngắn ngủi đã tạo nên danh tiếng trong thành Biện Lương nghe được tin tức, ngẩng đầu nhìn biển hiệu mạ vàng khắc nét thư pháp, chợt rơi xuống hai dòng lệ.
Cự Khuyết làm sao lại gãy?
Nhân Tông tỉnh táo nhìn thanh hắc kim cổ kiếm ngày xưa che chở thanh thiên Đại Tống mà nay bị chém làm hai, thay thế chủ nhân không tìm được thi thể mà hạ táng, trong lòng đau.
Trách sao luôn có người nói, quan viên hắc ám.
Trung Châu Vương kia của hắn, thắng được chiến trường, lại đánh mất y đi.
Thắng chiến tranh, lại thua người.
Nhân Tông chỉ đành cười khổ, lúc đầu khi Triển Chiêu chủ động xin đi, đáng lẽ hắn không nên ứng.
Cự Khuyết làm sao lại gãy?
Bạch Ngọc Đường bước vào Quân Mẫn lâu, Phương Mẫn đóng cửa không gặp hắn, mơ hồ còn nghe được tiếng khóc thút thít, hắn không còn thương hương tiếc ngọc như lúc đầu, chỉ thán: Triển Chiêu, thật là vô tình, uổng phí A Mẫn chung tình với ngươi như vậy, uổng phí Nguyệt Hoa muội tử khuynh tâm với ngươi như vậy, ngươi lại, một mình đi mất…
Hắn ngồi xuống, vẫn gọi Nữ Nhi Hồng 18 năm.
Cự Khuyết làm sao lại gãy chứ?
Làm sao lại gãy?
Nó gãy…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook