Dư Sinh Vi Kỳ
C168: Chương 168

Gác thi thực sự là một điều phi thường khổ sở, trong hơn hai giờ đồng hồ, học sinh phải giải bài trong phiếu trả lời bên dưới, giáo viên ngồi trên bục giảng, liền một phút lại giống như sống một năm.

Tiêu Uyển Thanh là người ít nói, nàng quen một chỗ một mình im lặng, nhưng không đủ phân thần tập trung vào việc khác, thỉnh thoảng nàng cũng chú ý đến học sinh đang giải đề, thanh tỉnh ngồi đó dành khoảng thời gian dài giám sát học sinh. Vậy đối với nàng không chút dễ dàng.

Nhưng hôm nay thì khác.

Hôm nay, Tiêu Uyển Thanh đã phát xong giấy tờ như thường lệ, ngồi lại bục giảng, thản nhiên xem đề. Chỉ một thời gian, tinh thần nàng liền không tự chủ được bay đến thời điểm buổi sáng ra cửa, Lâm Tiễn giống như năm đó quấn lấy nàng làm nũng đòi hôn.

Nàng nhìn bộ dáng học sinh trong lớp đang cúi đầu tập trung giải đề, trong đầu nghĩ đến khung cảnh nhiều đêm yên tĩnh ở thành phố Ngạn Giang, hai người đang ở thư phòng, Lâm Tiễn đang nghiêm túc giải bài bên cạnh nàng. Sau đó, suy nghĩ của nàng bắt đầu phân tán, thời gian bắt đầu trôi đi nhanh chóng, thời điểm Tiêu Uyển Thanh cảm thấy mất kiên nhẫn, thời gian thi đã gần kết thúc.

Nàng không nhớ chính xác mình đã nghĩ gì, chỉ biết mọi suy nghĩ của nàng đều liên quan đến Lâm Tiễn. Nàng trả lời ngắn gọn tin nhắn mà Lâm Tiễn vừa gửi, nhìn thấy dãy số quen thuộc lần nữa xuất hiện trên màn hình, ánh mắt nàng khẽ gợn sóng.

Nàng khóa màn hình điện thoại, đứng dậy nhắc nhở học sinh còn mười lăm phút nữa, chú ý thời gian. Sau đó đi hai bước, đứng ở bên cửa nhìn mưa nhẹ bên ngoài phòng học. Khóe môi nhẹ nhàng cong lên, ý cười tự đáy lòng.

Giờ thi kết thúc, Tiêu Uyển Thanh cẩn thận thu dọn giấy tờ, nhanh chóng bước đến văn phòng. Giao giấy tờ xong, khi xách cặp bước ra khỏi văn phòng, một lần nữa lại gặp nữ sinh luôn ngẫu nhiên gặp phải.

Nữ sinh đi ra từ phòng học của nhóm lớp 3 bên cạnh, giống như vẫn còn đang chào hỏi lão sư bên trong. Quay đầu lại, vừa nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh đang đi xuống lầu, cô liền sững sờ.

Lần này là tình cờ gặp gỡ.

"Tiêu lão sư..." Nữ hài trên mặt cười rạng rỡ, bước nhanh đến bên cạnh Tiêu Uyển Thanh. "Gác thi xong liền trở về sao?"

"Ân, buổi sáng thi có tốt không?" Tiêu Uyển Thanh cẩn thận trả lời, bước nhanh hơn bình thường một chút.

Nữ hài đứng bên cạnh Tiêu Uyển Thanh, trộm nhìn nàng vài lần, luôn cảm thấy Tiêu Uyển Thanh ngày hôm nay trông rất khác, đặc biệt là... xinh đẹp kiều mị, nước da trắng hồng, trông như đang phát sáng.

"Khá tốt a, nếu không có ngoài ý muốn thì chắc là 120." Nữ hài tự tin đáp.

"Lợi hại như vậy a." Tiêu Uyển Thanh thản nhiên khen ngợi. Tâm tư của nàng không ở nơi này, liền không kéo dài, khen cho có lệ.


Nữ hài giống như không để ý, có chút vui vẻ lại có chút ngượng ngùng, do dự một lúc, lấy hết can đảm nói đùa: "Trước đây không có lợi hại như vậy. Chính vì gặp được Tiêu lão sư mới phát hiện tiếng Trung thực sự rất thú vị, vì thế mà nỗ lực vươn lên. Nếu em vượt qua bài kiểm tra, Tiêu lão sư có thể thưởng cho em không?"

Cô biết Tiêu Uyển Thanh sẽ luôn có phần thưởng để khích lệ học sinh trong lớp. Cô không muốn phần thưởng như vậy, cô chỉ muốn kiểm tra thái độ của Tiêu Uyển Thanh.

Vừa dứt lời, cô đã thấy bước chân của Tiêu Uyển Thanh dừng lại. Nữ nhân quay đầu lại, khuôn mặt vẫn mang nụ cười khách sáo cùng đứng đắn nhìn cô chằm chằm, nhưng giống như có chút thăm dò.

Nữ sinh im lặng cùng Tiêu Uyển Thanh nhìn nhau, còn không đợi Tiêu Uyển Thanh nói chuyện, cô đã tự khuyên nhủ bản thân mình trước, thay đổi lời nói: "Em đùa thôi, Aiz, kỳ thực lúc trước thấy bạn học của em khoe cuốn sách mà cô thưởng. Cảm thấy đặc biệt độc đáo, nên muốn sưu tập một chút."

"Như vậy a..." Tiêu Uyển Thanh hờ hững thu hồi tầm mắt, tiến lên một bước, lãnh đạm nói: "Trong phòng làm việc của tôi còn có một ít sách. Lần sau em tới tôi sẽ đưa cho em."

Nữ sinh mỉm cười, nói: "Vậy thì cảm ơn lão sư trước." Cô lại nhìn Tiêu Uyển Thanh, không khỏi cảm khái, "Lão sư, hôm nay trông cô rất khác".

Câu nói này khiến Tiêu Uyển Thanh sững sờ. Nàng nhớ lại khi ở cùng Lâm Tiễn cách đây không lâu, thời điểm đi đón Ôn Đồng từ thành phố Trường Trạch, Ôn Đồng cũng nói như vậy. Có Lâm Tiễn ở bên cạnh, mình khác thường rõ ràng như vậy sao?

Nàng có chút hứng thú nhìn nữ hài, cong môi nghiêm túc nói: "Khác ở chỗ nào?"

Ánh mắt như nước sóng vỗ, sáng lấp lánh, làm nữ sinh kinh ngạc đến tim đập thình thịch.

Khác chỗ nào? Nữ hài cũng tự hỏi trong lòng. Đó là hào quang trong ánh mắt, đôi mắt của Tiêu lão sư không giống ngày thường, trước đây nàng có ánh mắt ôn nhu nhưng lúc nào cũng trầm mặc ảm đạm. Nhưng hôm nay, thần sắc cùng ánh mắt của nàng lại sáng ngời.

"Lão sư, hôm nay cô có vẻ rất vui." Nữ hài ngây người nhìn khuôn mặt mê người của Tiêu Uyển Thanh, vẻ mặt đầy yêu thương, khao khát không thể che giấu.

Khi đến chỗ ngoặc ở cầu thang, nàng quay lại đi xuống khỏi tòa nhà văn phòng. Tiêu Uyển Thanh dừng lại, xoay người, thần sắc buông lỏng, đột nhiên thú nhận: "Hôm nay tôi rất vui."

"Tình yêu của tôi đến tìm tôi." Đôi mắt của nàng chứa đầy vẻ ôn nhu mê người.

Thân thể nữ hài đột nhiên đông cứng lại, cơn mưa lớn bên ngoài giống như bất ngờ ập xuống tòa nhà, trút lên người cô khiến cô lạnh sống lưng.

"Tiêu... Tiêu lão sư, cô đã kết hôn?" Cô lắp bắp.


Tiêu Uyển Thanh là một tồn tại rất bí ẩn trong số học sinh, thậm chí cả giáo viên. Rõ ràng nàng là người dễ gần, nhưng nàng luôn duy trì mối quan hệ đơn độc, ở trường ít nói về bản thân, nếu không đọc thông tin của nàng, bọn họ thậm chí còn nghĩ Tiêu Uyển Thanh nhiều nhất chỉ 30 tuổi. A di của cô là giáo viên dạy sinh học với Tiêu Uyển Thanh, cô đã hỏi dì mình có thể chắc chắn Tiêu Uyển Thanh chưa kết hôn, thậm chí có thể chắc chắn 80% đang sống một mình.

Tiêu Uyển Thanh có thể nhìn thấy tia ngạc nhiên cùng sững sờ của nữ sinh, giống như nhìn hài tử đáng thương bị mất kẹo. Nàng khẽ thở dài, bình tĩnh giải thích: "Tôi chưa kết hôn, nhưng có hôn ước." Nàng không nói dối, nàng đã đồng ý kết hôn với Lâm Tiễn, nàng không bao giờ quên. Tiêu Uyển Thanh nghĩ về quá khứ, đôi mắt nàng mềm hơn.

Nữ sinh hoàn toàn choáng váng, trong một lúc cô không biết phải làm gì, thất hồn lạc phách. Ở nước mắt sắp chực trào ra, cô mới hoàn hồn, vội nói: "Lão sư, em chợt nhớ để quên đồ ở phòng học, em quay lại tìm trước. Tạm biệt lão sư." Sau đó, nữ sinh xoay người, chật vật chạy đi.

Tiêu Uyển Thanh nhìn theo bóng lưng của nữ sinh, thần sắc có vài phần thương hại lại có vài phần nhẹ nhõm, tiểu hài tử a. Rốt cuộc nàng đã hiểu ra điều gì đó, liền thở phào nhẹ nhõm, quay người đi xuống, lòng đều là Lâm Tiễn.

Vừa mới đi vài bước, nàng đã nhìn thấy cách cửa thường trực không xa, Lâm Tiễn một tay cầm ô, một tay đút vào áo khoác dài, ánh mắt sáng quắc nhìn sang bên này.

Đôi mắt của Tiêu Uyển Thanh ngay lập tức nổi lên ý cười ôn nhu. Như nhìn thấy chính mình, Lâm Tiễn nghiêng đầu, mở ô, bước nhanh vào rèm che mưa đi về phía nàng.

"Về thôi." Lâm Tiễn đứng yên trước mặt Tiêu Uyển Thanh, đưa tay ra, nhẹ nhàng nói.

Tiêu Uyển Thanh mỉm cười đưa tay ra, tự nhiên xen vào năm ngón tay của Lâm Tiễn. Lâm Tiễn đưa hai bàn tay đang nắm chặt vào túi áo khoác, cùng nhau bước vào trong mưa.

"Con chờ lâu không?"

"Không chờ lâu, dù sao thời gian của con đều là của dì." Nữ hài ngọt ngào đáp lại.

Tiêu Uyển Thanh dễ dàng bị Lâm Tiễn lấy lòng, ngọt ngào trong lòng, nhưng khắc chế không thể hiện quá nhiều.

"Buổi sáng dì nói hôm nay trời có thể lại mưa, nên mang theo ô." Tiêu Uyển Thanh cùng Lâm Tiễn bước ra khỏi trường, siết nhẹ ngón tay Lâm Tiễn vào túi để tỏ vẻ trừng phạt. Lâm Tiễn bảo nàng đừng mang ô, nói trời sẽ không mưa, phải tin tưởng cô.

Lâm Tiễn tránh cái véo của Tiêu Uyển Thanh, linh hoạt uốn cong ngón tay, gãi nhẹ vào lòng bàn tay mềm mại của nàng, tự hào nói: "Con cố ý nói vậy." Cô đổ ô để tránh mưa rơi trên vai Tiêu Uyển Thanh, giảo hoạt nở nụ cười, "Nếu dì mang ô, làm thế nào con đón dì a?"

Tiêu Uyển Thanh bất đắc dĩ, ngọt ngào chỉ muốn trêu chọc cô, "Con mới đi qua một lần, không sợ lạc sao?" Lâm Tiễn liền nhẹ giọng nhắc nhở: "Đừng nhúc nhích, dây giày của dì bị lỏng."


Tiêu Uyển Thanh nghe vậy liền sững người, liếc xuống đôi giày da của mình, đúng là như vậy. Nàng rút bàn tay đang nắm với Lâm Tiễn ra, muốn ngồi xổm xuống buộc dây giày, nhưng Lâm Tiễn rất tự nhiên trước một bước đã nói với nàng: "Phán Phán, giúp con cầm ô."

Tiêu Uyển Thanh vô thức vươn tay cầm lấy chiếc ô mà Lâm Tiễn đưa, liền nhìn thấy cô vén gấu áo lên, ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn xuống, tiến lên giúp nàng chỉnh lại dây buộc.

Dây giày tương đối cứng, Lâm Tiễn buộc lại một lần, xoắn xuýt không vừa ý rồi lại cởi ra, sau đó ngẩng đầu lên, vô cùng hài lòng trêu chọc Tiêu Uyển Thanh: "Xem con thắt nơ bướm cho dì thế nào?"

Tiêu Uyển Thanh nhìn nữ hài cúi người nửa quỳ xuống cẩn thận buộc dây giày cho mình mà lòng tràn đầy xúc động, ngọt ngào, nghe được câu hỏi của cô, chợt bật cười. Nàng phối hợp với ánh mắt đắc ý của Lâm Tiễn, lắc đầu nói: "Cần nâng cao tay nghề."

Lâm Tiễn bật cười, không thực sự để ý, đứng dậy lấy lại chiếc ô, nắm tay Tiểu Uyển Thanh vào trong túi ấm áp của mình, vừa đi vừa hỏi: "Dì thế nào lại đối với tay nghề của con không hài lòng a?"

Tiêu Uyển Thanh suy nghĩ một chút, cũng không thể đả kích cô, cho nên đáp: "Cũng không phải không hài lòng."

Lâm Tiễn chạm vào đầu ngón tay của Tiêu Uyển Thanh, ẩn ý nói, ​​"Thật hài lòng phải không?"1

Tiêu Uyển Thanh vừa muốn trả lời, nhưng cảm thấy ngữ khí của Lâm Tiễn có gì đó không đúng nên nàng khéo léo dừng lại. Nàng quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt cười toe toét của nữ hài, nhớ lại lời cô nói, ngay lập tức hiểu được.

"Lâm Tiễn!" Tiêu Uyển Thanh hờn dỗi kêu lên.

Vẫn còn trong trường, xung quanh tới lui những hài tử trong đồng phục học sinh, nghe lời nói không đứng đắn của Lâm Tiễn, Tiêu Uyển Thanh ý thức được đau lưng nhắc nhở chuyện xảy ra đêm qua, đỏ mặt tía tai.

Lâm Tiễn làm ra bộ dáng chính trực, vô tội nói: "Ai nha! Phán Phán, dì nghĩ cái gì? Như thế nào lại đỏ mặt nga?"

Tiêu Uyển Thanh bị trả đũa, không khỏi dùng ánh không có lực sát thương liếc Lâm Tiễn một cái, bộ dáng xấu hổ lại bực bội khiến đáy lòng Lâm Tiễn mềm nhũn.

Cô là cố ý trêu chọc Tiêu Uyển Thanh.

Trong bức ảnh được chuyển cho cô từ Thời Mãn để xác nhận đó có phải là Tiêu Uyển Thanh hay không, cô thấy nàng đang làm việc trong trường này. Cô nhìn thấy nàng trong đám đông, giống như đang đợi dưới gốc cây trầm tư, phảng phất cùng xung quanh tách thành hai thế giới. Rõ ràng khóe môi vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng đáy mắt lại như mặt nước tĩnh lặng. Giống như tất cả mọi người đều là màu sắc, thế giới của nàng chỉ có màu đen trắng, ngưng đọng lại bi thương.

Lâm Tiễn muốn để Tiêu Uyển Thanh có những ký ức đầy màu sắc tại nơi mà nàng đã từng sống một mình trong nhiều năm, cô nghĩ mình sẽ để nàng tìm lại những cảm xúc tươi mới có thể giải tỏa, tìm lại những kỳ vọng cho cuộc sống, bất kể ở đâu. Tất cả đều sống hạnh phúc, bình yên và tự do hơn bao giờ hết.

Cô mềm mại nhìn nàng, muốn trấn an người yêu hay thẹn thùng của mình, đột nhiên nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh đang mím môi, vành tai vẫn còn đỏ, lại cố trấn định cong môi, ngữ khí ái muội thấp nhu: "Kỳ thực còn có tiến bộ."

"Tiễn Tiễn, con muốn học không?" Sóng mắt nữ nhân nhộn nhạo, trong lời nói hàm chứa nụ cười liêu nhân, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa đầu ngón trỏ của Lâm Tiễn, như mang theo dòng điện chạy qua, đột nhiên tê dại, Lâm Tiễn không khỏi run lên.1

Tay cầm ô của Lâm Tiễn không khỏi run rẩy, chiếc ô nghiêng hơn một nửa. Cô quên kéo thẳng ô, nhìn Tiêu Uyển Thanh đang đỏ mặt nhưng vẫn bình tĩnh, không thể tin được, khuôn mặt cô đột nhiên đỏ bừng.


Trong tâm trí cô, cụm từ Phán Phán hỏi cô, "Con muốn học không?"

A! Muốn học không? Học... cái gì? Là nàng tưởng cái kia sao? Tiêu Phán Phán cái này cũng rất lợi hại sao?

Ban ngày ban mặt, lòng Lâm Tiễn xao động, mặt bắt đầu nóng lên, chân cũng bắt đầu nhũn ra. Cô sững sờ nhìn Tiêu Uyển Thanh, cắn chặt môi muốn nói lại thôi.

Muốn... Cô thầm trả lời trong lòng.

Hôm nay Tiêu Uyển Thanh bị Lâm Tiễn trêu chọc hai lần, vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ, nhìn thấy dáng vẻ kiêu hãnh không kiềm chế được của nữ hài, nàng không khỏi muốn trêu chọc cô.

Hài lòng nhìn bộ dáng hiếm thấy đáng yêu cùng ngốc ngốc của Lâm Tiễn, ý cười trên khóe môi của Tiêu Uyển Thanh cũng gia tăng, mặt mày đều là sủng nịch. Nàng đưa tay âu yếm gãi sống mũi thẳng tắp của Lâm Tiễn, nói: "Tiễn Tiễn, con nghĩ cái gì? Như thế nào lại đỏ mặt nga?"

Ánh mắt Lâm Tiễn mềm như nước, biết mình bị lừa, theo bản năng muốn che giấu xấu hổ, sờ sờ cái mũi bị Tiêu Uyển Thanh gãi, mạnh miệng hừ một cái, "Nghĩ như dì đang nghĩ."

"Dì nghĩ bây giờ chúng ta đi siêu thị một chuyến, mua một chút đồ ăn trưa với đồ ăn tối." Tiêu Uyển Thanh xoay người, đứng đắn nói. "Con có muốn ăn gì không? Thử xem mấy năm qua tay nghề của dì có giảm không a."

"..." Lâm Tiễn mạt danh mất mát.

Đáng lẽ cô phải nhanh chóng trả lời "muốn học", nhưng cô không biết Tiêu Uyển Thanh sẽ trả lời cái gì. Nhưng bây giờ lại vòng trở về, cô ngượng ngùng a.

Hừ... Lâm Tiễn ủ rũ bước đi vài bước, thở dài tự an ủi mình, không sao, sẽ luôn có cơ hội lĩnh giáo Phán Phán.

Khi đến siêu thị, ngoài thực phẩm tươi sống, hai người còn đến phần nhu yếu phẩm hàng ngày. Lâm Tiễn vội vàng đến, gần như không mang theo thứ gì, ngay cả quần áo cô mặc cũng là của Tiêu Uyển Thanh. May mà Tiêu Uyển Thanh có nội y mới, ngoại trừ quần lót có hơi rộng, những mặt khác đều rất thỏa đáng.

Nàng mua đôi dép lê, khăn tắm, bàn chải đánh răng, cốc đánh răng,... mua hết mới hài lòng.

Thời điểm xếp hàng tính tiền, Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh đứng cạnh nhau. Tiêu Uyển Thanh giúp thu ngân bỏ đồ vào túi. Khi nàng chuẩn bị quét mã vạch thanh toán hóa đơn, Lâm Tiễn duỗi thẳng điện thoại ra, để mã QR thanh toán, đạm thanh nói: "WeChat."

Lần này, Tiêu Uyển Thanh không cùng cô đoạt. Nàng đứng trước quầy, thầm ngưỡng mộ cử chỉ thanh toán của người yêu, đầu nghiêng sang một bên, ánh mắt đầy phức tạp giống như vừa vui vừa xúc động.

Lâm Tiễn nhấc mắt lên nhìn nàng, đôi mắt sáng ngời như nhớ ra gì đó. Cô thu thập đồ đạc, một tay cầm lấy túi cùng ô, tay còn lại nắm lấy tay Tiêu Uyển Thanh bước ra ngoài, niềm nở nói: "Chờ về nhà, con có thứ cho dì."

Lời editor: là vì ta cao hứng nên không như thường lệ post thêm 2 chương. Còn 8 chương nữa thôi. Cố đón cái kết viên mãn nào!!!!😬

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương